Chớ Gần Công Tử
-
C13: Kinh Hỉ
Editor: dzitconlonton
Thấy vẻ mặt của Lăng Tuyết Quân kinh ngạc nhìn mình, Lăng Ngọc Nhu cười cười với nàng, trên mặt chậm rãi phủ lên một tia thẹn thùng ửng đỏ.
Lăng Tuyết Quân vội vàng hỏi: "Trong lòng Nhị tỷ thật sự đã có người vừa ý rồi sao? Là công tử nhà nào vậy?" Kiếp trước Lăng Ngọc Nhu nghe lệnh của trưởng bối vội vàng xuất giá, Lăng Tuyết Quân nhớ rõ nàng cũng không cam lòng tình nguyện, không nghĩ tới, kiếp này, trong lòng nàng ta đã sớm để ý một người.
Lăng Ngọc Nhu ngượng ngùng cười với Lăng Tuyết Quân, nói: "Việc này còn chưa định, đợi ngày sau có mặt mũi, Nhị tỷ sẽ nói nhỏ với muội."
Làm sao Lăng Tuyết Quân chịu buông tha cho nàng ta như vậy được? Chỉ là mặc kệ nàng có truy vấn thế nào, Lăng Ngọc Nhu cũng không chịu tiết lộ người mình để ý là ai, chỉ nói là người mà Lăng Tuyết Quân không biết. Lăng Tuyết Quân là người sống lại một kiếp, kiếp trước lớn lên ở kinh thành, có vài phần hiểu biết với thế gia công tử tuổi gần xấp xỉ nàng, trong lòng nàng cực kỳ tò mò rốt cuộc là ai trong đó có được tỷ tỷ nhà mình. Lăng Ngọc Nhu lại kiên quyết không chịu nói ra thân phận của người nọ, khiến trong lòng nàng càng giống như mèo đang cào. Nhưng ngoài sự ngứa ngáy khó nhịn, lúc này nàng cũng không có cách nào khác, chỉ nghĩ ngày sau mình nên quan sát nhiều hơn, Lăng Ngọc Nhu sẽ lộ ra chân tướng.
Lúc hai tỷ muội đi tới Hòa Phong viện, Quận chúa đang tưới nước sửa cành ở trong viện. Nghe thấy tiếng động, nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đôi tiểu cô nương xinh đẹp sóng vai đi vào viện, cực kỳ vui mắt. Tâm tình của Quận chúa rất tốt, vội vàng phất tay gọi hai người tới.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lăng Tuyết Quân cùng Lăng Ngọc Nhu vội vàng tiến lên, cùng Quận chúa hầu hạ hoa cỏ. Lăng Tuyết Quân kiếp trước đã biết, trong hoa cỏ đầy vườn này, Quận chúa thích nhất là gốc hoa mẫu đơn hoa nở hai màu, tên là Nhị Kiều. Vì muốn lấy lòng Quận chúa, nàng liền chỉ vào gốc cây Nhị Kiều cười nói: "Quận chúa, con thấy Nhị Kiều này dáng dài rất tốt nha, năm nay nhất định sẽ nở thêm mấy đóa hoa."
Nghe vậy, Quận chúa có chút kinh ngạc: "Tuyết Quân, Nhị Kiều này còn chưa nở hoa, sao con có thể nhận ra? Chẳng lẽ, con có vài phần nghiên cứu mẫu đơn hoa này?" Thân và lá của hoa mẫu đơn này thoạt nhìn giống nhau, điểm khác biệt là các giống hoa mẫu đơn khác nhau được người thường phân biệt chủ yếu từ màu hoa, kiểu hoa, hương hoa. Hiện giờ bông hoa này còn chưa nở, Lăng Tuyết Quân liền nhận ra là Nhị Kiều, trong mắt Quận chúa, quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Quận chúa, Lăng Tuyết Quân biết mình không cẩn thận lỡ miệng, vội vàng cười nói: "Lúc Quận chúa về, con cũng không có nghiên cứu hoa mẫu đơn này, có thể nói ra hoa Nhị Kiều này cũng là đánh bậy đánh bạ." Sợ Quận chúa không tin, nàng lại nói, "Trước kia Tứ ca từng nói trong phủ Quận chúa có một gốc mẫu đơn Nhị Kiều, nở hoa vô cùng đẹp mắt, là hoa mà Quận chúa thích nhất. Con vừa đến, liền thấy gốc mẫu đơn này lớn lên xum xuê nhất, liền đoán nó có phải là Nhị Kiều hay không, không nghĩ tới là đoán trúng." Dứt lời, nàng liền cười khanh khách ra tiếng.
"Con thật sự có thể đoán được chuẩn như vậy à?" Quận chúa lại chỉ vào một gốc mẫu đơn bên cạnh, hỏi, "Tuyết Quân, vậy con nói một chút, gốc mẫu đơn này là tên gì?"
Kiếp trước Lăng Tuyết Quân sinh hoạt trong phủ quận chúa này □□ năm, tất nhiên biết gốc mẫu đơn mà Quận chúa chỉ là Cát Cân Tử[1], bất quá nàng không muốn nói rồi chọc cho Quận chúa suy nghĩ nhiều, vì thế, nàng làm bộ vẻ mặt do dự trả lời: "Quận chúa, Tuyết Quân liền lớn mật đoán một chút, gốc cây này, chính là Diêu Hoàng?"
[1] Tử: Từ gốc là 紫 có nghĩa là màu tím.
"Đoán sai rồi." Quận chúa cười lắc đầu, nói, "Gốc cây này là Cát Cân, cây bên kia mới là Diêu Hoàng." Dứt lời, nàng chỉ vào một gốc mẫu đơn bên cạnh Nhị Kiều.
Thấy thế, Lăng Tuyết Quân thè lưỡi, sau đó thản nhiên cười nói: "Xem ra, vận may cũng quay lại."
Thấy bộ dáng nghịch ngợm này của nàng, Quận chúa và Lăng Ngọc Nhu không khỏi cười ra tiếng. Trải qua lần này, Quận chúa liền tin Lăng Tuyết Quân đoán lung tung, cũng không nghĩ nhiều nữa, liền tiếp tục giới thiệu mẫu đơn bảo bối trong vườn của mình.
"Trong vườn của Quận chúa nhiều mẫu đơn như vậy a, đợi thêm hai tháng nữa, hoa này đều nở, vườn này không biết đẹp bao nhiêu." Lăng Tuyết Quân thán phục nói.
"Nơi này còn chưa tính." Lăng Ngọc Nhu cười nói, "Quận chúa có một biệt viện dưới chân núi Nam Ấm, nơi đó có một vườn mẫu đơn, tất cả hoa trong vườn đều là mẫu đơn mà Quận chúa tìm được từ các nơi, không chỉ có Diêu Hoàng, Cát Cân Tử, Triệu Phấn, còn có Lục Ngạc, Ngọc Bản, Hắc Châu, Thanh Nghê và các loại mẫu đơn khác. Tháng tư hàng năm, muôn hồng nghìn tím, hương hoa trăm dặm, đó mới gọi là đẹp."
Nhìn Lăng Ngọc Nhu kiếp trước miệng vụng về, bây giờ lại giống như mấy nhà trân quý nói đến giống hoa mẫu đơn, trong lòng Lăng Tuyết Quân rất vui mừng cho nàng ta, vội vàng nói: "Nghe Nhị tỷ nói náo nhiệt như vậy, muội thật muốn đi xem một chút."
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
"Khẳng định có cơ hội mà." Quận chúa cười tủm tỉm nhìn hai tiểu cô nương, nói, "Đến tháng tư, ta dự định mở một hội ngắm hoa ở biệt viện, đến lúc đó mời các quý nữ công tử trong kinh đến ngắm hoa mẫu đơn, hai người các con cũng có thể nhân cơ hội này xem có người hợp tâm ý hay không."
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Chẳng lẽ, Quận chúa còn không biết Lăng Ngọc Nhu Có người trong lòng sao? Nàng vội vàng quay đầu, nhìn về phía Lăng Ngọc Nhu, nhìn vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu, cũng không đáp lời. Xem ra, Quận chúa quả nhiên còn chưa biết chuyện của nàng ta. Đối với việc này, trong lòng Lăng Tuyết Quân cảm giác có vài phần kỳ lạ, vì sao Lăng Ngọc Nhu không nói chuyện này với Quận chúa?
Trên đường về từ Hòa Phong viện, Lăng Tuyết Quân liền hỏi Lăng Ngọc Nhu vì sao không nói cho Quận chúa biết chuyện mình có người trong lòng.
Nghe vậy, Lăng Ngọc Nhu cười nhạt nói: "Việc này bát tự còn chưa gạt đi, tỳ và hắn còn không muốn truyền ra. Đợi sự tình rõ ràng, tỷ sẽ nói chuyện này với Quận chúa."
Thấy Lăng Ngọc Nhu không muốn nói nhiều, Lăng Tuyết Quân liền cười cười, cũng không hỏi nữa.
Lúc Lăng Tuyết Quân đến kinh thành, vừa lúc vừa qua năm mới, thế gia đại tộc thăm thân hữu cũng chấm dứt, chỉ chờ khi xuân ấm hoa nở, mọi người hoặc lấy danh nghĩa đạp thanh hoặc lấy danh nghĩa ngắm hoa tái hợp.
Không có đủ loại tiệc nhã nhặn tụ tập, Lăng Tuyết Quân liền không cần lo lắng sẽ đụng phải Cố Khiên, trong lòng nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, liền an tâm ở trong phủ Quận chúa. Tuy rằng người trong phủ Quận chúa này cũng không ít, nhưng quanh năm ở trong phủ cũng chỉ có nữ nhân Quận chúa và tỷ muội Lăng Tuyết Quân.
Lăng Xương Cẩn phải làm nhiệm vụ, Lăng Ngọc đã phải làm quan, Lăng Khâm phải đến thư viện học tập, chuẩn bị tham gia kì thi Hương, cho nên ba người này không ở trong phủ là chuyện thường. Chỉ là, mỗi buổi chiều các ngày chẵn, Lăng Ngọc Nhu cũng không ở trong phủ. Tuy rằng Lăng Ngọc Nhu đã xuất sư từ nữ học, bất quá, dưới sự an bài của Quận chúa, nàng ta còn bái nữ họa sĩ nổi danh Đàm phu nhân trong kinh học vẽ, cho nên mỗi một buổi chiều ngày chẵn, nàng ta phải đi Đàm phủ thụ giáo. Lúc này, trong phủ cũng chỉ có hai người Lăng Tuyết Quân và Quận chúa.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lăng Tuyết Quân ngây ngốc hoài cũng nhàm chán, nghĩ đến mình ở Phong Dương theo Lăng Tinh Nhã học làm điểm tâm, mỗi lần làm ra, liền gọi Lăng Khâm đến ăn thử, Lăng Khâm cũng rất thích ăn. Hắn rời khỏi Phong Dương hai năm nay, vẫn chưa ăn điểm tâm mình làm nữa, thừa dịp rảnh rỗi, liền làm một đĩa (bánh) Bạch Ngọc Sơn Dược Cao[2], sau khi ăn buỗi tối xong, mọi người ngồi cùng một chỗ nói chuyện, nàng liền bưng điểm tâm ra, chia thức ăn cho mọi người.
Sau khi Lăng Khâm nếm thử, hô to ngon, hơn nữa còn chưa thỏa mãn, nói mấy ngày nay nóng quá, lúc Lăng Tuyết Quân rảnh rỗi lại làm cho hắn một đĩa bánh hạt sen đậu xanh.
Nghe Lăng Khâm nói vậy, Quận chúa lại lên tiếng ngăn cản, nói là sợ tay của Lăng Tuyết Quân làm cho hắn ăn sẽ bị thô ráp, liền phân phó cho đầu bếp làm bánh hạt sen đậu xanh cho hắn ăn. Đối với việc này, trong lòng Lăng Khâm vô cùng không thoải mái, niệm mấy lần nói đầu bếp làm không ngon bằng Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân thấy thế, quyết định vẫn tìm cơ hội làm một đĩa bánh hạt sen đậu xanh cho hắn, đền tâm nguyện của hắn.
Cách một ngày, vừa lúc thư viện cho nghỉ hưu mộc, Lăng Khâm liền ở lại trong phủ đọc sách. Sau khi Lăng Tuyết Quân ngủ trưa tỉnh lại, liền đi vào phòng bếp nhỏ, xắn tay lên làm bánh hạt sen đậu xanh. Hạt sen và đậu xanh đã được ngâm từ lâu mài thành bột, bột mì cũng đã sớm nở tốt, cho nên làm cũng không tốn nhiều công sức, chỉ dùng hơn một canh giờ, bánh hạt sen đậu xanh thơm ngào ngạt liền làm xong.
Lăng Tuyết Quân cẩn thận bỏ cái đĩa đựng bánh hạt sen đậu xanh vào trong hộp thức ăn, để Thanh Nha xách trong tay, hai người chủ tớ liền đi về phía thư phòng của Lăng Khâm. Đi đến bên ngoài thư phòng, Lăng Tuyết Quân mơ hồ nghe được thanh âm Lăng Khâm đang đọc thơ, nghĩ đến một lát sau nhìn thấy bộ dáng vui mừng của hắn khi mình đưa cho hắn điểm tâm, nhịn không được mím môi nở nụ cười. Nàng đưa tay tiếp nhận hộp thức ăn từ tay Thanh Nha, lưu Thanh Nha lại ngoài phòng, bước chân nhẹ nhàng đi vào trong thư phòng.
Vừa đi đến bên cửa, nàng liền cất cao giọng kêu lên: "Tứ ca, huynh xem, muội tặng cho huynh cái gì..." Lời còn chưa dứt, nàng liền nuốt những lời còn lại.
Thì ra, trong thư phòng này, ngoại trừ Lăng Khâm ra, còn có một người.
Một người mà nàng không muốn gặp lại trong kiếp này.
Cố Khiên.
Tựa như lần trước ở bên ngoài Tụ Hiền trà lâu, không hề phòng bị, mặt của Cố Khiên thoáng cái lại đập vào trong mắt nàng, làm cả thể xác lẫn tinh thần của nàng không khỏi run lên. Làm sao hắn lại ở đây?
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lăng Khâm nghe được thanh âm, mỉm cười quay đầu lại, đang chuẩn bị gọi Lăng Tuyết Quân, lại nhìn thấy nàng xách cái hộp, đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn Cố Khiên, cả người dường như choáng váng. Chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Tuyết Quân thất thố như thế, Lăng Khâm sửng sốt, vội vàng quay mặt nhìn Cố Khiên, mà vẻ mặt của Cố Khiên cũng kinh ngạc, trong mắt còn có cảm xúc khó hiểu bắt đầu dâng lên.
Lăng Khâm cho rằng đây là lần đầu tiên Lăng Tuyết Quân nhìn thấy Cố Khiên nên thất thố như thế, là bị tướng mạo và phong thái của Cố Khiên mê hoặc, mà vẻ kinh ngạc trong mắt Cố Khiên, là kinh ngạc cô nương phủ Quận chúa lại thất lễ như thế, ngay tại chỗ liền cảm thấy có vài phần xấu hổ. Hắn vội vàng đi tới trước mặt Lăng Tuyết Quân, ngăn cách tầm mắt của Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên đan xen cùng một chỗ, cười hỏi: "Tuyết Quân, muội tới tìm Tứ ca có việc gì?"
Lăng Tuyết Quân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cười che dấu, nâng hộp thức ăn trong tay lên, nói: "Tứ ca, không phải huynh muốn ăn bánh hạt sen đậu xanh do muội làm sao? Muội vừa rồi rảnh rỗi nên làm một ít, liền đưa tới cho huynh."
"Ha ha, làm phiền Tuyết Quân rồi." Lăng Khâm làm ra vẻ mặt vui vẻ, lại quay đầu nói với Cố Khiên, "Lục Lang, ngươi có khẩu phúc rồi, Tuyết Quân làm bánh hạt sen đậu xanh cho ta, ngươi cùng nhau nếm thử."
Nghe Lăng Khâm nói vậy, trong lòng Lăng Tuyết Quân không hiểu sao lại hoảng hốt. Kiếp trước nàng chưa từng học nấu ăn, chưa bao giờ làm cho Cố Khiên ăn, không nghĩ tới kiếp này hắn còn có thể được ăn điểm tâm của mình làm, nghĩ tới đây, nàng liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Cố Khiên.
[2] Bạch Ngọc Sơn Dược Cao: Từ gốc 白玉山药糕, ở đây từ Cao là bánh, tên tiếng Việt của bánh này là bánh sữa dừa hoặc bánh Bạch Ngọc Sương Phương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook