Edit: Huyên

Beta: Tà

 

Lâm Lung nắm trong tay hộp sữa chua vẫn còn hơi lạnh, không nhịn được nhếch khóe miệng lên. 

 

Hình như đội trưởng không ghét cô đâu. 

 

Ai ngờ chàng trai mới vừa rồi vẻ mặt còn dịu dàng, thấy cô đứng tại chỗ cười ngây ngô, sắc mặt lại khôi phục không cảm xúc, “Còn phải tiếp tục dỗ em nữa à?”

 

Lâm Lung: “…”

 

Cô còn chưa phủ nhận, Từ Ứng Hàn đã xoay người bước ra ngoài. Kết quả vừa mới đi hai bước, Lâm Lung thấy anh dừng lại, hơi quay đầu, bỏ lại một câu.

 

“Thật đúng là chưa thôi sữa mà.”

 

Lâm Lung cầm hộp sữa chua, tức đến muốn giậm chân, hậm hực trừng gáy anh. 

 

Chưa thôi sữa?

 

Chờ ngày nào đó gặp nhau trong đấu rank, em đánh anh bể đầu, lúc đó anh sẽ biết chưa thôi sữa là gì. 

 

Lâm Lung mang sữa chua trở lại phòng huấn luyện. Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn đang chờ cô để cùng nhau xếp đội vào trận mới. 

 

“Tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi,” Lâm Lung để hộp sữa chua vị đào đã uống lên bàn. 

 

Giản Dịch đang nghiên cứu skill của tướng, nghe cô nói vậy bèn đáp một tiếng. Mà người ngồi cùng hàng với Lâm Lung, Vương Ngọc Đàn, vừa quay đầu liền thấy hộp sữa chua trên bàn cô.

 

Cậu ta nhẹ giọng ‘a’ một tiếng, có chút kinh ngạc và lo lắng. 

 

“Lâm Lung, sữa chua này em lấy ở đâu vậy?”

 

Lâm Lung chỉ chỉ bên ngoài, cô do dự một chút, đang suy nghĩ có nên nói cho họ biết là đội trưởng cho mình hay không.  

 

Kết quả hai người còn lại đang chơi game đột nhiên quay đầu, đặc biệt là Giản Dịch, tròng mắt như sắp đóng đinh lên hộp sữa chua. 

 

“Không thể lấy đồ ăn trong tủ lạnh ở phòng bếp ạ?” Lâm Lung thấy bọn họ kỳ lạ như vậy, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ. 

 

Bảo sao Từ Ứng Hàn đột nhiên tốt với cô như vậy, nhất định là muốn đùa cợt cô đây mà. 


 

Giản Dịch vội vàng lắc đầu: “Không thể.”

 

Cũng may TOP Ngô Địch đưa tay gõ cậu ta một cái, quay đầu nói với Lâm Lung: “Không phải, đồ trong tủ lạnh em có thể lấy tùy ý, chẳng qua là hộp sữa chua này tốt nhất không nên chạm vào.”

 

“Cái gì mà tốt nhất không nên chạm vào, là nhất định không thể chạm,” Giản Dịch ngồi chồm hỗm trên ghế, ôm đầu đau đớn. 

 

Lâm Lung có chút mơ hồ trợn tròn mắt, Vương Ngọc Đàn thấy cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, quả thực vô cùng đau đầu.

 

Cậu ta hắng giọng, “Nếu như muốn sống tốt ở nhà chung này, có hai điều nhất định không thể làm.”

 

Lâm Lung nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay hiện lên hai chữ tò mò. 

 

“Thứ nhất, không thể hít lính của Hàn ca.” Vương Ngọc Đàn một bộ ‘nghĩ mà sợ’ nói.

 

“Thứ hai, không thể động vào sữa chua của Hàn ca.” Giản Dịch một bộ ‘biết vậy chẳng làm’ nói.

 

Lâm Lung dĩ nhiên hiểu điều thứ nhất, bởi vì Liên Minh Huyền Thoại có ba tuyến đường TOP, MID, BOT, lính và xe đều là vàng, cho nên mọi người đều không động đến lính trên đường của người khác vì rất ảnh hưởng đến việc tăng level.

 

“So với điều thứ nhất, điều thứ hai lại càng không thể vi phạm,” Giản Dịch vẻ đã được lĩnh hội. 

 

Vương Ngọc Đàn nhớ đến chuyện của cậu ta, không nhịn được cười nhạo, “Cậu là đáng đời, ai bảo một lần uống hết sạch hai hộp sữa chua cuối cùng trong tủ lạnh.”

 

Thấy Lâm Lung còn đang ngơ ngác không hiểu, Vương Ngọc Đàn nén cười nói: “Ban đầu sau khi cậu ta uống xong, Hàn ca bắt cậu ta đi siêu thị mua mười thùng sữa chua trở lại. Tiểu khu của chúng ta, đi tới cửa đã mất mười phút, đi siêu thị mất 20 phút. Mang về được 10 thùng sữa chua, cậu ta đã mệt như chó, ngay cả đấu rank cũng chẳng đánh nổi.”

 

Giản Dịch thở dài một cái, chuyện cũ có hối hận cũng không thể quay lại. 

 

Lâm Lung nín cười, quả thật giống như việc mà Từ Ứng Hàn sẽ làm. 

 

Nhưng mà cô không thể tưởng tượng được một người lạnh lùng cao ngạo như anh sẽ thích loại sữa chua này. 

 

Còn bảo vệ đồ ăn đến như vậy. 

 

“Cho nên thừa dịp Hàn ca chưa phát hiện, em tranh thủ nhờ dì giúp việc mua một hộp mang về đi, anh vừa thấy dì đi siêu thị,” Giản Dịch vẫn có tâm, không muốn thấy Lâm Lung phải đi bê sữa chua, dẫu sao cô bé này chân tay nhỏ nhắn, tuy rằng vóc dáng cao nhưng lại quá gầy. 

 

Lâm Lung chớp chớp mắt, lại cầm hộp sữa chua trên bàn lên, cười nói: “Nhưng đây là đội trưởng cho em mà.” 

 

“Cái gì?” Giản Dịch đôi mắt mở lớn như chuông đồng.

 

Sau đó cậu ta ủy khuất nói: “Dựa vào cái gì, ban đầu tôi cũng chỉ cầm nhầm hai hộp, kết quả Hàn ca thiếu chút nữa ép chết người, không công bằng, quá không công bằng.”


 

Vương Ngọc Đàn: “Có cái gì không công bằng, nếu cậu đẹp như Lâm Lung, không chừng Hàn ca đã hạ thủ lưu tình rồi.”

 

Giản Dịch: “…”

 

Ngô Địch: “Hay là chuyển giới đi?”

 

Vương Ngọc Đàn bổ sung: “Còn phải giải phẫu thẩm mỹ.”

 

Lâm Lung an ủi, “Chắc bởi vì Hàn ca thấy em là người mới.”

 

Giản Dịch càng tủi thân: “Lúc ấy anh cũng là người mới mà.”

 

Bọn họ đang xôm tụ, Từ Ứng Hàn ở bên ngoài cũng đã trở lại. Anh vừa vào phòng huấn luyện đã thấy bốn cặp mắt nhìn chăm chăm vào mình. Anh mặt không đổi sắc hỏi: “Không đi đấu hạng à?”

 

“Hàn ca, dựa vào cái gì mà Lâm Lung có thể uống sữa chua của anh,” Giản Dịch uất ức kêu lên.

 

Từ lúc vào đội JG đến giờ cậu ta vẫn chưa được hưởng ưu ái và hậu đãi của đội trưởng đâu đấy. 

 

Ngay cả Ngô Địch luôn già dặn chững chạc, lúc này cũng phải cười đểu hắc hắc hai tiếng: “Thiên vị thật, nhìn xem JG của chúng ta chịu uất ức chưa kìa, đúng là không thể nhìn người bằng định kiến.” 

 

Ngô Địch nói xong, ngay cả SP của Từ Ứng Hàn, Ngọc nương nương cũng giơ tay phát biểu ý kiến: “Hàn ca, em chính là support của anh, mỗi ngày đều chống chọi đạn pháo cứu mạng anh, anh cũng chưa cho em uống sữa chua lần nào.”

 

“À,” tất cả mọi người đều mỏi mắt trông mong câu trả lời của anh, ai ngờ người này cứ như vậy ngồi xuống ghế, qua loa lấy lệ à một tiếng. 

 

Lâm Lung đang muốn giúp Từ Ứng Hàn giải thích, dù sao anh cũng là đội trưởng, cô lại là đội viên nhỏ nhất, còn là con gái, đội trưởng quan tâm một chút cũng là lẽ đương nhiên. 

 

Nhưng Từ Ứng Hàn đã quay đầu, khuôn mặt vạn năm không cảm xúc nhìn mọi người: “Cô nhóc này còn chưa thôi sữa, mấy đứa cũng vậy?”

 

Giờ phút này, cô gái nhỏ vốn đang suy nghĩ làm thế nào giúp anh nói chuyện, bỗng nhiên ngẩng đầu hung hăng trợn mắt lườm anh một cái. Cái chuyện thôi sữa này sống chết anh cũng không bỏ qua đúng không.

 

Từ Ứng Hàn xếp hàng vào trận, lúc sắp bắt đầu, anh cười như không cười nói với ba người: “Còn ngồi ngốc ở đấy làm gì, tiếp tục lên xe tang* chơi với nhau đi.” 

 

(*) Xe tang: Khi đấu rank, có từ 3 người trở lên chơi cùng nhau thì gọi là đi chung một xe. Thua thì gọi là xe tang.

 

Lâm Lung nghe anh nói, đáy lòng đều là không phục. Mới vừa nãy cô đã gánh team đó.

 

Huống hồ hai người kia đánh cũng tốt, bọn họ còn lâu mới ngồi xe tang cùng nhau. 


 

Nhưng sự thật đã chứng minh, Từ Ứng Hàn nói đúng. 

 

Trải qua 5 trận thua, Lâm Lung nhìn thứ hạng của mình từ top 10 rơi xuống thứ 20, chiến tích một mảng đỏ lòm. Cái này đâu phải phân đội cùng tiến, rõ ràng là đội đưa tang. 

 

Hai người kia thì không cần phải bàn, bất kể chơi vị trí nào cũng trở thành tạ* của team. Giản Dịch JG đi đâu cũng chết dí, Vương Ngọc Đàn một lần chơi TOP, bị bên địch solo kill, feed** đến mức 0-9 quỷ khóc thần sầu. 

 

* Tạ: Chơi dở, kéo team đi lùi :v 

** Feed: Chết quá nhiều

 

Cuối cùng, ngay cả Lâm Lung cũng trở nên ngớ ngẩn, đi đánh bùa xanh, lại bị bùa xanh giết chết. 

 

Kinh nghiệm đau đớn không muốn kể ra.

 

Hai người kia tìm cơ hội chuồn êm, chỉ còn lại Lâm Lung ngồi ngơ ngác trước màn hình máy tính. 

 

Từ Ứng Hàn bên cạnh thấy cô không nhúc nhích, đặc biệt quay đầu nhìn: “Chúc mừng, đội xe viếng đám ma rốt cuộc đã giải tán.” 

 

Kết quả Lâm Lung quay sang, đôi mắt có chút đỏ lên. 

 

Từ Ứng Hàn nhíu mày, không phải vì rớt hạng mà khóc nhè đi. 

 

 Sau một lúc lâu, cô gái nhỏ tủi thân nói: “Em thế mà lại bị bùa xanh đánh chết.”

 

Không phải nguyên nhân do quái lớn là rồng hay Baron*, mà cô, một thách đấu Mid sever Hàn Quốc, lại bị bùa xanh giết.

 

(*) • Rồng: Nằm ở sông gần đường dưới, tốt nhất hãy đối đầu với quái rừng này với nhiều người. Tiêu diệt Rồng cho tất cả mọi người trong đội một số lượng vàng nhất định.

• Baron Nashor: Con quái vật nguy hiểm này làm tổ ở phần sông gần đường trên. Là một cuộc chiến khó khăn kể cả với năm thành viên cùng trang bị đầy đủ, Baron Nashor là quái vật khó nhằn nhất trong Liên Minh Huyền Thoại. Tiêu diệt con quái vật khổng lồ này cho tất cả cá thành viên một số vàng và kinh nghiệm cùng một bùa cực mạnh cho toàn đội.  

Bùa Baron Nashor: Bùa tăng nhanh khả năng hồi máu và năng lượng cũng như tăng một số đáng kể sát thương và sức mạnh pháp thuật

 

Tối đến, mọi người ăn xong cơm thì tiếp tục đấu rank. 

 

Nhưng bọn họ không biết, bởi vì buổi chiều 3 người chơi cùng nhau, đã khơi dậy trên diễn đàn 1001 câu chuyện tam sao thất bản. Đặc biệt có một topic, bởi vì tiêu đề hết sức hấp dẫn nên đã có hơn 1000 bình luận.

 

“Báo!!! Tôi biết người đi MID mới của I.W là ai.”

 

I.W vốn là câu lạc bộ nhà giàu của Liên Minh Huyền Thoại, sau khi Đỗ Chi Trạch rời đi, trên mạng đã thảo luận rất nhiều việc ai sẽ là người đi MID mới của họ. 

 

Bình luận đứng đầu, chính là người trong cuộc lên tiếng.

 

“Xế chiều nay tôi tình cờ OB phân đội viếng đám ma của Giản Dịch và Ngọc nương nương, kết quả đột nhiên phát hiện có một ID chưa bao giờ qua lại cùng bọn họ luôn tổ đội chung. Đầu tiên tôi cũng cho rằng mình nhìn nhầm rồi, nhưng mà bọn họ chung đội tới 6 trận, nếu như không phải cùng nhau xếp đội đấu hạng, tỷ lệ này cơ bản là bằng 0.”

 

“Sau đó, tôi lại phát hiện ID này chơi solo đường MID, đặc biệt là ở trận đầu tiên, đội 3 người gặp phải Đỗ Chi Trạch, toàn bộ trận ID này hoa hoa lệ lệ giết Đỗ Chi Trạch 2 lần.”

 

Tiêu đề topic quá hấp dẫn, cho nên ngay từ đầu mọi người đã xếp hàng hỏi, người đi MID mới rốt cuộc là ai. 

 


Nhưng chủ thớt lại thừa nước đục thả câu, một mực vòng vo không trả lời chính xác, làm người qua đường tức giận mắng hắn đậu má, quay sang xem lại video đấu hạng của phân đội xe tang hôm nay. 

 

Sau hơn trăm bình luận, rốt cuộc có một người tốt bụng cho họ câu trả lời.

 

“Má nó, người cùng tổ đội với Giản Dịch và Ngọc nương nương lại là Piano, MID thách đấu này chơi cũng không tệ, nhưng I.W điên rồi mới mời một người không có chút kinh nghiệm nào tới thay thế Đỗ Chi Trạch.”

 

Vốn còn có người không tin, kết quả sau đó không ngừng có người xác nhận, hôm nay ba người bọn họ quả thật cùng nhau chơi. 

 

Dĩ nhiên cũng có fans lạc quan bày tỏ, có khi là người trong đội hình bổ sung, còn chưa có quyết định cuối cùng mà. 

 

Cũng có những fans khác âm dương quái khí nói, chúc mừng I.W đã có người đi MID mới đầy hứa hẹn, nói không chừng người ta xuất đạo liền lên đỉnh, dẫn dắt chiến đội chiến thắng series S. 

 

Sau đó fans bắt đầu cãi nhau loạn lên, cuối cùng không biết ai chia sẻ topic này lên weibo. 

 

Vì vậy các fan của I.W lại hùng hổ xông tới weibo của chiến đội, cũng may lần này họ không manh động nữa mà chọn cách nhắn tin dò hỏi. 

 

Nhưng trong đó cũng không thiếu mấy câu như, nếu các người thật sự dám để cái tên người qua đường Piano này đứng đầu đội, tôi sẽ dội bom ngay câu lạc bộ. 

 

Lâm Lung lúc này hoàn toàn không biết gì, bởi vì cô đang nhận một cuộc điện thoại. 

 

Lúc này đã là 10 giờ tối, mọi người đang ăn đồ nướng Chu Nghiêu mua về. Kết quả lúc Chu Nghiêu đang cùng Giản Dịch tranh nhau một xiên thịt dê, anh ta liếc qua tin tức trong điện thoại, chợt kêu lên một tiếng. 

 

Giản Dịch bị dọa, suýt nữa thì đánh rơi xâu thịt dê cuối cùng xuống đất. 

 

“Fox trở lại,” Chu Nghiêu tay đầy dầu mỡ, cầm điện thoại di động, nửa ngày mới ngẩng đầu lên nói. 

 

Trong phòng bếp đột ngột trở nên yên tĩnh lạ thường. 

 

Điện thoại di động của Lâm Lung reo lên, là một dãy số lạ gọi tới. 

 

Lâm Lung không suy nghĩ nhiều, một bên gặm khoai tây, một bên ậm ừ nhấc máy nói alo, xin hỏi ai vậy. 

 

“Đậu Đỏ,” giọng nói của đối phương ung dung mà khoái trá, nhưng Lâm Lung vừa nghe đã đánh rơi một chút khoai tây lên bàn. Đầu dây bên kia vẫn không biết gì, càng vui vẻ.

 

“Anh trở lại rồi.”

 

Lâm Lung không lên tiếng, mà người vừa mới xuống khỏi máy bay, đang đứng ở đường băng, giương ra một cánh tay, hướng về phía bầu trời rống lên một câu: “Thượng Hải, ta đã trở lại.”

 

Tiếng rống quá lớn, khiến Lâm Lung thấy nhức đầu. 

 

Cô lạnh lùng nhả vào điện thoại một câu: “Đồ ngốc.”

 

Sau đó cúp máy. 

 

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha tôi biết chắc chắn sẽ có người hỏi, từ chỗ nào nhảy ra một anh trai nữa.

Kỳ thật chương trước Lung muội vẫn luôn gọi Lâm Diệc Hoài là anh cả đó.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương