Cho Em Theo Cậu!
-
Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Nó, con nhỏ mồ côi, vừa tròn ba tuổi, khi vừa đủ hiểu mình là đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương, bị vứt bỏ vào tay những con người vì tình thương hay kế sinh nhai mà nuôi dưỡng một bầy trẻ cũng như nó, thì nó đã được nhà họ Trần – chủ nhân của tập đoàn kim hoàn lớn nhất thành phố này đem về nuôi nấng.
Nhà họ Trần giàu có cỡ nào? Hẳn là bất cứ ai nghe đến chuỗi cửa hàng trang sức nổi tiếng Trần Kim hoành tráng long lanh lóng lánh trên các dãy phố trung tâm thành phố là đều có thể hiểu được khối tài sản khổng lồ mà họ sở hữu.
Ấy thế mà, đối với tôi tớ trong nhà, xem ra họ cũng chẳng được ăn sung mặc sướng hơn người ở nhà khác là bao, mà có khi lại còn chẳng bằng ấy chứ.
Bằng chứng minh họa rõ nét nhất ấy à, cứ nhìn vào con bé Út tí hon được nhà họ Trần đem về nuôi lúc ba tuổi kia kìa. Ơn giời giờ nó cũng lên tám rồi, cái mặt thì xinh xắn đáo để, đôi mắt tròn xoe xoe, cái mũi cao thanh tú xinh xinh là. Kể mà cho nó ăn ngon mặc đẹp có khi nó được lên bìa tạp chí trẻ em không chừng. Thế nhưng nhờ công lao nuôi nấng của nhà họ Trần mà nó gầy lắm, gầy giơ cả xương, cái má trẻ con lẽ ra phải phinh phính hồng hồng thì nó lại cứ phẳng lì, không tóp teo lại cho là may rồi. Âu cũng là nhờ lòng thương của mấy cô mấy bác giúp việc vốn cũng chẳng có nhiều mà cho nó ăn.
Út có tên không, ây da, cứ gọi nó là Út là được, gọi Út một cái là từ đâu nó cũng run rẩy mà chạy đến, mà hầu mà hạ phục vụ cho phu nhân tiểu thư nhà họ Trần.
- Con Út đâu rồi, ra đây bà bảo! Có mỗi cái nơ của cô Bảo Anh thôi mà sao mày thắt mãi vẫn lệch thế này?
- Ơ ơ thì tại đầu cô bị lệch chứ sao ạ!
Út ngây thơ trả lời. Đúng là đầu cô bị lệch thật mà, đến bác sĩ còn kết luận như thế nữa là nó. Nó thắt nơ cho cô đã phải cố gắng thắt bên cao bên thấp để trông đỡ lệch đấy, mất bao nhiêu lâu ấy. Cô Liên đã dặn nó phải thắt thế mà.
- Con này láo, dám bảo tiểu thư đầu lệch này!!!
Nói rồi phu nhân nhà họ Trần kéo xềnh xệch cái bím tóc của nó dúi xuống đất, làm con bé con nhỏ xíu tám tuổi đầu ngã nhào ra đằng trước. Bác Tâm làm vườn thấy thế vội ra đỡ con bé lên, phủi quần phủi áo cho nó rồi xin bà chủ tha cho nó.
Lẽ ra với một đứa trẻ con bình thường, chắc nó phải khóc ré lên từ lâu rồi. Thế nhưng con Út này nó lì lắm, theo lời bà chủ, nó chẳng bao giờ khóc cả, cái mắt cứ ráo hoảnh, mặt cứ câng câng lên, nhìn càng ghét, càng muốn đánh, muốn đập cho bằng khóc thì thôi.
Út phủi quần phủi áo rồi đi lên phòng buộc lại tóc cho cô Bảo Anh, trong khi cái đầu của nó thì xộc xệch chả khác gì tổ quạ.
Phu nhân nhìn Út lặng lẽ đi lên phòng tiểu thư mà tức hộc máu. Bà ức vì bà vẫn chưa làm cho nó khóc được lần nào.
*****
Phu nhân, tiểu thư nhà họ Trần mới đúng là bằng chứng rõ nét nhất cho độ giàu có của nhà họ Trần. Béo gì mà béo thế chứ lại, cứ núng na núng nính, cứ như ăn hết phần của thiên hạ ấy.
Phu nhân nhà họ Trần có cái tên cúng cơm rất chi là kêu: Hoàng Kiều Anh. Bà vốn là tiểu thư danh giá nhà khai thác đá quý trên Lào Cai, không hiểu hai nhà làm ăn hợp tác thế nào mà hợp tác luôn hôn nhân cho đôi trẻ. Bà Kiều Anh mười tám cái xuân xanh một cái là nên duyên ngay với con trai cả của Trần Kim - Trần Quốc Bảo, cả hai thật là xứng đôi vừa lứa, từ ngoại hình đến tính cách luôn.
Năm trước họ kết duyên, mấy tháng sau có ngay cô thiên kim tiểu thư Trần Bảo Anh.
Cô thiên kim tiểu thư nhà họ Trần ấy mà, cô Trần Bảo Anh ấy, cũng bằng tuổi Út, mà chắc trọng lượng cô phải gấp ba lần Út. Út được mười sáu cân chứ mấy, còn cô Bảo Anh ấy chắc cũng phải cỡ năm chục cân là ít. Mà cô lại lùn một mẩu. Nhìn cả người thấy cứ tròn xoe xoe cái mặt, cái bụng, cái mông. Nhìn cô đi đứng mà phát sợ cô lăn. Út là Út sợ thế nhất đấy. Nên là Út cứ phải kè kè bên cô suốt ngày, chả phải vì cô sai Út hết việc này đến việc kia, chậm có một xíu là cô lăn ra ăn vạ hay đánh đòn, mà đơn giản là vì Út sợ cô bị lăn đi thôi.
Vừa trông thấy Út, cô Bảo Anh đã thấy bực bội trong lòng. Sao nó xấu xí gầy nhom thế mà bọn con trai trong xóm cứ xun xoe chơi với nó, cô đi ra ngoài chơi với nó mà toàn bị ngó lơ.
- Mày thắt lại cái bím tóc cho tao nhanh lên!
Út yên lặng chạy đến. Bàn tay nhỏ xíu cầm cái lược to gấp đôi tay nó chải nhè nhẹ lên mái tóc thơm nức của cô Bảo Anh. Nó hít hít mùi tóc cô một lúc. Nó cũng thích được dùng dầu gội xịn như cô lắm chứ, nhưng ở nhà dưới làm gì có mà đòi. Có bồ kết với chanh mà gội là tốt lắm rồi.
- Tóc cô thơm quá!
- Tao biết mà, hihi, mẹ tao mua cho tao dầu gội Enchanteur đấy!
- Dầu gội En gì gì đấy chắc là đắt lắm cô nhỉ?
- Đương nhiên rồi, mày thích thì chốc tao cho mày một ít mà dùng!
- Thật thế hả cô?
Út mắt long lanh cười tít. Nó thích lắm chứ. Chưa bao giờ nó được dùng dầu gội xịn cả mà. Nó cẩn thận cột lại cái nơ tóc của cô cho bằng nhau rồi khen cô:
- Tóc cô đẹp lắm rồi ạ.
- Đâu, đưa tao cái gương nào!
Cô Bảo Anh soi gương một lúc, má ửng hồng lên. Nãy cô đã nhờ cô Liên tô cho cô chút son rồi, da cô lại trắng, tại cô có bao giờ phải ra nắng như Út đâu, nên là cô thấy mình xinh như búp bê ấy. Mẹ cô toàn khen cô thế còn gì.
- Mày cứ vào phòng tắm lấy ít dầu gội đầu mà dùng. Chai màu tím có hình hoa hồng nhé. Tao ra đón khách đây.
Út vui sướng vâng dạ.
Rồi Út xuống nhà dưới, vào phòng tắm lớn của ông bà và cô Bảo Anh. Út nhìn phòng tắm nhà giàu mà hoa hết cả mắt. Bao nhiêu là dầu gội đầu cao cấp, sữa tắm dưỡng da các thể loại bày gọn gàng đẹp đẽ trên giá kính.
Út nhìn kỹ xem chai dầu gội En gì đó mà cô Bảo Anh nói đâu mà mãi chưa thấy. A a nó ở góc trong kia kìa! Ơ nhưng mà nó ở xa quá, Út kiễng chân mãi mà không với tới. Cũng tại thường ngày Út ăn uống tẩm bổ tốt nên nó cao quá mà.
Rầm một cái, Út vươn tay quờ vào đống mỹ phẩm rồi trượt chân ngã oạch ra nền gạch. Đống dầu gội sữa tắm xịn sò kia không hẹn mà cùng nhau đổ ập vương vãi khắp nền nhà.
- Con Út, ai cho mày vào phòng tắm của tao! Mày định ăn cắp cái gì của nhà tao thế hả?
Bà chủ từ đằng sau gầm lên. Thôi quả này Út chết chắc rồi! Út bị cấm vào đây mà Út quên mất, tại nãy cô Bảo Anh cho Út chút dầu gội làm Út háo hức quá mà.
- Con… con…
Út bò dậy, cuống quýt thu gọn đống mỹ phẩm vương vãi kia lại. Đúng lúc, cô Bảo Anh cùng hai bé trai cũng trạc tuổi Út đến nơi.
- Út, sao mày láo thế hả, mẹ tao đã cấm mày bao nhiêu lần rồi, mày định ăn cắp cái gì?
- Cô… cô… nãy cô bảo con cứ vào lấy ít dầu gội mà cô!
Út thanh minh thanh nga, nó không muốn bị coi là đứa ăn cắp. Từ trước đến nay, dù nó có bị ăn đòn bao nhiêu nó cũng không khóc, nhưng bị nghi oan là ăn cắp thì nó lại thấy tủi thân ghê gớm. Nước mắt nó trào ra. Nhưng nó khóc cũng yên lặng lắm. Không phải gào khóc như lũ trẻ con được cưng được chiều đâu. Chỉ đơn giản là nấc lên, vậy thôi. Nó lấy tay quệt mắt.
- Cô Kiều Anh ơi, nó không ăn cắp đâu cô ạ.
Thằng bé beo béo trăng trắng cất tiếng. Út giật mình, ngẩng lên nhìn nó. Thằng bé này sao nó nói đỡ cho Út thế nhỉ?
- Sao Đức Kiên lại biết là nó không ăn cắp?
- Tại con thấy nó chẳng cầm cái gì ở tay cả mà.
Ây da thằng bé ngốc này, bênh thì cũng cần có lý do thuyết phục hơn chứ lại.
- Nó chưa kịp ăn cắp đã bị mẹ em bắt quả tang rồi đấy anh Đức Kiên ạ.
Cô Bảo Anh nhanh nhảu nói. Cô là cô tính toán hết rồi. Cô vốn có định cho nó cái gì đâu cơ chứ. Cô chỉ muốn cho con nhỏ đáng ghét đó bị ăn đòn một trận nên thân thì thôi.
- Con nghĩ có gì nên nghe em ấy giải thích rõ đã cô ạ!
Thằng bé cao gầy hơn đứng bên cạnh thằng bé lúc nãy ôn tồn lên tiếng. Bà Kiều Anh đành hỏi con bé Út. Bà là bà đã định lôi ngay nó xuống bếp đánh cho một trận tòe mỏ ra rồi đấy, tội nó to thế cơ mà, ai dám bảo bà ác?
- Mày có gì thì nói hết ra xem nào?
- Hức… nãy cô Bảo Anh bảo… cô cho con một ít dầu gội… con cứ vào phòng tắm mà lấy về dùng… Rồi con vào… nhưng… nó ở xa quá… con với không tới… con vươn tay ra rồi ngã ạ… Hức… Con thề là con không có định ăn cắp gì hết đâu bà ạ… Hức… Bà tha cho con!
- Mày điêu, ai bảo cho mày cái gì?
- Con này dám điêu toa, cô Bảo Anh bảo có cho mày cái gì đâu. Cô Liên, cô lên đây, cô mang ngay cái con ăn cắp này xuống nhà bếp trói lại cho tôi!
Lệnh bà đã ra, nào ai dám trái lời. Cô Liên lập cập từ bếp lên nhà, dắt tay con nhỏ tội nghiệp đi xuống. Vừa đi, cô vừa lau nước mắt cho nó.
Nhà họ Trần giàu có cỡ nào? Hẳn là bất cứ ai nghe đến chuỗi cửa hàng trang sức nổi tiếng Trần Kim hoành tráng long lanh lóng lánh trên các dãy phố trung tâm thành phố là đều có thể hiểu được khối tài sản khổng lồ mà họ sở hữu.
Ấy thế mà, đối với tôi tớ trong nhà, xem ra họ cũng chẳng được ăn sung mặc sướng hơn người ở nhà khác là bao, mà có khi lại còn chẳng bằng ấy chứ.
Bằng chứng minh họa rõ nét nhất ấy à, cứ nhìn vào con bé Út tí hon được nhà họ Trần đem về nuôi lúc ba tuổi kia kìa. Ơn giời giờ nó cũng lên tám rồi, cái mặt thì xinh xắn đáo để, đôi mắt tròn xoe xoe, cái mũi cao thanh tú xinh xinh là. Kể mà cho nó ăn ngon mặc đẹp có khi nó được lên bìa tạp chí trẻ em không chừng. Thế nhưng nhờ công lao nuôi nấng của nhà họ Trần mà nó gầy lắm, gầy giơ cả xương, cái má trẻ con lẽ ra phải phinh phính hồng hồng thì nó lại cứ phẳng lì, không tóp teo lại cho là may rồi. Âu cũng là nhờ lòng thương của mấy cô mấy bác giúp việc vốn cũng chẳng có nhiều mà cho nó ăn.
Út có tên không, ây da, cứ gọi nó là Út là được, gọi Út một cái là từ đâu nó cũng run rẩy mà chạy đến, mà hầu mà hạ phục vụ cho phu nhân tiểu thư nhà họ Trần.
- Con Út đâu rồi, ra đây bà bảo! Có mỗi cái nơ của cô Bảo Anh thôi mà sao mày thắt mãi vẫn lệch thế này?
- Ơ ơ thì tại đầu cô bị lệch chứ sao ạ!
Út ngây thơ trả lời. Đúng là đầu cô bị lệch thật mà, đến bác sĩ còn kết luận như thế nữa là nó. Nó thắt nơ cho cô đã phải cố gắng thắt bên cao bên thấp để trông đỡ lệch đấy, mất bao nhiêu lâu ấy. Cô Liên đã dặn nó phải thắt thế mà.
- Con này láo, dám bảo tiểu thư đầu lệch này!!!
Nói rồi phu nhân nhà họ Trần kéo xềnh xệch cái bím tóc của nó dúi xuống đất, làm con bé con nhỏ xíu tám tuổi đầu ngã nhào ra đằng trước. Bác Tâm làm vườn thấy thế vội ra đỡ con bé lên, phủi quần phủi áo cho nó rồi xin bà chủ tha cho nó.
Lẽ ra với một đứa trẻ con bình thường, chắc nó phải khóc ré lên từ lâu rồi. Thế nhưng con Út này nó lì lắm, theo lời bà chủ, nó chẳng bao giờ khóc cả, cái mắt cứ ráo hoảnh, mặt cứ câng câng lên, nhìn càng ghét, càng muốn đánh, muốn đập cho bằng khóc thì thôi.
Út phủi quần phủi áo rồi đi lên phòng buộc lại tóc cho cô Bảo Anh, trong khi cái đầu của nó thì xộc xệch chả khác gì tổ quạ.
Phu nhân nhìn Út lặng lẽ đi lên phòng tiểu thư mà tức hộc máu. Bà ức vì bà vẫn chưa làm cho nó khóc được lần nào.
*****
Phu nhân, tiểu thư nhà họ Trần mới đúng là bằng chứng rõ nét nhất cho độ giàu có của nhà họ Trần. Béo gì mà béo thế chứ lại, cứ núng na núng nính, cứ như ăn hết phần của thiên hạ ấy.
Phu nhân nhà họ Trần có cái tên cúng cơm rất chi là kêu: Hoàng Kiều Anh. Bà vốn là tiểu thư danh giá nhà khai thác đá quý trên Lào Cai, không hiểu hai nhà làm ăn hợp tác thế nào mà hợp tác luôn hôn nhân cho đôi trẻ. Bà Kiều Anh mười tám cái xuân xanh một cái là nên duyên ngay với con trai cả của Trần Kim - Trần Quốc Bảo, cả hai thật là xứng đôi vừa lứa, từ ngoại hình đến tính cách luôn.
Năm trước họ kết duyên, mấy tháng sau có ngay cô thiên kim tiểu thư Trần Bảo Anh.
Cô thiên kim tiểu thư nhà họ Trần ấy mà, cô Trần Bảo Anh ấy, cũng bằng tuổi Út, mà chắc trọng lượng cô phải gấp ba lần Út. Út được mười sáu cân chứ mấy, còn cô Bảo Anh ấy chắc cũng phải cỡ năm chục cân là ít. Mà cô lại lùn một mẩu. Nhìn cả người thấy cứ tròn xoe xoe cái mặt, cái bụng, cái mông. Nhìn cô đi đứng mà phát sợ cô lăn. Út là Út sợ thế nhất đấy. Nên là Út cứ phải kè kè bên cô suốt ngày, chả phải vì cô sai Út hết việc này đến việc kia, chậm có một xíu là cô lăn ra ăn vạ hay đánh đòn, mà đơn giản là vì Út sợ cô bị lăn đi thôi.
Vừa trông thấy Út, cô Bảo Anh đã thấy bực bội trong lòng. Sao nó xấu xí gầy nhom thế mà bọn con trai trong xóm cứ xun xoe chơi với nó, cô đi ra ngoài chơi với nó mà toàn bị ngó lơ.
- Mày thắt lại cái bím tóc cho tao nhanh lên!
Út yên lặng chạy đến. Bàn tay nhỏ xíu cầm cái lược to gấp đôi tay nó chải nhè nhẹ lên mái tóc thơm nức của cô Bảo Anh. Nó hít hít mùi tóc cô một lúc. Nó cũng thích được dùng dầu gội xịn như cô lắm chứ, nhưng ở nhà dưới làm gì có mà đòi. Có bồ kết với chanh mà gội là tốt lắm rồi.
- Tóc cô thơm quá!
- Tao biết mà, hihi, mẹ tao mua cho tao dầu gội Enchanteur đấy!
- Dầu gội En gì gì đấy chắc là đắt lắm cô nhỉ?
- Đương nhiên rồi, mày thích thì chốc tao cho mày một ít mà dùng!
- Thật thế hả cô?
Út mắt long lanh cười tít. Nó thích lắm chứ. Chưa bao giờ nó được dùng dầu gội xịn cả mà. Nó cẩn thận cột lại cái nơ tóc của cô cho bằng nhau rồi khen cô:
- Tóc cô đẹp lắm rồi ạ.
- Đâu, đưa tao cái gương nào!
Cô Bảo Anh soi gương một lúc, má ửng hồng lên. Nãy cô đã nhờ cô Liên tô cho cô chút son rồi, da cô lại trắng, tại cô có bao giờ phải ra nắng như Út đâu, nên là cô thấy mình xinh như búp bê ấy. Mẹ cô toàn khen cô thế còn gì.
- Mày cứ vào phòng tắm lấy ít dầu gội đầu mà dùng. Chai màu tím có hình hoa hồng nhé. Tao ra đón khách đây.
Út vui sướng vâng dạ.
Rồi Út xuống nhà dưới, vào phòng tắm lớn của ông bà và cô Bảo Anh. Út nhìn phòng tắm nhà giàu mà hoa hết cả mắt. Bao nhiêu là dầu gội đầu cao cấp, sữa tắm dưỡng da các thể loại bày gọn gàng đẹp đẽ trên giá kính.
Út nhìn kỹ xem chai dầu gội En gì đó mà cô Bảo Anh nói đâu mà mãi chưa thấy. A a nó ở góc trong kia kìa! Ơ nhưng mà nó ở xa quá, Út kiễng chân mãi mà không với tới. Cũng tại thường ngày Út ăn uống tẩm bổ tốt nên nó cao quá mà.
Rầm một cái, Út vươn tay quờ vào đống mỹ phẩm rồi trượt chân ngã oạch ra nền gạch. Đống dầu gội sữa tắm xịn sò kia không hẹn mà cùng nhau đổ ập vương vãi khắp nền nhà.
- Con Út, ai cho mày vào phòng tắm của tao! Mày định ăn cắp cái gì của nhà tao thế hả?
Bà chủ từ đằng sau gầm lên. Thôi quả này Út chết chắc rồi! Út bị cấm vào đây mà Út quên mất, tại nãy cô Bảo Anh cho Út chút dầu gội làm Út háo hức quá mà.
- Con… con…
Út bò dậy, cuống quýt thu gọn đống mỹ phẩm vương vãi kia lại. Đúng lúc, cô Bảo Anh cùng hai bé trai cũng trạc tuổi Út đến nơi.
- Út, sao mày láo thế hả, mẹ tao đã cấm mày bao nhiêu lần rồi, mày định ăn cắp cái gì?
- Cô… cô… nãy cô bảo con cứ vào lấy ít dầu gội mà cô!
Út thanh minh thanh nga, nó không muốn bị coi là đứa ăn cắp. Từ trước đến nay, dù nó có bị ăn đòn bao nhiêu nó cũng không khóc, nhưng bị nghi oan là ăn cắp thì nó lại thấy tủi thân ghê gớm. Nước mắt nó trào ra. Nhưng nó khóc cũng yên lặng lắm. Không phải gào khóc như lũ trẻ con được cưng được chiều đâu. Chỉ đơn giản là nấc lên, vậy thôi. Nó lấy tay quệt mắt.
- Cô Kiều Anh ơi, nó không ăn cắp đâu cô ạ.
Thằng bé beo béo trăng trắng cất tiếng. Út giật mình, ngẩng lên nhìn nó. Thằng bé này sao nó nói đỡ cho Út thế nhỉ?
- Sao Đức Kiên lại biết là nó không ăn cắp?
- Tại con thấy nó chẳng cầm cái gì ở tay cả mà.
Ây da thằng bé ngốc này, bênh thì cũng cần có lý do thuyết phục hơn chứ lại.
- Nó chưa kịp ăn cắp đã bị mẹ em bắt quả tang rồi đấy anh Đức Kiên ạ.
Cô Bảo Anh nhanh nhảu nói. Cô là cô tính toán hết rồi. Cô vốn có định cho nó cái gì đâu cơ chứ. Cô chỉ muốn cho con nhỏ đáng ghét đó bị ăn đòn một trận nên thân thì thôi.
- Con nghĩ có gì nên nghe em ấy giải thích rõ đã cô ạ!
Thằng bé cao gầy hơn đứng bên cạnh thằng bé lúc nãy ôn tồn lên tiếng. Bà Kiều Anh đành hỏi con bé Út. Bà là bà đã định lôi ngay nó xuống bếp đánh cho một trận tòe mỏ ra rồi đấy, tội nó to thế cơ mà, ai dám bảo bà ác?
- Mày có gì thì nói hết ra xem nào?
- Hức… nãy cô Bảo Anh bảo… cô cho con một ít dầu gội… con cứ vào phòng tắm mà lấy về dùng… Rồi con vào… nhưng… nó ở xa quá… con với không tới… con vươn tay ra rồi ngã ạ… Hức… Con thề là con không có định ăn cắp gì hết đâu bà ạ… Hức… Bà tha cho con!
- Mày điêu, ai bảo cho mày cái gì?
- Con này dám điêu toa, cô Bảo Anh bảo có cho mày cái gì đâu. Cô Liên, cô lên đây, cô mang ngay cái con ăn cắp này xuống nhà bếp trói lại cho tôi!
Lệnh bà đã ra, nào ai dám trái lời. Cô Liên lập cập từ bếp lên nhà, dắt tay con nhỏ tội nghiệp đi xuống. Vừa đi, cô vừa lau nước mắt cho nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook