Vẻ mặt bất lực, hoảng sợ của Lục Phỉ Chi làm cảm giác lo lắng và xấu hổ mơ hồ đè nén trong lòng Tạ Miên đột ngột rút đi như thủy triều xuống.

Tạ Miên thậm chí còn bày trò xấu, cố ý hù dọa y.


Hắn tiến lên một bước: “Sao lại không nói? Bình thường ngươi hay nói gì để từ chối tình cảm của người khác nào?”“Ngươi rất tốt, là do ta…” Câu hỏi này rất dễ trả lời, Lục Phỉ Chi lập tức buột miệng thốt ra như phản xạ có điều kiện, nhưng đáng tiếc y mới nói được một nửa đã kẹt lại, biến thành máy cassette bị dắt đĩa: “Ta, ta…”Lục Phỉ Chi nghẹn nửa ngày cũng không nói ra được, Tạ Miên không nhịn nổi định nói thay y câu còn lại “Là do ta chỉ muốn tập trung vào tu hành”.

Cuối cùng, Lục Phỉ Chi cũng nói được hết câu: “ Ta bây giờ vẫn còn việc phải làm!”Sở trường của tộc chim xưa nay là tốc độ, Tạ Miên biết.Nhưng hắn không ngờ rằng hóa ra tốc độ của tộc chim lại nhanh đến thế!Tạ Miên chưa kịp định thần lại, khu rừng trước mặt đã trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại một mình hắn đứng sững ở đây.Tạ Miên: “…”Không đúng, vì sao người khác tỏ tình bị từ chối đều khóc lóc bỏ chạy, còn đến lượt hắn tỏ tình thì đối tượng được tỏ tình lại bỏ chạy?!… Lục Phỉ Chi cảm thấy y chưa bao giờ chạy nhanh đến thế trong cả cuộc đời!Nhanh như điện chớp! Dưới chân sinh gió! Không có câu từ nào có thể miêu tả tốc độ của y lúc này!Đến khi y phản ứng lại đã phát hiện bản thân đang nằm trên giường.

Môi trường quen thuộc và chiếc chăn mềm mại đã xoa dịu nội tâm hoảng loạn của y.

Lục Phỉ Chi theo bản năng lăn qua lăn lại vài vòng, bọc bản thân lại thành một cục kín mít không kẽ hở.Sau khi cuộn người trong chăn xong, y đột nhiên nhớ ra: Đây là gian phòng của A Miên! Và A Miên có thể quay trở về bất cứ lúc nào!Lục Phỉ Chi lại cố gắng giãy ra khỏi cái chăn, sau đó y túm lấy chăn đệm của mình mà chạy trối chết sang phòng đối diện với phòng Tạ Miên.Khi Tạ Miên quay trở lại thì vừa vặn thấy được Lục Phỉ Chi xông vào phòng đối diện, dáng vẻ y như lửa cháy tới mông vậy, lúc đóng cửa còn kêu “rầm” một tiếng.Tạ Miên liếc qua nhưng không để bụng lắm.Lục Phỉ Chi sẽ không cố tình đợi người quay về rồi đóng sầm cửa vào mặt người ta, có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp.Tạ Miên không đi quấy rầy Lục Phỉ Chi.


Hắn cảm thấy lúc này bầu không khí hơi gượng gạo, mà cả hai người hôm nay đều có chút lạ, tốt nhất là để cả hai được nghỉ ngơi rồi bình tĩnh lại đã.Hắn ngáp dài một cái rồi vào phòng.Cho đến khi tầm mắt của hắn dừng ở đống chăn đệm trong góc giường, vẻ bình tĩnh của Tạ Miên cuối cùng cũng dần đông cứng lại.Là một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, Tạ Miên luôn kéo phẳng bốn góc của chăn đệm cho gọn gàng mỗi sáng thức dậy.Nhưng bây giờ tất cả đều nhăn nhúm, rơi rớt bung bét khắp nơi.Tạ Miên: “…”Lục Phỉ Chi bê chăn đệm của bản thân về phòng riêng, hắn có thể hiểu được.

Nhưng tiện tay lấy xong thì đi, sao cái giường lại thành ra thế này?Tạ Miên nghĩ mãi không ra, hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.Có phải y vội vàng trở về chỉ để lật tung giường của Tạ Miên trước khi hắn trở lại, coi đó là sự trả thù cho chuyện vừa rồi?Tạ Miên một lần nữa hoài nghi nhân sinh của chính mình.Sao ta ta lại đi thích một thằng nhóc quỷ đã chạy trối chết lúc được tỏ tình lại còn dám lật tung giường của người khác để trả thù vậy?!… Lục Phỉ Chi đứng ngồi không yên trong căn phòng đối diện.Tiếng đóng cửa vừa rồi có chút lớn, trong đêm khuya tĩnh lặng càng có vẻ nghe rõ mồn một.Y thật sự không ngờ tới việc Tạ Miên trở về đúng lúc y vừa bước vào cửa.

Giờ nghĩ sao cũng thấy việc y đóng sầm cửa lúc nãy hệt như muốn làm cho Tạ Miên xem vậy.Lục Phỉ Chi muốn thăm dò xem tình huống bên ngoài ra sao nhưng lại sợ gặp phải Tạ Miên.


Y bồn chồn thấp thỏm một lúc mới nghe được tiếng Tạ Miên vào phòng.

Lục Phỉ Chi đi đến bên cửa sổ, đẩy ra một khe hở để nhìn sang phía đối diện.Ngay khi y nhìn sang, đèn trong phòng đối diện đã tắt.Lục Phỉ Chi ngã ngươi xuống chiếc giường sau lưng, y chán nản lăn hai vòng, cúi mặt nằm bất động trên giường.Lúc nghe thấy lời tỏ tình kia, đầu óc y chợt nóng lên, mãi tới bây giờ mới hạ nhiệt đôi chút, khôi phục được xíu cảm giác chân thực.A Miên thật sự đã tỏ tình với y, mà phản ứng của y thì sao? Lúc đó y quá hoảng sợ, căn bản không kịp phản ứng lại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương