Cho Tới Bây Giờ Tùy Em
-
Chương 12
"Cái gì? Cậu khích lệ?" Tiểu Uông hú lên một tiếng quái dị, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh nói: "Cậu bị ngu à? Cậu thực sự khích lệ Uy Uy cùng với anh ta đi ra ngoài?"
"Cô ấy đã lâu không có hẹn hò, tớ cảm thấy Trần đạo diễn là một đối tượng rất tốt." Anh khí định thần nhàn nói, trên mặt không chút kích động, giọng điệu nói chuyện của anh thật giống như việc nữ chính trong tin tức bát quái lần này là em gái của mình.
Ba người á khẩu, đờ mặt ra.
Một lúc lâu sau, anh Trương mới phục hồi tinh thần, mặt lo lắng nghiêm nghị: "A Lỗi, hỏi cậu một vấn đề."
"Hả?"
"Cậu rốt cuộc có cảm giác gì đối với Uy Uy? Cậu thích cô ấy không?"
Cho đến lúc này, Hình Lỗi mới hiểu được những người này lại có ý nghĩ sai lệch rồi, anh nhếch lông mày, có chút không nhịn được liếc nhìn ba gương mặt phía trước đã làm bạn với anh hơn mười năm, lần nữa nhắc lại lời mà nhiều năm qua đã nói không biết bao nhiêu lần."Em đương nhiên thích cô ấy, nhưng em cùng cô ấy chỉ là bạn rất thân, tựa như em với mọi người một dạng, chỉ là cô ấy vừa lúc lại là nữ mà thôi, chuyện này rốt cuộc muốn mọi người muốn em phải lặp lại mấy lần?"
"Bạn bè? Tớ nghe thúi lắm!" Tiểu Uông thực sự giận dữ."Nếu như chỉ là bạn bè thì cô ấy sẽ mỗi ngày nấu cơm cho cậu ăn? Chỉ là bạn bè mà cô ấy ngày ngày ở lại nhà cậu? Chỉ là bạn bè mà cô ấy có thể ngủ thẳng trên giường của cậu!?”
"Tiểu Uông!" anh Trương lên tiếng ngăn lại, nhưng đã không kịp rồi, chỉ thấy Hình Lỗi bỗng chốc đứng lên, một quyền đánh ngã Tiểu Uông vừa dứt câu.
Bị trúng một đấm của anh khiến Tiểu Uông nổi giận cũng giơ tay lên đánh một quyền trở lại, hai người nhất thời đánh nhau.
"Dừng tay, đừng đánh!"
Anh Trương cùng A Thành thấy thế, vội vàng mỗi người ngăn một người tách ra. Chỉ là hai người này dù bị giữ chặt nhưng vẫn cố giãy giụa, nhìn trừng trừng vào đối phương, không chút nào có ý định sẽ dừng lại, nếu không chú ý sẽ rất có khả năng tiếp tục đánh nhau tới bẹp dí.
Anh Trương thấy thế, nổi giận mà nói: “Các cậu náo đủ chưa hả!? Sau đó còn phải mở cuộc họp báo, các cậu muốn lên trang nhất à?"
Không khí vẫn tiếp tục căng thẳng, chỉ là hai người đã ngừng giãy giụa.
Anh Trương nhìn tình huống ổn lại, buông tay giữ Hình Lỗi ra nghiêm túc nói: "Cậu đã nói cậu cùng Lâm tiểu thư chỉ là bạn bè, đó chính là chuyện của hai người, chỉ là cô ấy hiện giờ đang cùng Trần đạo diễn qua lại, anh hi vọng cậu sẽ cách xa Uy Uy một chút để tránh khỏi việc ngượng ngùng, anh không muốn vào lúc này lại nghe được tin bát quái về cuộc tình tay ba."
Hình Lỗi mím chặt mối, vẻ mặt trầm mặc uất ức.
"A Lỗi?" Anh Trương cất giọng muốn anh bảo đảm.
"Biết." Anh khó chịu chỉnh sửa lại trang phục vừa bị Tiểu Uông kéo mà trở nên xộc xệch, trầm giọng trả lời.
Anh Trương nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, "Còn nửa giờ nữa cuộc họp báo sẽ bắt đầu. Tiểu Uông, đi trước để đổi một cái áo sơ mi mới, thay ra chiếc vừa bị cậu phá đi. Ba người các cậu nửa giờ sau tới khách sạn tập trung, nhớ đừng có tới trễ."
Ba người nghe vậy liền nối đuôi đi ra ngoài, người bên cạnh đi sát qua Hình Lỗi không nhịn được nhỏ giọng mắng: "Tớ cùng cô ấy cũng là bạn bè, cô ấy làm sao mà lại không đến giúp tớ? Cô ấy định nghĩa bạn bè thật con mẹ nó bất đồng!"
A Thành nghe Tiểu Uông nói thì vội vàng ngăn ở giữa hai người, thật may lần này Hình Lỗi mặc dù bị cậu ta chọc giận nhưng cũng không có động thủ, chỉ là mặt lạnh quay người rời đi.
A Thành thở phào nhẹ nhõm, cau mày trách tội Tiểu Uông nói: "Cậu rốt cuộc là có chuyện gì? Chán sống à? Làm gì mà vẫn cứ trêu chọc cậu ấy?"
"Tớ thật sự không nhìn được." Tay Tiểu Uông đút trong túi quần, tức giận nói.
"Không nhìn được?" A Thành bắt lấy cậu ta, bất ngờ hói: "Cậu không phải là thích Uy Uy đấy chứ?"
Tiểu Uông tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Nếu không phải thì là sao?" Bộ dạng cậu ta nhìn như mình vừa nói những lời hết sức ngu ngốc, A Thành biết là mình đoán sai, vẻ mặt không khỏi vô cùng nghi hoặc.
Tiểu Uông ánh mắt ấm ức nhìn anh, thật lâu sau mới nói: "Tớ trước kia cũng giống như cậu ấy, chờ tới khi nhận ra tình cảm của mình thì đã muộn rồi."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Cô ấy chết rồi." Sắc mặt Tiểu Uông trở nên khó coi, bỏ lại ba chữ này liền xoay người rời đi.
A Thành nghe thấy vậy liền sửng sốt, nhìn bình thường cậu ta hướng mọi người gương mặt cười cười vui vẻ, thấy hình bóng cậu ấy càng lúc càng xa, đến lúc này thì mới đột nhiên phát hiện, ba người bọn anh mặc dù là bạn bè biết nhau hơn mười năm, nhưng lại cũng không hoàn toàn hiểu rõ hết về đối phương.
Nửa đêm về đến nhà, trong nhà an tĩnh tới mức dọa người.
Hình Lỗi cởi áo khoác xuống, không mở đèn, chỉ đi rót cốc nước rồi ngồi trên ghế sa lon.
Lúc này phát hiện mình đã bận rộn gần ba tháng, mãi tới hôm nay quảng bá thì thật vất vả mới kết thúc, kế tiếp ngoại trừ lễ Giáng Sinh cùng năm mới vẫn còn hai buổi biểu diễn đặc biệt ở bên ngoài thì sẽ không còn việc gì nữa.
Trong bóng tối, anh nhìn thấy bức tường phía sau TV lúc ban đầu trống không thì đột nhiên bây giờ có hơn hai nghìn ngôi sao khẽ tỏa sáng được ghép lại thành một bức tranh, anh sửng sốt một chút, một lúc lâu mới nhớ ra đó là kiệt tác mà Uy Uy làm ở trên giường anh khi bị ốm lần trước.
Cô ấy hình như là không thể chịu được nhàn rỗi, ngay cả khi ốm, nhờ người quan trọng giúp cô lấy được tranh ghép hình, sau đó mang theo bệnh, ôm chặt chăn, ngồi chồm hỗm trên giường, bận rộn ghép hết bức này tới bức khác.
Chỉ là anh không ngờ cô có thể ghép được, lại còn mang đi đóng khung....
Nhìn ngôi sao phía trên khẽ tỏa sáng, anh bất đắc dĩ dương dương khóe miệng, không hiểu vì lí do gì cô lại không treo trong nhà mình mà đòi treo bằng được trong nhà anh.
Uống xong cốc nước, anh để cốc xuống, đi vào phòng tắm, cởi quần áo trên người xuống rồi vứt vào trong giỏ, động tác mới làm được một nửa thì đột nhiên cảnh tượng xung đột giữa mình cùng Tiểu Uông vào buổi sáng lại hiện lên.
Nhớ tới buổi sáng không vui, sắc mặt anh không tự chủ trầm xuống.
Coi như Uy Uy có lúc sẽ đến giúp anh vậy thì làm sao? Anh cũng thường đi giúp cô ấy mà!
Khó chịu tiếp tục cởi quần áo, anh đi tới vòi hoa sen mở nước nóng, nước nóng chảy qua các bắp thịt cứng rắn.
Mẹ kiếp, không biết tên kia uống nhầm thuốc gì.
Ban đầu anh và Uy Uy là không cẩn thận mới lên giường, còn không phải là do Tiểu Uông nói muốn ăn mừng đĩa nhạc thành công, chạy đến chỗ bọn họ nói cái gì mà muốn làm tiệc chúc mừng, còn rót cho hai người bọn họ mấy ly rượu mạnh, bằng không anh với Uy Uy sao có thể xảy ra chuyện đó.
Sau đó mọi chuyện phát triển đều là ngươi tình ta nguyện.
Cậu rốt cuộc có cảm giác gì đối với Uy Uy?
Câu hỏi của anh Trương đột ngột hiện lên, anh cứng đờ, vấn đề này làm cho anh không hiểu sao lại tức giận. Anh đối với Uy Uy còn có cái gì cảm giác? Cô ấy vẫn luôn là bạn tốt của anh, huống chi bọn họ chỉ là bạn bè, không liên quan đến tình cảm nam mữ, có người muốn theo đuổi cô ấy, anh có thể làm thế nào? Dĩ nhiên chỉ có thể khích lệ cô ấy cùng người ta qua lại, chẳng nhẽ lại đi ngăn cản sao? Nếu như lúc đầu anh không đồng ý, anh đương nhiên sẽ ——
Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, cả người anh chấn động, bị cảm xúc trong lòng dọa sợ.
Anh đương nhiên thế nào? Ngăn cản cô ấy sao?
Nhìn chằm chằm hơi nước trắng xóa trong phòng tắm — anh đang tắm gội được một nửa thì không tự chủ mà sững sờ.
Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ anh…..
"Chết tiệt!"
Nước nóng đột nhiên trở nên lạnh, anh mắng một tiếng, suy nghĩ lần nữa bị cắt đứt, vội vàng lui sang một bên, tránh khỏi dòng nước lạnh lẽo.
"Làm cái gì?" Nhanh chóng tắt vòi nước, anh quấn một chiếc khăn tắm quanh người rồi đi ra ban công kiểm tra bình nóng lạnh, lại ngoài ý muốn nhìn thấy dưới lầu Trần đạo diễn đang lái xe đưa Uy Uy về.
Không biết vì cái gì, anh tự nhiên cảm thấy nổi giận, đặc biệt là khi Trần đạo diễn cố gắng hôn cô.... ...
Anh không biết mình đến tột cùng là bị làm sao, nhưng chờ tới lúc anh tìm ra thì anh đã trở lại phòng khách cầm lấy điện thoại di động, nhấn dãy số điện thoại quen thuộc trong trí nhớ.
"Xin chào?" Giọng nói của Uy Uy vang lên.
"Uy Uy, nhà anh hết nước nóng rồi, em có biết số điện thoại của bên cung cấp bình nước nóng không?" Anh vừa nói vừa trở lại ban công nhìn xuống, như mong muốn thấy mình thành công quấy rầy bọn họ.
"Trên bình nước nóng có số điện thoại đấy. Nhưng mà bây giờ đã quá muộn, chắc bọn họ cũng đóng cửa rồi đi? Ngày mai anh gọi cũng được mà." Uy Uy vừa nói vừa theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía nhà anh.
Hình Lỗi nhanh chóng rụt đầu lại."Được rồi, có điều anh đang tắm được một nửa rồi, em cho anh mượn phòng tắm một chút."
"OK, anh chờ em một chút." Cô quay đầu nói lời tạm biệt với Trần đạo diễn cùng, sau đó quay người đi vào tòa nhà, nói: "Em đang ở dưới lầu, bây giờ sẽ đi lên ngay đây."
Nghe được trong điện thoại di động truyền đến âm thanh cô mở cửa, anh không nhịn được lại ngó đầu ra ngoài, nhìn thấy Trần đạo diễn vẫn đang một mình đứng trước cửa tòa nhà, đến lúc trong điện thoại truyền đến tiếng thang máy mở ra, tên kia mới xoay người trở lại xe.
Đem phím call nhấn tắt, anh nhìn xe Trần đạo diễn biến mất ở góc đường, tâm tình trở nên vui vẻ đến kì quái.
Trở lại phòng khách, anh để điện thoại lên trên bàn, cầm quần áo sạch, trực tiếp ôm chặt khăn tắm cứ như vậy chạy ra ngoài, đến cửa thang máy đứng đợi cô.
Dù sao tầng này cũng chỉ có căn hộ của hai người bọn họ, cũng không sợ bị người ta nhìn thấy hết sạch, lúc đầu anh quyết định mua căn hộ này cũng bởi vì nó có kết cấu như vậy.
Cửa thang máy đing một tiếng mở ra, Uy Uy vừa thấy anh một đầu bọt, nửa người để trần, sửng sốt một chút, bật cười, "Anh làm cái gì?"
"Anh tắm được một nửa thì hết nước nóng." Anh giật nhẹ khóe miệng.
Uy Uy lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, cười hỏi: "Thế nào lại không kiểm tra trước?"
"Anh cho là em đã kiểm tra giúp anh rồi." Anh đi theo phía sau cô vào cửa.
"Em không có chú ý tới, gần đây tương đối bận rộn." Cô cười cười, ý bảo anh cứ tự nhiên, sau đó vào phòng ngủ.
Nghe vậy, Hình Lỗi mới phát hiện giọng điệu của mình quá mức tự nhiên, anh theo bản năng cho rằng đây là chuyện cô phải làm, nhưng là, có mấy người sẽ giúp hàng xóm hoặc bạn tốt chú ý tới việc nước nóng có còn hay không đây?
Anh sững sờ một chút rồi mới đi vào phòng tắm, sau khi mở bình nước nóng thì một vấn người khác làm cho người ta không thoải mái hiện ra.
Cô rất bận? Việc gì chứ? Bận bịu đi hẹn hò sao? !
Gương trong phòng tắm phản xạ ra thái độ của anh, anh bất giác cau mày.
Ông trời, nhìn anh giống như là vừa uống một bình dấm.
Anh đang ghen sao?
Chợt hất đầu, anh xoay người rời khỏi tấm gương, mở ra nước nóng khiến bọt từ trên đầu anh từ từ chảy xuống.
Không đúng, làm sao có thể như vậy, đối phương là Uy Uy đó! Anh và cô chỉ là bạn tốt mà thôi!
Mẹ kiếp, đều do cái miệng quạ đen, mới có thể khiến cho anh suy nghĩ miên man.
Anh làm sao có thể ghen chứ? Trước hôm nay anh cũng không cảm thấy Uy Uy cùng người khác qua lại không có cái gì là không đúng, đúng, nhất định là do Tiểu Uông buổi sáng một phen nói bậy, mới có thể khiến cho anh hiểu sai đi.......
Đáng ghét!
"Cô ấy đã lâu không có hẹn hò, tớ cảm thấy Trần đạo diễn là một đối tượng rất tốt." Anh khí định thần nhàn nói, trên mặt không chút kích động, giọng điệu nói chuyện của anh thật giống như việc nữ chính trong tin tức bát quái lần này là em gái của mình.
Ba người á khẩu, đờ mặt ra.
Một lúc lâu sau, anh Trương mới phục hồi tinh thần, mặt lo lắng nghiêm nghị: "A Lỗi, hỏi cậu một vấn đề."
"Hả?"
"Cậu rốt cuộc có cảm giác gì đối với Uy Uy? Cậu thích cô ấy không?"
Cho đến lúc này, Hình Lỗi mới hiểu được những người này lại có ý nghĩ sai lệch rồi, anh nhếch lông mày, có chút không nhịn được liếc nhìn ba gương mặt phía trước đã làm bạn với anh hơn mười năm, lần nữa nhắc lại lời mà nhiều năm qua đã nói không biết bao nhiêu lần."Em đương nhiên thích cô ấy, nhưng em cùng cô ấy chỉ là bạn rất thân, tựa như em với mọi người một dạng, chỉ là cô ấy vừa lúc lại là nữ mà thôi, chuyện này rốt cuộc muốn mọi người muốn em phải lặp lại mấy lần?"
"Bạn bè? Tớ nghe thúi lắm!" Tiểu Uông thực sự giận dữ."Nếu như chỉ là bạn bè thì cô ấy sẽ mỗi ngày nấu cơm cho cậu ăn? Chỉ là bạn bè mà cô ấy ngày ngày ở lại nhà cậu? Chỉ là bạn bè mà cô ấy có thể ngủ thẳng trên giường của cậu!?”
"Tiểu Uông!" anh Trương lên tiếng ngăn lại, nhưng đã không kịp rồi, chỉ thấy Hình Lỗi bỗng chốc đứng lên, một quyền đánh ngã Tiểu Uông vừa dứt câu.
Bị trúng một đấm của anh khiến Tiểu Uông nổi giận cũng giơ tay lên đánh một quyền trở lại, hai người nhất thời đánh nhau.
"Dừng tay, đừng đánh!"
Anh Trương cùng A Thành thấy thế, vội vàng mỗi người ngăn một người tách ra. Chỉ là hai người này dù bị giữ chặt nhưng vẫn cố giãy giụa, nhìn trừng trừng vào đối phương, không chút nào có ý định sẽ dừng lại, nếu không chú ý sẽ rất có khả năng tiếp tục đánh nhau tới bẹp dí.
Anh Trương thấy thế, nổi giận mà nói: “Các cậu náo đủ chưa hả!? Sau đó còn phải mở cuộc họp báo, các cậu muốn lên trang nhất à?"
Không khí vẫn tiếp tục căng thẳng, chỉ là hai người đã ngừng giãy giụa.
Anh Trương nhìn tình huống ổn lại, buông tay giữ Hình Lỗi ra nghiêm túc nói: "Cậu đã nói cậu cùng Lâm tiểu thư chỉ là bạn bè, đó chính là chuyện của hai người, chỉ là cô ấy hiện giờ đang cùng Trần đạo diễn qua lại, anh hi vọng cậu sẽ cách xa Uy Uy một chút để tránh khỏi việc ngượng ngùng, anh không muốn vào lúc này lại nghe được tin bát quái về cuộc tình tay ba."
Hình Lỗi mím chặt mối, vẻ mặt trầm mặc uất ức.
"A Lỗi?" Anh Trương cất giọng muốn anh bảo đảm.
"Biết." Anh khó chịu chỉnh sửa lại trang phục vừa bị Tiểu Uông kéo mà trở nên xộc xệch, trầm giọng trả lời.
Anh Trương nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, "Còn nửa giờ nữa cuộc họp báo sẽ bắt đầu. Tiểu Uông, đi trước để đổi một cái áo sơ mi mới, thay ra chiếc vừa bị cậu phá đi. Ba người các cậu nửa giờ sau tới khách sạn tập trung, nhớ đừng có tới trễ."
Ba người nghe vậy liền nối đuôi đi ra ngoài, người bên cạnh đi sát qua Hình Lỗi không nhịn được nhỏ giọng mắng: "Tớ cùng cô ấy cũng là bạn bè, cô ấy làm sao mà lại không đến giúp tớ? Cô ấy định nghĩa bạn bè thật con mẹ nó bất đồng!"
A Thành nghe Tiểu Uông nói thì vội vàng ngăn ở giữa hai người, thật may lần này Hình Lỗi mặc dù bị cậu ta chọc giận nhưng cũng không có động thủ, chỉ là mặt lạnh quay người rời đi.
A Thành thở phào nhẹ nhõm, cau mày trách tội Tiểu Uông nói: "Cậu rốt cuộc là có chuyện gì? Chán sống à? Làm gì mà vẫn cứ trêu chọc cậu ấy?"
"Tớ thật sự không nhìn được." Tay Tiểu Uông đút trong túi quần, tức giận nói.
"Không nhìn được?" A Thành bắt lấy cậu ta, bất ngờ hói: "Cậu không phải là thích Uy Uy đấy chứ?"
Tiểu Uông tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Nếu không phải thì là sao?" Bộ dạng cậu ta nhìn như mình vừa nói những lời hết sức ngu ngốc, A Thành biết là mình đoán sai, vẻ mặt không khỏi vô cùng nghi hoặc.
Tiểu Uông ánh mắt ấm ức nhìn anh, thật lâu sau mới nói: "Tớ trước kia cũng giống như cậu ấy, chờ tới khi nhận ra tình cảm của mình thì đã muộn rồi."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Cô ấy chết rồi." Sắc mặt Tiểu Uông trở nên khó coi, bỏ lại ba chữ này liền xoay người rời đi.
A Thành nghe thấy vậy liền sửng sốt, nhìn bình thường cậu ta hướng mọi người gương mặt cười cười vui vẻ, thấy hình bóng cậu ấy càng lúc càng xa, đến lúc này thì mới đột nhiên phát hiện, ba người bọn anh mặc dù là bạn bè biết nhau hơn mười năm, nhưng lại cũng không hoàn toàn hiểu rõ hết về đối phương.
Nửa đêm về đến nhà, trong nhà an tĩnh tới mức dọa người.
Hình Lỗi cởi áo khoác xuống, không mở đèn, chỉ đi rót cốc nước rồi ngồi trên ghế sa lon.
Lúc này phát hiện mình đã bận rộn gần ba tháng, mãi tới hôm nay quảng bá thì thật vất vả mới kết thúc, kế tiếp ngoại trừ lễ Giáng Sinh cùng năm mới vẫn còn hai buổi biểu diễn đặc biệt ở bên ngoài thì sẽ không còn việc gì nữa.
Trong bóng tối, anh nhìn thấy bức tường phía sau TV lúc ban đầu trống không thì đột nhiên bây giờ có hơn hai nghìn ngôi sao khẽ tỏa sáng được ghép lại thành một bức tranh, anh sửng sốt một chút, một lúc lâu mới nhớ ra đó là kiệt tác mà Uy Uy làm ở trên giường anh khi bị ốm lần trước.
Cô ấy hình như là không thể chịu được nhàn rỗi, ngay cả khi ốm, nhờ người quan trọng giúp cô lấy được tranh ghép hình, sau đó mang theo bệnh, ôm chặt chăn, ngồi chồm hỗm trên giường, bận rộn ghép hết bức này tới bức khác.
Chỉ là anh không ngờ cô có thể ghép được, lại còn mang đi đóng khung....
Nhìn ngôi sao phía trên khẽ tỏa sáng, anh bất đắc dĩ dương dương khóe miệng, không hiểu vì lí do gì cô lại không treo trong nhà mình mà đòi treo bằng được trong nhà anh.
Uống xong cốc nước, anh để cốc xuống, đi vào phòng tắm, cởi quần áo trên người xuống rồi vứt vào trong giỏ, động tác mới làm được một nửa thì đột nhiên cảnh tượng xung đột giữa mình cùng Tiểu Uông vào buổi sáng lại hiện lên.
Nhớ tới buổi sáng không vui, sắc mặt anh không tự chủ trầm xuống.
Coi như Uy Uy có lúc sẽ đến giúp anh vậy thì làm sao? Anh cũng thường đi giúp cô ấy mà!
Khó chịu tiếp tục cởi quần áo, anh đi tới vòi hoa sen mở nước nóng, nước nóng chảy qua các bắp thịt cứng rắn.
Mẹ kiếp, không biết tên kia uống nhầm thuốc gì.
Ban đầu anh và Uy Uy là không cẩn thận mới lên giường, còn không phải là do Tiểu Uông nói muốn ăn mừng đĩa nhạc thành công, chạy đến chỗ bọn họ nói cái gì mà muốn làm tiệc chúc mừng, còn rót cho hai người bọn họ mấy ly rượu mạnh, bằng không anh với Uy Uy sao có thể xảy ra chuyện đó.
Sau đó mọi chuyện phát triển đều là ngươi tình ta nguyện.
Cậu rốt cuộc có cảm giác gì đối với Uy Uy?
Câu hỏi của anh Trương đột ngột hiện lên, anh cứng đờ, vấn đề này làm cho anh không hiểu sao lại tức giận. Anh đối với Uy Uy còn có cái gì cảm giác? Cô ấy vẫn luôn là bạn tốt của anh, huống chi bọn họ chỉ là bạn bè, không liên quan đến tình cảm nam mữ, có người muốn theo đuổi cô ấy, anh có thể làm thế nào? Dĩ nhiên chỉ có thể khích lệ cô ấy cùng người ta qua lại, chẳng nhẽ lại đi ngăn cản sao? Nếu như lúc đầu anh không đồng ý, anh đương nhiên sẽ ——
Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, cả người anh chấn động, bị cảm xúc trong lòng dọa sợ.
Anh đương nhiên thế nào? Ngăn cản cô ấy sao?
Nhìn chằm chằm hơi nước trắng xóa trong phòng tắm — anh đang tắm gội được một nửa thì không tự chủ mà sững sờ.
Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ anh…..
"Chết tiệt!"
Nước nóng đột nhiên trở nên lạnh, anh mắng một tiếng, suy nghĩ lần nữa bị cắt đứt, vội vàng lui sang một bên, tránh khỏi dòng nước lạnh lẽo.
"Làm cái gì?" Nhanh chóng tắt vòi nước, anh quấn một chiếc khăn tắm quanh người rồi đi ra ban công kiểm tra bình nóng lạnh, lại ngoài ý muốn nhìn thấy dưới lầu Trần đạo diễn đang lái xe đưa Uy Uy về.
Không biết vì cái gì, anh tự nhiên cảm thấy nổi giận, đặc biệt là khi Trần đạo diễn cố gắng hôn cô.... ...
Anh không biết mình đến tột cùng là bị làm sao, nhưng chờ tới lúc anh tìm ra thì anh đã trở lại phòng khách cầm lấy điện thoại di động, nhấn dãy số điện thoại quen thuộc trong trí nhớ.
"Xin chào?" Giọng nói của Uy Uy vang lên.
"Uy Uy, nhà anh hết nước nóng rồi, em có biết số điện thoại của bên cung cấp bình nước nóng không?" Anh vừa nói vừa trở lại ban công nhìn xuống, như mong muốn thấy mình thành công quấy rầy bọn họ.
"Trên bình nước nóng có số điện thoại đấy. Nhưng mà bây giờ đã quá muộn, chắc bọn họ cũng đóng cửa rồi đi? Ngày mai anh gọi cũng được mà." Uy Uy vừa nói vừa theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía nhà anh.
Hình Lỗi nhanh chóng rụt đầu lại."Được rồi, có điều anh đang tắm được một nửa rồi, em cho anh mượn phòng tắm một chút."
"OK, anh chờ em một chút." Cô quay đầu nói lời tạm biệt với Trần đạo diễn cùng, sau đó quay người đi vào tòa nhà, nói: "Em đang ở dưới lầu, bây giờ sẽ đi lên ngay đây."
Nghe được trong điện thoại di động truyền đến âm thanh cô mở cửa, anh không nhịn được lại ngó đầu ra ngoài, nhìn thấy Trần đạo diễn vẫn đang một mình đứng trước cửa tòa nhà, đến lúc trong điện thoại truyền đến tiếng thang máy mở ra, tên kia mới xoay người trở lại xe.
Đem phím call nhấn tắt, anh nhìn xe Trần đạo diễn biến mất ở góc đường, tâm tình trở nên vui vẻ đến kì quái.
Trở lại phòng khách, anh để điện thoại lên trên bàn, cầm quần áo sạch, trực tiếp ôm chặt khăn tắm cứ như vậy chạy ra ngoài, đến cửa thang máy đứng đợi cô.
Dù sao tầng này cũng chỉ có căn hộ của hai người bọn họ, cũng không sợ bị người ta nhìn thấy hết sạch, lúc đầu anh quyết định mua căn hộ này cũng bởi vì nó có kết cấu như vậy.
Cửa thang máy đing một tiếng mở ra, Uy Uy vừa thấy anh một đầu bọt, nửa người để trần, sửng sốt một chút, bật cười, "Anh làm cái gì?"
"Anh tắm được một nửa thì hết nước nóng." Anh giật nhẹ khóe miệng.
Uy Uy lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, cười hỏi: "Thế nào lại không kiểm tra trước?"
"Anh cho là em đã kiểm tra giúp anh rồi." Anh đi theo phía sau cô vào cửa.
"Em không có chú ý tới, gần đây tương đối bận rộn." Cô cười cười, ý bảo anh cứ tự nhiên, sau đó vào phòng ngủ.
Nghe vậy, Hình Lỗi mới phát hiện giọng điệu của mình quá mức tự nhiên, anh theo bản năng cho rằng đây là chuyện cô phải làm, nhưng là, có mấy người sẽ giúp hàng xóm hoặc bạn tốt chú ý tới việc nước nóng có còn hay không đây?
Anh sững sờ một chút rồi mới đi vào phòng tắm, sau khi mở bình nước nóng thì một vấn người khác làm cho người ta không thoải mái hiện ra.
Cô rất bận? Việc gì chứ? Bận bịu đi hẹn hò sao? !
Gương trong phòng tắm phản xạ ra thái độ của anh, anh bất giác cau mày.
Ông trời, nhìn anh giống như là vừa uống một bình dấm.
Anh đang ghen sao?
Chợt hất đầu, anh xoay người rời khỏi tấm gương, mở ra nước nóng khiến bọt từ trên đầu anh từ từ chảy xuống.
Không đúng, làm sao có thể như vậy, đối phương là Uy Uy đó! Anh và cô chỉ là bạn tốt mà thôi!
Mẹ kiếp, đều do cái miệng quạ đen, mới có thể khiến cho anh suy nghĩ miên man.
Anh làm sao có thể ghen chứ? Trước hôm nay anh cũng không cảm thấy Uy Uy cùng người khác qua lại không có cái gì là không đúng, đúng, nhất định là do Tiểu Uông buổi sáng một phen nói bậy, mới có thể khiến cho anh hiểu sai đi.......
Đáng ghét!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook