Nếu cô không đồng ý chia tay, Chung Lệ Nhan thật sự sẽ làm bản thân bị thương, Tiết Nhượng sẽ tha thứ cho cô sao? Còn có thể cùng ở bên cô sao? Sẽ không, đều sẽ không.

Cô chỉ biết sẽ trở thành kẻ thù của Tiết Nhượng, bởi vì mẹ cậu vì cô mà chết, Trương Lam vươn tay lấy dao cắt hoa quả: "Dì, dì đưa dao cho cháu."

Chung Lệ Nhan làm sao sẽ để cô lấy dao đi, bà giơ lên thật cao, nhìn vào đôi mắt Trương Lam: "Dì hỏi cháu, cháu có chia tay hay không?"

"Dì!" Trương Lam nước mắt rơi xuống, cô lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải chuyện như vậy, loại chuyện này làm cô đặc biệt sợ hãi, cô bất lực, cô thật sự không muốn chia tay, cô nghẹn ngào, run rẩy: "Dì, chúng ta không thể bàn lại sao? Cháu tuyệt đối sẽ không liên lụy tới Tiết Nhượng, thật sự sẽ không!"

Sắc mặt Chung Lệ Nhan trầm xuống mấy phần, bà đem dao cắt hoa quả nhắm ngay cổ tay của mình.

Trương Lam thấy thế, thiếu chút nữa muốn điên rồi, cả người nhảy dựng lên, hô: "Dì đừng làm bậy, dì, cháu van cầu dì."

"Vậy cháu nói, cháu có chia tay hay không? Nói cái gì mà không liện lụy tới Tiết Nhượng, dì không tin." Chung Lệ Nhan cơ hồ không muốn thương lượng, bà cảm thấy chuyện Tiết Nhượng yêu đương không thể nói chuyện.

"Dì!" Trương Lam hàm chứa nước mắt, mặt cầu xin, Chung Lệ Nhan liền nhìn chiếc dao cắt hoa quả, Trương Lam nhìn theo tầm mắt bà, dao cắt hoa quả kia cách cổ tay bà rất gần, chỉ chần nhẹ nhàng chuyển lên phía trước là có thể chạm tới da thịt, Trương Lam lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào, bả vai vẫn luôn run rẩy.

Cô lắc đầu: "Dì đừng làm bản thân bị thương, cháu van cầu dì."

Chung Lệ Nhan không nghĩ tới đứa nhỏ này lại quật cường như vậy, bà có chút kinh ngạc, sau đó bà hừ lạnh một tiếng, dao nhỏ nhẹ nhàng cắt xuống, một tia máu màu đỏ chảy ra, Trương Lam choáng váng, cô ngã ngồi ở trong sân, che mặt nói: "Cháu đồng ý với dì, cháu chia tay, cháu sẽ nói với cậu ấy, dì cũng đừng chuyển trường cho cậu ấy, cháu sẽ chuyển, dù sao thành tích của cháu cũng không tốt, cháu cũng không thích hợp với Nhất Trung, dì để cậu ấy học tập thật tốt, tương lai vào một đại học thật tốt."

Nói xong, cô gào khóc.

Chung Lệ Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông dao nhỏ, nhặt nắp ở trên mặt đất, đóng lại, ném vào trong túi, cầm túi xách lên, nói: "Nếu cháu không thể thực hiện hứa hẹn, dì sẽ còn tìm đến cháu. Trương Lam, các cháu vẫn còn trẻ, sau này cháu sẽ cảm ơn dì, cháu cho là bây giờ cùng Tiết Nhượng nói yêu đương có thể kéo dài sao? Không phải vậy, có lẽ lên đại học các cháu mỗi người mỗi ngã, nhà các cháu điều kiện hơn chúng ta nhiều như vậy, cha mẹ cháu sẽ không đồng ý cháu tìm tới Tiết Nhượng."

"Mới không phải, ba mẹ cháu đồng ý!" Trương Lam đè nén xuống thống khổ, hướng Chung Lệ Nhan quát.

Chung Lệ Nhan sửng sốt, sau đó cười lạnh: "Vậy cũng khó trách, cháu không sợ hãi như thế, không cách nào hiểu cha mẹ cháu."

Nói xong bà cầm túi, sải bước đi ra khỏi sân, Trương Lam ngồi ở trong sân, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn bóng lưng kia rời đi, đây là lần đầu tiên cô lớn như vậy.

Lần đầu tiên bị người dọa như vậy.

Thì ra dì vì con trai mình, có thể không từ thủ đoạn nào như thế.

Nước mắt chậm rãi bị gió thổi khô, Trương Lam ngơ ngác nhìn xa xa, nhìn ở cửa ra, nhìn chiếc xe ra vào, bóng lưng của Chung Lệ Nhan đã không thấy tăm hơi, mới vừa rồi hết thảy tựa như một giấc mộng, cô đứng lên, lau nước mắt, điện thoại cũng vang lên một tiếng.

【 XR: Tỉnh ngủ chưa? 】

Nhìn đến tin wechat này, nước mắt Trương Lam lại lần nữa chảy xuống, cô ngồi xuống, che ngực, nghẹn ngào, nức nở, cô nắm chặt điện thoại.

Cho đến khi đầu bên kia lại gửi một tin mới.

【 XR: Xem ra còn chưa tỉnh ngủ, tỉnh thì gọi điện thoại cho tôi. 】

Trương Lam chịu không nổi, cô đứng dậy, xoay người chạy tới khu biệt thự, sau khi vọt vào trong nhà, dì Lưu chỉ nghe thấy tiếng bước chân, từ phòng bếp đi ra, chỉ nghe thấy tiếng chạy lên cầu thang, dì Lưu cười hỏi: "Sao vậy? Không đi tìm Chu Huệ chơi sao? Buổi tối muốn ăn cái gì? Dì làm cho cháu."

Phanh —— đóng cửa lại.

Dì Lưu cũng không nghĩ nhiều, vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa tối.

Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh về nhà hơn sáu giờ, vừa vào cửa liền tìm Trương Lam, dì Lưu cười chỉ chỉ trên lầu, Trì Bình nói: "Tôi đi xem con bé, xem có phải chơi trò chơi hay không."

Dì Lưu cười nói: "Đoán chừng là vậy, vừa mới trở về liền chạy vào rất nhanh."

...

Trương Lam ở trên giường khóc xong rồi ngủ, sau đó vẫn luôn gặp ác mộng, tiếng gõ cửa của Trì Bình cũng không đánh thức cô, Trì Bình gõ một hồi lâu, không ai đáp, bà dừng một chút, nghĩ đứa nhỏ này chắc đang ngủ, mà trong lúc này, điện thoại Trương Lam vang lên, Trương Lam vẫn còn ở trong mộng,

Trì Bình nghe tiếng điện thoại vang lên, vì thế tìm dì Lưu hỏi chìa khóa, mở cửa đivào, trong phòng một mảnh tối đen, tất cả rèm cửa sổ đều kéo kín, điện thoại đặttrên bàn vang lên, lóe sáng, 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương