Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
-
Chương 38: Lừa bịp chuyên nghiệp trắng trợn một trăm năm
Editor: May
"Chẳng lẽ không phải?" Lương Ngâm Thu hừ nhẹ một tiếng: "Người khác không biết mấy chuyện kia của các người, tôi còn không rõ ràng sao? Cả ngày hết ăn lại uống thì thôi đi, vậy mà còn có mặt mũi đến dây dưa con trai nhà tôi!"
Ánh mắt Mộ Bạch đột nhiên lạnh lẽo, đưa tay kéo Lương Ngâm Thu một phát, "Mẹ! Đủ rồi!"
Anh lên tiếng ngăn cản, nào biết Lương Ngâm Thu ngược lại làm thậm tệ hơn, bắt đầu quở trách tội trạng của Thẩm Chanh.
"Năm đó cô còn nhỏ tuổi đi có thể đi ra ngoài gạt tình người, nhưng qua nhiều năm như vậy, không ngờ cô còn chết cũng không hối cải!"
"Tôi cho cô biết, loại phụ nữ hết ăn lại nằm như cô, không xứng vào nhà họ Mộ của chúng tôi!"
"Thật sự là nói ra cũng ngại mất mặt!"
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Thẩm Chanh lật bàn.
Lương Ngâm Thu nghẹn họng trân trối, nhìn bàn ăn bị ném đi, rượu đỏ sang quý rơi xuống đất vỡ vụn, tức giận đến giọng nói run rẩy, "Cô, cô nổi điên cái gì!"
Lại là một tiếng bốp! Thẩm Chanh dùng một cước giẫm ly thủy tinh cao cấp rơi vỡ trên mặt đất, "Tôi nổi điên đó, bà làm được gì."
"Cô...."
"Tôi rất tốt."
"Thẩm Chanh, nếu cô không nói xin lỗi chuyện vừa rồi, tôi nhất định truy cứu tới cùng!"
"Truy cứu sao? Tốt!" Thẩm Chanh cười khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Thẩm Trung Minh, "Ma bài bạc, có mang tiền mặt không?"
Thẩm Trung Minh gần như không nghĩ nhiều, sảng khoái đáp: "Bẩm tiểu thư, tiền mặt không có, thẻ ngược lại có một tấm!"
Nói xong, lấy tầm thẻ vàng ra đưa tới.
Thẩm Chanh đưa tay nhận, ngón tay thon nhẹ nhàng lướt qua trên thẻ....
Sau đó phóng khoáng đưa tay, cứ như vậy ném thẻ ra.
Không có chút sai lệch nào, vừa vặn rơi vào cạnh chân Lương Ngâm Thu.
"Năm trăm vạn, đủ rồi chứ?"
Thẩm Chanh cong môi, cười đến càng thêm xán lạn quyến rũ.
Mộ Bạch trầm mặc, giống như đọc được quật cường và không chịu thua thoáng hiện lên trong con ngươi mang ý cười kia.
Cô thành thục, cũng lạ lẫm rồi.
Nhìn Thẩm Chanh rời đi, Mộ Bạch cuộn chặt nắm tay, từ đầu đến cuối không có dũng khí đuổi theo.
Lương Ngâm Thu không có tâm tư chú ý đến phản ứng của con trai mình, móng tay sơn đỏ lục tìm lấy điện thoại ra từ trong túi LV của mình, gọi điện thoại....
"Sao cô gái kia còn chưa tới? Gì, đến rồi à? Chờ chút.... Cô nói cô ta tên gì?"
"Gì? Họ Thẩm?!"
Về đến nhà, Lương Ngâm Thu liền bị bệnh rồi.
Năm trăm vạn này, quả thực đã cho bà ta một kích nặng nề trong vô hình.
Năm đó bà ý đồ dùng mấy vạn đồng đuổi đi Thẩm Chanh, không ngờ nhiều năm sau vai diễn lại trao đổi.
Không nói đến mất mặt mũi ở trước mặt con trai bà, còn bị người dùng tiền hung hăng ném vào mặt.
Chuyện này vừa qua, Thẩm Trung Minh quả nhiên hết lòng tuân thủ lời hứa, ông không có đề cập đến một câu tìm bạn trai, xem mắt ở trước mặt Thẩm Chanh nữa.
"Con gái, lần trước không phải cha nói hầm canh gà cho con uống sao? Kết quả không có thành công, hôm nay làm tiếp một lần để con ăn nhé? Đảm bảo thành công!"
Sáng sớm, Thẩm Trung Minh liền chạy đến trước mặt Thẩm Chanh, vỗ ngực bảo đảm.
Mặt Thẩm Chanh không cảm xúc gì, đến nhìn cũng lười liếc ông một cái.
"Aizz, con gái, con ngược lại cho chút phản ứng đi!"
"Hì...." Thẩm Chanh nghiêng mắt liếc nhìn anh một cái, cười cứng ngắc một tiếng: "Hắc hắc."
Thẩm Trung Minh hóa đá ngay tức khắc, "Ây da! Đây là phản ứng gì chứ?"
"...."
".... Con gái, con không thoải mái ở đâu à? Có phải là ngã bệnh rồi không?!"
"Cha mới có bệnh."
"...."
Mỗi một lần đối thoại với Thẩm Chanh, Thẩm Trung Minh đều dùng im lặng kết thúc.
Ông bắt đầu hoài nghi cuộc sống....
Không phải nói con gái là tình nhân kiếp trước sao? Theo như ông thấy, là kẻ thù thì đúng hơn
Lừa bịp chuyên ngiệp trắng trợn một trăm năm!
.
"Chẳng lẽ không phải?" Lương Ngâm Thu hừ nhẹ một tiếng: "Người khác không biết mấy chuyện kia của các người, tôi còn không rõ ràng sao? Cả ngày hết ăn lại uống thì thôi đi, vậy mà còn có mặt mũi đến dây dưa con trai nhà tôi!"
Ánh mắt Mộ Bạch đột nhiên lạnh lẽo, đưa tay kéo Lương Ngâm Thu một phát, "Mẹ! Đủ rồi!"
Anh lên tiếng ngăn cản, nào biết Lương Ngâm Thu ngược lại làm thậm tệ hơn, bắt đầu quở trách tội trạng của Thẩm Chanh.
"Năm đó cô còn nhỏ tuổi đi có thể đi ra ngoài gạt tình người, nhưng qua nhiều năm như vậy, không ngờ cô còn chết cũng không hối cải!"
"Tôi cho cô biết, loại phụ nữ hết ăn lại nằm như cô, không xứng vào nhà họ Mộ của chúng tôi!"
"Thật sự là nói ra cũng ngại mất mặt!"
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Thẩm Chanh lật bàn.
Lương Ngâm Thu nghẹn họng trân trối, nhìn bàn ăn bị ném đi, rượu đỏ sang quý rơi xuống đất vỡ vụn, tức giận đến giọng nói run rẩy, "Cô, cô nổi điên cái gì!"
Lại là một tiếng bốp! Thẩm Chanh dùng một cước giẫm ly thủy tinh cao cấp rơi vỡ trên mặt đất, "Tôi nổi điên đó, bà làm được gì."
"Cô...."
"Tôi rất tốt."
"Thẩm Chanh, nếu cô không nói xin lỗi chuyện vừa rồi, tôi nhất định truy cứu tới cùng!"
"Truy cứu sao? Tốt!" Thẩm Chanh cười khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Thẩm Trung Minh, "Ma bài bạc, có mang tiền mặt không?"
Thẩm Trung Minh gần như không nghĩ nhiều, sảng khoái đáp: "Bẩm tiểu thư, tiền mặt không có, thẻ ngược lại có một tấm!"
Nói xong, lấy tầm thẻ vàng ra đưa tới.
Thẩm Chanh đưa tay nhận, ngón tay thon nhẹ nhàng lướt qua trên thẻ....
Sau đó phóng khoáng đưa tay, cứ như vậy ném thẻ ra.
Không có chút sai lệch nào, vừa vặn rơi vào cạnh chân Lương Ngâm Thu.
"Năm trăm vạn, đủ rồi chứ?"
Thẩm Chanh cong môi, cười đến càng thêm xán lạn quyến rũ.
Mộ Bạch trầm mặc, giống như đọc được quật cường và không chịu thua thoáng hiện lên trong con ngươi mang ý cười kia.
Cô thành thục, cũng lạ lẫm rồi.
Nhìn Thẩm Chanh rời đi, Mộ Bạch cuộn chặt nắm tay, từ đầu đến cuối không có dũng khí đuổi theo.
Lương Ngâm Thu không có tâm tư chú ý đến phản ứng của con trai mình, móng tay sơn đỏ lục tìm lấy điện thoại ra từ trong túi LV của mình, gọi điện thoại....
"Sao cô gái kia còn chưa tới? Gì, đến rồi à? Chờ chút.... Cô nói cô ta tên gì?"
"Gì? Họ Thẩm?!"
Về đến nhà, Lương Ngâm Thu liền bị bệnh rồi.
Năm trăm vạn này, quả thực đã cho bà ta một kích nặng nề trong vô hình.
Năm đó bà ý đồ dùng mấy vạn đồng đuổi đi Thẩm Chanh, không ngờ nhiều năm sau vai diễn lại trao đổi.
Không nói đến mất mặt mũi ở trước mặt con trai bà, còn bị người dùng tiền hung hăng ném vào mặt.
Chuyện này vừa qua, Thẩm Trung Minh quả nhiên hết lòng tuân thủ lời hứa, ông không có đề cập đến một câu tìm bạn trai, xem mắt ở trước mặt Thẩm Chanh nữa.
"Con gái, lần trước không phải cha nói hầm canh gà cho con uống sao? Kết quả không có thành công, hôm nay làm tiếp một lần để con ăn nhé? Đảm bảo thành công!"
Sáng sớm, Thẩm Trung Minh liền chạy đến trước mặt Thẩm Chanh, vỗ ngực bảo đảm.
Mặt Thẩm Chanh không cảm xúc gì, đến nhìn cũng lười liếc ông một cái.
"Aizz, con gái, con ngược lại cho chút phản ứng đi!"
"Hì...." Thẩm Chanh nghiêng mắt liếc nhìn anh một cái, cười cứng ngắc một tiếng: "Hắc hắc."
Thẩm Trung Minh hóa đá ngay tức khắc, "Ây da! Đây là phản ứng gì chứ?"
"...."
".... Con gái, con không thoải mái ở đâu à? Có phải là ngã bệnh rồi không?!"
"Cha mới có bệnh."
"...."
Mỗi một lần đối thoại với Thẩm Chanh, Thẩm Trung Minh đều dùng im lặng kết thúc.
Ông bắt đầu hoài nghi cuộc sống....
Không phải nói con gái là tình nhân kiếp trước sao? Theo như ông thấy, là kẻ thù thì đúng hơn
Lừa bịp chuyên ngiệp trắng trợn một trăm năm!
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook