Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
-
Chương 24: Đố kỵ
"Quả Quả, hoa của cậu."
"Quả Quả, quà của cậu."
"Quả Quả, của cậu."
Lý Quả đau đầu nhìn đống hoa, quà, điểm tâm liên tục được đưa đến phòng mình chỉ trong chưa đến một ngày.
Rốt cuộc là người kia muốn làm gì đây? Cô căm giận nghĩ.
Hoa đã không còn chỗ để, đã đành phải để lên giường ngủ rồi, mà điểm tâm cũng đến mấy hộp rồi, quà tặng còn khiến cô kinh ngạc hơn.
Tất nhiên là, kim cương. Kim cương đó, không phải là vật tầm thường đâu, đừng nói mua, đến xem cô cũng chưa dám đâu. Lý Quả trợn mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương to đùng kia, không dám nghĩ xem nó nặng bao nhiêu cara.
Viên kim cương kia khiến cho Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình ghen tỵ đến đỏ mắt, càng thêm khó chịu ra mặt với Lý Quả. Sự đố kỵ thường thể hiện qua các câu nói lạnh nhạt.
"Đã sớm muốn quyến rũ người ta rồi? Chắc là đã nhìn ra ngay từ đầu, không ngờ lòng dạ lại sâu như vậy." Vu Tú Tình không thể nào bình tĩnh được, những người thích cô, cũng không thể vung tay tặng một viên kim cương lớn như thế. Vừa nhìn Mặc Nhật Tỳ đã biết không phải là người bình thường rồi.
Hà Tiểu Ngân cũng vô cùng ghen tỵ: "Người ta đã ra tay trước rồi, lúc trước đi tìm rắn, không biết có dùng quỷ kế gì để quyến rũ người ta hay không? Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng mà."
"Mình không có." Rốt cuộc, cô cũng bị lời nói của bọn họ chọc cho tức giận, một chút áy náy kia cũng sớm tan thành mây khói. Hai người họ là bạn tốt nhất của cô, có chuyện cô đều giúp đỡ, gặp nguy hiểm cũng chưa từng bỏ lại bọn họ. Thế nhưng, hiện tại, chỉ vì một người đàn ông mà bọn họ lại chỉ trích mình. Tim cô dần lạnh lẽo rồi.
"Có hay không thì trong lòng cậu rõ nhất." Hà Tiểu Ngân bỏ lại những lời này, rồi dứt khoát kéo Vu Tú Tình ra khỏi phòng.
Nhìn bọn họ rời đi, Lý Quả liền cười khổ. Nhìn thấy những thứ sặc sỡ này, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Mày nói xem, tao nên làm gì bây giờ?"
Cô mệt mỏi ngồi xuống giường, nhìn tiểu hắc xà đang nằm trên gối, lẩm bẩm.
Mặc Nhật Tỳ đi rồi, cô mới phát hiện mình đã quên không trả lại tiểu hắc xà, đành phải để nó lại, rồi trả sau.
Tiểu hắc xà vẫy vẫy đuôi, đem tất cả thu vào trong mắt. Những cô gái như thế, hắn đã thấy nhiều rồi, thế nhưng, cứ để cho Lý Quả biết đi. Lợi ích trước mắt, sẽ chẳng bao giờ có bạn bè, giống như hiện tại vậy.
"Quả Quả, quà của cậu."
"Quả Quả, của cậu."
Lý Quả đau đầu nhìn đống hoa, quà, điểm tâm liên tục được đưa đến phòng mình chỉ trong chưa đến một ngày.
Rốt cuộc là người kia muốn làm gì đây? Cô căm giận nghĩ.
Hoa đã không còn chỗ để, đã đành phải để lên giường ngủ rồi, mà điểm tâm cũng đến mấy hộp rồi, quà tặng còn khiến cô kinh ngạc hơn.
Tất nhiên là, kim cương. Kim cương đó, không phải là vật tầm thường đâu, đừng nói mua, đến xem cô cũng chưa dám đâu. Lý Quả trợn mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương to đùng kia, không dám nghĩ xem nó nặng bao nhiêu cara.
Viên kim cương kia khiến cho Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình ghen tỵ đến đỏ mắt, càng thêm khó chịu ra mặt với Lý Quả. Sự đố kỵ thường thể hiện qua các câu nói lạnh nhạt.
"Đã sớm muốn quyến rũ người ta rồi? Chắc là đã nhìn ra ngay từ đầu, không ngờ lòng dạ lại sâu như vậy." Vu Tú Tình không thể nào bình tĩnh được, những người thích cô, cũng không thể vung tay tặng một viên kim cương lớn như thế. Vừa nhìn Mặc Nhật Tỳ đã biết không phải là người bình thường rồi.
Hà Tiểu Ngân cũng vô cùng ghen tỵ: "Người ta đã ra tay trước rồi, lúc trước đi tìm rắn, không biết có dùng quỷ kế gì để quyến rũ người ta hay không? Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng mà."
"Mình không có." Rốt cuộc, cô cũng bị lời nói của bọn họ chọc cho tức giận, một chút áy náy kia cũng sớm tan thành mây khói. Hai người họ là bạn tốt nhất của cô, có chuyện cô đều giúp đỡ, gặp nguy hiểm cũng chưa từng bỏ lại bọn họ. Thế nhưng, hiện tại, chỉ vì một người đàn ông mà bọn họ lại chỉ trích mình. Tim cô dần lạnh lẽo rồi.
"Có hay không thì trong lòng cậu rõ nhất." Hà Tiểu Ngân bỏ lại những lời này, rồi dứt khoát kéo Vu Tú Tình ra khỏi phòng.
Nhìn bọn họ rời đi, Lý Quả liền cười khổ. Nhìn thấy những thứ sặc sỡ này, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Mày nói xem, tao nên làm gì bây giờ?"
Cô mệt mỏi ngồi xuống giường, nhìn tiểu hắc xà đang nằm trên gối, lẩm bẩm.
Mặc Nhật Tỳ đi rồi, cô mới phát hiện mình đã quên không trả lại tiểu hắc xà, đành phải để nó lại, rồi trả sau.
Tiểu hắc xà vẫy vẫy đuôi, đem tất cả thu vào trong mắt. Những cô gái như thế, hắn đã thấy nhiều rồi, thế nhưng, cứ để cho Lý Quả biết đi. Lợi ích trước mắt, sẽ chẳng bao giờ có bạn bè, giống như hiện tại vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook