Chờ Hừng Đông
-
Chương 78: Chuyện còn rất dài
Thần kinh căng đến cực hạn của Vương Vu Dạng chợt thả lỏng khi nghe thấy câu trả lời của Tô Mạt, nhưng hai trạng thái cảm xúc diễn ra đột ngột khiến đầu anh đau đớn, ù đi.
"Mẹ kiếp... thực sự..."
Vương Vu Dạng dừng lại, không nói nữa, cũng không nói được nữa.
Tô Mạt nằm sấp lên bàn, cất tiếng: "Nhị gia hẳn là một con người lịch thiệp, câu vừa rồi anh nói không được tự nhiên, cũng không hợp với anh."
Điềm nhiên như đang nói một chuyện nhỏ nhặt, không hề nhận ra mình đã ném ra quả bom nặng đến nhường nào.
"Lại nói, đàn anh của tôi rất ngưỡng mộ anh, rất nhiều lần đề cập đến báo cáo tài chính của anh với tôi. Tôi cũng khá tò mò về anh, nhưng đáng tiếc ông trời lại có cách sắp xếp khác, chúng ta chỉ có thể gặp gỡ nhau bằng cách thức này."
Vương Vu Dạng ấn mạnh mi tâm, sắc mặt rất khó coi.
Tô Mạt nhìn thấy vẻ phiền muộn của anh, nhất định sẽ kể toàn bộ câu chuyện cho anh nghe.
Mà người thích hợp để nghe câu chuyện này nhất, chính là người nắm giữ thể xác của đàn anh nọ.
Vương Vu Dạng cũng lười suy nghĩ linh tinh thêm, chờ nghe chuyện là được, đỡ phải tốn chất xám vẽ ra lắm thứ, chỉ tổ phí công.
Tô Mạt tựa cằm lên tay, như một học sinh ngoan ngoãn đặt câu hỏi cho thầy giáo mình: "Anh có bạn trai nhỏ vì anh liều mạng, thêm một hacker cấp cao trong giới, các anh hẳn phải giữ trong tay rất nhiều thứ, lẽ nào anh không có chút thông tin gì về nguyên chủ của cơ thể này?"
"Có," Vương Vu Dạng hít sâu một hơi, "Chỉ nghĩ là một nhân viên cấp cao trong phòng thí nghiệm."
"Cấp cao đúng là không sai." Tô Mạt cười vô cùng ôn hòa, "Đàn anh của tôi khi còn ở phòng thí nghiệm là một người rất có uy tín, anh ấy là chủ nhiệm."
Vương Vu Dạng nhất thời không còn gì để nói.
"Thẩm nhị gia, rất xin lỗi, đây là sự thật khiến anh khó lòng tin được."
Tô Mạt đứng dậy, đặt con ếch về chỗ cũ, đúng chính xác vị trí ban đầu, không cho phép có chút sai lệch: "Chuyện còn rất dài, chúng ta cùng đến một nơi trước đã."
Vương Vu Dạng không động đậy, nhìn cửa ra vào thông qua khung cửa sổ gỗ.
Tô Mạt nhìn ra suy nghĩ của anh, khẽ mỉm cười: "Chúng ta không đi ra cửa."
Vừa dứt lời, chợt có một tiếng kêu ư ử yếu ớt truyền đến, là từ một chú cún nhỏ, bất lực đáng thương đến vô cùng.
Vương Vu Dạng vô thức nảy sinh một suy đoán.
Đến khi Tô Mạt ôm một chú cún lông trắng trở về, suy đoán của anh được xác nhận.
Cún con được Tô Mạt ôm trong lòng, cái đầu lông nho nhỏ tựa lên cánh tay, đôi ngươi tan rã vô hồn, ngơ ngác, như một đứa bé ngốc.
Vương Vu Dạng chưa bao giờ là một người mềm lòng, thế nhưng không hiểu vì sao khi nhìn cún con như vậy, trong lòng bất giác cũng có đôi chút khổ sở. Anh gọi một tiếng: "Sữa Bò?"
Cún con vẫn ở ì một chỗ, không có phản ứng.
Vương Vu Dạng đến gần, lặp lại.
Khoảng chừng mười giây sau, cái đuôi rũ xuống quẫy quẫy liên tục, ánh mắt dần có chút tiêu cự.
Một hai phút sau, nó kêu lên với Vương Vu Dạng, vùng vẫy trong tay Tô Mạt muốn nhảy xuống.
Tiếng kêu ngắn ngủi mà chói tai, như một tiếng thét đầy hãi hùng, hoảng sợ và muốn được bảo vệ.
Vương Vu Dạng đưa tay ra theo phản xạ, nhưng vẫn chưa chạm vào cún con, Tô Mạt đã ôm nó tránh sang một bên: "Thấy bố mẹ kích động như thế à?"
Bố mẹ? Mi mắt Vương Vu Dạng đột ngột giật một cái, anh nhìn cún con: "Là đàn anh cậu?"
"Đúng vậy." Giọng điệu Tô Mạt nhẹ tênh, "Cũng làm anh em với nhau một thời gian dài, lại cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu nặng thế này tôi làm cách nào cũng phải giữ anh ấy lại trên đời."
Vương Vu Dạng như ăn phải con ruồi: "Nên tìm một con cún mới sinh?"
"Hết cách rồi, từ nhỏ đàn anh của tôi cũng đã rất thích cún con, đặc biệt là cún lông trắng. Anh ấy từng nuôi một con, nhưng chết đuối mất rồi, anh ấy buồn lắm, phải mất vài năm mới vượt qua được."
Tô Mạt nói: "Tôi muốn biến anh ấy thành cún trắng mà anh ấy thích, hẳn sẽ rất vui."
Không biết Tô Mạt đã làm gì, cún con phút trước vừa giãy dụa đã bất động, trở về vẻ im lìm ngơ ngác.
Vương Vu Dạng nhìn cún con, cũng đã lường trước được tám phần. Không có trí nhớ, chỉ có tình cảm còn sót lại, khả năng còn nhiều hơn cả anh, hoặc là còn có điểm gì khác.
Chó con quấn quít dựa dẫm vào anh, cũng là vì cơ thể này.
Dẫu sao cũng là chính bản thân mình.
Về phần Tô Mạt nhờ tay Hà Trường Tiến đưa chó con này đến bên cạnh anh, cũng là nhằm nghiên cứu những thay đổi sẽ xảy ra giữa anh và nó.
Với Tô Mạt mà nói, thứ quan trọng chỉ có thí nghiệm, dữ liệu, kết quả. Người nọ là nghiên cứu viên, tất cả phải vì mục đích phục vụ cho nghiên cứu.
Đó là những gì Vương Vu Dạng cảm nhận được, rất rõ ràng, Tô Mạt không hề che giấu.
Tô Mạt nhẹ nhàng vuốt ve cún con: "Thẩm nhị gia, đi thôi."
Vương Vu Dạng siết chặt áo mình thở hổn hển vài hơi, kìm nén lại nỗi tức giận và khổ sở nguyên chủ mang lại cho anh.
Ngoài cửa, Lâm Thiếu Nam ngồi trong xe, bóc thanh chocolate thứ ba.
Khi người nọ đặt chân vào kia, y bắt đầu nôn nao bất an đến cực điểm, hy vọng lớp bụi này nhanh chóng lắng xuống.
Lâm Thiếu Nam nhắm mắt, ngả lưng vào chiếc ghế da đã cũ. Điều đó sẽ tốt cho người nọ, cũng tốt cho chính y.
Y sẽ bù đắp cho những đau khổ và tội lỗi của mình.
Hai mươi năm đã qua đi, quãng thời gian sau này chỉ có hai người cùng nhau.
Lâm Thiếu Nam cắn một miếng chocolate, chờ người nọ bước ra.
Có tiếng gõ cửa dội thẳng vào tai, Lâm Thiếu Nam mở bừng mắt, hạ cửa sổ xe, hoảng loạn hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiêu Minh lắc đầu, đưa cho anh một chai nước.
Lâm Thiếu Nam đẩy ra, đáy mắt lạnh băng mịt mù: "Trừ chuyện liên quan đến anh ấy, còn lại đừng làm phiền tôi."
Dứt lời, cửa sổ xe đóng lại.
Tiêu Minh nhặt chai nước lên, phủi đất cát đi.
Người trung niên nhỏ thó nọ đưa cho gã một điếu thuốc, hai người đứng ngoài cửa hút.
Hút được nửa điếu, người trung niên hỏi: "Thằng nhóc này, đã có người yêu chưa?"
Trong làn khói mờ, Tiêu Minh lắc đầu.
"Anh đây thì có rồi." Người trung niên nọ hút thuốc, đưa đôi tay đầy vết chai và sứt sẹo lên gãi gãi đầu, cười rất đỗi hạnh phúc, "Cô ấy sinh cho tôi một đứa trẻ rất kháu khỉnh."
Tiêu Minh mấp máy môi.
Người trung niên nọ chờ mãi không thấy một tiếng "Chúc mừng" cứ tưởng sẽ xuất hiện, nghĩ lại mới nhớ ra đứa em này bị câm, không nói được.
"Đứa trẻ vừa mới sinh, như được tạc một khuôn với anh vậy. Đôi mắt, cái mũi, cái miệng cái nào cũng giống hệt, nhỏ xíu, mềm quá, anh muốn bế cũng không biết phải làm thế nào..."
Người trung niên không kìm được nói rất nhiều, trên mặt đều là vẻ phấn khởi của một người lần đầu làm cha: "Xong vụ này, anh cậu sẽ về chuẩn bị tiệc đầy tháng cho con trai."
Tiêu Minh nhả khói, ánh mắt xa xăm.
"Này nhóc, cậu và ông chủ..." Người trung niên tưởng gã đang nhìn về chiếc xe, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng chỉ vỗ vỗ vai gã: "Cuộc đời không khi nào chiều lòng người, đừng nghĩ đến những điều không nên nghĩ nữa, nhìn ra chỗ khác thôi."
Tiêu Minh cúi đầu hút thuốc.
Bất tri bất giác đã hút xong một điếu thuốc, Tiêu Minh hỏi người trung niên nọ một điếu khác.
Người trung niên nọ đưa cho gã, ném bao thuốc rỗng xuống đất rồi di chân lên, rũ sạch tàn thuốc trên áo khoác mình, ngước mặt lên nhìn bầu trời: "Cậu có đôi khi cảm thấy ngột ngạt đến kinh hãi không?"
Tiêu Minh mở bật lửa châm thuốc, cổ họng phát ra âm điệu gần như tiếng "Ừ", không rõ ràng.
"Theo bình thường mà nói, thời tiết của tháng này không nên như vậy."
Người trung niên vừa nói vừa rút súng ra, cầm trong tay, vẻ mặt cảnh giác: "Không được, anh sẽ đi xung quanh, cậu cẩn thận."
Tiêu Minh ngậm hờ điếu thuốc, gật đầu.
Người trung niên vừa đi, Tiêu Minh bị gọi vào xe.
Lâm Thiếu Nam ăn xong chocolate, tâm trạng tiêu cực tạm thời được kìm chế, vẻ tàn ác cũng không còn mãnh liệt như vừa rồi.
Tiêu Minh lấy sổ ra.
- Uống nước không?
"Không uống." Lâm Thiếu Nam nói, "Cậu có điện thoại sao không đánh chữ ra?"
Tiêu Minh viết, thói quen.
Nét chữ đều đặn, góc cạnh rõ ràng, giống như vẻ ngoài của gã vậy.
Trong xe yên tĩnh, Lâm Thiếu Nam khẽ thở ra: "Chuyện sau này, cậu có tính toán gì?"
Tiêu Minh không viết nữa, gã lật lật cuốn sổ nhỏ trong tay, bên trong dường như chỉ có những câu trả lời của gã dành cho Lâm Thiếu Nam.
Đã gần hết rồi.
Lâm Thiếu Nam nghiêng người, hỏi: "Cậu muốn cái gì?"
Tiêu Minh ngẩng đầu nhìn y.
Lâm Thiếu Nam mở miệng: "Viết."
Tiêu Minh vẫn cứ nhìn y, đáy mắt không chứa bất kỳ điều gì, lại vô cớ khiến người ta ngột ngạt.
Lâm Thiếu Nam đưa cho gã một tờ chi phiếu: "Cậu điền một con số vào."
Tiêu Minh nhìn tờ giấy đó.
Lâm Thiếu Nam nói: "Qua ngày hôm nay, tôi hy vọng cậu không xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa."
Tiêu Minh vẫn không có động tĩnh.
Ngay lúc Lâm Thiếu Nam nghĩ câu chuyện này đã có thể kết thúc, y nhìn thấy người bên cạnh viết gì đó lên giấy.
- Tại sao?
"Cần tôi nhắc?" Khóe môi Lâm Thiếu Nam giật giật, "Tiêu Minh, tôi là ông chủ, luật lệ là do tôi đặt ra, cậu chỉ là người có trách nhiệm tuân thủ và thực thi."
Tiêu Minh thả cuốn sổ nhỏ xuống.
"Đêm nay tôi sẽ dẫn anh ấy đến một nơi khác. Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới."
Lâm Thiếu Nam nhạt giọng: "Tôi không hy vọng có thứ gì liên quan đến anh ấy xuất hiện."
Tiêu Minh viết vào sổ, sau đó lại gạch bỏ.
Gã không đưa cho Lâm Thiếu Nam xem.
Y đột ngột nói: "Giang Dương đã đánh tiếng cho tôi chuyện của cậu, cậu ta có ý với cậu."
Tiêu Minh đóng nắp bút lại.
Lâm Thiếu Nam gõ gõ cửa xe: "Tôi đã quen cậu ta rất nhiều năm, cũng coi như có vốn hiểu biết nhất định. Vẻ ngả ngớn thiếu đứng đắn của cậu ta thực chất rất khác so với bên trong, tính tình cũng không tệ lắm."
Tiêu Minh cất cuốn sổ đi.
Lâm Thiếu Nam trầm tĩnh: "Hợp tác với nhau đến đây, tôi hy vọng chúng ta gặp gỡ vui vẻ, kết thúc trong yên bình."
Tiêu Minh đơ như một khúc gỗ.
Qua một lúc lâu, gã lại lấy sổ ra, mở nắp bút viết xuống.
- Nếu như anh quay đầu lại, tôi sẽ tìm cho anh một con đường.
Sắc mặt của Lâm Thiếu Nam chợt trở nên vô cùng khó coi: "Cậu vẫn nên nói những câu nghe được thì hơn."
Tiêu Minh viết, không.
"Vậy cậu nói cái gì quay lại? Quay lại đâu?"
Ánh mắt của Lâm Thiếu Nam sắc lạnh, giọng điệu lại thanh nhã như thường: "Tôi nói cho cậu biết, con người của tôi trước giờ chỉ có thể tiến về phía trước, cũng nhất định phải tiến lên."
Gò má của Tiêu Minh bạnh ra, căng cứng, gã đâm cả ngòi bút vào trang giấy, vẫn không ngẩng đầu lên.
Lâm Thiếu Nam thấm mệt: "Đi xuống."
Tiêu Minh mở cửa xe, nghe thấy tiếng nói phía sau: "Chúng ta đang ở trên một con thuyền, thuyền chìm, tôi có cách lên được bờ, nhưng cậu chắc chắn sẽ chìm xuống. Cho nên hôm nay không được xảy ra bất kỳ chuyện gì, cậu phải thận trọng cho tôi."
Lâm Thiếu Nam day thái dương: "Còn nữa, cẩn thận."
Bàn tay đóng cửa xe khựng lại, Tiêu Minh quay đầu, mở mắt nhìn y.
Đôi môi sắc bén giật với biên độ rất nhỏ, mơ hồ như muốn nói gì.
Lâm Thiếu Nam lơ đễnh, không chú ý.
Sau đó là một tiếng "Rầm", cửa xe đóng lại.
Tô Mạt đưa Vương Vu Dạng đi vào con đường dưới lòng đất, tối tăm ẩm ướt, mùi đất rất đậm.
Vương Vu Dạng đi phía sau, tầm nhìn rất hạn chế, đưa tay lần theo vách đá thô cứng lạnh lẽo, dịch đi từng bước rất nhỏ.
Một, anh sợ mình ngã xuống, chịu khổ.
Hai, anh muốn ngửi được nhiều thứ hơn.
Tô Mạt ôm cún con đi phía trước, bước chân nhàn nhã không nhanh không chậm.
"Thẩm nhị gia, anh vẫn ổn chứ?"
Vương Vu Dạng không phản ứng, anh chậm rãi dịch về trước, mùi thuốc không ngừng xộc vào khoang mũi anh.
Gần đây có phòng thí nghiệm, lẫn với mùi vị tháng năm xưa cũ.
"Mẹ kiếp... thực sự..."
Vương Vu Dạng dừng lại, không nói nữa, cũng không nói được nữa.
Tô Mạt nằm sấp lên bàn, cất tiếng: "Nhị gia hẳn là một con người lịch thiệp, câu vừa rồi anh nói không được tự nhiên, cũng không hợp với anh."
Điềm nhiên như đang nói một chuyện nhỏ nhặt, không hề nhận ra mình đã ném ra quả bom nặng đến nhường nào.
"Lại nói, đàn anh của tôi rất ngưỡng mộ anh, rất nhiều lần đề cập đến báo cáo tài chính của anh với tôi. Tôi cũng khá tò mò về anh, nhưng đáng tiếc ông trời lại có cách sắp xếp khác, chúng ta chỉ có thể gặp gỡ nhau bằng cách thức này."
Vương Vu Dạng ấn mạnh mi tâm, sắc mặt rất khó coi.
Tô Mạt nhìn thấy vẻ phiền muộn của anh, nhất định sẽ kể toàn bộ câu chuyện cho anh nghe.
Mà người thích hợp để nghe câu chuyện này nhất, chính là người nắm giữ thể xác của đàn anh nọ.
Vương Vu Dạng cũng lười suy nghĩ linh tinh thêm, chờ nghe chuyện là được, đỡ phải tốn chất xám vẽ ra lắm thứ, chỉ tổ phí công.
Tô Mạt tựa cằm lên tay, như một học sinh ngoan ngoãn đặt câu hỏi cho thầy giáo mình: "Anh có bạn trai nhỏ vì anh liều mạng, thêm một hacker cấp cao trong giới, các anh hẳn phải giữ trong tay rất nhiều thứ, lẽ nào anh không có chút thông tin gì về nguyên chủ của cơ thể này?"
"Có," Vương Vu Dạng hít sâu một hơi, "Chỉ nghĩ là một nhân viên cấp cao trong phòng thí nghiệm."
"Cấp cao đúng là không sai." Tô Mạt cười vô cùng ôn hòa, "Đàn anh của tôi khi còn ở phòng thí nghiệm là một người rất có uy tín, anh ấy là chủ nhiệm."
Vương Vu Dạng nhất thời không còn gì để nói.
"Thẩm nhị gia, rất xin lỗi, đây là sự thật khiến anh khó lòng tin được."
Tô Mạt đứng dậy, đặt con ếch về chỗ cũ, đúng chính xác vị trí ban đầu, không cho phép có chút sai lệch: "Chuyện còn rất dài, chúng ta cùng đến một nơi trước đã."
Vương Vu Dạng không động đậy, nhìn cửa ra vào thông qua khung cửa sổ gỗ.
Tô Mạt nhìn ra suy nghĩ của anh, khẽ mỉm cười: "Chúng ta không đi ra cửa."
Vừa dứt lời, chợt có một tiếng kêu ư ử yếu ớt truyền đến, là từ một chú cún nhỏ, bất lực đáng thương đến vô cùng.
Vương Vu Dạng vô thức nảy sinh một suy đoán.
Đến khi Tô Mạt ôm một chú cún lông trắng trở về, suy đoán của anh được xác nhận.
Cún con được Tô Mạt ôm trong lòng, cái đầu lông nho nhỏ tựa lên cánh tay, đôi ngươi tan rã vô hồn, ngơ ngác, như một đứa bé ngốc.
Vương Vu Dạng chưa bao giờ là một người mềm lòng, thế nhưng không hiểu vì sao khi nhìn cún con như vậy, trong lòng bất giác cũng có đôi chút khổ sở. Anh gọi một tiếng: "Sữa Bò?"
Cún con vẫn ở ì một chỗ, không có phản ứng.
Vương Vu Dạng đến gần, lặp lại.
Khoảng chừng mười giây sau, cái đuôi rũ xuống quẫy quẫy liên tục, ánh mắt dần có chút tiêu cự.
Một hai phút sau, nó kêu lên với Vương Vu Dạng, vùng vẫy trong tay Tô Mạt muốn nhảy xuống.
Tiếng kêu ngắn ngủi mà chói tai, như một tiếng thét đầy hãi hùng, hoảng sợ và muốn được bảo vệ.
Vương Vu Dạng đưa tay ra theo phản xạ, nhưng vẫn chưa chạm vào cún con, Tô Mạt đã ôm nó tránh sang một bên: "Thấy bố mẹ kích động như thế à?"
Bố mẹ? Mi mắt Vương Vu Dạng đột ngột giật một cái, anh nhìn cún con: "Là đàn anh cậu?"
"Đúng vậy." Giọng điệu Tô Mạt nhẹ tênh, "Cũng làm anh em với nhau một thời gian dài, lại cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu nặng thế này tôi làm cách nào cũng phải giữ anh ấy lại trên đời."
Vương Vu Dạng như ăn phải con ruồi: "Nên tìm một con cún mới sinh?"
"Hết cách rồi, từ nhỏ đàn anh của tôi cũng đã rất thích cún con, đặc biệt là cún lông trắng. Anh ấy từng nuôi một con, nhưng chết đuối mất rồi, anh ấy buồn lắm, phải mất vài năm mới vượt qua được."
Tô Mạt nói: "Tôi muốn biến anh ấy thành cún trắng mà anh ấy thích, hẳn sẽ rất vui."
Không biết Tô Mạt đã làm gì, cún con phút trước vừa giãy dụa đã bất động, trở về vẻ im lìm ngơ ngác.
Vương Vu Dạng nhìn cún con, cũng đã lường trước được tám phần. Không có trí nhớ, chỉ có tình cảm còn sót lại, khả năng còn nhiều hơn cả anh, hoặc là còn có điểm gì khác.
Chó con quấn quít dựa dẫm vào anh, cũng là vì cơ thể này.
Dẫu sao cũng là chính bản thân mình.
Về phần Tô Mạt nhờ tay Hà Trường Tiến đưa chó con này đến bên cạnh anh, cũng là nhằm nghiên cứu những thay đổi sẽ xảy ra giữa anh và nó.
Với Tô Mạt mà nói, thứ quan trọng chỉ có thí nghiệm, dữ liệu, kết quả. Người nọ là nghiên cứu viên, tất cả phải vì mục đích phục vụ cho nghiên cứu.
Đó là những gì Vương Vu Dạng cảm nhận được, rất rõ ràng, Tô Mạt không hề che giấu.
Tô Mạt nhẹ nhàng vuốt ve cún con: "Thẩm nhị gia, đi thôi."
Vương Vu Dạng siết chặt áo mình thở hổn hển vài hơi, kìm nén lại nỗi tức giận và khổ sở nguyên chủ mang lại cho anh.
Ngoài cửa, Lâm Thiếu Nam ngồi trong xe, bóc thanh chocolate thứ ba.
Khi người nọ đặt chân vào kia, y bắt đầu nôn nao bất an đến cực điểm, hy vọng lớp bụi này nhanh chóng lắng xuống.
Lâm Thiếu Nam nhắm mắt, ngả lưng vào chiếc ghế da đã cũ. Điều đó sẽ tốt cho người nọ, cũng tốt cho chính y.
Y sẽ bù đắp cho những đau khổ và tội lỗi của mình.
Hai mươi năm đã qua đi, quãng thời gian sau này chỉ có hai người cùng nhau.
Lâm Thiếu Nam cắn một miếng chocolate, chờ người nọ bước ra.
Có tiếng gõ cửa dội thẳng vào tai, Lâm Thiếu Nam mở bừng mắt, hạ cửa sổ xe, hoảng loạn hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiêu Minh lắc đầu, đưa cho anh một chai nước.
Lâm Thiếu Nam đẩy ra, đáy mắt lạnh băng mịt mù: "Trừ chuyện liên quan đến anh ấy, còn lại đừng làm phiền tôi."
Dứt lời, cửa sổ xe đóng lại.
Tiêu Minh nhặt chai nước lên, phủi đất cát đi.
Người trung niên nhỏ thó nọ đưa cho gã một điếu thuốc, hai người đứng ngoài cửa hút.
Hút được nửa điếu, người trung niên hỏi: "Thằng nhóc này, đã có người yêu chưa?"
Trong làn khói mờ, Tiêu Minh lắc đầu.
"Anh đây thì có rồi." Người trung niên nọ hút thuốc, đưa đôi tay đầy vết chai và sứt sẹo lên gãi gãi đầu, cười rất đỗi hạnh phúc, "Cô ấy sinh cho tôi một đứa trẻ rất kháu khỉnh."
Tiêu Minh mấp máy môi.
Người trung niên nọ chờ mãi không thấy một tiếng "Chúc mừng" cứ tưởng sẽ xuất hiện, nghĩ lại mới nhớ ra đứa em này bị câm, không nói được.
"Đứa trẻ vừa mới sinh, như được tạc một khuôn với anh vậy. Đôi mắt, cái mũi, cái miệng cái nào cũng giống hệt, nhỏ xíu, mềm quá, anh muốn bế cũng không biết phải làm thế nào..."
Người trung niên không kìm được nói rất nhiều, trên mặt đều là vẻ phấn khởi của một người lần đầu làm cha: "Xong vụ này, anh cậu sẽ về chuẩn bị tiệc đầy tháng cho con trai."
Tiêu Minh nhả khói, ánh mắt xa xăm.
"Này nhóc, cậu và ông chủ..." Người trung niên tưởng gã đang nhìn về chiếc xe, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng chỉ vỗ vỗ vai gã: "Cuộc đời không khi nào chiều lòng người, đừng nghĩ đến những điều không nên nghĩ nữa, nhìn ra chỗ khác thôi."
Tiêu Minh cúi đầu hút thuốc.
Bất tri bất giác đã hút xong một điếu thuốc, Tiêu Minh hỏi người trung niên nọ một điếu khác.
Người trung niên nọ đưa cho gã, ném bao thuốc rỗng xuống đất rồi di chân lên, rũ sạch tàn thuốc trên áo khoác mình, ngước mặt lên nhìn bầu trời: "Cậu có đôi khi cảm thấy ngột ngạt đến kinh hãi không?"
Tiêu Minh mở bật lửa châm thuốc, cổ họng phát ra âm điệu gần như tiếng "Ừ", không rõ ràng.
"Theo bình thường mà nói, thời tiết của tháng này không nên như vậy."
Người trung niên vừa nói vừa rút súng ra, cầm trong tay, vẻ mặt cảnh giác: "Không được, anh sẽ đi xung quanh, cậu cẩn thận."
Tiêu Minh ngậm hờ điếu thuốc, gật đầu.
Người trung niên vừa đi, Tiêu Minh bị gọi vào xe.
Lâm Thiếu Nam ăn xong chocolate, tâm trạng tiêu cực tạm thời được kìm chế, vẻ tàn ác cũng không còn mãnh liệt như vừa rồi.
Tiêu Minh lấy sổ ra.
- Uống nước không?
"Không uống." Lâm Thiếu Nam nói, "Cậu có điện thoại sao không đánh chữ ra?"
Tiêu Minh viết, thói quen.
Nét chữ đều đặn, góc cạnh rõ ràng, giống như vẻ ngoài của gã vậy.
Trong xe yên tĩnh, Lâm Thiếu Nam khẽ thở ra: "Chuyện sau này, cậu có tính toán gì?"
Tiêu Minh không viết nữa, gã lật lật cuốn sổ nhỏ trong tay, bên trong dường như chỉ có những câu trả lời của gã dành cho Lâm Thiếu Nam.
Đã gần hết rồi.
Lâm Thiếu Nam nghiêng người, hỏi: "Cậu muốn cái gì?"
Tiêu Minh ngẩng đầu nhìn y.
Lâm Thiếu Nam mở miệng: "Viết."
Tiêu Minh vẫn cứ nhìn y, đáy mắt không chứa bất kỳ điều gì, lại vô cớ khiến người ta ngột ngạt.
Lâm Thiếu Nam đưa cho gã một tờ chi phiếu: "Cậu điền một con số vào."
Tiêu Minh nhìn tờ giấy đó.
Lâm Thiếu Nam nói: "Qua ngày hôm nay, tôi hy vọng cậu không xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa."
Tiêu Minh vẫn không có động tĩnh.
Ngay lúc Lâm Thiếu Nam nghĩ câu chuyện này đã có thể kết thúc, y nhìn thấy người bên cạnh viết gì đó lên giấy.
- Tại sao?
"Cần tôi nhắc?" Khóe môi Lâm Thiếu Nam giật giật, "Tiêu Minh, tôi là ông chủ, luật lệ là do tôi đặt ra, cậu chỉ là người có trách nhiệm tuân thủ và thực thi."
Tiêu Minh thả cuốn sổ nhỏ xuống.
"Đêm nay tôi sẽ dẫn anh ấy đến một nơi khác. Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới."
Lâm Thiếu Nam nhạt giọng: "Tôi không hy vọng có thứ gì liên quan đến anh ấy xuất hiện."
Tiêu Minh viết vào sổ, sau đó lại gạch bỏ.
Gã không đưa cho Lâm Thiếu Nam xem.
Y đột ngột nói: "Giang Dương đã đánh tiếng cho tôi chuyện của cậu, cậu ta có ý với cậu."
Tiêu Minh đóng nắp bút lại.
Lâm Thiếu Nam gõ gõ cửa xe: "Tôi đã quen cậu ta rất nhiều năm, cũng coi như có vốn hiểu biết nhất định. Vẻ ngả ngớn thiếu đứng đắn của cậu ta thực chất rất khác so với bên trong, tính tình cũng không tệ lắm."
Tiêu Minh cất cuốn sổ đi.
Lâm Thiếu Nam trầm tĩnh: "Hợp tác với nhau đến đây, tôi hy vọng chúng ta gặp gỡ vui vẻ, kết thúc trong yên bình."
Tiêu Minh đơ như một khúc gỗ.
Qua một lúc lâu, gã lại lấy sổ ra, mở nắp bút viết xuống.
- Nếu như anh quay đầu lại, tôi sẽ tìm cho anh một con đường.
Sắc mặt của Lâm Thiếu Nam chợt trở nên vô cùng khó coi: "Cậu vẫn nên nói những câu nghe được thì hơn."
Tiêu Minh viết, không.
"Vậy cậu nói cái gì quay lại? Quay lại đâu?"
Ánh mắt của Lâm Thiếu Nam sắc lạnh, giọng điệu lại thanh nhã như thường: "Tôi nói cho cậu biết, con người của tôi trước giờ chỉ có thể tiến về phía trước, cũng nhất định phải tiến lên."
Gò má của Tiêu Minh bạnh ra, căng cứng, gã đâm cả ngòi bút vào trang giấy, vẫn không ngẩng đầu lên.
Lâm Thiếu Nam thấm mệt: "Đi xuống."
Tiêu Minh mở cửa xe, nghe thấy tiếng nói phía sau: "Chúng ta đang ở trên một con thuyền, thuyền chìm, tôi có cách lên được bờ, nhưng cậu chắc chắn sẽ chìm xuống. Cho nên hôm nay không được xảy ra bất kỳ chuyện gì, cậu phải thận trọng cho tôi."
Lâm Thiếu Nam day thái dương: "Còn nữa, cẩn thận."
Bàn tay đóng cửa xe khựng lại, Tiêu Minh quay đầu, mở mắt nhìn y.
Đôi môi sắc bén giật với biên độ rất nhỏ, mơ hồ như muốn nói gì.
Lâm Thiếu Nam lơ đễnh, không chú ý.
Sau đó là một tiếng "Rầm", cửa xe đóng lại.
Tô Mạt đưa Vương Vu Dạng đi vào con đường dưới lòng đất, tối tăm ẩm ướt, mùi đất rất đậm.
Vương Vu Dạng đi phía sau, tầm nhìn rất hạn chế, đưa tay lần theo vách đá thô cứng lạnh lẽo, dịch đi từng bước rất nhỏ.
Một, anh sợ mình ngã xuống, chịu khổ.
Hai, anh muốn ngửi được nhiều thứ hơn.
Tô Mạt ôm cún con đi phía trước, bước chân nhàn nhã không nhanh không chậm.
"Thẩm nhị gia, anh vẫn ổn chứ?"
Vương Vu Dạng không phản ứng, anh chậm rãi dịch về trước, mùi thuốc không ngừng xộc vào khoang mũi anh.
Gần đây có phòng thí nghiệm, lẫn với mùi vị tháng năm xưa cũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook