"Gà con...!không, từ giờ gọi ngươi là Mao Mao đi." Tịnh Hứa Gia để gà con xuống đất, nó quay vài vòng, lảo đảo một hồi mới vỗ cánh nhìn Tịnh Hứa Gia, cái đầu nghệch sang bên.
Tịnh Hứa Gia khoác áo choàng rồi lại sửa soạn tóc tai, đi đến trước án thư ngồi xuống.
Gà con rời khỏi chiếc tổ ấm áp trên núi Mộ Niên bốn mùa nở hoa, hiện giờ không quen chỗ ở mới, lạnnh co cánh, nó lạch bà lạch bạch đi đi lại lại quanh phòng, chiêm ngưỡng hết kiến trúc đồ đạc vẫn không sao hết cóng.

Thế là lá gan bắt đầu phình to ra, bắt đầu đến gần thăm dò người một thân mang màu tuyết ngồi phía đằng kia.
Trong trí nhớ của nó, cũng có một vị ngồi im như thế suốt cả canh giờ.

Người nọ vận đạo bào xanh lam, tu luyện trên tảng đá kế cạnh hồ, cơn gió cuốn cánh hoa vì người đó mà nhảy múa mọi ngóc ngách đỉnh Mộ Niên, tiện thể chia sẻ mát lành cho quả trứng vừa mới nứt vỡ không lâu.

Người đó đôi khi cũng sẽ liếc nhìn nó, cho nó vài cành thảo mộc xanh tươi cùng với chút nước được gói bằng lá sen to gấp năm lần thân hình nhỏ ấy, dịu dàng đến nhường nào.
Giờ đây, bóng dáng mới chồng lên bóng dáng xưa, thiếu niên mỹ mạo này trông thật giống người nọ, chỉ có điều nó không biết rằng liệu y có sẵn lòng đối xử tốt với nó như người kia đã từng hay không.
Vào lúc ấy, nhìn thấy người nọ ôm thiếu niên xuống núi, nó chỉ muốn một lần to gan, bám theo đến hết chặng đường thôi mà.
Nào biết được rằng người sẽ để nó lại đây đâu.
Lần đầu tiên rời xa tổ ấm, gà con không biết thế nào là tự do.
"Lạnh à?"
Tịnh Hứa Gia nghiêng đầu, chú ý có một vật thể màu vàng khép nép nhích lại gần mình.

Nghe thấy tiếng y, nó giật bắn người, xách theo đám lông vàng chạy xa tám thước.
Thấy vậy, Tịnh Hứa Gia liền bật cười, dùng ấn ngọc chặn giấy, vỗ vỗ lên sàn, "Lại đây."
Một người kiên nhẫn một gà đắn đo.
Cuối cùng chống không lại nổi sự buốt giá thấu xương len lỏi qua từng sợi lông, nó rùng mình vội vàng đi đến chỗ y, bắt chước tư thế ngồi, lấy thân tròn lấp mất hai cái chân, sau đó nó thấy tầm nhìn bị chắn mất, bóng tối nhàn nhạt bao bọc.
Tịnh Hứa Gia phủ vạt áo lên trên người gà con, trùm nó kín bưng.
Ngoài kia, tuyết như lông ngỗng rải khắp đất trời mênh mông cô quạnh.

Trong phòng không đốt lò sưởi, Tịnh Hứa Gia là người vốn quen với cô độc, sống một mình thoáng hơn bốn trăm năm.

Y biết bản thân không sợ lạnh, gió rét vun vút đến đâu cũng chỉ là ngọn gió đông bình thường không hơn không kém, quen rồi, sao còn cảm giác.
Nhưng nhỡ quên mất ngoài y ra, không ai có thể chịu nổi cái giá rét cứ dai dẳng, thẩm thấu xương máu nơi đây.
Bàn tay Tịnh Hứa Gia vuốt lớp lông mềm trên đầu gà con, tay còn lại lật thư báo của các vị trưởng lão gửi tới, không biết đã để đây từ bao giờ.
Hôm trước, tin tức chưởng môn phái Dung Thần thông báo chiêu mộ anh tài khắp chốn đại lục đến tỉ thí, chọn một trong ba người xếp hàng đầu thu nhận đệ tử thân truyền, đồng thời mở ra võ đài Hung Vũ danh chấn thiên hạ, nơi hàng đầu được ưu tiên lựa chọn để luận võ so tài giữa các bậc đại thần trong giới tu sĩ làm chỗ phân chia thắng bại.

Điều này không chỉ khiến người ở phái Dung Thần chấn động mà toàn bộ đệ tử môn phái khác cũng bàng hoàng không kém, cảm thấy cách thức thu nhận quá tùy tiện.

Không chọn đệ tử trong môn phái đã đành, có tiền chưởng môn Tuệ Tư đi trước nên không lạ lẫm gì cho cam, nhưng còn chọn người dựa trên yếu tố sức mạnh mà để người ngoài vào, lỡ không may chọn phải nội gián của môn phái khác phái tới thì phải Dung Thần vạn năm huy hoàng coi như xong đời.
Đối với lời nói ra vào nhiều vô số kể, Tịnh Hứa Gia đều bỏ ngoài tai.

Về lại đỉnh Phồn Nguyên gió tuyết thét gào, Tịnh Hứa Gia đang sắp xếp từng cuốn sách lẫn thẻ tre sao cho ngay ngắn, gà con rúc vào lớp áo êm ấm trải dưới sàn, phơi bụng nằm ngủ.

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Tịnh Hứa Gia búng tay, cửa ló ra khe hẹp, đủ để một chú hạc giấy vỗ cánh phần phật bay vào đậu trên mu bàn tay vừa khóa ngăn kéo xong.
Thư truyền tin?
Bởi vì phái Dung Thần rộng lớn, các đỉnh và các phong cách nhau rất xa và có vài nơi chủ nhà chỉ thích ở một mình như Tịnh Hứa Gia chẳng hạn nên không có để tử nào giúp truyền lời từ nơi này qua nơi khác, thành ra đã nghĩ ra biện pháp viết chữ trên giấy, gấp hạc, sau đó truyền linh lực nhẩm tên người nhận, phạm vi không quá trăm dặm, hạc giấy sẽ bay tới tận tay người đó.
Hạc vừa đậu trên tay, mỏ ngậm thêm một phong thư khác, Tịnh Hứa Gia mở hạc giấy ra, xem bút tích có vẻ như là đệ tử trong phái viết dâng.
"Tham kiến chưởng môn, đây là thư từ phái Cực Lạc gửi đến."
"Phái Cực Lạc?"
Tịnh Hứa Gia rút phong từ rơi trên bàn lúc mở hạc giấy.

Y giơ thư trước ngọn nến, chờ sáp chảy mới bóc ra, lập tức không kịp đề phòng, bị một cỗ hương thơm hoa nhài nồng đậm xộc cho choáng váng.
Cái tên này, gọi công chúa lòe loẹt có sai chỗ nào đâu!
Không cần đoán cũng biết người viết thư là ai, chỉ có một người duy nhất mới dám trêu đùa y kiểu này thôi, còn ai khác ngoài chưởng môn phái Cực Lạc, Hải Họa có sở thích ba hoa chích chòe nữa.
Thiên hạ ngày nay chia làm ba môn phái lớn.

Phái Dung Thần hoa tuyết nở rộ bốn mùa, phái Cực Lạc trăm sông đổ về một biển, phái Phù Sinh phán quyết số mệnh sinh tử.

Lấy ba môn phái lớn làm tiền đề cho các môn phái nhỏ noi theo, người đời gọi là Tam Đại Thiên phái.
Đứng đầu phái Dung Thần hiện nay là chưởng môn Tịnh Hứa Gia, tự Nhiễm Hạ, thiên chi kiêu tử được người ca tụng, luận về võ thuật y đứng đầu thiên hạ, luận về văn thư không ai sánh bằng.

Thiếu niên thánh khiết được ví như hoa tuyết mãi mãi không tan trên đỉnh Phồn Nguyên, cũng là chưởng môn nhỏ tuổi nhất trong hai vị chưởng môn còn lại nhưng không thể khiến người ta dễ dàng coi thường.
Phái Cực Lạc ngụ trên phong cảnh hữu tình, sông nước chảy rộng qua khắp các khe núi, cỏ cây tưng bừng sức sống, oanh yến tứ phương tụ về đây đua nhau ca hót, tạo thành cảnh sắc đẹp nhất đại lục Vĩnh Tinh.

Người đứng đầu môn phái là chưởng môn Hải Họa, tự Lục Đức, cai quản khắp miền nước non khu Giang Nam rộng lớn ngập sắc gió xuân.


Từng có cơ duyên uống máu rồng nên tu vi vượt bậc, cũng là tu sĩ đạt cảnh giới Đại thừa hiếm hoi có tư cách khiêu chiến một một với Tịnh Hứa Gia.
Môn phái còn lại, kỳ lạ nhất, thần bí nhất, bởi vì nơi đó tìm hiểu về số mệnh, về sinh tử luân hồi của con người vạn vật.

Chưởng môn đứng đầu là hai chị em song sinh Ngạn Phi và Ngạn Tố, mang dòng máu di truyền từ Bắc Đẩu thiên tinh, biết xem bói suy ra mệnh cách, thường thường đoán đâu trúng đó khiến ai nấy đều nghi ngờ họ lập môn chính là đang đối nghịch với mệnh trời, chắc chắn ngày nào đó phái Phù Sinh sẽ phải hứng chịu sự trừng phạt khủng khiếp đến từ cơn thịnh nộ của Thiên Tôn.

Phái Phù Sinh cũng xa cách với hai môn phái lớn còn lại nên Tịnh Hứa Gia chưa từng có cơ hội tìm hiểu sâu hơn về nơi đó.
Còn phái Cực Lạc, chưởng môn Hải Lục Đức thân thiết với chưởng môn Tịnh Nhiễm Hạ như người một nhà, thế nên quan hệ hai môn phái vì thế cũng trở nên tốt đẹp theo, vạn sự thái bình.
Tịnh Hứa Gia phẩy phẩy lá thư cho hương bay đi bớt, bắt đầu đọc.
Mở đầu lá thư luôn là lời hỏi thăm sức khỏe trìu mến.

Mắt Tịnh Hứa Gia đọc có chọn lọc, tự nhiên như ruồi bỏ qua mấy nghìn câu chữ so sánh khoe khoang này kia, đi vào nội dung chính.
Năm ngày nữa ta tới môn phái ngươi làm khách, ở lại đến khi đại hội chiêu mộ đệ tử kết thúc, lo mà tiếp đón cho đàng hoàng.
Ngắn gọn thế thôi.
Tịnh Hứa Gia: "..."
Đến kiếm chuyện chắc luôn.
Đã gửi thư thông báo trịnh trọng như thế rồi, sao có thể tiếp đón qua loa được.
Tịnh Hứa Gia viết vào tờ giấy khác, truyền lời xuống dưới, bảo đệ tử quét tước lau chùi phòng đãi khách thêm một lần nữa, tuyệt đối không được để sót hạt bụi nào.

Lại truyền đi thêm một cái thông báo nữa cho đại sư huynh Doanh Biểu, nhờ đại sư huynh xử lí việc trong môn phái vài ngày, bởi vì Tịnh Hứa Gia biết chắc rằng, chỉ cần có Hải Họa ở đây y tuyệt đối sẽ không có lấy một ngày yên tĩnh.
Năm ngày sau, Tịnh Hứa Gia đích thân đi đến cổng Vấn Phụng một chuyến, cùng với các đệ tử ăn mặc lễ nghi chỉnh tề đón chào khách quý.
Chừng nửa nén nhang trôi đi, y nghe thấy tiếng đàn tranh từ xa vọng về.
Con người Hải Họa ấy mà, thích những thứ hào hoa phù phiếm.

Gã yêu sông nước mùa thu luôn trong lành và mát mẻ, thế nên đã chọn phái Cực Lạc quanh năm mưa rào làm đệ tử thân sinh.

Gã hứng thú với sắc đẹp hiếm hoi của mỹ nữ cao nguyên, vì thế không màng đắn đo xuống núi uống rượu bên trong đình đài lầu các.
Thần tiên không cản nổi bước chân chàng công tử phong lưu.

Mặc kệ sau này có làm chưởng môn hay thế nào, Hải Họa vẫn cứ như vậy, trước sau như một.


Gã yêu dấu cái đẹp, đồng thời nhớ thương cả hương vị tình xưa hôm còn hụt hẫng trong lòng bàn tay.
Tiếng đàn éo le, vang lên tha thiết, tựa như thay lời nói hộ kẻ tình si.

Tịnh Hứa Gia không khỏi kinh ngạc, từ khi nào cái người vẫn luôn mang bộ dáng cà lơ phất phơ, ngang nhiên bày ra dáng vẻ bảnh chọe nhất lại biết đàn khúc Trường Tương Tư êm ấm này?
Chờ thêm một lát nữa, tiếng đàn ngừng.

Dòng người áo xanh lá trúc nối dài đi đến bậc thang cuối, không hẹn mà cùng tách ra hai bên, chừa ra lối mòn để gã đàn ông có thể thong thả đi một đường thẳng đến cổng Vấn Phụng mà không bị cản trở bởi bất cứ điều gì.
Bước chân mang theo gió cuốn hiên ngang, đứng trước mặt Tịnh Hứa Gia, đối diện mới đôi ngươi tím lịm, gã chắp tay mỉm cười.
"Nhiễm Hạ, đã lâu không gặp."
Tịnh Hứa Gia đáp lễ.
Mũi chân giẫm lên bậc thang đá phủ rêu xanh, lá vàng lấp kín hai ven đường, hai người đi một bước như mười, phía sau là đệ tử phái Cực Lạc nối gót theo.

Họ ngước nhìn bóng lưng trắng và lục thân thiết sóng vai nhau, lắng nghe câu chuyện phiếm của tri kỷ lâu rồi không gặp, chiêm ngưỡng phong cảnh núi cao hùng vĩ cắt ngang bởi một sợi dây nối liền từ cổng môn phái đến tận đỉnh.
Hạc trắng cất cao tiếng kêu, rẽ mây tránh núi mà bay đến.
Hải Họa thu hết cảnh đẹp vào mắt, không sao cảm thán nổi: "Mấy năm trước ta từng tới đây, dường như cảnh vật đã thay đổi rất nhiều nhỉ?"
Tịnh Hứa Gia phủi lá rơi trên vai, lông mi cụp xuống: "Còn không phải vì ngươi đến nên mới phải chuẩn bị thế à, sợ ngươi chê phái ta tiếp đón không chu đáo nên ta phái đệ tử chuẩn bị chút thành ý đấy." Y ngẩng đầu, "Thế nào?"
"Còn có thể thế nào nữa, ngoài mong đợi của ta chứ sao." Hải Họa bật cười ha hả.
"Vậy thì tốt." Tịnh Hứa Gia nhớ lại tiếng đàn ban nãy, ngón tay đụng nhẹ vào vai Hải Họa, hỏi, "Này, có phải ngươi để ý người nào bên phái ta rồi không? Vừa nãy đàn cho người ta nghe à?"
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Hải Họa thoáng chốc sượng cứng, gã hắng giọng một tiếng, liếc mắt với y: "Ngươi đoán xem."
"Ta không đoán."
"Thế ta không nói đâu."
Tịnh Hứa Gia hỏi chấm quay sang, muốn nói lại thôi, cuối cùng vượt mặt Hải Họa bước nhanh về phía trước.

Tóc dài trắng xóa vô tình trôi theo chiều quán tính, quét qua gò má Hải Họa khiến gã ngẩn ngơ thật lâu.

Hương tuyết đọng lại có bao nhiêu đều tan theo làn gió xuân ấm áp.

Y bỏ lại phong cảnh mà đi, chân trần đạp thang nhẹ như lá rơi, chuông bạc đinh đang, đến đỉnh núi vẫn không hề quay đầu.
Cánh cửa đại điện Thịnh Thế sớm mở lớn đón khách, thấy chưởng môn dẫn người đi vào, ai nấy trong đại điện đều chờ đến khi y ngồi vững vàng trên ghế chủ trì mới chắp tay hành lễ, âm thanh bái kiến vang vọng cả núi non.
Mục đích kêu gọi mọi người đến đại điện Thịnh Thế lần này chỉ để diện kiến chưởng môn phái Cực Lạc, biết mặt nhau sau này gặp lại đỡ bỡ ngỡ.

Chưởng môn không chỉ là người nắm quyền cao chức trọng cai quản một môn phái to lớn mà còn là đại diện cho cả phái đó.

Rất lâu rồi Hải Họa mới ghé thăm phái Dung Thần, cần phải tiếp đón sao cho trịnh trọng để cho ai nấy đều biết người đến là thần thánh phương nào, chú ý nên cử xử thế nào với người nọ.

Tịnh Hứa Gia giới thiệu Hải Họa với các vị trưởng lão, xong rồi phân phó người hướng dẫn nơi ăn chỗ ở chỗ các đệ tử Cực Lạc.

Đến lượt Hải Họa, y giải tán đám đông, đích thân dẫn gã đến tòa Kim Lâu Lan.
Hải Họa nhướng mày: "Kim Lâu Lan?"
"Ừm."
Tịnh Hứa Gia không thích ngự kiếm cưỡi hạc nên Hải Họa cũng phải xách thân đi bộ theo, y đi trước, Hải Họa vừa đi vừa ngó nghiêng mọi góc đường đằng sau, không biết kiếm đâu ra cái quạt lông điểu phe phẩy làm màu.
Tịnh Hứa Gia: "Chỗ dành cho khách, mới dựng tháng trước, chưa ai ở qua đâu.

Ngươi may mắn là người đầu tiên kiểm chứng nơi đó có tốt hay không đấy, lo mà hưởng thụ đi."
"Ha ha ta lại cảm ơn ngươi quá cơ." Hải Họa gằn từng chữ, "Tịnh Nhiễm Hạ, xem ra chức vị chưởng môn không kìm hãm nổi tính dở hơi của ngươi nhỉ?"
"Ta dở hơi bao giờ?"
"Lúc nào cũng dở hơi."
"Ngươi khéo đùa." Tịnh Hứa Gia cười nửa miệng.
"Thôi không nói chuyện này nữa." Hải Họa lấy quạt che nửa mặt, hỏi: "Tính thu đệ tử thật à?"
Tịnh Hứa Gia khó hiểu quay ra sau: "Trông ta giống người sẽ rảnh rỗi đi tuyên bố khắp thiên hạ rồi thu hồi lời nói lắm hả?"
"Không, ngươi không giống." Hải Họa tỉnh bơ trả lời.
Tịnh Hứa Gia lại dùng ánh mặt như nhìn kẻ ngốc nhìn gã.
Hải Họa tặc lưỡi: "Ý ta là cái cách thu nhận đệ tử của ngươi thông qua trận tỉ thí cực kì qua loa, ngươi không biết đám người ngoài kia đồn đãi về lần so tài này ra sao đâu, vòng đi vòng lại trọng tâm câu chuyện vẫn là lỡ như có cao thủ mang theo ý định xấu đến tham gia, trừ khử hết hạt giống tốt trong thiên hạ thì thôi rồi.

Hay ngươi suy nghĩ lại, dời đến vài năm nữa có được không, đến lúc đó địa vị của ngươi vững vàng rồi thì muốn làm gì thì làm, không ai dám đàm tiếu linh tinh..."
"Hải Lục Đức."
"Gì?"
Tịnh Hứa Gia nghiêng đầu, khóe môi cong thành vầng trăng khuyết, lọn tóc ôm trọn khuôn mặt nhỏ nhắn nghìn năm yêu nghiệt, đôi mắt đong đầy áng mây bồng, khẽ hỏi: "Nếu bất kì kẻ nào cũng có thể dễ dàng tiến vào phải Dung Thần, vậy chức vị chưởng môn này coi như phế bỏ.

Cho nên Lục Đức à, từ khi nào ngươi cho rằng cảnh giới Đại Thừa như ta không thể làm gì được đám cao thủ tâm tư bất chính đó?"
"Lại coi thường ta?" Ý giễu cợt càng thêm sâu hơn, Tịnh Hứa Gia sáp đến gần Hải Họa làm gã chợt nhấc chân về sau một bước, chiếc quạt lông điểu ngăn cách hai khuôn mặt, để thừa đôi mắt sắc lẹm đối diện chốc lát.
Tại đỉnh Hành Yên cao vời vợi, ngày đầu tiên phái Cực Lạc đến phái Dung Thần làm khách, hai chưởng môn đồng thời rút kiếm lao vào chém nhau, nguyên khí dội ngược về xa, linh lực Đại Thừa tung hoành khắp chốn, đánh từ nơi này đến nơi khác không nhân nhượng bất kì ai, quét cho nửa dãy núi thành đồi trọc.

Đệ tử hai phái hú hồn lê mình ra xem kim quang rọi sáng như vầng thái dương chói chang, dù không thấy được gì nhưng vẫn cảm nhận được hai nguồn sức mạnh cực đại đang cùng lúc tấn công dữ dội.
Đất đá lung lay hóa cát bụi, mây trắng xẻ làm đôi, trời xuất hiện cơn lốc cuồng nộ thét gào, nhân gian được phen chứng kiến cường giả thực thụ đánh nhau.
Trận giao chiến oanh liệt mở màn cho cuộc tỉ thí sắp tới sẽ tạo nên cơn chấn động tứ phương tại phái Dung Thần, như thần tiên chiếu cáo thiên hạ, nhẹ nhàng nói với các thí sinh rằng.
Hoan nghênh ghé thăm.
_Hết chương 3_.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương