Chờ Tôi Có Tội
-
Quyển 5 - Chương 319: Phần kết (3)
Đây là một gian phòng nhỏ trong nhà, Phạm Thục Hoa cũng không cố ý che giấu phòng này. Phòng có một dãy giá sách, trên giá đặt vài quyển sách. Còn có một dãy giá gỗ thấp màu trắng, hơi giống kiểu giá trưng bày trong tiệm sách. Mỗi một ô lại dính một cái tên, đặt một cuốn sổ da mềm màu đen. Có những cuốn đã rất cũ, có cuốn thì khá mới. Hai màu đen trắng rõ ràng, có chút kích thích thị giác.
Vài cái tên trong những ô đầu Vưu Minh Hứa không nhận ra, nhưng rất nhanh đã nhìn thấy những cái tên quen thuộc: Cố Thiên Thành, Hướng Vinh, Trần Chiêu Từ, Lý Minh Đệ, Lý Tất Nhiễm, Minh Thao,…
Từng người đều có một cuốn sổ đen da mềm riêng biệt.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng mỗi người cầm một quyển lên mở ra xem.
Bên trong toàn là chữ viết tay, Ân Phùng nói: “Là chữ của Phạm Thục Hoa.” Vưu Minh Hứa đọc cuốn sổ của Cố Thiên Thành mà lòng thầm kinh ngạc không thôi. Cuốn sổ ghi chép vô cùng chi tiết cuộc đời của Cố Thiên Thành, bắt đầu từ ngày tháng sinh nhật, nơi sinh, tình hình bố mẹ, gia đình họ hàng có bệnh di truyền hay không và lịch sử phạm tội. Cũng bao gồm cả quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của Cố Thiên Thành, thành tích học tập, nhận xét của giáo viên, những danh hiệu và kỉ luật đã nhận. Còn có mấy lần gây gổ đánh nhau và những lần phạm lỗi nghiêm trọng.
Sau những trang này là mấy mặt giấy được Phạm Thục Hoa viết kín mít kết quả phân tích đặc trưng nhân cách và tâm lý.
Sau nữa chính là ghi chép chi tiết mỗi lần Cố Thiên Thành gây án. Bao gồm hắn làm cách nào lựa chọn mục tiêu, theo dõi mục tiêu, đặc trưng hiện trường, thủ đoạn giết người, xử lý xác chết. Còn có phân tích của Phạm Thục Hoa về mức độ tương thích cần đạt giữa tâm lý của Cố Thiên Thànhh với hiệu quả mỗi lần gây án… Câu từ vô cùng bình tĩnh khách quan, tựa như không phải đang miêu tả giết người, mà là đang ghi chép kết quả quan sát vậy.
Đọc xong vài cuốn, Vưu Minh Hứa chỉ thấy lạnh buốt tâm can.
Hóa ra mỗi một kẻ trừng phạt chẳng qua chỉ là một cuốn sổ được ghi chép lại mà thôi.
Sắc mặt Ân Phùng cũng càng thêm lạnh.
Anh nói: “Thực ra căn bản chẳng có đấu tranh thiện ác. Nhân tính nào phải chỉ tóm lược trong vài câu nói hay quan niệm? Chân tướng của tổ chức kẻ trừng phạt này là kẻ sáng lập sớm đã biến chất. Lấy tìm kiếm chân lý, làm rõ chân lý làm cái cớ, đến chính bản thân bà ấy cũng tin, những kẻ rơi vào tuyệt vọng đi theo bà ấy cũng tin theo. Thực ra, đó chẳng qua chỉ là ngọn cỏ cuối cùng chúng có thể nắm giữ. Nhưng ngọn cỏ đó cũng là giả. Vấn đề căn bản nằm trong tim bà ấy, cũng nằm trong tim chúng.
Bà ấy cũng chẳng khác Cố Thiên Thành, và Minh Thao, Trần Chiêu Từ… hay bất cứ một bệnh nhân tâm thần nào khác mà chúng ta từng gặp. Thông qua khống chế để họ đi phạm tội, đi giết người, bà ấy đạt được cảm giác thỏa mãn mãnh liệt. Những cuốn sổ ghi chép này chính là chứng cứ.
Nhưng bà ấy quá thông minh, hiểu biết quá sâu rộng, quá hiểu tâm lý tội phạm. Bà ấy không thể chịu đựng được việc bản thân giống họ, cho nên mới dựng lên một lá cờ “cái thiện đã chết, cái ác thừa hành” để bản thân tin rằng mình không phải kẻ tội phạm tâm thần, mà là một người cứu giúp. Bà ấy giống như sống trong một bong bóng, trong lời nói dối u tối với vẻ ngoài rực rỡ sắc màu.”
Vưu Minh Hứa cười nhẹ nói: “Theo như anh nói, tổ chức kẻ trừng phạt thực ra cái gì cũng không phải. Nhưng vẫn giày vò chúng ta thê thảm đó thôi.”
Ân Phùng cũng cười khẽ: “Đây vốn là bộ mặt thật của toàn bộ tội ác. Nhìn có vẻ nhe nanh múa vuốt, máu tanh tàn nhẫn, nhưng chọc thủng tầng da đó, bên trong đều là những linh hồn hèn nhát.”
Ngón tay anh tiếp tục lướt đi trên giá gỗ, ô thứ hai từ dưới lên trống rỗng, vị trí dính tên người có dấu vết bị xé. Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Thiếu mất một cuốn.
Còn ô cuối cùng không phải dán tên người, mà là một địa điểm – “Đài truyền hình.”
Ân Phùng lấy cuốn sổ xuống, Vưu Minh Hứa và anh cùng đọc. Bên trong ghi chép vô cùng chi tiết một kế hoạch phạm tội. Cuốn sổ được đặt ở vị trí này có nghĩa rằng đây là mưu đồ phạm tội cuối cùng của Phạm Thục Hoa và kẻ trừng phạt.
Hai người ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, về một hướng nào đó.
Đêm nay, mọi việc liên quan đến kẻ trừng phạt cuối cùng cũng sẽ có một dấu chấm hết.
——–
Trước khi Ân Phùng trở thành kẻ thế tội đã sớm đoán rằng kế hoạch trừng phạt cuối cùng sắp đến.
Sau khi giám sát nhật ký cuộc gọi giữa Phạm Thục Hoa và Ân Trần, Ân Phùng đã bước đầu nắm dược kế hoạch của chúng. Vậy nên tối nay, cùng triển khai với kế hoạch vây bắt Phạm Thục Hoa còn có hành động thu lưới toàn diện tại “đài truyền hình.”
Mà với cảnh sát mà nói, việc có được cuốn sổ đen càng như hổ thêm cánh.
Đài truyền hình Tương Thành tọa lạc bên bờ sông Tương, là một tòa nhà cực kỳ rộng lớn, ánh đèn sáng lấp lánh trong đêm.
Lúc này, trước cổng tòa nhà là dòng người tấp nập.
Sắp có 200 khán giả tiến vào tòa nhà tham gia buổi ghi hình cho một tiết mục giải trí nào đó. Trong tay họ cầm vé vào cửa, xếp hàng kiểm tra an toàn, ai nấy đều cười đùa vui vẻ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều xe im lìm đỗ quanh tòa nhà.
Khán giả đã đến gần đông đủ. Mấy bảo an đi tới chốt kiểm tra lối đi để đổi ca. Trong đó có hai người bảo an được đổi ca, đi thẳng về phía tòa nhà. Hai người không hề nhìn ngang ngó dọc, tựa như tách biệt hoàn toàn với không khí náo nhiệt xung quanh, cũng chẳng hề gây sự chú ý cho người khác.
Hai người đi thang máy lên tầng 50. Nơi đây là trường quay của tiết mục tối nay.
Khán giả bước ra khỏi thang máy, đang đổ dồn vào trường quay. Hai người đi về phía mé cầu thang bộ, mở cửa chống cháy, lách người vào trong.
Tối nay, vị trí hai người túc trực chính là ở nơi này.
Ai ngờ cửa chống cháy vừa khép lại sau lưng hai người, trên dưới cầu thang vốn tối om và yên tĩnh đột ngột xuất hiện một nhóm người. Hai người kinh ngạc, quay người toan bỏ chạy, nhưng cửa chống cháy như bị hàn chặt không chịu nhúc nhích.
Chỉ trong chớp mắt, những người đó đã nhào lên, động tác vừa thô bạo vừa hung hãn. Hai người giống như bị tôm bị vứt vào sọt cá, chỉ có thể giãy giụa tại chỗ. Rất nhanh, tay, chân, lưng, cổ của chúng đều họ đè chặt không thể động đậy. Có người lạnh lùng nói bên tai chúng: “Các người đã bị bắt!”
Cùng lúc đó.
Đại sảnh tầng một.
Trong một thang máy đang đi lên.
Trong hành lang phía ngoài trường quay nằm tại tầng 50.
Khán giả háo hức trao đổi bàn tán, vô cùng vui vẻ. Nhưng trong nhóm người đó luôn có một, hai người có thân hình chắc khỏe, ăn mặc bình thường, đội mũ lưỡi chai, không trao đổi với bất cứ ai, khí chất cả người lạnh lùng xa cách.
Còn khán giả xung quanh dường như chẳng hề chú ý đến hắn.
Dường như có một khoảnh khắc, người đó có lẽ cảm nhận được nguy hiểm nên từ từ ngẩng đầu lên. Song chỉ nhìn thấy nam thanh nữ tú, cao béo thấp gầy, thực sự không có bất thường nào.
Cho nên hắn lại cúi đầu xuống.
Những địa điểm khác nhau, những nhóm người khác nhau, cùng đồng thời hành động!
Những người đó không biết đã di chuyển đến cạnh mục tiêu từ lúc nào, tách anh hắn rất xa nhóm khán giả thông thường. Thậm chí trong cả trường quay đã chẳng còn một ai là khán giả bình thường. Có người khẽ ho nhẹ một tiếng, mục tiêu ngẩng phắt đầu lên…
Muộn rồi!
Cảnh sát giống một đàn hổ hung ác nhào lên, hai giây đã đè chặt người đó xuống sàn.
“Anh đã bị bắt!”
Trong phòng giám sát phía sau trường quay.
Người đạo diễn trung niên ngồi hút thuốc sau màn hình tiếp sóng với sắc mặt lạnh lùng trầm lắng. Trong gạt tàn thủy tinh trước mặt đã chất đầy đầu lọc và tàn thuốc.
Nữ trợ lý đạo diễn trẻ tuổi đứng cạnh ông ta, đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh được truyền đến từ từng máy ghi hình.
Cửa phòng giám sát đột ngột bật mở, hai người đàn ông lạ mặt bước vào, giương cao khẩu súng trong tay.
Hết chương 319
Vài cái tên trong những ô đầu Vưu Minh Hứa không nhận ra, nhưng rất nhanh đã nhìn thấy những cái tên quen thuộc: Cố Thiên Thành, Hướng Vinh, Trần Chiêu Từ, Lý Minh Đệ, Lý Tất Nhiễm, Minh Thao,…
Từng người đều có một cuốn sổ đen da mềm riêng biệt.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng mỗi người cầm một quyển lên mở ra xem.
Bên trong toàn là chữ viết tay, Ân Phùng nói: “Là chữ của Phạm Thục Hoa.” Vưu Minh Hứa đọc cuốn sổ của Cố Thiên Thành mà lòng thầm kinh ngạc không thôi. Cuốn sổ ghi chép vô cùng chi tiết cuộc đời của Cố Thiên Thành, bắt đầu từ ngày tháng sinh nhật, nơi sinh, tình hình bố mẹ, gia đình họ hàng có bệnh di truyền hay không và lịch sử phạm tội. Cũng bao gồm cả quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của Cố Thiên Thành, thành tích học tập, nhận xét của giáo viên, những danh hiệu và kỉ luật đã nhận. Còn có mấy lần gây gổ đánh nhau và những lần phạm lỗi nghiêm trọng.
Sau những trang này là mấy mặt giấy được Phạm Thục Hoa viết kín mít kết quả phân tích đặc trưng nhân cách và tâm lý.
Sau nữa chính là ghi chép chi tiết mỗi lần Cố Thiên Thành gây án. Bao gồm hắn làm cách nào lựa chọn mục tiêu, theo dõi mục tiêu, đặc trưng hiện trường, thủ đoạn giết người, xử lý xác chết. Còn có phân tích của Phạm Thục Hoa về mức độ tương thích cần đạt giữa tâm lý của Cố Thiên Thànhh với hiệu quả mỗi lần gây án… Câu từ vô cùng bình tĩnh khách quan, tựa như không phải đang miêu tả giết người, mà là đang ghi chép kết quả quan sát vậy.
Đọc xong vài cuốn, Vưu Minh Hứa chỉ thấy lạnh buốt tâm can.
Hóa ra mỗi một kẻ trừng phạt chẳng qua chỉ là một cuốn sổ được ghi chép lại mà thôi.
Sắc mặt Ân Phùng cũng càng thêm lạnh.
Anh nói: “Thực ra căn bản chẳng có đấu tranh thiện ác. Nhân tính nào phải chỉ tóm lược trong vài câu nói hay quan niệm? Chân tướng của tổ chức kẻ trừng phạt này là kẻ sáng lập sớm đã biến chất. Lấy tìm kiếm chân lý, làm rõ chân lý làm cái cớ, đến chính bản thân bà ấy cũng tin, những kẻ rơi vào tuyệt vọng đi theo bà ấy cũng tin theo. Thực ra, đó chẳng qua chỉ là ngọn cỏ cuối cùng chúng có thể nắm giữ. Nhưng ngọn cỏ đó cũng là giả. Vấn đề căn bản nằm trong tim bà ấy, cũng nằm trong tim chúng.
Bà ấy cũng chẳng khác Cố Thiên Thành, và Minh Thao, Trần Chiêu Từ… hay bất cứ một bệnh nhân tâm thần nào khác mà chúng ta từng gặp. Thông qua khống chế để họ đi phạm tội, đi giết người, bà ấy đạt được cảm giác thỏa mãn mãnh liệt. Những cuốn sổ ghi chép này chính là chứng cứ.
Nhưng bà ấy quá thông minh, hiểu biết quá sâu rộng, quá hiểu tâm lý tội phạm. Bà ấy không thể chịu đựng được việc bản thân giống họ, cho nên mới dựng lên một lá cờ “cái thiện đã chết, cái ác thừa hành” để bản thân tin rằng mình không phải kẻ tội phạm tâm thần, mà là một người cứu giúp. Bà ấy giống như sống trong một bong bóng, trong lời nói dối u tối với vẻ ngoài rực rỡ sắc màu.”
Vưu Minh Hứa cười nhẹ nói: “Theo như anh nói, tổ chức kẻ trừng phạt thực ra cái gì cũng không phải. Nhưng vẫn giày vò chúng ta thê thảm đó thôi.”
Ân Phùng cũng cười khẽ: “Đây vốn là bộ mặt thật của toàn bộ tội ác. Nhìn có vẻ nhe nanh múa vuốt, máu tanh tàn nhẫn, nhưng chọc thủng tầng da đó, bên trong đều là những linh hồn hèn nhát.”
Ngón tay anh tiếp tục lướt đi trên giá gỗ, ô thứ hai từ dưới lên trống rỗng, vị trí dính tên người có dấu vết bị xé. Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Thiếu mất một cuốn.
Còn ô cuối cùng không phải dán tên người, mà là một địa điểm – “Đài truyền hình.”
Ân Phùng lấy cuốn sổ xuống, Vưu Minh Hứa và anh cùng đọc. Bên trong ghi chép vô cùng chi tiết một kế hoạch phạm tội. Cuốn sổ được đặt ở vị trí này có nghĩa rằng đây là mưu đồ phạm tội cuối cùng của Phạm Thục Hoa và kẻ trừng phạt.
Hai người ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, về một hướng nào đó.
Đêm nay, mọi việc liên quan đến kẻ trừng phạt cuối cùng cũng sẽ có một dấu chấm hết.
——–
Trước khi Ân Phùng trở thành kẻ thế tội đã sớm đoán rằng kế hoạch trừng phạt cuối cùng sắp đến.
Sau khi giám sát nhật ký cuộc gọi giữa Phạm Thục Hoa và Ân Trần, Ân Phùng đã bước đầu nắm dược kế hoạch của chúng. Vậy nên tối nay, cùng triển khai với kế hoạch vây bắt Phạm Thục Hoa còn có hành động thu lưới toàn diện tại “đài truyền hình.”
Mà với cảnh sát mà nói, việc có được cuốn sổ đen càng như hổ thêm cánh.
Đài truyền hình Tương Thành tọa lạc bên bờ sông Tương, là một tòa nhà cực kỳ rộng lớn, ánh đèn sáng lấp lánh trong đêm.
Lúc này, trước cổng tòa nhà là dòng người tấp nập.
Sắp có 200 khán giả tiến vào tòa nhà tham gia buổi ghi hình cho một tiết mục giải trí nào đó. Trong tay họ cầm vé vào cửa, xếp hàng kiểm tra an toàn, ai nấy đều cười đùa vui vẻ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều xe im lìm đỗ quanh tòa nhà.
Khán giả đã đến gần đông đủ. Mấy bảo an đi tới chốt kiểm tra lối đi để đổi ca. Trong đó có hai người bảo an được đổi ca, đi thẳng về phía tòa nhà. Hai người không hề nhìn ngang ngó dọc, tựa như tách biệt hoàn toàn với không khí náo nhiệt xung quanh, cũng chẳng hề gây sự chú ý cho người khác.
Hai người đi thang máy lên tầng 50. Nơi đây là trường quay của tiết mục tối nay.
Khán giả bước ra khỏi thang máy, đang đổ dồn vào trường quay. Hai người đi về phía mé cầu thang bộ, mở cửa chống cháy, lách người vào trong.
Tối nay, vị trí hai người túc trực chính là ở nơi này.
Ai ngờ cửa chống cháy vừa khép lại sau lưng hai người, trên dưới cầu thang vốn tối om và yên tĩnh đột ngột xuất hiện một nhóm người. Hai người kinh ngạc, quay người toan bỏ chạy, nhưng cửa chống cháy như bị hàn chặt không chịu nhúc nhích.
Chỉ trong chớp mắt, những người đó đã nhào lên, động tác vừa thô bạo vừa hung hãn. Hai người giống như bị tôm bị vứt vào sọt cá, chỉ có thể giãy giụa tại chỗ. Rất nhanh, tay, chân, lưng, cổ của chúng đều họ đè chặt không thể động đậy. Có người lạnh lùng nói bên tai chúng: “Các người đã bị bắt!”
Cùng lúc đó.
Đại sảnh tầng một.
Trong một thang máy đang đi lên.
Trong hành lang phía ngoài trường quay nằm tại tầng 50.
Khán giả háo hức trao đổi bàn tán, vô cùng vui vẻ. Nhưng trong nhóm người đó luôn có một, hai người có thân hình chắc khỏe, ăn mặc bình thường, đội mũ lưỡi chai, không trao đổi với bất cứ ai, khí chất cả người lạnh lùng xa cách.
Còn khán giả xung quanh dường như chẳng hề chú ý đến hắn.
Dường như có một khoảnh khắc, người đó có lẽ cảm nhận được nguy hiểm nên từ từ ngẩng đầu lên. Song chỉ nhìn thấy nam thanh nữ tú, cao béo thấp gầy, thực sự không có bất thường nào.
Cho nên hắn lại cúi đầu xuống.
Những địa điểm khác nhau, những nhóm người khác nhau, cùng đồng thời hành động!
Những người đó không biết đã di chuyển đến cạnh mục tiêu từ lúc nào, tách anh hắn rất xa nhóm khán giả thông thường. Thậm chí trong cả trường quay đã chẳng còn một ai là khán giả bình thường. Có người khẽ ho nhẹ một tiếng, mục tiêu ngẩng phắt đầu lên…
Muộn rồi!
Cảnh sát giống một đàn hổ hung ác nhào lên, hai giây đã đè chặt người đó xuống sàn.
“Anh đã bị bắt!”
Trong phòng giám sát phía sau trường quay.
Người đạo diễn trung niên ngồi hút thuốc sau màn hình tiếp sóng với sắc mặt lạnh lùng trầm lắng. Trong gạt tàn thủy tinh trước mặt đã chất đầy đầu lọc và tàn thuốc.
Nữ trợ lý đạo diễn trẻ tuổi đứng cạnh ông ta, đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh được truyền đến từ từng máy ghi hình.
Cửa phòng giám sát đột ngột bật mở, hai người đàn ông lạ mặt bước vào, giương cao khẩu súng trong tay.
Hết chương 319
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook