Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng
-
Chương 52: Đưa cơm
Lời tuy nói như vậy, nhưng khi mở thuốc ức chế ra, lúc đâm vào cổ tay mình, Đan Kì Diệp vẫn dừng lại.
Chỉnh trái rồi chỉnh phải, vẫn không tìm được góc độ tốt…. một góc độ chích không đau.
Đan Kì Diệp cảm giác tự mình làm thật là khó.
Video vẫn không có đóng, Tần Dĩ Mục ngay cả sách thuốc cũng không xem mà nhìn hắn.
Đan Kì Diệp rất hồi hộp.
“Sợ sao?”
“Hả?” Tần Dĩ Mục đột nhiên nói chuyện, Đan Kì Diệp hoảng sợ, kim trên tay thiếu chút nữa thật sự đâm vào.
Hắn hoang mang rối loạn đem thuốc ức chế kéo ra xa, chợt sợ hành vi này của hắn, sẽ bị Tần Dĩ Mục nghĩ rằng hắn từ chối tiêm thuốc ức chế, tuy rằng trong lòng quả thật không muốn tiêm, nhưng cũng không thể nói thẳng, Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, hạ mắt không dám nhìn hắn, “Cái kia…. Hiện tại tôi cảm thấy đã tốt hơn nhiều.”
“Ừ.”
“Nếu không lát nữa tôi lại…. cậu, cậu nói cái gì?” còn tưởng rằng Tần Dĩ Mục sẽ kiên trì để cho hắn tiêm vào, hắn ngay cả phải kéo dài thời gian như thế nào cũng đã nghĩ tốt, nhưng lại không nghĩ tới Tần Dĩ Mục lại dễ nói chuyện như vậy?
“Ăn cơm trước.”
“Được!” Đan Kì Diệp nháy mắt có tinh thần, chỉ cần không chích, ăn cái gì cũng được, hiện tại chạy ra ngoài, mua đồ ăn trở về nấu cơm hắn cũng vui vẻ.
Tắt video.
Đan Kì Diệp nằm trên sô pha gọi cơm bên ngoài, hiện tại có cảm giác rất đói, lại nhìn thấy đồ ăn muôn màu rực rỡ ở bên ngoài cũng không biết nên ăn cái gì mới tốt.
Gạt gạt, liền chọn một nhà hàng lúc trước thường xuyên tới ăn, chọn một đĩa cơm vô cùng đơn giản.
Sau đó Đan Kì Diệp vứt di động sang một bên, nằm úp sấp lên sô pha.
Không biết qua bao lâu, chuông cửa vang lên, Đan Kì Diệp bừng tỉnh nâng mắt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vừa rồi không biết sao lại thế này, mơ mơ màng màng đang ngủ.
“Đến đây.” Đan Kì Diệp đứng dậy mở cửa, “Cám ơn….?” Không thấy người giao hàng, cũng không có cầm được đồ ăn, theo tầm mắt nhìn lên trên, lời kế tiếp của Đan Kì Diệp toàn bộ mất hết, đại não trống rỗng, không biết nên nói cái gì.
Tần Dĩ Mục mang đồ ăn đi vào, thấy Đan Kì Diệp cứng ngắc ở cửa, thuận thế nâng tay đặt lên trên hông hắn, ôm người mang vào trong phòng.
“Ngồi cùng bàn…?” đến lúc này Đan Kì Diệp mới kịp phản ứng lại, “Ngồi cùng bàn cậu sao lại tới đây?”
Tần Dĩ Mục đem đồ ăn gọi bên ngoài đặt lên bàn, mở ra xem, bên trong chỉ có một đĩa cơm rất đơn giản.
Tần Dĩ Mục cong ngón tay, gõ gõ bên ngoài cái nắp, nâng mắt nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, “Chỉ ăn cái này?”
Trong nháy mắt kia, Đan Kì Diệp cảm giác sau lưng lạnh lẽo, đến ngay cả sau cổ, giống như có một thứ lạnh lẽo gì đó đặt phía trên, tùy thời có thể hạ xuống, rất là dọa người.
“Cái kia….” Cũng không biết như thế nào, mình rõ ràng lúc trước thường xuyên đặt cơm nhà này, tuy rằng bán cũng bình thường, nhưng hương vị thật ra cũng không tồi, chỉ là nhiều dầu nhiều muối mà thôi, không khỏe mạnh là chắc chắn, nhưng…. Đều đã ăn ngoài, sao có thể còn muốn dinh dưỡng nữa?
Có thể ăn no là được rồi.
Lúc trước Đan Kì Diệp đều ôm loại suy nghĩ này, cho dù bị Giang Nhu xách lỗ tai dạy dỗ không được ăn, Đan Kì Diệp cũng không để trong lòng.
Lại không nghĩ rằng, Tần Dĩ Mục chỉ nhìn mình một cái, Đan Kì Diệp chột dạ đến ngay cả mồ hôi trên đầu cũng sắp chảy xuống.
Lo lắng hắn đang trong kì động dục, Tần Dĩ Mục không nói gì thêm, mà nói: “Ngồi xuống.”
Tuy rằng âm thanh vẫn lạnh lùng, nhưng so với vừa rồi ôn nhu hơn.
Đan Kì Diệp vội vàng ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, cười hì hì với hắn, len lén dùng tầm mắt ngắm đĩa cơm.
Từ khi tan học cho tới bây giờ cũng chưa ăn cơm, hiện tại ngửi được mùi đồ ăn, trong bụng liền nhộn nhạo, dạ dày cũng bắt đầu đau.
Đan Kì Diệp nhẹ nhàng đi lên, cằm để lên vai Tần Dĩ Mục, trông mong nhìn hắn.
“Đói bụng?”
Đan Kì Diệp mím khóe miệng, vẻ mặt rất là tủi thân, “Ừ.”
Dưới ánh mắt sáng người nhìn chăm chú của Đan Kì Diệp, Tần Dĩ Mục cầm đĩa cơm, lập tức ném vào thùng rác.
“Ngồi cùng bàn—-!” Đan Kì Diệp không kịp ngăn cản, cái nắp của đĩa cơm đã mở ra, cho dù có thể cứu giúp, vậy cũng không thể ăn.
Đan Kì Diệp xoa xoa bụng, ai oán nhìn hắn, “Cậu không phải là muốn tôi chết đói đó chứ.”
Hắn có lý do hoài nghi, vừa rồi mình chọc ngồi cùng bàn tức giận.
Tần Dĩ Mục là mượn cơ hội này giận cá chém thớt.
Đan Kì Diệp vốn không thoải mái, tuy rằng tin tức tố của Tần Dĩ Mục không có mùi, nhưng đối với omega đang trong kì động dục mà nói, cũng rất hấp dẫn, huống chi hiện tại hắn còn đói bụng, cảm giác đói khát dần dần dẫn đến những cảm giác khác, đến cuối cùng, Đan Kì Diệp cũng không biết ý tưởng của mình là gì.
Tần Dĩ Mục trầm mặc nhìn những hành động của Đan Kì Diệp, cũng không đem cánh tay của đối phương ôm lấy mình gỡ ra, chỉ dùng một tay ôm lấy cà men giữ ấm, nói: “ăn cơm.”
Đan Kì Diệp nửa giương miệng, ngậm lấy cánh tay Tần Dĩ Mục, không cắn xuống, thường thường liếm một chút, như là đang ăn kẹo que.
…. Lành lạnh.
Đan Kì Diệp hít mũi, uất ức nói: “Không có cơm.”
Hắn nhìn thấy Tần Dĩ Mục đem cơm vứt.
Tần Dĩ Mục thấy thế, dùng thìa múc một muỗng cháo thổi nguội đưa tới bên miệng hắn, “Ăn.”
Đan Kì Diệp đã bắt đầu mơ màng.
Trên cơ bản là một mệnh lệnh một động tác, cháo hoa không có hương vị gì, vừa thanh vừa nhạt, mềm mại nhưng mà rất thơm.
Đút được non nửa bát.
Cảm giác nhiệt độ cơ thể Đan Kì Diệp lại tăng lên.
Ánh mắt Tần Dĩ Mục liếc về ống thuốc ức chế để ở cửa ra vào.
Đan Kì Diệp vẫn không làm được.
Động tác lấy thuốc ức chế kinh động tới Đan Kì Diệp, hắn mờ mịt mở to hai mắt, nhìn thấy ống tiêm nằm lẳng lặng trong tay Tần Dĩ Mục đầu tiên là mê man, chợt phản ứng lại nó là cái gì, quay đầu muốn chạy.
« Nghe lời. »
« Tôi không ! » Đan Kì Diệp liều mạng giãy dụa, tiêm thuốc ức chế giống như muốn lấy nửa cái mạng của hắn.
Ngay từ đầu lực chú ý của Tần Dĩ Mục đều đặt ở việc kiểm tra đong gói của thuốc ức chế, xác nhận đồ vật này là không có vấn đề gì, mới để cho Đan Kì Diệp dùng.
Kiểm tra xong, lúc này hắn mới nhìn về phía Đan Kì Diệp đang giãy dụa.
Cùng omega đang mê man bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt, Đan Kì Diệp bùng nổ, ra sức giãy khỏi giam cầm của Tần Dĩ Mục, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng mà, vị trí chạy trốn cũng chỉ là trong phòng mà thôi.
Nếu là biệt thự ở vùng ngoại thành, còn có thể chạy vào nơi khác, hiện tại ở trong tầng này, còn có thể chạy đi đâu ?
Tần Dĩ Mục không hề hoang mang, nhìn thấy Đan Kì Diệp chạy vào bên trong, lúc này mới chầm chậm đứng dậy, đi theo vào.
….
Đan Kì Diệp nằm ở trên giường, mờ mịt mở to mắt.
Tôi là ai, tôi đang ở nơi nào ?
« hít…. » Đan Kì Diệp xoa xoa lông mày, đầu đau giống như muốn nổ tung.
Tối hôm qua…. Sao lại thế này ?
Giống như say rượu, không, say rượu cũng không đau như vậy.
Sờ một lát liền tìm ra manh mối, trên trán hình như là hơi sưng lên.
Là ảo giác sao ?
Đan Kì Diệp ngơ ngác lại sờ một chút.
Thật sự là có cái gì lồi lên !!!
a—- ?!
tình huống gì đây!
Dung nhan anh tuấn của gia bị ai làm hỏng?!
Ngay khi Đan Kì Diệp đang liều mạng nhớ rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, người trong chăn bên cạnh vươn ra một cánh tay khoát lên cánh tay hắn.
“Đừng ầm ĩ.”
“….?!!” Cổ Đan Kì Diệp cứng ngắc, từ cánh tay từ từ nhìn xuống dưới, trong lúc đó đã nghĩ ra vô số cách giết người diệt khẩu, sát ý dày đặc ở trong mắt khi nhìn thấy Tần Dĩ Mục liền tan đi.
“Ngồi cùng bàn?” Đan Kì Diệp nghiêng đầu, “Cậu sao lại ở đây?”
Không, không đúng, hẳn là, sao cậu lại ở nhà của tôi, ở trên…. Trên giường tôi?
Tần Dĩ Mục nâng tay thử độ ấm trên trán hắn một chút, độ ấm đã bình thường, Tần Dĩ Mục đứng dậy nói: “Tiêm thuốc ức chế cho cậu, gần đây không cần đi học. nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được.” Đan Kì Diệp ở trong lòng bàn tay hắn cọ cọ, đột nhiên nở nụ cười, “Ngày hôm qua, cậu là cố ý tới đây đưa cơm cho tôi sao?”
“Cậu có phải là sợ tôi không ăn cơm chiều, nên mới đưa tới đúng không?”
“Thật là tri kỉ nha ngồi cùng bàn.” Đan Kì Diệp nhào về phía trước, đặt trọng tâm cơ thể lên người alpha, hắn nhướng người lên nhìn hắn, “alpha tri kỉ như vậy, tôi nếu là omega cũng muốn gả cho cậu.”
Tuy rằng đã tiêm thuốc ức chế, nhưng omega trong kì động dục, là không kìm nén được tin tức tố, hơi thở rượu Rum thản nhiên được thả ra, hương rượu đậm đà dần dần bao phủ hai người.
Tần Dĩ Mục bị vậy ở bên sườn, nằm thẳng, vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn.
Lời nói của Đan Kì Diệp rõ ràng là trêu chọc, nhưng đối mặt với bộ dạng lạnh lùng của Tần Dĩ Mục, hắn lại muốn nghe được đáp án, đầu ngón tay cọ ở trước người hắn, từ từ vẽ vòng tròn, hắn đè thấp thân hình: “Sao lại không nói lời nào?”
“Cậu…. này!” Tần Dĩ Mục đột nhiên ra tay, đồng thời thoát ra rời đi, một tay lôi kéo cổ tay Đan Kì Diệp đem người đặt bên giường, nâng tay đặt trên ánh mắt hắn, che đi tầm mắt của hắn.
Đan Kì Diệp trừng mắt nhìn.
Không hiểu đây là có ý gì.
Sau đó chợt nghe thấy Tần Dĩ Mục nói: “ngủ.”
“….. hả?”
Động tác lưu loát như vậy đem tôi đặt xuống dưới, chính là vì muốn nói một câu ngủ với tôi sao?
Anh em cậu đừng như vậy chứ.
Đan Kì Diệp giãy dụa lắc đầu, “Tôi không ngủ được, tôi vừa mới tỉnh, tôi còn ngủ gì nữa.”
Tần Dĩ Mục cũng không đè nặng hắn, sợ hắn khó chịu, nghe hắn nói như vậy, liền thuận thế buông tay ra, kết quả bên này hắn buông lỏng tay, Đan Kì Diệp bên kia đã truy vấn nói: “Ngồi cùng bàn cậu đi đâu?”
“đi học.”
Hôm nay cũng không phải thứ bảy hay chủ nhật, Đan Kì Diệp bởi vì kì động dục nên không thể tới trường, nhưng Tần Dĩ Mục phải đi, alpha tại phương diện này không có đặc quyền giống như omega.
Đan Kì Diệp gật đầu, “Vậy cậu….” đang nói liền hơi dừng lại, hắn thiếu chút nữa đã thốt ra ‘sớm trở về một chút!’
Bạn học có quan hệ tốt cần phải sớm trở về một chút sao?
May mắn còn chưa nói ra, Đan Kì Diệp hít sâu một hơi, đem lời nói muốn nói giấu trong lòng, cười tủm tỉm nói: “Vậy trên đường chú ý an toàn.”
“được.”
Mỉm cười nhìn Tần Dĩ Mục rời đi, Đan Kì Diệp nằm ở trên giường, ôm chăn lăn lộn.
Rất xấu hổ!
Hắn đã chủ động như vậy, ngồi cùng bàn cũng không hề có phản ứng gì.
Hắn quả nhiên không có cảm giác gì với mình.
Đan Kì Diệp thở dài, thật sự là quá khó chấp nhận rồi.
Omega trong kì động dục thân thể rất suy yếu, Đan Kì Diệp tuy rằng không rõ ràng như những omega khác, nhưng cũng lười động, liền dứt khoát nằm ở trên giường một ngày.
Một ngày rất nhàn hạ, thế cho nên hắn đã quên, ngày hôm sau là lớp trực tuyến, mỗi một tiết học thì chủ nhiệm lớp sẽ kiểm tra người trong lớp học, mà chủ nhiệm lớp chính là cô giáo Ngô Tú Cần!
Chỉnh trái rồi chỉnh phải, vẫn không tìm được góc độ tốt…. một góc độ chích không đau.
Đan Kì Diệp cảm giác tự mình làm thật là khó.
Video vẫn không có đóng, Tần Dĩ Mục ngay cả sách thuốc cũng không xem mà nhìn hắn.
Đan Kì Diệp rất hồi hộp.
“Sợ sao?”
“Hả?” Tần Dĩ Mục đột nhiên nói chuyện, Đan Kì Diệp hoảng sợ, kim trên tay thiếu chút nữa thật sự đâm vào.
Hắn hoang mang rối loạn đem thuốc ức chế kéo ra xa, chợt sợ hành vi này của hắn, sẽ bị Tần Dĩ Mục nghĩ rằng hắn từ chối tiêm thuốc ức chế, tuy rằng trong lòng quả thật không muốn tiêm, nhưng cũng không thể nói thẳng, Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, hạ mắt không dám nhìn hắn, “Cái kia…. Hiện tại tôi cảm thấy đã tốt hơn nhiều.”
“Ừ.”
“Nếu không lát nữa tôi lại…. cậu, cậu nói cái gì?” còn tưởng rằng Tần Dĩ Mục sẽ kiên trì để cho hắn tiêm vào, hắn ngay cả phải kéo dài thời gian như thế nào cũng đã nghĩ tốt, nhưng lại không nghĩ tới Tần Dĩ Mục lại dễ nói chuyện như vậy?
“Ăn cơm trước.”
“Được!” Đan Kì Diệp nháy mắt có tinh thần, chỉ cần không chích, ăn cái gì cũng được, hiện tại chạy ra ngoài, mua đồ ăn trở về nấu cơm hắn cũng vui vẻ.
Tắt video.
Đan Kì Diệp nằm trên sô pha gọi cơm bên ngoài, hiện tại có cảm giác rất đói, lại nhìn thấy đồ ăn muôn màu rực rỡ ở bên ngoài cũng không biết nên ăn cái gì mới tốt.
Gạt gạt, liền chọn một nhà hàng lúc trước thường xuyên tới ăn, chọn một đĩa cơm vô cùng đơn giản.
Sau đó Đan Kì Diệp vứt di động sang một bên, nằm úp sấp lên sô pha.
Không biết qua bao lâu, chuông cửa vang lên, Đan Kì Diệp bừng tỉnh nâng mắt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vừa rồi không biết sao lại thế này, mơ mơ màng màng đang ngủ.
“Đến đây.” Đan Kì Diệp đứng dậy mở cửa, “Cám ơn….?” Không thấy người giao hàng, cũng không có cầm được đồ ăn, theo tầm mắt nhìn lên trên, lời kế tiếp của Đan Kì Diệp toàn bộ mất hết, đại não trống rỗng, không biết nên nói cái gì.
Tần Dĩ Mục mang đồ ăn đi vào, thấy Đan Kì Diệp cứng ngắc ở cửa, thuận thế nâng tay đặt lên trên hông hắn, ôm người mang vào trong phòng.
“Ngồi cùng bàn…?” đến lúc này Đan Kì Diệp mới kịp phản ứng lại, “Ngồi cùng bàn cậu sao lại tới đây?”
Tần Dĩ Mục đem đồ ăn gọi bên ngoài đặt lên bàn, mở ra xem, bên trong chỉ có một đĩa cơm rất đơn giản.
Tần Dĩ Mục cong ngón tay, gõ gõ bên ngoài cái nắp, nâng mắt nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, “Chỉ ăn cái này?”
Trong nháy mắt kia, Đan Kì Diệp cảm giác sau lưng lạnh lẽo, đến ngay cả sau cổ, giống như có một thứ lạnh lẽo gì đó đặt phía trên, tùy thời có thể hạ xuống, rất là dọa người.
“Cái kia….” Cũng không biết như thế nào, mình rõ ràng lúc trước thường xuyên đặt cơm nhà này, tuy rằng bán cũng bình thường, nhưng hương vị thật ra cũng không tồi, chỉ là nhiều dầu nhiều muối mà thôi, không khỏe mạnh là chắc chắn, nhưng…. Đều đã ăn ngoài, sao có thể còn muốn dinh dưỡng nữa?
Có thể ăn no là được rồi.
Lúc trước Đan Kì Diệp đều ôm loại suy nghĩ này, cho dù bị Giang Nhu xách lỗ tai dạy dỗ không được ăn, Đan Kì Diệp cũng không để trong lòng.
Lại không nghĩ rằng, Tần Dĩ Mục chỉ nhìn mình một cái, Đan Kì Diệp chột dạ đến ngay cả mồ hôi trên đầu cũng sắp chảy xuống.
Lo lắng hắn đang trong kì động dục, Tần Dĩ Mục không nói gì thêm, mà nói: “Ngồi xuống.”
Tuy rằng âm thanh vẫn lạnh lùng, nhưng so với vừa rồi ôn nhu hơn.
Đan Kì Diệp vội vàng ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, cười hì hì với hắn, len lén dùng tầm mắt ngắm đĩa cơm.
Từ khi tan học cho tới bây giờ cũng chưa ăn cơm, hiện tại ngửi được mùi đồ ăn, trong bụng liền nhộn nhạo, dạ dày cũng bắt đầu đau.
Đan Kì Diệp nhẹ nhàng đi lên, cằm để lên vai Tần Dĩ Mục, trông mong nhìn hắn.
“Đói bụng?”
Đan Kì Diệp mím khóe miệng, vẻ mặt rất là tủi thân, “Ừ.”
Dưới ánh mắt sáng người nhìn chăm chú của Đan Kì Diệp, Tần Dĩ Mục cầm đĩa cơm, lập tức ném vào thùng rác.
“Ngồi cùng bàn—-!” Đan Kì Diệp không kịp ngăn cản, cái nắp của đĩa cơm đã mở ra, cho dù có thể cứu giúp, vậy cũng không thể ăn.
Đan Kì Diệp xoa xoa bụng, ai oán nhìn hắn, “Cậu không phải là muốn tôi chết đói đó chứ.”
Hắn có lý do hoài nghi, vừa rồi mình chọc ngồi cùng bàn tức giận.
Tần Dĩ Mục là mượn cơ hội này giận cá chém thớt.
Đan Kì Diệp vốn không thoải mái, tuy rằng tin tức tố của Tần Dĩ Mục không có mùi, nhưng đối với omega đang trong kì động dục mà nói, cũng rất hấp dẫn, huống chi hiện tại hắn còn đói bụng, cảm giác đói khát dần dần dẫn đến những cảm giác khác, đến cuối cùng, Đan Kì Diệp cũng không biết ý tưởng của mình là gì.
Tần Dĩ Mục trầm mặc nhìn những hành động của Đan Kì Diệp, cũng không đem cánh tay của đối phương ôm lấy mình gỡ ra, chỉ dùng một tay ôm lấy cà men giữ ấm, nói: “ăn cơm.”
Đan Kì Diệp nửa giương miệng, ngậm lấy cánh tay Tần Dĩ Mục, không cắn xuống, thường thường liếm một chút, như là đang ăn kẹo que.
…. Lành lạnh.
Đan Kì Diệp hít mũi, uất ức nói: “Không có cơm.”
Hắn nhìn thấy Tần Dĩ Mục đem cơm vứt.
Tần Dĩ Mục thấy thế, dùng thìa múc một muỗng cháo thổi nguội đưa tới bên miệng hắn, “Ăn.”
Đan Kì Diệp đã bắt đầu mơ màng.
Trên cơ bản là một mệnh lệnh một động tác, cháo hoa không có hương vị gì, vừa thanh vừa nhạt, mềm mại nhưng mà rất thơm.
Đút được non nửa bát.
Cảm giác nhiệt độ cơ thể Đan Kì Diệp lại tăng lên.
Ánh mắt Tần Dĩ Mục liếc về ống thuốc ức chế để ở cửa ra vào.
Đan Kì Diệp vẫn không làm được.
Động tác lấy thuốc ức chế kinh động tới Đan Kì Diệp, hắn mờ mịt mở to hai mắt, nhìn thấy ống tiêm nằm lẳng lặng trong tay Tần Dĩ Mục đầu tiên là mê man, chợt phản ứng lại nó là cái gì, quay đầu muốn chạy.
« Nghe lời. »
« Tôi không ! » Đan Kì Diệp liều mạng giãy dụa, tiêm thuốc ức chế giống như muốn lấy nửa cái mạng của hắn.
Ngay từ đầu lực chú ý của Tần Dĩ Mục đều đặt ở việc kiểm tra đong gói của thuốc ức chế, xác nhận đồ vật này là không có vấn đề gì, mới để cho Đan Kì Diệp dùng.
Kiểm tra xong, lúc này hắn mới nhìn về phía Đan Kì Diệp đang giãy dụa.
Cùng omega đang mê man bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt, Đan Kì Diệp bùng nổ, ra sức giãy khỏi giam cầm của Tần Dĩ Mục, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng mà, vị trí chạy trốn cũng chỉ là trong phòng mà thôi.
Nếu là biệt thự ở vùng ngoại thành, còn có thể chạy vào nơi khác, hiện tại ở trong tầng này, còn có thể chạy đi đâu ?
Tần Dĩ Mục không hề hoang mang, nhìn thấy Đan Kì Diệp chạy vào bên trong, lúc này mới chầm chậm đứng dậy, đi theo vào.
….
Đan Kì Diệp nằm ở trên giường, mờ mịt mở to mắt.
Tôi là ai, tôi đang ở nơi nào ?
« hít…. » Đan Kì Diệp xoa xoa lông mày, đầu đau giống như muốn nổ tung.
Tối hôm qua…. Sao lại thế này ?
Giống như say rượu, không, say rượu cũng không đau như vậy.
Sờ một lát liền tìm ra manh mối, trên trán hình như là hơi sưng lên.
Là ảo giác sao ?
Đan Kì Diệp ngơ ngác lại sờ một chút.
Thật sự là có cái gì lồi lên !!!
a—- ?!
tình huống gì đây!
Dung nhan anh tuấn của gia bị ai làm hỏng?!
Ngay khi Đan Kì Diệp đang liều mạng nhớ rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, người trong chăn bên cạnh vươn ra một cánh tay khoát lên cánh tay hắn.
“Đừng ầm ĩ.”
“….?!!” Cổ Đan Kì Diệp cứng ngắc, từ cánh tay từ từ nhìn xuống dưới, trong lúc đó đã nghĩ ra vô số cách giết người diệt khẩu, sát ý dày đặc ở trong mắt khi nhìn thấy Tần Dĩ Mục liền tan đi.
“Ngồi cùng bàn?” Đan Kì Diệp nghiêng đầu, “Cậu sao lại ở đây?”
Không, không đúng, hẳn là, sao cậu lại ở nhà của tôi, ở trên…. Trên giường tôi?
Tần Dĩ Mục nâng tay thử độ ấm trên trán hắn một chút, độ ấm đã bình thường, Tần Dĩ Mục đứng dậy nói: “Tiêm thuốc ức chế cho cậu, gần đây không cần đi học. nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được.” Đan Kì Diệp ở trong lòng bàn tay hắn cọ cọ, đột nhiên nở nụ cười, “Ngày hôm qua, cậu là cố ý tới đây đưa cơm cho tôi sao?”
“Cậu có phải là sợ tôi không ăn cơm chiều, nên mới đưa tới đúng không?”
“Thật là tri kỉ nha ngồi cùng bàn.” Đan Kì Diệp nhào về phía trước, đặt trọng tâm cơ thể lên người alpha, hắn nhướng người lên nhìn hắn, “alpha tri kỉ như vậy, tôi nếu là omega cũng muốn gả cho cậu.”
Tuy rằng đã tiêm thuốc ức chế, nhưng omega trong kì động dục, là không kìm nén được tin tức tố, hơi thở rượu Rum thản nhiên được thả ra, hương rượu đậm đà dần dần bao phủ hai người.
Tần Dĩ Mục bị vậy ở bên sườn, nằm thẳng, vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn.
Lời nói của Đan Kì Diệp rõ ràng là trêu chọc, nhưng đối mặt với bộ dạng lạnh lùng của Tần Dĩ Mục, hắn lại muốn nghe được đáp án, đầu ngón tay cọ ở trước người hắn, từ từ vẽ vòng tròn, hắn đè thấp thân hình: “Sao lại không nói lời nào?”
“Cậu…. này!” Tần Dĩ Mục đột nhiên ra tay, đồng thời thoát ra rời đi, một tay lôi kéo cổ tay Đan Kì Diệp đem người đặt bên giường, nâng tay đặt trên ánh mắt hắn, che đi tầm mắt của hắn.
Đan Kì Diệp trừng mắt nhìn.
Không hiểu đây là có ý gì.
Sau đó chợt nghe thấy Tần Dĩ Mục nói: “ngủ.”
“….. hả?”
Động tác lưu loát như vậy đem tôi đặt xuống dưới, chính là vì muốn nói một câu ngủ với tôi sao?
Anh em cậu đừng như vậy chứ.
Đan Kì Diệp giãy dụa lắc đầu, “Tôi không ngủ được, tôi vừa mới tỉnh, tôi còn ngủ gì nữa.”
Tần Dĩ Mục cũng không đè nặng hắn, sợ hắn khó chịu, nghe hắn nói như vậy, liền thuận thế buông tay ra, kết quả bên này hắn buông lỏng tay, Đan Kì Diệp bên kia đã truy vấn nói: “Ngồi cùng bàn cậu đi đâu?”
“đi học.”
Hôm nay cũng không phải thứ bảy hay chủ nhật, Đan Kì Diệp bởi vì kì động dục nên không thể tới trường, nhưng Tần Dĩ Mục phải đi, alpha tại phương diện này không có đặc quyền giống như omega.
Đan Kì Diệp gật đầu, “Vậy cậu….” đang nói liền hơi dừng lại, hắn thiếu chút nữa đã thốt ra ‘sớm trở về một chút!’
Bạn học có quan hệ tốt cần phải sớm trở về một chút sao?
May mắn còn chưa nói ra, Đan Kì Diệp hít sâu một hơi, đem lời nói muốn nói giấu trong lòng, cười tủm tỉm nói: “Vậy trên đường chú ý an toàn.”
“được.”
Mỉm cười nhìn Tần Dĩ Mục rời đi, Đan Kì Diệp nằm ở trên giường, ôm chăn lăn lộn.
Rất xấu hổ!
Hắn đã chủ động như vậy, ngồi cùng bàn cũng không hề có phản ứng gì.
Hắn quả nhiên không có cảm giác gì với mình.
Đan Kì Diệp thở dài, thật sự là quá khó chấp nhận rồi.
Omega trong kì động dục thân thể rất suy yếu, Đan Kì Diệp tuy rằng không rõ ràng như những omega khác, nhưng cũng lười động, liền dứt khoát nằm ở trên giường một ngày.
Một ngày rất nhàn hạ, thế cho nên hắn đã quên, ngày hôm sau là lớp trực tuyến, mỗi một tiết học thì chủ nhiệm lớp sẽ kiểm tra người trong lớp học, mà chủ nhiệm lớp chính là cô giáo Ngô Tú Cần!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook