Chờ Tôi Có Tội
-
Quyển 5 - Chương 303: Ân Phùng thật giả (2)
Đúng lúc này, lực lượng cảnh sát tiếp viện cũng kéo đến cùng tiếng còi xe và hàng loạt tiếng bước chân, còn người đó run rẩy, hãi hùng co rúm trên sàn.
Ân Phùng bấy giờ hạ súng xuống, cười đầy châm chọc.
Vưu Minh Hứa nói: “Đưa anh ta lên xe trước đã.”
Vậy nên toàn bộ cảnh sát đều hành động, người kia lúc này lại vô cùng phối hợp, hoặc giả là đã mềm nhũn không còn sức lực, để mặc cho cảnh sát tháo xích chân rồi đưa hắn ra ngoài. Chỉ là khi đi qua Vưu Minh Hứa và Ân Phùng, người đó vẫn vô cùng sợ hãi, căn bản không dám ngẩng đầu, thậm chí còn rùng mình một cái.
Ân Phùng phớt lờ hắn, giữ im lặng, cũng không liếc nhìn hắn lấy một lần.
Vưu Minh Hứa rất rõ anh đang nghĩ gì bèn hỏi: “Vẫn đang giận à?”
Ân Phùng lạnh lùng đáp: “Sớm muộn cũng phải tính món nợ này với chúng.”
Vưu Minh Hứa thấy anh không hề bận tâm tới những lời nói xằng bậy của người kia nên cô cũng cho qua. Hai người ngẩng đầu nhìn ra xa, cảnh sát đã đem đèn vào, căn phòng cuối cùng cũng ngập tràn ánh sáng.
Phòng rộng hơn 20 mét vuông, bốn bức tường xám, nền bê tông, rất âm u, trên tường chỉ có cửa sổ nhỏ, có thể thấp thoáng nhìn thấy cỏ xanh và rào sắt trong sân.
Một giường, một bàn sách, một tủ quần áo, một ghế. Tủ quần áo chất chồng các loại sách như tâm lý học, tội phạm học, xã hội học, lịch sử… Nhưng nhiều nhất vẫn là những đầu sách về phạm tội.
Một bên bàn sách đặt một chiếc laptop, thậm chí còn có cả bàm phím rời chuyên dụng. Một bên thì xếp chồng đủ loại giấy hỗn loạn, kín một mặt chữ. Cạnh chồng giấy còn có một tách trà tử sa* mới uống được một nửa.
*Ấm Tử Sa dùng chỉ dòng ấm gốm, cụ thể hơn là ấm pha trà được làm từ đất sét Tử Sa, vùng Nghi Hưng 宜兴, thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô.
Ân Phùng khẽ nhíu mày, Vưu Minh Hứa cũng không cất tiếng.
———
Cảnh sát đã khẩn trương điều tra vụ án mấy ngày liền, đêm nay lại càng thêm bận thâu đêm, họ đưa xác Minh Thao và toàn bộ vật chứng, cũng đưa cả người đàn ông thân phận không rõ ràng kia về.
Ân Phùng và Vưu Minh Hứa cùng Đồ Nha và Quán Quân quay về biệt thự.
Trần Phong đã dặn dò đầu bếp chuẩn bị xong một bàn thức ăn phong phú, bốn người đều đói cồn cào, dùng xong bữa với những người còn lại thì ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Quán Quân còn càu nhàu một câu: “Phá án mệt thật đấy, từ khi thầy Ân có bà xã thì chúng ta chẳng khác nào kiếp làm trâu làm ngựa. Giờ ông đây cũng không biết mình là gì nữa rồi. Lẽ nào cuộc đời này của tôi phải làm một anh hùng vô danh? Chọc tôi bực là tôi hack sập mạng Chi cục các người đấy nhé!”
Chẳng ai buồn để ý đến những lời nhăng cuội của anh ta.
Ân Phùng và Vưu Minh Hứa trở về phòng ngủ, vội vã tắm giặt, gột sạch mùi máu tanh và mồ hôi trên cơ thể rồi đi ngủ. Chỉ có điều Ân Phùng ôm chặt khiến cô ngủ không được thoải mái cho lắm. Nhưng vì đã rất buồn ngủ nên cũng lười đôi co, cứ thế thiếp đi trong lòng anh.
Đợi khi Vưu Minh Hứa thức giấc đã sắp ban trưa, ngoảnh sang liền thấy Ân Phùng như một con mực khổng lồ, tay chân quắt chặt lấy cô, cô làm thế nào cũng không giãy ra được. Kết quả là làm anh thức giấc, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô đau đáu ở khoảng cách rất gần.
Án của Minh Thao được phá bỏ, tâm trạng Vưu Minh Hứa cũng tốt hơn nhiều. Tuy chắc chắn vẫn còn uẩn khúc, nhưng cũng phải từ từ, nếu không thì sẽ ép chết cảnh sát mất. Bởi vậy giọng điệu của cô cũng trở nên nhàn nhã lạ thường, kèm chút bỡn cợt: “Nhìn gì? Anh muốn làm gì?”
Ân Phùng vốn trầm tĩnh nghe vậy liền bật cười, hạ giọng nói: “Rất biết cách nói chuyện. Anh không làm gì cũng không được nữa rồi.”
Tim Vưu Minh Hứa đập thình thịch, có điều đã ngủ thích mắt, tinh thần tỉnh táo, chăn gối còn nhiễm hơi thở ấm áp và thơm tho của người đàn ông, quả thật là khiến người ta ý loạn tình mê. Cô ve vuốt cằm anh: “Đến đi.”
Cuộc đời Ân Phùng chưa thấy cô gái nào ngông cuồng như cô, làm như anh được cô lâm hạnh không bằng. Rõ ràng hồi trước, dáng vẻ đỏ mặt rên rỉ của cô vào những lúc tình nồng hay những lúc không chống đỡ được đều là bị anh chinh phục mà ra cơ mà.
Anh lật người đè lên cô.
…
Hai người nằm kề vai trên giường, cùng thở dốc. Không ai muốn nói chuyện, cũng không cần phải cất lời, tựa như làm thế thì có thể nhấm nháp cảm giác tốt đẹp này lâu thêm một chút vậy.
Một lúc sau, Vưu Minh Hứa khẽ nắm lấy bàn tay buông thõng bên người của anh, tự cười một mình.
“Vừa lòng không?” Anh hỏi với giọng khàn khàn.
“Ừ.”
Anh nghiêng người ôm cô vào lòng, cứ lặng lẽ ôm cô như vậy.
Vưu Minh Hứa bỗng có chút thất thần, nói: “Anh nói chúng ta liệu có mãi tốt đẹp thế này không?”
Anh đáp: “Sẽ.”
“Sao anh biết được?”
“Vì anh là Ân Phùng, em là A Hứa.”
Vưu Minh Hứa chợt thấy lòng ấm áp vô ngần, cũng vươn tay ôm chặt anh.
Anh là Ân Phùng, em là A Hứa.
Chúng ta đã đi qua nhiều con đường như thế, đã thưởng thức nhiều ngọt ngào như thế, cũng nếm trải nhiều đắng cay đến vậy. Anh quay đi rồi lại ngoảnh về, anh thề nguyền sùng bái, còn em vẫn luôn không nỡ buông tay. Hiện giờ chúng ta cuối cùng cũng ở bên nhau.
Đường em đi rất khổ, nhưng luôn có anh bầu bạn. Giờ nghĩ lại, thực ra mỗi ngày trôi qua như vậy cũng không tồi. Lặng lẽ bên nhau, dù gió tanh mưa máu, trong anh có em, trong em có anh.
“Em yêu anh.” Vưu Minh Hứa cất tiếng dịu dàng.
Cô chính là một người như vậy, chưa từng câu nệ, vô cùng thẳng thắn. Một khi muốn nói thì sẽ chẳng kiêng kị điều gì.
Ân Phùng im lặng vài giây rồi lại thình lình đè lên hôn cô điên cuồng, miệng còn lặp lại câu thề khi trước: “…Anh yêu em, sùng bái em… Không phải dựa dẫm, không phải điều gì khác… Sùng bái em… yêu em…”
Vưu Minh Hứa muốn cười nhưng khóe mắt cay xè. Anh thế này như đang trở lại là Vưu Anh Tuấn cố chấp đè chặt lên cô không chịu rời đi của ngày nào. Chỉ là cánh tay anh càng hữu lực, ánh mắt càng sâu thẳm, dáng vẻ đàn ông có chút mất kiểm soát song lại như đang ra sức đè nén của anh quyến rũ đến mức như khiến người ta phát cuồng.
———
Thế nên, vẻ phơi phới khi xuất hiện tại Cục cảnh sát vào buổi chiều của hai người đã làm một gã độc thân như Hứa Mộng Sơn chợt thấy hổ thẹn. Nhưng nhất thời chưa hiểu được nguyên nhân.
Công tác thẩm vấn và hậu cần tiếp sau không cần sự tham gia của Ân Phùng, hơn nữa anh cũng không thích hợp tham gia. Vì vậy, Vưu Minh Hứa để Ân Phùng ở lại văn phòng, tự mình đi gặp Đinh Hùng Vĩ mới biết tin ông ấy cho hai cảnh sát gạo gội tới thẩm vấn người đàn ông thân phận bất minh bị nhốt trong căn phòng bí mất kia, nhưng vẫn chưa thu được kết quả. Tuy rất quan tâm song cô không tiện xen ngang, bèn đi lo những công việc hậu cần của án sát thủ học trò. Dù sao thì đây mới là công việc chính trong thời gian gần đây của họ.
Chứng cứ của án sát thủ học trò đã vô cùng đầy đủ, xác thực. Toàn bộ đều được phát hiện tại nơi ở của Minh Thao, cảnh sát thu được một lượng lớn dấu vân tay và DNA của Minh Thao, và cả nhật ký hoạt động ghi lại cậu ta thường xuyên đăng nhập, tải tư liệu của hai nạn nhân qua hệ thống làm việc của trung tâm mát-xa.
Ân Phùng bấy giờ hạ súng xuống, cười đầy châm chọc.
Vưu Minh Hứa nói: “Đưa anh ta lên xe trước đã.”
Vậy nên toàn bộ cảnh sát đều hành động, người kia lúc này lại vô cùng phối hợp, hoặc giả là đã mềm nhũn không còn sức lực, để mặc cho cảnh sát tháo xích chân rồi đưa hắn ra ngoài. Chỉ là khi đi qua Vưu Minh Hứa và Ân Phùng, người đó vẫn vô cùng sợ hãi, căn bản không dám ngẩng đầu, thậm chí còn rùng mình một cái.
Ân Phùng phớt lờ hắn, giữ im lặng, cũng không liếc nhìn hắn lấy một lần.
Vưu Minh Hứa rất rõ anh đang nghĩ gì bèn hỏi: “Vẫn đang giận à?”
Ân Phùng lạnh lùng đáp: “Sớm muộn cũng phải tính món nợ này với chúng.”
Vưu Minh Hứa thấy anh không hề bận tâm tới những lời nói xằng bậy của người kia nên cô cũng cho qua. Hai người ngẩng đầu nhìn ra xa, cảnh sát đã đem đèn vào, căn phòng cuối cùng cũng ngập tràn ánh sáng.
Phòng rộng hơn 20 mét vuông, bốn bức tường xám, nền bê tông, rất âm u, trên tường chỉ có cửa sổ nhỏ, có thể thấp thoáng nhìn thấy cỏ xanh và rào sắt trong sân.
Một giường, một bàn sách, một tủ quần áo, một ghế. Tủ quần áo chất chồng các loại sách như tâm lý học, tội phạm học, xã hội học, lịch sử… Nhưng nhiều nhất vẫn là những đầu sách về phạm tội.
Một bên bàn sách đặt một chiếc laptop, thậm chí còn có cả bàm phím rời chuyên dụng. Một bên thì xếp chồng đủ loại giấy hỗn loạn, kín một mặt chữ. Cạnh chồng giấy còn có một tách trà tử sa* mới uống được một nửa.
*Ấm Tử Sa dùng chỉ dòng ấm gốm, cụ thể hơn là ấm pha trà được làm từ đất sét Tử Sa, vùng Nghi Hưng 宜兴, thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô.
Ân Phùng khẽ nhíu mày, Vưu Minh Hứa cũng không cất tiếng.
———
Cảnh sát đã khẩn trương điều tra vụ án mấy ngày liền, đêm nay lại càng thêm bận thâu đêm, họ đưa xác Minh Thao và toàn bộ vật chứng, cũng đưa cả người đàn ông thân phận không rõ ràng kia về.
Ân Phùng và Vưu Minh Hứa cùng Đồ Nha và Quán Quân quay về biệt thự.
Trần Phong đã dặn dò đầu bếp chuẩn bị xong một bàn thức ăn phong phú, bốn người đều đói cồn cào, dùng xong bữa với những người còn lại thì ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Quán Quân còn càu nhàu một câu: “Phá án mệt thật đấy, từ khi thầy Ân có bà xã thì chúng ta chẳng khác nào kiếp làm trâu làm ngựa. Giờ ông đây cũng không biết mình là gì nữa rồi. Lẽ nào cuộc đời này của tôi phải làm một anh hùng vô danh? Chọc tôi bực là tôi hack sập mạng Chi cục các người đấy nhé!”
Chẳng ai buồn để ý đến những lời nhăng cuội của anh ta.
Ân Phùng và Vưu Minh Hứa trở về phòng ngủ, vội vã tắm giặt, gột sạch mùi máu tanh và mồ hôi trên cơ thể rồi đi ngủ. Chỉ có điều Ân Phùng ôm chặt khiến cô ngủ không được thoải mái cho lắm. Nhưng vì đã rất buồn ngủ nên cũng lười đôi co, cứ thế thiếp đi trong lòng anh.
Đợi khi Vưu Minh Hứa thức giấc đã sắp ban trưa, ngoảnh sang liền thấy Ân Phùng như một con mực khổng lồ, tay chân quắt chặt lấy cô, cô làm thế nào cũng không giãy ra được. Kết quả là làm anh thức giấc, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô đau đáu ở khoảng cách rất gần.
Án của Minh Thao được phá bỏ, tâm trạng Vưu Minh Hứa cũng tốt hơn nhiều. Tuy chắc chắn vẫn còn uẩn khúc, nhưng cũng phải từ từ, nếu không thì sẽ ép chết cảnh sát mất. Bởi vậy giọng điệu của cô cũng trở nên nhàn nhã lạ thường, kèm chút bỡn cợt: “Nhìn gì? Anh muốn làm gì?”
Ân Phùng vốn trầm tĩnh nghe vậy liền bật cười, hạ giọng nói: “Rất biết cách nói chuyện. Anh không làm gì cũng không được nữa rồi.”
Tim Vưu Minh Hứa đập thình thịch, có điều đã ngủ thích mắt, tinh thần tỉnh táo, chăn gối còn nhiễm hơi thở ấm áp và thơm tho của người đàn ông, quả thật là khiến người ta ý loạn tình mê. Cô ve vuốt cằm anh: “Đến đi.”
Cuộc đời Ân Phùng chưa thấy cô gái nào ngông cuồng như cô, làm như anh được cô lâm hạnh không bằng. Rõ ràng hồi trước, dáng vẻ đỏ mặt rên rỉ của cô vào những lúc tình nồng hay những lúc không chống đỡ được đều là bị anh chinh phục mà ra cơ mà.
Anh lật người đè lên cô.
…
Hai người nằm kề vai trên giường, cùng thở dốc. Không ai muốn nói chuyện, cũng không cần phải cất lời, tựa như làm thế thì có thể nhấm nháp cảm giác tốt đẹp này lâu thêm một chút vậy.
Một lúc sau, Vưu Minh Hứa khẽ nắm lấy bàn tay buông thõng bên người của anh, tự cười một mình.
“Vừa lòng không?” Anh hỏi với giọng khàn khàn.
“Ừ.”
Anh nghiêng người ôm cô vào lòng, cứ lặng lẽ ôm cô như vậy.
Vưu Minh Hứa bỗng có chút thất thần, nói: “Anh nói chúng ta liệu có mãi tốt đẹp thế này không?”
Anh đáp: “Sẽ.”
“Sao anh biết được?”
“Vì anh là Ân Phùng, em là A Hứa.”
Vưu Minh Hứa chợt thấy lòng ấm áp vô ngần, cũng vươn tay ôm chặt anh.
Anh là Ân Phùng, em là A Hứa.
Chúng ta đã đi qua nhiều con đường như thế, đã thưởng thức nhiều ngọt ngào như thế, cũng nếm trải nhiều đắng cay đến vậy. Anh quay đi rồi lại ngoảnh về, anh thề nguyền sùng bái, còn em vẫn luôn không nỡ buông tay. Hiện giờ chúng ta cuối cùng cũng ở bên nhau.
Đường em đi rất khổ, nhưng luôn có anh bầu bạn. Giờ nghĩ lại, thực ra mỗi ngày trôi qua như vậy cũng không tồi. Lặng lẽ bên nhau, dù gió tanh mưa máu, trong anh có em, trong em có anh.
“Em yêu anh.” Vưu Minh Hứa cất tiếng dịu dàng.
Cô chính là một người như vậy, chưa từng câu nệ, vô cùng thẳng thắn. Một khi muốn nói thì sẽ chẳng kiêng kị điều gì.
Ân Phùng im lặng vài giây rồi lại thình lình đè lên hôn cô điên cuồng, miệng còn lặp lại câu thề khi trước: “…Anh yêu em, sùng bái em… Không phải dựa dẫm, không phải điều gì khác… Sùng bái em… yêu em…”
Vưu Minh Hứa muốn cười nhưng khóe mắt cay xè. Anh thế này như đang trở lại là Vưu Anh Tuấn cố chấp đè chặt lên cô không chịu rời đi của ngày nào. Chỉ là cánh tay anh càng hữu lực, ánh mắt càng sâu thẳm, dáng vẻ đàn ông có chút mất kiểm soát song lại như đang ra sức đè nén của anh quyến rũ đến mức như khiến người ta phát cuồng.
———
Thế nên, vẻ phơi phới khi xuất hiện tại Cục cảnh sát vào buổi chiều của hai người đã làm một gã độc thân như Hứa Mộng Sơn chợt thấy hổ thẹn. Nhưng nhất thời chưa hiểu được nguyên nhân.
Công tác thẩm vấn và hậu cần tiếp sau không cần sự tham gia của Ân Phùng, hơn nữa anh cũng không thích hợp tham gia. Vì vậy, Vưu Minh Hứa để Ân Phùng ở lại văn phòng, tự mình đi gặp Đinh Hùng Vĩ mới biết tin ông ấy cho hai cảnh sát gạo gội tới thẩm vấn người đàn ông thân phận bất minh bị nhốt trong căn phòng bí mất kia, nhưng vẫn chưa thu được kết quả. Tuy rất quan tâm song cô không tiện xen ngang, bèn đi lo những công việc hậu cần của án sát thủ học trò. Dù sao thì đây mới là công việc chính trong thời gian gần đây của họ.
Chứng cứ của án sát thủ học trò đã vô cùng đầy đủ, xác thực. Toàn bộ đều được phát hiện tại nơi ở của Minh Thao, cảnh sát thu được một lượng lớn dấu vân tay và DNA của Minh Thao, và cả nhật ký hoạt động ghi lại cậu ta thường xuyên đăng nhập, tải tư liệu của hai nạn nhân qua hệ thống làm việc của trung tâm mát-xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook