Chờ Ngày Mưa Rơi
-
Chương 48-3: Những cú shock liên hoàn (phần cuối)
Sau chap này, chắc chắn sẽ có nhiều người ném đá hoặc trở nên ghét mình lắm đây
______________________________________________________
CHAP 48: NHỮNG CÚ SHOCK LIÊN HOÀN (PHẦN CUỐI)
Tiếng trống trường vang lên khi đồng hồ điểm giờ tan lớp của ca chiều. Riêng khối mười hai phải học đầy đủ cả hai ca sáng chiều, một ngày mười tiết học nên mặt ai cũng bơ phờ mệt mỏi. Chỉ trực chờ cho tiếng trống trường vang lên để lê lết thân tàn ma dại ra về.
Ấy vậy mà ở phòng học 12A3 vẫn còn có kẻ siêng năng đến lạ, trong khi mọi người lũ lượt ra về thì cô vẫn ngồi lì tại chỗ giải nốt những bài toán tích phân. Tờ giấy nháp trắng chi chít những công thức rối tung rối mù như chính lòng cô bây giờ.
- Thiên Thy! Về thôi, hết giờ rồi.
- Cậu về trước đi. Khi nào giải xong bài này rồi tớ về.
Trúc Anh khẽ thở dài, Thiên Thy luôn cứng đầu như thế. Không cần biết đối phương muốn tốt hay muốn xấu cho cô, nhưng Thy rất ít khi nghe theo lời người khác nói. Nhìn bài toán tích phân nâng cao mà Thy đang cố giải chằng chịt ra giấy mà Trúc Anh không khỏi lo lắng. Chơi với Thy nhiều năm Trúc Anh biết rất rõ, mỗi khi có chuyện gì bế tắc, một là Thy sẽ đi tìm đến tốc độ và bạo lực giải khuây, hai là sẽ bù đầu vào giải bài tập. Chọn bài nào khó nhất, dài nhất rồi bù đầu bù cổ vào giải để tạm quên đi tất cả.
- Năm phút nữa giám thị sẽ khoá hết các cửa cầu thang. Nếu chị muốn nhảy lầu để về thì cứ việc ngồi đây giải bài tập tiếp đi.
Bỗng chốc, một giọng nói thật thân thuộc vang lên nhưng có phần lạc lạc, Bảo Duy đã đứng tựa người trước cửa lớp tự lúc nào, hai tay đút túi quần, phóng ánh nhìn về phía hai cô nữ sinh duy nhất còn lại trong phòng học.
- Còn đến năm phút nữa cơ mà – Thy vẫn cứ cắm đầu vào những công thức, chẳng màng đến những việc xung quanh.
- Nếu mệt mỏi quá rồi thì buông đi.
- Buông thì làm sao thi tốt nghiệp được?
- Chị hiểu em đang nói gì mà…anh ta bây giờ…
- Em có biết mình đang nói gì không? Chẳng lẽ em còn chưa hiểu? Chị nợ anh ấy một đôi tay tài hoa…. và cả ước mơ, hoài bão của một đời người.... Vậy mà em còn nói chị buông? Buông bằng cách nào đây?
Bảo Duy lặng người trước câu nói và thái độ của Thiên Thy. Cậu chưa kịp nói hết câu, cô ấy đã bức xúc đáp lại bằng giọng nói chất chứa đầy sự tội lỗi. Như thế cũng đủ biết những ngày qua Thy đã tự dằn vặt bản thân mình đến cỡ nào. Nếu một ngày nào đó, Thiên Thy biết được kẻ đứng sau tất cả là Duy. Liệu khi ấy, Thy có còn muốn nhìn mặt cậu?
- Về thôi! Chúng ta chỉ còn hai phút nữa để không nhảy lầu.
Cố gắng đè những cảm xúc đang ngổn ngang xuống tận đáy lòng, Thiên Thy thu dọn sách vở vào cặp rồi nhanh chóng ra khỏi lớp trước hai người bạn thân, bỏ họ ở lại với những cái thở dài mệt mỏi. Trúc Anh cũng thu dọn sách vở rồi bước ra cửa lớp. Cô kín đáo dành tặng cho Duy cái nhìn buồn bã nhưng đã bị cậu bắt gặp và giữ tay cô lại. Đôi mắt cậu cũng buồn tênh tựa mặt hồ thu vào buổi hoàng hôn.
- Trúc Anh! Hãy cho em thêm một thời gian nữa, chị nhé! Em muốn để chị vào tim sau khi sắp xếp những thứ ngổn ngang đang ở trong đấy thật gọn gàng. Để khi đó, trái tim em chỉ có chị thôi.
...
Lê bước chân mệt mỏi ra cổng trường mới đó mà đã vắng hoe, chỉ còn loe ngoe một vài bóng áo trắng đang đi trên vỉa hè, Thiên Thy khẽ giật thót tim khi thấy một chàng trai cao ráo đang đứng dựa lưng vào thành tường của ngôi trường. Nơi mà Minh Đăng thường hay đứng chờ cô. Nhưng lúc này làm sao có thể là anh ấy cho được? Thy khẽ mỉm cười, tự giễu sự mơ hồ trong phút chốc của chính mình.
- Sao em ra trễ vậy? – Tiến Hào đứng thẳng lưng khi nhìn thấy bộ dạng gầy hao của Thy, đôi mắt anh có chút gì đó lo lắng xót xa.
- Anh đến đón Duy à? Cậu ấy cũng sắp ra rồi.
Hào bối rối nhìn Thy, sự thật là anh đến đây để đón cô. Thời gian này anh thấy Thy ốm yếu đi hẳn. Anh muốn chăm sóc cô như lúc còn chưa đi làm. Tất nhiên chỉ là với danh nghĩa của một người anh trai.
- Thực ra anh đến đón… cả hai.
- Định tống ba ư? – Thy bật cười - Anh chở Duy về đi. Em đi xe buýt. Cũng không về nhà ngay đâu.
Đã lâu lắm rồi Hào mới thấy Thy cười với anh. Nhưng anh thấy nụ cười ấy sao mà buồn bã gượng gạo quá. Vậy mà nó cũng chẳng kéo dài được lâu, bởi Thy đã cố tình đi ngang qua anh để đến trạm xe buýt ngay sau đó.
- Thiên Thy! Em biết không? Mấy ngày nay dượng rất lo cho em đấy!
Không trả lời. Không quay lại. Vẫn đi thẳng. Thiên Thy của năm mười tám tuổi vẫn chẳng có gì thay đổi so với những ngày còn thơ. Luôn luôn mạnh mẽ và độc lập. Mạnh mẽ đến đáng nể và độc lập đến đáng thương. Có khác chăng chỉ là không còn bất cần như lúc trước. Không còn ngang ngược như lúc trước. Có lẽ là do trái tim sắt đá đã được cảm hoá, đã biết thế nào là cần một thứ gì đó trên đời.
…
Thơ thẩn nhìn những hàng cây chao nghiêng, những căn nhà siêu vẹo chạy nhanh qua ô cửa kính xe bus, bỗng Thiên Thy chợt nghĩ đến câu nói của Bảo Duy khi nãy. “Buông” ư? Liệu cô có nên nghe theo lời của Duy không, khi mà những ngày qua Minh Đăng đã không còn muốn nhìn thấy cô nữa? Không thèm nhọc lời xua đuổi cô như khi trước. Cũng không hề cau có, nổi giận với cô. Mặc cô đến và kệ cô đi, như không hề tồn tại. Cũng phải thôi, dù gì khi nhìn vào thực tế cay đắng kia, Thiên Thy chính là nguyên nhân dẫn đến tất cả. Vì bảo vệ Thy nên Đăng đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất. Hơn nữa, đối với một người con trai, họ thường đặt tình yêu và đam mê ngang ngửa với nhau. Một bên mất đi thì bên còn lại cũng chẳng thể vẹn nguyên như lúc đầu.
Thế nhưng nếu như Thy có đủ dũng cảm để buông, thì chắc gì cô có đủ dũng cảm để quên đi tất cả?
Mùi thuốc sát trùng bắt đầu sộc vào mũi Thy khi cô chạm chân đến hành lang bệnh viện. Suốt hơn một tuần qua, Thy đã quá quen với cái mùi khó chịu này, nhưng cô vẫn chưa thể nào quen được với thái độ hờ hững của Đăng đối với mình. Tim vẫn còn nhói, lòng vẫn còn đau khi một người đã từng yêu chiều từng li từng tí bỗng xem cô như không khí. Chắc có lẽ Minh Đăng đã từng oán trách cô, không ít thì nhiều.
Vừa chạm tay vào núm cửa phòng bệnh, Thiên Thy đã nghe thấy tiếng ông Sang ở trong phòng, vì cánh cửa chỉ được hép khe khé. Thật hiếm khi thấy ông ấy đến đây thăm Minh Đăng.
- Đây là một số hợp đồng cần có chữ kí của mày. Mấy ngày nay thấy mày có vẻ khoẻ hơn rồi đấy, sao không kêu người đưa tài liệu vào mà làm việc đi. Có biết là một đống việc đang chờ mày ngoài kia không?
- Ba đến đây chỉ vì chuyện đó thôi sao?
Trước câu hỏi mệt mỏi của Minh Đăng, ông Sang chỉ ừ hửm cho qua loa rồi lạnh lùng nói tiếp.
- Cũng nhanh nhanh xuất viện đi. Đừng để vì một mình bản thân mà làm ảnh hưởng đến tiến trình của công ty như thế.
- Công ty! Công ty! Công ty! Tối ngày công ty. Ba chỉ biết mỗi mình nó thôi sao? Nó là con của ba à?
Bỗng Thiên Thy giật mình vì tiếng quát của Minh Đăng. Có lẽ anh đang rất giận và cũng rất…đau.
- Mày nổi nóng lên với ai vậy hả thằng kia? Nhắc mày làm việc mà mày to tiếng như thế hả thằng mất dạy? – Ông Sang cũng tức giận trợn ngược mắt lên.
Còn Minh Đăng vừa tức giận vừa nghẹn ngào.
- Ba nghĩ đi! Tại sao con lại phải nổi nóng? Tại sao ba không giống như những ba người khác? Thay vì tối ngày chỉ nghĩ đến nó làm gì được cho mình. Sao ba không thử tự hỏi nó cảm thấy thế nào? Nó vui hay buồn. Cần gì và muốn gì? Thực sự nhiều lúc con không biết mình có phải là con của ba không nữa.
- Con cái nghĩ gì cũng bắt cha mẹ hiểu nữa sao? Không lo làm việc báo hiếu cho cha mẹ mà còn đòi hỏi cái gì? Nuôi thằng con như mày tao thà nuôi chó còn hơn… Kí nhanh lên. Tao không muốn nhìn thấy thằng con mất dạy như mày nữa. - Lần này, ông Sang còn quát to hơn cả lúc nãy. Đôi mắt ông đỏ ngầu hằn lên những tia máu thật đáng sợ.
Qua khe cửa nhỏ, Thiên Thy thấy bàn tay ông đang nắm lại rất chặt và nổi chi chít những sợi gân xanh, run lên từng hồi. Còn Minh Đăng thì mím chặt môi, với tay lấy cây bút và kí rất mạnh như muốn vò nát những tờ giấy mà ông Sang vứt trước mặt anh với đôi mắt thật sắc, nhưng phảng phất đâu đó là sự tổn thương đến cùng cực.
- Xong rồi!
Đưa xấp giấy cho ông Sang mà quai hàm Minh Đăng cũng nổi lên những tia gân xanh tức giận. Ông Sang cũng nhanh chóng đến bên và giựt xấp giấy một cách thô bạo rồi ra khỏi phòng ngay lập tức.
Lúc đó Thiên Thy vội nấp sau cánh cửa nên đã không phải chạm mặt ông. Nhìn bóng dáng ngạo nghễ, tức tối của ông in trên hành lang vắng, bỗng Thy thấy tức giận và kì lạ vô cùng. Đành rằng chính bản thân cô cũng sống trong sự ghẻ lạnh của ba nhưng chưa bao giờ ông ấy dành cho Thy những lời lẽ và hành động vô tâm và đáng sợ như những điều cô vừa thấy.
Nhìn vào tấm kính chắn cửa, lòng Thy quặn lên từng hồi khi thấy Đăng đứng lẻ loi nơi cửa sổ. Cô muốn bước vào ôm chầm lấy tấm lưng cô độc ấy nhưng không thể. Có lẽ nào Thy đã trách nhầm anh khi biết anh là CEO trong một tập đoàn lớn. Có lẽ nào Minh Đăng phủ nhận mối quan hệ của cả hai là vì có nỗi khổ tâm riêng?
- Cháu đến rồi sao không vào đi?
Bỗng có giọng nói phía sau khiến Thy giật mình quay lại. Cô vội cúi người chào khi thấy mẹ của Minh Đăng. Bà luôn ăn vận quyền quý nhưng gương mặt không hề kênh kiệu như những phu nhân khác. Đặc biệt đôi mắt màu café luôn phảng phất những nét đa sầu đa cảm. Hoá ra Minh Đăng đã được thừa hưởng một đôi mắt rất đẹp nhưng cũng rất buồn từ mẹ.
- Cháu nghĩ bây giờ Đăng không muốn gặp cháu, nên… – Thy khẽ cúp mi, đáp bằng giọng buồn tênh.
- Bác có thể nói chuyện với cháu một lát được chứ?
- Dạ?….Được!
…
Hoàng hôn buông nhẹ trên những cành cây ngọn cỏ trong công viên bệnh viện. Ở đó, có hai dáng người lặng lẽ đi bên cạnh nhau. Song hành trong im lặng. Mỗi người đều mang nét trầm tư cố định. Nét buồn cố định.
Giờ đây, bà Huệ không còn ác cảm và dùng những lời lẽ khó nghe với Thy nữa. Ngược lại, bả cảm thấy dần yêu quý cô bé này hơn. Bởi những ngày qua, bà đã quan sát Thy rất nhiều. Mặc cho tính tình Đăng có lúc nóng như lửa, gắt gỏng với cô, nhưng có lúc lại lạnh như băng, xem sự tồn tại của cô như không khí. Vậy mà không một ngày nào bà thấy Thy không đến để chăm sóc Đăng. Việc đó, đâu phải cô gái nào cũng có thể nhẫn nhục làm được?
- Những ngày qua, tính tình thằng Đăng nó hơi gắt gỏng. Khó chịu với tất cả mọi người. Nhất là với cháu. Cháu có cảm thấy mệt mỏi không?
- Dạ… có.
Nhìn bộ dạng buồn bã mệt mỏi của Thy mà bà Huệ cũng thấy có chút xót xót. Có lẽ bây giờ cô không thể tỏ ra rằng mình - rất - ổn như những lúc ở bên bạn bè nữa rồi.
- Vậy cháu vẫn sẽ tiếp tục đến đây chứ?
- Cháu… không biết! Cháu nghĩ có lẽ cháu không nên đến đây nữa. Chẳng ai muốn gặp kẻ đã cướp tất cả của mình. Dù gì cũng tại cháu mà anh ấy mất đi cả hoài bão, ước mơ. Chắc chắn sẽ hận cháu… không ít thì nhiều…
Đôi mắt buồn tênh, lơ đãng của Thy khiến bà Huệ khẽ cau mày, dừng bước. Không ngờ Thiên Thy có những suy nghĩ sâu sắc, chính chắn như thế. Bỗng chốc, bà muốn giữ cô gái này ở bên cạnh con trai bà mãi mãi. Bởi khi yêu, có mấy người có thể hiểu và thông cảm cho đối phương như cô bé đặc biệt này.
- Ngày nào cháu cũng đi về trễ thế này, mẹ cháu không nói gì sao?
Như sợ cô gái này sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa, bà Huệ cố lảng qua vấn đề khác bằng câu hỏi mang tính chất tò mò. Tự dưng bà muốn tìm hiểu thêm về gia đình cô bé để rồi lòng dấy lên sự thương cảm khi nhận được câu trả lời thật thà có chút bối rối…
- Cháu…cháu không có mẹ.
Nói rồi Thiên Thy tiếp tục bước đi. Chậm rãi và trầm tư. Để lại bà Huệ đứng đó với bao cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Không ngờ một cô gái có phong cách bụi bặm, mạnh mẽ như Thy lại chất chứa nhiều ưu phiền như thế. Nhìn bóng dáng cô bé ấy từ phía sau sao mà cô độc quá!
- Thiên Thy...! Cháu tên là Thiên Thy đúng chứ?
Tiếng gọi bất ngờ của bà Huệ khiến bàn chân buồn bã dừng bước. Thy tò mò quay lại.
- Nếu như cháu không muốn đến đây nữa. Hãy cho Đăng biết điều này. Để những ngày sau đó, nó không phải chờ cháu nữa.
Giọng nói bà Huệ có chút chua xót. Hơn ai hết, bà hiểu rất rõ con trai mình. Những ngày nằm viện buồn bã, nếu cô gái này chưa đến thì Đăng sẽ nằm chờ cả ngày. Còn khi đến rồi, nó lại đuổi cô bé đi không hề thương tiếc hoặc vờ như chẳng thấy gì cả. Có những lúc con trai của bà mâu thuẫn như thế đấy. Luôn tự dằn vặt và làm khổ chính bản thân mình.
- Minh Đăng có lẽ sẽ không chờ cháu đâu. Anh ấy không muốn thấy cháu nữa… - Giọng nói Thy buồn tênh tựa tiếng dương cầm da diết – Nhưng cháu sẽ làm theo ý bác.
Chẳng mấy chốc, bóng tối đã bao trùm lấy bầu trời. Khung cảnh trong bệnh viện cũng vì thế mà ảm đạm hơn. Trong phòng bệnh 108, bác sĩ đang kiểm tra sức khoẻ cho chàng trai có đôi mắt café đa sầu đa cảm, dường như đang có ý ngóng chờ ai đó.
Bỗng, cánh cửa phòng bệnh được mở ra nhẹ nhàng. Khi nhìn thấy người đang bước vào, lòng Minh Đăng bỗng cảm thấy nhẹ hơn một chút nhưng chỉ được giây lát, nó lại trở về trạng thái nặng trĩu như ban đầu.
- Cô đến rồi à? Báo cho cô một tin vui là bạn trai của cô ngày mai có thể ra viện được rồi. Những vết thương bầm tím trên người cũng đã lặn đi. Nhưng vẫn không thể xem thường những con virus đang bị khống chế trong người. Cần đi tái khám và xét nghiệm thường xuyên theo đúng định kì để ngăn chặn nó một cách hoàn toàn.
Vị bác sĩ hôm trước niềm nở khi nhìn thấy cô gái bước vào, nhưng cô gái ấy không hề vui mừng như ông nghĩ, mà chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu thay cho lời cám ơn chân thành.
Việc khám bệnh cũng đã xong xuôi nên bác sĩ và y tá đã nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh để trả lại sự riêng tư cho đôi tình nhân trong mắt họ. Bỏ lại không gian đặc quánh lại bởi sự im lặng ở phía sau.
Thiên Thy từ tốn bước đến bên chiếc bàn nhỏ đầu giường, tiện tay rót ly nước ấm cho Đăng trong khi anh vẫn ngồi dựa lưng vào thành giường.
- Khuya rồi em còn vô đây làm gì?
Vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, Minh Đăng hời hợt nhận ly nước ấm từ tay Thy. Cô cũng nhẹ nhàng ngồi xuống trên chiếc ghế vương hơi ấm của mình suốt những ngày buồn bã qua.
Bây giờ Thật khó nhận ra đây là cô gái hay có những hành động bạo lực của ngày trước, bởi từng hành động cử chỉ của Thy giờ đây khi bên cạnh Đăng đều rất nhẹ nhàng và dịu dàng nữa.
- Em vô đây là để nói với anh một chuyện…Có lẽ anh sẽ vui sau khi nghe nó… kể từ ngày mai em sẽ không đến nữa. Nói đúng hơn là sẽ không gặp anh nữa. Anh không muốn gặp em, em cũng không muốn làm phiền anh. Em biết, chẳng có ai muốn gặp người đã cướp đi những thứ quan trọng của mình cả.
Từng lời nói được Thy phát ra thật rõ ràng với thái độ điềm tĩnh, duy chỉ có đôi mắt là vẫn giữ nguyên nét buồn vương cố định.
- Mai anh được ra viện, chắc là các vết thương cũng đã khỏi. Như vậy là tốt rồi. Tuy cho đến bây giờ em vẫn không thể xác định được mình là gì đối với anh, nhưng anh đã liều mạng cứu em hết lần này đến lần khác. Điều đó cho em biết, ít ra mình không phải là món đồ chơi như lời anh nói. Như thế là đủ rồi. Bây giờ anh sẽ không phải thấy em nữa đâu. Còn đôi bàn tay này ….
Nói đến đây, Thy bỗng trở nên nghẹn ngào đến ứ họng. Khó khăn lắm cô mới nuốt được những xót xa, đau đớn tựa ngọn sóng đang trực trào ập vào người cô.
- Còn đôi bàn tay này xem như… em nợ anh cả đời.
Dù nghẹn ngào là thế nhưng đôi mắt Thy tuyệt nhiên không hề có nét lung lay hay màng sương nào cả. Nó khô khốc đến lạ. Từ trước đến nay, Thy vẫn luôn như thế, vẫn cố gắng kiểm soát bản thân trước mặt người đời. Lòng tự trọng của cô cũng không cho phép bản thân trở thành nỗi phiền hà và bực dọc của người khác. Đăng không muốn gặp Thy, cô cũng không muốn miễn cưỡng anh.
Nhưng như thế không có nghĩa là cô bỏ anh. Từ giờ trở đi, Thy sẽ chấp nhận quan sát Đăng từ phía sau. Luôn dõi theo anh cho đến khi nào bản thân không còn nhớ anh nữa. Nhưng liệu điều đó có thể xảy ra? Bởi cho dù có cố gắng đến đâu, con người ta cũng không thể nào lãng quên đi một người đã dắt mình đi qua tất cả những cung bậc cảm xúc trong cuộc đời.Từ ngọn ngành hạnh phúc cho đến tận cùng đau thương.
- Muộn rồi, anh nghỉ đi, mai còn ra viện sớm. Em về đây.
Thy khẽ mỉm cười rồi đứng lên, cố gắng không quan tâm đến chàng trai đang ngồi cứng đơ trên giường suốt từ nãy đến giờ. Đôi chân nặng trĩu của cô đang dợm bước đi thì…
- Sao em ích kỉ quá vậy, vì em mà tôi trở nên thế này, bây giờ em còn muốn rời bỏ tôi?
- Là tại anh không muốn thấy em nữa. Lúc nào cũng xua đuổi em còn gì.
- Tôi xua đuổi thì em sẽ đi ngay hả? Không thấy vướng bận hay áy náy gì sao? Ngồi xuống đây. Nhanh lên.
Đăng nói với giọng điệu thật phức tạp, nửa nghẹn ngào tức tối, nửa oán trách đau thương và có cả nghiêm khắc ra lệnh. Chính vì thế mà Thiên Thy càng lúc càng không thể hiểu nổi con người này. Nhưng trớ trêu thay, càng không hiểu bao nhiêu cô lại càng yêu con người ấy bấy nhiêu.
- Tôi nói em ngồi xuống, em có nghe không? – Đăng nói giọng đanh thép.
- Em về đây. Muộn rồi.
Thy mệt mỏi nhấc chân bước đi. Nhưng bàn tay cô đã bị nắm lại rất chặt. Cái nắm có chút bạo lực khiến bàn tay đau điếng.
- Ngồi xuống!
Thiên Thy thực sự không muốn mềm lòng thêm một chút nào nữa. Những ngay qua cô đã quá yếu đuối rồi. Nhưng chẳng thể thắng nổi Minh Đăng một khi anh lên cơn ngang ngạnh. Cô! Không đủ can đảm đễ gỡ bàn tay ấy ra. Để rồi chính bàn tay ấy đã kéo cô ngồi xuống giường một cách đầy thô bạo.
Giờ đây, hai khuôn mặt gầy gò mới được gần nhau trong suốt hơn một tháng xa cách. Nhìn đôi má hốc hác, đôi môi nhợt nhạt, đáy mắt buồn bã sâu hút của Thy mà Đăng thấy xót thương vô cùng. Anh đã khiến cho người con gái mạnh mẽ của ngày trước trở nên mệt mỏi như thế này sao?
Thật lòng mà nói, những ngày qua, điều Minh Đăng sợ nhất chính là nhìn thấy và nhớ đến Thiên Thy. Bởi mỗi khi nghĩ đến cô, anh sẽ cảm thấy mình là kẻ thất bại thảm hại nhất trên đời, khi mà tình yêu không thể đi trọn vẹn đến cùng còn đam mê thì bỗng chốc trở thành con số không tròn trĩnh. Nhưng chỉ đến khi nhìn thấy sự quyết tâm rời xa của Thiên Thy. Minh Đăng mới hoảng loạn thực sự. Anh nhận ra, mình không thể mất đi thêm bất cứ điều gì nữa. Đăng đã mất đi một nửa cuộc sống rồi. Vậy nên tình yêu này, anh sẽ bất chấp tất cả để giữ lấy, mặc cho bất cứ điều gì đang chờ đón anh ở phía trước.
Đưa bàn tay nhẹ vuốt lên mái tóc nâu xơ xác, lên đôi mắt hốc hác và đôi má hao gầy, Minh Đăng nói giọng lạc lạc nhưng vương chút lạnh lùng.
- Mỗi lần nghĩ tới em, tôi lại cảm thấy mình là thằng con trai thua cuộc trong tất cả. Tôi đã từng muốn chôn em vào tận đáy tim, vứt em vào quên lãng…nhưng tôi làm điều đó không được, bây giờ còn để em rời xa tôi, em sẽ được thoát khỏi bầu không khí nghẹt thở này mà sống vui vẻ, còn tôi vẫn ngồi đây một mình ôm nỗi đau. Vậy nên, tôi không cho phép em rời xa tôi nữa. Tôi sẽ giữ chặt em bên cạnh để….dày vò em suốt đời.
Từng lời lẽ và ánh nhìn sắc nhọn của Minh Đăng khiến đôi mắt khô khốc của Thiên Thy bắt đầu xuất hiện một mảng nước loang loáng. Qua từng hơi thở và lời nói ấy, cô cảm nhận được người con trai trước mắt mình có lẽ đang rất đau đớn. Và cũng rất hận cô.
Chưa kịp để cho bờ môi cứng đờ của Thiên Thy mấp máy, Minh Đăng đã xâm chiếm chọn đôi môi nhỏ bé ấy vào miệng anh. Đăng ngấu nghiến nó, dày vò nó mạnh bạo và điên cuồng. Dường như bao nhiêu nỗi nhớ yêu, bao nhiêu uất ức và bất lực của những ngày qua đều được Đăng dồn vào đôi môi bé nhỏ trong miệng anh. Khiến nó tê rát và đê mê đến tột cùng. Nụ hôn này còn cuồng nhiệt hơn cả nụ hôn dưới mưa ngày trước. Nó chứa đựng vị mặn đắng nước mắt của cô gái, và sự đau đớn, điên cuồng của chàng trai. Hơn nữa, đó còn là một nụ hôn mang đầy tính chiếm hữu. Và rồi đôi mắt đau đớn của cô gái dần dần khẽ khép lại, chìm vào say đắm.
Đôi tay Đăng ôm chặt thân thể nhỏ bé ấy vào lòng mình. Ép sát vào cơ thể anh. Để rồi hai trái tim đau đớn được dịp lắng nghe, và tim lại được từng nhịp đập của nhau.
Ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa. Những giọt mưa lưa thưa nhẹ nhàng dần dần dày đặc và nặng trĩu tựa như sự cuồng nhiệt của tình yêu. Đêm hôm ấy, Thiên Thy đã hoàn toàn bất lực trước sự điên cuồng của Minh Đăng. Đêm hôm ấy, hai người họ đã tìm được chính mình trong trái tim của nhau.
o0o
Sáng hôm sau.
- Còn thiếu thứ gì nữa không cháu? - Bà Huệ mỉm cười, dịu dàng hỏi Thiên Thy khi đang xếp những bộ đồ của Minh Đăng bỏ vào vali một cách ngăn nắp.
- Dạ có lẽ đủ rồi đó bác. – Thy lí nhí. Mặt vẫn chưa hết đỏ vì bị mẹ Minh Đăng bắt gặp khi cô đang ngủ say sưa trong lòng Đăng vào sáng sớm hôm nay.
Cả hai đang dọn đồ cho Đăng để chuẩn bị xuất viện, lòng ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, như đã được ném đi những cục đá to kềnh chồng chất trong đó suốt bao ngày qua.
Còn Minh Đăng vẫn lười biếng ngồi dựa lưng vào thành giường, đọc tin tức trên chiếc Ipad trắng tinh. Lâu lâu lại lén nhìn cô gái có đôi má đang đỏ ửng. Có lẽ cậu nhóc Tiến Duy nói đúng. Sự mất mát và những nỗi đau riêng biệt của anh không xứng đáng làm cho cô gái ấy buồn rầu, ủ rũ. Một mình anh chết yểu là quá đủ. Không được phép để cho cô ấy chết yểu lây. Anh cũng sẽ không vì bất kì điều gì mà rời xa cô ấy nữa. Kể cả khi người cha độc tài cấm cản, đe doạ hay giở trò gì đó. Anh vẫn sẽ ở bên cạnh cô ấy đến cùng. Minh Đăng sẽ thật sự cố gắng để Thiên Thy thay thế cho tất cả những gì anh vừa mất. Giờ đây, cô ấy sẽ là niềm đam mê, là ước mơ là tình yêu và cả cuộc đời của anh. Có lẽ đã đến lúc Minh Đăng tập xếp nỗi những nỗi đau của mình vào ngăn tim nhỏ bé nhất, để tiếp tục va chạm với cuộc sống ngoài kia với người anh yêu rồi.
Có lẽ buổi sáng hôm nay, là một buổi sáng bình yên nhất trong tất cả những buổi sáng đau buồn trước đó.
“Cốc! cốc! cốc”
Bỗng chốc, tiếng gõ cửa phòng bệnh ngoài kia gây sự chú ý của tất cả mọi người. Và rất nhanh sau đó, cánh cửa được mở ra bởi những viên cảnh sát mặc đồng phục màu xanh lá, khiến cho ai nấy đều hốt hoảng lo sợ.
- Xin lỗi, đây có phải là phòng bệnh của CEO tập đoàn Hoàng Minh không? – Một trong số những cảnh sát đứng trước cất tiếng hỏi.
- Phải! Là tôi đây – Minh Đăng ngỡ ngàng.
- Vài ngày trước, một nhân viên trong công ty đã đưa cho chúng tôi một số đơn tố cáo công ty đã lợi dụng lòng tin để lừa gạt họ trong những vụ làm ăn nhằm chiếm đoạt tài sản. Chính anh nhân viên ấy đã dẫn chúng tôi đến gặp các nạn nhân. Là những người trực tiếp viết đơn tố cáo. Thông qua điều tra, chúng tôi xác nhận những sự việc trên là có thật. Tuy người trực tiếp giao dịch với họ là ông Sang – tổng giám tốc công ty. Nhưng hầu hết trong các bản hợp đồng thỏa thuận đều có chữ kí và sự đồng ý của anh. CEO, anh giải thích sao về việc này?
Viên cảnh sát vừa nói rõ ràng rành mạch, vừa giơ những bản hợp đồng ra trước mắt khiến cho tất cả đều thinh lặng vì quá hoảng hốt. Sau đó, Minh Đăng đã vội vàng đi đến chỗ viên cảnh sát để tận mắt xem những bản hợp đồng. Quả thật, đó chính là chữ kí của anh. Từng đường nét không sai chút nào. Nhưng nội dung hợp đồng thì anh thực sự chưa hề xem qua. Chỉ nhớ mang máng tên của chúng. Và nếu nhớ không lầm thì tất cả những bản này đều là do ba đưa anh kí vào những lúc anh mệt mỏi.
- Theo điều luật, anh đã vi phạm luật pháp khi lừa gạt trong kinh doanh, lừa gạt tài sản của người khác để thu lợi nhuận riêng. Mời anh theo chúng tôi về đồn để làm việc.
- Không! Không thể như thế được. Con tôi không bao giờ làm chuyện ác tâm đó. Chắc chắn là có nhầm lẫn gì rồi.
Mẹ Minh Đăng trở nên hoảng loạn sau khi nghe những lời thật đáng sợ đối với bà. Còn Thiên Thy thì thất thần, tim đập, chân run vội vàng chạy đến bên, nắm lấy tay Đăng thật chặt.
- Ba tôi, bây giờ ông ấy đang ở đâu? – Trái ngược với tất cả mọi người. Lúc này, Minh Đăng bình tĩnh đến lạ. Nhưng cổ họng anh không tránh khỏi cơn đắng đót đang dâng trào.
Cùng lúc đó, ông Sang đã từ ngoài cửa bước vào với vẻ mặt không chút biểu cảm. Chính ông cũng bị công an tóm gọn khi đang làm việc ở công ty.
- Ba nói đi. Tại sao ba lại làm thế? TẠI SAO LẠI HẠI CON? – Đăng uất ức. Không hiểu sao khi nhìn thấy ông Sang, sự bình tĩnh trước đó đã tiêu tan đi tất cả.
- Cái gì? Con nói cái gì? – bà Huệ cũng lắp bắp nói không ra hơi.
- Tất cả những hợp đồng này… đều là do ba đưa con kí. Vì ông ấy là ba, nên con chưa bao giờ nghi ngờ bất kì điều gì. Vậy mà…
- Những gì Đăng nó nói là thật chứ? Tại sao?...Tại sao ông lại làm thế?
Bà Huệ sướt mướt chạy đến bên chồng, không ngừng lay lắt những vạt áo đen trong đau đớn.
- Tại sao? Ông nói đi! Tại sao hả?
Thế nhưng ông Sang đã mạnh tay đẩy người vợ yêu quý ra phía sau một cách thô bạo. Đôi mắt ông hằn lên những vệt máu đỏ trông thật đáng sợ.
- Điều này, chính tôi hỏi bà mới đúng đấy. Bà tưởng tôi sẽ dễ dàng để cho một thằng không có chung dòng máu với mình kế thừa công ty một cách dễ dàng như vậy ư?
Từng lời ông Sang vừa nói ra khiến cho mọi người đều chết đứng.
Thực ra từ trước đến nay, ông Sang đã có một bí mật mà không ai có quyền năng được chạm đến. Đó chính là ông không có khả năng sinh con. Hay nói đúng hơn, ông Sang bị bệnh vô sinh. Vậy mà ông lại có con trai suốt hai mươi mốt năm qua? Thật là nực cười! Và tất nhiên, nói như thế có nghĩa là ông đã cắn răng nuôi đứa con trai của một gã khác suốt mười mấy năm qua cũng chỉ để thực hiện được mục đích riêng của mình.
______________________________________________________
CHAP 48: NHỮNG CÚ SHOCK LIÊN HOÀN (PHẦN CUỐI)
Tiếng trống trường vang lên khi đồng hồ điểm giờ tan lớp của ca chiều. Riêng khối mười hai phải học đầy đủ cả hai ca sáng chiều, một ngày mười tiết học nên mặt ai cũng bơ phờ mệt mỏi. Chỉ trực chờ cho tiếng trống trường vang lên để lê lết thân tàn ma dại ra về.
Ấy vậy mà ở phòng học 12A3 vẫn còn có kẻ siêng năng đến lạ, trong khi mọi người lũ lượt ra về thì cô vẫn ngồi lì tại chỗ giải nốt những bài toán tích phân. Tờ giấy nháp trắng chi chít những công thức rối tung rối mù như chính lòng cô bây giờ.
- Thiên Thy! Về thôi, hết giờ rồi.
- Cậu về trước đi. Khi nào giải xong bài này rồi tớ về.
Trúc Anh khẽ thở dài, Thiên Thy luôn cứng đầu như thế. Không cần biết đối phương muốn tốt hay muốn xấu cho cô, nhưng Thy rất ít khi nghe theo lời người khác nói. Nhìn bài toán tích phân nâng cao mà Thy đang cố giải chằng chịt ra giấy mà Trúc Anh không khỏi lo lắng. Chơi với Thy nhiều năm Trúc Anh biết rất rõ, mỗi khi có chuyện gì bế tắc, một là Thy sẽ đi tìm đến tốc độ và bạo lực giải khuây, hai là sẽ bù đầu vào giải bài tập. Chọn bài nào khó nhất, dài nhất rồi bù đầu bù cổ vào giải để tạm quên đi tất cả.
- Năm phút nữa giám thị sẽ khoá hết các cửa cầu thang. Nếu chị muốn nhảy lầu để về thì cứ việc ngồi đây giải bài tập tiếp đi.
Bỗng chốc, một giọng nói thật thân thuộc vang lên nhưng có phần lạc lạc, Bảo Duy đã đứng tựa người trước cửa lớp tự lúc nào, hai tay đút túi quần, phóng ánh nhìn về phía hai cô nữ sinh duy nhất còn lại trong phòng học.
- Còn đến năm phút nữa cơ mà – Thy vẫn cứ cắm đầu vào những công thức, chẳng màng đến những việc xung quanh.
- Nếu mệt mỏi quá rồi thì buông đi.
- Buông thì làm sao thi tốt nghiệp được?
- Chị hiểu em đang nói gì mà…anh ta bây giờ…
- Em có biết mình đang nói gì không? Chẳng lẽ em còn chưa hiểu? Chị nợ anh ấy một đôi tay tài hoa…. và cả ước mơ, hoài bão của một đời người.... Vậy mà em còn nói chị buông? Buông bằng cách nào đây?
Bảo Duy lặng người trước câu nói và thái độ của Thiên Thy. Cậu chưa kịp nói hết câu, cô ấy đã bức xúc đáp lại bằng giọng nói chất chứa đầy sự tội lỗi. Như thế cũng đủ biết những ngày qua Thy đã tự dằn vặt bản thân mình đến cỡ nào. Nếu một ngày nào đó, Thiên Thy biết được kẻ đứng sau tất cả là Duy. Liệu khi ấy, Thy có còn muốn nhìn mặt cậu?
- Về thôi! Chúng ta chỉ còn hai phút nữa để không nhảy lầu.
Cố gắng đè những cảm xúc đang ngổn ngang xuống tận đáy lòng, Thiên Thy thu dọn sách vở vào cặp rồi nhanh chóng ra khỏi lớp trước hai người bạn thân, bỏ họ ở lại với những cái thở dài mệt mỏi. Trúc Anh cũng thu dọn sách vở rồi bước ra cửa lớp. Cô kín đáo dành tặng cho Duy cái nhìn buồn bã nhưng đã bị cậu bắt gặp và giữ tay cô lại. Đôi mắt cậu cũng buồn tênh tựa mặt hồ thu vào buổi hoàng hôn.
- Trúc Anh! Hãy cho em thêm một thời gian nữa, chị nhé! Em muốn để chị vào tim sau khi sắp xếp những thứ ngổn ngang đang ở trong đấy thật gọn gàng. Để khi đó, trái tim em chỉ có chị thôi.
...
Lê bước chân mệt mỏi ra cổng trường mới đó mà đã vắng hoe, chỉ còn loe ngoe một vài bóng áo trắng đang đi trên vỉa hè, Thiên Thy khẽ giật thót tim khi thấy một chàng trai cao ráo đang đứng dựa lưng vào thành tường của ngôi trường. Nơi mà Minh Đăng thường hay đứng chờ cô. Nhưng lúc này làm sao có thể là anh ấy cho được? Thy khẽ mỉm cười, tự giễu sự mơ hồ trong phút chốc của chính mình.
- Sao em ra trễ vậy? – Tiến Hào đứng thẳng lưng khi nhìn thấy bộ dạng gầy hao của Thy, đôi mắt anh có chút gì đó lo lắng xót xa.
- Anh đến đón Duy à? Cậu ấy cũng sắp ra rồi.
Hào bối rối nhìn Thy, sự thật là anh đến đây để đón cô. Thời gian này anh thấy Thy ốm yếu đi hẳn. Anh muốn chăm sóc cô như lúc còn chưa đi làm. Tất nhiên chỉ là với danh nghĩa của một người anh trai.
- Thực ra anh đến đón… cả hai.
- Định tống ba ư? – Thy bật cười - Anh chở Duy về đi. Em đi xe buýt. Cũng không về nhà ngay đâu.
Đã lâu lắm rồi Hào mới thấy Thy cười với anh. Nhưng anh thấy nụ cười ấy sao mà buồn bã gượng gạo quá. Vậy mà nó cũng chẳng kéo dài được lâu, bởi Thy đã cố tình đi ngang qua anh để đến trạm xe buýt ngay sau đó.
- Thiên Thy! Em biết không? Mấy ngày nay dượng rất lo cho em đấy!
Không trả lời. Không quay lại. Vẫn đi thẳng. Thiên Thy của năm mười tám tuổi vẫn chẳng có gì thay đổi so với những ngày còn thơ. Luôn luôn mạnh mẽ và độc lập. Mạnh mẽ đến đáng nể và độc lập đến đáng thương. Có khác chăng chỉ là không còn bất cần như lúc trước. Không còn ngang ngược như lúc trước. Có lẽ là do trái tim sắt đá đã được cảm hoá, đã biết thế nào là cần một thứ gì đó trên đời.
…
Thơ thẩn nhìn những hàng cây chao nghiêng, những căn nhà siêu vẹo chạy nhanh qua ô cửa kính xe bus, bỗng Thiên Thy chợt nghĩ đến câu nói của Bảo Duy khi nãy. “Buông” ư? Liệu cô có nên nghe theo lời của Duy không, khi mà những ngày qua Minh Đăng đã không còn muốn nhìn thấy cô nữa? Không thèm nhọc lời xua đuổi cô như khi trước. Cũng không hề cau có, nổi giận với cô. Mặc cô đến và kệ cô đi, như không hề tồn tại. Cũng phải thôi, dù gì khi nhìn vào thực tế cay đắng kia, Thiên Thy chính là nguyên nhân dẫn đến tất cả. Vì bảo vệ Thy nên Đăng đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất. Hơn nữa, đối với một người con trai, họ thường đặt tình yêu và đam mê ngang ngửa với nhau. Một bên mất đi thì bên còn lại cũng chẳng thể vẹn nguyên như lúc đầu.
Thế nhưng nếu như Thy có đủ dũng cảm để buông, thì chắc gì cô có đủ dũng cảm để quên đi tất cả?
Mùi thuốc sát trùng bắt đầu sộc vào mũi Thy khi cô chạm chân đến hành lang bệnh viện. Suốt hơn một tuần qua, Thy đã quá quen với cái mùi khó chịu này, nhưng cô vẫn chưa thể nào quen được với thái độ hờ hững của Đăng đối với mình. Tim vẫn còn nhói, lòng vẫn còn đau khi một người đã từng yêu chiều từng li từng tí bỗng xem cô như không khí. Chắc có lẽ Minh Đăng đã từng oán trách cô, không ít thì nhiều.
Vừa chạm tay vào núm cửa phòng bệnh, Thiên Thy đã nghe thấy tiếng ông Sang ở trong phòng, vì cánh cửa chỉ được hép khe khé. Thật hiếm khi thấy ông ấy đến đây thăm Minh Đăng.
- Đây là một số hợp đồng cần có chữ kí của mày. Mấy ngày nay thấy mày có vẻ khoẻ hơn rồi đấy, sao không kêu người đưa tài liệu vào mà làm việc đi. Có biết là một đống việc đang chờ mày ngoài kia không?
- Ba đến đây chỉ vì chuyện đó thôi sao?
Trước câu hỏi mệt mỏi của Minh Đăng, ông Sang chỉ ừ hửm cho qua loa rồi lạnh lùng nói tiếp.
- Cũng nhanh nhanh xuất viện đi. Đừng để vì một mình bản thân mà làm ảnh hưởng đến tiến trình của công ty như thế.
- Công ty! Công ty! Công ty! Tối ngày công ty. Ba chỉ biết mỗi mình nó thôi sao? Nó là con của ba à?
Bỗng Thiên Thy giật mình vì tiếng quát của Minh Đăng. Có lẽ anh đang rất giận và cũng rất…đau.
- Mày nổi nóng lên với ai vậy hả thằng kia? Nhắc mày làm việc mà mày to tiếng như thế hả thằng mất dạy? – Ông Sang cũng tức giận trợn ngược mắt lên.
Còn Minh Đăng vừa tức giận vừa nghẹn ngào.
- Ba nghĩ đi! Tại sao con lại phải nổi nóng? Tại sao ba không giống như những ba người khác? Thay vì tối ngày chỉ nghĩ đến nó làm gì được cho mình. Sao ba không thử tự hỏi nó cảm thấy thế nào? Nó vui hay buồn. Cần gì và muốn gì? Thực sự nhiều lúc con không biết mình có phải là con của ba không nữa.
- Con cái nghĩ gì cũng bắt cha mẹ hiểu nữa sao? Không lo làm việc báo hiếu cho cha mẹ mà còn đòi hỏi cái gì? Nuôi thằng con như mày tao thà nuôi chó còn hơn… Kí nhanh lên. Tao không muốn nhìn thấy thằng con mất dạy như mày nữa. - Lần này, ông Sang còn quát to hơn cả lúc nãy. Đôi mắt ông đỏ ngầu hằn lên những tia máu thật đáng sợ.
Qua khe cửa nhỏ, Thiên Thy thấy bàn tay ông đang nắm lại rất chặt và nổi chi chít những sợi gân xanh, run lên từng hồi. Còn Minh Đăng thì mím chặt môi, với tay lấy cây bút và kí rất mạnh như muốn vò nát những tờ giấy mà ông Sang vứt trước mặt anh với đôi mắt thật sắc, nhưng phảng phất đâu đó là sự tổn thương đến cùng cực.
- Xong rồi!
Đưa xấp giấy cho ông Sang mà quai hàm Minh Đăng cũng nổi lên những tia gân xanh tức giận. Ông Sang cũng nhanh chóng đến bên và giựt xấp giấy một cách thô bạo rồi ra khỏi phòng ngay lập tức.
Lúc đó Thiên Thy vội nấp sau cánh cửa nên đã không phải chạm mặt ông. Nhìn bóng dáng ngạo nghễ, tức tối của ông in trên hành lang vắng, bỗng Thy thấy tức giận và kì lạ vô cùng. Đành rằng chính bản thân cô cũng sống trong sự ghẻ lạnh của ba nhưng chưa bao giờ ông ấy dành cho Thy những lời lẽ và hành động vô tâm và đáng sợ như những điều cô vừa thấy.
Nhìn vào tấm kính chắn cửa, lòng Thy quặn lên từng hồi khi thấy Đăng đứng lẻ loi nơi cửa sổ. Cô muốn bước vào ôm chầm lấy tấm lưng cô độc ấy nhưng không thể. Có lẽ nào Thy đã trách nhầm anh khi biết anh là CEO trong một tập đoàn lớn. Có lẽ nào Minh Đăng phủ nhận mối quan hệ của cả hai là vì có nỗi khổ tâm riêng?
- Cháu đến rồi sao không vào đi?
Bỗng có giọng nói phía sau khiến Thy giật mình quay lại. Cô vội cúi người chào khi thấy mẹ của Minh Đăng. Bà luôn ăn vận quyền quý nhưng gương mặt không hề kênh kiệu như những phu nhân khác. Đặc biệt đôi mắt màu café luôn phảng phất những nét đa sầu đa cảm. Hoá ra Minh Đăng đã được thừa hưởng một đôi mắt rất đẹp nhưng cũng rất buồn từ mẹ.
- Cháu nghĩ bây giờ Đăng không muốn gặp cháu, nên… – Thy khẽ cúp mi, đáp bằng giọng buồn tênh.
- Bác có thể nói chuyện với cháu một lát được chứ?
- Dạ?….Được!
…
Hoàng hôn buông nhẹ trên những cành cây ngọn cỏ trong công viên bệnh viện. Ở đó, có hai dáng người lặng lẽ đi bên cạnh nhau. Song hành trong im lặng. Mỗi người đều mang nét trầm tư cố định. Nét buồn cố định.
Giờ đây, bà Huệ không còn ác cảm và dùng những lời lẽ khó nghe với Thy nữa. Ngược lại, bả cảm thấy dần yêu quý cô bé này hơn. Bởi những ngày qua, bà đã quan sát Thy rất nhiều. Mặc cho tính tình Đăng có lúc nóng như lửa, gắt gỏng với cô, nhưng có lúc lại lạnh như băng, xem sự tồn tại của cô như không khí. Vậy mà không một ngày nào bà thấy Thy không đến để chăm sóc Đăng. Việc đó, đâu phải cô gái nào cũng có thể nhẫn nhục làm được?
- Những ngày qua, tính tình thằng Đăng nó hơi gắt gỏng. Khó chịu với tất cả mọi người. Nhất là với cháu. Cháu có cảm thấy mệt mỏi không?
- Dạ… có.
Nhìn bộ dạng buồn bã mệt mỏi của Thy mà bà Huệ cũng thấy có chút xót xót. Có lẽ bây giờ cô không thể tỏ ra rằng mình - rất - ổn như những lúc ở bên bạn bè nữa rồi.
- Vậy cháu vẫn sẽ tiếp tục đến đây chứ?
- Cháu… không biết! Cháu nghĩ có lẽ cháu không nên đến đây nữa. Chẳng ai muốn gặp kẻ đã cướp tất cả của mình. Dù gì cũng tại cháu mà anh ấy mất đi cả hoài bão, ước mơ. Chắc chắn sẽ hận cháu… không ít thì nhiều…
Đôi mắt buồn tênh, lơ đãng của Thy khiến bà Huệ khẽ cau mày, dừng bước. Không ngờ Thiên Thy có những suy nghĩ sâu sắc, chính chắn như thế. Bỗng chốc, bà muốn giữ cô gái này ở bên cạnh con trai bà mãi mãi. Bởi khi yêu, có mấy người có thể hiểu và thông cảm cho đối phương như cô bé đặc biệt này.
- Ngày nào cháu cũng đi về trễ thế này, mẹ cháu không nói gì sao?
Như sợ cô gái này sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa, bà Huệ cố lảng qua vấn đề khác bằng câu hỏi mang tính chất tò mò. Tự dưng bà muốn tìm hiểu thêm về gia đình cô bé để rồi lòng dấy lên sự thương cảm khi nhận được câu trả lời thật thà có chút bối rối…
- Cháu…cháu không có mẹ.
Nói rồi Thiên Thy tiếp tục bước đi. Chậm rãi và trầm tư. Để lại bà Huệ đứng đó với bao cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Không ngờ một cô gái có phong cách bụi bặm, mạnh mẽ như Thy lại chất chứa nhiều ưu phiền như thế. Nhìn bóng dáng cô bé ấy từ phía sau sao mà cô độc quá!
- Thiên Thy...! Cháu tên là Thiên Thy đúng chứ?
Tiếng gọi bất ngờ của bà Huệ khiến bàn chân buồn bã dừng bước. Thy tò mò quay lại.
- Nếu như cháu không muốn đến đây nữa. Hãy cho Đăng biết điều này. Để những ngày sau đó, nó không phải chờ cháu nữa.
Giọng nói bà Huệ có chút chua xót. Hơn ai hết, bà hiểu rất rõ con trai mình. Những ngày nằm viện buồn bã, nếu cô gái này chưa đến thì Đăng sẽ nằm chờ cả ngày. Còn khi đến rồi, nó lại đuổi cô bé đi không hề thương tiếc hoặc vờ như chẳng thấy gì cả. Có những lúc con trai của bà mâu thuẫn như thế đấy. Luôn tự dằn vặt và làm khổ chính bản thân mình.
- Minh Đăng có lẽ sẽ không chờ cháu đâu. Anh ấy không muốn thấy cháu nữa… - Giọng nói Thy buồn tênh tựa tiếng dương cầm da diết – Nhưng cháu sẽ làm theo ý bác.
Chẳng mấy chốc, bóng tối đã bao trùm lấy bầu trời. Khung cảnh trong bệnh viện cũng vì thế mà ảm đạm hơn. Trong phòng bệnh 108, bác sĩ đang kiểm tra sức khoẻ cho chàng trai có đôi mắt café đa sầu đa cảm, dường như đang có ý ngóng chờ ai đó.
Bỗng, cánh cửa phòng bệnh được mở ra nhẹ nhàng. Khi nhìn thấy người đang bước vào, lòng Minh Đăng bỗng cảm thấy nhẹ hơn một chút nhưng chỉ được giây lát, nó lại trở về trạng thái nặng trĩu như ban đầu.
- Cô đến rồi à? Báo cho cô một tin vui là bạn trai của cô ngày mai có thể ra viện được rồi. Những vết thương bầm tím trên người cũng đã lặn đi. Nhưng vẫn không thể xem thường những con virus đang bị khống chế trong người. Cần đi tái khám và xét nghiệm thường xuyên theo đúng định kì để ngăn chặn nó một cách hoàn toàn.
Vị bác sĩ hôm trước niềm nở khi nhìn thấy cô gái bước vào, nhưng cô gái ấy không hề vui mừng như ông nghĩ, mà chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu thay cho lời cám ơn chân thành.
Việc khám bệnh cũng đã xong xuôi nên bác sĩ và y tá đã nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh để trả lại sự riêng tư cho đôi tình nhân trong mắt họ. Bỏ lại không gian đặc quánh lại bởi sự im lặng ở phía sau.
Thiên Thy từ tốn bước đến bên chiếc bàn nhỏ đầu giường, tiện tay rót ly nước ấm cho Đăng trong khi anh vẫn ngồi dựa lưng vào thành giường.
- Khuya rồi em còn vô đây làm gì?
Vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, Minh Đăng hời hợt nhận ly nước ấm từ tay Thy. Cô cũng nhẹ nhàng ngồi xuống trên chiếc ghế vương hơi ấm của mình suốt những ngày buồn bã qua.
Bây giờ Thật khó nhận ra đây là cô gái hay có những hành động bạo lực của ngày trước, bởi từng hành động cử chỉ của Thy giờ đây khi bên cạnh Đăng đều rất nhẹ nhàng và dịu dàng nữa.
- Em vô đây là để nói với anh một chuyện…Có lẽ anh sẽ vui sau khi nghe nó… kể từ ngày mai em sẽ không đến nữa. Nói đúng hơn là sẽ không gặp anh nữa. Anh không muốn gặp em, em cũng không muốn làm phiền anh. Em biết, chẳng có ai muốn gặp người đã cướp đi những thứ quan trọng của mình cả.
Từng lời nói được Thy phát ra thật rõ ràng với thái độ điềm tĩnh, duy chỉ có đôi mắt là vẫn giữ nguyên nét buồn vương cố định.
- Mai anh được ra viện, chắc là các vết thương cũng đã khỏi. Như vậy là tốt rồi. Tuy cho đến bây giờ em vẫn không thể xác định được mình là gì đối với anh, nhưng anh đã liều mạng cứu em hết lần này đến lần khác. Điều đó cho em biết, ít ra mình không phải là món đồ chơi như lời anh nói. Như thế là đủ rồi. Bây giờ anh sẽ không phải thấy em nữa đâu. Còn đôi bàn tay này ….
Nói đến đây, Thy bỗng trở nên nghẹn ngào đến ứ họng. Khó khăn lắm cô mới nuốt được những xót xa, đau đớn tựa ngọn sóng đang trực trào ập vào người cô.
- Còn đôi bàn tay này xem như… em nợ anh cả đời.
Dù nghẹn ngào là thế nhưng đôi mắt Thy tuyệt nhiên không hề có nét lung lay hay màng sương nào cả. Nó khô khốc đến lạ. Từ trước đến nay, Thy vẫn luôn như thế, vẫn cố gắng kiểm soát bản thân trước mặt người đời. Lòng tự trọng của cô cũng không cho phép bản thân trở thành nỗi phiền hà và bực dọc của người khác. Đăng không muốn gặp Thy, cô cũng không muốn miễn cưỡng anh.
Nhưng như thế không có nghĩa là cô bỏ anh. Từ giờ trở đi, Thy sẽ chấp nhận quan sát Đăng từ phía sau. Luôn dõi theo anh cho đến khi nào bản thân không còn nhớ anh nữa. Nhưng liệu điều đó có thể xảy ra? Bởi cho dù có cố gắng đến đâu, con người ta cũng không thể nào lãng quên đi một người đã dắt mình đi qua tất cả những cung bậc cảm xúc trong cuộc đời.Từ ngọn ngành hạnh phúc cho đến tận cùng đau thương.
- Muộn rồi, anh nghỉ đi, mai còn ra viện sớm. Em về đây.
Thy khẽ mỉm cười rồi đứng lên, cố gắng không quan tâm đến chàng trai đang ngồi cứng đơ trên giường suốt từ nãy đến giờ. Đôi chân nặng trĩu của cô đang dợm bước đi thì…
- Sao em ích kỉ quá vậy, vì em mà tôi trở nên thế này, bây giờ em còn muốn rời bỏ tôi?
- Là tại anh không muốn thấy em nữa. Lúc nào cũng xua đuổi em còn gì.
- Tôi xua đuổi thì em sẽ đi ngay hả? Không thấy vướng bận hay áy náy gì sao? Ngồi xuống đây. Nhanh lên.
Đăng nói với giọng điệu thật phức tạp, nửa nghẹn ngào tức tối, nửa oán trách đau thương và có cả nghiêm khắc ra lệnh. Chính vì thế mà Thiên Thy càng lúc càng không thể hiểu nổi con người này. Nhưng trớ trêu thay, càng không hiểu bao nhiêu cô lại càng yêu con người ấy bấy nhiêu.
- Tôi nói em ngồi xuống, em có nghe không? – Đăng nói giọng đanh thép.
- Em về đây. Muộn rồi.
Thy mệt mỏi nhấc chân bước đi. Nhưng bàn tay cô đã bị nắm lại rất chặt. Cái nắm có chút bạo lực khiến bàn tay đau điếng.
- Ngồi xuống!
Thiên Thy thực sự không muốn mềm lòng thêm một chút nào nữa. Những ngay qua cô đã quá yếu đuối rồi. Nhưng chẳng thể thắng nổi Minh Đăng một khi anh lên cơn ngang ngạnh. Cô! Không đủ can đảm đễ gỡ bàn tay ấy ra. Để rồi chính bàn tay ấy đã kéo cô ngồi xuống giường một cách đầy thô bạo.
Giờ đây, hai khuôn mặt gầy gò mới được gần nhau trong suốt hơn một tháng xa cách. Nhìn đôi má hốc hác, đôi môi nhợt nhạt, đáy mắt buồn bã sâu hút của Thy mà Đăng thấy xót thương vô cùng. Anh đã khiến cho người con gái mạnh mẽ của ngày trước trở nên mệt mỏi như thế này sao?
Thật lòng mà nói, những ngày qua, điều Minh Đăng sợ nhất chính là nhìn thấy và nhớ đến Thiên Thy. Bởi mỗi khi nghĩ đến cô, anh sẽ cảm thấy mình là kẻ thất bại thảm hại nhất trên đời, khi mà tình yêu không thể đi trọn vẹn đến cùng còn đam mê thì bỗng chốc trở thành con số không tròn trĩnh. Nhưng chỉ đến khi nhìn thấy sự quyết tâm rời xa của Thiên Thy. Minh Đăng mới hoảng loạn thực sự. Anh nhận ra, mình không thể mất đi thêm bất cứ điều gì nữa. Đăng đã mất đi một nửa cuộc sống rồi. Vậy nên tình yêu này, anh sẽ bất chấp tất cả để giữ lấy, mặc cho bất cứ điều gì đang chờ đón anh ở phía trước.
Đưa bàn tay nhẹ vuốt lên mái tóc nâu xơ xác, lên đôi mắt hốc hác và đôi má hao gầy, Minh Đăng nói giọng lạc lạc nhưng vương chút lạnh lùng.
- Mỗi lần nghĩ tới em, tôi lại cảm thấy mình là thằng con trai thua cuộc trong tất cả. Tôi đã từng muốn chôn em vào tận đáy tim, vứt em vào quên lãng…nhưng tôi làm điều đó không được, bây giờ còn để em rời xa tôi, em sẽ được thoát khỏi bầu không khí nghẹt thở này mà sống vui vẻ, còn tôi vẫn ngồi đây một mình ôm nỗi đau. Vậy nên, tôi không cho phép em rời xa tôi nữa. Tôi sẽ giữ chặt em bên cạnh để….dày vò em suốt đời.
Từng lời lẽ và ánh nhìn sắc nhọn của Minh Đăng khiến đôi mắt khô khốc của Thiên Thy bắt đầu xuất hiện một mảng nước loang loáng. Qua từng hơi thở và lời nói ấy, cô cảm nhận được người con trai trước mắt mình có lẽ đang rất đau đớn. Và cũng rất hận cô.
Chưa kịp để cho bờ môi cứng đờ của Thiên Thy mấp máy, Minh Đăng đã xâm chiếm chọn đôi môi nhỏ bé ấy vào miệng anh. Đăng ngấu nghiến nó, dày vò nó mạnh bạo và điên cuồng. Dường như bao nhiêu nỗi nhớ yêu, bao nhiêu uất ức và bất lực của những ngày qua đều được Đăng dồn vào đôi môi bé nhỏ trong miệng anh. Khiến nó tê rát và đê mê đến tột cùng. Nụ hôn này còn cuồng nhiệt hơn cả nụ hôn dưới mưa ngày trước. Nó chứa đựng vị mặn đắng nước mắt của cô gái, và sự đau đớn, điên cuồng của chàng trai. Hơn nữa, đó còn là một nụ hôn mang đầy tính chiếm hữu. Và rồi đôi mắt đau đớn của cô gái dần dần khẽ khép lại, chìm vào say đắm.
Đôi tay Đăng ôm chặt thân thể nhỏ bé ấy vào lòng mình. Ép sát vào cơ thể anh. Để rồi hai trái tim đau đớn được dịp lắng nghe, và tim lại được từng nhịp đập của nhau.
Ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa. Những giọt mưa lưa thưa nhẹ nhàng dần dần dày đặc và nặng trĩu tựa như sự cuồng nhiệt của tình yêu. Đêm hôm ấy, Thiên Thy đã hoàn toàn bất lực trước sự điên cuồng của Minh Đăng. Đêm hôm ấy, hai người họ đã tìm được chính mình trong trái tim của nhau.
o0o
Sáng hôm sau.
- Còn thiếu thứ gì nữa không cháu? - Bà Huệ mỉm cười, dịu dàng hỏi Thiên Thy khi đang xếp những bộ đồ của Minh Đăng bỏ vào vali một cách ngăn nắp.
- Dạ có lẽ đủ rồi đó bác. – Thy lí nhí. Mặt vẫn chưa hết đỏ vì bị mẹ Minh Đăng bắt gặp khi cô đang ngủ say sưa trong lòng Đăng vào sáng sớm hôm nay.
Cả hai đang dọn đồ cho Đăng để chuẩn bị xuất viện, lòng ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, như đã được ném đi những cục đá to kềnh chồng chất trong đó suốt bao ngày qua.
Còn Minh Đăng vẫn lười biếng ngồi dựa lưng vào thành giường, đọc tin tức trên chiếc Ipad trắng tinh. Lâu lâu lại lén nhìn cô gái có đôi má đang đỏ ửng. Có lẽ cậu nhóc Tiến Duy nói đúng. Sự mất mát và những nỗi đau riêng biệt của anh không xứng đáng làm cho cô gái ấy buồn rầu, ủ rũ. Một mình anh chết yểu là quá đủ. Không được phép để cho cô ấy chết yểu lây. Anh cũng sẽ không vì bất kì điều gì mà rời xa cô ấy nữa. Kể cả khi người cha độc tài cấm cản, đe doạ hay giở trò gì đó. Anh vẫn sẽ ở bên cạnh cô ấy đến cùng. Minh Đăng sẽ thật sự cố gắng để Thiên Thy thay thế cho tất cả những gì anh vừa mất. Giờ đây, cô ấy sẽ là niềm đam mê, là ước mơ là tình yêu và cả cuộc đời của anh. Có lẽ đã đến lúc Minh Đăng tập xếp nỗi những nỗi đau của mình vào ngăn tim nhỏ bé nhất, để tiếp tục va chạm với cuộc sống ngoài kia với người anh yêu rồi.
Có lẽ buổi sáng hôm nay, là một buổi sáng bình yên nhất trong tất cả những buổi sáng đau buồn trước đó.
“Cốc! cốc! cốc”
Bỗng chốc, tiếng gõ cửa phòng bệnh ngoài kia gây sự chú ý của tất cả mọi người. Và rất nhanh sau đó, cánh cửa được mở ra bởi những viên cảnh sát mặc đồng phục màu xanh lá, khiến cho ai nấy đều hốt hoảng lo sợ.
- Xin lỗi, đây có phải là phòng bệnh của CEO tập đoàn Hoàng Minh không? – Một trong số những cảnh sát đứng trước cất tiếng hỏi.
- Phải! Là tôi đây – Minh Đăng ngỡ ngàng.
- Vài ngày trước, một nhân viên trong công ty đã đưa cho chúng tôi một số đơn tố cáo công ty đã lợi dụng lòng tin để lừa gạt họ trong những vụ làm ăn nhằm chiếm đoạt tài sản. Chính anh nhân viên ấy đã dẫn chúng tôi đến gặp các nạn nhân. Là những người trực tiếp viết đơn tố cáo. Thông qua điều tra, chúng tôi xác nhận những sự việc trên là có thật. Tuy người trực tiếp giao dịch với họ là ông Sang – tổng giám tốc công ty. Nhưng hầu hết trong các bản hợp đồng thỏa thuận đều có chữ kí và sự đồng ý của anh. CEO, anh giải thích sao về việc này?
Viên cảnh sát vừa nói rõ ràng rành mạch, vừa giơ những bản hợp đồng ra trước mắt khiến cho tất cả đều thinh lặng vì quá hoảng hốt. Sau đó, Minh Đăng đã vội vàng đi đến chỗ viên cảnh sát để tận mắt xem những bản hợp đồng. Quả thật, đó chính là chữ kí của anh. Từng đường nét không sai chút nào. Nhưng nội dung hợp đồng thì anh thực sự chưa hề xem qua. Chỉ nhớ mang máng tên của chúng. Và nếu nhớ không lầm thì tất cả những bản này đều là do ba đưa anh kí vào những lúc anh mệt mỏi.
- Theo điều luật, anh đã vi phạm luật pháp khi lừa gạt trong kinh doanh, lừa gạt tài sản của người khác để thu lợi nhuận riêng. Mời anh theo chúng tôi về đồn để làm việc.
- Không! Không thể như thế được. Con tôi không bao giờ làm chuyện ác tâm đó. Chắc chắn là có nhầm lẫn gì rồi.
Mẹ Minh Đăng trở nên hoảng loạn sau khi nghe những lời thật đáng sợ đối với bà. Còn Thiên Thy thì thất thần, tim đập, chân run vội vàng chạy đến bên, nắm lấy tay Đăng thật chặt.
- Ba tôi, bây giờ ông ấy đang ở đâu? – Trái ngược với tất cả mọi người. Lúc này, Minh Đăng bình tĩnh đến lạ. Nhưng cổ họng anh không tránh khỏi cơn đắng đót đang dâng trào.
Cùng lúc đó, ông Sang đã từ ngoài cửa bước vào với vẻ mặt không chút biểu cảm. Chính ông cũng bị công an tóm gọn khi đang làm việc ở công ty.
- Ba nói đi. Tại sao ba lại làm thế? TẠI SAO LẠI HẠI CON? – Đăng uất ức. Không hiểu sao khi nhìn thấy ông Sang, sự bình tĩnh trước đó đã tiêu tan đi tất cả.
- Cái gì? Con nói cái gì? – bà Huệ cũng lắp bắp nói không ra hơi.
- Tất cả những hợp đồng này… đều là do ba đưa con kí. Vì ông ấy là ba, nên con chưa bao giờ nghi ngờ bất kì điều gì. Vậy mà…
- Những gì Đăng nó nói là thật chứ? Tại sao?...Tại sao ông lại làm thế?
Bà Huệ sướt mướt chạy đến bên chồng, không ngừng lay lắt những vạt áo đen trong đau đớn.
- Tại sao? Ông nói đi! Tại sao hả?
Thế nhưng ông Sang đã mạnh tay đẩy người vợ yêu quý ra phía sau một cách thô bạo. Đôi mắt ông hằn lên những vệt máu đỏ trông thật đáng sợ.
- Điều này, chính tôi hỏi bà mới đúng đấy. Bà tưởng tôi sẽ dễ dàng để cho một thằng không có chung dòng máu với mình kế thừa công ty một cách dễ dàng như vậy ư?
Từng lời ông Sang vừa nói ra khiến cho mọi người đều chết đứng.
Thực ra từ trước đến nay, ông Sang đã có một bí mật mà không ai có quyền năng được chạm đến. Đó chính là ông không có khả năng sinh con. Hay nói đúng hơn, ông Sang bị bệnh vô sinh. Vậy mà ông lại có con trai suốt hai mươi mốt năm qua? Thật là nực cười! Và tất nhiên, nói như thế có nghĩa là ông đã cắn răng nuôi đứa con trai của một gã khác suốt mười mấy năm qua cũng chỉ để thực hiện được mục đích riêng của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook