Cho Em Theo Cậu!
-
Chương 29: Ép buộc
Cô Ngọc gõ cửa phòng cậu Kiên một hồi, không thấy có phản ứng, cô đành thử mở cửa. Cửa không khóa, cô hồi hộp bước vào. Nhưng… cậu Kiên không có trong phòng. Cô ngạc nhiên rồi nhìn quanh phòng cậu.
Căn phòng rộng rãi với tông màu trắng xám chủ đạo, nhìn qua cũng cảm thấy sự nam tính rắn rỏi. Một mùi hương là lạ rất dễ chịu, rất đàn ông xộc vào mũi cô làm cô thoáng đỏ mặt. Cô thích căn phòng này quá, thích y như cô thích chủ nhân của nó vậy.
Cô đặt khay thức ăn lên bàn trà rồi ngắm nghía một lúc. Căn phòng gọn gàng, được bài trí đơn giản, nhưng có thể nhìn thấy trong đó sự thông minh, năng động, mạnh mẽ kiểu con trai của cậu Kiên. Có một bộ phi tiêu gắn trên tường, lại còn chiếc đồng hồ hình đầu lâu ngó ghê ghê đặt ở cạnh giường, rồi còn cả mấy bức tranh quái vật gớm ghiếc dán trên đầu giường nữa. Cô phì cười, có vẻ cậu chưa có thời gian bài trí lại căn phòng sau khi từ nước ngoài trở về. Nhưng nụ cười của cô tắt ngấm khi cô lướt đến bức ảnh để trên bàn học. Là ảnh con nhỏ Út ở tuổi mười lăm, trong sáng xinh đẹp như thiên sứ, đặc biệt có vẻ đó là một bức ảnh chụp trộm. Cô gái trong ảnh đang cười một nụ cười hồn nhiên bừng tươi dưới nắng, nụ cười có khả năng làm xốn xang trái tim bất cứ ai bắt gặp.
Con Út thật sự xinh đẹp, nhưng cô cũng đâu có thua kém nó chút nào. Cô tự trấn an bản thân, rồi cô ra bàn úp cái ảnh của nó xuống cho đỡ ngứa mắt.
Cô đã phải cố gắng kìm nén nỗi ghen tỵ ngay từ lúc nhìn thấy nó lần đầu tiên lắm lắm, bởi cô không cho phép mình được ti tiện. Cô là người có tất cả kia mà, lẽ nào cô không thể có được hạnh phúc bằng chính những gì tốt đẹp mà cô có? Thế nhưng, nỗi ghen tức làm cô khó chịu mỗi khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp với những đường nét dịu dàng tinh tế làm ngây người đối diện ở Út, cô ngượng với chính mình khi phải ghen tỵ với một con hầu.
Cô cũng tin cậu Kiên yêu nó là do lửa gần rơm mà thôi, nghe nói nó sống cùng cậu từ năm tám tuổi, thế nên giờ cô cứ tách nó ra khỏi cậu là được, chắc chắn rồi cậu sẽ quên nó. Hơn nữa, có vẻ nó không yêu cậu, nếu không thì sao nó lại sẵn sàng nhường cậu cho cô chứ, bởi ai mà chẳng biết bảo vệ hạnh phúc của bản thân, không phải thế sao?
Nhưng lúc này cậu Kiên đang ở đâu nhỉ, cô ngồi trong phòng cậu cũng hơn nửa tiếng rồi, vẫn không thấy cậu quay lại. Cô liền lấy điện thoại gọi cho cậu.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên ở phòng bên cạnh, bởi cậu Kiên đang ngồi lặng trong phòng Út mà. Cậu đang buồn lắm. Út nỡ lòng nào xua đuổi cậu vậy sao? Có lẽ nào cậu cần từ bỏ Út vì đó chính xác là những gì Út muốn?
- Anh Kiên đấy ạ?
- Cô muốn về rồi phải không? – Cậu Kiên lạnh lùng trả lời cô Ngọc.
- Không… anh về phòng đi, em mang cơm lên phòng cho anh này.
- Tôi không muốn ăn, cô ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi.
- Em chưa ăn. Anh về phòng đi, ăn xong rồi mới đi đâu thì đi.
- …
Cậu Kiên cũng đành về phòng. Thấy cậu, cô Ngọc đon đả mời.
- Anh ăn đi, em nghe bác bảo anh thích món đùi gà chiên này nhất phải không?
- …
Hai chiếc đùi gà tẩm bột chiên giòn vàng ruộm trên đĩa làm cậu Kiên bồi hồi nhớ lại món ăn đầu tiên cậu từng ăn cùng Út. Lẽ nào Út không trân trọng những điều cậu dành cho Út từ khi trái tim hai đứa còn non nớt cho đến tận lúc này? Cậu ngậm ngùi nhìn món ăn, đôi mắt xám xịt lại.
- Tôi không đói. Cô cứ ăn đi rồi còn về.
- Em không ăn. Anh ăn em mới ăn.
Cậu Kiên bắt đầu bực bội. Con nhỏ này thật không vừa. Cậu nhìn nó lần đầu tiên đã không ưa rồi, cái mặt như con khỉ ấy. Mà quan trọng hơn cả, nó không phải là Út, đơn giản thế thôi. Giờ nó lại còn ép cậu. Hình như từ trước đến giờ chưa có ai ép được cậu ngoài bà Thủy Tiên, cũng bởi mẹ cậu dùng Út để ép cậu. Con nhỏ ghê gớm này cũng đang làm thế với cậu.
- Không ăn thì đi về!
- Anh…
Cô Ngọc cũng giận đỏ cả mặt lên. Cậu Kiên nỡ lòng đuổi cô? Cô chưa bao giờ gặp người nào đối xử với cô lạnh lùng đến thế. Trước giờ cô luôn quen được chiều chuộng cung phụng, không chỉ bởi gia thế của cô, mà đơn giản là cô hoàn toàn hấp dẫn với bất cứ người đàn ông nào. Nhưng, con người sắt đá này thì không. Có vẻ anh ta khá lập dị, trong mắt anh ta ngoài cô gái đó ra thì không còn ai cả thì phải. Đúng là tuýp đàn ông chung tình điển hình. Vậy thì, nếu như cô có cơ hội chiếm được trái tim cậu thì không phải cậu sẽ chỉ là của cô sao. Cô tin khoảng cách chính là con đường tốt nhất khiến cô có cơ hội chiếm lĩnh trái tim cậu, bởi đó cũng là nguyên nhân khiến con nhỏ Út đó len lỏi được vào tim cậu.
Cô Ngọc bình tĩnh lại, cô mỉm cười.
- Tôi không về. Tôi thích ở đây.
- Cô…
- A… phòng này thích thật, view ra hồ nước nữa này, tôi thích ở đây rồi đấy.
Cô Ngọc nói rồi bước ra cửa sổ nhìn xuống hồ nước xa xa, nơi ngập tràn kỷ niệm của cậu Kiên và Út.
- Địa chỉ nhà cô, tôi chỉ cần thế thôi, còn cô thích ở đâu thì ở.
- Nhà nào, tôi nhiều nhà lắm.
- Nhà cô đang giữ Út.
- Ây dà, tôi lại không rõ tài xế của tôi chở Út về nhà nào, giờ phải làm sao đây?
- Cô…
Cậu Kiên lần đầu tiên gặp một đối thủ ngang bướng không kém mình như thế. Cậu tức lắm mà không làm gì được. Thì chẳng phải từ nhỏ đến giờ cậu quen được cưng được chiều rồi sao, cả con Út cũng ngoan ngoãn nghe lời cậu mà. Chỉ tội nó không yêu cậu mà thôi. Nhưng cậu sẽ ép nó phải ở bên cậu, cậu nhất định sẽ làm thế với nó. Nó là của cậu. Không bao giờ có điều gì đúng hơn điều này trên đời cả.
- Cô muốn gì?
- Hôn.
- Cái gì?
- Anh hôn tôi, tôi sẽ cho anh gặp Út.
- Cô… tôi chưa thấy đứa con gái nào trơ trẽn như cô!
- Còn tôi cũng chưa thấy thằng đàn ông nào ngu ngốc như anh. Chạy theo một con nhỏ không yêu mình bao năm trời.
- Cô thì biết gì về tôi và Út?
- Tôi chỉ biết Út không yêu anh. Anh nên dừng lại đi.
- …
- Tôi muốn gặp Út. Cô dẫn tôi đến đó!
Cô Ngọc nhìn cậu Kiên với ánh mắt lém lỉnh pha sự giễu cợt.
- Muốn tôi dẫn thì anh biết tôi muốn gì rồi đấy.
- …
Cậu Kiên cứng họng. Con nhỏ này đáng sợ thật. Nó dám thách thức cậu. Cậu bực bội đứng dậy định bỏ ra khỏi phòng, nhưng… cửa đã bị khóa ngoài.
Phòng cậu có thiết kế khóa ngoài, hơn nữa còn có một phòng vệ sinh khép kín bên trong dành cho những lúc phạt cậu hoặc ngăn việc cậu trốn học đi chơi từ ngày nhỏ. Giờ người khóa ngoài chắc chắn là mẹ cậu, bà muốn đẩy nhanh tiến độ cho đôi trẻ mà.
Căn phòng rộng rãi với tông màu trắng xám chủ đạo, nhìn qua cũng cảm thấy sự nam tính rắn rỏi. Một mùi hương là lạ rất dễ chịu, rất đàn ông xộc vào mũi cô làm cô thoáng đỏ mặt. Cô thích căn phòng này quá, thích y như cô thích chủ nhân của nó vậy.
Cô đặt khay thức ăn lên bàn trà rồi ngắm nghía một lúc. Căn phòng gọn gàng, được bài trí đơn giản, nhưng có thể nhìn thấy trong đó sự thông minh, năng động, mạnh mẽ kiểu con trai của cậu Kiên. Có một bộ phi tiêu gắn trên tường, lại còn chiếc đồng hồ hình đầu lâu ngó ghê ghê đặt ở cạnh giường, rồi còn cả mấy bức tranh quái vật gớm ghiếc dán trên đầu giường nữa. Cô phì cười, có vẻ cậu chưa có thời gian bài trí lại căn phòng sau khi từ nước ngoài trở về. Nhưng nụ cười của cô tắt ngấm khi cô lướt đến bức ảnh để trên bàn học. Là ảnh con nhỏ Út ở tuổi mười lăm, trong sáng xinh đẹp như thiên sứ, đặc biệt có vẻ đó là một bức ảnh chụp trộm. Cô gái trong ảnh đang cười một nụ cười hồn nhiên bừng tươi dưới nắng, nụ cười có khả năng làm xốn xang trái tim bất cứ ai bắt gặp.
Con Út thật sự xinh đẹp, nhưng cô cũng đâu có thua kém nó chút nào. Cô tự trấn an bản thân, rồi cô ra bàn úp cái ảnh của nó xuống cho đỡ ngứa mắt.
Cô đã phải cố gắng kìm nén nỗi ghen tỵ ngay từ lúc nhìn thấy nó lần đầu tiên lắm lắm, bởi cô không cho phép mình được ti tiện. Cô là người có tất cả kia mà, lẽ nào cô không thể có được hạnh phúc bằng chính những gì tốt đẹp mà cô có? Thế nhưng, nỗi ghen tức làm cô khó chịu mỗi khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp với những đường nét dịu dàng tinh tế làm ngây người đối diện ở Út, cô ngượng với chính mình khi phải ghen tỵ với một con hầu.
Cô cũng tin cậu Kiên yêu nó là do lửa gần rơm mà thôi, nghe nói nó sống cùng cậu từ năm tám tuổi, thế nên giờ cô cứ tách nó ra khỏi cậu là được, chắc chắn rồi cậu sẽ quên nó. Hơn nữa, có vẻ nó không yêu cậu, nếu không thì sao nó lại sẵn sàng nhường cậu cho cô chứ, bởi ai mà chẳng biết bảo vệ hạnh phúc của bản thân, không phải thế sao?
Nhưng lúc này cậu Kiên đang ở đâu nhỉ, cô ngồi trong phòng cậu cũng hơn nửa tiếng rồi, vẫn không thấy cậu quay lại. Cô liền lấy điện thoại gọi cho cậu.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên ở phòng bên cạnh, bởi cậu Kiên đang ngồi lặng trong phòng Út mà. Cậu đang buồn lắm. Út nỡ lòng nào xua đuổi cậu vậy sao? Có lẽ nào cậu cần từ bỏ Út vì đó chính xác là những gì Út muốn?
- Anh Kiên đấy ạ?
- Cô muốn về rồi phải không? – Cậu Kiên lạnh lùng trả lời cô Ngọc.
- Không… anh về phòng đi, em mang cơm lên phòng cho anh này.
- Tôi không muốn ăn, cô ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi.
- Em chưa ăn. Anh về phòng đi, ăn xong rồi mới đi đâu thì đi.
- …
Cậu Kiên cũng đành về phòng. Thấy cậu, cô Ngọc đon đả mời.
- Anh ăn đi, em nghe bác bảo anh thích món đùi gà chiên này nhất phải không?
- …
Hai chiếc đùi gà tẩm bột chiên giòn vàng ruộm trên đĩa làm cậu Kiên bồi hồi nhớ lại món ăn đầu tiên cậu từng ăn cùng Út. Lẽ nào Út không trân trọng những điều cậu dành cho Út từ khi trái tim hai đứa còn non nớt cho đến tận lúc này? Cậu ngậm ngùi nhìn món ăn, đôi mắt xám xịt lại.
- Tôi không đói. Cô cứ ăn đi rồi còn về.
- Em không ăn. Anh ăn em mới ăn.
Cậu Kiên bắt đầu bực bội. Con nhỏ này thật không vừa. Cậu nhìn nó lần đầu tiên đã không ưa rồi, cái mặt như con khỉ ấy. Mà quan trọng hơn cả, nó không phải là Út, đơn giản thế thôi. Giờ nó lại còn ép cậu. Hình như từ trước đến giờ chưa có ai ép được cậu ngoài bà Thủy Tiên, cũng bởi mẹ cậu dùng Út để ép cậu. Con nhỏ ghê gớm này cũng đang làm thế với cậu.
- Không ăn thì đi về!
- Anh…
Cô Ngọc cũng giận đỏ cả mặt lên. Cậu Kiên nỡ lòng đuổi cô? Cô chưa bao giờ gặp người nào đối xử với cô lạnh lùng đến thế. Trước giờ cô luôn quen được chiều chuộng cung phụng, không chỉ bởi gia thế của cô, mà đơn giản là cô hoàn toàn hấp dẫn với bất cứ người đàn ông nào. Nhưng, con người sắt đá này thì không. Có vẻ anh ta khá lập dị, trong mắt anh ta ngoài cô gái đó ra thì không còn ai cả thì phải. Đúng là tuýp đàn ông chung tình điển hình. Vậy thì, nếu như cô có cơ hội chiếm được trái tim cậu thì không phải cậu sẽ chỉ là của cô sao. Cô tin khoảng cách chính là con đường tốt nhất khiến cô có cơ hội chiếm lĩnh trái tim cậu, bởi đó cũng là nguyên nhân khiến con nhỏ Út đó len lỏi được vào tim cậu.
Cô Ngọc bình tĩnh lại, cô mỉm cười.
- Tôi không về. Tôi thích ở đây.
- Cô…
- A… phòng này thích thật, view ra hồ nước nữa này, tôi thích ở đây rồi đấy.
Cô Ngọc nói rồi bước ra cửa sổ nhìn xuống hồ nước xa xa, nơi ngập tràn kỷ niệm của cậu Kiên và Út.
- Địa chỉ nhà cô, tôi chỉ cần thế thôi, còn cô thích ở đâu thì ở.
- Nhà nào, tôi nhiều nhà lắm.
- Nhà cô đang giữ Út.
- Ây dà, tôi lại không rõ tài xế của tôi chở Út về nhà nào, giờ phải làm sao đây?
- Cô…
Cậu Kiên lần đầu tiên gặp một đối thủ ngang bướng không kém mình như thế. Cậu tức lắm mà không làm gì được. Thì chẳng phải từ nhỏ đến giờ cậu quen được cưng được chiều rồi sao, cả con Út cũng ngoan ngoãn nghe lời cậu mà. Chỉ tội nó không yêu cậu mà thôi. Nhưng cậu sẽ ép nó phải ở bên cậu, cậu nhất định sẽ làm thế với nó. Nó là của cậu. Không bao giờ có điều gì đúng hơn điều này trên đời cả.
- Cô muốn gì?
- Hôn.
- Cái gì?
- Anh hôn tôi, tôi sẽ cho anh gặp Út.
- Cô… tôi chưa thấy đứa con gái nào trơ trẽn như cô!
- Còn tôi cũng chưa thấy thằng đàn ông nào ngu ngốc như anh. Chạy theo một con nhỏ không yêu mình bao năm trời.
- Cô thì biết gì về tôi và Út?
- Tôi chỉ biết Út không yêu anh. Anh nên dừng lại đi.
- …
- Tôi muốn gặp Út. Cô dẫn tôi đến đó!
Cô Ngọc nhìn cậu Kiên với ánh mắt lém lỉnh pha sự giễu cợt.
- Muốn tôi dẫn thì anh biết tôi muốn gì rồi đấy.
- …
Cậu Kiên cứng họng. Con nhỏ này đáng sợ thật. Nó dám thách thức cậu. Cậu bực bội đứng dậy định bỏ ra khỏi phòng, nhưng… cửa đã bị khóa ngoài.
Phòng cậu có thiết kế khóa ngoài, hơn nữa còn có một phòng vệ sinh khép kín bên trong dành cho những lúc phạt cậu hoặc ngăn việc cậu trốn học đi chơi từ ngày nhỏ. Giờ người khóa ngoài chắc chắn là mẹ cậu, bà muốn đẩy nhanh tiến độ cho đôi trẻ mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook