Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát
-
Chương 18
“Làm sao vậy?”
“Chúng ta luôn coi nữ chủ nhân là điểm mấu chốt để phá giải bí ẩn, nhưng sai rồi, phải là bà ta!” Kỷ Vô Hoan chỉ vào cửa sổ.
LâmiCươngivẫnikhôngihiểu.
“Anh nhớ rõ gợi ý thứ hai không? Bà ta cũng là NPC…” Kỷ Vô Hoan còn chưa nói xong, Nhiếp Uyên đã đi tới bàn ăn.
Lúc Nhiếp Uyên quay trở lại bàn ăn, người chơi khác đang hỏi nữ chủ nhân.
Hắn đi đến cạnh Lý Liên nhỏ giọng hỏi: “Lý Liên, cô hỏi chưa?”
LýiLiênihơiisữngisờ:i“Vừaihỏiirồi.”
Nhiếp Uyên nhướng mày, ánh mắt đảo qua mọi người, Kỷ Vô Hoan tới ngăn hắn lại: “Bỏ đi, vẫn còn cơ hội.”
Bất kể là Kỷ Vô Hoan hay là Nhiếp Uyên đều muốn bắt được phần thưởng cho người vượt ải đầu tiên, người biết được sự thật càng ít càng tốt.
Chấm dứt bữa tối, tiếp tục tiếp tục tìm xác đứa bé.
Lâm Cương cũng tích cực tham dự.
Tám giờ rưỡi, bọn họ lại tìm được một phần thi thể, lúc này đã có năm phần.
Lâm Cương trở về phòng, thấy hai người Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên một người đứng ở cạnh giường, một người đứng ở cạnh cửa cúi đầu nhìn di động.
Lâm Cương còn tưởng bọn họ đang bàn tính chuyện gì, ghé sát vào, lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Gọi địa chủ! Không gọi!”
“Tăng lên, không tăng!”
“Mau lên! Chờ sắp mọc râu luôn rồi.”
“Bài đẹp đấy.”
???
“Hai người…” Lâm Cương trợn mắt há mồm.
Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên mượn hai cái sạc dự phòng của anh là để cắm chơi game?!
Kỷ Vô Hoan giơ di động lên: “Giải trí sau ăn.” Nói xong thì ngẩng đầu nhìn Nhiếp Uyên, khóe miệng ngang ngược cong lên: “Cậu thua rồi, con gà.”
Nhiếp Uyên hừ lạnh một tiếng: “Cùi bắp, nhìn cho rõ vào, Đại vương của tôi còn chưa ra, một con Vương nữa cũng không ở trong tay cậu.”
“Cóiraicậuicũngikhôngilậtilạiiđược.”
LâmiCương:i“.i.i.”
Anh choáng váng vài giây, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Đợi một chút, sao hai người lại có sóng điện thoại?”
“Khôngicó,ibluetooth.”iKỷiVôiHoanibìnhitĩnhinói.
Khôngiphải,isaoihaiingườiilạiithuầnithụcivậy?!
“Cònicóitâmitrạngichơiitròichơi?”
Kỷ Vô Hoan sờ sờ vành tai, đúng lý hợp tình: “Nói này, giải trí sau khi ăn có thể giảm cảm giác nôn nóng, hỗ trợ tiêu hóa.”
Lâm Cương nghe thấy vô lý nhưng lại rất thuyết phục, thậm chí muốn lôi điện thoại ra hỏi có thể kick máy ra cho anh ta vào chơi không.
Kỷ Vô Hoan vừa nói xong, trên hành lang đã truyền đến tiếng bước chân, một nữ sinh cúi đầu đi qua.
Áo khoác vắt trên cánh tay, tóc dài đã được buộc lại, cô bé đang dùng khăn lau kính.
Thấy Nhiếp Uyên đang nhìn chằm chằm cô bé, Kỷ Vô Hoan nghẹn cười, nhỏ giọng nhắc nhở tên mù mặt này: “Đừng nhìn, chính là Lý Liên.”
Nhiếp Uyên trừng mắt liếc cậu một cái: “Tôi biết.” Sau đó gọi cô lại.
Lý Liên dừng lại, đeo kính, nhỏ giọng hỏi: “Anh Nhiếp, sao vậy?”
“Đêm nay cô ở trong phòng, nghe thấy tiếng động gì cũng không được tò mò, giữ yên lặng, sợ thì nhắm chặt mắt, tới sáng hẵn mở ra.”
Lý Liên lập tức sợ run: “Tối nay sẽ xảy ra chuyện gì? Vốn trong phòng cô chết một người đã đủ sợ hãi rồi, nghe nói vậy lại càng hoảng.
Nhìn vẻ mặt của Nhiếp Uyên có vẻ hắn không có ý giải thích: “Cô trở về đi.”
Trong lòng Lý Liên loạn như tơ vò! Nói một nửa thà không nói còn hơn!
Chờ cô rời đi, Kỷ Vô Hoan lại bắt đầu chơi bựa, trêu chọc nói: “Tròn Tròn, cậu thật không biết xấu hổ! Trâu già gặm cỏ non! Người ta còn đang là sinh viên đó! Ông chú biến thái!”
Nhiếp Uyên mặt không đổi sắc lườm cậu một cái: “Bị bệnh thì đi chữa đi.”
Thật ra Kỷ Vô Hoan đại khái có thể đoán được vì sao Nhiếp Uyên lại nhắc nhở Lý Liên, có thể là trả tình nghĩa mượn kính.
Nhưng thế cũng không ảnh hưởng Kỷ Vô Hoan trêu chọc, vừa chơi game vừa giễu cợt Nhiếp Uyên.
Tới gần giờ đèn tắt, trên hành lang đã không một bóng người, liếc mắt nhìn qua, toàn bộ cửa phòng đều đóng chặt.
Nhiếp Uyên lại mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Cương kỳ quái hỏi: “Hắn đi đâu vậy?”
Kỷ Vô Hoan ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, thuận miệng nói: “Ỉa.”
Lâm Cương: “...”
Vì tổn hại Nhiếp Uyên, ngay cả hình tượng mà cậu cũng không cần sao!
Kỷ Vô Hoan chỉnh giày xong đứng lên: “Anh Lâm, đêm nay anh cũng vậy.”
Đề tài cua quá gấp, Lâm Cương không kịp đội mũ bảo hiểm: “A?”
“Đêm nay có nghe thấy gì cũng coi như không nghe thấy, không được cử động, sợ thì nhắm mắt lại.”
Lâm Cương kinh ngạc: “Hai người muốn làm gì?”
Kỷ Vô Hoan nhún vai: “Anh không nên biết vẫn hơn.”
Đèn tắt, bóng đêm buông xuống.
Đối với nhân loại đã quen với cuộc sống thành thị thì hoàn cảnh này rất xa lạ, khiến lòng người bất an.
Dọc hành lang cực kì yên tĩnh, trong phòng, bọn họ đều có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Kỷ Vô Hoan ngồi trên sofa, không mục đích nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên có chút hốt hoảng, mãi đến khi có một ánh đèn chiếu tới, Nhiếp Uyên nhìn cậu, dùng khẩu hình hỏi.
“Sợ?”
Hắnicongimôi,imườiiphầnicàikhịa.
Lâm Cương nằm một mình trên giường, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đều ngồi ở sofa, mặt đối mặt, Nhiếp Uyên đặt đèn pin dưới đất, chiếu thẳng cửa.
Bên cạnh Nhiếp Uyên còn đặt một cái dự phòng.
Kỷ Vô Hoan không dám tuỳ hứng làm bậy giống ban ngày, nhưng cậu cũng không phải kiểu người nhẫn nhịn.
Con ngươi màu đỏ xinh đẹp đảo tròn, lập tức nảy sinh một ý tưởng xấu. Cậu dùng khuỷu tay chống trên bàn, khom người kề sát tai Nhiếp Uyên, đè thấp giọng nói: “Tôi không sợ.”
Trực giác Nhiếp Uyên nhắc nhở hàng này lại bắt đầu dở trò.
Quả nhiên, Kỷ Vô Hoan mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt xinh đẹp híp lại thành vầng trăng non: “Bởi vì có cậu ở đây —— ”
Choinênitôiikhôngisợ.
Âm cuối cố ý kéo dài, từ tính gợi cảm, cậu kề bên tai Nhiếp Uyên, lưu luyến ám muội khiến tim nhộn nhạo.
Nhiếp Uyên còn chưa hòa hoãn lại cảm xúc run rẩy từ bên tai, Kỷ Vô Hoan đã mở miệng.
“Tròn Tròn cậu xem, ngu xuẩn như cậu còn chưa chết, sao tôi có thể chết được? Có cậu làm đệm lưng tôi sẽ không sợ!” Giọng nói vẫn tràn ngập dụ hoặc, như yêu quái mê hoặc lòng người, tới câu cuối hiển nhiên là không che giấu được tâm tư trêu chọc.
Cậu nói xong đang định rụt về, lại bất ngờ bị một bàn tay ấm áp đè lại cổ, chặn đường đi.
Người nọ hơi nghiêng mặt, biểu diễn lại động tác “kề tai nói nhỏ”, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Kỷ Vô Hoan: “Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Theo sau còn nghiến răng.
Kỷ Vô Hoan đang vui sướng: “Tròn Tròn, cái đồ cùi bắp… ưm.” Miệng bị Nhiếp Uyên bịt lại.
Lúc này có thể nghe rõ tiếng phòng đối diện mở cửa, sau đó lại là tiếng bước chân khủng bố.
Không biết vì sao, Đỗ Toa đứng trước cửa một lát mới bắt đầu đi, lần này không đi tới trước cửa phòng người chơi mà trực tiếp bước nhanh xuống lầu.
Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên trao đổi ánh mắt, đều có chút ngoài ý muốn, việc này nằm ngoài kế hoạch!
Hơn mười phút sau bà ta trở lại, tiếng bước chân từ bên kia hành lang vọng lại, trong tay như kéo lê thêm một thứ gì đó rất nặng, khi bà ta đi lên cầu thang thì phát ra tiếng bộp bộp bộp.
Nhớ tới miêu tả của Lý Liên, bọn họ không khó tưởng tượng ra đó là tiếng gì.
Nếu hiện tại có người mở cửa chiếu đèn pin qua sẽ thấy một người phụ nữ gầy trơ xương, từ hành lang đi ra, trên tay kéo lê không phải ai khác.
Chính là nam âu phục ban ngày trèo tường chạy trốn.
Lúc này nam âu phục bị bẻ gãy tay chân, như búp bê vải, tứ chi vặn vẹo, lưỡi bị nhổ đi.
Không biết vì sao, máu trong miệng đã ngừng chảy nên không chết vì mất máu, nhưng hiện tại thì sống không bằng chết, miệng há lớn phát ra tiếng thở tuyệt vọng. Người ngồi trên sofa đối mặt với bà ta, bị khuôn mặt khủng bố kia dọa sợ, lập tức hét lên.
“A a a a ——”
Tiếng hét sợ hãi quanh quẩn cả hành lang.
Sau vài giây ngắn ngủi, tiếng hét kia đã biến mất.
Lâm Cương sợ hãi từ giường ngồi bật dậy.
Không cần phải nói, lại một người nữa chết.
Kỷ Vô Hoan buông mắt không nói gì.
Trên hành lang lại yên lặng mấy chục phút, sau đó tiếng bước chân kia lại xuất hiện. Nhưng lần này bà ta lại lùi lại mấy bước, đi tới căn phòng thứ hai bên phải, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Đến khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, Kỷ Vô Hoan mới nhận ra.
ĐóilàiTrươngiKha!
TạiisaoiĐỗiToailạiigiếtihắn?
Trương Kha giãy dụa rất ác liệt, đá đổ cả bàn, uỳnh uỳnh uỳnh, cuối cùng vẫn chết dưới tay quái vật.
Sau đó tiếng bước chân khủng bố kia lại vang lên.
Bà ta chậm rãi đi tới trước cửa từng phòng, vểnh tai nghe ngóng.
Sườn mặt bà ta là một lớp da người mỏng, khóe miệng máu chảy đầm đìa ngoác tới tai, hai tay dài nhỏ vặn vẹo đung đưa bên người, hiển nhiên là tâm trạng đang rất tốt.
Khi sắp đi tới cuối lại phát hiện có một cửa phòng đang mở.
Nhiếp Uyên nghe tiếng bước chân tới gần, đột nhiên tiến đến bên tai Kỷ Vô Hoan, thấp giọng nói: “Nhìn cho rõ đi Kỷ ngu ngốc, chờ gọi bố đi.”
Hắn nói xong thì đi tới cạnh cửa.
Kỷ Vô Hoan đi theo hắn, đứng cách cửa phòng một mét, lưng dán vách tường.
Khi bọn họ nghe được tiếng bước chân đi tới phòng cách vách, Nhiếp Uyên lại nhẹ nhàng đóng cửa lại!
Lâm Cương sợ hãi ngồi bật dậy, vừa định hỏi mấy người có bị điên không vậy, lại bị Kỷ Vô Hoan lườm.
Lâm Cương nhớ lại lời bọn họ vừa nói, lập tức ngậm miệng, cắn chặt răng quay lưng lại, vùi mặt vào trong chăn.
Một khi mất thị giác, thính giác lại càng nhạy, anh ta nghe rõ tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa.
Tay cầm cửa nhẹ nhàng chuyển động.
Đỗ Toa sắp vào!
Con quái vật kia sắp vào!
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra một khe nhỏ, Nhiếp Uyên lập tức đè tay lên cửa, Đỗ Toa đẩy hai lần không được, vì thế kề mặt vào khe cửa.
Ánh mắt cong cong dán lên khe cửa nhìn vào trong phòng, bà ta thấy được Kỷ Vô Hoan, khóe miệng vểnh lên cao.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỷ Lầy Lầy: Tròn Tròn, bởi vì có cậu nên tôi không sợ! Có cậu tôi mới là Kỷ Vô Địch!
Nhiếp Uyên: Tưởng nói vậy tôi sẽ không thấy cậu đang đào hố sau lưng tôi sao?
Kỷ Lầy Lầy: Cậu thật hiểu tôi đó! Khựa khựa
“Chúng ta luôn coi nữ chủ nhân là điểm mấu chốt để phá giải bí ẩn, nhưng sai rồi, phải là bà ta!” Kỷ Vô Hoan chỉ vào cửa sổ.
LâmiCươngivẫnikhôngihiểu.
“Anh nhớ rõ gợi ý thứ hai không? Bà ta cũng là NPC…” Kỷ Vô Hoan còn chưa nói xong, Nhiếp Uyên đã đi tới bàn ăn.
Lúc Nhiếp Uyên quay trở lại bàn ăn, người chơi khác đang hỏi nữ chủ nhân.
Hắn đi đến cạnh Lý Liên nhỏ giọng hỏi: “Lý Liên, cô hỏi chưa?”
LýiLiênihơiisữngisờ:i“Vừaihỏiirồi.”
Nhiếp Uyên nhướng mày, ánh mắt đảo qua mọi người, Kỷ Vô Hoan tới ngăn hắn lại: “Bỏ đi, vẫn còn cơ hội.”
Bất kể là Kỷ Vô Hoan hay là Nhiếp Uyên đều muốn bắt được phần thưởng cho người vượt ải đầu tiên, người biết được sự thật càng ít càng tốt.
Chấm dứt bữa tối, tiếp tục tiếp tục tìm xác đứa bé.
Lâm Cương cũng tích cực tham dự.
Tám giờ rưỡi, bọn họ lại tìm được một phần thi thể, lúc này đã có năm phần.
Lâm Cương trở về phòng, thấy hai người Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên một người đứng ở cạnh giường, một người đứng ở cạnh cửa cúi đầu nhìn di động.
Lâm Cương còn tưởng bọn họ đang bàn tính chuyện gì, ghé sát vào, lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Gọi địa chủ! Không gọi!”
“Tăng lên, không tăng!”
“Mau lên! Chờ sắp mọc râu luôn rồi.”
“Bài đẹp đấy.”
???
“Hai người…” Lâm Cương trợn mắt há mồm.
Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên mượn hai cái sạc dự phòng của anh là để cắm chơi game?!
Kỷ Vô Hoan giơ di động lên: “Giải trí sau ăn.” Nói xong thì ngẩng đầu nhìn Nhiếp Uyên, khóe miệng ngang ngược cong lên: “Cậu thua rồi, con gà.”
Nhiếp Uyên hừ lạnh một tiếng: “Cùi bắp, nhìn cho rõ vào, Đại vương của tôi còn chưa ra, một con Vương nữa cũng không ở trong tay cậu.”
“Cóiraicậuicũngikhôngilậtilạiiđược.”
LâmiCương:i“.i.i.”
Anh choáng váng vài giây, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Đợi một chút, sao hai người lại có sóng điện thoại?”
“Khôngicó,ibluetooth.”iKỷiVôiHoanibìnhitĩnhinói.
Khôngiphải,isaoihaiingườiilạiithuầnithụcivậy?!
“Cònicóitâmitrạngichơiitròichơi?”
Kỷ Vô Hoan sờ sờ vành tai, đúng lý hợp tình: “Nói này, giải trí sau khi ăn có thể giảm cảm giác nôn nóng, hỗ trợ tiêu hóa.”
Lâm Cương nghe thấy vô lý nhưng lại rất thuyết phục, thậm chí muốn lôi điện thoại ra hỏi có thể kick máy ra cho anh ta vào chơi không.
Kỷ Vô Hoan vừa nói xong, trên hành lang đã truyền đến tiếng bước chân, một nữ sinh cúi đầu đi qua.
Áo khoác vắt trên cánh tay, tóc dài đã được buộc lại, cô bé đang dùng khăn lau kính.
Thấy Nhiếp Uyên đang nhìn chằm chằm cô bé, Kỷ Vô Hoan nghẹn cười, nhỏ giọng nhắc nhở tên mù mặt này: “Đừng nhìn, chính là Lý Liên.”
Nhiếp Uyên trừng mắt liếc cậu một cái: “Tôi biết.” Sau đó gọi cô lại.
Lý Liên dừng lại, đeo kính, nhỏ giọng hỏi: “Anh Nhiếp, sao vậy?”
“Đêm nay cô ở trong phòng, nghe thấy tiếng động gì cũng không được tò mò, giữ yên lặng, sợ thì nhắm chặt mắt, tới sáng hẵn mở ra.”
Lý Liên lập tức sợ run: “Tối nay sẽ xảy ra chuyện gì? Vốn trong phòng cô chết một người đã đủ sợ hãi rồi, nghe nói vậy lại càng hoảng.
Nhìn vẻ mặt của Nhiếp Uyên có vẻ hắn không có ý giải thích: “Cô trở về đi.”
Trong lòng Lý Liên loạn như tơ vò! Nói một nửa thà không nói còn hơn!
Chờ cô rời đi, Kỷ Vô Hoan lại bắt đầu chơi bựa, trêu chọc nói: “Tròn Tròn, cậu thật không biết xấu hổ! Trâu già gặm cỏ non! Người ta còn đang là sinh viên đó! Ông chú biến thái!”
Nhiếp Uyên mặt không đổi sắc lườm cậu một cái: “Bị bệnh thì đi chữa đi.”
Thật ra Kỷ Vô Hoan đại khái có thể đoán được vì sao Nhiếp Uyên lại nhắc nhở Lý Liên, có thể là trả tình nghĩa mượn kính.
Nhưng thế cũng không ảnh hưởng Kỷ Vô Hoan trêu chọc, vừa chơi game vừa giễu cợt Nhiếp Uyên.
Tới gần giờ đèn tắt, trên hành lang đã không một bóng người, liếc mắt nhìn qua, toàn bộ cửa phòng đều đóng chặt.
Nhiếp Uyên lại mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Cương kỳ quái hỏi: “Hắn đi đâu vậy?”
Kỷ Vô Hoan ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, thuận miệng nói: “Ỉa.”
Lâm Cương: “...”
Vì tổn hại Nhiếp Uyên, ngay cả hình tượng mà cậu cũng không cần sao!
Kỷ Vô Hoan chỉnh giày xong đứng lên: “Anh Lâm, đêm nay anh cũng vậy.”
Đề tài cua quá gấp, Lâm Cương không kịp đội mũ bảo hiểm: “A?”
“Đêm nay có nghe thấy gì cũng coi như không nghe thấy, không được cử động, sợ thì nhắm mắt lại.”
Lâm Cương kinh ngạc: “Hai người muốn làm gì?”
Kỷ Vô Hoan nhún vai: “Anh không nên biết vẫn hơn.”
Đèn tắt, bóng đêm buông xuống.
Đối với nhân loại đã quen với cuộc sống thành thị thì hoàn cảnh này rất xa lạ, khiến lòng người bất an.
Dọc hành lang cực kì yên tĩnh, trong phòng, bọn họ đều có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Kỷ Vô Hoan ngồi trên sofa, không mục đích nhìn thẳng về phía trước, đột nhiên có chút hốt hoảng, mãi đến khi có một ánh đèn chiếu tới, Nhiếp Uyên nhìn cậu, dùng khẩu hình hỏi.
“Sợ?”
Hắnicongimôi,imườiiphầnicàikhịa.
Lâm Cương nằm một mình trên giường, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đều ngồi ở sofa, mặt đối mặt, Nhiếp Uyên đặt đèn pin dưới đất, chiếu thẳng cửa.
Bên cạnh Nhiếp Uyên còn đặt một cái dự phòng.
Kỷ Vô Hoan không dám tuỳ hứng làm bậy giống ban ngày, nhưng cậu cũng không phải kiểu người nhẫn nhịn.
Con ngươi màu đỏ xinh đẹp đảo tròn, lập tức nảy sinh một ý tưởng xấu. Cậu dùng khuỷu tay chống trên bàn, khom người kề sát tai Nhiếp Uyên, đè thấp giọng nói: “Tôi không sợ.”
Trực giác Nhiếp Uyên nhắc nhở hàng này lại bắt đầu dở trò.
Quả nhiên, Kỷ Vô Hoan mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt xinh đẹp híp lại thành vầng trăng non: “Bởi vì có cậu ở đây —— ”
Choinênitôiikhôngisợ.
Âm cuối cố ý kéo dài, từ tính gợi cảm, cậu kề bên tai Nhiếp Uyên, lưu luyến ám muội khiến tim nhộn nhạo.
Nhiếp Uyên còn chưa hòa hoãn lại cảm xúc run rẩy từ bên tai, Kỷ Vô Hoan đã mở miệng.
“Tròn Tròn cậu xem, ngu xuẩn như cậu còn chưa chết, sao tôi có thể chết được? Có cậu làm đệm lưng tôi sẽ không sợ!” Giọng nói vẫn tràn ngập dụ hoặc, như yêu quái mê hoặc lòng người, tới câu cuối hiển nhiên là không che giấu được tâm tư trêu chọc.
Cậu nói xong đang định rụt về, lại bất ngờ bị một bàn tay ấm áp đè lại cổ, chặn đường đi.
Người nọ hơi nghiêng mặt, biểu diễn lại động tác “kề tai nói nhỏ”, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Kỷ Vô Hoan: “Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Theo sau còn nghiến răng.
Kỷ Vô Hoan đang vui sướng: “Tròn Tròn, cái đồ cùi bắp… ưm.” Miệng bị Nhiếp Uyên bịt lại.
Lúc này có thể nghe rõ tiếng phòng đối diện mở cửa, sau đó lại là tiếng bước chân khủng bố.
Không biết vì sao, Đỗ Toa đứng trước cửa một lát mới bắt đầu đi, lần này không đi tới trước cửa phòng người chơi mà trực tiếp bước nhanh xuống lầu.
Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên trao đổi ánh mắt, đều có chút ngoài ý muốn, việc này nằm ngoài kế hoạch!
Hơn mười phút sau bà ta trở lại, tiếng bước chân từ bên kia hành lang vọng lại, trong tay như kéo lê thêm một thứ gì đó rất nặng, khi bà ta đi lên cầu thang thì phát ra tiếng bộp bộp bộp.
Nhớ tới miêu tả của Lý Liên, bọn họ không khó tưởng tượng ra đó là tiếng gì.
Nếu hiện tại có người mở cửa chiếu đèn pin qua sẽ thấy một người phụ nữ gầy trơ xương, từ hành lang đi ra, trên tay kéo lê không phải ai khác.
Chính là nam âu phục ban ngày trèo tường chạy trốn.
Lúc này nam âu phục bị bẻ gãy tay chân, như búp bê vải, tứ chi vặn vẹo, lưỡi bị nhổ đi.
Không biết vì sao, máu trong miệng đã ngừng chảy nên không chết vì mất máu, nhưng hiện tại thì sống không bằng chết, miệng há lớn phát ra tiếng thở tuyệt vọng. Người ngồi trên sofa đối mặt với bà ta, bị khuôn mặt khủng bố kia dọa sợ, lập tức hét lên.
“A a a a ——”
Tiếng hét sợ hãi quanh quẩn cả hành lang.
Sau vài giây ngắn ngủi, tiếng hét kia đã biến mất.
Lâm Cương sợ hãi từ giường ngồi bật dậy.
Không cần phải nói, lại một người nữa chết.
Kỷ Vô Hoan buông mắt không nói gì.
Trên hành lang lại yên lặng mấy chục phút, sau đó tiếng bước chân kia lại xuất hiện. Nhưng lần này bà ta lại lùi lại mấy bước, đi tới căn phòng thứ hai bên phải, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Đến khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, Kỷ Vô Hoan mới nhận ra.
ĐóilàiTrươngiKha!
TạiisaoiĐỗiToailạiigiếtihắn?
Trương Kha giãy dụa rất ác liệt, đá đổ cả bàn, uỳnh uỳnh uỳnh, cuối cùng vẫn chết dưới tay quái vật.
Sau đó tiếng bước chân khủng bố kia lại vang lên.
Bà ta chậm rãi đi tới trước cửa từng phòng, vểnh tai nghe ngóng.
Sườn mặt bà ta là một lớp da người mỏng, khóe miệng máu chảy đầm đìa ngoác tới tai, hai tay dài nhỏ vặn vẹo đung đưa bên người, hiển nhiên là tâm trạng đang rất tốt.
Khi sắp đi tới cuối lại phát hiện có một cửa phòng đang mở.
Nhiếp Uyên nghe tiếng bước chân tới gần, đột nhiên tiến đến bên tai Kỷ Vô Hoan, thấp giọng nói: “Nhìn cho rõ đi Kỷ ngu ngốc, chờ gọi bố đi.”
Hắn nói xong thì đi tới cạnh cửa.
Kỷ Vô Hoan đi theo hắn, đứng cách cửa phòng một mét, lưng dán vách tường.
Khi bọn họ nghe được tiếng bước chân đi tới phòng cách vách, Nhiếp Uyên lại nhẹ nhàng đóng cửa lại!
Lâm Cương sợ hãi ngồi bật dậy, vừa định hỏi mấy người có bị điên không vậy, lại bị Kỷ Vô Hoan lườm.
Lâm Cương nhớ lại lời bọn họ vừa nói, lập tức ngậm miệng, cắn chặt răng quay lưng lại, vùi mặt vào trong chăn.
Một khi mất thị giác, thính giác lại càng nhạy, anh ta nghe rõ tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa.
Tay cầm cửa nhẹ nhàng chuyển động.
Đỗ Toa sắp vào!
Con quái vật kia sắp vào!
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra một khe nhỏ, Nhiếp Uyên lập tức đè tay lên cửa, Đỗ Toa đẩy hai lần không được, vì thế kề mặt vào khe cửa.
Ánh mắt cong cong dán lên khe cửa nhìn vào trong phòng, bà ta thấy được Kỷ Vô Hoan, khóe miệng vểnh lên cao.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỷ Lầy Lầy: Tròn Tròn, bởi vì có cậu nên tôi không sợ! Có cậu tôi mới là Kỷ Vô Địch!
Nhiếp Uyên: Tưởng nói vậy tôi sẽ không thấy cậu đang đào hố sau lưng tôi sao?
Kỷ Lầy Lầy: Cậu thật hiểu tôi đó! Khựa khựa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook