Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt
-
Chương 39: Tâm linh tương thông
Bành Trăn kinh ngạc nhìn chằm chằm Yêu thần, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút đầu mối, đáng tiếc, mặc cho Bành Trăn nhìn nửa ngày, cũng không có nhìn ra nửa điểm đầu mối.
Thở dài một tiếng, Bành Trăn nhận thua: "Tôn chủ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngài cũng đừng cùng tiểu nhân thừa nước đục thả câu."
Bành Trăn nói giọng nhún nhường, hắn đoán không ra, thế nào cũng đoán không ra?
"Khó mà nói được." Lời của Yêu thần vừa nói ra, khiến cho Bành Trăn thiếu chút nữa trực tiếp hộc máu mà chết, cái gì gọi là khó mà nói được?
Khó mà nói, vậy mà vừa rồi còn nói như vậy?
Bành Trăn không nhịn được nữa hướng về phía nóc nhà liếc mắt, đùa bỡn hắn phải không?
Thấy bộ dáng buồn bực của Bành Trăn, Yêu thần nhẹ nhàng nở nụ cười, chuyện có thể làm cho hắn vui vẻ thật đúng là không có nhiều lắm, chỉ có Bành Trăn người là thuộc hạ mà lại không giống như thuộc hạ này còn có thể khiến cho tâm tình của hắn tốt hơn một chút.
"Thực lực của nàng như thế nào, trước mắt còn chưa nhìn rõ, nhưng mà có thể khẳng định, Liễu Lan Yên tuyệt đối không phải là người si ngốc như trong miệng của người đời."
Yêu thần như có điều suy nghĩ, thật ra thì, ở trên người Liễu Lan Yên có quá nhiều bí ẩn, hắn muốn nhanh chóng mở ra, vội vàng muốn biết đáp án bên trong.
Nhưng mà, bí ẩn nặng nề kia lại khiến hắn có chút do dự, chỉ sợ sau khi mở ra, bên trong lại không phải đáp án mà hắn muốn.
"Nàng giấu giếm thực lực thật sự?" Trong lòng Bành Trăn đã nghĩ tới đáp án này, chỉ là, lấy được đáp án khẳng định từ trong miệng Yêu thần, vẫn còn khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Đối với kinh ngạc của Bành Trăn, Yêu thần chỉ là khẽ cười không nói.
Bành Trăn hiện tại không kịp suy nghĩ Yêu thần nghĩ như thế nào, từ từ suy nghĩ đến chuyện Liễu Lan Yên lấy thuốc, suy tư hồi lâu, cảm thán: "Nếu quả thật ẩn giấu thực lực như lời của ngài, thì Liễu Lan Yên quá kinh khủng."
Yêu thần cười mà như không cười liếc Bành Trăn một cái, cũng không quản hắn, mặc cho hắn đứng đó lầm bầm lầu bầu.
"Nếu như nói trước kia Đại trưởng lão thay Liễu Lan Yên che giấu thực lực, báo đáo ân tình có thể thứ lỗi, dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của mình. Nhưng mà, Đại trưởng lão trước kia đã chết, Liễu Tấn Lợi có lý do gì giúp Liễu Lan Yên giấu giếm thực lực?"
"Huống hồ, Liễu Lan Yên vẫn sống bên trong Liễu phủ, tuyệt đối không thể nào một chút sơ hở cũng không có." Bành Trăn càng suy nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
Làm sao sẽ xuất hiện tình huống như vậy?
"Ngươi cảm thấy Tần Tụ là người như thế nào?" Yêu thần hỏi vấn đề hết sức đột ngột, khiến Bành Trăn phải sửng sốt, chuyện này cùng Tần Tụ có quan hệ gì?
Nhưng mà, nếu như Yêu thần hỏi như vậy, thì nhất định là có lý do của hắn.
Bành Trăn cùng liền suy nghĩ theo vấn đề của Yêu thần đi xuống.
Trong đầu toát ra bộ dáng của Tần Tụ, phải nói đến lòng trung thành đối với Liễu Lan Yên, đó là khẳng định. Nhưng mà, Tần Tụ giống như có chút ngốc.
Cùng Tần Tụ tiếp xúc không nhiều lắm, từ mấy câu nói trên hội trường kia đại khái cũng có thể suy đoán ra tính tình của Tần Tụ, ngốc hề hề.
Chờ một chút.
Trong đầu Bành Trăn linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ tới điều gì.
Nếu Liễu Lan Yên thật sự giấu giếm thực lực như trong lời nói, nàng tuyệt đối không phải người si ngốc như bề ngoài. Có thể đem thực lực của mình ẩn núp sâu như vậy, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.
Liễu Lan Yên thâm sâu khó lường như vậy sẽ tùy tiện chọn một người chỉ có trung thành không có đầu óc để bên người hay sao?
Nói cách khác.....
"Tần Tụ là giả vờ ngốc." Bành Trăn kích động kêu lên, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.
Thì ra là như vậy, ngay cả đều không thể không bội phục Liễu Lan Yên, không chỉ có kỹ thuật diễn kịch cao, hơn nữa ngay cả người bên cạnh cũng đều dạy dỗ được tốt như vậy.
Hưng phấn nói xong, vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Yêu thần hãm sâu ở trong ghế mềm, khóe mắt chứa một chút hài hước vui vẻ, cười thẳng đến trong lòng hắn thấy sợ hãi.
Chẳng lẽ, hắn đoán không đúng?
"Tôn chủ, ta nói đúng không?" Phải nói chuyện tình khiến Bành Trăn sợ nhất trên đời này, không phải sinh tử, mà là nụ cười của cái vị trước mắt này.
Yêu thần cười một tiếng, dù sao vẫn cảm giác được không có chuyện gì tốt.
"Dường như sau khi Liễu Tấn Lợi tiếp nhận chức vị trưởng lão, Liễu Lan Yên vẫn ở tại Thiên viện đi." Yêu thần lại nói một câu không liên quan, làm cho Bành Trăn khó hiểu gật đầu "Đúng vậy".
Chuyện này cùng với vấn đề mới vừa rồi của hắn có quan hệ gì sao?
"Tất cả mọi chuyện đều do Tần Tụ làm, không sai chứ?" Yêu thần cũng mặc kệ trong lòng Bành Trăn rối rắm như thế nào, vẫn như cũ nói.
"Đúng, không sai." Bành Trăn liên tục gật đầu, những vấn đề này ngầm điều tra một chút đều rõ ràng, làm sao còn phải nhắc lại một lần?
"Cho nên....." Yêu thần nói hai chữ xong, liền ngậm miệng không nói nữa, chờ đến lúc Bành Trăn thiếu chút nữa là phát điên, cuối cùng không thể không hỏi đến một câu: "Tôn chủ đại nhân, cho nên cái gì a?"
Muốn hắn nôn nóng mà chết hay sao?
Yêu thần liếc mắt nhìn Bành Trăn, than nhẹ một tiếng, ngón trỏ nhẹ vuốt trán mình, trêu nói: "Bành Trăn, chính ngươi không thể sử dụng cái gì đó ở trên cổ hay sao?" [cái đầu ở trên cái cổ, haha.]
Một câu nói khiến mồ hôi của Bành Trăn chảy ròng ròng, đây không phải là mắng hắn không có đầu óc hay sao?
Được rồi, không có đầu óc thì không có đầu óc, hắn nhận, cho nên mau nói cho hắn biết đáp án đi.
Nhìn ánh mắt Bành Trăn rối rắm lại chờ đợi, yêu thần rốt cuộc nhàn nhạt nói ra: "Một người nếu như không có biện pháp luôn luôn che giấu bản tính của mình, như vậy còn không bằng giả ngốc."
"A?" Bành Trăn kinh ngạc há to miệng, đây là đáp án gì?
Nhưng mà, Bành Trăn có thể ở bên cạnh yêu thần một ngàn năm, cũng không phải hạng người có tiếng mà không có miếng, suy nghĩ theo lời của yêu thần, đáp án rõ ràng đã bày ra trước mắt của hắn.
Chỉ là đáp án này, khiến cho Bành Trăn càng thêm chấn động, đập đầu ấp úng kêu lên: "Tâm tư của Liễu Lan Yên thế nhưng lại kín đáo như vậy."
Liễu Lan Yên giấu mình sống trong viện, cũng không cùng ngoại nhân tiếp xúc nhiều, phản ứng bên ngoài của nàng chính là phản ứng chân thật nhất, tự nhiên là không có ai thông qua biểu hiện của Tần Tụ tới hoài nghi Liễu Lan Yên.
Nói cách khác, Liễu Lan Yên chỉ dùng Tần Tụ để chặn lại tất cả tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của người bên ngoài.
Liễu Lan Yên làm như vậy quả thật tốt hơn rất nhiều.
Nếu như ngưởi bình thưởng giả vờ si ngốc để ẩn giấu thực lực, đối mặt là quá nhiều người, mà Liễu Lan Yên chỉ cần đối mặt với Tần Tụ là được rồi.
Chỉ cần để Tần Tụ tin tưởng nàng không có nửa điểm yêu lực, là một người đầu óc bị kích thích đến si ngốc, như vậy những người khác đừng vọng tưởng thông qua Tần Tụ tới thăm dò Liễu Lan Yên, tất nhiên là tin tưởng trăm phần trăm.
Về phần mấy lần cùng ngoại nhân tiếp xúc, lấy kỹ thuật diễn kịch của Liễu Lan Yên, tuyệt đối sẽ không có sơ hở, trừ phi là tự nàng muốn lộ ra.
Tâm cơ thật là khủng khiếp, suy nghĩ thật kín đáo.
Càng nghĩ trong lòng Bành Trăn càng phát lạnh, Bành Trăn đột nhiên toát ra một ý nghĩ kỳ lạ, ý tưởng kia mãnh liệt như vậy, khiến hắn không kìm được nói ra.
"Tôn chủ, ngài với Liễu Lan Yên là tâm linh tương thông sao?"
Đều giống nhau trong ngoài không đồng nhất, giống nhau tâm cơ thâm trầm, hai người này thấy thế nào cũng là tuyệt phối.
"Tâm linh tương thông?" Yêu thần khóe môi cười yếu ớt, khóe mắt nhiễm một phần tà ý: "Đây là một cuộc chơi không cách nào thối lui ra khỏi màn, hoặc sống hoặc chết."
Rõ ràng ôn hòa vui vẻ như vậy, giọng êm ái như vậy, lại khiến cho trong lòngBành Trăn chợt cảm thấy căng thẳng, cảm thấy ngưng trọng trong lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của yêu thần.
Khó hiểu nhìn sang, lại cảm giác được yêu thần như có như không dưới ngọn đèn dầu, giống như tùy thời đều có thể biến thành gió bay đi.
Thở dài một tiếng, Bành Trăn nhận thua: "Tôn chủ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngài cũng đừng cùng tiểu nhân thừa nước đục thả câu."
Bành Trăn nói giọng nhún nhường, hắn đoán không ra, thế nào cũng đoán không ra?
"Khó mà nói được." Lời của Yêu thần vừa nói ra, khiến cho Bành Trăn thiếu chút nữa trực tiếp hộc máu mà chết, cái gì gọi là khó mà nói được?
Khó mà nói, vậy mà vừa rồi còn nói như vậy?
Bành Trăn không nhịn được nữa hướng về phía nóc nhà liếc mắt, đùa bỡn hắn phải không?
Thấy bộ dáng buồn bực của Bành Trăn, Yêu thần nhẹ nhàng nở nụ cười, chuyện có thể làm cho hắn vui vẻ thật đúng là không có nhiều lắm, chỉ có Bành Trăn người là thuộc hạ mà lại không giống như thuộc hạ này còn có thể khiến cho tâm tình của hắn tốt hơn một chút.
"Thực lực của nàng như thế nào, trước mắt còn chưa nhìn rõ, nhưng mà có thể khẳng định, Liễu Lan Yên tuyệt đối không phải là người si ngốc như trong miệng của người đời."
Yêu thần như có điều suy nghĩ, thật ra thì, ở trên người Liễu Lan Yên có quá nhiều bí ẩn, hắn muốn nhanh chóng mở ra, vội vàng muốn biết đáp án bên trong.
Nhưng mà, bí ẩn nặng nề kia lại khiến hắn có chút do dự, chỉ sợ sau khi mở ra, bên trong lại không phải đáp án mà hắn muốn.
"Nàng giấu giếm thực lực thật sự?" Trong lòng Bành Trăn đã nghĩ tới đáp án này, chỉ là, lấy được đáp án khẳng định từ trong miệng Yêu thần, vẫn còn khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Đối với kinh ngạc của Bành Trăn, Yêu thần chỉ là khẽ cười không nói.
Bành Trăn hiện tại không kịp suy nghĩ Yêu thần nghĩ như thế nào, từ từ suy nghĩ đến chuyện Liễu Lan Yên lấy thuốc, suy tư hồi lâu, cảm thán: "Nếu quả thật ẩn giấu thực lực như lời của ngài, thì Liễu Lan Yên quá kinh khủng."
Yêu thần cười mà như không cười liếc Bành Trăn một cái, cũng không quản hắn, mặc cho hắn đứng đó lầm bầm lầu bầu.
"Nếu như nói trước kia Đại trưởng lão thay Liễu Lan Yên che giấu thực lực, báo đáo ân tình có thể thứ lỗi, dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của mình. Nhưng mà, Đại trưởng lão trước kia đã chết, Liễu Tấn Lợi có lý do gì giúp Liễu Lan Yên giấu giếm thực lực?"
"Huống hồ, Liễu Lan Yên vẫn sống bên trong Liễu phủ, tuyệt đối không thể nào một chút sơ hở cũng không có." Bành Trăn càng suy nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
Làm sao sẽ xuất hiện tình huống như vậy?
"Ngươi cảm thấy Tần Tụ là người như thế nào?" Yêu thần hỏi vấn đề hết sức đột ngột, khiến Bành Trăn phải sửng sốt, chuyện này cùng Tần Tụ có quan hệ gì?
Nhưng mà, nếu như Yêu thần hỏi như vậy, thì nhất định là có lý do của hắn.
Bành Trăn cùng liền suy nghĩ theo vấn đề của Yêu thần đi xuống.
Trong đầu toát ra bộ dáng của Tần Tụ, phải nói đến lòng trung thành đối với Liễu Lan Yên, đó là khẳng định. Nhưng mà, Tần Tụ giống như có chút ngốc.
Cùng Tần Tụ tiếp xúc không nhiều lắm, từ mấy câu nói trên hội trường kia đại khái cũng có thể suy đoán ra tính tình của Tần Tụ, ngốc hề hề.
Chờ một chút.
Trong đầu Bành Trăn linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ tới điều gì.
Nếu Liễu Lan Yên thật sự giấu giếm thực lực như trong lời nói, nàng tuyệt đối không phải người si ngốc như bề ngoài. Có thể đem thực lực của mình ẩn núp sâu như vậy, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.
Liễu Lan Yên thâm sâu khó lường như vậy sẽ tùy tiện chọn một người chỉ có trung thành không có đầu óc để bên người hay sao?
Nói cách khác.....
"Tần Tụ là giả vờ ngốc." Bành Trăn kích động kêu lên, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.
Thì ra là như vậy, ngay cả đều không thể không bội phục Liễu Lan Yên, không chỉ có kỹ thuật diễn kịch cao, hơn nữa ngay cả người bên cạnh cũng đều dạy dỗ được tốt như vậy.
Hưng phấn nói xong, vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Yêu thần hãm sâu ở trong ghế mềm, khóe mắt chứa một chút hài hước vui vẻ, cười thẳng đến trong lòng hắn thấy sợ hãi.
Chẳng lẽ, hắn đoán không đúng?
"Tôn chủ, ta nói đúng không?" Phải nói chuyện tình khiến Bành Trăn sợ nhất trên đời này, không phải sinh tử, mà là nụ cười của cái vị trước mắt này.
Yêu thần cười một tiếng, dù sao vẫn cảm giác được không có chuyện gì tốt.
"Dường như sau khi Liễu Tấn Lợi tiếp nhận chức vị trưởng lão, Liễu Lan Yên vẫn ở tại Thiên viện đi." Yêu thần lại nói một câu không liên quan, làm cho Bành Trăn khó hiểu gật đầu "Đúng vậy".
Chuyện này cùng với vấn đề mới vừa rồi của hắn có quan hệ gì sao?
"Tất cả mọi chuyện đều do Tần Tụ làm, không sai chứ?" Yêu thần cũng mặc kệ trong lòng Bành Trăn rối rắm như thế nào, vẫn như cũ nói.
"Đúng, không sai." Bành Trăn liên tục gật đầu, những vấn đề này ngầm điều tra một chút đều rõ ràng, làm sao còn phải nhắc lại một lần?
"Cho nên....." Yêu thần nói hai chữ xong, liền ngậm miệng không nói nữa, chờ đến lúc Bành Trăn thiếu chút nữa là phát điên, cuối cùng không thể không hỏi đến một câu: "Tôn chủ đại nhân, cho nên cái gì a?"
Muốn hắn nôn nóng mà chết hay sao?
Yêu thần liếc mắt nhìn Bành Trăn, than nhẹ một tiếng, ngón trỏ nhẹ vuốt trán mình, trêu nói: "Bành Trăn, chính ngươi không thể sử dụng cái gì đó ở trên cổ hay sao?" [cái đầu ở trên cái cổ, haha.]
Một câu nói khiến mồ hôi của Bành Trăn chảy ròng ròng, đây không phải là mắng hắn không có đầu óc hay sao?
Được rồi, không có đầu óc thì không có đầu óc, hắn nhận, cho nên mau nói cho hắn biết đáp án đi.
Nhìn ánh mắt Bành Trăn rối rắm lại chờ đợi, yêu thần rốt cuộc nhàn nhạt nói ra: "Một người nếu như không có biện pháp luôn luôn che giấu bản tính của mình, như vậy còn không bằng giả ngốc."
"A?" Bành Trăn kinh ngạc há to miệng, đây là đáp án gì?
Nhưng mà, Bành Trăn có thể ở bên cạnh yêu thần một ngàn năm, cũng không phải hạng người có tiếng mà không có miếng, suy nghĩ theo lời của yêu thần, đáp án rõ ràng đã bày ra trước mắt của hắn.
Chỉ là đáp án này, khiến cho Bành Trăn càng thêm chấn động, đập đầu ấp úng kêu lên: "Tâm tư của Liễu Lan Yên thế nhưng lại kín đáo như vậy."
Liễu Lan Yên giấu mình sống trong viện, cũng không cùng ngoại nhân tiếp xúc nhiều, phản ứng bên ngoài của nàng chính là phản ứng chân thật nhất, tự nhiên là không có ai thông qua biểu hiện của Tần Tụ tới hoài nghi Liễu Lan Yên.
Nói cách khác, Liễu Lan Yên chỉ dùng Tần Tụ để chặn lại tất cả tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của người bên ngoài.
Liễu Lan Yên làm như vậy quả thật tốt hơn rất nhiều.
Nếu như ngưởi bình thưởng giả vờ si ngốc để ẩn giấu thực lực, đối mặt là quá nhiều người, mà Liễu Lan Yên chỉ cần đối mặt với Tần Tụ là được rồi.
Chỉ cần để Tần Tụ tin tưởng nàng không có nửa điểm yêu lực, là một người đầu óc bị kích thích đến si ngốc, như vậy những người khác đừng vọng tưởng thông qua Tần Tụ tới thăm dò Liễu Lan Yên, tất nhiên là tin tưởng trăm phần trăm.
Về phần mấy lần cùng ngoại nhân tiếp xúc, lấy kỹ thuật diễn kịch của Liễu Lan Yên, tuyệt đối sẽ không có sơ hở, trừ phi là tự nàng muốn lộ ra.
Tâm cơ thật là khủng khiếp, suy nghĩ thật kín đáo.
Càng nghĩ trong lòng Bành Trăn càng phát lạnh, Bành Trăn đột nhiên toát ra một ý nghĩ kỳ lạ, ý tưởng kia mãnh liệt như vậy, khiến hắn không kìm được nói ra.
"Tôn chủ, ngài với Liễu Lan Yên là tâm linh tương thông sao?"
Đều giống nhau trong ngoài không đồng nhất, giống nhau tâm cơ thâm trầm, hai người này thấy thế nào cũng là tuyệt phối.
"Tâm linh tương thông?" Yêu thần khóe môi cười yếu ớt, khóe mắt nhiễm một phần tà ý: "Đây là một cuộc chơi không cách nào thối lui ra khỏi màn, hoặc sống hoặc chết."
Rõ ràng ôn hòa vui vẻ như vậy, giọng êm ái như vậy, lại khiến cho trong lòngBành Trăn chợt cảm thấy căng thẳng, cảm thấy ngưng trọng trong lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của yêu thần.
Khó hiểu nhìn sang, lại cảm giác được yêu thần như có như không dưới ngọn đèn dầu, giống như tùy thời đều có thể biến thành gió bay đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook