Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
-
Chương 40: Người phản bội cô
Edit: Junie
“Mạc Oánh, sao cậu lại ở đây......” Nhược Hi theo bản năng ngồi dậy, vội kéo tấm chăn che thân thể không mảnh vải của mình.
Mạc Oánh che miệng, không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt sắp sửa muốn ướt cả mi mắt, bản thân thức thời xoay người bỏ chạy......
“Mạc Oánh......” Sau lưng vọng lại tiếng gọi đồng thanh của bọn họ, cô không muốn nghe, vĩnh viễn không muốn gặp lại họ.
Trong đời cô, hai người họ là bạn bè thân thiết nhất, hiện tại, lại thành người phản bội cô......
Vì sao lại đối xử với cô như vậy, tại sao trở thành như vậy......
Bầu trời đen tối mù mịt, chẳng biết lúc nào lại mưa trút xối xả, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống người cô, giống như roi quất mạnh vào cô, Mạc Oánh khóc to, không người nào có thể nghe thấy, cũng không có ai nghe thấy.
Nước mắt hòa cùng nước mưa không ngừng tuôn rơi, không phân biệt đâu là mưa đâu là lệ.
Mạc Oánh chạy trốn trong mệt mỏi, bước chân dần chậm lại, bản thân cứ đi theo con lộ dài, cứ đi thẳng, không hề biết bản thân đi tới chỗ nào, chỉ muốn chạy trốn càng xa càng tốt, cô không muốn thấy hai người họ.
Bản thân muốn biến mất, biến mất khỏi thế giới này, ngay lập tức, ngay lập tức......
“Tin Tin!” Là tiếng kèn xe hơi.
Cô thấy hai bóng đèn chói sáng hướng tới mình, ánh sáng rất chói mắt, cô không thể mở mắt được, mơ hồ thấy một chiếc xe cuồng dã chạy hướng tới mình.
Mạc Oánh cảm thấy sinh mệnh mình đang từ từ biến mất......
Tất cả đều kết thúc sao?
Tiếng kèn kèm theo tiếng thắng xe gấp, ý thức Mạc Oánh lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, liền thấy trần nhà xa lạ, vách tường trắng như tuyết, ga giường màu vàng nhạt bao bọc cả chiếc giường hình chữ nhật.
Nơi này là nơi nào? Mạc Oánh đưa tay day day huyệt thái dương, từ từ ngồi thẳng người, đầu cảm giác choáng váng trầm trầm.
Một thanh âm trầm thấp mà khêu gợi truyền đến:
“Cô đã tỉnh.”
Giọng điệu cực kì quen thuộc, cô nhíu mày, tầm mắt còn có chút mông lung, nhìn một hồi lâu mới nhìn rõ mặt của đối phương.
Lại là Lục Minh hiên? Mạc Oánh cứ nghĩ là mình đang nằm mơ, nhưng làm sao nằm mơ lại thấy người đàn ông này? Thật là lạ lùng.
“Đầu còn đau?” Anh lại hỏi một câu.
Mạc Oánh vẫn là không để ý tới anh, chỉ là nháy mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, thế nào giấc mơ lại chân thật đến vậy chứ?
“Mạc Oánh, sao cậu lại ở đây......” Nhược Hi theo bản năng ngồi dậy, vội kéo tấm chăn che thân thể không mảnh vải của mình.
Mạc Oánh che miệng, không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt sắp sửa muốn ướt cả mi mắt, bản thân thức thời xoay người bỏ chạy......
“Mạc Oánh......” Sau lưng vọng lại tiếng gọi đồng thanh của bọn họ, cô không muốn nghe, vĩnh viễn không muốn gặp lại họ.
Trong đời cô, hai người họ là bạn bè thân thiết nhất, hiện tại, lại thành người phản bội cô......
Vì sao lại đối xử với cô như vậy, tại sao trở thành như vậy......
Bầu trời đen tối mù mịt, chẳng biết lúc nào lại mưa trút xối xả, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống người cô, giống như roi quất mạnh vào cô, Mạc Oánh khóc to, không người nào có thể nghe thấy, cũng không có ai nghe thấy.
Nước mắt hòa cùng nước mưa không ngừng tuôn rơi, không phân biệt đâu là mưa đâu là lệ.
Mạc Oánh chạy trốn trong mệt mỏi, bước chân dần chậm lại, bản thân cứ đi theo con lộ dài, cứ đi thẳng, không hề biết bản thân đi tới chỗ nào, chỉ muốn chạy trốn càng xa càng tốt, cô không muốn thấy hai người họ.
Bản thân muốn biến mất, biến mất khỏi thế giới này, ngay lập tức, ngay lập tức......
“Tin Tin!” Là tiếng kèn xe hơi.
Cô thấy hai bóng đèn chói sáng hướng tới mình, ánh sáng rất chói mắt, cô không thể mở mắt được, mơ hồ thấy một chiếc xe cuồng dã chạy hướng tới mình.
Mạc Oánh cảm thấy sinh mệnh mình đang từ từ biến mất......
Tất cả đều kết thúc sao?
Tiếng kèn kèm theo tiếng thắng xe gấp, ý thức Mạc Oánh lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, liền thấy trần nhà xa lạ, vách tường trắng như tuyết, ga giường màu vàng nhạt bao bọc cả chiếc giường hình chữ nhật.
Nơi này là nơi nào? Mạc Oánh đưa tay day day huyệt thái dương, từ từ ngồi thẳng người, đầu cảm giác choáng váng trầm trầm.
Một thanh âm trầm thấp mà khêu gợi truyền đến:
“Cô đã tỉnh.”
Giọng điệu cực kì quen thuộc, cô nhíu mày, tầm mắt còn có chút mông lung, nhìn một hồi lâu mới nhìn rõ mặt của đối phương.
Lại là Lục Minh hiên? Mạc Oánh cứ nghĩ là mình đang nằm mơ, nhưng làm sao nằm mơ lại thấy người đàn ông này? Thật là lạ lùng.
“Đầu còn đau?” Anh lại hỏi một câu.
Mạc Oánh vẫn là không để ý tới anh, chỉ là nháy mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, thế nào giấc mơ lại chân thật đến vậy chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook