Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
-
Chương 54: Sởn gai ốc, cả đời khó quên
Chờ cho hoảng hốt qua đi, cô mới phát hiện Mặc Nhật Tỳ đã buông tay mình, tự bước vào trong đình, đang đứng quay lưng về phía mình, nhìn về nơi xa.
"Mặc Nhật Tỳ, vì sao nơi đây lại gọi là Đình Vạn Xà?" Lý Quả vẫn đứng ở bên ngoài, tò mò hỏi. Cô chợt cảm thấy khiếp sợ, sởn hết gai ốc.
Mặc Nhật Tỳ nghe cô nói xong, chỉ quay đầu, cười thần bí, rồi vẫy vẫy tay với cô. Dáng vẻ hiện tại của hắn khác một trời một vực so vời bình thường, càng toát ra vẻ bí hiểm.
Lý Quả hơi chần chừ, không phải vì dáng vẻ của anh ta mà chỉ vì một loại trực giác có tên giác quan thứ sáu. Trực giác này nói cho cô biết: nguy hiểm! Cho nên, hiện tại anh ta có vẫy tay gọi cô nhưng cô vẫn chưa muốn đi vào.
"Quả Quả, lại đây". Mặc Nhật Tỳ thấy Lý Quả không nhúc nhích, lại nhẹ giọng gọi, hắn không hề xoay người lại nhìn cô.
Lý Quả rất muốn lắc đầu, trong lòng vô cùng khẩn trương, ôm tiểu hắc xà trong tay, nhưng cô vẫn không có can đảm bước thêm nửa bước. Nguyên nhân chỉ là trực giác, và thêm một cảm giác sợ hãi đang tồn tại.
Mặc Nhật Tỳ cũng không ép buộc cô, sau khi liếc cô một cái, lại tiếp tục nhìn ra phương xa không chớp mắt.
"Quả Quả, thú cưng của tôi đều ở đây, em sợ sao?" Một lúc lâu sau, tiếng nói của hắn theo gió bay tới, có cảm giác rất mơ hồ.
Cô sợ sao? Lý Quả suy nghĩ một chút, đúng là cô rất sợ, thế nhưng phong cảnh nơi đây rất đẹp, còn có cả Mặc Nhật Tỳ nữa, mà cô lại bị ba chữ Đình Vạn Xà kia làm cho suy nghĩ liên miên.
"Tôi không sợ". Lý Quả can đảm hẳn lên, cuối cùng cô cũng bước vào trong đình, chậm rãi đi về phía Mặc Nhật Tỳ.
Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười.
"Mặc Nhật Tỳ, vì sao anh lại nuôi chúng ở đây, phóng sinh...A..."
Cô vốn rất tò mò, sau khi bước vào trong đình, tâm tư dần ổn định lại, cho nên mới hỏi ra nghi ngờ của mình. Nhưng cô còn chưa dứt lời, đã bị tình huống trước mắt dọa cho đến biến sắc, hét chói tai.
Cô đã thấy cái gì vậy? Lý Quả thật sự không tin vào mắt mình, suýt chút nữa đã ném tiểu hắc xà trong tay đi, thân mình run rẩy kịch liệt không thể khống chế, trong lòng sợ hãi đến cùng cực. Cô vô thức lùi về sau mấy bước, máu trên mặt như bị rút hết, chỉ còn màu trắng bệch.
Sợ hãi, run rẩy, sởn gai ốc, tất cả cảm giác này đều ùn ùn kéo đến, như muốn nhấn chìm cô.
"Mặc Nhật Tỳ, vì sao nơi đây lại gọi là Đình Vạn Xà?" Lý Quả vẫn đứng ở bên ngoài, tò mò hỏi. Cô chợt cảm thấy khiếp sợ, sởn hết gai ốc.
Mặc Nhật Tỳ nghe cô nói xong, chỉ quay đầu, cười thần bí, rồi vẫy vẫy tay với cô. Dáng vẻ hiện tại của hắn khác một trời một vực so vời bình thường, càng toát ra vẻ bí hiểm.
Lý Quả hơi chần chừ, không phải vì dáng vẻ của anh ta mà chỉ vì một loại trực giác có tên giác quan thứ sáu. Trực giác này nói cho cô biết: nguy hiểm! Cho nên, hiện tại anh ta có vẫy tay gọi cô nhưng cô vẫn chưa muốn đi vào.
"Quả Quả, lại đây". Mặc Nhật Tỳ thấy Lý Quả không nhúc nhích, lại nhẹ giọng gọi, hắn không hề xoay người lại nhìn cô.
Lý Quả rất muốn lắc đầu, trong lòng vô cùng khẩn trương, ôm tiểu hắc xà trong tay, nhưng cô vẫn không có can đảm bước thêm nửa bước. Nguyên nhân chỉ là trực giác, và thêm một cảm giác sợ hãi đang tồn tại.
Mặc Nhật Tỳ cũng không ép buộc cô, sau khi liếc cô một cái, lại tiếp tục nhìn ra phương xa không chớp mắt.
"Quả Quả, thú cưng của tôi đều ở đây, em sợ sao?" Một lúc lâu sau, tiếng nói của hắn theo gió bay tới, có cảm giác rất mơ hồ.
Cô sợ sao? Lý Quả suy nghĩ một chút, đúng là cô rất sợ, thế nhưng phong cảnh nơi đây rất đẹp, còn có cả Mặc Nhật Tỳ nữa, mà cô lại bị ba chữ Đình Vạn Xà kia làm cho suy nghĩ liên miên.
"Tôi không sợ". Lý Quả can đảm hẳn lên, cuối cùng cô cũng bước vào trong đình, chậm rãi đi về phía Mặc Nhật Tỳ.
Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười.
"Mặc Nhật Tỳ, vì sao anh lại nuôi chúng ở đây, phóng sinh...A..."
Cô vốn rất tò mò, sau khi bước vào trong đình, tâm tư dần ổn định lại, cho nên mới hỏi ra nghi ngờ của mình. Nhưng cô còn chưa dứt lời, đã bị tình huống trước mắt dọa cho đến biến sắc, hét chói tai.
Cô đã thấy cái gì vậy? Lý Quả thật sự không tin vào mắt mình, suýt chút nữa đã ném tiểu hắc xà trong tay đi, thân mình run rẩy kịch liệt không thể khống chế, trong lòng sợ hãi đến cùng cực. Cô vô thức lùi về sau mấy bước, máu trên mặt như bị rút hết, chỉ còn màu trắng bệch.
Sợ hãi, run rẩy, sởn gai ốc, tất cả cảm giác này đều ùn ùn kéo đến, như muốn nhấn chìm cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook