Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
-
Chương 11: Đợi phục vụ
Lý Quả trơ mắt nhìn các cô rời đi không biết nên nói gì, trong lòng cảm thấy đặc biệt khó chịu, bạn thân còn thua kém một người đàn ông, thật vô cùng nực cười mà.
Cô không muốn tranh, không muốn tranh, hoàn toàn không nghĩ đến nhưng vì sao kết quả cuối cùng lại thành ra thế này? Cô đột nhiên rất muốn khóc, trong lòng rất tủi thân.
Thế nhưng, cô không biết có một đôi mắt vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm mình, thu hết vẻ mặt cùng hành động của cô vào đáy mắt.
“Vương, hôm nay là ngày tốt gì mà ngài lại vui vẻ thế?” Trong một biệt thự sa hoa, một cô gái cực kỳ diễm lệ đang thân mật dựa vào một người đàn ông, giọng nói kiều mỵ khiến cho người ta kích động.
Mặc Nhật Tỳ tâm tư vui sướng liếc nhìn nữ nhân quấn trên người mình, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Ngu Cơ thấy xà vương không có mất hứng vì lời mình nói trong lòng không khỏi vui mừng, động tác so với ngày thường càng thêm to gan, cánh tay thon dài lặng lẽ mò vào trong quần áo của hắn.
“Vương, để Ngu Cơ phục vụ ngài.” Ả nũng nịu nói, tay nhỏ bé không xương đã sớm sờ tới sờ lui trên lồng ngực rộng dày, như có như không trêu chọc hắn.
Mặc Nhật Tỳ nhắm mắt hưởng thụ, hắn không từ chối cũng không đồng ý, chỉ để mặc cho ả trêu chọc mình, lướt từ lồng ngực đến thắt lưng rồi xuống phía dưới.
“Vương...” Ngu Cơ trêu chọc hồi lâu đã sớm không thể kiềm chế được, thân thể nóng rực, vừa kề sát lại vừa khẩn trương quan sát thái độ của hắn.
Mặc Nhật Tỳ không nói gì nhưng tay hắn lại bất ngờ tập kích sau lưng ả, sau đó nắm lấy cặp mông tròn căng của ả...
“A, vương, ngài thật xấu nha.” Ngu Cơ đột nhiên bị nắm lấy không nhịn được vui sướng hô lên, thừa dịp dùng thân thể mình ma sát hắn.
Xấu? Hắn tà tà cười một tiếng, đột nhiên mở mắt tiếp đó vung tay lên khiến cho quần áo mỏng như cánh ve trên người Ngu Cơ roẹt một tiếng rách nát, lộ ra thân thể tuyết trắng vừa đẫy đà vừa lả lướt.
“Vương...” Ngu Cơ rất kích động, thân thể khẽ run, da thịt tuyết trắng nhuộm lên một tầng hồng nhạt, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tim đập mãnh liệt.
Mặc Nhật Tỳ hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm cơ thể lộ ra trong không khí của ả, khóe miệng khẽ động, bàn tay to xoa nhẹ khuôn mặt xinh đẹp sau đó từ từ đi đến chiếc cằm thon nhỏ.
“Phục vụ bổn vương.”
Ngu Cơ cực kích động, khi vương vừa ra lệnh ả suýt chút nữa đã mừng đến phát khóc.
Nữ nhân của vương quá nhiều nhưng có thể lấy được sủng ái của hắn lại không có mấy. Vương là người trong mộng của toàn bộ nữ nhân ở xà giới, mỗi nữ nhân đều muốn gả cho hắn.
Cánh tay thon dài run run lần vào quần áo của hắn...Chậm rãi cởi quần áo trên người hắn...
Rất nhanh, hắn đã bị ả...
Ực, nhìn người đàn ông kia...Vừa to lớn lại tràn đầy sức mạnh...Cơ thể ả đã sớm không đợi được.
“Vương...” Ả không biết phải làm sao, muốn nhào đến nhưng lại không dám, đành phải mở miệng cầu xin sự giúp đỡ.
Mặc Nhật Tỳ nhìn nữ nhân trước mặt đối với mình thèm khát trong lòng càng thêm sảng khoái, đặc biệt nghĩ đến vẻ mặt tức giận cùng dáng vẻ khổ sở của Lý Quả thì lại càng thoải mái.
Ai bảo ngươi đắc tội ta? Xà vương là người ngươi có thể tùy tiện đắc tội sao?...
“Ngươi, lên đi.” Hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay đối với Ngu Cơ bên cạnh không kiềm chế được ra lệnh.
Ngu Cơ nhận được lệnh liền vứt bỏ rụt rè như sói như hổ nhào về phía hắn...
“Quả Quả, ăn cơm.” Lý Lan hướng về phía chị họ mình kêu to. Hiện tại cô chỉ cảm thấy chị mình thật đáng thương, trừ mình thì hai người kia không hề để ý đến cô nữa.
Lý Quả rất bất đắc dĩ, cô đã thử trao đổi với bọn họ nhiều lần rồi nhưng chỉ nhận được những lời nói châm chọc hoặc là lạnh nhạt, vì một người đàn ông tình bạn thật quá mong manh.
“Chị, không cần khổ sở, bọn họ là vậy đó, sau này dần dần sẽ tốt hơn.” Lý Lan làm cơm cho cô, tự mình đặt vào trong tay cô, nhỏ giọng khuyên.
Cô gật gật đầu, đành thế vậy, may mà còn có người em họ này để ý đến mình mới có thể qua được mấy ngày khó khăn kia. Cô nhận lấy hộp cơm, mở ra, chọn ít thịt cùng rau rồi bỏ vào trong hộp của bầy rắn.
Kể từ hôm Mặc Nhật Tỳ thổ lộ với cô, những con rắn này liền không có người chăm sóc, bỏ đói đã lâu, cô thật sự không chịu nổi lương tâm áy náy mới phải đi chăm sóc bọn nó. Tiểu hắc xà kia vẫn cứ chơi xấu nằm ỳ trên giường cô, đánh chết cũng không chịu ở cùng với mấy con rắn kia, đến cả ăn cũng phải mình đút cho.
Thiếu gia mà! Con rắn này thực sự giống như một thiếu gia, dáng vẻ, động tác, ánh mắt đều chứng tỏ bản thân khác biệt so với người thường, cứ muốn được đối xử đặc biệt.
Giống như hiện tại, sau khi cô cho mấy con rắn kia ăn liền vội vàng đem tiểu hắc xà ở trên giường đặt xuống bên cạnh, chọn một miếng thịt nhỏ đưa đến tận miệng nó mới há mồm ăn.
Nhìn nó miệng nhỏ khẽ động, cô cũng nhanh chóng ăn cơm của mình. Không hiểu tại sao, bây giờ cô thà rằng đối mặt với rắn cũng không muốn gặp mặt bọn họ.
Có đôi khi, rắn so với người còn đơn giản hơn.
Tiểu hắc xà thoải mái híp mắt, vừa nhai thịt trong miệng vừa quan sát cô, vô cùng thong dong, tự tại. Ăn xong, nó liền thè cái lưỡi rắn hồng hồng không chớp mắt nhìn cô.
Lý Quả hiểu tiểu đông tây này đang chờ mình đút, cô chọn một miếng thịt cắn một cái rồi đưa đến miệng nó. Ai ngờ, tiểu hắc xà lại ngơ ngác nhìn cô rồi liếc mẩu thịt trước mặt không nhúc nhích.
“Mau ăn đi.” Cô thúc giục, con rắn nhỏ này biết suy nghĩ sao? Ăn một mẩu thịt còn nghĩ lâu như vậy? Cô không khỏi có chút nghi ngờ.
Tiểu hắc xà vô thức mở miệng nhỏ, bị cô nhét vào mẩu thịt đã dính nước bọt.
Lý Quả tiếp tục ăn cơm không để ý đến nó có ăn hay không, còn tiểu hắc xà cũng rất biết điều, cô cho ăn cái gì thì nó liền ăn cái đó.
Một lúc sau, trong khi Lý Quả đang rửa bát thì nó liền một mình bò trở về giường giống như đại gia nằm ở trên gối của cô, nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Rắn nhỏ, mày ở đâu?” Cô xoay người trở về lại không thấy rắn nhỏ ở trên bàn, sợ hết hồn, vội tìm kiếm khắp nơi, không ngừng gọi nó.
Tiểu hắc xà nghe thấy cô gọi liền mở mắt ra, sau đó chậm rãi bò dậy, vươn đầu quả dưa lên thè lưỡi rắn.
Lý Quả dường như hiểu ý nhìn về phía giường quả nhiên thấy nó đang nằm đó, tâm mới hơi bình ổn lại. Cô thật sự lo lắng đám người Vu Tú Tình sẽ tức giận ném bọn chúng đi nên mới không nhịn được mà có chút khẩn trương.
Tiểu hắc xà thấy mình đã bị phát hiện liền rụt đầu về, bò đến chỗ cũ, thong thả nằm xuống rồi nhắm mắt lại.
“Mày thật biết hưởng thụ đó.” Lý Quả nhìn dáng vẻ của nó không nhịn được cười mắng, trong lòng bắt đầu hơi thích con rắn nhỏ có nhân tính này.
Rắn nhỏ nghe được lời của cô, đôi mắt nhỏ hơi hé mở rồi lần nữa nhắm lại.
Cô không muốn tranh, không muốn tranh, hoàn toàn không nghĩ đến nhưng vì sao kết quả cuối cùng lại thành ra thế này? Cô đột nhiên rất muốn khóc, trong lòng rất tủi thân.
Thế nhưng, cô không biết có một đôi mắt vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm mình, thu hết vẻ mặt cùng hành động của cô vào đáy mắt.
“Vương, hôm nay là ngày tốt gì mà ngài lại vui vẻ thế?” Trong một biệt thự sa hoa, một cô gái cực kỳ diễm lệ đang thân mật dựa vào một người đàn ông, giọng nói kiều mỵ khiến cho người ta kích động.
Mặc Nhật Tỳ tâm tư vui sướng liếc nhìn nữ nhân quấn trên người mình, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Ngu Cơ thấy xà vương không có mất hứng vì lời mình nói trong lòng không khỏi vui mừng, động tác so với ngày thường càng thêm to gan, cánh tay thon dài lặng lẽ mò vào trong quần áo của hắn.
“Vương, để Ngu Cơ phục vụ ngài.” Ả nũng nịu nói, tay nhỏ bé không xương đã sớm sờ tới sờ lui trên lồng ngực rộng dày, như có như không trêu chọc hắn.
Mặc Nhật Tỳ nhắm mắt hưởng thụ, hắn không từ chối cũng không đồng ý, chỉ để mặc cho ả trêu chọc mình, lướt từ lồng ngực đến thắt lưng rồi xuống phía dưới.
“Vương...” Ngu Cơ trêu chọc hồi lâu đã sớm không thể kiềm chế được, thân thể nóng rực, vừa kề sát lại vừa khẩn trương quan sát thái độ của hắn.
Mặc Nhật Tỳ không nói gì nhưng tay hắn lại bất ngờ tập kích sau lưng ả, sau đó nắm lấy cặp mông tròn căng của ả...
“A, vương, ngài thật xấu nha.” Ngu Cơ đột nhiên bị nắm lấy không nhịn được vui sướng hô lên, thừa dịp dùng thân thể mình ma sát hắn.
Xấu? Hắn tà tà cười một tiếng, đột nhiên mở mắt tiếp đó vung tay lên khiến cho quần áo mỏng như cánh ve trên người Ngu Cơ roẹt một tiếng rách nát, lộ ra thân thể tuyết trắng vừa đẫy đà vừa lả lướt.
“Vương...” Ngu Cơ rất kích động, thân thể khẽ run, da thịt tuyết trắng nhuộm lên một tầng hồng nhạt, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tim đập mãnh liệt.
Mặc Nhật Tỳ hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm cơ thể lộ ra trong không khí của ả, khóe miệng khẽ động, bàn tay to xoa nhẹ khuôn mặt xinh đẹp sau đó từ từ đi đến chiếc cằm thon nhỏ.
“Phục vụ bổn vương.”
Ngu Cơ cực kích động, khi vương vừa ra lệnh ả suýt chút nữa đã mừng đến phát khóc.
Nữ nhân của vương quá nhiều nhưng có thể lấy được sủng ái của hắn lại không có mấy. Vương là người trong mộng của toàn bộ nữ nhân ở xà giới, mỗi nữ nhân đều muốn gả cho hắn.
Cánh tay thon dài run run lần vào quần áo của hắn...Chậm rãi cởi quần áo trên người hắn...
Rất nhanh, hắn đã bị ả...
Ực, nhìn người đàn ông kia...Vừa to lớn lại tràn đầy sức mạnh...Cơ thể ả đã sớm không đợi được.
“Vương...” Ả không biết phải làm sao, muốn nhào đến nhưng lại không dám, đành phải mở miệng cầu xin sự giúp đỡ.
Mặc Nhật Tỳ nhìn nữ nhân trước mặt đối với mình thèm khát trong lòng càng thêm sảng khoái, đặc biệt nghĩ đến vẻ mặt tức giận cùng dáng vẻ khổ sở của Lý Quả thì lại càng thoải mái.
Ai bảo ngươi đắc tội ta? Xà vương là người ngươi có thể tùy tiện đắc tội sao?...
“Ngươi, lên đi.” Hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay đối với Ngu Cơ bên cạnh không kiềm chế được ra lệnh.
Ngu Cơ nhận được lệnh liền vứt bỏ rụt rè như sói như hổ nhào về phía hắn...
“Quả Quả, ăn cơm.” Lý Lan hướng về phía chị họ mình kêu to. Hiện tại cô chỉ cảm thấy chị mình thật đáng thương, trừ mình thì hai người kia không hề để ý đến cô nữa.
Lý Quả rất bất đắc dĩ, cô đã thử trao đổi với bọn họ nhiều lần rồi nhưng chỉ nhận được những lời nói châm chọc hoặc là lạnh nhạt, vì một người đàn ông tình bạn thật quá mong manh.
“Chị, không cần khổ sở, bọn họ là vậy đó, sau này dần dần sẽ tốt hơn.” Lý Lan làm cơm cho cô, tự mình đặt vào trong tay cô, nhỏ giọng khuyên.
Cô gật gật đầu, đành thế vậy, may mà còn có người em họ này để ý đến mình mới có thể qua được mấy ngày khó khăn kia. Cô nhận lấy hộp cơm, mở ra, chọn ít thịt cùng rau rồi bỏ vào trong hộp của bầy rắn.
Kể từ hôm Mặc Nhật Tỳ thổ lộ với cô, những con rắn này liền không có người chăm sóc, bỏ đói đã lâu, cô thật sự không chịu nổi lương tâm áy náy mới phải đi chăm sóc bọn nó. Tiểu hắc xà kia vẫn cứ chơi xấu nằm ỳ trên giường cô, đánh chết cũng không chịu ở cùng với mấy con rắn kia, đến cả ăn cũng phải mình đút cho.
Thiếu gia mà! Con rắn này thực sự giống như một thiếu gia, dáng vẻ, động tác, ánh mắt đều chứng tỏ bản thân khác biệt so với người thường, cứ muốn được đối xử đặc biệt.
Giống như hiện tại, sau khi cô cho mấy con rắn kia ăn liền vội vàng đem tiểu hắc xà ở trên giường đặt xuống bên cạnh, chọn một miếng thịt nhỏ đưa đến tận miệng nó mới há mồm ăn.
Nhìn nó miệng nhỏ khẽ động, cô cũng nhanh chóng ăn cơm của mình. Không hiểu tại sao, bây giờ cô thà rằng đối mặt với rắn cũng không muốn gặp mặt bọn họ.
Có đôi khi, rắn so với người còn đơn giản hơn.
Tiểu hắc xà thoải mái híp mắt, vừa nhai thịt trong miệng vừa quan sát cô, vô cùng thong dong, tự tại. Ăn xong, nó liền thè cái lưỡi rắn hồng hồng không chớp mắt nhìn cô.
Lý Quả hiểu tiểu đông tây này đang chờ mình đút, cô chọn một miếng thịt cắn một cái rồi đưa đến miệng nó. Ai ngờ, tiểu hắc xà lại ngơ ngác nhìn cô rồi liếc mẩu thịt trước mặt không nhúc nhích.
“Mau ăn đi.” Cô thúc giục, con rắn nhỏ này biết suy nghĩ sao? Ăn một mẩu thịt còn nghĩ lâu như vậy? Cô không khỏi có chút nghi ngờ.
Tiểu hắc xà vô thức mở miệng nhỏ, bị cô nhét vào mẩu thịt đã dính nước bọt.
Lý Quả tiếp tục ăn cơm không để ý đến nó có ăn hay không, còn tiểu hắc xà cũng rất biết điều, cô cho ăn cái gì thì nó liền ăn cái đó.
Một lúc sau, trong khi Lý Quả đang rửa bát thì nó liền một mình bò trở về giường giống như đại gia nằm ở trên gối của cô, nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Rắn nhỏ, mày ở đâu?” Cô xoay người trở về lại không thấy rắn nhỏ ở trên bàn, sợ hết hồn, vội tìm kiếm khắp nơi, không ngừng gọi nó.
Tiểu hắc xà nghe thấy cô gọi liền mở mắt ra, sau đó chậm rãi bò dậy, vươn đầu quả dưa lên thè lưỡi rắn.
Lý Quả dường như hiểu ý nhìn về phía giường quả nhiên thấy nó đang nằm đó, tâm mới hơi bình ổn lại. Cô thật sự lo lắng đám người Vu Tú Tình sẽ tức giận ném bọn chúng đi nên mới không nhịn được mà có chút khẩn trương.
Tiểu hắc xà thấy mình đã bị phát hiện liền rụt đầu về, bò đến chỗ cũ, thong thả nằm xuống rồi nhắm mắt lại.
“Mày thật biết hưởng thụ đó.” Lý Quả nhìn dáng vẻ của nó không nhịn được cười mắng, trong lòng bắt đầu hơi thích con rắn nhỏ có nhân tính này.
Rắn nhỏ nghe được lời của cô, đôi mắt nhỏ hơi hé mở rồi lần nữa nhắm lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook