Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Chương 42: Lão đại, mau cứu ta (9)

Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Hô ——" Tấn Nguyên ngã người trên ghế salon trong thư phòng, thở ra một hơi thật dài, lại nhìn điện thoại vẫn luôn rung lên không ngừng nghỉ, bấm nhận.

Nếu không nhanh chóng nhận điện thoại, hắn sợ bản thân không khống chế được chân của mình, sẽ lại về căn phòng đầy cám dỗ kia.

Bất quá, nhận điện thoại, Tấn Nguyên một thân ham muốn biến thành lửa giận liền xả.

"Tiếu Sở Bạch, tôi tự nhận là không nợ nhà các người, cậu còn muốn bắt bí tôi tới khi nào?"

"Cậu cảm thấy ta là muốn chút mặt mũi kia sao?"

Mặt mũi? Là cái gì, có thể thân có thể ôm có thể sờ sao?

Có Diệp Tử, còn sĩ diện làm cái gì?

Tấn Nguyên nặn nặn hai đầu cánh mũi, hắn chỉ là xem ân tính trước đây của Tiếu bá phụ đối với hắn mới chăm sóc Tiếu Sở Bạch nhiều hơn một chút, lại bị đối phương hiểu lầm, coi thành hắn cố kỵ Tiếu Sở Bạch.

Đáng ra hắn phải giết chết đoạn tình cảm này từ khi còn bé, sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần để Tiếu Sở Bạch không thấy được rõ địa vị của bản thân.

"Diệp Tử là ai, không cần cậu nói cho tôi nghe!"

"Tiếu Sở Bạch, việc làm ăn của tôi có liên quan gì tới cậu, Diệp Tử muốn tiền của tôi, muốn bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu, em ấy tội gì phải làm khổ bản thân?!" Hắn có thể đem mạng của mình giao cho Trình Diệp.

"Sáng sớm mai cậu đi tìm Chu trợ lý đi, sau này không cần gọi điện thoại cho tôi nữa, Tiếu Sở Bạch, cậu... Cũng đừng gọi tôi là anh, tôi không gánh nổi." Trước đây cảm thấy này chẳng qua chỉ là một cái xưng hô, gọi sao cũng được, nhưng bây giờ nghe thấy, lại hết sức trào phúng chói tai.

Hắn không nghĩ tới Tiếu Sở Bạch lại ôm ấp kỳ vọng như vậy với mình, nếu sớm biết ——

Người này hắn tuyệt đối sẽ không giữ ở bên người!

Tiếu Sở Bạch giận hờn đi ra biệt thự nổi gió lạnh, bình tĩnh lại tâm tình ngay lập tức liền hối hận rồi, cậu ta không nên kích động như vậy, càng không nên cùng Tấn Nguyên đối đầu.

Ở lại bên người Tấn Nguyên mới có thể đánh động hắn, nếu thật sự bị chuyển đi thì cái gì cũng không làm được.

Không biết tình trạng của Tấn Nguyên, không thể dùng cách ngày ngày quan tâm để xoát độ tồn tại, càng không đuổi được những oanh oanh yến yến bên cạnh hắn, thậm chí... Tấn Nguyên sẽ từ từ quên mất cậu ta, đây là điều cậu ta tuyệt đối không thể chịu đựng!

Tiếu Sở Bạch xoay người, nhưng... Lại không thể vào biệt thự, nhìn mặt vệ sĩ, Tiếu Sở Bạch cơ hồ muốn vén tay áo lên cùng đối phương đánh nhau.

Mà, cùng một sai lầm tuyệt đối không thể phạm phải lần thứ hai.

Tiếu Sở Bạch hít sâu một hơi, chỉ có thể bấm điện thoại gọi Tấn Nguyên, ý đồ muốn làm nũng lừa gặt cho qua, không nghĩ tới lại đổ ập xuống một trận mắng, nước mắt oan ức liền rơi xuống.

Cậu ta cảm thấy bản thân đã rất kìm nén, cậu ta chỉ là vì cãi lại hai câu, không nghĩ tới... Tấn ca liền không để ý tới nhiều năm tình cảm, thậm chí còn muốn cùng cậu ta đoạn tuyệt quan hệ.

Đứng ở giữa sườn núi, buổi tối gió lạnh từng trận thổi trên mặt, mới vừa chảy nước mắt da mặt căng đau, chỉ cần nhắm mắt lại chính là nụ cười ôn nhu của Tấn Nguyên dành cho 'kỹ nữ' kia, so với khi nhìn mình lại là không thèm nhìn hoặc ánh mắt lạnh như băng.

Cậu ta ôm ngực, một hồi lâu sau ôm đầu ngồi xổm xuống, trong miệng lẩm bẩm kêu tên Tấn Nguyên.

Cậu ta không cam lòng! Dựa vào cái gì, mình và Tấn ca là thanh mai trúc mã, nhưng 'kỹ nữ' kia chỉ là ỷ vào một gương mặt mê hoặc người.

□□ chính là □□, giả bộ nhu nhược, Bạch Liên hoa lừa người, cậu ta làm sao so được với mình yêu tha thiết Tấn ca nhiều năm như một ngày.

Tiếu Sở Bạch nhớ tới hai ngày trước bản thân luôn bị Trình Diệp đâm đến phát bực, nhất định là đối phương cố ý, muốn phá hoại hình tượng của mình trước mặt Tấn ca, Tiếu Sở Bạch cắn răng, mình thế mà còn thật sự mắc câu, như đàn bà chanh chua đối đầu với con tiện nhân kia, thậm chí còn nổi giận với Tấn ca!

Chết tiệt, cơn giận này mình khẳng định không thể cứ thế mà cho qua! Nhưng Bạch Liên hoa, một ngày nào đó sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó không chỉ có mình có thể giải oan, Tấn ca nhất định sẽ chán ghét cậu ta gấp bội!

Nghĩ đi nghĩ lại Tiếu Sở Bạch bỗng nhiên ngoắc ngoắc khóe môi, tựa hồ đã tiên đoán được cảnh Trình Diệp bị đuổi ra khỏi cửa, tình trạng cùng đường mạt lộ đáng thương thê thảm.

Trong bóng tối Trình Diệp yên lặng quan sát: "... Cậu ta là bị tôi kích thích đến choáng váng sao?"

Trong ảo tưởng của Tiếu Sở Bạch, Tấn Nguyên sẽ nhận ra bộ mặt thật của Trình Diệp sau đó sẽ đầy cõi lòng áy náy đối với cậu ta, tình cảm rất chân thành. Tấn Nguyên cúp điện thoại, không kiên nhẫn híp mắt, đối với Tiếu Sở Bạch đã buồn bực tới cực điểm.

Vừa nghĩ tới đối phương cao cao tại thượng, cảm thấy công ty, hết thảy đều là của cậu ta, thậm chí không đem hắn nhìn ở trong mắt, ánh mắt khinh bỉ liền cảm thấy buồn cười.

Thật không biết là ai cho cậu ta dũng khí lớn như vậy, cứ ảo tưởng bản thân có thể quyết định thay hắn.

Tấn Nguyên cười nhạo một tiếng, mặt không thay đổi ngẩng mặt dựa vào ghế salon nhấc lên cánh tay che mắt.

Trình Diệp nhìn hắn cười, khóe môi cũng theo bản năng gợi lên một độ cong, trong con ngươi kìm lòng không đặng lộ ra mấy phần châm biếm.



Bất kể là kiểu Bạch Liên hoa gì, đều luôn tự cho mình là..., coi bản thân chính là trung tâm vũ trụ, chỉ cần cậu ta muốn, thì ai cũng yêu thích cậu ta, bảo vệ cậu ta, đều phải coi cậu ta là bảo bối nâng ở trong lòng bàn tay.

Nếu như ai làm khác, sống liền không phải là sống nữa rồi?

Bản thân sắp xếp vở kịch lớn, cũng không ngẫm lại xem người khác có ai nguyện ý diễn chung với mình hay không.

Cứ nghĩ mình là bảo bối, không chừng lại bị người khác khịt mũi coi thường.

Tỷ như Tấn Nguyên, cùng là chó cỡ lớn, mắt chó còn không được tốt, có cái gì hay đáng để yêu.

Nhưng mà,

Trình Diệp suy nghĩ một chút, không thể phủ nhận đối phương cũng có chút bản lĩnh, nếu không phải như vậy cậu cũng không thể lợi dụng hắn mà trả thù Bạch Liên hoa.

Cậu cong cong chân mày, dù sao cũng ngủ không được, còn không bằng đi xoát tăng độ yêu thích, khiến Tấn Nguyên càng yêu cậu, tức chết Bạch Liên hoa.

Cậu vén chăn lên xuống giường, cũng không có trực tiếp đi thư phòng, mà ở trong phòng ngủ bồi hồi một trận, làm sao cũng không đợi được Tấn Nguyên, cầm điện thoại chần chừ nửa ngày vẫn không gọi điện thoại, sau khi ra cửa liền đứng ở cửa thư phòng, nằm nhoài trên lan can ngẩn người.

Đứng tại vị trí này, tương đương với ngăn chặn cửa thư phòng, nhưng cũng sẽ không bị hoài nghi là nghe trộm, cậu mang trên mặt chút mê man, tựa hồ có hơi lo lắng, hoảng loạn mà bóp ngón tay cái, bờ môi cắn ra một loạt dấu răng nhạt nhẽo.

Cậu không xỏ giày, bước chân rất nhẹ, nhưng vừa xuất hiện tại cửa, liền bị Tấn Nguyên luôn luôn cảnh giác phát hiện, cũng biết là cậu, dù sao biệt thự này trừ hắn ra cũng sẽ không có người ngoài.

Tấn Nguyên cong cong khóe môi, nhưng lại nghĩ tới đứa nhỏ này mỗi khi từ trên giường xuống đều không quen đi giày, cũng không biết từ khi nào đã nuôi ra thói hư tật xấu này, hắn mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cũng không nỡ để bàn chân Trình Diệp lạnh, lập tức đứng dậy mở cửa.

"Làm sao còn chưa ngủ?"

Sau lưng có người lên tiếng, Trình Diệp sợ hết hồn, nhưng cũng không có nhiều khoa trương, chỉ là run một cái, quay đầu nhìn thấy Tấn Nguyên khuôn mặt miễn cưỡng tươi cười, do dự một chút mới nói: "Ngài tâm tình không tốt?"

Tấn Nguyên buồn cười, sờ sờ đầu của cậu: "Ừ, có một chút, cho nên em muốn như thế nào?"

Trình Diệp nhìn Tấn Nguyên, mím mím môi: "Tôi đến ở cùng ngài."

Chính mình vốn đang bốc lửa, nghe cậu nói như thế, càng không thể kìm nén, không làm sao được nhìn cậu, khẽ cười thành tiếng: "Cho nên em là muốn đến hiến thân?"

Trình Diệp: "..." Thân thể cậu trong nháy mắt cứng đờ, Tấn Nguyên cười cười, đem người chặn ngang ôm vào thư phòng thả ở trên ghế salon, "Lại không mang giày!"

Trình Diệp bĩu môi: "Đi giày âm thanh quá lớn, sẽ ồn đến ngài, không nghĩ tới tai ngài thính như vậy, nhỏ như thế cũng có thể nghe được."

"Là em không muốn đi giày đúng chứ, tôi không phải luôn bảo em phải chú ý sao, làm sao lại không nghe thấy em ở bên ngoài làm gì!" Tuy rằng nghe như là mượn cớ, nhưng Tấn Nguyên nghe vào trong lỗ tai cũng thật là thoả đáng, hắn hai chân kẹp chân Trình Diệp, có chút lạnh, nhưng mùa hè cũng không coi là chuyện lớn.

Hắn đã tìm người, phỏng chừng ngày mai sẽ có thể trải toàn bộ sàn bằng thảm lông cho biệt thự.

Trình Diệp đạp bắp thịt nóng bỏng cứng rắn của hắn, mím môi cười cười, nghiêng đầu dựa vào trên bả vai của hắn: "Không muốn ngài phiền lòng."

Tấn Nguyên lệch đầu đi, hôn vành tai cậu một cái: "Ừ, có em ở đây, trong lòng tôi liền không bỏ xuống được những chuyện rườm rà này."

Trình Diệp xinh đẹp hài hước lườm một cái: "Chẳng lẽ công việc của ngài sau này còn muốn mang theo tôi?"

"Tại sao không thể?" Tấn Nguyên hỏi ngược lại, "Em đến đây ở cũng đã một đoạn thời gian, có muốn ra ngoài đi vòng vòng hay không?"

Đi dạo? Hay là ra ngoài đi vòng vòng?

Trình Diệp không nghĩ tới, dù sao ở biệt thự, Tấn Nguyên chỉ cần không có chuyện quan trọng, mỗi ngày đều sẽ trở về, còn Tiếu Sở Bạch, trước cũng là bởi vì muốn giám sát cậu và Tấn Nguyên, tuy rằng sớm muộn bất định, nhưng xác thực mỗi ngày đều sẽ gặp mặt.

Mục tiêu nhiệm vụ đều ở trước mặt, cậu giả bộ Bạch Liên hoa rất là tiện, không cần đạo cụ và vai phụ, thật sự không nghĩ tới việc đi ra bên ngoài.

Bất quá bây giờ Tiếu Sở Bạch bị đuổi ra ngoài, nếu như cậu còn muốn nhìn thấy lời của đối phương, sợ là cũng chỉ có thể đi ra ngoài.

Hiện tại không đi ra ngoài, sớm muộn gì cũng phải đi, vừa vặn, Trình Diệp vui rạo rực đồng ý, làm ra một bộ dáng kiều khiếp nhận đại ân sủng.

Tâm lý vẫn đang suy nghĩ, không có camera theo dõi, Trình Diệp có lẽ có thể đem kỹ năng diễn xuất phát huy đến trăm phần trăm.

Cậu gật gật đầu, hỏi: "Đúng là lúc ngài không có ở nhà quả thật có chút tẻ nhạt."

Một chữ "nhà", khiến mệt mỏi trên mặt Tấn Nguyên trong nháy mắt tiêu tan không ít, hơn nữa còn là lúc hắn không ở nhà, Diệp Tử mới muốn đi ra ngoài chơi, hắn ở nhà liền không muốn sao?

Tấn Nguyên trong lòng nghĩ phi thường đẹp, hắn nắm chặt tay Trình Diệp, không nhịn được nói: "Em ra ngoài thì cũng được thôi nhưng đi đâu phải báo với tôi một tiếng, tôi cũng không gạt em, em xem ra ở bên cạnh tôi chính là phải gánh chịu nguy hiểm, cho nên tôi không yên lòng để một mình em đi ra ngoài, mang ít người theo được chứ?"

Trình Diệp thầm nói: Anh không yên tâm? Tôi mà còn không yên tâm đây. Thân phận Tấn Nguyên đặc thù, không ít người muốn bắt nhược điểm của hắn để mưu lợi, nhưng Tấn Nguyên không từ thủ đoạn, chỉ có người khác cắm ở trên tay hắn, không có ai lấy được gì từ trên người hắn đi ra ngoài, cho dù Tấn Nguyên không nói, cậu cũng phải xin mấy vệ sĩ.

Đừng nói Bạch Liên hoa không bị hại chết, chính cậu sẽ là người trước tiên bị ám hại.

Tấn Nguyên thấy cậu không ghét, Trình Diệp thực sự là quá ngoan ngoãn hiểu chuyện, không biết nên như thế nào mới có thể biểu thị hắn rất yêu thích cậu, dùng sức hôn mấy cái lên khóe miệng cậu, mặc dù hơi ngẩng đầu, rất muốn tiếp tục loại vận động vừa nãy, nhưng nhìn thời gian đã không còn sớm, Trình Diệp lại đang buồn ngủ, đến cùng không nhẫn tâm quấy rối cậu, ôm cậu về phòng ngủ.

Đem người đặt lên giường, Tấn Nguyên nằm ở bên người Trình Diệp, ôm eo đối phương làm sao ôm đều ôm không đủ, đầu hắn cà cà hõm cổ Trình Diệp, sâu sắc hít một hơi mùi sữa dâu tây thơm toả ra trên người Trình Diệp, ngọt đến tâm hồn.



Thực sự là cử chỉ điên rồ.

Trình Diệp: "..." Vốn cho là giả bộ ngủ liền có thể không bị quấy rầy, kết quả hiện tại bởi vì mình đang ngủ, động tác của Tấn Nguyên hiển nhiên còn làm càn hơn, bị quấy rầy hoàn toàn ngủ không được!

Thở phì phò!

Muốn đánh người!

...

"Đến rồi?" Tiếu Sở Bạch trầm mặt, ngẩng đầu nhìn tay, "Cậu đến muộn hơn nửa canh giờ." (* 1 canh giờ = 2 tiếng)

Mới được cho phép quyền đặc xá ra khỏi nhà, Tiếu Sở Bạch đã mời tới rồi.

Trong dữ liệu thế giới Tiếu Sở Bạch là người rất hiểu cách ngủ đông, chỉ bằng việc cậu ta ở trước mặt lão đại cũng có thể ẩn giấu tình cảm, còn đùa giỡn nguyên chủ, Trình Diệp ban đầu đối cũng có chút kiêng kỵ.

Ít nhất không dám làm mặt khiêu khích.

Nhưng bây giờ ——

Trình Diệp lườm một cái: "Tại sao tao cảm thấy dữ liệu có chút sai sai a, tính cách thiết lập của Tấn Nguyên cũng lạnh, còn Tiếu Sở Bạch, lại có chút nhẫn nại, tao rất khó tưởng tượng được cậu ta gần mười năm đều không bị Tấn Nguyên phát hiện, đáy mắt nóng bỏng như vậy mà?"

666 ngượng ngùng: "Cái này... Tôi cũng không biết a, có lẽ là hiệu ứng cánh bướm?"

Trình Diệp: "... Đại bàng giương cánh mới có thể làm ra loại này phản ứng dây chuyền này."

666: "..." Nó suy nghĩ một chút, lại nói, "Tấn Nguyên căn bản không quan tâm Tiếu Sở Bạch, đừng nói nhìn thấy đáy mắt yêu quý, chính là cả người hắn, Tấn Nguyên sợ là đều không nhìn nhiều."

Trình Diệp: "..." Hình như cũng có lý.

666 lại tiếp tục giải vây cho bản thân: "Độ khó điều chỉnh đến cấp độ nhập môn còn không tốt sao, ngài coi như nghỉ phép, ăn cho ngon ở thật tốt còn không phải đi làm, cuộc sống như vậy bao nhiêu người tha thiết ước mơ."

Trình Diệp suy tư một trận: "Nếu như buổi tối không cần 'khuấy đảo' mà nói, quả thật lúc trước tao thật sự mong đợi cuộc sống sau khi về hưu." Nếu không phải vì tiền, ai lại đi mơ mộng nha, ngược lại cậu không có, hoặc là nói giấc mộng của cậu là mỗi ngày đều không phải làm gì, mà còn không chết đói.

"Xin lỗi xin lỗi, Tấn Nguyên ngài ấy ra ngoài hơi trễ, tôi lại không nói với ngài ấy là tới gặp anh, chỉ có thể kêu ngài ấy đưa tôi tới." Trình Diệp khom lưng xin lỗi, mà trên mặt cũng không có thành ý, thuận thế liền ngồi xuống, đưa lưng về phía cửa, cũng chếch để mặt cậu ta đối diện với những người vệ sĩ kia, vừa vặn để những người khác không nhìn thấy sắc mặt của cậu.

Nghe thấy hai chữ Tấn Nguyên, Tiếu Sở Bạch cũng có chút khẩn trương.

Nhiều năm như vậy, trừ mình ra có ai tư cách gọi hắn là anh, người nào mà không phải cung cung kính kính gọi một tiếng Ngũ gia, nhưng Trình Diệp thì hay rồi, ngay cả tên họ cũng dám gọi thân thân mật mật như thế.

Điều này làm cho Tiếu Sở Bạch cực hận!

Cậu ta nắm chặt tay để trên bàn, gân xanh trên mu bàn tay nhô ra, trợn mắt trừng Trình Diệp.

Trình Diệp chỉ làm như không nhìn thấy, còn vẫy tay gọi cho mình một ly sữa dâu, nhìn sữa màu phấn hồng bên trong còn rơi xuống mấy lát dâu tây hồng hồng, nhìn là đã muốn uống.

Mà trước mặt Tiếu Sở Bạch lại là một ly cà phê còn đang bốc hơi nóng, nước trong và gợn sóng, tám phần mười là không cho sữa cũng không bỏ đường.

Cậu nhìn thấy ánh mắt Tiếu Sở Bạch ghét bỏ, dừng một chút xa xôi nói: "Cuộc sống ngọt như vậy, tôi không chịu nổi khổ."

Tiếu Sở Bạch mới vừa uống một miếng cà phê, cảm thấy được mùi vị còn rất ngon: "..."

Tiếu Sở Bạch siết chặt nắm đấm: "Cậu là cố ý khiêu khích tôi, có đúng không?"

Trình Diệp lắc đầu, vô tội nói: "Không phải cố ý khiêu khích, chỉ là cuộc sống của tôi đối với anh mà nói chính là một loại khiêu khích."

Sự thật chứng minh Tiếu Sở Bạch là một kẻ ngốc, cậu không cần châm trước mới dám nói chuyện, Trình Diệp nhìn Tiếu Sở Bạch, trong con ngươi tràn đầy trêu tức, tựa hồ hết thảy đều biết rõ, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay.

Tiếu Sở Bạch: "!" Cậu ta thấy Trình Diệp, trong lòng lóe lên mấy phần cảm giác biệt nữu.

Quả nhiên, nhu nhược và bất lực này đều là do kỹ nữ giả ra để lừa gạt Tấn ca, một khi thoát khỏi tầm mắt của Tấn ca, ở trước mặt mình, cậu ta không có chút sợ hãi nào, mặt nạ ngụy trang cũng lười mang theo.

Đây không phải là xem thường mình thì là cái gì! Khinh người quá đáng!

Tiếu Sở Bạch kinh nộ mà nhìn Trình Diệp, phẫn hận, liền thêm mấy phần đề phòng.

Tiểu tử này thế mà có thể giấu được Tấn ca, bản thân cũng không phải người dễ đối phó, nói không chừng kẻ thù nào đó cố ý phái tới để tìm hiểu tin tức.

Mình sớm muộn muốn gì cũng sẽ vạch trần bộ mặt thật của người này, không chỉ quét sạch tình địch, còn có thể đem lai lịch của người này đẩy lên sản nghiệp ngầm đi ra ánh sáng, một khi chịu thiệt, Tấn ca khẳng định sẽ biết, có vài thứ là không thể chạm vào!

Thời điểm đó Tấn ca sẽ phát hiện, chỉ có mình Tiếu Sở Bạch, mới có thể vô dục vô cầu, bất kể xảy ra chuyện gì vẫn luôn canh giữ ở bên người Tấn ca.

Ý nghĩ nội tâm Tiếu Sở Bạch thập phần phong phú, lại nhìn về phía Trình Diệp lửa giận trong ánh mắt đã dần dần bình ổn lại, nhiều hơn chú ý và xem thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương