Đời này cô sẽ không thể yêu ai khác giống như yêu anh nữa, mặc dù anh không đẹp trai, lại phiền toái, nhưng không ai giống như anh hiểu rõ cô, giống như cô hiểu anh.

Sấm chớp sáng lên từ ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu rọi lên gối đầu trên giường, cũng chiếu rọi trên người Hình Lỗi.

Thật là hỏng bét.

Cô duỗi ngón tay miêu tả từng chi tiết trên ngực anh, không hiểu vì sao mình không có cách nào kháng cự anh.

Vốn là cô muốn làm rõ tất cả, không dây dưa không rõ với anh nữa, nhưng hiển nhiên ý chí của cô không phải là không kiên định bình thường.

Tay nhỏ bé sờ lên cằm anh, cô than nhẹ một tiếng, thật hy vọng có thể duy trì không đổi cứ như vậy mãi mãi.

Nhưng mà cô biết không có tình yêu đơn phương như vậy, bởi vậy sẽ không có gì là mãi mãi, đặc biệt là khi người đàn ông này vẫn ngu ngốc như cũ.

Ai, tại sao tình yêu của người khác đều có ngọt bùi cay đắng, còn cô đã có ba, chỉ thiếu một, chua cay đắng đều đã có, tại sao lại không có ngọt?

Ha, còn ngọt gì chứ, không sặc chết cũng đã không tệ rồi!

Càng nghĩ càng không cam lòng, Uy Uy nhăn mày, liền tát một cái.

Chát!

Không giải thích bị tát một cái, Hình Lỗi chợt giật mình tỉnh lại, còn buồn ngủ tỉnh lại, còn buồn ngủ ngồi dậy, làm hắn không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Uy Uy ôm chặt cái mền, gương mặt cười như không cười nhìn hắn.

“Có con muỗi.” Mặt cô vô tội, nói xong cũng xoay người xuống giường.

Hình Lỗi sờ sờ mặt, sững sờ nhìn bóng lưng mảnh khảnh ưu nhã, nửa ngày cũng không hiểu sao mình bị đánh.

Được rồi, có lẽ tối hôm qua anh ép cô lên giường có chút quá đáng, chỉ là vì thiên thời địa lợi nhân hòa, ánh đèn đẹp, không khí lãng mạn, không nắm bắt cơ hội vậy thì anh quá ngu ngốc rồi.

Ngồi trong xe thể thao, Hình Lỗi đeo mắt kính lên.

Huống chi lúc ấy cô cũng không phản đối nhiều, khi đến cửa thang máy anh cũng không ngăn cô trở về nhà đối diện, mặc dù đang trong thang máy lại hôn cô có hèn hạ một chút, chỉ là nếu cô không phối hợp, anh có một tay sao có thể vỗ vang?

Khóe miệng khẽ hả hê nâng lên, ít nhất bây giờ anh biết Uy Uy vẫn vô cùng có cảm giác với anh, nghĩ như vậy, một cái tát buổi sáng này thật đáng giá.

Cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra, Uy Uy mặc đồ công sở đơn giản linh giản bước ra, anh cho xe chạy, nhanh chóng chạy tới cửa ra.

Cô nhìn thấy anh, sửng sốt một chút, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.

“Lên xe.” Anh cách đôi kính mắt nhìn cô, hi vọng trên mặt mình không lộ ra quá nhiều tình cảm.

“Không phải là anh không đi sao?” Cô có chút buồn bực, nhớ rõ ràng anh có chết cũng không chịu đối mặt với tam cô lục bà La gia kia, sao lúc này lại là dáng vẻ nhất định phải tham gia cùng cô.

“Sau đó anh suy nghĩ đã ra bao lì xì mà không đi uổng rượu mừng cũng tiếc.” Anh tìm lí do qua loa.

“Anh chắc chắn anh muốn đi?” Đôi tay Uy Uy ôm ngực, buồn cười nhìn anh.

“Dù sao cũng không có việc gì, ở nhà cũng rãnh rỗi.” Giật giật khóe miệng, Hình Lỗi dời ánh mắt của mình khỏi người cô, nhìn chăm chú con đường phía trước xe.

“Được rồi, anh không để ý là được.” Cô nhún nhún vai, đi vòng qua mở cửa lên xe, mặc dù không biết rốt cuộc anh đang có chủ ý gì, nhưng mà nếu anh muốn đi, cô cũng không thể cản anh, huống chi cũng không cần thiết phải ngăn cản.

Ít nhất bây giờ có chuyện đáng ăn mừng, A Lỗi đến đó, nhất định có thể giảm được một nửa đại pháo bức hôn của tam cô lục bà.

“Này Uy, cuối cùng cậu cũng tới, nhanh nhanh nhanh, mau vào giúp một tay!”

Vừa đến La gia, chỉ thấy A Phương hùng hổ xông lên, chưa cho Uy Uy cơ hội lấy hơi đã kéo cô vào phòng của Roland.

Hình Lỗi bên cạnh muốn ngăn cản đã không kịp, chỉ có thể đi đậu xe trước.

“Chuyện gì vậy? Này, A Phương, cậu chậm một chút! Gấp như vậy là muốn đi đầu thai hả!” Nhìn mặt mày A Phương suy sụp, Uy Uy vừa bực mình vừa buồn cười.

“Không phải, cậu không biết, buổi sáng lúc Allan chờ lễ phục đến vẫn còn tốt, đến khi cậu ấy trang điểm một nửa muốn đi toilet, tớ nghĩ là đi toilet không có gì nên để cô ấy đi, ai biết cô ấy vào liền giam mình trong đó không chịu ra ngoài. Mẹ La nói sắp đến giờ, nhưng mọi người nói muốn rách miệng cô ấy vẫn không chịu ra, cậu mau vào giúp khuyên cô ấy ra ngoài!”

A Phương giải thích lí do, hai người đã đến trước phòng cô dâu. Chen lẩn trong căn phòng nhỏ là một đám người già trẻ lớn bé La gia, có vài người mặt mày ủ ê, có vài người là dáng vẻ xem trò vui, mẹ La đứng trước cửa năn nỉ con gái ra ngoài, cha La bình chân như vại ngồi bên cạnh.

“Allan, con đang giở trò quỷ gì vậy, chẳng phải con đã đồng ý hôn lễ này rồi sao? Chưa tới mười phút nữa là Tử Long sẽ đến đây rồi, chẳng lẽ muốn mẹ con gả thay sao?” Mẹ La vẫn còn dịu dàng đã giận sôi lên, cũng không hiểu con gái đang xảy ra chuyện gì.

Cha La ở một bên nghe thấy, phì một tiếng bật cười, không nhịn được nhỏ giọng lầu bầu: “Bà có muốn gả cũng không được.”

“Lão già chết tiệt, bảo ông giúp một tay ông không nói tiếng nào còn chưa tính, bây giờ còn ở bên cạnh nói mát, ông là thấy không gả con gái ra ngoài được nên cao hứng phải không?” Mẹ La trợn mắt nhìn cha La một cái.

“Ông còn không nói chuyện à, đúng là cọc gỗ!” Mẹ La trợn mắt giận dữ nhìn chồng một cái, nhỏ giọng mắng.

Uy Uy vừa mới vào cửa thấy thế thì liều mạng nén cười, tiến lên phía trước nói: “Dì, trước tiên dì để mọi người ra ngoài, người ở đây nhiều như vậy, con thấy Allan cũng không muốn ra ngoài.”

“Đúng vậy đó, dì, mấy người chúng ta nói chuyện với cô ấy một chút, có lẽ cô ấy đồng ý nói chuyện với chúng ta.” Phạm Di Nông đến trước Lâm Khả Uy vài phút cũng bước đến nói giúp.

A Phương ở một bên liều chết gật đầu phụ họa, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy đúng vậy, Allan rất thích sĩ diện, nhiều người như vậy, cô ấy có nghĩ ra được cũng không tiện nói.”

Mẹ La thở dài: “Đứa nhỏ này cũng thật là, cũng gần ba mươi tuổi rồi, thật vất vả mới đính hôn lại kéo dài thêm một năm rưỡi, bây giờ cuối cùng cũng muốn kết hôn, cũng không biết lại đang làm trò bướng bỉnh gì nữa.

“Dì à, người yên tâm ra ngoài đi, con thấy Allan chỉ là cảm xúc không yên một lúc, sẽ lập tức tốt thôi. Nếu như Triệu Tử Long đến, trước hết người pha trà cho anh ấy uống.” Bạch Vân đến sau cùng rất nhanh đã hiểu rõ tình huống, cô mỉm cười khoác tay mẹ La khuyên nhủ.

“Pha trà?” Mẹ La trừng mắt, cất giọng nghi ngờ.

“Đúng vậy, pha trà.” Bạch Vân cười cười: “Chúng con bảo đảm hôm nay sẽ giúp anh ấy ôm được mỹ nhân về.”

“Được rồi, pha trà thì pha trà.” Nghe Bạch Vân nói đơn giản như vậy, mẹ La trừng mắt nhìn, cũng đành để bọn họ thử một chút: “Cũng được, vậy dì nhờ các con rồi.”

Bạch Vân khẽ mỉm cười, muốn bà an tâm, hai ba câu liền khuyên được mẹ La rời đi, những người khác thấy thế không thể làm gì khác hơn là theo bà ra ngoài, chỉ để lại bốn cô gái Bạch Vân, A Phương, Uy Uy và Nông Nông.

Đáp một tiếng, tiễn người cuối cùng ra ngoài, Bạch Vân khóa cửa phòng lại.

“Được rồi, Allan, mọi người đã đi hết rồi, còn lại bốn người chúng ta, rốt cuộc cậu có muốn ra ngoài không?” Uy Uy chợt nhíu mày, trước cửa toilet cao giọng nói.

Thật lâu sau, đang lúc bọn họ muốn động thủ phá cửa thì cửa toilet “cạch” một tiếng mở ra.

Cửa vừa mở ra, bốn cô gái liền thấy thây Roland mặc lễ phục lục trắng ngồi trên bồn cầu, trang điểm được một nửa đã sớm bị sớm bị cô khóc đến lấm lem.

Bốn cô gái nhìn nhau, rất ăn ý đến trước cửa xếp thành một hàng, người ngồi người đứng.

“Được rồi, cậu phải nói là đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Vân rút tờ giấy lau mặt cho Roland, dịu dàng hỏi.

Roland nhận lấy giấy, dùng sức lau hỉ mũi, lại buồn bực không lên tiếng.

Chỉ có Nông Nông đã lập gia đình, thấy cô không nói gì, ý nghĩ lóe lên trong đầu: “Allan, không phải cậu không muốn gả rồi chứ?”

Roland ngẩng đầu thật nhanh nhìn cô, tiếp theo chớp mắt mộ cái, môi đỏ mọng khẽ run, nước mắt lại rơi xuống.

“Này này này, không thể nào? Cậu không muốn gả, là ai một mực chờ cái gì Long kia trở về hả?” A Phương thấy thế trừng lớn mắt khiển trách.

“Không có…không có, người ta không có nói không gả…” Cô dâu bình thường hào phóng lắc đầu, âm thanh vẫn nghẹn ngào như cũ.

“Vậy cậu khóc cái gì?” Uy Uy vặn lông mày, không hiểu Allan luôn luôn hào sảng lại lâm trận lùi bước, hơn nữa cô nhớ Allan và Triệu Tử Long bình thường hay ầm ĩ, tình cảm cũng rất tốt, chẳng lẽ không đúng sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương