Chờ Một Nàng Hồ Ly
-
Chương 2
Đi mất bảy ngày, cuối cùng cũng tìm được nhà của người tên Lý Lăng đó, có điều nghe nói thầy đã đi rồi, thấy bảo là về Vân Đô môn.
Tô Tú nói: “Thanh Ương, cậu cũng quay về đi.”
Tôi nhìn nàng một lúc lâu, miễn cưỡng gật đầu.
Tô Tú cười tủm tỉm cúi mình xuống nhìn tôi. “Cậu không nỡ rời xa tôi phải không?".
Tôi lại miễn cưỡng gật đầu.
Tô Tú nói: “Vậy đi, lúc nào cậu nhớ tôi, thì hãy lắc lục lạc nhé.”
Tôi ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Cô sẽ tới gặp tôi ư?”.
Nàng cười tủm tỉm nói: “Không đâu. Có điều biết có người nhớ tôi, tôi sẽ rất vui.”.
Thật ra, nàng cũng không coi là người tốt đẹp gì.
Tô Tú à Tô Tú, thật sự là một người kỳ quái, có điều không biết vì sao, tôi vẫn rất nhớ nàng, cái kiểu rất nhớ rất nhớ đó.
Nhưng tôi cũng không nói với người khác chuyện này, chỉ len lén giấu lục lạc.
Sau khi từ nhà Lý Lăng về, thầy bế theo một đứa trẻ sơ sinh, tên là Lý Quần, tôi hay thường cầm lục lạc dỗ nó.
“Tiểu Quần Quần, cười một cái, Tiểu Quần Quần, cười một cái nào...".Nhưng mà cậu nhóc này không thèm nể mặt tôi, mặt lạnh tanh nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy mình giống như đứa ngốc vậy.
Cái lục lạc kia tôi rung suốt ba năm, nàng hết lòng tuân thủ lời hứa, một lần cũng không tới thăm tôi.
Tôi đã nghĩ, Tô Tú à Tô Tú, thật là người không có lương tâm.
Mỗi ngày của tôi thật sự là rất nhàm chán, trước kia lại không biết, sau khi rời khỏi Tô Tú tôi mới phát hiện ra. Tô Tú biết ca hát, biết nhảy múa, biết săn thú, biết nấu nướng, biết đánh nhau, biết uống rượu....
Tô Tú không giống với những người mà tôi biết.
Tôi từng nét từng nét viết tên nàng lên mặt cát, sau đó dùng chân xóa đi.
Lúc 16 tuổi, tôi quyết định quên nàng.
Sau đó tôi toàn tâm toàn ý chăm lo cho Tiểu Quần Quần, bởi vì khuôn mặt đáng yêu như vậy mà lúc nào cũng nghiêm nghị, thật là phung phí của trời.
Bi ai là, cu cậu hình như cảm thấy tôi không đáng tin lắm, càng thích dính lấy nhị sư huynh. Nhị sư huynh cũng chả phải người tốt đẹp gì, huynh ấy bên trái là xúc xắc, bên phải là hồ lô rượu, thầy luôn khen huynh ấy có tư chất, sau đó lại thở dài nói đáng tiếc.
Nhị sư huynh thích nhất là cầm chiếc đũa chấm rượu mớm cho Tiểu Quần Quần, Tiểu Quần Quần vừa nhấm một cái là say, sau đó khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, mắt đen láy ướt át, hay cái tay nhỏ xíu ôm hồ lô, nấc rượu, thật đáng yêu....
Đại sư huynh không thèm chơi với chúng tôi, nhị sư huynh và tôi cùng mang theo Tiểu Quần Quần xuống núi làm loạn, có một lần suýt chút làm lạc mất Tiểu Quần Quần, thầy giận dữ, phạt nhị sư huynh lên Tư Quá nhai ăn bánh bao ba tháng liền.
Căn nguyên là nhị sư huynh tâm xuân nảy mầm, quá trình là nhi sư huynh và một mỹ nhân vừa gặp đã yêu, kết quả thì đã nói rồi.
Sau thì mỹ nhân đó thành nhị sư tẩu của tôi.
Nhị sư huynh rất yêu cô ấy, không lâu sau họ sinh một bé trai, không lâu sau nữa, nhị sư huynh liền chuyển xuống dưới núi, sống cuộc sống như người bình thường. Vì nhị sư tẩu là một cô gái bình thường, cha mẹ đều là nông dân.
Một năm có bệnh dịch, nhị sư tẩu không may nhiễm bệnh, sau tuy là chữa khỏi nhưng thân thể không được như trước kia. Bấy giờ, trong chốn giang hồ đồn đại rằng “Tam thanh ngộ tâm quyết” - Thục sơn tu đạo bí bảo đã tái xuất giang hồ, nhị sư huynh liền dấy lên ý muốn đi cướp về.
Thầy nói, sống chết do mệnh, phú quý do trời, không cho nhị sư huynh đi. Nhị sư huynh không nghe, tôi cản lại, huynh ấy nói: “Thanh Ương, đệ chưa từng thích ai, không hiểu được, huynh không thể nhìn cô ấy rời xa mình.”.
Khi đó lòng tôi rất khổ sở, tôi nhớ tới Tô Tú.
Lục lạc kia, rất lâu rồi tôi không lắc nữa, cho dù nhớ nàng, cũng không lắc nữa.
Cuối cùng tôi không ngăn nhị sư huynh được, huynh ấy đi là đi ba tháng, bên ngoài truyền tới tin tức, nói nhị sư huynh mang theo một đám người tới Thục sơn, thầy sợ nhị sư huynh xung đột với người của Thục Sơn phái, sai tôi và đại sư huynh đi bắt huynh ấy về.
Tôi đã từng nghĩ liệu có thể gặp được Tô Tú hay không, nhưng không ngờ là thật sự gặp được nàng.
Bảy năm, nàng 23, tôi 20.
Nàng xem ra trưởng thành hơn nhiều, xinh đẹp động lòng người, tôi không biết mình có thay đổi nhiều không, nhưng nàng vừa nhìn thấy tôi, mắt đã cong lên, nói: “A, tiểu đạo sĩ, là cậu à!”.
Tim tôi thắt lại, hóa ra nàng chưa quên tôi.
Hồi đó, tôi thấp hơn nàng nửa cái đầu, bây giờ, tôi cao hơn nàng một cái đầu, lúc nhìn nàng, không cần ngẩng đầu lên nữa.
Nàng khua kiếm soàn soạt, nói: “Nhị sư huynh của cậu muốn cướp bảo vật của Thục Sơn phái chúng tôi, cậu nói phải làm sao bây giờ?”
Tôi và đại sư huynh cản nhị sư huynh. Huynh ấy mang theo một đám người, những kẻ đó cũng chẳng phải người tốt gì, một đám mặt mày hung tợn, đều không phải người lương thiện. Nhị sư huynh gần như đã tẩu hỏa nhập ma.
Mấy chục người vây lại tấn công, đại sư huynh đối phó với nhị sư huynh, tôi và Tô Tú đối phó với mấy chục tên còn lại.
Tôi hỏi nàng: “Thục Sơn phái chỉ có một mình cô sao?”
Nàng thở dài: “Những người khác võ công không bằng tôi, đều trốn rồi!”
Trong lúc nói chuyện, nàng lại hạ gục hai tên.
Lúc này, có người phóng ám khí, tôi chặn giúp nàng, lại không ngờ được ám khí kia vừa đụng tới kiếm là nổ mạnh bung ra, bắn ra vô số ngưu mao châm.
Tô Tú biến sắc, tay áo phẩy qua chặn hơn nửa, nhưng vẫn có mấy cây châm đâm vào cánh tay phải của tôi, sau một lát, cánh tay đau tê không cầm nổi kiếm, một tên nhân cơ hội xông lên, đâm một kiếm lên ngực phải tôi, bỗng chốc đạo bào bị nhiễm đỏ.
Tô Tú một cước đá bay tên đó, cõng tôi bỏ chạy.
Tôi nói: “Đại sư huynh..."
Nàng nói: “Lo thêm cho hắn thì đi chết đi!”
Tôi vừa định phản bác, lại hôn mê bất tỉnh, sau nghĩ lại, thật là thảm hại --- tôi chỉ khi ở trước mặt nàng mới thảm hại như vậy thôi.
Tô Tú đưa tôi tới một sơn động, rất giống cái sơn động năm đó, nghĩ cẩn thận ra, sơn động trong thiên hạ hầu hết đều giống nhau.
Lúc tôi tỉnh lại, Tô Tú đang rửa miệng vết thương cho tôi. Một kiếm ở ngực không sao, tôi né rất nhanh nên không trúng chỗ hiểm, chỉ nhìn thì có vẻ thảm. Khá phiền là mấy cây ngưu mao châm, tẩm độc rồi, tuy là không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại có khả năng làm tổn thương tới gân mạch.
Vùng da xung quanh châm nổi mẩn đỏ, ngứa vô cùng, ba chỗ trên cánh tay phải, dưới xương quai xanh một chỗ, ngực một chỗ.
Lúc tôi tỉnh lại, châm trên cánh tay đã được rút hết, Tô Tú đang xử lý cây ngưu mao châm dưới xương quai xanh, cây châm đó cắm sâu vào trong thịt, lại rất nhỏ, cho nên lúc ấy, Tô Tú đang áp sát lên ngực tôi dùng miệng hút....
Tôi há miệng thở hổn hển, nói không nên lời.
Tô Tú dùng sức hút một cái, tôi kêu a một tiếng, nàng nhổ sang bên cạnh, ngẩng đầu, liếc mắt coi thường. “Đừng kêu như thể tôi cưỡng gian cậu được không?”.
Tôi lại nghẹn không nói được gì....
Nàng lẩm bẩm nói: “Đường Môn ám khí cậu cũng dám dùng kiếm chắn, phục cậu rồi!”
Nói xong, nàng cúi mặt xuống, chuẩn bị hướng tới cây châm tiếp theo.
Vị trí thật tốt, bên trái RT một tấc.
RT: đỉnh ngực, e hèm, tác giả cũng liều quá đê, cổ đại mà dám dùng QJ với cả RT:-ss
Tôi giữ nàng lại, đỏ mặt nói: “Tô Tú, để tự tôi.”
Nàng ngớ người một lát, khoanh tay trước ngực nhìn tôi có hứng thú: “Được, được, được, tự cậu làm, làm cho tôi xem xem...”.
Mặt tôi nóng vô cùng, nhìn ánh mắt nàng nói không nên lời.
Tô Tú liếc tôi một cái, nói: “Tiểu sắc lang, cậu vờ vịt cái gì chứ!” Sau đó cúi mặt xuống....
Tôi cắn môi cúi đầu nhìn nàng, aizz, Tô Tú à Tô Tú, chúng ta lại gặp mặt....
Vừa gặp mặt lại rơi vào tình huống như này, tôi hơi khó tiếp nhận, không bằng tuần tự từng bước, nói chuyện tình cảm trước đã...
Tô Tú vừa nặn vừa cắn vừa hút, nửa ngày cuối cùng cũng hút được châm ra, phun sang bên cạnh, líu lưỡi nói: “Thuốc tê này cũng quá mạnh, đầu lưỡi tôi đã tê rần rồi.”
Lúc ấy tôi có lẽ đã quá xúc động, ôm lấy thắt lưng nàng đẩy nàng vào trong lòng mình, nàng ngẩn người, chưa kịp phản ứng đã bị tôi hôn lên môi, mà có lẽ là vì tránh vết thương trên ngực tôi, nàng chỉ ngọ ngoạy một chút rồi cũng thôi.
Lúc đầu là tôi rất kích động, nhưng sau lại là nàng dạy tôi hôn môi, sau khi môi tách môi, nàng cười giễu cợt nói: “Kỹ thuật hôn của cậu quá kém!".
Tôi rầu rĩ nói: “Phải, kỹ thuật hôn của cô tốt thật.”
Lòng bỗng dưng chua xót không chịu nổi.
Nàng bỗng dưng sáp mặt lại ngay trước mặt tôi, nhìn chằm chằm mắt tôi một lúc lâu, trước khi tôi phát hoảng đã mỉm cười, nói ba chữ.
Lúc ấy tôi vỡ vụn luôn.
Mọi người đoán được là ba chữ gì không?
Nàng nói là.
Tô Tú nói: “Thanh Ương, cậu cũng quay về đi.”
Tôi nhìn nàng một lúc lâu, miễn cưỡng gật đầu.
Tô Tú cười tủm tỉm cúi mình xuống nhìn tôi. “Cậu không nỡ rời xa tôi phải không?".
Tôi lại miễn cưỡng gật đầu.
Tô Tú nói: “Vậy đi, lúc nào cậu nhớ tôi, thì hãy lắc lục lạc nhé.”
Tôi ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Cô sẽ tới gặp tôi ư?”.
Nàng cười tủm tỉm nói: “Không đâu. Có điều biết có người nhớ tôi, tôi sẽ rất vui.”.
Thật ra, nàng cũng không coi là người tốt đẹp gì.
Tô Tú à Tô Tú, thật sự là một người kỳ quái, có điều không biết vì sao, tôi vẫn rất nhớ nàng, cái kiểu rất nhớ rất nhớ đó.
Nhưng tôi cũng không nói với người khác chuyện này, chỉ len lén giấu lục lạc.
Sau khi từ nhà Lý Lăng về, thầy bế theo một đứa trẻ sơ sinh, tên là Lý Quần, tôi hay thường cầm lục lạc dỗ nó.
“Tiểu Quần Quần, cười một cái, Tiểu Quần Quần, cười một cái nào...".Nhưng mà cậu nhóc này không thèm nể mặt tôi, mặt lạnh tanh nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy mình giống như đứa ngốc vậy.
Cái lục lạc kia tôi rung suốt ba năm, nàng hết lòng tuân thủ lời hứa, một lần cũng không tới thăm tôi.
Tôi đã nghĩ, Tô Tú à Tô Tú, thật là người không có lương tâm.
Mỗi ngày của tôi thật sự là rất nhàm chán, trước kia lại không biết, sau khi rời khỏi Tô Tú tôi mới phát hiện ra. Tô Tú biết ca hát, biết nhảy múa, biết săn thú, biết nấu nướng, biết đánh nhau, biết uống rượu....
Tô Tú không giống với những người mà tôi biết.
Tôi từng nét từng nét viết tên nàng lên mặt cát, sau đó dùng chân xóa đi.
Lúc 16 tuổi, tôi quyết định quên nàng.
Sau đó tôi toàn tâm toàn ý chăm lo cho Tiểu Quần Quần, bởi vì khuôn mặt đáng yêu như vậy mà lúc nào cũng nghiêm nghị, thật là phung phí của trời.
Bi ai là, cu cậu hình như cảm thấy tôi không đáng tin lắm, càng thích dính lấy nhị sư huynh. Nhị sư huynh cũng chả phải người tốt đẹp gì, huynh ấy bên trái là xúc xắc, bên phải là hồ lô rượu, thầy luôn khen huynh ấy có tư chất, sau đó lại thở dài nói đáng tiếc.
Nhị sư huynh thích nhất là cầm chiếc đũa chấm rượu mớm cho Tiểu Quần Quần, Tiểu Quần Quần vừa nhấm một cái là say, sau đó khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, mắt đen láy ướt át, hay cái tay nhỏ xíu ôm hồ lô, nấc rượu, thật đáng yêu....
Đại sư huynh không thèm chơi với chúng tôi, nhị sư huynh và tôi cùng mang theo Tiểu Quần Quần xuống núi làm loạn, có một lần suýt chút làm lạc mất Tiểu Quần Quần, thầy giận dữ, phạt nhị sư huynh lên Tư Quá nhai ăn bánh bao ba tháng liền.
Căn nguyên là nhị sư huynh tâm xuân nảy mầm, quá trình là nhi sư huynh và một mỹ nhân vừa gặp đã yêu, kết quả thì đã nói rồi.
Sau thì mỹ nhân đó thành nhị sư tẩu của tôi.
Nhị sư huynh rất yêu cô ấy, không lâu sau họ sinh một bé trai, không lâu sau nữa, nhị sư huynh liền chuyển xuống dưới núi, sống cuộc sống như người bình thường. Vì nhị sư tẩu là một cô gái bình thường, cha mẹ đều là nông dân.
Một năm có bệnh dịch, nhị sư tẩu không may nhiễm bệnh, sau tuy là chữa khỏi nhưng thân thể không được như trước kia. Bấy giờ, trong chốn giang hồ đồn đại rằng “Tam thanh ngộ tâm quyết” - Thục sơn tu đạo bí bảo đã tái xuất giang hồ, nhị sư huynh liền dấy lên ý muốn đi cướp về.
Thầy nói, sống chết do mệnh, phú quý do trời, không cho nhị sư huynh đi. Nhị sư huynh không nghe, tôi cản lại, huynh ấy nói: “Thanh Ương, đệ chưa từng thích ai, không hiểu được, huynh không thể nhìn cô ấy rời xa mình.”.
Khi đó lòng tôi rất khổ sở, tôi nhớ tới Tô Tú.
Lục lạc kia, rất lâu rồi tôi không lắc nữa, cho dù nhớ nàng, cũng không lắc nữa.
Cuối cùng tôi không ngăn nhị sư huynh được, huynh ấy đi là đi ba tháng, bên ngoài truyền tới tin tức, nói nhị sư huynh mang theo một đám người tới Thục sơn, thầy sợ nhị sư huynh xung đột với người của Thục Sơn phái, sai tôi và đại sư huynh đi bắt huynh ấy về.
Tôi đã từng nghĩ liệu có thể gặp được Tô Tú hay không, nhưng không ngờ là thật sự gặp được nàng.
Bảy năm, nàng 23, tôi 20.
Nàng xem ra trưởng thành hơn nhiều, xinh đẹp động lòng người, tôi không biết mình có thay đổi nhiều không, nhưng nàng vừa nhìn thấy tôi, mắt đã cong lên, nói: “A, tiểu đạo sĩ, là cậu à!”.
Tim tôi thắt lại, hóa ra nàng chưa quên tôi.
Hồi đó, tôi thấp hơn nàng nửa cái đầu, bây giờ, tôi cao hơn nàng một cái đầu, lúc nhìn nàng, không cần ngẩng đầu lên nữa.
Nàng khua kiếm soàn soạt, nói: “Nhị sư huynh của cậu muốn cướp bảo vật của Thục Sơn phái chúng tôi, cậu nói phải làm sao bây giờ?”
Tôi và đại sư huynh cản nhị sư huynh. Huynh ấy mang theo một đám người, những kẻ đó cũng chẳng phải người tốt gì, một đám mặt mày hung tợn, đều không phải người lương thiện. Nhị sư huynh gần như đã tẩu hỏa nhập ma.
Mấy chục người vây lại tấn công, đại sư huynh đối phó với nhị sư huynh, tôi và Tô Tú đối phó với mấy chục tên còn lại.
Tôi hỏi nàng: “Thục Sơn phái chỉ có một mình cô sao?”
Nàng thở dài: “Những người khác võ công không bằng tôi, đều trốn rồi!”
Trong lúc nói chuyện, nàng lại hạ gục hai tên.
Lúc này, có người phóng ám khí, tôi chặn giúp nàng, lại không ngờ được ám khí kia vừa đụng tới kiếm là nổ mạnh bung ra, bắn ra vô số ngưu mao châm.
Tô Tú biến sắc, tay áo phẩy qua chặn hơn nửa, nhưng vẫn có mấy cây châm đâm vào cánh tay phải của tôi, sau một lát, cánh tay đau tê không cầm nổi kiếm, một tên nhân cơ hội xông lên, đâm một kiếm lên ngực phải tôi, bỗng chốc đạo bào bị nhiễm đỏ.
Tô Tú một cước đá bay tên đó, cõng tôi bỏ chạy.
Tôi nói: “Đại sư huynh..."
Nàng nói: “Lo thêm cho hắn thì đi chết đi!”
Tôi vừa định phản bác, lại hôn mê bất tỉnh, sau nghĩ lại, thật là thảm hại --- tôi chỉ khi ở trước mặt nàng mới thảm hại như vậy thôi.
Tô Tú đưa tôi tới một sơn động, rất giống cái sơn động năm đó, nghĩ cẩn thận ra, sơn động trong thiên hạ hầu hết đều giống nhau.
Lúc tôi tỉnh lại, Tô Tú đang rửa miệng vết thương cho tôi. Một kiếm ở ngực không sao, tôi né rất nhanh nên không trúng chỗ hiểm, chỉ nhìn thì có vẻ thảm. Khá phiền là mấy cây ngưu mao châm, tẩm độc rồi, tuy là không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại có khả năng làm tổn thương tới gân mạch.
Vùng da xung quanh châm nổi mẩn đỏ, ngứa vô cùng, ba chỗ trên cánh tay phải, dưới xương quai xanh một chỗ, ngực một chỗ.
Lúc tôi tỉnh lại, châm trên cánh tay đã được rút hết, Tô Tú đang xử lý cây ngưu mao châm dưới xương quai xanh, cây châm đó cắm sâu vào trong thịt, lại rất nhỏ, cho nên lúc ấy, Tô Tú đang áp sát lên ngực tôi dùng miệng hút....
Tôi há miệng thở hổn hển, nói không nên lời.
Tô Tú dùng sức hút một cái, tôi kêu a một tiếng, nàng nhổ sang bên cạnh, ngẩng đầu, liếc mắt coi thường. “Đừng kêu như thể tôi cưỡng gian cậu được không?”.
Tôi lại nghẹn không nói được gì....
Nàng lẩm bẩm nói: “Đường Môn ám khí cậu cũng dám dùng kiếm chắn, phục cậu rồi!”
Nói xong, nàng cúi mặt xuống, chuẩn bị hướng tới cây châm tiếp theo.
Vị trí thật tốt, bên trái RT một tấc.
RT: đỉnh ngực, e hèm, tác giả cũng liều quá đê, cổ đại mà dám dùng QJ với cả RT:-ss
Tôi giữ nàng lại, đỏ mặt nói: “Tô Tú, để tự tôi.”
Nàng ngớ người một lát, khoanh tay trước ngực nhìn tôi có hứng thú: “Được, được, được, tự cậu làm, làm cho tôi xem xem...”.
Mặt tôi nóng vô cùng, nhìn ánh mắt nàng nói không nên lời.
Tô Tú liếc tôi một cái, nói: “Tiểu sắc lang, cậu vờ vịt cái gì chứ!” Sau đó cúi mặt xuống....
Tôi cắn môi cúi đầu nhìn nàng, aizz, Tô Tú à Tô Tú, chúng ta lại gặp mặt....
Vừa gặp mặt lại rơi vào tình huống như này, tôi hơi khó tiếp nhận, không bằng tuần tự từng bước, nói chuyện tình cảm trước đã...
Tô Tú vừa nặn vừa cắn vừa hút, nửa ngày cuối cùng cũng hút được châm ra, phun sang bên cạnh, líu lưỡi nói: “Thuốc tê này cũng quá mạnh, đầu lưỡi tôi đã tê rần rồi.”
Lúc ấy tôi có lẽ đã quá xúc động, ôm lấy thắt lưng nàng đẩy nàng vào trong lòng mình, nàng ngẩn người, chưa kịp phản ứng đã bị tôi hôn lên môi, mà có lẽ là vì tránh vết thương trên ngực tôi, nàng chỉ ngọ ngoạy một chút rồi cũng thôi.
Lúc đầu là tôi rất kích động, nhưng sau lại là nàng dạy tôi hôn môi, sau khi môi tách môi, nàng cười giễu cợt nói: “Kỹ thuật hôn của cậu quá kém!".
Tôi rầu rĩ nói: “Phải, kỹ thuật hôn của cô tốt thật.”
Lòng bỗng dưng chua xót không chịu nổi.
Nàng bỗng dưng sáp mặt lại ngay trước mặt tôi, nhìn chằm chằm mắt tôi một lúc lâu, trước khi tôi phát hoảng đã mỉm cười, nói ba chữ.
Lúc ấy tôi vỡ vụn luôn.
Mọi người đoán được là ba chữ gì không?
Nàng nói là.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook