Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt
-
Chương 11: Người phía sau màn
Tất cả những công tử tiểu thư tham gia buổi tụ hội của Tạ Hân Tú , tất cả đều nhận được lời xin lỗi của nàng ta.
Cho dù nàng ta là biểu muội của Vương gia, chuyện như vậy cũng là thất lễ, tạ lỗi là chuyện đương nhiên, nàng ta còn chưa ngu xuẩn đến mức ý vào thân phận của chính mình để lại cán chuôi cho người ngoài nắm.
Bởi vì lượng ăn của mọi người ít nhiều khác nhau, cho nên mức độ chịu tội cũng khác nhau, tỷ như Dư Hân Dật và Tô Hãn Hạo, còn có Liễu Lan Yên ngây ngốc không biết ăn cái gì nên cơ hồ là không có chuyện.
Còn những người khác, đúng là đã bị thổ tả giày vò cả một đêm, mãi đến giữa trưa hôm sau mới có chuyển biến tốt.
Cho dù là yêu, thể chất tốt hơn nhiều so với nhân loại, nhưng bị giày vò liên tục như thế, cả một đám đều phờ phạc tê liệt nằm trên giường, dưỡng thân thể cho tốt.
"Trở về thay ta tỏ lòng biết ơn với tiểu thư nhà ngươi." Liễu Hâm Dung tiễn người hầu của Tạ Hân Tú đi, nhìn trâm ngọc trong hộp gấm thì thập phần cao hứng.
"Tiểu thư nghe nói lần này Tạ tiểu thư đưa lễ vật, của tiểu thư có thể tính là cao quý như điện hạ vậy." Hoàn Thúy nhìn thấy trong hộp gấm có một cây trâm ngọc liền hưng phấn nói.
"Đương nhiên, nói như thế nào, ta cũng là nữ nhi của Đại Trưởng Lão." Liễu Hâm Dung ra vẻ rất bình thản, nhưng nụ cười đắc ý trên khóe môi lại tiết lộ suy nghĩ trong lòng nàng.
Có thể nhận được lễ vật giống như của điện hạ, xem ra vị trí của nàng trong lòng Tạ Hân Tú tuyệt đối không hề thấp, như vậy, khả năng nàng có thể trở thành vương phi được tăng lên rất cao rồi.
"Tiểu thư, Tạ tiểu thư cũng không có tặng đồ cho Liễu Lan Yên." Hoàn Thúy đè thấp thanh âm, trong giọng nói hàm chứa ý cười trêu tức.
"Cho nàng ta? Cho nàng ta làm gì? Không phải thân thể nàng ta rất tốt sao?" Liễu Hâm Dung xoa xoa vùng bụng vẫn chưa được thoải mái của mình, sắc mặt trắng bệch nói.
Hoàn Thúy cười ha ha: "Tiểu thư, người thật là, nàng ta như vậy, xứng được ăn thứ gì trong vương phủ sao?"
"Cũng đúng." Liễu Hâm Dung vô lực ngồi ở trên giường, bị thổ tả cả đêm, đúng là khiến cho thân thể của nàng vô cùng suy yếu, tứ chi vô lực, lộ ra một nụ cười hài lòng: "Hoàn Thúy, ngươi vẫn nhìn không thấu, lần này đụng phải là cơ hội tốt để chúng ta nhìn rõ ai là người thân cận nhất với Tạ Hân Tú."
"A?" Hoàn Thúy kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình, chỉ thấy Liễu Hâm Dung cười vô cùng quỷ dị, cũng không biết tới cùng là cười vì cái gì.
Bất quá, tiểu thư thông minh như vậy, tất nhiên là có lý do của tiểu thư.
Cười lớn một trận xong, Liễu Hâm Dung đột nhiên hỏi: "Nha đầu kia sao rồi?"
"Nàng a, đêm qua không có việc gì, trong viện không đủ củi lửa, đi lấy củi rồi." Hoàn Thúy âm độc cười tít mắt, không có lý do gì mà tiểu thư nhà nàng bị thổ tả, con nha đầu kia lại bình an vô sự thoải mái lưu lại trong phủ như vậy, đương nhiên phải tìm chút việc cho nàng ta làm, đỡ để nàng ta nhàm chán.
"Nhân thủ ra ngoài mua đồ không đủ, nô tì đã lệnh cho Tần Tụ đi hỗ trợ rồi." Hoàn Thúy cười nhẹ nói với Liễu Hâm Dung.
"Được, làm tốt lắm." Liễu Hâm Dung tán thưởng gật đầu, điều Tần Tụ đi, xem Liễu Lan Yên tự mình đốn củi thế nào, nàng ta phải nếm mùi đau khổ mới được.
Liễu Hâm Dung nghiêng đầu, đưa mắt nhìn mặt trời đang dần lên cao, bên môi gợi lên ý cười khi mưu kế được thực hiện.
Gần đến giờ ngọ, không biết trong rừng có nhánh cây nào để đốn không nhỉ?
"Tiểu thư, có dùng cơm trưa không?" Hoàn Thúy hỏi
"Không ăn, ta mệt mỏi. Nghỉ ngơi một chút." Liễu Hâm Dung tùy ý nằm xuống, trong đầu vẫn hiện lên vẻ mặt của Liễu Lan Yên khi ở trong rừng, bộ dáng chật vật mồ hôi ướt đẫm phải cầm búa đốn củi, nghĩ thế, cho dù là thân thể không thoải mái, cũng thấy thống khoái trong lòng.
Lúc này ở trong rừng, nữ tử vốn phải vô cùng chật vật, đang ngồi trên một tảng đá lớn, cầm một quả trái cây mọng nước ăn để vô cùng thư sướng.
Gió lạnh từng trận thổi qua, những tán lá rậm rạp trên đỉnh đầu nàng che đi cái nắng của mặt trời, ở đây quả thật là một chút nóng của mùa hè cũng không cảm nhận được, vô cùng mát mẻ.
"Ngươi trái lại ngồi ở đây ăn đến thống khoái, ta đúng là bị ngươi hại khổ mà."
Nghe được thanh âm trêu tức, Liễu Lan Yên nghiêng đầu cười rạng rỡ, nhíu mày nói: "Thì sao?"
Thần thái phấn chấn tươi cười, ngũ quan thanh tú khiến nàng tăng thêm vài phần tư sắc mị nhân (mê hoặc người), chỉ là một nụ cười, cũng khiến cho Dư Hân Dật sửng sốt.
Nụ cười thật đẹp.
Dư Hân Dật đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện trong nháy mắt đó mình đã quên cả hô hấp, ngực có chút cảm giác khó chịu khi bị đè nén.
"Nếu để cho người ngoài biết Liễu Lan Yên có thể nói những lời cuồng vọng như vậy, không biết sẽ hù chết bao nhiêu người." Cho dù là kinh ngạc, nhưng rất nhanh Dư Hân Dật liền khôi phục lại bình thường, cười hề hề nói.
"Người khác chết hay sống thì có quan hệ gì tới ta đâu?" Liễu Lan Yên chẳng thèm ngó tới, tùy ý nói.
"Hô hô..." Vẻ lãnh khốc vô tình của Liễu Lan Yên, không chỉ không khiến Dư Hân Dật phản cảm, ngược lại làm hắn vỗ tay cười to, "Giỏi, giỏi cho một đại tiểu thư si ngốc Liễu Lan Yên. Đúng vậy a, người khác sống hay chết cũng không để trong lòng, huống chi mọi người chỉ mới bị thổ tả sơ sơ một trận chứ?"
"Thổ tả?" Liễu Lan Yên không để ý lắm tiếp tục ăn trái cây của nàng: "Có quan hệ gì với ta sao?"
"Thật sự không có quan hệ sao?" Dư Hân Dật tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.
"Những thứ đó đều do Tạ Hân Tú chuẩn bị, thời tiết oi bức, có chuyện cũng rất bình thường. Điện hạ sẽ không tưởng rằng ta đã động chạm tay chân vào đó chứ." Liễu Lan Yên mặt không đổi sắc cười nói.
"Cho nên ta mới thấy kỳ quái, không phải trúng độc, không phải do yêu lực gây ra........" Dư Hân Dật đăm chiêu đánh giá Liễu Lan Yên: "Lan Yên cô nương thật sự là càng ngày càng khiến cho người ta nhìn không ra a."
"Nhìn không thấu thì không cần nhìn, nhìn nhiều không tốt." Liễu Lan Yên nhẹ nhàng cười nói, căn bản không muốn cho Dư Hân Dật một đáp án rõ ràng.
Hứng thú của Dư Hân Dật đối với Liễu Lan Yêu ngày càng lớn, bởi vì tiếp xúc nhiều với Liễu Lan Yên, mới phát hiện bí mật trên người nàng ngày càng nhiều, khiến cho hắn nhịn không được muốn khai quật.
"Đúng vậy, có người cho dù có nhìn nhiều hơn, cũng chỉ càng thêm hồ đồ." Dư Hân Dật cười tiếp lời.
Những con cháu nhà thế gia cho rằng ăn càng nhiều đồ trong vương phủ, Tạ Hân Dật càng có quan hệ tốt với bọn họ sao?
Chỉ sợ tuyệt đại bộ phận mọi người sẽ nghĩ như vậy đi, nhớ lại lần này người nào bị thổ tả nặng nhất, người nào mới có quan hệ gần đây với Tạ Hân Tú.
Đâu thể nghĩ đến suy nghĩ của bọn họ lại bị Liễu Lan Yên lợi dụng.
Những người bị thổ tả nặng này, chỉ sợ không chỉ không khó chịu, ngược lại còn có thể cao hứng, có thể có quan hệ với vương phủ. Còn những người bị thổ tả không quá nặng, rất có khả năng còn đang hối hận, vì sao mình lại không bị thổ tạ nặng.
Giỏi cho một Liễu Lan Yên, tâm tư thật kín đáo, đi hại người ngoài, người ngoài lại còn mang ơn nàng.
Nữ tử này thật nguy hiểm, nhưng mà........ Hắn thích!
Ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua, phát hiện bên cạnh có một sọt chất đầy cành khô, kinh ngạc nhíu mày: "Trong ngày hè cũng có nhiều cành khô như vậy sao?"
Cả một sọt cành khô này thật không bình thường, tuy nói trong rừng có những cây chết, nhưng cành khô nhiều như vậy, không phải quá đúng dịp rồi sao?
"Lần sau vẫn nên để tôi cùng cô nương đi đốn củi đi, nếu không, phạm vi hành động quá lớn, sẽ khiến người khác chú ý." Dư Hân Dật tưởng rằng Liễu Lan Yên lợi dụng phương pháp đặc biệt nào đó, cấp tốc đi đến nơi khác để đốn.
"Được đó, cũng đỡ phải để ta làm một mình thì nhàm chán." Ngoài dự liệu của Dư Hân Dật, Liễu Lan Yên vậy là lại đáp ứng ngay tức khắc, Dư Hân Dật kinh ngạc không rõ mục đích của Liễu Lan Yên là gì.
Đáp ứng Dư Hân Dật, Liễu Lan Yên nhìn một sọt đầy cành khô, vô thanh vô thức nâng khóe môi lên, nàng cũng rất muốn biết, nhiều cành khô như vậy, rốt cuộc là từ đâu tới.
Cho dù nàng ta là biểu muội của Vương gia, chuyện như vậy cũng là thất lễ, tạ lỗi là chuyện đương nhiên, nàng ta còn chưa ngu xuẩn đến mức ý vào thân phận của chính mình để lại cán chuôi cho người ngoài nắm.
Bởi vì lượng ăn của mọi người ít nhiều khác nhau, cho nên mức độ chịu tội cũng khác nhau, tỷ như Dư Hân Dật và Tô Hãn Hạo, còn có Liễu Lan Yên ngây ngốc không biết ăn cái gì nên cơ hồ là không có chuyện.
Còn những người khác, đúng là đã bị thổ tả giày vò cả một đêm, mãi đến giữa trưa hôm sau mới có chuyển biến tốt.
Cho dù là yêu, thể chất tốt hơn nhiều so với nhân loại, nhưng bị giày vò liên tục như thế, cả một đám đều phờ phạc tê liệt nằm trên giường, dưỡng thân thể cho tốt.
"Trở về thay ta tỏ lòng biết ơn với tiểu thư nhà ngươi." Liễu Hâm Dung tiễn người hầu của Tạ Hân Tú đi, nhìn trâm ngọc trong hộp gấm thì thập phần cao hứng.
"Tiểu thư nghe nói lần này Tạ tiểu thư đưa lễ vật, của tiểu thư có thể tính là cao quý như điện hạ vậy." Hoàn Thúy nhìn thấy trong hộp gấm có một cây trâm ngọc liền hưng phấn nói.
"Đương nhiên, nói như thế nào, ta cũng là nữ nhi của Đại Trưởng Lão." Liễu Hâm Dung ra vẻ rất bình thản, nhưng nụ cười đắc ý trên khóe môi lại tiết lộ suy nghĩ trong lòng nàng.
Có thể nhận được lễ vật giống như của điện hạ, xem ra vị trí của nàng trong lòng Tạ Hân Tú tuyệt đối không hề thấp, như vậy, khả năng nàng có thể trở thành vương phi được tăng lên rất cao rồi.
"Tiểu thư, Tạ tiểu thư cũng không có tặng đồ cho Liễu Lan Yên." Hoàn Thúy đè thấp thanh âm, trong giọng nói hàm chứa ý cười trêu tức.
"Cho nàng ta? Cho nàng ta làm gì? Không phải thân thể nàng ta rất tốt sao?" Liễu Hâm Dung xoa xoa vùng bụng vẫn chưa được thoải mái của mình, sắc mặt trắng bệch nói.
Hoàn Thúy cười ha ha: "Tiểu thư, người thật là, nàng ta như vậy, xứng được ăn thứ gì trong vương phủ sao?"
"Cũng đúng." Liễu Hâm Dung vô lực ngồi ở trên giường, bị thổ tả cả đêm, đúng là khiến cho thân thể của nàng vô cùng suy yếu, tứ chi vô lực, lộ ra một nụ cười hài lòng: "Hoàn Thúy, ngươi vẫn nhìn không thấu, lần này đụng phải là cơ hội tốt để chúng ta nhìn rõ ai là người thân cận nhất với Tạ Hân Tú."
"A?" Hoàn Thúy kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình, chỉ thấy Liễu Hâm Dung cười vô cùng quỷ dị, cũng không biết tới cùng là cười vì cái gì.
Bất quá, tiểu thư thông minh như vậy, tất nhiên là có lý do của tiểu thư.
Cười lớn một trận xong, Liễu Hâm Dung đột nhiên hỏi: "Nha đầu kia sao rồi?"
"Nàng a, đêm qua không có việc gì, trong viện không đủ củi lửa, đi lấy củi rồi." Hoàn Thúy âm độc cười tít mắt, không có lý do gì mà tiểu thư nhà nàng bị thổ tả, con nha đầu kia lại bình an vô sự thoải mái lưu lại trong phủ như vậy, đương nhiên phải tìm chút việc cho nàng ta làm, đỡ để nàng ta nhàm chán.
"Nhân thủ ra ngoài mua đồ không đủ, nô tì đã lệnh cho Tần Tụ đi hỗ trợ rồi." Hoàn Thúy cười nhẹ nói với Liễu Hâm Dung.
"Được, làm tốt lắm." Liễu Hâm Dung tán thưởng gật đầu, điều Tần Tụ đi, xem Liễu Lan Yên tự mình đốn củi thế nào, nàng ta phải nếm mùi đau khổ mới được.
Liễu Hâm Dung nghiêng đầu, đưa mắt nhìn mặt trời đang dần lên cao, bên môi gợi lên ý cười khi mưu kế được thực hiện.
Gần đến giờ ngọ, không biết trong rừng có nhánh cây nào để đốn không nhỉ?
"Tiểu thư, có dùng cơm trưa không?" Hoàn Thúy hỏi
"Không ăn, ta mệt mỏi. Nghỉ ngơi một chút." Liễu Hâm Dung tùy ý nằm xuống, trong đầu vẫn hiện lên vẻ mặt của Liễu Lan Yên khi ở trong rừng, bộ dáng chật vật mồ hôi ướt đẫm phải cầm búa đốn củi, nghĩ thế, cho dù là thân thể không thoải mái, cũng thấy thống khoái trong lòng.
Lúc này ở trong rừng, nữ tử vốn phải vô cùng chật vật, đang ngồi trên một tảng đá lớn, cầm một quả trái cây mọng nước ăn để vô cùng thư sướng.
Gió lạnh từng trận thổi qua, những tán lá rậm rạp trên đỉnh đầu nàng che đi cái nắng của mặt trời, ở đây quả thật là một chút nóng của mùa hè cũng không cảm nhận được, vô cùng mát mẻ.
"Ngươi trái lại ngồi ở đây ăn đến thống khoái, ta đúng là bị ngươi hại khổ mà."
Nghe được thanh âm trêu tức, Liễu Lan Yên nghiêng đầu cười rạng rỡ, nhíu mày nói: "Thì sao?"
Thần thái phấn chấn tươi cười, ngũ quan thanh tú khiến nàng tăng thêm vài phần tư sắc mị nhân (mê hoặc người), chỉ là một nụ cười, cũng khiến cho Dư Hân Dật sửng sốt.
Nụ cười thật đẹp.
Dư Hân Dật đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện trong nháy mắt đó mình đã quên cả hô hấp, ngực có chút cảm giác khó chịu khi bị đè nén.
"Nếu để cho người ngoài biết Liễu Lan Yên có thể nói những lời cuồng vọng như vậy, không biết sẽ hù chết bao nhiêu người." Cho dù là kinh ngạc, nhưng rất nhanh Dư Hân Dật liền khôi phục lại bình thường, cười hề hề nói.
"Người khác chết hay sống thì có quan hệ gì tới ta đâu?" Liễu Lan Yên chẳng thèm ngó tới, tùy ý nói.
"Hô hô..." Vẻ lãnh khốc vô tình của Liễu Lan Yên, không chỉ không khiến Dư Hân Dật phản cảm, ngược lại làm hắn vỗ tay cười to, "Giỏi, giỏi cho một đại tiểu thư si ngốc Liễu Lan Yên. Đúng vậy a, người khác sống hay chết cũng không để trong lòng, huống chi mọi người chỉ mới bị thổ tả sơ sơ một trận chứ?"
"Thổ tả?" Liễu Lan Yên không để ý lắm tiếp tục ăn trái cây của nàng: "Có quan hệ gì với ta sao?"
"Thật sự không có quan hệ sao?" Dư Hân Dật tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.
"Những thứ đó đều do Tạ Hân Tú chuẩn bị, thời tiết oi bức, có chuyện cũng rất bình thường. Điện hạ sẽ không tưởng rằng ta đã động chạm tay chân vào đó chứ." Liễu Lan Yên mặt không đổi sắc cười nói.
"Cho nên ta mới thấy kỳ quái, không phải trúng độc, không phải do yêu lực gây ra........" Dư Hân Dật đăm chiêu đánh giá Liễu Lan Yên: "Lan Yên cô nương thật sự là càng ngày càng khiến cho người ta nhìn không ra a."
"Nhìn không thấu thì không cần nhìn, nhìn nhiều không tốt." Liễu Lan Yên nhẹ nhàng cười nói, căn bản không muốn cho Dư Hân Dật một đáp án rõ ràng.
Hứng thú của Dư Hân Dật đối với Liễu Lan Yêu ngày càng lớn, bởi vì tiếp xúc nhiều với Liễu Lan Yên, mới phát hiện bí mật trên người nàng ngày càng nhiều, khiến cho hắn nhịn không được muốn khai quật.
"Đúng vậy, có người cho dù có nhìn nhiều hơn, cũng chỉ càng thêm hồ đồ." Dư Hân Dật cười tiếp lời.
Những con cháu nhà thế gia cho rằng ăn càng nhiều đồ trong vương phủ, Tạ Hân Dật càng có quan hệ tốt với bọn họ sao?
Chỉ sợ tuyệt đại bộ phận mọi người sẽ nghĩ như vậy đi, nhớ lại lần này người nào bị thổ tả nặng nhất, người nào mới có quan hệ gần đây với Tạ Hân Tú.
Đâu thể nghĩ đến suy nghĩ của bọn họ lại bị Liễu Lan Yên lợi dụng.
Những người bị thổ tả nặng này, chỉ sợ không chỉ không khó chịu, ngược lại còn có thể cao hứng, có thể có quan hệ với vương phủ. Còn những người bị thổ tả không quá nặng, rất có khả năng còn đang hối hận, vì sao mình lại không bị thổ tạ nặng.
Giỏi cho một Liễu Lan Yên, tâm tư thật kín đáo, đi hại người ngoài, người ngoài lại còn mang ơn nàng.
Nữ tử này thật nguy hiểm, nhưng mà........ Hắn thích!
Ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua, phát hiện bên cạnh có một sọt chất đầy cành khô, kinh ngạc nhíu mày: "Trong ngày hè cũng có nhiều cành khô như vậy sao?"
Cả một sọt cành khô này thật không bình thường, tuy nói trong rừng có những cây chết, nhưng cành khô nhiều như vậy, không phải quá đúng dịp rồi sao?
"Lần sau vẫn nên để tôi cùng cô nương đi đốn củi đi, nếu không, phạm vi hành động quá lớn, sẽ khiến người khác chú ý." Dư Hân Dật tưởng rằng Liễu Lan Yên lợi dụng phương pháp đặc biệt nào đó, cấp tốc đi đến nơi khác để đốn.
"Được đó, cũng đỡ phải để ta làm một mình thì nhàm chán." Ngoài dự liệu của Dư Hân Dật, Liễu Lan Yên vậy là lại đáp ứng ngay tức khắc, Dư Hân Dật kinh ngạc không rõ mục đích của Liễu Lan Yên là gì.
Đáp ứng Dư Hân Dật, Liễu Lan Yên nhìn một sọt đầy cành khô, vô thanh vô thức nâng khóe môi lên, nàng cũng rất muốn biết, nhiều cành khô như vậy, rốt cuộc là từ đâu tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook