Chó Ngao Độ Hồn
-
Chương 2: Tôi “đội lốt” sói vào hang sói
Mây đen che lấp mặt trăng, con đường lên núi giờ chỉ còn một màu tối đen như mực. Tôi đem theo một con gà, coi như món quà mà “ông chồng” sói tặng cho vợ, ngóng theo tiếng hú lần về phía trước.
Đi được chừng 500 mét, quả nhiên có một con suối lổn ngổn sỏi đá giữa cánh rừng âm u hun hút. Tôi vừa đặt chân vào con suối, tiếng sói hú cách đó vài thước bỗng nhiên ngừng bặt. Bốn bề vắng lặng đến rợn người. Một trận gió lạnh thổi tới, tôi không kìm được đành ho một tiếng, rượu trong bụng toát ra hết thành mồ hôi lạnh.
Tôi sực tỉnh, trời ơi, sao mình lại có thể ngu xuẩn thế, liều cái mạng bé tí này đi vào hang sói? Động vật có vú nghĩ bằng mũi, có thật là vậy không? Nói không chừng đó là phát ngôn hồ đồ của ông “học giả” nào cũng nên. Chứ con sói sao lại phải nghĩ bằng mũi cơ chứ! Chẳng lẽ hai con mắt lại không đủ giúp nó nhìn nhận mọi thứ? Cứ coi như quan điểm này là đúng, chẳng may nó bị viêm đường hô hấp trên hay tịt mũi thì sao?
Càng nghĩ, tôi càng thấy sợ, định tranh thủ lúc con sói cái chưa phát hiện ra mình, trong ba mươi sáu kế… chuồn là thượng sách.
Đúng lúc tôi chuẩn bị quay lưng thì đột nhiên, đằng sau tảng đá trước mặt tôi chừng bảy, tám mét, xuất hiện một đốm màu xanh sáng quắc, trông như hai đốm lửa lập lòe trên bãi tha ma.
Lúc này, muốn cũng không quay lại được rồi. Cả người tôi run lẩy bẩy, bắt chước bộ dạng loài sói bò trên mặt đất, lén rút ra khẩu súng rồi lên nòng sẵn, tự trấn an mình.
“u…”, một tiếng kêu âm ỉ vọng tới. Hai đốm sáng xanh như hai chiếc đèn lồng nhỏ cũng từ từ tiến về phía tôi.
Mặt trăng hấp hé giữa hai mảng mây mù. Nhân ánh sáng ngắn ngủi ấy, tôi nhìn ra, đây là một con sói cái màu đen to cao khỏe mạnh với cái mõm dài, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn. Nó vác cái bụng bầu, vừa tiến về phía tôi vừa vươn dài cổ, vẫy hai đầu tai nhọn, khịt khịt cánh mũi như kiểu đánh hơi. Con sói đang nhận mặt!
Tim tôi đập loạn xạ. Trên người tôi ngoài mùi con sói đực ra còn có mùi người, mùi rượu, tôi lo nó sẽ “ngửi” ra sự khác lạ, “ngửi” ra bí mật, “ngửi” ra tôi là hung thủ giết chết ông chồng thực sự của nó. Nếu thế thật, nó chẳng chờ gì mà không liều mạng với tôi!
Tôi giữ chặt ngón tay trỏ vào cò súng, chĩa nòng súng thẳng vào đầu con sói, nhưng chưa dám bắn.
Một bài luận văn xuất sắc quan trọng hơn một lần đi săn bình thường. Chưa đến đường cùng, tôi chưa thể từ bỏ mọi nỗ lực được. Tôi quyết định, nếu nó cách tôi ba bước mà vẫn còn chưa dừng lại, tôi sẽ nổ súng.
Như thể con sói đoán trúng ý tôi, khi cách tôi đúng ba bước chân, nó bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm vào tôi, ngực phập phồng thở, rồi dùng mũi đánh hơi thật - giả.
Không thể cứ ngồi yên mà chờ nó khám phá sự thật, tôi nghĩ bụng, phải làm gì đó để nó loại bỏ nghi ngờ mới được. Tôi chợt nghĩ ra, trong tay mình vẫn còn một con gà, liền quăng về phía nó. Con sói ngay lập tức tóm chặt con gà bằng chân trước, đánh hơi cẩn thận. Sau một hồi, nó ngồi xuống không một tiếng động.
Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của nó, nhưng trong một cuốn sách giáo khoa tôi từng đọc có nói rằng, loài chó một khi đã ngồi xuống có nghĩa là chúng không có ý đồ tấn công. Tôi khẽ thở phào trong bụng. Thế rồi, tôi lại giả vờ bịt mũi, nén hơi hú một tiếng. Phòng nghiên cứu của chúng tôi có một băng ghi âm nguyên bản đủ các loại tiếng sói hú. Để phục vụ cho những chuyến khảo sát thực tế, tôi đã từng luyện theo băng này như hát karaoke. Tôi hú một cách khoan thai, âm cuối còn hạ xuống thấp. Theo tài liệu chú thích, âm thanh này thể hiện lời hỏi thăm khi hai con sói quen biết gặp nhau. Hy vọng là cái băng ghi âm của tôi không phải là đồ dởm.
Tôi vừa phát ra tiếng hú, không ngờ, con sói cái màu đen lao đến nhanh như chớp, đôi mắt càng ánh lên màu xanh đáng sợ. Xong rồi, tôi trộm nghĩ, mình lại làm một việc ngu xuẩn rồi. Mặc dù tôi đã từng tập hú theo băng, nhưng chắc chắn không thể giống y như sói thật được, cũng như người nghiệp dư dù có tập luyện karaoke thế nào cũng không thể học được cách hát như ngôi sao ca nhạc. Đối với con sói cái, tiếng hú của tôi chẳng khác nào một ông nước ngoài nói tiếng Trung Quốc vậy, cứ lơ lớ ngọng nghịu. Thật đúng là không khảo mà xưng!
Quả nhiên, cái đuôi con sói bỗng duỗi ra thẳng đuột, sách giáo khoa có nói, đuôi duỗi thẳng như vậy là dấu hiệu sói sắp xông vào cắn. Từ dưới sâu họng nó phát ra tiếng gừ gừ trầm đục, đấy là khúc dạo đầu của tiếng gầm. Tôi căng thẳng đến mức toàn thân nổi da gà, không thể đợi thêm được nữa, chỉ có cách ra tay trước để chiếm ưu thế thôi.
Tôi bắt đầu bóp nhẹ cò súng, đúng vào lúc ấy, con sói bỗng dưng lắc lắc người, cái đuôi lại cong vào mềm mại, cơn gầm rít đang chảy tới đầu lưỡi dường như cũng bị nó nuốt ực xuống.
“U… âu… ao…” Con sói phát ra tiếng kêu dài ngân nga, nếu tôi nhớ không lầm, có nghĩa là lời hờn trách nhẹ nhàng. Tôi thở phào, thả tay khỏi cò súng.
Con sói cái chấm dứt màn điều tra với tôi, rồi ngay lập tức chuyển sang xử lý con gà. Xem ra nó có vẻ đói lắm rồi nên mới xé thật lực, nhai ngấu nghiến, vừa ăn vừa thở phì phò. Chỉ sau vài phút, con gà mái già bốn cân đã bị nó chén gần hết.
Lúc ấy, nỗi lo canh cánh trong lòng tôi mới nhẹ bớt. Tôi biết, sói là loài vật nhạy cảm. Nếu nó còn nghi ngờ gì về tôi, chắc chắn sẽ không tùy tiện ăn thứ mà tôi quăng cho nó. Về mặt tình cảm mà nói, nó đã chấp nhận món quà của tôi, cũng có nghĩa là đã kết nạp, hay nói cách khác là thừa nhận rằng tôi là “chồng” nó.
Đi được chừng 500 mét, quả nhiên có một con suối lổn ngổn sỏi đá giữa cánh rừng âm u hun hút. Tôi vừa đặt chân vào con suối, tiếng sói hú cách đó vài thước bỗng nhiên ngừng bặt. Bốn bề vắng lặng đến rợn người. Một trận gió lạnh thổi tới, tôi không kìm được đành ho một tiếng, rượu trong bụng toát ra hết thành mồ hôi lạnh.
Tôi sực tỉnh, trời ơi, sao mình lại có thể ngu xuẩn thế, liều cái mạng bé tí này đi vào hang sói? Động vật có vú nghĩ bằng mũi, có thật là vậy không? Nói không chừng đó là phát ngôn hồ đồ của ông “học giả” nào cũng nên. Chứ con sói sao lại phải nghĩ bằng mũi cơ chứ! Chẳng lẽ hai con mắt lại không đủ giúp nó nhìn nhận mọi thứ? Cứ coi như quan điểm này là đúng, chẳng may nó bị viêm đường hô hấp trên hay tịt mũi thì sao?
Càng nghĩ, tôi càng thấy sợ, định tranh thủ lúc con sói cái chưa phát hiện ra mình, trong ba mươi sáu kế… chuồn là thượng sách.
Đúng lúc tôi chuẩn bị quay lưng thì đột nhiên, đằng sau tảng đá trước mặt tôi chừng bảy, tám mét, xuất hiện một đốm màu xanh sáng quắc, trông như hai đốm lửa lập lòe trên bãi tha ma.
Lúc này, muốn cũng không quay lại được rồi. Cả người tôi run lẩy bẩy, bắt chước bộ dạng loài sói bò trên mặt đất, lén rút ra khẩu súng rồi lên nòng sẵn, tự trấn an mình.
“u…”, một tiếng kêu âm ỉ vọng tới. Hai đốm sáng xanh như hai chiếc đèn lồng nhỏ cũng từ từ tiến về phía tôi.
Mặt trăng hấp hé giữa hai mảng mây mù. Nhân ánh sáng ngắn ngủi ấy, tôi nhìn ra, đây là một con sói cái màu đen to cao khỏe mạnh với cái mõm dài, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn. Nó vác cái bụng bầu, vừa tiến về phía tôi vừa vươn dài cổ, vẫy hai đầu tai nhọn, khịt khịt cánh mũi như kiểu đánh hơi. Con sói đang nhận mặt!
Tim tôi đập loạn xạ. Trên người tôi ngoài mùi con sói đực ra còn có mùi người, mùi rượu, tôi lo nó sẽ “ngửi” ra sự khác lạ, “ngửi” ra bí mật, “ngửi” ra tôi là hung thủ giết chết ông chồng thực sự của nó. Nếu thế thật, nó chẳng chờ gì mà không liều mạng với tôi!
Tôi giữ chặt ngón tay trỏ vào cò súng, chĩa nòng súng thẳng vào đầu con sói, nhưng chưa dám bắn.
Một bài luận văn xuất sắc quan trọng hơn một lần đi săn bình thường. Chưa đến đường cùng, tôi chưa thể từ bỏ mọi nỗ lực được. Tôi quyết định, nếu nó cách tôi ba bước mà vẫn còn chưa dừng lại, tôi sẽ nổ súng.
Như thể con sói đoán trúng ý tôi, khi cách tôi đúng ba bước chân, nó bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm vào tôi, ngực phập phồng thở, rồi dùng mũi đánh hơi thật - giả.
Không thể cứ ngồi yên mà chờ nó khám phá sự thật, tôi nghĩ bụng, phải làm gì đó để nó loại bỏ nghi ngờ mới được. Tôi chợt nghĩ ra, trong tay mình vẫn còn một con gà, liền quăng về phía nó. Con sói ngay lập tức tóm chặt con gà bằng chân trước, đánh hơi cẩn thận. Sau một hồi, nó ngồi xuống không một tiếng động.
Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của nó, nhưng trong một cuốn sách giáo khoa tôi từng đọc có nói rằng, loài chó một khi đã ngồi xuống có nghĩa là chúng không có ý đồ tấn công. Tôi khẽ thở phào trong bụng. Thế rồi, tôi lại giả vờ bịt mũi, nén hơi hú một tiếng. Phòng nghiên cứu của chúng tôi có một băng ghi âm nguyên bản đủ các loại tiếng sói hú. Để phục vụ cho những chuyến khảo sát thực tế, tôi đã từng luyện theo băng này như hát karaoke. Tôi hú một cách khoan thai, âm cuối còn hạ xuống thấp. Theo tài liệu chú thích, âm thanh này thể hiện lời hỏi thăm khi hai con sói quen biết gặp nhau. Hy vọng là cái băng ghi âm của tôi không phải là đồ dởm.
Tôi vừa phát ra tiếng hú, không ngờ, con sói cái màu đen lao đến nhanh như chớp, đôi mắt càng ánh lên màu xanh đáng sợ. Xong rồi, tôi trộm nghĩ, mình lại làm một việc ngu xuẩn rồi. Mặc dù tôi đã từng tập hú theo băng, nhưng chắc chắn không thể giống y như sói thật được, cũng như người nghiệp dư dù có tập luyện karaoke thế nào cũng không thể học được cách hát như ngôi sao ca nhạc. Đối với con sói cái, tiếng hú của tôi chẳng khác nào một ông nước ngoài nói tiếng Trung Quốc vậy, cứ lơ lớ ngọng nghịu. Thật đúng là không khảo mà xưng!
Quả nhiên, cái đuôi con sói bỗng duỗi ra thẳng đuột, sách giáo khoa có nói, đuôi duỗi thẳng như vậy là dấu hiệu sói sắp xông vào cắn. Từ dưới sâu họng nó phát ra tiếng gừ gừ trầm đục, đấy là khúc dạo đầu của tiếng gầm. Tôi căng thẳng đến mức toàn thân nổi da gà, không thể đợi thêm được nữa, chỉ có cách ra tay trước để chiếm ưu thế thôi.
Tôi bắt đầu bóp nhẹ cò súng, đúng vào lúc ấy, con sói bỗng dưng lắc lắc người, cái đuôi lại cong vào mềm mại, cơn gầm rít đang chảy tới đầu lưỡi dường như cũng bị nó nuốt ực xuống.
“U… âu… ao…” Con sói phát ra tiếng kêu dài ngân nga, nếu tôi nhớ không lầm, có nghĩa là lời hờn trách nhẹ nhàng. Tôi thở phào, thả tay khỏi cò súng.
Con sói cái chấm dứt màn điều tra với tôi, rồi ngay lập tức chuyển sang xử lý con gà. Xem ra nó có vẻ đói lắm rồi nên mới xé thật lực, nhai ngấu nghiến, vừa ăn vừa thở phì phò. Chỉ sau vài phút, con gà mái già bốn cân đã bị nó chén gần hết.
Lúc ấy, nỗi lo canh cánh trong lòng tôi mới nhẹ bớt. Tôi biết, sói là loài vật nhạy cảm. Nếu nó còn nghi ngờ gì về tôi, chắc chắn sẽ không tùy tiện ăn thứ mà tôi quăng cho nó. Về mặt tình cảm mà nói, nó đã chấp nhận món quà của tôi, cũng có nghĩa là đã kết nạp, hay nói cách khác là thừa nhận rằng tôi là “chồng” nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook