Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc
-
Chương 57
Mãi cho đến khuya sau khi rửa mặt xong, Biệt Chi lê bước từ nhà vệ sinh vào
phòng ngủ chính, nhìn thấy Canh Dã ngồi bên giường. Trên người anh vẫn mặc
quần áo chỉnh tề, cúc áo sơ mi không cởi ra nút nào, dáng vẻ thoải mái vắt chéo
chân dài, mang theo ánh trăng và màn đêm chống tay lên giường chờ cô.
Biệt Chi bỗng dưng cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn đi qua: “Sao anh chưa
cởi áo ngoài ra?”
“Chờ em đấy.” Người nọ lười biếng đáp lại.
“Hả? Chờ em làm gì?”
Biệt Chi vừa định đi qua bên cạnh anh thì đã bị Canh Dã giơ tay nắm lấy cổ tay.
Anh kéo cô đến giữa hai chân đang gập lại của mình, giọng nói lười biếng mang
theo ý trêu chọc: “Không phải em rất thích bộ quần áo này sao, đương nhiên là
để dành cho em rồi.”
“?” Biệt Chi đứng hình.
Lúc này muốn chạy thì đã muộn.
“Thích cỡ nào?”
Những ngón tay thon dài của Canh Dã phủ lên tay cô, từng ngón đan xen vào
nhau rồi siết chặt lấy tay cô, vừa nhàn nhã biếng nhác lại bá đạo không cho
phép kháng cự.
Anh kéo tay cô sờ lên eo anh.
Ánh trăng le lói hắt qua gương mặt đầy ý cười dịu dàng của anh.
“Cởi cho anh nhé?”
“!”
Nhưng đêm đó cuối cùng Canh Dã cũng chẳng làm gì cả.
Anh chỉ nằm trên giường ôm chặt Biệt Chi, cứ như muốn biến cô thành một
chiếc xương sườn rồi giấu vào nơi sâu nhất trong lồng ngực, đặt cạnh trái tim để
bảo vệ.
Lúc đầu Biệt Chi chưa ngủ, cô cũng khá phối hợp.
Nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, có lẽ là do bản năng bị gò bó khiến cô khó
chịu, nên có vài lần cô đã rời khỏi vòng tay anh —— Và mỗi lần như thế, Canh
Dã đều chợt tỉnh giấc. Giữa đêm khuya yên tĩnh, anh không biết mệt mỏi liên
tục xác nhận sự hiện diện của cô, lại ôm cô vào lòng.
Như thể sợ cô sẽ tan thành bong bóng mà biến mất không dấu tích.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cả một đêm Canh Dã gần như chẳng ngủ được ngon
giấc.
Đến tận sáng sớm hôm sau, khi Biệt Chi tỉnh giấc ngáp ngắn ngáp dài, quay đầu
lại thì nhìn thấy Canh Dã đang tựa người dưới ánh ban mai mờ ảo, cụp mắt yên
lặng nhìn cô.
“Anh dậy rồi à? Sớm thế…” Biệt Chi lẩm bẩm, xoay người trong lòng anh, dụi
dụi vào lớp áo mỏng của Canh Dã.
Lần này cách nhau rất gần, ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào phác họa rõ nét
ngũ quan của anh, thế nên Biệt Chi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh có một đường mi dưới rõ nét mà đẹp đẽ, thường bị màu đen nhạt của
những đêm thức khuya nhuộm một vẻ uể oải, chẳng những không làm giảm đi
vẻ đẹp trai mà càng thêm vài phần phóng túng, vô tình toát lên nét gợi cảm chết
người.
Nhưng——
Hiện tại hoàn toàn là dáng vẻ thức trắng đêm.
Biệt Chi bỗng chốc tỉnh táo lại, cau mày ngước mắt nhìn anh: “Anh không ngủ
à?”
“… Không muốn ngủ.” Canh Dã nghiêng người nhắm mắt lại, giọng nói lộ ra
vài phần mệt mỏi khó giấu, nhưng ngữ điệu vẫn mang theo vẻ cà rỡn, “Đêm đầu
tiên chính thức ngủ lại nhà bạn gái nên anh căng thẳng quá.”
Biệt Chi bất lực, đưa tay chọc khẽ vào người anh: “Trông anh sắp rã cả xương
ra rồi kìa, căng chỗ nào chứ?”
Cơ ngực dưới đầu ngón tay từ từ căng cứng.
Biệt Chi tò mò cúi đầu: “?”
Kỳ diệu thật.
Cô lại đưa tay chọc vài cái.
Canh Dã: “…”
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp của chàng trai, anh mở mắt, lười
biếng liếc xuống: “Chơi vui không?”
“Vui lắm.” Biệt Chi còn định nhấc tay lên rồi hạ xuống lần nữa.
Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị người kia nắm lấy tay kéo ra sau lưng——
Canh Dã vừa rồi còn đang nghiêng người tựa vào cô, bây giờ đã nắm lấy cổ tay
cô, đè cô xuống giường.
Lần này Canh Dã không chống người dậy mà cố ý áp sát vào người cô.
Vì vậy, mặc dù cách một lớp chăn mỏng, Biệt Chi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng
chỗ nào đó trên cơ thể anh đã thực sự thức tỉnh.
Biệt Chi cứng đờ người, mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, không dám động đậy
nhìn Canh Dã: “Không, không vui.”
“Muộn rồi.”
Canh Dã khẽ cười.
Trái ngược hoàn toàn với khí thế kinh người kia, giọng nói của chàng trai uể oải
như sắp ngủ thiếp đi đến nơi: “Không phải em hỏi anh căng chỗ nào sao, bây
giờ biết câu trả lời rồi chứ?”
“Em sai rồi.” Biệt Chi vội vàng nhận lỗi.
Dừng lại vài giây, cô có chút lo lắng nhìn quầng thâm dưới mắt Canh Dã: “Anh
có định ngủ nữa không?”
“Không ngủ nữa. Để anh ôm một lát là được.”
Canh Dã nói xong thì điều chỉnh tư thế, coi Biệt Chi như gối ôm mà đè cô
xuống dưới thân, còn nhắm mắt lại.
Biệt Chi vuốt ve mái tóc rối bù của Canh Dã: “Có phải tối qua anh lại gặp ác
mộng không?”
“Sợ gặp ác mộng. Luôn cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ rơi vào biển cả
không tìm thấy em…” Canh Dã nhắm mắt, giọng nói rã rời như thể linh hồn đã
du hành vào vũ trụ.
Biệt Chi buông tay khỏi mái tóc anh, xoa nhẹ gáy Canh Dã như an ủi, khẽ trêu
chọc anh: “Em còn tưởng ông chủ Canh chẳng sợ gì chứ.”
Dừng lại giây lát, cô khẽ thì thầm: “Em thích nhất là dáng vẻ không sợ hãi của
anh.”
Canh Dã đã buồn ngủ đến mức mí mắt díp lại, nhưng vẫn lười biếng đáp: “Hay
là đổi cái khác đi, rõ ràng anh sợ em mà. Em tùy tiện rơi một giọt nước mắt…”
Giọng nói dần tắt.
Vài giây sau, Canh Dã đang dựa vào Biệt Chi bỗng ngẩng đầu, mở đôi mắt ngái
ngủ ra, khẽ nheo mắt lại: “Vừa rồi em nói gì cơ?”
Biệt Chi muốn cười: “Em có nói gì đâu?”
Canh Dã có chút bực bội vì cơn buồn ngủ, anh chống người dậy, nhướng mày:
“Đừng hòng chối, vừa rồi em nói em thích anh.”
“Không.”
Biệt Chi đưa tay lên, nhẹ nhàng vòng ra sau cổ anh. Cô kéo người anh xuống,
hôn lên môi anh.
“Là em yêu anh, Canh Dã.”
–
Biệt Chi chưa bao giờ nghĩ rằng, lần đầu tiên của cô và Canh Dã lại là do cô chủ
động.
Canh Dã là một người có tính công kích và xâm lược rất mạnh, dù là trên mọi
phương diện. Đôi khi anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần vươn vai lười biếng
nằm ở một góc khuất nào đó thôi là cũng đủ mang tới cảm giác tồn tại không
thể bỏ qua.
Như mãnh thú phân chia lãnh thổ vậy, chỉ cần anh đặt chân đến là tất cả những
đồng loại xung quanh đều cảm nhận được mối nguy hiểm bị xâm phạm.
Kiểu người như vậy, ngay cả khi đánh nhau cũng phải theo nhịp điệu của riêng
mình, huống chi là lúc trên giường.
Khi Biệt Chi cởi khóa thắt lưng kim loại của anh ra, buổi sớm mai bên ngoài
khung cửa sổ vừa đúng lúc có một giọt mưa rơi xuống bệ cửa.
Nụ hôn của Canh Dã khựng lại.
Biệt Chi nhìn thấy anh khẽ nhíu mày, mở mắt nhìn cô, đôi mắt phượng hẹp dài
dài bị cảm xúc kìm nén nhuốm đỏ, từ trong sự lạnh lùng trời sinh đó toát ra vẻ
phong tình. Chỉ là ánh mắt ấy dù khó giấu dục vọng đến đâu nhưng khi nhìn cô
cũng mang theo chút tỉnh táo sau khi giãy giụa, có chút trách móc.
Khiến Biệt Chi có chút mơ hồ.
Là cô làm không đúng, hay là, anh đang trách cô phân tâm?
Chẳng mấy chốc Biệt Chi đã biết đáp án.
“Không làm.” Canh Dã hơi chống người dậy, chiếc áo thun bị kéo lên hở ra một
mảng da thịt trắng nõn, sau đó lại buông xuống. Anh cúi đầu hôn lên vành tai
cô, tiếng thở dốc vì kìm nén quá mức mà gần như gợi lên chút đau đớn, “Chi
Chi, sẽ đau đấy.”
“…”
Biệt Chi có chút bội phục bản thân.
Trong hoàn cảnh ‘muốn ân ái nhưng bị từ chối’ ấy mà cô vẫn dành ra được chút
lý trí. Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng đã có đáp án từ trong biểu
cảm có chút ảm đạm lại nhẫn nhịn kìm nén của Canh Dã.
Thế là, trước khi nụ hôn của Canh Dã rơi xuống, cô đã giơ tay lên vòng qua cổ
anh.
Mái tóc đen nhánh của anh phủ trên cánh tay trắng nõn của cô, như biển đêm
phủ lên bãi cát trắng dưới ánh trăng.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ đột nhiên dồn dập, từng giọt từng giọt rơi trên mặt
kính, kéo thành những đường nét xiên xẹo.
“Không ảnh hưởng.” Màn mưa như xuyên qua cửa sổ, mờ mịt len lỏi vào căn
phòng nhập nhèm ánh sáng, giọng nói của cô gái bị thấm đẫm nước mưa, ẩm
ướt và mơ hồ. Cô áp sát vào cổ anh, giọng điệu như đang thì thầm truyền thẳng
vào tai anh, “Em đã sớm khỏi rồi, Canh Dã.”
Biệt Chi nghe thấy hơi thở bên tai như khựng lại giây lát.
Tiếp theo đó là tiếng cười cố tình đè nén như âm mũi. Anh nằm đè lên người cô,
trong đôi mắt đen như mực đang dập tắt những tia lửa hừng hực cháy, giọng nói
gần như bất lực: “Không ảnh hưởng? Vậy chứ điểm chịu đau của ai thấp như
cây mắc cỡ nhỉ?”
“…”
Nói xong câu đó, Canh Dã chống người dậy.
Ánh sáng le lói của buổi sớm chia cắt bóng tối trong phòng, khi anh đứng dậy,
Biệt Chi nhìn thấy đôi mắt đen láy ẩm ướt, làn da trắng lạnh, gò má ửng đỏ và
đôi môi ướt át của anh. Giống như một bức tranh sơn dầu được phát huy màu
sắc tối đa, mỗi nét vẽ đều đậm đà, lôi kéo tầm mắt và lý trí của người khác, gợi
cảm một cách tự nhiên.
Chắc hẳn sắp có một cơn mưa rất dài, Biệt Chi nghĩ vậy.
Cô vươn tay nắm lấy cổ tay Canh Dã.
Mạch đập và gân xanh của người đàn ông dưới ngón tay cô nhảy lên dữ dội,
vừa hoang dã lại nguy hiểm, nhưng tất cả đều bị anh kìm nén.
Canh Dã chỉ nghiêng người sang một bên giường: “Chốc nữa anh sẽ quay lại
ngay.”
Cảm xúc và giọng nói của anh đều kìm nén đến cực hạn, đến mức Biệt Chi cảm
thấy cô dường như có thể nhìn thấy sợi dây cung căng cứng trong anh.
Ẩn giấu trong màn mưa là ngọn núi ngọc cao vời vợi, bóng đen bao trùm cả bầu
trời như sắp đổ sụp đến nơi.
Biệt Chi chưa bao giờ biết mình thích nhìn thấy núi lở.
Nhưng ngày hôm đó, cô đã biết.
Vì vậy, Canh Dã không đợi được cô gái buông tay, mà lại đợi được hơi ấm tỏa
ra từ lòng bàn tay cô.
Cô kéo anh, mượn lấy sự vững chãi bất động của anh làm điểm tựa, từ trong
bóng tối mềm mại đứng dậy.
Như một chú cá nhỏ quấn lấy cổ tay anh mà trườn lên.
“Không đợi.” Trong hơi thở của chú cá nhỏ xen lẫn sự thanh tao bẩm sinh và
hơi ẩm của đêm mưa, như mảnh băng hòa vào ngọn lửa, khiến người ta thở dốc.
Ngón tay trắng nõn kéo áo phông của anh ra, “Canh Dã, em muốn.”
“——”
Dây đàn đứt phựt, núi non nghiêng ngả, ánh sáng bừng lên.
Trong cơn mưa triền miên ẩm ướt ấy, sâu trong rừng rậm là chú mèo nhím nhỏ
chạy nhảy khiêu khích giữa lãnh địa của mãnh thú, cuối cùng đã dẫm phải cấm
địa của chúa tể.
Khi tia sáng đầu tiên xuyên qua màn đêm dày đặc trong rừng sâu, chú mèo
nhím nhỏ bị dày vò đến kiệt sức đã hối hận.
Đó hẳn là một cái bẫy.
Ai nấy đều cảm thấy nguy hiểm và mạo phạm, không dám bén mảng đến rìa
lãnh địa của anh, nhất định là có lý do.
Mưa mù trong rừng càng dày đặc hơn, đập vào cửa sổ không còn là những sợi
sợi mưa nữa mà đã biến thành những giọt mưa nặng trĩu.
“Em, em không muốn nữa.” Giọng nói của Biệt Chi bị cơn mưa lớn làm ướt
sũng, nhỏ nhẹ và đứt quãng.
Tận cùng của cơn mưa giống như bị tiếng khóc bất ngờ thay thế.
Bóng cây lay động trên tường.
“Đừng ghé sát tai anh như thế.” Canh Dã thở dài, “…Quá gần rồi.”
Biệt Chi nghẹn ngào không nói nên lời, trong cơn mê man, cô tức giận nhìn anh
qua màn sương, như thể đang trách móc anh làm điều xấu xa lại còn đổ tội cho
cô.
Chỉ là ánh mắt ấy còn chưa kịp thu lại, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng sầm rền.
Đầu ngón tay của cô gái đột nhiên bấu vào tấm lưng căng cứng của chàng trai.
Lần này, ngay cả tiếng khóc cũng im bặt.
Mưa như trút nước.
Biệt Chi mơ hồ nhìn thấy những đường gân xanh dưới cổ chàng trai, trước đây
ở đó chưa từng nổi lên rõ ràng như vậy, giống như mạch cây tràn đầy sức sống,
vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ.
Đầu ngón tay cô vòng qua cổ anh, không kìm được lòng muốn chạm vào.
“Vừa kêu dừng, lại vừa liều lĩnh khiêu khích.”
Canh Dã giữ chặt cổ tay cô, lần này anh không còn nương tay nữa. Anh ghì chặt
hai tay cô trên đỉnh đầu, tiếng bật ra không phân biệt được là cười khẩy hay thở
dài——
“Lần này không ai cứu được em đâu, Biệt Chi.”
–
Núi non trùng điệp.
Ánh dương xua tan màn đêm u ám, từ từ nhô lên từ những đám mây đen chồng
chất như sóng biển.
Trước ánh bình minh ngoài cửa sổ, Canh Dã cúi người hôn lên mái tóc hơi ẩm
ướt của cô gái, lại hôn lên giọt nước mắt lăn từ khóe mắt cô xuống mái tóc dài.
“Chi Chi, anh muốn em biết.”
Nụ hôn của anh phủ lên môi cô, ngậm lấy tiếng nức nở của cô rồi nuốt xuống:
“Cái chết được chia thành hai loại: thể xác và linh hồn.”
Biệt Chi mở mắt ra, đáy mắt mông lung ướt át, cô khó hiểu nhìn anh. Nhưng
còn chưa kịp hỏi thì Canh Dã đã dùng một nụ hôn ném cô vào giữa những núi
non và biển mây.
Cô nhìn thấy mặt trời rực rỡ ló dạng ngoài cửa sổ, nó đỏ rực như máu, cũng hệt
như sự tái sinh.
“Thể xác rồi sẽ lụi tàn.”
Canh Dã cúi đầu hôn Biệt Chi, như muốn khắc sâu vào nơi sâu thẳm nhất của
cô một lời thề:
“Ngoại trừ em, linh hồn của anh vô phương cứu chữa.”
phòng ngủ chính, nhìn thấy Canh Dã ngồi bên giường. Trên người anh vẫn mặc
quần áo chỉnh tề, cúc áo sơ mi không cởi ra nút nào, dáng vẻ thoải mái vắt chéo
chân dài, mang theo ánh trăng và màn đêm chống tay lên giường chờ cô.
Biệt Chi bỗng dưng cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn đi qua: “Sao anh chưa
cởi áo ngoài ra?”
“Chờ em đấy.” Người nọ lười biếng đáp lại.
“Hả? Chờ em làm gì?”
Biệt Chi vừa định đi qua bên cạnh anh thì đã bị Canh Dã giơ tay nắm lấy cổ tay.
Anh kéo cô đến giữa hai chân đang gập lại của mình, giọng nói lười biếng mang
theo ý trêu chọc: “Không phải em rất thích bộ quần áo này sao, đương nhiên là
để dành cho em rồi.”
“?” Biệt Chi đứng hình.
Lúc này muốn chạy thì đã muộn.
“Thích cỡ nào?”
Những ngón tay thon dài của Canh Dã phủ lên tay cô, từng ngón đan xen vào
nhau rồi siết chặt lấy tay cô, vừa nhàn nhã biếng nhác lại bá đạo không cho
phép kháng cự.
Anh kéo tay cô sờ lên eo anh.
Ánh trăng le lói hắt qua gương mặt đầy ý cười dịu dàng của anh.
“Cởi cho anh nhé?”
“!”
Nhưng đêm đó cuối cùng Canh Dã cũng chẳng làm gì cả.
Anh chỉ nằm trên giường ôm chặt Biệt Chi, cứ như muốn biến cô thành một
chiếc xương sườn rồi giấu vào nơi sâu nhất trong lồng ngực, đặt cạnh trái tim để
bảo vệ.
Lúc đầu Biệt Chi chưa ngủ, cô cũng khá phối hợp.
Nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, có lẽ là do bản năng bị gò bó khiến cô khó
chịu, nên có vài lần cô đã rời khỏi vòng tay anh —— Và mỗi lần như thế, Canh
Dã đều chợt tỉnh giấc. Giữa đêm khuya yên tĩnh, anh không biết mệt mỏi liên
tục xác nhận sự hiện diện của cô, lại ôm cô vào lòng.
Như thể sợ cô sẽ tan thành bong bóng mà biến mất không dấu tích.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cả một đêm Canh Dã gần như chẳng ngủ được ngon
giấc.
Đến tận sáng sớm hôm sau, khi Biệt Chi tỉnh giấc ngáp ngắn ngáp dài, quay đầu
lại thì nhìn thấy Canh Dã đang tựa người dưới ánh ban mai mờ ảo, cụp mắt yên
lặng nhìn cô.
“Anh dậy rồi à? Sớm thế…” Biệt Chi lẩm bẩm, xoay người trong lòng anh, dụi
dụi vào lớp áo mỏng của Canh Dã.
Lần này cách nhau rất gần, ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào phác họa rõ nét
ngũ quan của anh, thế nên Biệt Chi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh có một đường mi dưới rõ nét mà đẹp đẽ, thường bị màu đen nhạt của
những đêm thức khuya nhuộm một vẻ uể oải, chẳng những không làm giảm đi
vẻ đẹp trai mà càng thêm vài phần phóng túng, vô tình toát lên nét gợi cảm chết
người.
Nhưng——
Hiện tại hoàn toàn là dáng vẻ thức trắng đêm.
Biệt Chi bỗng chốc tỉnh táo lại, cau mày ngước mắt nhìn anh: “Anh không ngủ
à?”
“… Không muốn ngủ.” Canh Dã nghiêng người nhắm mắt lại, giọng nói lộ ra
vài phần mệt mỏi khó giấu, nhưng ngữ điệu vẫn mang theo vẻ cà rỡn, “Đêm đầu
tiên chính thức ngủ lại nhà bạn gái nên anh căng thẳng quá.”
Biệt Chi bất lực, đưa tay chọc khẽ vào người anh: “Trông anh sắp rã cả xương
ra rồi kìa, căng chỗ nào chứ?”
Cơ ngực dưới đầu ngón tay từ từ căng cứng.
Biệt Chi tò mò cúi đầu: “?”
Kỳ diệu thật.
Cô lại đưa tay chọc vài cái.
Canh Dã: “…”
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp của chàng trai, anh mở mắt, lười
biếng liếc xuống: “Chơi vui không?”
“Vui lắm.” Biệt Chi còn định nhấc tay lên rồi hạ xuống lần nữa.
Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị người kia nắm lấy tay kéo ra sau lưng——
Canh Dã vừa rồi còn đang nghiêng người tựa vào cô, bây giờ đã nắm lấy cổ tay
cô, đè cô xuống giường.
Lần này Canh Dã không chống người dậy mà cố ý áp sát vào người cô.
Vì vậy, mặc dù cách một lớp chăn mỏng, Biệt Chi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng
chỗ nào đó trên cơ thể anh đã thực sự thức tỉnh.
Biệt Chi cứng đờ người, mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, không dám động đậy
nhìn Canh Dã: “Không, không vui.”
“Muộn rồi.”
Canh Dã khẽ cười.
Trái ngược hoàn toàn với khí thế kinh người kia, giọng nói của chàng trai uể oải
như sắp ngủ thiếp đi đến nơi: “Không phải em hỏi anh căng chỗ nào sao, bây
giờ biết câu trả lời rồi chứ?”
“Em sai rồi.” Biệt Chi vội vàng nhận lỗi.
Dừng lại vài giây, cô có chút lo lắng nhìn quầng thâm dưới mắt Canh Dã: “Anh
có định ngủ nữa không?”
“Không ngủ nữa. Để anh ôm một lát là được.”
Canh Dã nói xong thì điều chỉnh tư thế, coi Biệt Chi như gối ôm mà đè cô
xuống dưới thân, còn nhắm mắt lại.
Biệt Chi vuốt ve mái tóc rối bù của Canh Dã: “Có phải tối qua anh lại gặp ác
mộng không?”
“Sợ gặp ác mộng. Luôn cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ rơi vào biển cả
không tìm thấy em…” Canh Dã nhắm mắt, giọng nói rã rời như thể linh hồn đã
du hành vào vũ trụ.
Biệt Chi buông tay khỏi mái tóc anh, xoa nhẹ gáy Canh Dã như an ủi, khẽ trêu
chọc anh: “Em còn tưởng ông chủ Canh chẳng sợ gì chứ.”
Dừng lại giây lát, cô khẽ thì thầm: “Em thích nhất là dáng vẻ không sợ hãi của
anh.”
Canh Dã đã buồn ngủ đến mức mí mắt díp lại, nhưng vẫn lười biếng đáp: “Hay
là đổi cái khác đi, rõ ràng anh sợ em mà. Em tùy tiện rơi một giọt nước mắt…”
Giọng nói dần tắt.
Vài giây sau, Canh Dã đang dựa vào Biệt Chi bỗng ngẩng đầu, mở đôi mắt ngái
ngủ ra, khẽ nheo mắt lại: “Vừa rồi em nói gì cơ?”
Biệt Chi muốn cười: “Em có nói gì đâu?”
Canh Dã có chút bực bội vì cơn buồn ngủ, anh chống người dậy, nhướng mày:
“Đừng hòng chối, vừa rồi em nói em thích anh.”
“Không.”
Biệt Chi đưa tay lên, nhẹ nhàng vòng ra sau cổ anh. Cô kéo người anh xuống,
hôn lên môi anh.
“Là em yêu anh, Canh Dã.”
–
Biệt Chi chưa bao giờ nghĩ rằng, lần đầu tiên của cô và Canh Dã lại là do cô chủ
động.
Canh Dã là một người có tính công kích và xâm lược rất mạnh, dù là trên mọi
phương diện. Đôi khi anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần vươn vai lười biếng
nằm ở một góc khuất nào đó thôi là cũng đủ mang tới cảm giác tồn tại không
thể bỏ qua.
Như mãnh thú phân chia lãnh thổ vậy, chỉ cần anh đặt chân đến là tất cả những
đồng loại xung quanh đều cảm nhận được mối nguy hiểm bị xâm phạm.
Kiểu người như vậy, ngay cả khi đánh nhau cũng phải theo nhịp điệu của riêng
mình, huống chi là lúc trên giường.
Khi Biệt Chi cởi khóa thắt lưng kim loại của anh ra, buổi sớm mai bên ngoài
khung cửa sổ vừa đúng lúc có một giọt mưa rơi xuống bệ cửa.
Nụ hôn của Canh Dã khựng lại.
Biệt Chi nhìn thấy anh khẽ nhíu mày, mở mắt nhìn cô, đôi mắt phượng hẹp dài
dài bị cảm xúc kìm nén nhuốm đỏ, từ trong sự lạnh lùng trời sinh đó toát ra vẻ
phong tình. Chỉ là ánh mắt ấy dù khó giấu dục vọng đến đâu nhưng khi nhìn cô
cũng mang theo chút tỉnh táo sau khi giãy giụa, có chút trách móc.
Khiến Biệt Chi có chút mơ hồ.
Là cô làm không đúng, hay là, anh đang trách cô phân tâm?
Chẳng mấy chốc Biệt Chi đã biết đáp án.
“Không làm.” Canh Dã hơi chống người dậy, chiếc áo thun bị kéo lên hở ra một
mảng da thịt trắng nõn, sau đó lại buông xuống. Anh cúi đầu hôn lên vành tai
cô, tiếng thở dốc vì kìm nén quá mức mà gần như gợi lên chút đau đớn, “Chi
Chi, sẽ đau đấy.”
“…”
Biệt Chi có chút bội phục bản thân.
Trong hoàn cảnh ‘muốn ân ái nhưng bị từ chối’ ấy mà cô vẫn dành ra được chút
lý trí. Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng đã có đáp án từ trong biểu
cảm có chút ảm đạm lại nhẫn nhịn kìm nén của Canh Dã.
Thế là, trước khi nụ hôn của Canh Dã rơi xuống, cô đã giơ tay lên vòng qua cổ
anh.
Mái tóc đen nhánh của anh phủ trên cánh tay trắng nõn của cô, như biển đêm
phủ lên bãi cát trắng dưới ánh trăng.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ đột nhiên dồn dập, từng giọt từng giọt rơi trên mặt
kính, kéo thành những đường nét xiên xẹo.
“Không ảnh hưởng.” Màn mưa như xuyên qua cửa sổ, mờ mịt len lỏi vào căn
phòng nhập nhèm ánh sáng, giọng nói của cô gái bị thấm đẫm nước mưa, ẩm
ướt và mơ hồ. Cô áp sát vào cổ anh, giọng điệu như đang thì thầm truyền thẳng
vào tai anh, “Em đã sớm khỏi rồi, Canh Dã.”
Biệt Chi nghe thấy hơi thở bên tai như khựng lại giây lát.
Tiếp theo đó là tiếng cười cố tình đè nén như âm mũi. Anh nằm đè lên người cô,
trong đôi mắt đen như mực đang dập tắt những tia lửa hừng hực cháy, giọng nói
gần như bất lực: “Không ảnh hưởng? Vậy chứ điểm chịu đau của ai thấp như
cây mắc cỡ nhỉ?”
“…”
Nói xong câu đó, Canh Dã chống người dậy.
Ánh sáng le lói của buổi sớm chia cắt bóng tối trong phòng, khi anh đứng dậy,
Biệt Chi nhìn thấy đôi mắt đen láy ẩm ướt, làn da trắng lạnh, gò má ửng đỏ và
đôi môi ướt át của anh. Giống như một bức tranh sơn dầu được phát huy màu
sắc tối đa, mỗi nét vẽ đều đậm đà, lôi kéo tầm mắt và lý trí của người khác, gợi
cảm một cách tự nhiên.
Chắc hẳn sắp có một cơn mưa rất dài, Biệt Chi nghĩ vậy.
Cô vươn tay nắm lấy cổ tay Canh Dã.
Mạch đập và gân xanh của người đàn ông dưới ngón tay cô nhảy lên dữ dội,
vừa hoang dã lại nguy hiểm, nhưng tất cả đều bị anh kìm nén.
Canh Dã chỉ nghiêng người sang một bên giường: “Chốc nữa anh sẽ quay lại
ngay.”
Cảm xúc và giọng nói của anh đều kìm nén đến cực hạn, đến mức Biệt Chi cảm
thấy cô dường như có thể nhìn thấy sợi dây cung căng cứng trong anh.
Ẩn giấu trong màn mưa là ngọn núi ngọc cao vời vợi, bóng đen bao trùm cả bầu
trời như sắp đổ sụp đến nơi.
Biệt Chi chưa bao giờ biết mình thích nhìn thấy núi lở.
Nhưng ngày hôm đó, cô đã biết.
Vì vậy, Canh Dã không đợi được cô gái buông tay, mà lại đợi được hơi ấm tỏa
ra từ lòng bàn tay cô.
Cô kéo anh, mượn lấy sự vững chãi bất động của anh làm điểm tựa, từ trong
bóng tối mềm mại đứng dậy.
Như một chú cá nhỏ quấn lấy cổ tay anh mà trườn lên.
“Không đợi.” Trong hơi thở của chú cá nhỏ xen lẫn sự thanh tao bẩm sinh và
hơi ẩm của đêm mưa, như mảnh băng hòa vào ngọn lửa, khiến người ta thở dốc.
Ngón tay trắng nõn kéo áo phông của anh ra, “Canh Dã, em muốn.”
“——”
Dây đàn đứt phựt, núi non nghiêng ngả, ánh sáng bừng lên.
Trong cơn mưa triền miên ẩm ướt ấy, sâu trong rừng rậm là chú mèo nhím nhỏ
chạy nhảy khiêu khích giữa lãnh địa của mãnh thú, cuối cùng đã dẫm phải cấm
địa của chúa tể.
Khi tia sáng đầu tiên xuyên qua màn đêm dày đặc trong rừng sâu, chú mèo
nhím nhỏ bị dày vò đến kiệt sức đã hối hận.
Đó hẳn là một cái bẫy.
Ai nấy đều cảm thấy nguy hiểm và mạo phạm, không dám bén mảng đến rìa
lãnh địa của anh, nhất định là có lý do.
Mưa mù trong rừng càng dày đặc hơn, đập vào cửa sổ không còn là những sợi
sợi mưa nữa mà đã biến thành những giọt mưa nặng trĩu.
“Em, em không muốn nữa.” Giọng nói của Biệt Chi bị cơn mưa lớn làm ướt
sũng, nhỏ nhẹ và đứt quãng.
Tận cùng của cơn mưa giống như bị tiếng khóc bất ngờ thay thế.
Bóng cây lay động trên tường.
“Đừng ghé sát tai anh như thế.” Canh Dã thở dài, “…Quá gần rồi.”
Biệt Chi nghẹn ngào không nói nên lời, trong cơn mê man, cô tức giận nhìn anh
qua màn sương, như thể đang trách móc anh làm điều xấu xa lại còn đổ tội cho
cô.
Chỉ là ánh mắt ấy còn chưa kịp thu lại, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng sầm rền.
Đầu ngón tay của cô gái đột nhiên bấu vào tấm lưng căng cứng của chàng trai.
Lần này, ngay cả tiếng khóc cũng im bặt.
Mưa như trút nước.
Biệt Chi mơ hồ nhìn thấy những đường gân xanh dưới cổ chàng trai, trước đây
ở đó chưa từng nổi lên rõ ràng như vậy, giống như mạch cây tràn đầy sức sống,
vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ.
Đầu ngón tay cô vòng qua cổ anh, không kìm được lòng muốn chạm vào.
“Vừa kêu dừng, lại vừa liều lĩnh khiêu khích.”
Canh Dã giữ chặt cổ tay cô, lần này anh không còn nương tay nữa. Anh ghì chặt
hai tay cô trên đỉnh đầu, tiếng bật ra không phân biệt được là cười khẩy hay thở
dài——
“Lần này không ai cứu được em đâu, Biệt Chi.”
–
Núi non trùng điệp.
Ánh dương xua tan màn đêm u ám, từ từ nhô lên từ những đám mây đen chồng
chất như sóng biển.
Trước ánh bình minh ngoài cửa sổ, Canh Dã cúi người hôn lên mái tóc hơi ẩm
ướt của cô gái, lại hôn lên giọt nước mắt lăn từ khóe mắt cô xuống mái tóc dài.
“Chi Chi, anh muốn em biết.”
Nụ hôn của anh phủ lên môi cô, ngậm lấy tiếng nức nở của cô rồi nuốt xuống:
“Cái chết được chia thành hai loại: thể xác và linh hồn.”
Biệt Chi mở mắt ra, đáy mắt mông lung ướt át, cô khó hiểu nhìn anh. Nhưng
còn chưa kịp hỏi thì Canh Dã đã dùng một nụ hôn ném cô vào giữa những núi
non và biển mây.
Cô nhìn thấy mặt trời rực rỡ ló dạng ngoài cửa sổ, nó đỏ rực như máu, cũng hệt
như sự tái sinh.
“Thể xác rồi sẽ lụi tàn.”
Canh Dã cúi đầu hôn Biệt Chi, như muốn khắc sâu vào nơi sâu thẳm nhất của
cô một lời thề:
“Ngoại trừ em, linh hồn của anh vô phương cứu chữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook