Chọc Người Xong Liền Muốn Chạy
-
Chương 9
Phù Niệm Niệm bỗng nhiên không biết nên trả lời Nhiễm Chính thế nào, chỉ có thể kéo lên nụ cười không lên tiếng.
Nhiễm Chính cũng không truy vấn thêm, hắn gẩy gẩy tóc rối trên trán Phù Niệm Niệm nói, "Đi gọi Nhuyễn Nguyễn, chúng ta hồi phủ."
Hết thảy đều thuận lợi vượt quá tưởng tượng của Phù Niệm Niệm, nàng đi theo lên xe ngựa, không khỏi lại vụng trộm liếc mắt nhìn Nhiễm Chính. Nhiễm Chính cúi thấp đầu nhắm mắt dưỡng thần, nhìn qua vẫn là một bộ dáng vẻ nhàn nhã, ngay cả hình dáng của hắn cũng phảng phất giống như ngọc thạch được người thợ tinh tế điêu khắc qua. Tướng mạo người Nhiễm gia đều không phải dạng phàm phu tục tử, chỉ là trong tất cả các hậu bối chỉ có tính cách Nhiễm Chính là ổn nhất, cho nên trong triều hắn có thể một bước lên mây, tựa hồ cũng là thuận lý thành chương.
Phù Niệm Niệm thu hồi tầm mắt của mình, giật mình cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều. Nàng vội vàng thu liễm suy nghĩ, thấy Nhuyễn Nguyễn ngủ dường như có chút nóng, liền phe phẩy quạt giúp hắn.
Diện tích Nhiễm phủ so với Anh quốc công phủ lớn hơn rất nhiều. Bạch Trà một đường đi theo Mạt Lỵ cùng Phù Niệm Niệm, cảm thấy cũng không tránh hỏi kinh ngạc.
Phù Niệm Niệm không mang tới nhiều đồ, Bạch Trà rất nhanh liền đem đồ vật sắp xếp xong xuôi. Đang muốn trở về tìm Phù Niệm Niệm, Phù Niệm Niệm liền đến tìm nàng.
Bạch Trà trên mặt khó nén mừng rỡ, vội vàng đi đến bên người Phù Niệm Niệm đi.
Phù Niệm Niệm xem xét bốn bề vắng lặng, liền hạ giọng ở bên tai Bạch Trà nói: "Ngày thường lúc ngươi đi ra ngoài thay ta nghe ngóng cái nơi gọi là Y Hạc Quán."
"Tiểu thư.."
"Chuyện này không gấp, ta không muốn dẫn đến sự chú ý của người khác." Phù Niệm Niệm làm động tác im lặng, "Việc này chỉ một mình ngươi biết là được rồi."
Bạch Trà nhìn vẻ mặt giữ kín như bưng của Phù Niệm Niệm, vội vàng gật đầu, lại đối với Phù Niệm Niệm sắp xoay người đi nói: "Tiểu thư còn muốn đi đâu?"
"Ta đi phòng bếp hầm chút canh hạt sen và nấm tuyết." Phù Niệm Niệm hai mắt tỏa sáng nói, "Ngươi trước kia từng hầm qua rồi đúng không? Đi phòng bếp dạy ta a?"
"Tiểu thư là muốn uống băng canh? Những chuyện như nấu canh này để Bạch Trà làm là được rồi." Bạch Trà cười nói.
Ai ngờ Phù Niệm Niệm lập tức lắc đầu phủ nhận, Bạch Trà lại hỏi vài câu mới hiểu rõ, nguyên lai Phù Niệm Niệm muốn nấu canh đưa tới cho Nhiễm Chính, để cảm tạ Nhiễm Chính buổi sáng tới Phù gia giúp nàng mang Nhuyễn Nguyễn đi. Bạch Trà cảm thấy sáng tỏ, liền đi cùng Phù Niệm Niệm tới phòng bếp.
Hạ nhân Nhiễm phủ ở trước mặt Phù Niệm Niệm cùng Bạch Trà cũng không có lạnh nhạt, cho nên nguyên liệu dùng để nấu canh rất nhanh liền được chuẩn bị tốt. Hạt sen trắng còn tươi mới vị nhạt, rất nhanh Bạch Trà liền móc hết tâm sen, lại dùng nước ngâm qua nấm tuyết. Tỏi bách hợp cũng được đặc biệt vận chuyển từ Lan Châu tới, cái lớn trắng noãn, mở ra thì hình dáng như hoa sen, là nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng.
Nấm tuyết cùng hạt sen được hầm ở trên lửa nhỏ cho đến khi mềm, bách hợp có vị ngọt, không cần thêm đường vào trong canh, chỉ cần cho ra khỏi nồi sau đó thêm một ít khối băng, lập tức sẽ lạnh buốt vừa miệng, làm cho người ta nhớ mãi.
Phù Niệm Niệm nhìn động tác Bạch Trà thuần thục, học cực kỳ cẩn thận, nguyên liệu nấu ăn từng cái được đặt ở bên trong nồi đất, Phù Niệm Niệm lập tức đậy nắp nồi lại, bây giờ chỉ cần chờ một lúc nữa là nguyên liệu nấu ăn chậm rãi hòa tan vào nhau tạo nên hương vị đặc thù.
Bạch Trà đem hạt sen còn sót lại thả vào nồi chưng nấu, sau khi hạ nhiệt trở thành sen dung, còn có thể làm điểm tâm khác để ăn.
Thấy Phù Niệm Niệm rảnh tay, Bạch Trà đột nhiên hỏi: "Tiểu thư, ngươi không tiếp tục chờ Tô công tử sao?"
Phù Niệm Niệm nhìn chằm chằm nồi đất ánh mắt không dịch chuyển, nàng cũng không lập tức trả lời Bạch Trà, chỉ là thỉnh thoảng cầm cái nắp lên xem nước canh bên trong có cần thêm nước không.
"Các ngươi lâu như vậy.." Bạch Trà lắc đầu, "Làm sao bây giờ nói buông tay liền buông tay rồi? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"
Phù Niệm Niệm cười nhạt một tiếng, "Bạch Trà, trên đời này ai cũng không đáng tin cậy, người khác đối với ngươi tốt, chưa hẳn là thật. Hắn hôm nay đối tốt với ngươi, ngày mai cũng có thể hại ngươi, loại người này đối tốt với người khác có lẽ chỉ là một loại bố thí, cũng có lẽ chỉ là mang theo mục đích, đối với bọn họ, thiếu đi ngươi bất quá cũng như trong thức ăn thiếu chút muối thôi. Nếu như về sau ta đem loại người này để làm chỗ dựa, vậy thì sớm muộn cũng sẽ chịu đau khổ, có khi bồi thêm mạng của mình cũng có khả năng."
Nàng nói tiếp: "Không đợi, cũng không có ai đáng để ta bồi lên cả một đời mình."
"Tiểu thư đặc biệt vì thiếu phó học nấu canh, chẳng lẽ không phải bởi vì cảm mến thiếu phó?" Bạch Trà có chút không hiểu.
"Thiếu phó là thân phận bực nào, ta sao có thể si tâm vọng tưởng? Bây giờ ta tuy là Nhiễm phu nhân, nhưng ngày sau là cái gì, ai biết trước được?" Phù Niệm Niệm ngữ khí không nóng không lạnh, tựa như canh bị lửa nhỏ hầm lấy.
Bạch Trà sững sờ, nàng không nghĩ tới ba ngày không gặp, nàng giống như biến thành người khác, thế nhưng Phù Niệm Niệm vẫn như cũ quật cường như vậy, lại giống như cũng không có thay đổi. Bạch Trà so với Phù Niệm Niệm thì lớn tuổi hơn, lúc trước nàng luôn luôn khuyên Phù Niệm Niệm đừng nên cố chấp như vậy, Tô Huyên có lẽ là kết cục tốt nhất của Phù Niệm Niệm, nhưng trên đời luôn luôn có rất nhiều chuyện không như ý muốn.
Trước đó trời xui đất khiến gả vào Nhiễm gia, Phù Niệm Niệm đối với Tô Huyên chấp niệm cực sâu. Bạch Trà thật rất sợ nàng sẽ thất vọng, nhưng lại không đành lòng cho nàng biết ý của mình, cho nên cũng chưa từng nói nặng lời. Nhưng là trước mắt chính Phù Niệm Niệm đột nhiên hoàn toàn đem Tô Huyên buông xuống, Bạch Trà cảm thấy Phù Niệm Niệm giống như là đột nhiên biến thành người khác, nhưng là suy nghĩ kỹ một chút, loại đột biến này chưa chắc là chuyện xấu.
Nàng cũng không nói nữa, chuyên tâm đem đường cùng dầu trộn lẫn bỏ vào bên trong sen dung.
Canh bên trên nấu nhiều nhất là một canh giờ.
Đợi đến lúc dùng xong bữa tối đơn giản, nấm tuyết bách hợp cùng canh hạt sen cũng đã hầm xong. Phù Niệm Niệm lúc này mới đem canh lấy ra, lấy tay áo đem khối băng bọc lại đi vào, sau đó lại tỉ mỉ chọn ba cái tốt nhất trong nồi sen dung mới ra cẩn thận đặt vào trong đĩa sứ nhỏ. Lúc gần đi giống như là nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại dặn dò Bạch Trà: "Chúng ta đem canh này đưa cho thiếu phó, chờ một chút lại chuẩn bị mấy phần cho tứ thẩm cùng Oánh Nương đưa đi."
Đồ kiểu này tùy tiện chia đi một phần, ngược lại không có thừa cái gì cho chính Phù Niệm Niệm, bất quá nàng không để ý, chỉ cúi đầu đem sen dung bọc lại đếm, có chút ngạc nhiên nói: "Còn có thể giữ lại bốn cái cho ngươi cùng Nhuyễn Nguyễn, chỉ là những đồ ngọt này đừng để Nhuyễn Nguyễn ăn quá nhiều, bằng không về sau đau răng, ngươi để ý hắn một chút."
Bạch Trà đương nhiên nghe theo lời nàng đi làm, hai chủ tớ bưng cái khay đi đến thư phòng Nhiễm Chính, Bạch Trà ở bên ngoài thư phòng thông truyền một tiếng, Nhiễm Chính liền đồng ý để hai người vào.
Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lọt vào tầm mắt chính là một nam tử khác đang ngồi bên người Nhiễm Chính, hai đầu lông mày hắn lộ ra khí khái hào hùng, thân hình cũng mười phần tráng kiện, vừa nhìn chính là người nhà họ Vũ. Mà trước khi Phù Niệm Niệm vào cửa, dường như đang cùng hắn bàn luận chuyện gì đó.
Phù Niệm Niệm vội vàng cúi đầu xuống, nàng phát giác ra mình tới không đúng lúc.
Nhiễm Chính đứng dậy nhìn qua Phù Niệm Niệm, "Niệm niệm, vị này là Cẩm Y Vệ Nam trấn phủ ti trấn phủ sứ Văn Điều."
Đời trước Văn Điều cùng Nhiễm Chính quan hệ cá nhân rất mật thiết, Phù Niệm Niệm từng gặp qua hắn. Nghĩ tới đây, Phù Niệm Niệm vội vàng hướng Văn Điều cúi chào, trong nội tâm nàng sợ hai người này đang nói chuyện gì quan trọng trong thư phòng, mình bỗng nhiên cắt ngang, tóm lại không phải là chuyện gì tốt.
Văn Điều hướng nàng ôm quyền, "Gặp qua phu nhân."
"Là ta quấy rầy thiếu phó cùng trấn phủ sứ đại nhân đàm luận." Phù Niệm Niệm vội vàng tiếp nhận khay đặt ở trước mặt Nhiễm Chính, "Ta giờ liền rời đi."
"Phu nhân quá khiêm tốn, ta cùng thiếu phó bất quá là nói chút việc nhà." Văn Điều cười đến cởi mở, "Trước nay thiếu phó chưa từng ở thư phòng xử lý chuyện quan trọng."
Nhiễm Chính nhẹ nhàng lườm Văn Điều một chút, nụ cười trên mặt Văn Điều không giảm, chỉ là lại không có nói tiếp.
Phù Niệm Niệm nghe thấy lời này, bỗng nhiên có một nháy mắt thất thần.
Nàng thấp giọng nói: "Buổi chiều tự tay nấu canh ngọt, lại bồi Bạch Trà làm một túi sen dung, đưa tới làm bữa ăn khuya cho thiếu phó, chỉ là không nghĩ tới Văn đại nhân cũng ở đây, đồ lại chuẩn bị ít."
Sau đó lại dừng một chút, "Ta bây giờ đi chuẩn bị thêm chút bưng tới."
"Không vội." Nhiễm Chính giọng nói tràn đầy quan tâm, "Làm khó tâm ý Niệm Niệm, hôm nay ta ăn không vô, không cần lại phiền ngươi."
Phù Niệm Niệm cũng không tranh luận, liền cúi đầu nói được, sau đó ngoan ngoãn từ thư phòng lui ra ngoài.
Trong đầu nàng đều là mấy lời Văn Điều mới vừa nói "Trước nay thiếu phó chưa từng ở thư phòng xử lý chuyện quan trọng."
Đời trước Nhiễm Chính chính ở trong thư phòng viết văn thư quá muộn, sáng sớm vội vàng đi vào triều nên mới có thể đem những đồ vật quan trọng để trên bàn ở thư phòng, cũng là mượn cơ hội này, Phù Niệm Niệm mới có thể giúp Tô Huyên đem đồ vật trộm đi.
Nhiễm Chính làm sao có thể không ở thư phòng xử lý chuyện quan trọng?
Trừ phi đời trước đồ vật nàng trộm đi là Nhiễm Chính cố ý vứt xuống, mà hết thảy đều là an bài của Nhiễm Chính. Phù Niệm Niệm nhớ tới Nhiễm Chính liếc mắt nhìn Văn Điều, hắn chẳng lẽ là muốn bảo Văn Điều nói ít đi?
Phù Niệm Niệm nhíu mày, từ sau khi Tô Huyên hồi kinh, hắn cùng Nhiễm Chính ở trong triều hoàn toàn là địch, dường như là bởi vì năm đó Nhiễm gia đối với sự sụp đổ của Tô gia khó mà xóa đi liên quan.
Mà Phù Niệm Niệm kẹp ở giữa cặp biểu huynh đệ này, lại một lòng hướng về Tô Huyên, chuyện gì cũng chịu giúp hắn. Nhiễm Chính cùng Tô Huyên trong triều như nước với lửa, mặc dù lúc đầu Tô Huyên đối với Phù Niệm Niệm không lạnh không nhạt, thế nhưng là về sau không sao bắt đầu lại xúi giục Phù Niệm Niệm đi trộm văn thư của Nhiễm Chính.
Phù Niệm Niệm lúc đầu thật cao hứng, nàng coi như rốt cục có thể giúp được Tô Huyên.
Kết quả là Tô Huyên lợi dụng nàng, Nhiễm Chính cũng đang lợi dụng nàng, trước khi chết nàng được Nhiễm Chính ôm, đại khái là bởi vì lương tâm Nhiễm Chính áy náy a?
Phù Niệm Niệm cảm thấy mình nghi ngờ một chút cũng không sai, sở dĩ mình bị gả nhầm, cùng Phù Yến Yến bị tráo đổi, Nhiễm Chính không thoát khỏi quan hệ. Chỉ là lúc trước nàng không biết Nhiễm Chính tốn sức làm những cái này là vì cái gì, hiện tại hết thảy bỗng nhiên đều sáng tỏ.
Đại khái là trước kia Nhiễm Chính liền thăm dò được Tô Huyên sẽ hồi kinh, lúc này mới đem Phù Niệm Niệm tâm tư đều đặt ở trên người Tô Huyên đưa đến bên cạnh mình, lợi dụng Phù Niệm Niệm truyền lại chút tin tức sai lầm đến Tô Huyên.
Phù Niệm Niệm trong lòng chấn động không gì sánh nổi, nếu không phải bởi vì nàng sống lại một đời, làm sao có thể phát hiện tâm tư kín đáo này của Nhiễm Chính. Nàng bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, lại đối với chuyện này không chút nào phát giác, còn tưởng rằng Nhiễm Chính giống như bề ngoài của hắn là chính nhân quân tử ôn tồn lễ độ.
Đương nhiên, trong kinh không phải là không có lời đồn Nhiễm Chính tâm ngoan thủ lạt, nhưng phần lớn người nghe tới đều nghĩ rằng đó là lời đồn đại nhằm làm ô uế thanh danh hắn. Dù sao, cho dù ai gặp Nhiễm Chính, cũng sẽ không cảm thấy hắn là người như vậy.
Bóng đêm dần dần bao phủ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Phù Niệm Niệm lộ rõ vẻ cổ quái.
Bạch Trà nhìn nàng thế này, không khỏi có chút giật mình, "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?"
Phù Niệm Niệm lắc đầu, không lên tiếng, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, nhưng chung quy cũng ổn đinh dần. Nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Nhiễm Chính lại vô duyên vô cớ đối tốt với nàng, cái gọi là nhân phẩm cao quý đều là ngụy trang, chỉ cần nàng sa vào sự quan tâm của Nhiễm Chính, nàng liền triệt để bước vào cái bẫy này.
Phù Niệm Niệm nắm chặt tay, cảm thấy mình là đồ ngốc. Nàng còn luôn muốn muốn đi bảo hộ Nhiễm Chính, nhưng không nghĩ qua Nhiễm Chính căn bản không cần nàng bảo hộ, hắn từ đầu tới đuôi vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ.
Nguyên lai trên đời này căn bản không có cái gì gọi là chân tình, giữa người và người chẳng qua đều là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nếu Nhiễm Chính đã có thể lợi dụng nàng, nàng vì cái gì không thể tương kế tựu kế để Nhiễm Chính đối phó với người hại chết mẹ nàng? Thậm chí là đối phó Tô Huyên?
Phù Niệm Niệm rùng mình, không hiểu nghĩ mình giống như ăn gan báo, thế nhưng là nàng cảm thấy mình không sợ chút nào. Phù Niệm Niệm cắn môi dưới, thật vất vả mới bắt được cơ hội này, nàng tuyệt không nghĩ lại dễ dàng bỏ qua. Đời này, nàng muốn liều một phen.
Phù Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn qua mặt trăng treo trên đầu ngọn cây, chỉ là tiếp theo nàng phải làm như thế nào đây? Phù Niệm Niệm trong lòng vẫn có chút mê mang. Nàng không biết về sau mình nên làm những gì, bất quá trước mắt nàng lấy của hồi môn của Phù Yến Yến, Phù gia tuy không nói gì, nhưng trong lòng tất nhiên là không dễ chịu. Muốn yên tâm đem số tiền kia nuốt mất, hiện tại còn chưa đến lúc, nàng không ăn cái thiệt thòi lớn, Phù lão phu nhân thủy chung khó lòng an ổn.
"Ngươi gọi Mạt Lỵ đến, để nàng đem canh cùng túi sen dung đưa đi cho Oánh Nương, chúng ta đi đưa cho Tứ tẩu." Phù Niệm Niệm nhìn Bạch Trà, "Ta ngược lại thật ra có chút buồn ngủ, đưa xong liền sớm trở về nghỉ ngơi."
Nhiễm Chính cũng không truy vấn thêm, hắn gẩy gẩy tóc rối trên trán Phù Niệm Niệm nói, "Đi gọi Nhuyễn Nguyễn, chúng ta hồi phủ."
Hết thảy đều thuận lợi vượt quá tưởng tượng của Phù Niệm Niệm, nàng đi theo lên xe ngựa, không khỏi lại vụng trộm liếc mắt nhìn Nhiễm Chính. Nhiễm Chính cúi thấp đầu nhắm mắt dưỡng thần, nhìn qua vẫn là một bộ dáng vẻ nhàn nhã, ngay cả hình dáng của hắn cũng phảng phất giống như ngọc thạch được người thợ tinh tế điêu khắc qua. Tướng mạo người Nhiễm gia đều không phải dạng phàm phu tục tử, chỉ là trong tất cả các hậu bối chỉ có tính cách Nhiễm Chính là ổn nhất, cho nên trong triều hắn có thể một bước lên mây, tựa hồ cũng là thuận lý thành chương.
Phù Niệm Niệm thu hồi tầm mắt của mình, giật mình cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều. Nàng vội vàng thu liễm suy nghĩ, thấy Nhuyễn Nguyễn ngủ dường như có chút nóng, liền phe phẩy quạt giúp hắn.
Diện tích Nhiễm phủ so với Anh quốc công phủ lớn hơn rất nhiều. Bạch Trà một đường đi theo Mạt Lỵ cùng Phù Niệm Niệm, cảm thấy cũng không tránh hỏi kinh ngạc.
Phù Niệm Niệm không mang tới nhiều đồ, Bạch Trà rất nhanh liền đem đồ vật sắp xếp xong xuôi. Đang muốn trở về tìm Phù Niệm Niệm, Phù Niệm Niệm liền đến tìm nàng.
Bạch Trà trên mặt khó nén mừng rỡ, vội vàng đi đến bên người Phù Niệm Niệm đi.
Phù Niệm Niệm xem xét bốn bề vắng lặng, liền hạ giọng ở bên tai Bạch Trà nói: "Ngày thường lúc ngươi đi ra ngoài thay ta nghe ngóng cái nơi gọi là Y Hạc Quán."
"Tiểu thư.."
"Chuyện này không gấp, ta không muốn dẫn đến sự chú ý của người khác." Phù Niệm Niệm làm động tác im lặng, "Việc này chỉ một mình ngươi biết là được rồi."
Bạch Trà nhìn vẻ mặt giữ kín như bưng của Phù Niệm Niệm, vội vàng gật đầu, lại đối với Phù Niệm Niệm sắp xoay người đi nói: "Tiểu thư còn muốn đi đâu?"
"Ta đi phòng bếp hầm chút canh hạt sen và nấm tuyết." Phù Niệm Niệm hai mắt tỏa sáng nói, "Ngươi trước kia từng hầm qua rồi đúng không? Đi phòng bếp dạy ta a?"
"Tiểu thư là muốn uống băng canh? Những chuyện như nấu canh này để Bạch Trà làm là được rồi." Bạch Trà cười nói.
Ai ngờ Phù Niệm Niệm lập tức lắc đầu phủ nhận, Bạch Trà lại hỏi vài câu mới hiểu rõ, nguyên lai Phù Niệm Niệm muốn nấu canh đưa tới cho Nhiễm Chính, để cảm tạ Nhiễm Chính buổi sáng tới Phù gia giúp nàng mang Nhuyễn Nguyễn đi. Bạch Trà cảm thấy sáng tỏ, liền đi cùng Phù Niệm Niệm tới phòng bếp.
Hạ nhân Nhiễm phủ ở trước mặt Phù Niệm Niệm cùng Bạch Trà cũng không có lạnh nhạt, cho nên nguyên liệu dùng để nấu canh rất nhanh liền được chuẩn bị tốt. Hạt sen trắng còn tươi mới vị nhạt, rất nhanh Bạch Trà liền móc hết tâm sen, lại dùng nước ngâm qua nấm tuyết. Tỏi bách hợp cũng được đặc biệt vận chuyển từ Lan Châu tới, cái lớn trắng noãn, mở ra thì hình dáng như hoa sen, là nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng.
Nấm tuyết cùng hạt sen được hầm ở trên lửa nhỏ cho đến khi mềm, bách hợp có vị ngọt, không cần thêm đường vào trong canh, chỉ cần cho ra khỏi nồi sau đó thêm một ít khối băng, lập tức sẽ lạnh buốt vừa miệng, làm cho người ta nhớ mãi.
Phù Niệm Niệm nhìn động tác Bạch Trà thuần thục, học cực kỳ cẩn thận, nguyên liệu nấu ăn từng cái được đặt ở bên trong nồi đất, Phù Niệm Niệm lập tức đậy nắp nồi lại, bây giờ chỉ cần chờ một lúc nữa là nguyên liệu nấu ăn chậm rãi hòa tan vào nhau tạo nên hương vị đặc thù.
Bạch Trà đem hạt sen còn sót lại thả vào nồi chưng nấu, sau khi hạ nhiệt trở thành sen dung, còn có thể làm điểm tâm khác để ăn.
Thấy Phù Niệm Niệm rảnh tay, Bạch Trà đột nhiên hỏi: "Tiểu thư, ngươi không tiếp tục chờ Tô công tử sao?"
Phù Niệm Niệm nhìn chằm chằm nồi đất ánh mắt không dịch chuyển, nàng cũng không lập tức trả lời Bạch Trà, chỉ là thỉnh thoảng cầm cái nắp lên xem nước canh bên trong có cần thêm nước không.
"Các ngươi lâu như vậy.." Bạch Trà lắc đầu, "Làm sao bây giờ nói buông tay liền buông tay rồi? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"
Phù Niệm Niệm cười nhạt một tiếng, "Bạch Trà, trên đời này ai cũng không đáng tin cậy, người khác đối với ngươi tốt, chưa hẳn là thật. Hắn hôm nay đối tốt với ngươi, ngày mai cũng có thể hại ngươi, loại người này đối tốt với người khác có lẽ chỉ là một loại bố thí, cũng có lẽ chỉ là mang theo mục đích, đối với bọn họ, thiếu đi ngươi bất quá cũng như trong thức ăn thiếu chút muối thôi. Nếu như về sau ta đem loại người này để làm chỗ dựa, vậy thì sớm muộn cũng sẽ chịu đau khổ, có khi bồi thêm mạng của mình cũng có khả năng."
Nàng nói tiếp: "Không đợi, cũng không có ai đáng để ta bồi lên cả một đời mình."
"Tiểu thư đặc biệt vì thiếu phó học nấu canh, chẳng lẽ không phải bởi vì cảm mến thiếu phó?" Bạch Trà có chút không hiểu.
"Thiếu phó là thân phận bực nào, ta sao có thể si tâm vọng tưởng? Bây giờ ta tuy là Nhiễm phu nhân, nhưng ngày sau là cái gì, ai biết trước được?" Phù Niệm Niệm ngữ khí không nóng không lạnh, tựa như canh bị lửa nhỏ hầm lấy.
Bạch Trà sững sờ, nàng không nghĩ tới ba ngày không gặp, nàng giống như biến thành người khác, thế nhưng Phù Niệm Niệm vẫn như cũ quật cường như vậy, lại giống như cũng không có thay đổi. Bạch Trà so với Phù Niệm Niệm thì lớn tuổi hơn, lúc trước nàng luôn luôn khuyên Phù Niệm Niệm đừng nên cố chấp như vậy, Tô Huyên có lẽ là kết cục tốt nhất của Phù Niệm Niệm, nhưng trên đời luôn luôn có rất nhiều chuyện không như ý muốn.
Trước đó trời xui đất khiến gả vào Nhiễm gia, Phù Niệm Niệm đối với Tô Huyên chấp niệm cực sâu. Bạch Trà thật rất sợ nàng sẽ thất vọng, nhưng lại không đành lòng cho nàng biết ý của mình, cho nên cũng chưa từng nói nặng lời. Nhưng là trước mắt chính Phù Niệm Niệm đột nhiên hoàn toàn đem Tô Huyên buông xuống, Bạch Trà cảm thấy Phù Niệm Niệm giống như là đột nhiên biến thành người khác, nhưng là suy nghĩ kỹ một chút, loại đột biến này chưa chắc là chuyện xấu.
Nàng cũng không nói nữa, chuyên tâm đem đường cùng dầu trộn lẫn bỏ vào bên trong sen dung.
Canh bên trên nấu nhiều nhất là một canh giờ.
Đợi đến lúc dùng xong bữa tối đơn giản, nấm tuyết bách hợp cùng canh hạt sen cũng đã hầm xong. Phù Niệm Niệm lúc này mới đem canh lấy ra, lấy tay áo đem khối băng bọc lại đi vào, sau đó lại tỉ mỉ chọn ba cái tốt nhất trong nồi sen dung mới ra cẩn thận đặt vào trong đĩa sứ nhỏ. Lúc gần đi giống như là nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại dặn dò Bạch Trà: "Chúng ta đem canh này đưa cho thiếu phó, chờ một chút lại chuẩn bị mấy phần cho tứ thẩm cùng Oánh Nương đưa đi."
Đồ kiểu này tùy tiện chia đi một phần, ngược lại không có thừa cái gì cho chính Phù Niệm Niệm, bất quá nàng không để ý, chỉ cúi đầu đem sen dung bọc lại đếm, có chút ngạc nhiên nói: "Còn có thể giữ lại bốn cái cho ngươi cùng Nhuyễn Nguyễn, chỉ là những đồ ngọt này đừng để Nhuyễn Nguyễn ăn quá nhiều, bằng không về sau đau răng, ngươi để ý hắn một chút."
Bạch Trà đương nhiên nghe theo lời nàng đi làm, hai chủ tớ bưng cái khay đi đến thư phòng Nhiễm Chính, Bạch Trà ở bên ngoài thư phòng thông truyền một tiếng, Nhiễm Chính liền đồng ý để hai người vào.
Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lọt vào tầm mắt chính là một nam tử khác đang ngồi bên người Nhiễm Chính, hai đầu lông mày hắn lộ ra khí khái hào hùng, thân hình cũng mười phần tráng kiện, vừa nhìn chính là người nhà họ Vũ. Mà trước khi Phù Niệm Niệm vào cửa, dường như đang cùng hắn bàn luận chuyện gì đó.
Phù Niệm Niệm vội vàng cúi đầu xuống, nàng phát giác ra mình tới không đúng lúc.
Nhiễm Chính đứng dậy nhìn qua Phù Niệm Niệm, "Niệm niệm, vị này là Cẩm Y Vệ Nam trấn phủ ti trấn phủ sứ Văn Điều."
Đời trước Văn Điều cùng Nhiễm Chính quan hệ cá nhân rất mật thiết, Phù Niệm Niệm từng gặp qua hắn. Nghĩ tới đây, Phù Niệm Niệm vội vàng hướng Văn Điều cúi chào, trong nội tâm nàng sợ hai người này đang nói chuyện gì quan trọng trong thư phòng, mình bỗng nhiên cắt ngang, tóm lại không phải là chuyện gì tốt.
Văn Điều hướng nàng ôm quyền, "Gặp qua phu nhân."
"Là ta quấy rầy thiếu phó cùng trấn phủ sứ đại nhân đàm luận." Phù Niệm Niệm vội vàng tiếp nhận khay đặt ở trước mặt Nhiễm Chính, "Ta giờ liền rời đi."
"Phu nhân quá khiêm tốn, ta cùng thiếu phó bất quá là nói chút việc nhà." Văn Điều cười đến cởi mở, "Trước nay thiếu phó chưa từng ở thư phòng xử lý chuyện quan trọng."
Nhiễm Chính nhẹ nhàng lườm Văn Điều một chút, nụ cười trên mặt Văn Điều không giảm, chỉ là lại không có nói tiếp.
Phù Niệm Niệm nghe thấy lời này, bỗng nhiên có một nháy mắt thất thần.
Nàng thấp giọng nói: "Buổi chiều tự tay nấu canh ngọt, lại bồi Bạch Trà làm một túi sen dung, đưa tới làm bữa ăn khuya cho thiếu phó, chỉ là không nghĩ tới Văn đại nhân cũng ở đây, đồ lại chuẩn bị ít."
Sau đó lại dừng một chút, "Ta bây giờ đi chuẩn bị thêm chút bưng tới."
"Không vội." Nhiễm Chính giọng nói tràn đầy quan tâm, "Làm khó tâm ý Niệm Niệm, hôm nay ta ăn không vô, không cần lại phiền ngươi."
Phù Niệm Niệm cũng không tranh luận, liền cúi đầu nói được, sau đó ngoan ngoãn từ thư phòng lui ra ngoài.
Trong đầu nàng đều là mấy lời Văn Điều mới vừa nói "Trước nay thiếu phó chưa từng ở thư phòng xử lý chuyện quan trọng."
Đời trước Nhiễm Chính chính ở trong thư phòng viết văn thư quá muộn, sáng sớm vội vàng đi vào triều nên mới có thể đem những đồ vật quan trọng để trên bàn ở thư phòng, cũng là mượn cơ hội này, Phù Niệm Niệm mới có thể giúp Tô Huyên đem đồ vật trộm đi.
Nhiễm Chính làm sao có thể không ở thư phòng xử lý chuyện quan trọng?
Trừ phi đời trước đồ vật nàng trộm đi là Nhiễm Chính cố ý vứt xuống, mà hết thảy đều là an bài của Nhiễm Chính. Phù Niệm Niệm nhớ tới Nhiễm Chính liếc mắt nhìn Văn Điều, hắn chẳng lẽ là muốn bảo Văn Điều nói ít đi?
Phù Niệm Niệm nhíu mày, từ sau khi Tô Huyên hồi kinh, hắn cùng Nhiễm Chính ở trong triều hoàn toàn là địch, dường như là bởi vì năm đó Nhiễm gia đối với sự sụp đổ của Tô gia khó mà xóa đi liên quan.
Mà Phù Niệm Niệm kẹp ở giữa cặp biểu huynh đệ này, lại một lòng hướng về Tô Huyên, chuyện gì cũng chịu giúp hắn. Nhiễm Chính cùng Tô Huyên trong triều như nước với lửa, mặc dù lúc đầu Tô Huyên đối với Phù Niệm Niệm không lạnh không nhạt, thế nhưng là về sau không sao bắt đầu lại xúi giục Phù Niệm Niệm đi trộm văn thư của Nhiễm Chính.
Phù Niệm Niệm lúc đầu thật cao hứng, nàng coi như rốt cục có thể giúp được Tô Huyên.
Kết quả là Tô Huyên lợi dụng nàng, Nhiễm Chính cũng đang lợi dụng nàng, trước khi chết nàng được Nhiễm Chính ôm, đại khái là bởi vì lương tâm Nhiễm Chính áy náy a?
Phù Niệm Niệm cảm thấy mình nghi ngờ một chút cũng không sai, sở dĩ mình bị gả nhầm, cùng Phù Yến Yến bị tráo đổi, Nhiễm Chính không thoát khỏi quan hệ. Chỉ là lúc trước nàng không biết Nhiễm Chính tốn sức làm những cái này là vì cái gì, hiện tại hết thảy bỗng nhiên đều sáng tỏ.
Đại khái là trước kia Nhiễm Chính liền thăm dò được Tô Huyên sẽ hồi kinh, lúc này mới đem Phù Niệm Niệm tâm tư đều đặt ở trên người Tô Huyên đưa đến bên cạnh mình, lợi dụng Phù Niệm Niệm truyền lại chút tin tức sai lầm đến Tô Huyên.
Phù Niệm Niệm trong lòng chấn động không gì sánh nổi, nếu không phải bởi vì nàng sống lại một đời, làm sao có thể phát hiện tâm tư kín đáo này của Nhiễm Chính. Nàng bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, lại đối với chuyện này không chút nào phát giác, còn tưởng rằng Nhiễm Chính giống như bề ngoài của hắn là chính nhân quân tử ôn tồn lễ độ.
Đương nhiên, trong kinh không phải là không có lời đồn Nhiễm Chính tâm ngoan thủ lạt, nhưng phần lớn người nghe tới đều nghĩ rằng đó là lời đồn đại nhằm làm ô uế thanh danh hắn. Dù sao, cho dù ai gặp Nhiễm Chính, cũng sẽ không cảm thấy hắn là người như vậy.
Bóng đêm dần dần bao phủ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Phù Niệm Niệm lộ rõ vẻ cổ quái.
Bạch Trà nhìn nàng thế này, không khỏi có chút giật mình, "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?"
Phù Niệm Niệm lắc đầu, không lên tiếng, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, nhưng chung quy cũng ổn đinh dần. Nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Nhiễm Chính lại vô duyên vô cớ đối tốt với nàng, cái gọi là nhân phẩm cao quý đều là ngụy trang, chỉ cần nàng sa vào sự quan tâm của Nhiễm Chính, nàng liền triệt để bước vào cái bẫy này.
Phù Niệm Niệm nắm chặt tay, cảm thấy mình là đồ ngốc. Nàng còn luôn muốn muốn đi bảo hộ Nhiễm Chính, nhưng không nghĩ qua Nhiễm Chính căn bản không cần nàng bảo hộ, hắn từ đầu tới đuôi vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ.
Nguyên lai trên đời này căn bản không có cái gì gọi là chân tình, giữa người và người chẳng qua đều là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nếu Nhiễm Chính đã có thể lợi dụng nàng, nàng vì cái gì không thể tương kế tựu kế để Nhiễm Chính đối phó với người hại chết mẹ nàng? Thậm chí là đối phó Tô Huyên?
Phù Niệm Niệm rùng mình, không hiểu nghĩ mình giống như ăn gan báo, thế nhưng là nàng cảm thấy mình không sợ chút nào. Phù Niệm Niệm cắn môi dưới, thật vất vả mới bắt được cơ hội này, nàng tuyệt không nghĩ lại dễ dàng bỏ qua. Đời này, nàng muốn liều một phen.
Phù Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn qua mặt trăng treo trên đầu ngọn cây, chỉ là tiếp theo nàng phải làm như thế nào đây? Phù Niệm Niệm trong lòng vẫn có chút mê mang. Nàng không biết về sau mình nên làm những gì, bất quá trước mắt nàng lấy của hồi môn của Phù Yến Yến, Phù gia tuy không nói gì, nhưng trong lòng tất nhiên là không dễ chịu. Muốn yên tâm đem số tiền kia nuốt mất, hiện tại còn chưa đến lúc, nàng không ăn cái thiệt thòi lớn, Phù lão phu nhân thủy chung khó lòng an ổn.
"Ngươi gọi Mạt Lỵ đến, để nàng đem canh cùng túi sen dung đưa đi cho Oánh Nương, chúng ta đi đưa cho Tứ tẩu." Phù Niệm Niệm nhìn Bạch Trà, "Ta ngược lại thật ra có chút buồn ngủ, đưa xong liền sớm trở về nghỉ ngơi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook