Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng
Chương 11: Bị thương

Hai người cách rất gần, dưới ánh mặt trời nóng cháy, hô hấp ấm nóng lại quanh quẩn giữa hai người, Đan Kì Diệp nhìn thoáng qua tầm mắt của Tần Dĩ Mục, nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng nõn của đối phương, hầu kết phía trên gồ lên, mồ hôi từ phía trên chảy xuống, tạm dừng ở hầu kết một lúc rồi trượt xuống dưới.

Đan Kì Diệp buông ánh mắt, không biết vì sao, lại cảm thấy một màn này thật là chói mắt.

Lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, khoát lên trên vai đối phương, nghiêng người tạo ra một khoảng cách với lòng ngực của Tần Dĩ Mục, thì ra là như thế, tim hắn nãy giờ vẫn đập bình bịch.

….. vừa rồi chạy quá nhanh sao?

Vì sao lại hồi hộp như vậy?

Thanh âm tìm đập giống như ở trong tai, ‘bình bịch’ trầm đục làm cho Đan Kì Diệp rất bất đắc dĩ.

Tần Dĩ Mục hẳn là cũng cảm giác được.

Không, không đúng.

Đây không phải là tiếng tim hắn đập.

Như là muốn xác minh suy đoán của mình, Đan Kì Diệp lặng lẽ đè lại ngực, quả nhiên, tốc độ tim đập thật bình thường.

Đan Kì Diệp bỗng dưng ý thức được cái gì, cẩn thận nâng mắt nhìn người đang ôm mình, nhanh chóng liếc mắt nhìn đối phương, nhìn thấy Tần Dĩ Mục xụ mặt cũng không có gì khác thường, hắn không khỏi hoài nghi.

Bề ngoài và nội tâm không giống nhau sao.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, Tần Dĩ Mục thấy hắn im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Đau?”

“Hả?” Đan Kì Diệp sửng sốt, ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn, thấy bộ dáng đối phương cau mày rất lo lắng, hắn vội vàng nói: “Không có việc gì, tôi cũng không cảm thấy gì, có ôm mệt hay không?”

Nói xong, hai tay hắn ôm lấy Tần Dĩ Mục, cho thân thể hướng về phía trước, cả người dán lên người Tần Dĩ Mục, khoảng cách gần trong gang tấc, hắn thậm chí còn có thể thấy rõ lông tơ trên mặt đối phương, hắn nhịn không được oán thầm, giá trị nhan sắc của ngồi cùng bàn thực không chê vào đâu được, gần sát như vậy mà còn không nhìn thấy được lỗ chân lông trên da, có thể thấy được chất da của hắn tốt bao nhiêu.

Động tác đột nhiên của hắn làm cho Tần Dĩ Mục không kịp phản ứng, chỉ là trên tay theo bản năng đem người ôm chặt.

Bên tai truyền tới từng đợt khí nóng, “ngồi cùng bàn?” giọng nói hơi mang ý cười, nắng gắt sau trưa làm cho toàn thân cảm thấy ấm áp.

Tần Dĩ Mục im lặng đứng, đem Đan Kì Diệp tới bóng cây bên ngoài sân thể dục.

Trong mắt Đan Kì Diệp chỉ có Tần Dĩ Mục, cũng không để ý xung quanh, cười nói chuyện phiếm với hắn, “Ngồi cùng bàn, cậu nếu mệt để tôi xuống đi.”

“Tôi không sao, chỉ là vừa rồi không cẩn thận bị trẹo chân chút thôi.”

“Sao vậy, ôm tội nghiện rồi sao? Không nghĩ tới bên ngoài lạnh lùng như thế, trong lòng lại….. ai ui!” Nói còn chưa xong, Đan Kì Diệp đã thẳng tắp rơi xuống đất, hắn theo bản năng muốn dùng hai chân đứng lên, kết quả hoàn toàn quên mất trên chân còn bị thương, một bước vừa đạp xuống, từ mắt cá chân liền truyền tới đau đớn giống như bị điện giật, đau đến mức ngũ quan muốn nhăn lại cùng một chỗ.

Tần Dĩ Mục hơi nâng tay lên, xem ra là muốn đỡ người, kết quả chưa kịp.

“Ngồi cùng bàn….!” Thanh âm Đan Kì Diệp nói chuyện đều run rẩy, hắn đỡ cây lớn, một chân kiên cường chống đỡ, hừ nhẹ một tiếng bất mãn nói: “Tôi chỉ là nói ra tiếng lòng của cậu thôi?”

“Câm miệng.” Tần Dĩ Mục nhìn mắt cá chân của hắn, như là đang ảo não.

Đan Kì Diệp dựa cây lớn từ từ ngồi xuống, đem mắt cá chân bị thương lộ ra, đùi phải cong lên, cằm đặt lên đầu gối nhìn chằm chằm chân trái.

Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự liền bị thương, cũng quá xui xẻo rồi.

“Ngồi cùng bàn, chân tôi đau quá, cậu không thể nói gì an ủi tôi một chút sao? Không cần phải nói nhiều đâu, năm trăm chữ là được rồi.”

“Đương nhiên, nếu cảm thấy có lỗi với tôi, có thể làm cho tôi một bài văn tám trăm chữ cũng được, nếu không thì, luận văn cũng có thể suy xét một chút, tôi không chê cậu dong dài đâu.”

“Được không ngồi cùng bàn—-!”

Đan Kì Diệp túm vạt áo hắn, chỉ còn thiếu đi lên ôm đùi, để cho hắn đồng ý.

Tần Dĩ Mục ấn bở vai của hắn, thanh âm lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Đan Kì Diệp bất mãn nói: “Tôi cũng bị thương, cậu sao lại lạnh lùng như vậy? không nên là hôn nhẹ ôm một cái nâng lên cao an ủi tôi sao?” mấy câu nói phía sau đều là đưa đầu ngón tay ra đếm đếm, người bị thương không phải là nên được an ủi sao!

Hôn nhẹ ôm một cái nân lên cao?

Vẻ mặt lạnh lùng của Tần Dĩ Mục hình như xuất hiện một vết rách, đối với loại hành vi này hơi không thể chấp nhận được.

Đan Kì Diệp thấy thế, ý đồ làm nũng không thể thực hiện được, theo bản năng muốn thay đổi tất xấu không để ý đến người khác của ngồi cùng bàn, hắn điều chỉnh tốt vẻ mặt, cười ‘hì hì’, lộ ra một nụ cười hoàn mĩ, “Ngồi cùng bàn…. Ưm?”

Mới vừa mở miệng, miệng đã bị người bịt lại.

Lời nói đến bên miệng, lại bị đè lại nói không nên lời.

Đan Kì Diệp trừng mắt, đây là cái gì? Ma pháp phát ra không đủ thay đổi tổn thương vật lý của cậu sao?

Ngồi cùng bàn bỏ ra đi!

Đan Kì Diệp cầm lấy tay Tần Dĩ Mục lung lay hai cái, Tần Dĩ Mục cũng không thu tay lại, ngược lại còn ấn mạnh thêm một chút.

Đan Kì Diệp: “….”

Ngồi cùng bàn cậu thật nhẫn tâm.

Hai người cứ giằng co như vậy, ai cũng không dùng sức, thật giống như đang đùa giỡn nhau.

Đến cuối cùng, vẫn là Đan Kì Diệp chịu không nổi bầu không khí trầm mặc, liếc liếc mắt ý đồ muốn dùng con mắt trao đổi, kết quả Tần Dĩ Mục đồng thời buông tay.

Đan Kì Diệp thở ra một hơi nhẹ nhõm, đang định há miệng nói chuyện, ngón tay Tần Dĩ Mục đột nhiên xoa bóp ở trên chân trái của hắn!

Trong nháy mắt, điện giật lần thứ hai đánh úp toàn thân, cảm giác đau đớn giống như là ở trên đầu bị đục ra một cái lỗ, Đan Kì Diệp cắn chặt khớp hàm không để cho mình kêu đau, nhưng trên trán nháy mắt chảy ra mồ hôi lạnh.

Đan Kì Diệp thò người qua đè lại tay Tần Dĩ Mục, sự đau đớn trên mặt còn chưa rút đi hết, “Ngồi cùng bàn, cậu, cậu là đang muốn mưu sát tôi sao.”

Tần Dĩ Mục không giải thích, lập tức nhẹ tay, cởi ra giày của hắn.

“Chờ, chờ một chút.” Đan Kì Diệp lúng túng, “Ngồi cùng bàn cậu làm gì?”

Còn cần phải hỏi sao?

Nói xong Đan Kì Diệp chỉ biết mình hỏi một câu vô nghĩa, hơn nữa, hắn như vậy cũng không ngăn cản được Tần Dĩ Mục.

Hắn đang định nói cái gì, Tần Dĩ Mục lại chủ động ngừng tay, “Đau?”

Đan Kì Diệp gật đầu, vẻ mặt cường điệu, “Phải, đau muốn chết! ngồi cùng bàn, chúng ta kiếp sau có duyên lại làm bạn cùng bàn đi, cậu…. ngồi, ngồi cùng bàn, đừng bóp được không? Đã sưng lên rồi.”

Sau khi cởi giày ra mới phát hiện, mắt cá chân đã sưng to lên một vòng, bên ngoài còn bị tím bầm, không biết trật như thế nào lại thành như vậy, tơ máu màu hồng quấn quanh trải rộng tới mắt cá chân, xem ra còn rất đáng sợ.

Đan Kì Diệp nghĩ mình không cẩn thận bị trật chân một cái, cũng không nghĩ là sẽ nghiêm trọng như vậy, cho tới khi nhìn thấy vết thương mới biết, lúc này mọi chuyện đã lớn rồi.

Bị thương bình thường chỉ cần đợi một lát là tốt rồi, chính là hiện tại biến thành như vậy, đừng nói là một hồi, chỉ là nằm viện một thời gian cũng không nhất định sẽ tốt.

Huấn luyện viên thấy hai người bọn họ trốn ở một bên lười nhác, hùng hổ lại đây tìm người, đang muốn dạy dỗ hai người bọn họ, ánh mắt vừa đảo qua, dừng lại trên chân trái Đan Kì Diệp lập tức liền trầm mặc.

Huấn luyện viên nhíu mày, “Chuyện này là sao vậy?” Chỉ chạy bộ thôi mà có thể khiến mình thành như vậy, không biết còn tưởng rằng hắn dùng hình phạt thể xác với học sinh.

Đan Kì Diệp nói: “Không cẩn thận bị trẹo.” hắn cũng không thể nói lúc chạy bộ quá thả lỏng, lại còn cố tình trêu ghẹo ngồi cùng bàn, mình cũng không chú ý dưới chân, cho nên bị ngã, mặt của Thất gia nhất định sẽ bị ném đi.

Ai, đều nói sắc đẹp gây sai lầm, vậy thì dễ nhìn cũng sẽ làm lỡ chuyện.

“Đi phòng y tế đi.” Huấn luyện viên đối với chuyện này cũng không dám qua loa, thân thể omega yếu kém, nếu thực xảy ra chuyện gì hắn cũng không gánh vác nổi, hắn chỉ là một huấn luyện viên mà thôi, cũng không thể đem sức khỏe của học sinh ra đùa giỡn được, « Còn đi được không ? nếu không tôi đưa cậu đi qua. »

Huấn luyện viên nhìn thấy vết thương cũng lo lắng, té thật nghiêm trọng.

« Không cần không cần. » Đan Kì Diệp cũng không muốn ở ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, liền bởi vì trẹo chân mà vào phòng y tế, « Ngồi một lát là tốt rồi, lúc trước tôi bị trẹo chân đều là ngồi một lát là tốt rồi. »

« Tình huống không giống nhau, khi nào có thời gian thì kể rõ ràng. » Huấn luyện viên nói : « Cậu bị thương rất nghiêm trọng, tự mình ngồi ngược lại sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề, nhanh đưa ra quyết định, tôi đưa cậu đi hay là…. » Tầm mắt huấn luyện viên lại vô ý rơi ở trên người Tần Dĩ Mục, tuy rằng nói như vậy, nhưng là hắn cảm giác Đan Kì Diệp sẽ lựa chọn để Tần Dĩ Mục đưa đi.

Ban đầu Đan Kì Diệp còn kiên trì không đi phòng y tế, nghe xong lời này lại nói : « Huấn luyện viên còn phải huấn luyện, cũng đừng vị một mình em mà chậm trễ tiến độ của mọi người. »

Huấn luyện viên đều bị bộ dạng rộng lượng này của hắn làm cho tức cười, không ngờ thế nhưng lại như thế, là sợ tôi đưa cậu đi, sau đó Tần Dĩ Mục lại phải trở về huấn luyện chứ gì ?

Tình cảm của hai người này còn thật tốt.

Huấn luyện viên chỉ chỉ hắn, bất đắc dĩ cười nói : « Được, bạn học Tần Dĩ Mục, cậu đưa Đan Kì Diệp tới phòng y tế đi. Có chuyện gì thì nói với bác sĩ của phòng y tế, hắn có phương thức liên lạc với tôi, tôi sẽ thông báo với chủ nhiệm lớp để cô ấy thông báo với cha mẹ em. »

Không đợi Tần Dĩ Mục trả lời, ngón trỏ và ngón giữa của Đan Kì Diệp khép lại để lên trán, « Huấn luyện viên tốt. huấn luyện viên vất vả, huấn luyện viên thầy cứ bận rộn đi ! »

« Cậu nha. » Huấn luyện viên thật là bị tính cách của Đan Kì Diệp làm cho dở khóc dở cười, phía sau còn có đội ngũ đang chờ mình huấn luyện, hắn cũng không trì hoãn lâu trực tiếp rời đi.

Đan Kì Diệp cười tủm tỉm nhìn Tần Dĩ Mục, bộ dạng kia giống như trong lòng đang tính toán cái gì nói thầm, « ngồi cùng bàn, vất vả cho cậu ~ » đồng thời, mở ra hai tay với hắn.

Biết vết thương trên chân hắn không thể chậm trễ, tính tình Tần Dĩ Mục rất thẳng thắn, không hề chần chừ, trực tiếp ôm lấy người, cứ như vậy mà đi tới phòng y tế.

« ngồi cùng bàn, đừng đi như vậy. » vừa rồi ôm như vậy là vì không có ai nhìn thấy, đi ra ngoài lại có rất nhiều người, bị ôm kiểu công chúa mà còn bị nhìn thấy hắn sẽ thấy mất mặt.

« ngồi cùng bàn ngồi cùng bàn, đổi một tư thế khác đi, như vậy rất ẻo lả. »

« Cậu đỡ tôi, tôi tự mình nhảy đi được không ? »

« Ngồi cùng bàn à ! »

Đan Kì Diệp vẫn dây dưa, Tần Dĩ Mục trực tiếp dừng lại bước chân.

Vẻ mặt Đan Kì Diệp vui vẻ, « Ngồi cùng bàn—- ôi ?! ngồi cùng bàn chờ một chút ! » nhưng mà, Tần Dĩ Mục cũng không cho hắn cơ hội đổi ý.

Cho tới khi mặt hướng xuống đất, bị người khiêng lên vai, Đan Kì Diệp mới ý thức được, tư thế vừa rồi tốt đẹp bao nhiêu.

Trong lúc máu chảy ngược, đại não cảm giác như muốn nổ tung.

« Ngồi cùng bàn, cậu ôm tôi được không, đừng như vậy, tôi cũng không phải bao tải ! thật là dọa người ! »

« Ngồi cùng bàn ! đừng khiêng, vẫn ôm đi ! xin cậu, xin cậu ôm tôi được chưa. »

« Ngồi cùng bàn, đừng không nói lời nào, cậu để ý để ý tôi… »

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương