Cho Em Mượn Bờ Vai Anh
-
Chương 4: 🐻Mượn lần 4🐻: Thầy sẽ không ép em
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Doãn Uyển Du
———————————
Lục Duyên Bạch yên lặng một lát.
Chợt, anh nghĩ gì đó rồi đẩy sữa chua lên: "Em muốn uống không?"
Từ Diệp Vũ lắc đầu, lùi lại: "Em không uống, em chỉ muốn hỏi một chút, trông em giống như... tên trộm sữa chua lắm sao ạ?"
"Không phải," Lục Duyên Bạch nói, "Để cái này ở đây, sẽ ảnh hưởng tới việc học của em."
Cô lại liếm môi, cuối cùng vẫn hỏi: "Vậy...... Lần đầu tiên lúc nhìn thấy em, thầy có phải còn......"
Cẩn thận tìm từ một chút, Từ Diệp Vũ liền nói: "Còn sợ em vọt lên bục giảng để cướp sữa chua hay không?"
Lục Duyên Bạch: "......"
Thật sự không có, chỉ là lúc nghĩ đến cảnh cô chọc sữa chua nên ngoài ý muốn hơi lo lắng, không thể hoàn thành nhiệm vụ với em gái mà thôi.
Không liên quan gì tới chuyện mà cô nói, chỉ theo bản năng phản xạ có điều kiện.
Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Từ Diệp Vũ, Lục Duyên Bạch lắc đầu: "Tôi không có ý nghi ngờ gì em, nếu tôi không tin tưởng em, thì sẽ không mở cửa ra để một mình em ở trong phòng".
Chuyện gặp gỡ ở cửa hàng tiện lợi cũng không có gì quan trọng, lấy quan hệ của hai người bây giờ, không cần thiết phải nói.
Từ Diệp Vũ cũng không nghi ngờ gì nữa, phủi sạch mọi quan hệ giữa mình và sữa chua, hùa theo nói: "Cũng đúng, đồ vật trong văn phòng này hình như còn đắt hơn rất nhiều."
Cách đó không xa có máy pha cà phê, rồi một cái máy tính, còn có một loạt đồ cổ được bày biện ở trên tủ sách, tất cả đều có giá trị xa xỉ.
Lục Duyên Bạch nhìn theo ánh mắt của Từ Diệp Vũ: "Ừ, rất nhiều sách chuyên ngành để bên trên kệ đều đã không còn xuất bản nữa, nhưng nội dung đều rất đáng giá, có tiền cũng không mua được."
Nói đến chuyên ngành...... Từ Diệp Vũ lại nghĩ tới nhiệm vụ tới đây của mình.
Cô cúi đầu nhìn Lục Duyên Bạch đang sửa lại đề cương cho mình, liền nghĩ, chờ anh làm xong thì nói chuyện của mình với anh.
Lúc đang xem sắp xong, thì Lục Duyên Bạch lại nhận một cuộc điện thoại, nhìn thấy anh đúng là rất vội.
Lục Duyên Bạch nhìn dãy số trên điện thoại, lại nhìn về phía Từ Diệp Vũ đang xem sách, vì tránh ảnh hưởng đến cô nên đứng lên, đi vào gian phòng bên cạnh nghe điện thoại.
Tai của Từ Diệp Vũ rất thính, cho nên dù có cách một vách ngăn cô cũng nghe được cuộc nói chuyện bên kia.
Giọng nam bên kia đầu tiên là cười hì hì nhanh như tàu chạy, sau đó mới tiếp tục nói: "Cậu gần đây khỏe không, còn bận không...... Có người nhờ bằng được bạn bè để tìm mình, hỏi xem phòng khám tư vấn tâm lý của cậu còn nhận bệnh nhân nữa không? Xem ra rất tin tưởng cậu?."
Lục Duyên Bạch: "Không rảnh, không nhận."
Người bên kia lại tiếp tục nói: "Trả giá rất rất cao, thật đấy, gấp 30 giá cả thị trường bây giờ."
Lục Duyên Bạch vẫn chỉ thản nhiên nói: "Cậu cũng biết mình không còn nhận nữa."
"Mình biết mình biết, nhưng có người nhờ vả mình, nên dù gì mình cũng muốn cố gắng thể hiện tâm ý một chút. Được rồi, không làm khó cậu, mình biết bây giờ cậu không nhận bệnh nhân, công việc bác sĩ tâm lý này vốn dĩ đã rất mệt, cậu chỉ nhận giúp người quen là mình đã rất bội phục rồi" người bên kia lại nói, "Trách cậu trước kia làm quá tốt, có tiếng vì trị liệu cho cho các bệnh nhân tự kỷ trẻ tuổi thành công, nên rất nhiều người muốn gặp cậu"
"Mệt là một chuyện," anh rất bình tĩnh nói: "Chỉ là quá hao phí tâm trí với công sức."
"Được rồi," Đầu bên kia lại bắt đầu trình bày: "Bây giờ mình khá tò mò, trường hợp nào mới có thể khiến giáo sư Lục lại một lần nữa rời núi mà nhận khám, sẽ là người như thế nào nhỉ?"
Lục Duyên Bạch không để ý tới, lật quyển sổ ghi chép trong tay: " Người muốn nhờ cậu tìm mình bị bệnh như thế nào? Mình có quen một bác sĩ năng lực cũng rất giỏi, cậu nói đi rồi mình cho cậu phương thức liên lạc".
"Được rồi, trực tiếp đưa cho mình đi, giáo sư Lục đề cử, mình rất yên tâm."
Sau khi ngắt điện thoại, Lục Duyên Bạch lại không đi ra luôn.
Từ Diệp Vũ ngồi ngẩn ngơ ở đó, rồi lại ngước lên nhìn trên tủ sách của anh.
Nhất định anh là bác sỹ tâm lý rất lợi hại
Từ cuộc nói chuyện trong điện thoại, anh không chỉ giỏi trên lý thuyết mà còn trị cho không ít bệnh nhân, thậm chí trên thực tế còn rất thành công.
Nếu cô nói cho anh biết, thật ra mình không phải học sinh của trường này, chắc anh ấy sẽ không một lời mà cắt đứt toàn bộ quan hệ với cô đi.
Nhưng, nếu cô không nói, thì thầy giỏi sẽ đào tạo được trò giỏi, dù chỉ trong thời gian học bổ túc ngắn ngủi như vậy cô cũng có thể học được rất nhiều thứ cũng như kiến thức chuyên ngành từ người đàn ông lợi hại này.
Kiến thức chuyên ngành này đối với tiểu thuyết của mình quá quan trọng mà ý nghĩa của quyển sách này cũng vượt qua kiến thức của bản thân mình, Từ Diệp Vũ biết mình cần phải có người hướng dẫn chuyên nghiệp.
Mà mở mắt ra nhìn, thì toàn bộ thành phố L chỉ có Lục Duyên Bạch mới có thể giúp được cô mà thôi.
Hơn nữa, đây là cơ hội để bổ sung kiến thức, giáo sư Lục Duyên Bạch sẽ giúp cô sắp xếp lại các kiến thức cơ bản quan trọng.
Cô cũng không cần phí công phí sức đi tìm giáo sư khác, hoặc một khóa học khác để viết truyện.
Sau khi cân nhắc rất nhanh, Từ Diệp Vũ quyết định —— không nói. Dù sao thì em gái 1012 đó cũng không muốn bị làm bài kiểm tra, hơn nữa chuyện học này mang lại rất nhiều bổ ích cho cô, vậy nên cô cứ hoàn thành đến cuối đi.
Dù sao sau khi nhìn qua, thì cô cảm thấy chuyên ngành này cũng không quá khó. Còn nếu đến lúc nào cảm thấy khó quá thì cũng đều có biện pháp giải quyết.
Rất nhiều người muốn có cơ hội học lớp của Lục Duyên Bạch mà còn chưa được, làm sao cô có thể để lãng phí?
Hơn nữa, không chỉ về vấn đề học chuyên ngành mà có thể ở trong một phòng cùng với Lục Duyên Bạch, nghe giọng nói khàn khàn uyển chuyển của anh giảng bài cũng có chút...
Khuôn mặt của Từ Diệp Vũ hơi nóng lên, không được, không thể nghĩ.
"Ở lại đối với mình cũng không phải không có lợi," cô nàng lẩm bẩm phân tích: "Chẳng may mình không làm, thì lại phải tìm một người khác thay mình, nếu không tốt lại phải tìm một lần nữa, trường học, giáo sư rồi cả học sinh đều thấy rắc rối vừa tốn thời gian và công sức."
Chỉ cần không nói việc nhầm lẫn này ra, thì cục diện trước mắt vẫn tiếp tục duy trì, tất cả đều hợp lý coi như là lợi cả đôi đường.
Lục Duyên Bạch từ phòng bên đi ra, nhìn thấy Từ Diệp Vũ đang chống cằm nhìn xung quanh, không biết đang nghĩ cái gì.
"Em xem xong rồi?"
Cô "A" lên một tiếng, quay mắt nhìn lại, trả lời anh: "...... cũng gần ạ."
Anh gật đầu, rút quyển sách chuyên ngành trong tay cô, lúc đang chuẩn bị giảng nội dung tiếp theo của lần trước, thì lấy đầu ngón tay đè trên gáy sách xuống rồi nói: "Đúng rồi, chiều hôm qua, em có chuyện muốn nói với tôi phải không?"
Vào lúc tan học chiều hôm qua, Từ Diệp Vũ đang chuẩn bị nói rõ với anh, kết quả vì một cuộc điện thoại mà bị cắt ngang.
Đột nhiên anh hỏi đến, làm cô không kịp suy nghĩ lý do chỉ có thể giả vờ để qua cửa: "A? Thế ạ?"
Anh giúp cô nhớ lại: "Em nói có chuyện muốn nói với tôi, nhưng không kịp, cho nên để đến hôm nay."...... Sao anh lại nhớ rõ như vậy. Từ Diệp Vũ ho nhẹ một tiếng, ngón tay không tự giác mà sờ lên vành tai nghịch khuyên tai của mình.
"...... Buồi chiều ngày hôm qua, sao em không nhớ gì nhỉ."
Lục Duyên Bạch nhìn vào trong mắt của cô, con ngươi đen nhánh xoay tròn, như gió lốc giữa các vì sao, bên ngoài thì cuồng phong gào thét còn bên trong thì tĩnh lặng mà thâm thúy.
Từ Diệp Vũ đối mắt với anh trong chốc lát, rồi quay đi bỏ qua ánh mắt sáng rực đó, mỗi chỗ trên mu bàn tay đều có cảm giác như bị thiêu cháy.
Cái người này, không phải đang nói chuyện sao mà cứ phải nhìn cô như thế, không biết là ánh mắt đó có lực sát thương lớn như thế nào với cô sao.
"Để em, em nghĩ lại một chút."
Từ Diệp Vũ để quyển sách chuyên ngành đến trước mặt mình, cẩn thận nhớ lại nội dung học ngày hôm qua, tính toán để tìm cái gì đó bên trong nội dung rồi từ đó bịa ra một lý do.
Cô cụp mắt, dưới đuôi mắt như để lại bóng râm che khuất. Ngón tay trong suốt đè ở trên mép sách, chỉ vì hơi dùng sức mà nổi lên gân xanh, cắn nửa môi, trông có chút phiền chán giống như vừa oán trách lại giống như làm nũng.
Lục Duyên Bạch đang đợi cô nhớ lại, bỗng nhớ tới buổi học hôm trước khi cô đến, anh nghe có các nam sinh thảo luận với nhau:
"Chất lượng sinh viên nữ của trường chúng ta ngày càng tăng, lớp này mà cũng có một người đẹp trông như người mẫu chụp trên báo, tiểu tiên nữ vừa vào kia ở khoa nào nhỉ, sao trước giờ mình chưa gặp?"
"Cậu cũng gọi người ta là tiên nữ, người ta không hạ phàm thì sao cậu gặp được?"
Thu hồi lại suy nghĩ, anh thấy cô vẫn đang giữ nguyên động tác như vậy, chau mày, muốn nói lại thôi, hình như đang rất khó xử.
Nhìn theo tầm mắt của cô thì là lý thuyết cùng bài tập của bài giảng mà anh nói ngày hôm qua.
Từ Diệp Vũ nhìn một lát, tuy vẫn còn đang suy nghĩ, nhưng cảm thấy mình đã nghĩ khá lâu rồi bây giờ là lúc nói ra.
"Chuyện kia, chính là...... bài học ngày hôm qua......"
Mặc kệ anh, không cần biết nói gì trước nói gì sau đến lúc đó tùy cơ ứng biến.
Ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ bài tập đấy.
Giọng của Lục Duyên Bạch bỗng trầm xuống: "Tôi biết rồi."
Trong lòng Từ Diệp Vũ run lên: "Thầy biết rồi?"
Cô còn chưa nói ra làm sao anh có thể biết được cái gì?
Sau khi yên lặng một lúc Lục Duyên Bạch giống như đang cân nhắc, rồi mới nói: "Chuyện như thế này, về sau em cứ nói thẳng. Tôi sẽ không làm khó em nên không cần phải gạt tôi"
Từ Diệp Vũ vốn đang thấp thỏm trong lòng nghe thấy câu này tim thiếu chút nữa muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Anh đã phát hiện ra mình nói dối?
Còn nói sẽ không làm khó cô, ý là cho cô bậc thang để đi xuống mà "Nhận tội"
Nói xong câu đó, Lục Duyên Bạch liền xoay người đi lấy đồ.
Từ Diệp Vũ nghĩ thầm chắc chắn là đi lấy danh sách rồi đối chiếu kiểm tra xem cô có phải sinh viên của anh hay không.
Cô lập tức duỗi tay ra, cách lớp vải hơi mỏng mà kéo cánh tay anh: "Chờ một chút!"
Cô cảm thấy cần phải thương lượng với anh, để không làm mất thiện cảm của hai bên.
Lục Duyên Bạch lấy chiếc bút màu xanh từ trong ống bút, quay đầu, có chút kinh ngạc trong mắt, nhưng lại biến mất rất nhanh, khôi phục sự bình tĩnh.
Không khí cứng lại trong một giây, anh liền mở miệng, ý đồ động viên cô: "Không sao, chuyện này cũng không có gì phải xấu hổ."
Từ Diệp Vũ chảy mồ hôi ròng ròng, ngón tay nắm chặt lại trong lòng bàn tay.
Lục Duyên Bạch mở nắp bút ra: " Không phải là nghe không hiểu bài giảng ngày hôm qua sao, không có chuyện gì, tôi sẽ nói lại lần nữa."
Từ Diệp Vũ mở miệng, nhưng không phát ra âm tiết nào: "......"
Cô sợ tới mức sắp chảy máu não đến nơi, kết quả là chuyện của anh lại không phải chuyện cô muốn nói?
Lục Duyên Bạch: "Có vấn đề gì sao?"
Cô lắc đầu mái tóc cũng loạn theo luôn: "Không có không có."
Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông "Ừ" một tiếng, hơi thở như vương vấn ở bên tai cô.
Bỗng anh nhìn xuống, ánh mắt rơi xuống cánh tay của mình. Tay áo sơ mi màu xanh nhạt không hề bằng phẳng, vì năm ngón tay trắng nõn của Từ Diệp Vũ vẫn còn đang nắm chặt ở đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Diệp Vũ: Sờ, sờ một chút......
Giảng bài trong văn phòng thật sự là quá thoải mái, dù làm cái gì cũng đều cảm thấy hăng hái. (Gấu bụng bự: ố là la m, chị ko thấy hăng hái mới lạ nhớ)
Beta: Doãn Uyển Du
———————————
Lục Duyên Bạch yên lặng một lát.
Chợt, anh nghĩ gì đó rồi đẩy sữa chua lên: "Em muốn uống không?"
Từ Diệp Vũ lắc đầu, lùi lại: "Em không uống, em chỉ muốn hỏi một chút, trông em giống như... tên trộm sữa chua lắm sao ạ?"
"Không phải," Lục Duyên Bạch nói, "Để cái này ở đây, sẽ ảnh hưởng tới việc học của em."
Cô lại liếm môi, cuối cùng vẫn hỏi: "Vậy...... Lần đầu tiên lúc nhìn thấy em, thầy có phải còn......"
Cẩn thận tìm từ một chút, Từ Diệp Vũ liền nói: "Còn sợ em vọt lên bục giảng để cướp sữa chua hay không?"
Lục Duyên Bạch: "......"
Thật sự không có, chỉ là lúc nghĩ đến cảnh cô chọc sữa chua nên ngoài ý muốn hơi lo lắng, không thể hoàn thành nhiệm vụ với em gái mà thôi.
Không liên quan gì tới chuyện mà cô nói, chỉ theo bản năng phản xạ có điều kiện.
Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Từ Diệp Vũ, Lục Duyên Bạch lắc đầu: "Tôi không có ý nghi ngờ gì em, nếu tôi không tin tưởng em, thì sẽ không mở cửa ra để một mình em ở trong phòng".
Chuyện gặp gỡ ở cửa hàng tiện lợi cũng không có gì quan trọng, lấy quan hệ của hai người bây giờ, không cần thiết phải nói.
Từ Diệp Vũ cũng không nghi ngờ gì nữa, phủi sạch mọi quan hệ giữa mình và sữa chua, hùa theo nói: "Cũng đúng, đồ vật trong văn phòng này hình như còn đắt hơn rất nhiều."
Cách đó không xa có máy pha cà phê, rồi một cái máy tính, còn có một loạt đồ cổ được bày biện ở trên tủ sách, tất cả đều có giá trị xa xỉ.
Lục Duyên Bạch nhìn theo ánh mắt của Từ Diệp Vũ: "Ừ, rất nhiều sách chuyên ngành để bên trên kệ đều đã không còn xuất bản nữa, nhưng nội dung đều rất đáng giá, có tiền cũng không mua được."
Nói đến chuyên ngành...... Từ Diệp Vũ lại nghĩ tới nhiệm vụ tới đây của mình.
Cô cúi đầu nhìn Lục Duyên Bạch đang sửa lại đề cương cho mình, liền nghĩ, chờ anh làm xong thì nói chuyện của mình với anh.
Lúc đang xem sắp xong, thì Lục Duyên Bạch lại nhận một cuộc điện thoại, nhìn thấy anh đúng là rất vội.
Lục Duyên Bạch nhìn dãy số trên điện thoại, lại nhìn về phía Từ Diệp Vũ đang xem sách, vì tránh ảnh hưởng đến cô nên đứng lên, đi vào gian phòng bên cạnh nghe điện thoại.
Tai của Từ Diệp Vũ rất thính, cho nên dù có cách một vách ngăn cô cũng nghe được cuộc nói chuyện bên kia.
Giọng nam bên kia đầu tiên là cười hì hì nhanh như tàu chạy, sau đó mới tiếp tục nói: "Cậu gần đây khỏe không, còn bận không...... Có người nhờ bằng được bạn bè để tìm mình, hỏi xem phòng khám tư vấn tâm lý của cậu còn nhận bệnh nhân nữa không? Xem ra rất tin tưởng cậu?."
Lục Duyên Bạch: "Không rảnh, không nhận."
Người bên kia lại tiếp tục nói: "Trả giá rất rất cao, thật đấy, gấp 30 giá cả thị trường bây giờ."
Lục Duyên Bạch vẫn chỉ thản nhiên nói: "Cậu cũng biết mình không còn nhận nữa."
"Mình biết mình biết, nhưng có người nhờ vả mình, nên dù gì mình cũng muốn cố gắng thể hiện tâm ý một chút. Được rồi, không làm khó cậu, mình biết bây giờ cậu không nhận bệnh nhân, công việc bác sĩ tâm lý này vốn dĩ đã rất mệt, cậu chỉ nhận giúp người quen là mình đã rất bội phục rồi" người bên kia lại nói, "Trách cậu trước kia làm quá tốt, có tiếng vì trị liệu cho cho các bệnh nhân tự kỷ trẻ tuổi thành công, nên rất nhiều người muốn gặp cậu"
"Mệt là một chuyện," anh rất bình tĩnh nói: "Chỉ là quá hao phí tâm trí với công sức."
"Được rồi," Đầu bên kia lại bắt đầu trình bày: "Bây giờ mình khá tò mò, trường hợp nào mới có thể khiến giáo sư Lục lại một lần nữa rời núi mà nhận khám, sẽ là người như thế nào nhỉ?"
Lục Duyên Bạch không để ý tới, lật quyển sổ ghi chép trong tay: " Người muốn nhờ cậu tìm mình bị bệnh như thế nào? Mình có quen một bác sĩ năng lực cũng rất giỏi, cậu nói đi rồi mình cho cậu phương thức liên lạc".
"Được rồi, trực tiếp đưa cho mình đi, giáo sư Lục đề cử, mình rất yên tâm."
Sau khi ngắt điện thoại, Lục Duyên Bạch lại không đi ra luôn.
Từ Diệp Vũ ngồi ngẩn ngơ ở đó, rồi lại ngước lên nhìn trên tủ sách của anh.
Nhất định anh là bác sỹ tâm lý rất lợi hại
Từ cuộc nói chuyện trong điện thoại, anh không chỉ giỏi trên lý thuyết mà còn trị cho không ít bệnh nhân, thậm chí trên thực tế còn rất thành công.
Nếu cô nói cho anh biết, thật ra mình không phải học sinh của trường này, chắc anh ấy sẽ không một lời mà cắt đứt toàn bộ quan hệ với cô đi.
Nhưng, nếu cô không nói, thì thầy giỏi sẽ đào tạo được trò giỏi, dù chỉ trong thời gian học bổ túc ngắn ngủi như vậy cô cũng có thể học được rất nhiều thứ cũng như kiến thức chuyên ngành từ người đàn ông lợi hại này.
Kiến thức chuyên ngành này đối với tiểu thuyết của mình quá quan trọng mà ý nghĩa của quyển sách này cũng vượt qua kiến thức của bản thân mình, Từ Diệp Vũ biết mình cần phải có người hướng dẫn chuyên nghiệp.
Mà mở mắt ra nhìn, thì toàn bộ thành phố L chỉ có Lục Duyên Bạch mới có thể giúp được cô mà thôi.
Hơn nữa, đây là cơ hội để bổ sung kiến thức, giáo sư Lục Duyên Bạch sẽ giúp cô sắp xếp lại các kiến thức cơ bản quan trọng.
Cô cũng không cần phí công phí sức đi tìm giáo sư khác, hoặc một khóa học khác để viết truyện.
Sau khi cân nhắc rất nhanh, Từ Diệp Vũ quyết định —— không nói. Dù sao thì em gái 1012 đó cũng không muốn bị làm bài kiểm tra, hơn nữa chuyện học này mang lại rất nhiều bổ ích cho cô, vậy nên cô cứ hoàn thành đến cuối đi.
Dù sao sau khi nhìn qua, thì cô cảm thấy chuyên ngành này cũng không quá khó. Còn nếu đến lúc nào cảm thấy khó quá thì cũng đều có biện pháp giải quyết.
Rất nhiều người muốn có cơ hội học lớp của Lục Duyên Bạch mà còn chưa được, làm sao cô có thể để lãng phí?
Hơn nữa, không chỉ về vấn đề học chuyên ngành mà có thể ở trong một phòng cùng với Lục Duyên Bạch, nghe giọng nói khàn khàn uyển chuyển của anh giảng bài cũng có chút...
Khuôn mặt của Từ Diệp Vũ hơi nóng lên, không được, không thể nghĩ.
"Ở lại đối với mình cũng không phải không có lợi," cô nàng lẩm bẩm phân tích: "Chẳng may mình không làm, thì lại phải tìm một người khác thay mình, nếu không tốt lại phải tìm một lần nữa, trường học, giáo sư rồi cả học sinh đều thấy rắc rối vừa tốn thời gian và công sức."
Chỉ cần không nói việc nhầm lẫn này ra, thì cục diện trước mắt vẫn tiếp tục duy trì, tất cả đều hợp lý coi như là lợi cả đôi đường.
Lục Duyên Bạch từ phòng bên đi ra, nhìn thấy Từ Diệp Vũ đang chống cằm nhìn xung quanh, không biết đang nghĩ cái gì.
"Em xem xong rồi?"
Cô "A" lên một tiếng, quay mắt nhìn lại, trả lời anh: "...... cũng gần ạ."
Anh gật đầu, rút quyển sách chuyên ngành trong tay cô, lúc đang chuẩn bị giảng nội dung tiếp theo của lần trước, thì lấy đầu ngón tay đè trên gáy sách xuống rồi nói: "Đúng rồi, chiều hôm qua, em có chuyện muốn nói với tôi phải không?"
Vào lúc tan học chiều hôm qua, Từ Diệp Vũ đang chuẩn bị nói rõ với anh, kết quả vì một cuộc điện thoại mà bị cắt ngang.
Đột nhiên anh hỏi đến, làm cô không kịp suy nghĩ lý do chỉ có thể giả vờ để qua cửa: "A? Thế ạ?"
Anh giúp cô nhớ lại: "Em nói có chuyện muốn nói với tôi, nhưng không kịp, cho nên để đến hôm nay."...... Sao anh lại nhớ rõ như vậy. Từ Diệp Vũ ho nhẹ một tiếng, ngón tay không tự giác mà sờ lên vành tai nghịch khuyên tai của mình.
"...... Buồi chiều ngày hôm qua, sao em không nhớ gì nhỉ."
Lục Duyên Bạch nhìn vào trong mắt của cô, con ngươi đen nhánh xoay tròn, như gió lốc giữa các vì sao, bên ngoài thì cuồng phong gào thét còn bên trong thì tĩnh lặng mà thâm thúy.
Từ Diệp Vũ đối mắt với anh trong chốc lát, rồi quay đi bỏ qua ánh mắt sáng rực đó, mỗi chỗ trên mu bàn tay đều có cảm giác như bị thiêu cháy.
Cái người này, không phải đang nói chuyện sao mà cứ phải nhìn cô như thế, không biết là ánh mắt đó có lực sát thương lớn như thế nào với cô sao.
"Để em, em nghĩ lại một chút."
Từ Diệp Vũ để quyển sách chuyên ngành đến trước mặt mình, cẩn thận nhớ lại nội dung học ngày hôm qua, tính toán để tìm cái gì đó bên trong nội dung rồi từ đó bịa ra một lý do.
Cô cụp mắt, dưới đuôi mắt như để lại bóng râm che khuất. Ngón tay trong suốt đè ở trên mép sách, chỉ vì hơi dùng sức mà nổi lên gân xanh, cắn nửa môi, trông có chút phiền chán giống như vừa oán trách lại giống như làm nũng.
Lục Duyên Bạch đang đợi cô nhớ lại, bỗng nhớ tới buổi học hôm trước khi cô đến, anh nghe có các nam sinh thảo luận với nhau:
"Chất lượng sinh viên nữ của trường chúng ta ngày càng tăng, lớp này mà cũng có một người đẹp trông như người mẫu chụp trên báo, tiểu tiên nữ vừa vào kia ở khoa nào nhỉ, sao trước giờ mình chưa gặp?"
"Cậu cũng gọi người ta là tiên nữ, người ta không hạ phàm thì sao cậu gặp được?"
Thu hồi lại suy nghĩ, anh thấy cô vẫn đang giữ nguyên động tác như vậy, chau mày, muốn nói lại thôi, hình như đang rất khó xử.
Nhìn theo tầm mắt của cô thì là lý thuyết cùng bài tập của bài giảng mà anh nói ngày hôm qua.
Từ Diệp Vũ nhìn một lát, tuy vẫn còn đang suy nghĩ, nhưng cảm thấy mình đã nghĩ khá lâu rồi bây giờ là lúc nói ra.
"Chuyện kia, chính là...... bài học ngày hôm qua......"
Mặc kệ anh, không cần biết nói gì trước nói gì sau đến lúc đó tùy cơ ứng biến.
Ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ bài tập đấy.
Giọng của Lục Duyên Bạch bỗng trầm xuống: "Tôi biết rồi."
Trong lòng Từ Diệp Vũ run lên: "Thầy biết rồi?"
Cô còn chưa nói ra làm sao anh có thể biết được cái gì?
Sau khi yên lặng một lúc Lục Duyên Bạch giống như đang cân nhắc, rồi mới nói: "Chuyện như thế này, về sau em cứ nói thẳng. Tôi sẽ không làm khó em nên không cần phải gạt tôi"
Từ Diệp Vũ vốn đang thấp thỏm trong lòng nghe thấy câu này tim thiếu chút nữa muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Anh đã phát hiện ra mình nói dối?
Còn nói sẽ không làm khó cô, ý là cho cô bậc thang để đi xuống mà "Nhận tội"
Nói xong câu đó, Lục Duyên Bạch liền xoay người đi lấy đồ.
Từ Diệp Vũ nghĩ thầm chắc chắn là đi lấy danh sách rồi đối chiếu kiểm tra xem cô có phải sinh viên của anh hay không.
Cô lập tức duỗi tay ra, cách lớp vải hơi mỏng mà kéo cánh tay anh: "Chờ một chút!"
Cô cảm thấy cần phải thương lượng với anh, để không làm mất thiện cảm của hai bên.
Lục Duyên Bạch lấy chiếc bút màu xanh từ trong ống bút, quay đầu, có chút kinh ngạc trong mắt, nhưng lại biến mất rất nhanh, khôi phục sự bình tĩnh.
Không khí cứng lại trong một giây, anh liền mở miệng, ý đồ động viên cô: "Không sao, chuyện này cũng không có gì phải xấu hổ."
Từ Diệp Vũ chảy mồ hôi ròng ròng, ngón tay nắm chặt lại trong lòng bàn tay.
Lục Duyên Bạch mở nắp bút ra: " Không phải là nghe không hiểu bài giảng ngày hôm qua sao, không có chuyện gì, tôi sẽ nói lại lần nữa."
Từ Diệp Vũ mở miệng, nhưng không phát ra âm tiết nào: "......"
Cô sợ tới mức sắp chảy máu não đến nơi, kết quả là chuyện của anh lại không phải chuyện cô muốn nói?
Lục Duyên Bạch: "Có vấn đề gì sao?"
Cô lắc đầu mái tóc cũng loạn theo luôn: "Không có không có."
Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông "Ừ" một tiếng, hơi thở như vương vấn ở bên tai cô.
Bỗng anh nhìn xuống, ánh mắt rơi xuống cánh tay của mình. Tay áo sơ mi màu xanh nhạt không hề bằng phẳng, vì năm ngón tay trắng nõn của Từ Diệp Vũ vẫn còn đang nắm chặt ở đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Diệp Vũ: Sờ, sờ một chút......
Giảng bài trong văn phòng thật sự là quá thoải mái, dù làm cái gì cũng đều cảm thấy hăng hái. (Gấu bụng bự: ố là la m, chị ko thấy hăng hái mới lạ nhớ)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook