Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng
-
Chương 17: Độc tấu
“Cậu đi tìm huấn luyện viên sao?” Đan Kì Diệp ngồi thẳng thân mình cọ cọ sang bên cạnh, nhìn thấy tỉ lệ của đàn ghi ta, trong lúc nhất thời hắn không tìm thấy chỗ xuống tay— nhìn thấy thật là quý!
Dưới sự thúc giục không tiếng động của Tần Dĩ Mục, Đan Kì Diệp cẩn thận nâng hai tay, đem đàn ghi ta nhẹ nhàng đặt ở trên đùi mình, ngón tay tùy ý gảy gảy dây đàn, bên này hắn còn chưa có chỉnh âm, có thể nghe ra âm sắc cũng không tồi, hắn hơi kinh ngạc, “Không nghĩ tới trong quân khu này, loại đồ vật này mà cũng có.”
Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, đoàn văn công có thể dùng, lập tức tới mượn cũng không dễ dàng như vậy.
Đan Kì Diệp nói: “Cám ơn ngồi cùng bàn.” Hắn cười cong mắt, “Ngồi cùng bàn vất vả.”
Chân trái bị thương của Đan Kì Diệp khoát lên bên giường, đùi phải cong lên, ôm đàn ghi ta dọn xong tư thế, tay đặt ở trên dây đàn nhẹ nhàng tìm kiếm cảm xúc, hắn hỏi: “Ngồi cùng bàn muốn nghe cái gì?”
Trong đầu hắn có rất nhiều bản nhạc về đàn ghi ta, nhưng đa số đều thiên về sôi động, là loại đàn ra có thể đứng lên nhảy một bản nhạc, nhưng mà hắn cảm thấy, Tần Dĩ Mục là một người im lặng hẳn là sẽ không thích những bản nhạc sôi động này.
“Tùy cậu.” Tần Dĩ Mục ngồi ở bên cửa sổ, hai tay quy củ đặt ở trên đùi, mặt không hề thay đổi hiện ra vài phần trang nghiêm, không hiểu còn tưởng rằng hắn đang nghe âm nhạc trong cung điện, làm cho người ta không khỏi sẽ thu lại ý cười theo hắn, nghiêm túc dùng lỗ tai đến cảm thụ âm nhạc ôn nhu tao nhã.
Đan Kì Diệp không hiểu sao lại khẩn trương, tay cũng không chịu được ra mồ hôi.
Lúc hắn ở quán bar cũng chưa khẩn trương như vậy.
Đối mặt với một đám người vừa ca vừa hát, lúc hắn hứng trí thậm chí sẽ đi xuống cùng bọn họ nhảy múa.
Nhưng mà lúc ấy nửa điểm hồi hộp cũng không có, kết quả đối mặt với Tần Dĩ Mục… Đan Kì Diệp bất đắc dĩ nở nụ cười, cảm giác khẩn trương nói không nên lời.
Đan Kì Diệp thật lâu không động đậy, Tần Dĩ Mục hình như cũng cảm giác được cái gì, “hồi hộp?”
“Hả?” Đan Kì Diệp còn đang vắt óc nghĩ ra một khúc nhạc, bị câu hỏi này làm cho sửng sốt.
Khi phản ứng lại còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy Tần Dĩ Mục xoay qua nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như là hành động ấu trĩ, nhưng thật giống như có tác dụng giảm bớt hồi hộp.
Đan Kì Diệp vội vàng nói: “Không hồi hộp, tôi đang suy nghĩ bài hát.”
Đan Kì Diệp gõ đàn ghi ta bên cạnh, phát ra tiếng vọng trống rỗng, “Ngồi cùng bàn cậu quay đầu lại đây, tôi đang diễn tấu, cậu không nhìn tôi, cậu xem phong cảnh làm gì.”
Tần Dĩ Mục thật ra không sao cả, hời hợt liếc mắt nhìn hắn, “Muốn đàn cái gì?”
Đan Kì Diệp ôm chặt đàn ghi ta cười lắc đầu, “Ngồi cùng bàn, cậu nói một bài nhạc, hiện tại tôi lên tra bài hát cũng kịp.”
Dù sao mấy bài hát của hắn là không thể đàn, đàn xong rồi tuyệt giao tại chỗ cũng không phải không có khả năng.
“A!” Đan Kì Diệp đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Di động đã nộp lên rồi.”
Vậy lấy cái gì để tìm bài hát?
Vậy thì không thể hiện được rồi!
“Ngồi cùng bàn…” cằm Đan Kì Diệp để lên ghi ta, mong đợi nhìn hắn, là thật không có bài hát để đàn.
Ý định ban đầu của Đan Kì Diệp là muốn cho Tần Dĩ Mục nghĩ ra một bài hát, sau đó hắn đàn ghi ta hoàn thành bài hát này.
Kết quả, Tần Dĩ Mục không hề nghĩ ngợi, đưa di động ra cho hắn.
“?!!”
Đan Kì Diệp ôm đàn ghi ta không động, vươn hai tay ở giữa không trung, lúc này mới khó khăn lắm nắm được di động thiếu chút nữa rớt xuống ở trong tay, phút chốc nắm được di động, hắn liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, suýt nữa hủy đi cái di động duy nhất này.
“Ngồi cùng bàn cậu sao lại có di động? không phải nộp lên sao? Chẳng lẽ alpha không cần nộp, chỉ có omega phải nộp thôi sao?”
“Không phải.”
“A… Tôi biết rồi.” Đan Kì Diệp cười đánh giá hắn, còn làm ra vẻ ho nhẹ một tiếng nói: “Khẳng định là cậu giấu huấn luyện viên đúng không, cậu là một học sinh tốt sao có khả năng làm loại chuyện này? Tôi phải đi tố cáo cậu!”
“Đến lúc đó khấu trừ học phần còn tịch thu di động của cậu cũng không được khóc nhè.”
“Khóc cũng vô dụng, tôi rất lạnh lùng, mới không bỏ qua. Trừ phi…. Cậu nói vài câu dễ nghe, giống như ‘Thất gia cậu tốt nhất’ ‘cậu là bạn cùng bàn tốt nhất trên thế giới’, nói cho tôi nghe tôi sẽ không đi tố cáo cậu.”
Đan Kì Diệp tưởng tượng đến hình ảnh kia liền vui vẻ không chịu được, trong đầu tất cả đều là thanh âm Tần Dĩ Mục trong trẻo lạnh lùng nói những lời kia, cho dù mặt không hề thay đổi, cũng chỉ có miệng động, kia cũng là hình ảnh tuyệt đẹp khiến cho người ta phải ôm bụng cười to!
Tần Dĩ Mục cảm thấy mình nói ít, còn có thể tự mình bổ sung thêm vài câu, được dỗ như vậy cũng quá vui vẻ rồi!
Chỉ là Tần Dĩ Mục ở bên kia còn chưa biểu hiện gì, Đan Kì Diệp đã tự mình ôm đàn ghi ta cười như một tên ngốc, con ngươi cười tới mức híp lại—- thiếu chút nữa là không thấy mắt ở đâu.
“Ngồi cùng bàn cậu…. cậu, cậu làm gì?” Đan Kì Diệp cười một chút, không biết khi nào Tần Dĩ Mục đã đứng lên, hai người cách không xa, đơn giản chính là khoảng cách từ cửa sổ cùng bên giường, Tần Dĩ Mục bước hai bước liền đi tới trước mặt hắn.
Đan Kì Diệp vội vàng thu lại nụ cười hào phóng của mình, ôm đàn ghi ta lùi ra sau, “Tôi chỉ là nói mà thôi, cậu đừng xằng bậy, hiện tại tôi bị thương, cho dù muốn đánh cũng phải chờ vết thương của tôi tốt lên, nếu không cho dù cậu có thắng cũng không vẻ vang gì.”
Đan Kì Diệp than thở một đống, Tần Dĩ Mục giống như là không nghe thấy gì, đi qua ôm lấy đàn ghi ta.
“Hả?!” Đan Kì Diệp thấy nhoáng lên một cái, khí lực trên tay lại nặng thêm vài phần, không kịp phòng bị cùng đàn ghi ta bị kéo về phía trước, suýt nữa thì mặt chạm mặt với Tần Dĩ Mục đang cúi người.
Hắn thoáng ngẩng đầu, mắt mờ mịt, Tần Dĩ Mục liền cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt đơn giản thay đổi vài lần, Đan Kì Diệp đột nhiên cảm giác xung quanh thật yên tĩnh.
Bên ngoài thanh âm tập hợp cùng với giọng huấn luyện viên la hét, đánh vỡ không khí im lặng ở xung quanh hắn.
‘ừng ực’
Hầu kết trượt trượt, Đan Kì Diệp cảm giác bầu không khí không quá thích hợp, máy điều hòa mở ra để điều tiết không khí cũng khó làm giảm nhiệt độ trong kí túc xá, không khí dần dần nóng lên đem bên trong dần dần trở thành một cái lò luyện, ánh mắt giao nhau ở giữa không trung giống như lốc xoáy cuốn hắn dần dần lún sâu vào, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ gặp chuyện không may, hắn vội vàng hạ mắt tránh đi tầm mắt của Tần Dĩ Mục, cố gắng kéo mình thoát ra.
Tần Di Mục trầm mặc đưa tay, dùng vân tay mở khóa điện thoại, mở ra phần mềm tìm kiếm, đứng dậy nói: “Tìm.”
Thanh âm Đan Kì Diệp hơi khàn khàn nói: “Được.”
Tần Dĩ Mục nhíu mày nói: “Phát sốt?”
“Hả? ai? Tôi, tôi sao?” Đan Kì Diệp theo bản năng sờ sờ mặt mình—- thực, nóng!
Kháo!
Làm cái gì!
“Không có không có, chỉ là trong phòng nóng quá.” Đan Kì Diệp kéo kéo áo, ý đồ giúp mình nhanh chóng hạ nhiệt độ, “Này, bọn họ ở bên ngoài đều đã tập hợp, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian, tôi tìm một bản nhạc trước.”
Tần Dĩ Mục: “Ừ.”
Ngồi bên trong đàn không thoải mái, Đan Kì Diệp lại cọ ra ngoài ngồi, vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Tần Dĩ Mục đưa lưng về phía mình, sau tai một mảnh đỏ bừng… đến ngay cả tai cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ngón tay Đan Kì Diệp ôm lấy đàn hơi hơi co lại, thiếu chút nữa là cười ra tại chỗ, này… ngồi cùng bàn cũng quá đáng yêu đi!
Còn nói hắn phát sốt, hắn nếu là phát sốt, vậy Tần Dĩ Mục phải là tự thiêu đi?
Đan Kì Diệp mím miệng, ý đồ muốn hủy diệt ý cười đang hiện ra, nhưng càng nghĩ lại càng muốn cười, hoàn toàn không che giấu được, không có cách nào, hắn chỉ có thể cúi đầu đem lực chú ý đặt lên di động.
Mạng bên này rất nhanh, hầu như vừa mới đem nội dung tìm kiếm gõ ra là đã có kết quả.
Đan Kì Diệp chờ Tần Dĩ Mục ngồi trở lại, đem điện thoại để ở một bên, là góc độ mà mình có thể thấy, hắn gõ đàn ghi ta nói: “Tôi bắt đầu nha.”
“Ừ.”
“Mong mọi người ở phía dưới thưởng thức, lớp một ban nhất Đan Kì Diệp vì bạn ngồi cùng bàn của hắn mang đến một tiết mục độc tấu ghi ta, vỗ tay hoan nghênh!”
Tần Dĩ Mục nâng tay vỗ hai cái.
Khóe miệng Đan Kì Diệp đều sắp kéo tới mang tai, chỉ có hai người còn chính thức như vậy, thế nhưng, khiến cho hắn vui vẻ vẫn là…. Tần Dĩ Mục thế nhưng lại phối hợp!
Trước khi bắt đầu, ngón tay quét từ trên xuống dưới, sau khi một chuỗi thanh âm thanh thúy phát ra, truyền tới những nốt nhạc trầm ổn.
“Hiboy ~”
Lời hát là tùy tiện hát, trên mạng tìm ra chỉ có mỗi bản nhạc mà thôi.
Đan Kì Diệp có thể nhớ sơ sơ được bản nhạc, mắt mỉm cười nhìn Tần Dĩ Mục, “Do you want me?”
“Yes I do.” Âm cuối cùng như là tiếng thở dài, vừa dứt lời, âm điệu đàn ghi ta chợt cao lên, giọng nói tha thiết lúc trước đột nhiên thay đổi, năm ngón tay bay nhanh trên đàn ghi ta, tay trái ấn dây đàn tạo ra những âm thanh khác nhau, tay phải gảy dây đàn.
Mỗi một âm cuối được Đan Kì Diệp hát ra, giống như nhiễm vài phần run rẩy, khiến cho cả một khúc nhạc chỉnh thể càng nhiều thêm vài phần thú vị.
Không vội không nóng nảy, nhẹ nhàng dùng giọng nói trầm tĩnh kể lại câu chuyện của mình.
Có vài phần năng lực đi vào lòng người, làm cho người ta rơi vào cảnh đẹp trong âm nhạc của hắn.
Từ từ, một khúc nhạc từ từ kết thúc, tiết tấu dồn dập cũng dần dần chậm lại, ngón tay gảy dây đàn cũng thêm vài phần thờ ơ.
Ngẩng đầu nhìn, Đan Kì Diệp đang nghiêng đầu, trên mặt mang theo ý cười thỏa đáng, trong đối mắt toàn là hình ảnh của đối phương, “Hi boy ~ I miss you.”
Thanh âm trong suốt của thiếu niên cũng không đủ trần thuật được sự tưởng niệm ở trong lòng, nhưng thanh âm của hắn, giống như có sự sung sướng khi người mà hắn nhớ nhung đã lâu lại xuất hiện trước mặt hắn, đem từng từ đọc ra lại mang theo một cảm giác khác.
Cuối cùng, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, một âm rung làm kết thúc, độc tấu đàn ghi ta của bạn học Đan, đã hoàn tất hoàn mĩ.
Một bài kết thúc, trong phòng rất im lặng, hai người ai cũng không mở miệng.
Đan Kì Diệp nhẹ nhàng vuốt dây đàn, sau một lúc, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, mỉm cười đang muốn nói chuyện, nhưng khi bốn mắt giao nhau với Tần Dĩ Mục lại nháy mắt giật mình.
Ở trong ánh chiều tà, bộ dạng Tần Dĩ Mục mơ hồ, hình dáng giống như được khảm một vòng viền vàng, lạnh lùng lúc trước tại giờ phút này biền mất không còn, mang theo sự ấm áp của ánh chiều tà làm cho Tần Dĩ Mục rất ôn nhu.
“Ngồi cùng bàn….” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm rất thấp, giống như là không nỡ đánh vỡ sự ôn nhu và sự yên tĩnh này, rồi lại nhịn không được muốn cùng Tần Dĩ Mục nói chuyện phiếm.
“Ừ?”
Đan Kì Diệp cười áy náy, những lời vừa rồi muốn nói liền bị vứt ra sau đầu, vội vàng tìm một cái cớ: “Tôi đánh sai một âm rồi.”
“Ừ.” Một lát sau, hắn nói: “Dễ nghe.”
Dưới sự thúc giục không tiếng động của Tần Dĩ Mục, Đan Kì Diệp cẩn thận nâng hai tay, đem đàn ghi ta nhẹ nhàng đặt ở trên đùi mình, ngón tay tùy ý gảy gảy dây đàn, bên này hắn còn chưa có chỉnh âm, có thể nghe ra âm sắc cũng không tồi, hắn hơi kinh ngạc, “Không nghĩ tới trong quân khu này, loại đồ vật này mà cũng có.”
Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, đoàn văn công có thể dùng, lập tức tới mượn cũng không dễ dàng như vậy.
Đan Kì Diệp nói: “Cám ơn ngồi cùng bàn.” Hắn cười cong mắt, “Ngồi cùng bàn vất vả.”
Chân trái bị thương của Đan Kì Diệp khoát lên bên giường, đùi phải cong lên, ôm đàn ghi ta dọn xong tư thế, tay đặt ở trên dây đàn nhẹ nhàng tìm kiếm cảm xúc, hắn hỏi: “Ngồi cùng bàn muốn nghe cái gì?”
Trong đầu hắn có rất nhiều bản nhạc về đàn ghi ta, nhưng đa số đều thiên về sôi động, là loại đàn ra có thể đứng lên nhảy một bản nhạc, nhưng mà hắn cảm thấy, Tần Dĩ Mục là một người im lặng hẳn là sẽ không thích những bản nhạc sôi động này.
“Tùy cậu.” Tần Dĩ Mục ngồi ở bên cửa sổ, hai tay quy củ đặt ở trên đùi, mặt không hề thay đổi hiện ra vài phần trang nghiêm, không hiểu còn tưởng rằng hắn đang nghe âm nhạc trong cung điện, làm cho người ta không khỏi sẽ thu lại ý cười theo hắn, nghiêm túc dùng lỗ tai đến cảm thụ âm nhạc ôn nhu tao nhã.
Đan Kì Diệp không hiểu sao lại khẩn trương, tay cũng không chịu được ra mồ hôi.
Lúc hắn ở quán bar cũng chưa khẩn trương như vậy.
Đối mặt với một đám người vừa ca vừa hát, lúc hắn hứng trí thậm chí sẽ đi xuống cùng bọn họ nhảy múa.
Nhưng mà lúc ấy nửa điểm hồi hộp cũng không có, kết quả đối mặt với Tần Dĩ Mục… Đan Kì Diệp bất đắc dĩ nở nụ cười, cảm giác khẩn trương nói không nên lời.
Đan Kì Diệp thật lâu không động đậy, Tần Dĩ Mục hình như cũng cảm giác được cái gì, “hồi hộp?”
“Hả?” Đan Kì Diệp còn đang vắt óc nghĩ ra một khúc nhạc, bị câu hỏi này làm cho sửng sốt.
Khi phản ứng lại còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy Tần Dĩ Mục xoay qua nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như là hành động ấu trĩ, nhưng thật giống như có tác dụng giảm bớt hồi hộp.
Đan Kì Diệp vội vàng nói: “Không hồi hộp, tôi đang suy nghĩ bài hát.”
Đan Kì Diệp gõ đàn ghi ta bên cạnh, phát ra tiếng vọng trống rỗng, “Ngồi cùng bàn cậu quay đầu lại đây, tôi đang diễn tấu, cậu không nhìn tôi, cậu xem phong cảnh làm gì.”
Tần Dĩ Mục thật ra không sao cả, hời hợt liếc mắt nhìn hắn, “Muốn đàn cái gì?”
Đan Kì Diệp ôm chặt đàn ghi ta cười lắc đầu, “Ngồi cùng bàn, cậu nói một bài nhạc, hiện tại tôi lên tra bài hát cũng kịp.”
Dù sao mấy bài hát của hắn là không thể đàn, đàn xong rồi tuyệt giao tại chỗ cũng không phải không có khả năng.
“A!” Đan Kì Diệp đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Di động đã nộp lên rồi.”
Vậy lấy cái gì để tìm bài hát?
Vậy thì không thể hiện được rồi!
“Ngồi cùng bàn…” cằm Đan Kì Diệp để lên ghi ta, mong đợi nhìn hắn, là thật không có bài hát để đàn.
Ý định ban đầu của Đan Kì Diệp là muốn cho Tần Dĩ Mục nghĩ ra một bài hát, sau đó hắn đàn ghi ta hoàn thành bài hát này.
Kết quả, Tần Dĩ Mục không hề nghĩ ngợi, đưa di động ra cho hắn.
“?!!”
Đan Kì Diệp ôm đàn ghi ta không động, vươn hai tay ở giữa không trung, lúc này mới khó khăn lắm nắm được di động thiếu chút nữa rớt xuống ở trong tay, phút chốc nắm được di động, hắn liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, suýt nữa hủy đi cái di động duy nhất này.
“Ngồi cùng bàn cậu sao lại có di động? không phải nộp lên sao? Chẳng lẽ alpha không cần nộp, chỉ có omega phải nộp thôi sao?”
“Không phải.”
“A… Tôi biết rồi.” Đan Kì Diệp cười đánh giá hắn, còn làm ra vẻ ho nhẹ một tiếng nói: “Khẳng định là cậu giấu huấn luyện viên đúng không, cậu là một học sinh tốt sao có khả năng làm loại chuyện này? Tôi phải đi tố cáo cậu!”
“Đến lúc đó khấu trừ học phần còn tịch thu di động của cậu cũng không được khóc nhè.”
“Khóc cũng vô dụng, tôi rất lạnh lùng, mới không bỏ qua. Trừ phi…. Cậu nói vài câu dễ nghe, giống như ‘Thất gia cậu tốt nhất’ ‘cậu là bạn cùng bàn tốt nhất trên thế giới’, nói cho tôi nghe tôi sẽ không đi tố cáo cậu.”
Đan Kì Diệp tưởng tượng đến hình ảnh kia liền vui vẻ không chịu được, trong đầu tất cả đều là thanh âm Tần Dĩ Mục trong trẻo lạnh lùng nói những lời kia, cho dù mặt không hề thay đổi, cũng chỉ có miệng động, kia cũng là hình ảnh tuyệt đẹp khiến cho người ta phải ôm bụng cười to!
Tần Dĩ Mục cảm thấy mình nói ít, còn có thể tự mình bổ sung thêm vài câu, được dỗ như vậy cũng quá vui vẻ rồi!
Chỉ là Tần Dĩ Mục ở bên kia còn chưa biểu hiện gì, Đan Kì Diệp đã tự mình ôm đàn ghi ta cười như một tên ngốc, con ngươi cười tới mức híp lại—- thiếu chút nữa là không thấy mắt ở đâu.
“Ngồi cùng bàn cậu…. cậu, cậu làm gì?” Đan Kì Diệp cười một chút, không biết khi nào Tần Dĩ Mục đã đứng lên, hai người cách không xa, đơn giản chính là khoảng cách từ cửa sổ cùng bên giường, Tần Dĩ Mục bước hai bước liền đi tới trước mặt hắn.
Đan Kì Diệp vội vàng thu lại nụ cười hào phóng của mình, ôm đàn ghi ta lùi ra sau, “Tôi chỉ là nói mà thôi, cậu đừng xằng bậy, hiện tại tôi bị thương, cho dù muốn đánh cũng phải chờ vết thương của tôi tốt lên, nếu không cho dù cậu có thắng cũng không vẻ vang gì.”
Đan Kì Diệp than thở một đống, Tần Dĩ Mục giống như là không nghe thấy gì, đi qua ôm lấy đàn ghi ta.
“Hả?!” Đan Kì Diệp thấy nhoáng lên một cái, khí lực trên tay lại nặng thêm vài phần, không kịp phòng bị cùng đàn ghi ta bị kéo về phía trước, suýt nữa thì mặt chạm mặt với Tần Dĩ Mục đang cúi người.
Hắn thoáng ngẩng đầu, mắt mờ mịt, Tần Dĩ Mục liền cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt đơn giản thay đổi vài lần, Đan Kì Diệp đột nhiên cảm giác xung quanh thật yên tĩnh.
Bên ngoài thanh âm tập hợp cùng với giọng huấn luyện viên la hét, đánh vỡ không khí im lặng ở xung quanh hắn.
‘ừng ực’
Hầu kết trượt trượt, Đan Kì Diệp cảm giác bầu không khí không quá thích hợp, máy điều hòa mở ra để điều tiết không khí cũng khó làm giảm nhiệt độ trong kí túc xá, không khí dần dần nóng lên đem bên trong dần dần trở thành một cái lò luyện, ánh mắt giao nhau ở giữa không trung giống như lốc xoáy cuốn hắn dần dần lún sâu vào, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ gặp chuyện không may, hắn vội vàng hạ mắt tránh đi tầm mắt của Tần Dĩ Mục, cố gắng kéo mình thoát ra.
Tần Di Mục trầm mặc đưa tay, dùng vân tay mở khóa điện thoại, mở ra phần mềm tìm kiếm, đứng dậy nói: “Tìm.”
Thanh âm Đan Kì Diệp hơi khàn khàn nói: “Được.”
Tần Dĩ Mục nhíu mày nói: “Phát sốt?”
“Hả? ai? Tôi, tôi sao?” Đan Kì Diệp theo bản năng sờ sờ mặt mình—- thực, nóng!
Kháo!
Làm cái gì!
“Không có không có, chỉ là trong phòng nóng quá.” Đan Kì Diệp kéo kéo áo, ý đồ giúp mình nhanh chóng hạ nhiệt độ, “Này, bọn họ ở bên ngoài đều đã tập hợp, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian, tôi tìm một bản nhạc trước.”
Tần Dĩ Mục: “Ừ.”
Ngồi bên trong đàn không thoải mái, Đan Kì Diệp lại cọ ra ngoài ngồi, vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Tần Dĩ Mục đưa lưng về phía mình, sau tai một mảnh đỏ bừng… đến ngay cả tai cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ngón tay Đan Kì Diệp ôm lấy đàn hơi hơi co lại, thiếu chút nữa là cười ra tại chỗ, này… ngồi cùng bàn cũng quá đáng yêu đi!
Còn nói hắn phát sốt, hắn nếu là phát sốt, vậy Tần Dĩ Mục phải là tự thiêu đi?
Đan Kì Diệp mím miệng, ý đồ muốn hủy diệt ý cười đang hiện ra, nhưng càng nghĩ lại càng muốn cười, hoàn toàn không che giấu được, không có cách nào, hắn chỉ có thể cúi đầu đem lực chú ý đặt lên di động.
Mạng bên này rất nhanh, hầu như vừa mới đem nội dung tìm kiếm gõ ra là đã có kết quả.
Đan Kì Diệp chờ Tần Dĩ Mục ngồi trở lại, đem điện thoại để ở một bên, là góc độ mà mình có thể thấy, hắn gõ đàn ghi ta nói: “Tôi bắt đầu nha.”
“Ừ.”
“Mong mọi người ở phía dưới thưởng thức, lớp một ban nhất Đan Kì Diệp vì bạn ngồi cùng bàn của hắn mang đến một tiết mục độc tấu ghi ta, vỗ tay hoan nghênh!”
Tần Dĩ Mục nâng tay vỗ hai cái.
Khóe miệng Đan Kì Diệp đều sắp kéo tới mang tai, chỉ có hai người còn chính thức như vậy, thế nhưng, khiến cho hắn vui vẻ vẫn là…. Tần Dĩ Mục thế nhưng lại phối hợp!
Trước khi bắt đầu, ngón tay quét từ trên xuống dưới, sau khi một chuỗi thanh âm thanh thúy phát ra, truyền tới những nốt nhạc trầm ổn.
“Hiboy ~”
Lời hát là tùy tiện hát, trên mạng tìm ra chỉ có mỗi bản nhạc mà thôi.
Đan Kì Diệp có thể nhớ sơ sơ được bản nhạc, mắt mỉm cười nhìn Tần Dĩ Mục, “Do you want me?”
“Yes I do.” Âm cuối cùng như là tiếng thở dài, vừa dứt lời, âm điệu đàn ghi ta chợt cao lên, giọng nói tha thiết lúc trước đột nhiên thay đổi, năm ngón tay bay nhanh trên đàn ghi ta, tay trái ấn dây đàn tạo ra những âm thanh khác nhau, tay phải gảy dây đàn.
Mỗi một âm cuối được Đan Kì Diệp hát ra, giống như nhiễm vài phần run rẩy, khiến cho cả một khúc nhạc chỉnh thể càng nhiều thêm vài phần thú vị.
Không vội không nóng nảy, nhẹ nhàng dùng giọng nói trầm tĩnh kể lại câu chuyện của mình.
Có vài phần năng lực đi vào lòng người, làm cho người ta rơi vào cảnh đẹp trong âm nhạc của hắn.
Từ từ, một khúc nhạc từ từ kết thúc, tiết tấu dồn dập cũng dần dần chậm lại, ngón tay gảy dây đàn cũng thêm vài phần thờ ơ.
Ngẩng đầu nhìn, Đan Kì Diệp đang nghiêng đầu, trên mặt mang theo ý cười thỏa đáng, trong đối mắt toàn là hình ảnh của đối phương, “Hi boy ~ I miss you.”
Thanh âm trong suốt của thiếu niên cũng không đủ trần thuật được sự tưởng niệm ở trong lòng, nhưng thanh âm của hắn, giống như có sự sung sướng khi người mà hắn nhớ nhung đã lâu lại xuất hiện trước mặt hắn, đem từng từ đọc ra lại mang theo một cảm giác khác.
Cuối cùng, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, một âm rung làm kết thúc, độc tấu đàn ghi ta của bạn học Đan, đã hoàn tất hoàn mĩ.
Một bài kết thúc, trong phòng rất im lặng, hai người ai cũng không mở miệng.
Đan Kì Diệp nhẹ nhàng vuốt dây đàn, sau một lúc, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, mỉm cười đang muốn nói chuyện, nhưng khi bốn mắt giao nhau với Tần Dĩ Mục lại nháy mắt giật mình.
Ở trong ánh chiều tà, bộ dạng Tần Dĩ Mục mơ hồ, hình dáng giống như được khảm một vòng viền vàng, lạnh lùng lúc trước tại giờ phút này biền mất không còn, mang theo sự ấm áp của ánh chiều tà làm cho Tần Dĩ Mục rất ôn nhu.
“Ngồi cùng bàn….” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm rất thấp, giống như là không nỡ đánh vỡ sự ôn nhu và sự yên tĩnh này, rồi lại nhịn không được muốn cùng Tần Dĩ Mục nói chuyện phiếm.
“Ừ?”
Đan Kì Diệp cười áy náy, những lời vừa rồi muốn nói liền bị vứt ra sau đầu, vội vàng tìm một cái cớ: “Tôi đánh sai một âm rồi.”
“Ừ.” Một lát sau, hắn nói: “Dễ nghe.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook