Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong
Chương 51: Thành thân

Hách Quang Quang xuống giường nhấc lồng chim lên, cầm đến gần trước mắt nhìnTiểu Bát ca toàn thân phát run.

Bình thường Bát ca hoạt bát yêu nói chuyện, lúc này mắt mang u buồn, không ngừng ngốc nghếch vẫy cánh trụi lủi, buồn bã vì mình bị cạo đi lông vũ, thê thảm cực kỳ.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mang Diệp Tử Thông đến!" Hách Quang Quang nhìnTiểu Bát ca đáng thương, lửa giận đi từ từ bốc lên, Diệp Tử Thông chính là cố ý, tiểu tử thúi này cũng quá không ngoan.

Bị gầm thét, tiểu nha hoàn nghe vậy càng sợ hơn, môi mím lại, nước mắt bắt đầu tích tụ trong hốc mắt: "Phu, phu nhân, Thiếu chủ nói hắn, hắn không rảnh."

"Cái gì?" Hách Quang Quang xách theo lồng chim, tay bỗng dưng nắm chặt, hai mắt trợn tròn, lúc trước đã bị Diệp Tử Thông hung hăng hù dọa, tiểu nha hoàn thấy thế suýt khóc oà lên.

"Phu, phu nhân tha mạng!" Tiểu nha hoàn sợ chuẩn bị dập đầu, bị Hách Quang Quang ngăn trở.

"Ngươi sợ cái gì, ta lại không giận ngươi." Hách Quang Quang bất đắc dĩ, kéo tiểu nha hoàn lên, đề phòng lại hù dọa khóc người ta, chậm giọng nói, "Tử Thông nói cái gì? Ngươi nói lại cặn kẽ chút."

Nhìn Hách Quang Quang không tức giận nữa, tiểu nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, lau chùi sạch nước mắt nói: "Thiếu chủ nói ‘nói cho cái nữ nhân động một chút là trốn chạy đó, có chuyện để cho nàng tự mình đến gặp bản thiếu gia, muốn bản thiếu gia đi gặp nàng? Không có cửa đâu!’, nô tỳ không có ý bất kính, đây là y nguyên lời của Thiếu chủ."

Hách Quang Quang nghe được mi tâm nhăn tít, cắn răng, cuối cùng dưới ánh mắt thận trọng của tiểu nha hoàn, nói: "Phân bọc quần áo mang về cho các nha đầu trong viện, bên trong có một ít đồ chơi, ma ma nào có tiểu tôn tử, liền đưa đồ chơi cho họ."

Bao đồ này là đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Tử Thông, đều là đặc sản phương Nam, Hách Quang Quang cảm thấy đứa bé hẳn sẽ thíchliền chọn mua mấy thứ dễ mang về, còn có mấy món đồ chơi khiến bọn nhỏ hứng thú, d’đ/l ;q’d vốn là tính toán nghỉ ngơi xong thì đưa cho Diệp Tử Thông, hiện tại nàng thay đổi chủ ý.

Tiểu nha hoàn nhìn sang, vừa thấy được đồ vật bên trong đã biết là chuyện gì xảy ra, do dự không dám cầm.

"Thế nào?" Hách Quang Quang nhíu mày, nghi ngờ hỏi một câu, kết quả chỉ làmột vẻ mặt rất bình thường thêm câu hỏi, trong mắt tiểu nha hoàn lại thành chất vấn, bị sợ đến vội vàng cầm lấy bọc quần áo, đối với Hách Quang Quang thiên ân vạn tạ rồi vội vã rời đi.

Hiện tại ba nha hoàn trong phòngHách Quang Quang chia ra gọi Như Nhan, Như Hỉ, Như Ngọc.

Như Nhan đỡ Hách Quang Quang về trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, có muốn nô tỳ đi mời Thiếu chủ tới đây không?"

"Không cần, tiểu tử kia muốn tỏ ra uy phong thì cứ để cho hắn ra vẻ đi. Đúng rồi, có cách nào để cho Tiểu Bát ca sớm mọc lông vũ không?" Hách Quang Quang lo âu nhìn Tiểu Bát ca trong lồng.

"Chuyện này. . . . Hình như không có."

Lúc này, Diệp Thao đi vào, hỏi: "Thế nào? Mới vừa nha đầutrong phòngTử Thôngvội vội vàng vàng là làm gì?"

Hách Quang Quang đưa lồng chim trong tay, ai oán nói: "Còn có thể là cái gì? Xem xem nhi tử của ngươi làm chuyện tốt!"

Lúc Diệp Thao nhìn rõ ràng Bát ca vô tinh đả thái (uể oải, mất tinh thần) trong lồng chim, khóe miệng co giật hai cái, giơ tay lên che miệng nhẹ nhàng khụ một cái, ngồi xuống trên ghế bát bảo nở nụ cười.

"Còn cười! Vì đây không phải là sủng vật của ngươi, nếu như ‘tia chớp’ của ngươi bị cạo trụi lông, xem ngươi còn có thể cười được hay không!" Tia chớp là hắc mã được xưng ngày có thể đi ngàn dặm mà Diệp Thao thích nhất, chính là con ngựa cưỡi đi tìm Hách Quang Quang kia.

Diệp Thao khoát tay áo, khiến ba nha hoàn trong phòng lui xuống, rót cho mình ly trà, cầm ly trà lên khẽ nhấp một cái nói: "Tức cái gì? Không phải lúc ngươi chạy trốn có để lại một câu nói sao? Có nhớ không?"

Hách Quang Quang dĩ nhiên không có quên nhanh như vậy, liếc Diệp Thao một cái: "Ngươi nói chuyện kia làm cái gì?"

"Ngươi không phải là nói dám khi dễ sủng vật của ngươi chính là con ngươi sao? Như ngươi mong muốn, không lâu nữa Tử Thông chính là con trai ngươi rồi." Diệp Thao cười đến rất đáng đánh đòn.

"Ngươi!" Hách Quang Quang giận đến cắn răng, đặt lồng chim ở đầu giường, xuống giường đi tới ngồi xuống đối diện Diệp Thao, nhìn hắn chằm chằm uy hiếp nói, "Hắn ngược đãi sủng vật của ta, ta liền muốn ngược đãi hắn hả giận!"

Diệp Thao một điểm cũng không để ở trong lòng, nụ cười không giảm, ánh mắt bồi hồi trên bụng Hách Quang Quang: "Không sao, ngươi ngược đãi Tử Thông, đến lúc đó hắn liền ngược đãi nhi tử của ngươi hả giận."

"Ta nói nghiêm chỉnh!" Hách Quang Quang vỗ bàn, đột nhiên phát hiện một chuyện, trừng mắt nhìn mặt đứng đắn hỏi, "Ngươi nói, sau khi chúng ta thành thân ta chính là mẹ kế Tử Thông rồi, trong thiên hạ mẹ kế cùng con riêng rất ít chung đụng được tốt, ngươi không sợ ta mượn cơ hội ngược đãi nhi tử của ngươi sao?"

Diệp Thao thu hồi vẻ mặt vui đùa, con mắt anh tuấn nhìn thẳng vào mắt Hách Quang Quang, hồi lâu, hỏi một câu: "Người sẽ sao?"

Hách Quang Quang bị hỏi đến sững sờ, theo bản năng trả lời: "Dĩ nhiên sẽ không."

Ấm áp nụ cười ở đáy mắt lướt qua, Diệp Thao nhìn Hách Quang Quang, khóe môi nhếch lên: "Ánh mắt của ta tất nhiên sẽ không quá kém."

Nghe vậy, Hách Quang Quang hài lòng chợt nhíu mày: "Ngươi là đang khen ta sao?"

"Khen ngươi? Ừ, nữ nhân ‘đơn thuần’ giống như ngươi vậy cũng không nhiều." Diệp Thao cố nén cười nói.

Thấy lông mày Hách Quang Quang muốn dựng lên, Diệp Thao vội vàng nói sang chuyện khác: "Mệt không? Nằm trên giường nghỉ ngơi đi, bình thường ngươi ban ngày không phải đều muốn ngủ sao?"

"Hừ, vốn là cần nghỉ ngơi, kết quả cũng bị con trai của ngươi giận đến không mệt rồi." Hách Quang Quang quay đầu lại liếc nhìn Bát ca u buồn nằm ở lồng chim, hận không thể mang Diệp Tử Thông tới đánh cái mông một trận.

Diệp Thao liếc nhìn Bát ca bởi vì bị cạo lông mà trở nên tương đối kì quái, khóe miệng lại co quắp, mở to mắt, lại đảo ly trà nói: "Vì sao hắn làm như vậy ngươi biết rất rõ, ngươi làm hắn tức giận, hắn ngược lại liền chọc giận ngươi, rất công bằng."

Hách Quang Quang há miệng muốn phát giận, phát hiện kết quả lý do nổi giận đột nhiên có chút trở nên minh bất chính ngôn bất thuận, cuối cùng rất không tình nguyện hơi nhếch môi trừng Diệp Thao.

"Tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi, muốn hả giận thế nào chính ngươi tự quyết định, chỉ là hả giận xong còn phải dỗ dành dụ dỗ Tử Thông, khó được đứa bé kia thích ngươi, d’đ/l ;q’d không có giống trước kia náo rời nhà trốn đi hoặc là tuyệt thực kháng nghị." Diệp Thao uống trà xong đứng lên muốn đi ra ngoài.

Nghe được Diệp Thao bảo nàng dụ dỗ Diệp Tử Thông, Hách Quang Quang không vui, cáu giận: "Ta cũng vậy tức giận, sao hắn không tới dụ dỗ ta?"

"Đều muốn làm mẹ người ta sao vẫn còn tính trẻ con như vậy, nếu như ngươi cảm thấy mình nhỏ hơnTử Thông, vậy hãy để cho hắn dụ dỗ ngươi." Diệp Thao cười như không cười liếc nhìn Hách Quang Quang.

Diệp Thao nói thật không lọt tai! Hách Quang Quang giận đến không muốn nói chuyện, đứng lên về trên giường nghỉ ngơi, vừa đi vừa lầu bầu: "Ta liền muốn khi dễ nhi tử của ngươi, cho ngươi cười nhạo ta!"

Vốn là thuận miệng nói, ai ngờ Diệp Thao thính tai, nghe được, ra khỏi cửa phòng khóe môi khẽ nhếch: "Tùy ngươi khi dễ, ‘nghịch cảnh’ đứa bé trưởng thành sớm, tương lai rộng mở." Tựa như hắn khi còn bé.

Hách Quang Quang chợt quay đầu lại, kết quả Diệp Thao đã rời đi rồi, tức giận một ngụm lẩm bẩm: "Nói được dễ nghe, nếu quả thật khi dễ, nhìn ngươi có cuống lên hay không!"

"Khi dễ! Khi dễ! Hả giận! Hả giận!" Tiểu Bát ca thấy Diệp Thao đi, gan lớn, đứng lên lớn tiếng kêu lên với Hách Quang Quang.

"Ngươi cũng cảm thấy ta nên khi dễ Tử Thông có đúng hay không?" Hách Quang Quang nhấc lồng chim nhìn thẳng vào mắt Bát ca.

"Lông của ta, chủ nhân, lông của ta. . . . . ." Bát ca ở trong lồng đau lòng nhảy loạn.

"Ai, đều tại ta, lông mất thì mất, về sau ở trong phòng đi, không có lông đi ra ngoài sẽ chết rét." Hách Quang Quang bất đắc dĩ nói nói, chỉ có thể đợi bộ lông từ từ dài.

Hách Quang Quang mệt mỏi, nằm trên giường chỉ chốc lát sau liền ngủ, một giấc ngủ này gần một canh giờ, lúc tỉnh lại trời đã gần tối, thời gian cơm tối đã tới.

Buổi tối Diệp Thao nhắn lại nói gọi Diệp Tử Thông tới, muốn một nhà ba người cùng nhau ăn bữa cơm này.

Sau khi Hách Quang Quang nghe được vui vẻ khoa tay múa chân, như vậy vừa đúng, không cần nàng đặc biệt đi tìm cái tiểu thí hài hay giận dỗi đó cãi nhau.

Sắp bước sang năm mới rồi, thức ăn so với quá khứ càng thêm phong phú, suy tính đến khẩu vị trước mắt của Hách Quang Quang, phòng bếp không dám làm thức ăn dầu mỡ, đặc biệt làm vài món ăn thanh đạm cho Hách Quang Quang ăn.

Lúc Diệp Tử Thông tới vẻ mặt có điểm nhăn nhó, ngại vì Diệp Thao có ở đây không dám quá càn rỡ, gọi phụ thân rồi bất đắc dĩ kêu Hách Quang Quang một tiếng mẹ.

"Ngoan." Hách Quang Quang nheo mắt lại đến xem Diệp Tử Thông cười, cười đến tóc gáy Diệp Tử Thông dựng đứng.

"Đều ngồi xuống tới ăn cơm, muốn bước sang năm mới rồi, cũng vui mừng một chút." Diệp Thao cảnh cáo hai người bên cạnh đang lườm nguýt nhau.

Diệp Tử Thông nghe vậy vội vàng gật đầu: "Tử Thông biết, phụ thân."

Diệp Thao hài lòng gật đầu một cái, sau đó bắn tầm mắt nhìn về Hách Quang Quang.

"Biết." Hách Quang Quang bất đắc dĩ liếc mắt, nàng còn chưa có ngây thơ đến dây dưa cùng đứa bé không dứt, chuyện tính sổ cũng không vội.

Diệp Tử Thông ở trước mặt Diệp Thao cực kỳ ngoan ngoãn, mở miệng một tiếng mẹ cực kỳ thanh thúy, gắp thức ăn cho Hách Quang Quang cũng đặc biệt ân cần, chỉ là đều gắp món nàng không thích ănthôi.

Hách Quang Quang cũng không cam chịu yếu thế, mãnh liệt gắp món cay Diệp Tử Thông không thích ăn đưa tới trong chén hắn, cười híp mắt nói: "Con trai ngoan, ăn nhiều chút, lớn lên nhanh mê chết vô số đại cô nương, tiểu tức phụ."

Diệp Thao cùng Diệp Tử Thông nghe vậy mí mắt kéo ra, cũng không phản ứng lại trò đùa không đứng đắn của Hách Quang Quang.

Trong bữa tiệc, lúc ba người sắp ăn no thì Diệp Thao đột nhiên nói nói: "Tử Thông, ta với mẹ ngươi lập tức thành thân, sau đó không lâu ngươi là có thể có thêm đệ đệ muội muội."

Diệp Tử Thông tròn mắt, ồ một tiếng.

Hách Quang Quang nhìn hắn mấy lần, không nhịn được hỏi: "Tử Thông, ngươi là thích đệ đệ hay là muội muội?"

Len lén quét mắt Diệp Thao không biến sắc, Diệp Tử Thông mấp máy môi nhỏ giọng nói: "Đệ đệ."

"Tại sao? Bé trai không phải cũng hi vọng có một muội muội sao?" Hách Quang Quang tò mò hỏi.

Muội muội lại không thể khi dễ, khi dễ đệ đệ tới mới không áy náy! Diệp Tử Thông nghĩ như vậy.

Thấy Diệp Tử Thông không có không vui mừng vì mình sắp có một đệ đệ hoặc muội muội, giữa hai lông mày Diệp Thao giãn ra, lần đầu tiên gắp thức ăn, món ăn được ăn nhiều nhất tối nay cho Diệp Tử Thông, nói: "Ăn nhiều một chút."

Diệp Tử Thông vui mừng ngẩng đầu lên, trong cặp mắt nhìn Diệp Thao lóe ra ánh sáng chói mắt, vui vẻ trong mắt không che giấu chút nào, Diệp Thao nhìn thấy rấtsửng sốt.

Mình trước kia có phải đã quá bỏ rơi đứa bé này rồi không? Trong lòng Diệp Thao không khỏi dâng lên một tia áy náy, bị ánh mắt Diệp Tử Thông nhìn có chút không tự nhiên, ho thúc giục: "Ăn nhanh lên một chút, không nguội mất."

"Cám ơn phụ thân! Phụ thân người cũng ăn nhanh lên một chút." Diệp Tử Thông vui mừng ăn thức ăn Diệp Thao gắp, thức ăn cay Hách Quang Quang gắp bị vắng vẻ một bên.

Hách Quang Quang nhìn bộ dáng vui như tết của Diệp Tử Thông, mẫu tính lại bắt đầu tràn lan, nghĩ về sau nhất định phải khiến Diệp Thao quan tâm Tử Thông hơn một chút, có tình thương của cha nói không chừng Diệp Tử Thông sẽ giống với các tiểu hài nhi bình thường khác.

Nghĩ xong cơ hồ là lập tức liền chửi mình, mẹ nó chứ, mỗi lần bị Diệp Tử Thông khi dễ không được bao lâu liền mềm lòng, Bát ca đáng thương, nàng có lỗi với nó, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh vừa rồi của Diệp Tử Thông làm ý định vốn là nên vì nó báo thù đột nhiên phai đi hơn phân nửa.

Từ khi Diệp Tử Thông tới Tiểu Bát ca vẫn núp ở trong lồng tre không dám thở mạnh một cái, thấy chủ nhân và Diệp Tử Thông vừa nói vừa cười, vẻ mặt nhất thời càng u buồn hơn. . . . . .

Ngày kế, đêm 30 rồi, người làm trong trang phần lớn đều là không có người nhà, rất nhiều thị vệ là cô nhi từ nhỏ liền đượcDiệp Thị Sơn Trang chứa chấp, vì vậy chỉ có một bộ phận rất nhỏ về nhà ăn tết, còn lại liền ở lại Diệp Thị sơn trang mừng năm mới.

Từ trên xuống dưới đều mặc quần áo mới, trên mặt mang nét vui mừng, gặp người đều nói chúc mừng năm mới, tất cả mọi người dậy thật sớm dán câu đối thì dán câu đối, nấu cơm rhif nấu cơm, tất cả mọi người nhận bao tiền lì xì dày, có tiền lì xì hơn nữa còn được phát quần áo mới, mỗi người mừng đến đi bộ cũng có gió.

Trước mắt Hách Quang Quang còn không phải là nữ chủ nhân chính thức, rất nhiều việc cũng do quản gia xử lý, nhiệm vụ của nàng chính là ở lại trong phòng nghỉ ngơi và nghỉ ngơi, tóm lại chính là không làm cho nàng mệt mỏi.

Ở trong phòng đợi đến nhàm chán, liền luyện chữ Diệp Thao dạy nàng, người khác bận tối mắt tối mũi, chỉ có nàng rảnh đến Nhân Thần Cộng Phẫn (người và thần đều phẫn nộ).

Diệp Vân Tâm không được ra ngoài, mặc dù nàng còn không có bị cấm túc, nhưng ngày thường cũng không thể ra cửa, lần này không cần Diệp Thao nói gì, người nhà Diệp Vân Tâm liền trông coi nàng nghiêm khắc.

Không có bạn, Hách Quang Quang liền luyện chữ một chút, hò hét Bát ca “trọc” đang u buồn, thỉnh thoảng quấy rầy Diệp Tử Thông đang giận dỗi.

Tối 30 vẫn là một nhà ba người cùng nhau dùng cơm, giờ cơm tối Hách Quang Quang đưabao tiền lì xì được gói kĩ cho Diệp Tử Thông làm tiền mừng tuổi.

Đứa bé trưởng thành sớm, cũng không thiếu tiền xài, nhưng đối với tiền mừng tuổi vẫn rất là mong đợi, nhận bao tiền lì xì, Diệp Tử Thông vui mừng, nở nụ cười với Hách Quang Quang.

"Chiến tranh lạnh" mà có thể cười một cái đã rất khó, chỉ như thế Hách Quang Quang đã vừa lòng.

Ăn xong cơm tối sẽ phải đón giao thừa, Hách Quang Quang đề phòng bị mệt liền lôi kéo bọn nha hoàn đánh bài mã điếu một lát, chưa bao lâu liền bị Diệp Thao kéo đi luyện chữ, một đêm quả thật rất phong phú.

Qua giao thừa, mỗi người cũng lớn lên một tuổi, Hách Quang Quang đã 17, Diệp Tử Thông bảy tuổi, mới mười bảy tuổi đã có một đứa con lớn như vậy, dáng dấp còn cực kỳ đẹp đẽ, văn võ đều biết, mỗi lần suy nghĩ một chút Hách Quang Quang cũng cảm giác mình được hời, ý tưởng của nàng nếu là bị người khác chuẩn bị làm mẹ kế biết chắc sẽ mắng nàng ngu ngốc.

Qua hết năm, mọi người liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị công việc thành thân, thật ra thì cũng không phiền toái, bởi vì lúc trước đã chuẩn bị rồi, bởi vì Diệp Thao định thành hôn vào mùng 6 tết, thời gian quá mức khẩn cấp, d’đ/l ;q’d vì vậy lần này người được mời không nhiều lắm, trừ bằng hữu thân thiết và họ hàng ra, người có quan hệ khá xa một chút cũng không được mời.

Mùng 4 Ngụy Triết long đong mệt mỏi chạy tới, mang theo rất nhiều thứ, là nghĩa huynh của Hách Quang Quang, coi như là người nhà mẹ nàng, ngày Đại Hỉ của nànglại sắp tới, hắn đưa đồ cưới tới.

Tổng cộng có hai xe ngựa, tám cái rương, vải vóc đồ trang sức các loại không ít, còn có tranh chữ đồ cổ các loại, dưới đáy hòm là vàng và ngân phiếu, tính tính toán toán tổng cộng đại khái là hơn ngàn lượng bạc, những thứ đồ này không phải là một ngày hai ngày là có thể chuẩn bị đầy đủ hết, xem ra ngay từ hơn một tháng trước mới vừa định ra ngày thì đã bắt tay vào chuẩn bị.

Đồ cưới của cô dâu sắp gả càng nhiều ở nhà chồng mới có mặt mũi, Hách Quang Quang không có cha mẹ, nàng không có đồ cưới, lần này Ngụy Triết mang đồ coi như là giải quyết lúng túng của nàng.

"Cám ơn." Lần nữa gặp mặt, cảm giác lúng túng giảm bớt rất nhiều, chỉ còn lại một chút không được tự nhiên cũng bởi vì Ngụy Triết giải quyết nóng ruột của nàng mà biến tích.

Ánh mắt Ngụy Triết phức tạp nhìn Hách Quang Quang bộ dáng trở nên có chút thành thục, cười nhạt nói: "Cám ơn cái gì, đây đều là thân là huynh trưởng phải làm, lúc trước vi huynh thấy thẹn đối với muội, nếu muội muội xuất giá còn không đưa đồ cưới cũng quá không còn gì để nói."

"Sang năm mới, nghĩa huynh còn tự mình tới đây đưa đồ cưới cho Quang Quang, phần tâm ý này Quang Quang rất cảm động, chuyện trước kia cũng đừng nhắc lại, Quang Quang đã không nhớ rõ." Thời gian này Hách Quang Quang mưa dầm thấm đất (nghe quen tai, nhìn quen mắt), biết rất nhiều người, đã hiểu được đạo lý, một người chính là phải có chỗ dựa cường thế ở nhà mẹ đẻ, Ngụy Triết chính là hậu thuẫn rất tốt cho nàng, chuyện trước kia là quá khứ đã trôi qua rồi, cứ tính toán mãi thì đối với người nào cũng không tốt.

Ngụy Triết nhìn thật sâu Hách Quang Quang một cái, cảm thấy cô muội muội này có chỗ nào trở nên không giống rồi.

Ngụy Triết tới đây, Diệp Thị Sơn Trang tất nhiên muốn hảo hảo tiếp đãi, bởi vì mùng sáu chính là ngày Đại Hỉ của Hách Quang Quang, vì vậy hắn lưu lại chờ hôn sự làm xong sau lại hồi kinh.

Thời gian hai ngày rất nhanh liền trôi qua, Hách Quang Quang do Diệp Thao xuất giá ở một biệt viện lân cận, nửa đêm rạng sáng mùng sáu Hách Quang Quang liền bị hỉ nương kêu lên bắt đầu trang điểm, dù là chuyện vui không kịp làm lớn, người uống rượu mừng không nhiều lắm cũng muốn coi trọng.

Đây là lần thứ hai Hách Quang Quang mặc giá y, tâm tình lại hoàn toàn bất đồng, lần đầu gả cho Bạch Tiểu Tam nàng không có cảm giác chút nào, chỉ là muốn hoàn thành giao phó của Hách Đại Lang, mà lần này nàng gả cho Diệp Thao, tâm tình lại rất là vui vẻ.

Diệp Thao nói qua, về sau nàng không xử lý sự vụ trong trang cũng không sao, qua nhiều năm như vậy trong trang không có nữ chủ còn không phải là vẫn tốt sao?

Lúc nàng rảnh rỗi sẽ từ từ học một chút phương thức xử lý sự vụ từ ma ma tổng quản, đợi hiểu liền xử lý một chút chuyện thích hợp, Diệp Thao nói thân là nữ chủ nhân không thể tất cả mọi chuyện đều không trông nom, sẽ bị cười.

Không có áp lực gì, cũng không có cha mẹ chồng cần nàng sáng chiều phụng dưỡng, có một đứa con riêng khó chiều cũng không phải khó, dù sao hắn cũng không có ý xấu, đối với nàng cũng không có địch ý, đứa bé này chỉ là cần tình thương của cha, tình thương của mẹ mà thôi, bình thường trêu chọc cũng được.

Trang điểm xong, trời vừa sáng, Hách Quang Quang được hỉ bà cõng ra ngoài phòng, ngồi kiệu hoa, rồi sau đó ngồi ở bên trong kiệu hoa một đường khua khua gõ gõ đi tới Diệp Thị Sơn Trang.

Lập tức sẽ từ "Hách cô nương" biến thành "Diệp Hách thị" rồi, về sau ngày tự do cực ít, trách nhiệm nhiều lên, nàng không thể giống như trước sống cuộc sống không tim không phổi, có tiếc nuối và bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn còn lại là mong đợi một cuộc sống mới.

Đội ngũ đón dâu vòng một vòng trên mấy con phố, đưa đến vô số dân chúng ra ngoài xem náo nhiệt, một lúc lâu sau đội ngũ mới đến trở lại Diệp Thị Sơn Trang.

Diệp Thao một thân quần áo đỏ, phong thần tuấn lãng, mặt mày mỉm cười, bộ dáng làm cả đám tiểu tức phụ vây xem nhìn đến mặt đỏ tim đập.

"Quang Quang." Diệp Thao dừng lại trước kiệu hoa, đưa tay về phía tân nương tử bên trong kiệu.

Hách Quang Quang ngồi kiệu đến đầu óc choáng váng, trong lúc nôn ọe qua mấy lần, cũng may âm thanh cũng bị âm thanh kèn Xona cùng chiêng trống bên ngoài che lấp, nàng cũng không có thật sự phun ra, vì vậy không có ai phát hiện chỗ khác thường.

Đi ra kiệu hoa, đưa tay cho Diệp Thao, tay được bàn tay ấm áp tràn đầy cảm giác an toàn của Diệp Thao nắm lấy, Hách Quang Quang mệt mỏi nóng nảy bỗng dưng an ổn xuống, có Diệp Thao ở đây, nàng chỉ phụ trách lệ thuộc vào hắn là tốt rồi.

Đưa lụa đỏ tới trong tay Hách Quang Quang, Diệp Thao nắm một đầu khác dẫn tân nương từ từ đi vào trang, cửa chính có một chậu than, đối với mấy cái này, Hách Quang Quang vô cùng thuần thục, bước qua chậu than, trong tiếng hoan hô vui sướng của mọi người,theo Diệp Thao đi vào phòng khách, nơi làm tiệc mừng.

Một ngày trước Dương thị đã đến, lúc này mặt mỉm cười ngồi ở vị chí chủ tọa, ngồi bên cạnh nàng là trượng phu hiện tại Tô Thượng Thư.

Tô Thượng Thư vóc người có chút mập, ngũ quan đoan chính, làm quan đã lâu, trên mặt không tự chủ mang nét uy nghiêm không thể lẫn được, chỉ có khi nhìn về phía thê tử Dương thị mặt mày mới có thể toát ra ấm áp .

"Nhất Bái Thiên Địa!"

Diệp Thao và Hách Quang Quang quay mặt ra ngoài cửa đồng loạt khom lưng cúi người.

"Nhị Bái Cao Đường!"

Hai người xoay người, cúi đầu về phía Tô Thượng Thư và Dương thị.

"Phu Thê Giao Bái!"

Vui vẻ trên mặt Diệp Thao sâu hơn, mặt đối mặt với Hách Quang Quang che khăn cưới, khom lưng cúi lạy lẫn nhau.

"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!"

Rốt cuộc xong chuyện, Hách Quang Quang vẫn hồi hộp thở phào nhẹ nhõm, siết lụa đỏ rời đại sảnh đi tới hỉ phòng.

Diệp Thao là tân lang phải bồi khách nhân uống rượu, tạm thời không về được, Hách Quang Quang đợi một lúc không chịu được, đứng lên đi tới cái bàn bày đầy bánh ngọt, lầu bầu: "Không đợi nữa, ta muốn ăn cái gì đó."

"Ôi trời ơi, tân nương tử và tân lang phải ăn cơm cùng nhau mới được." Hỉ nương một tay kéo Hách Quang Quang trở về, ấn nàng về trên giường nhắc nhở.

Hách Quang Quang ủy khuất sờ bụng một cái: "Nhưng ta rất đói."

Diệp Vân Tâm biết được trạng thái thân thể của Hách Quang Quang cũng ở bên trong phòng giúp một tay, nghe vậy cả kinh, vội vàng lấy hai khối bánh ngọt đi tới, tại ánh mắt bất mãn của hỉ nương nhét vào trong tay Hách Quang Quang nói: "Thao ca ca rất lâu mới trở về, ngươi chịu đựng ăn một chút lót bụng trước thôi."

"Vẫn là Tâm Tâm tốt nhất." Hách Quang Quang vui sướng cầm bánh ngọt lên ăn, sáng sớm nay trước khi lên đường ăn được một khối bánh ngọt, sau vẫn đói bụng, không chỉ có nàng, cả bảo bảo cũng kháng nghị rồi.

"Trời ơi, tiểu tổ tông của ta, ăn làm rơi hết vụn bánh vào giá y rồi này." Hỉ bà bất đắc dĩ phủi vụn bánh cho Hách Quang Quang.

Hách Quang Quang bất chấp, cắn vài hớp hai khối điểm tâm liền xuống bụng, thoáng dễ chịu hơn chút, sợ hỉ bà không khống chế tốt đánh tới bụng nàng, vì vậy nói: "Ta tự mình phủi."

"Tân lang rất nhanh sẽ tới, đừng gây ra chuyện gì để tân lang chê cười." Hỉ bà càu nhàu.

Qua ước chừng gần nửa canh giờ, tân lang mang theo một đám thân hữu đến xem tân nương tử.

Diệp Thao cầm gậy giở khăn che mặt lên, mặt Hách Quang Quang lập tức lộ ra, người vây quanh cửa sửng sốt một chút, sau đó vỗ tay hoan hô, rối rít kêu to: "Tân nương tử thật là xinh đẹp."

Trong mắt Diệp Thao lóe lên một tia kinh ngạc, hôm nay Hách Quang Quang cực kỳ xinh đẹp, phấn hồng trên má giúp gương mặt của nàng trở nên trắng hồng, đôi môi hồng được tô một cách vừa vặn, kiều diễm ướt átmời người ta thưởng thức.

Hách Quang Quang bị mọi người ồn ào có điểm lâng lâng, mặc dù từ nhỏ đến lớn đều được người ta khen xinh đẹp, nhưng chuyện một nhóm người hô to nàng xinh đẹp giống như ngày hôm nay đúng là lần đầu gặp, ánh mắt nóng rực của Diệp Thao khiến nàng ngượng ngùng cúi đầu, nhịp tim bang bang nhảy không ngừng, d’đ/l ;q’d hôm nay Diệp Thao so với bất kỳ thời khắc nào trước kia đều anh tuấn mê người hơn, nhìn hắn trong lòng của nàng giống như có con nai con nhảy loạn.

Xem xong tân nương tử, thân hữu rời đi, hỉ nương hầu hạ Diệp Thao và Hách Quang Quang ăn cơm.

Một hồi khiến Hách Quang Quang ăn sủi cảo, một hồi khiến đôi tân nhân uống rượu giao bôi, lại thúc giục nha hoàn gấp rút đi trải giường chiếu, quả táo đậu phộng cái gì đều để phía dưới đệm giường, cả hỉ phòng đều dưới sự chỉ huy của hỉ nương, thời gian há miệng cũng không có.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc tất cả lễ nghi cũng quy củ cũng làm xong, hỉ nương lĩnh tiền thưởng, hoan hỉ dẫn bọn nha hoàn ra khỏi hỉ phòng, đóng cửa lại, để lại một đôi tân nhân ở bên trong phòng.

"Rốt cuộc an tĩnh." Hách Quang Quang thở dài nói.

Diệp Thao lôi kéo Hách Quang Quang ngồi ở trên giường, tầm mắt nóng rực lưu luyến ở trên mặt của nàng, môi mỏng hấp dẫn chậm rãi nâng lên: "Quang Quang, chúng ta rốt cuộc cũng thành vợ chồng."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương