Cho Em Hạnh Phúc
-
Chương 11-2
Chập 2:
- Xin chào tất cả các bạn, cảm ơn các bạn đã đến tham dự lễ trao giải cuộc thi 'tìm người thiết kế tài năng' của tập đoàn chúng tôi. Đây là lần đầu tiên tập đoàn chúng tôi tổ chức cuộc thi nhưng đã gây sự chú ý của rất nhiều thí sinh và nhận được rất nhiều tác phẩm gửi về, thật đáng tiếc khi chúng tôi chỉ có thể chọn ra hai mươi tác phẩm mà thôi. Việc khơi dậy tìm năng vốn có của các bạn và tạo ra nhiều nhân tài cho đất nước đó là một vinh dự to lớn của tập đoàn chúng tôi nên hôm nay tôi xin thay mặt tập đoàn Teren tuyên bố: vào tháng ba hàng năm tôi sẽ đứng ra tổ chức cuộc thi này vì vậy rất mong các bạn chưa đoạt giải ở lần này hãy cố gắng ở lần sau nhé! Giờ tôi xin nhường lại cho tiết mục biểu diễn thời trang của hai mươi tác phẩm được chọn, tôi cũng xin chúc cho buổi lễ thành công tốt đẹp.
Những tiếng vỗ tay, những tiếng máy ảnh 'lách cách' dồn dập hướng về phía anh còn anh thì đang bước xuống sân khấu nơi chiếc ghế trống bên cạnh Lyly đang ngồi. Thì ra tất cả đã được xếp đặt từ trước, bao nhiêu cảm xúc dân trào trong lòng cô: có bối rối, có hồi hộp, có lo lắng... 'liệu mình có xứng với anh không?' đó là câu hỏi cô luôn hỏi khi biết anh là tổng giám đốc chi nhanh tập đoàn thời trang Teren.
Nhận ra Thanh Trúc không còn nắm tay cô nữa mà thay vào đó là một bàn tay khác to lớn hơn, ấm áp hơn; cô ngước đầu nhìn sang bên thì thấy Tinh Quân đang mỉm cười với cô, giờ phút này đây trông anh thật dịu dàng, thật đẹp, nét đẹp cao quý của người đàn ông chững chạc đang che chở cho cô.
- Lyly! em chỉ cần nhớ người em yêu là anh, chỉ cần nhìn anh, tin anh, ở bên cạnh anh như vậy là được rồi em hiểu không?
Như có một ma lực cô gật đầu theo quán tính, nắm chặt tay anh cô mỉm cười đáp lại nhưng trong đầu luôn nghĩ: "chỉ cần có anh là đủ".
Tiếp theo là màn biểu diễn thời trang của hai mươi người mẫu, họ đang khoác trên người là trang phục của hai mươi tác phẩm đã được chọn.
Cuối cùng là lễ trao giải thưởng gồm: bằng chứng nhận, tiền thưởng và hoa cho hai mươi người thiết kế.
Tất cả ổn định chỗ ngồi, cô MC lại một lần nữa bước lên sân khấu dõng dạc:
- Kết thúc chương trình tổng giám đốc của chúng tôi - ông Teren Tinh Quân có một vài lời muốn nói, muốn gửi gấm đến các vị, xin mời ông.
Tinh Quân siết chặt tay Lyly một cái rồi mới buông tay tiến lên phía trước, cầm lấy micro từ cô MC; anh không đứng ở bục phát ngôn nữa mà đứng ở ngay giữa sân khấu, giọng to rõ:
- Xin chào tất cả các bạn! Tôi lại một lần nữa đứng ở đây, vị trí này nhưng lần này tôi không phải lấy địa vị của một tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn Teren nữa mà tôi lấy địa vị của một người đàn ông bình thường trong xã hội muốn bầy tỏ với người con gái tôi yêu; cô ấy cũng đang có mặt trong kháng phòng này, hi vọng cô ấy sẽ chấp nhận tôi.
Anh dừng lại nhìn cô mỉm cười, kháng phòng lúc này cũng trở nên im lặng lạ thường; anh nói tiếp:
- Lyly! anh yêu em... anh không rõ anh yêu em từ lúc nào, có phải hay không là khi anh nghe nói về em, anh đã hiếu kì muốn gặp em; có phải hay không lần đầu tiền va vào em - em lạnh lùng quay đi chỉ bỏ lại câu nói: 'không sao'. Nếu không phải hai lần đó thì chắc là lần thứ hai gặp em, anh đã cố tình để em va vào anh; em có biết lúc tức giận em rất đáng yêu không? Vậy mà em cũng trả thù anh bằng cách để lại bốn tờ giấy mắng anh thậm tệ nhưng anh lại cất giữ nâng niu nó như một báu vật luôn mang theo bên người. Anh nghĩ anh yêu em từ lần gặp đầu tiên nếu không tại sao chỉ là lướt qua nhau anh vẫn còn nhớ em trong khi hai năm qua anh chưa từng để cô gái nào trong tâm trí anh. Cảm giác mãnh liệt muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh em, được nhìn thấy em cười, được nắm tay em, được ôm em vào lòng che chở và bảo vệ; mặc dù trên thương trường anh là một người mạnh mẽ, uy quyền thế mà đứng trước mặt em; trước tình yêu của mình anh lại không dám thổ lộ để rồi một ngày chính anh lại làm tổn thương em, làm em vì anh mà khóc thương tâm chịu đựng một mình. Chỉ đến khi nghe mọi người nói: em yêu anh, anh cứ như một thằng ngốc muốn chạy nhanh đến bên cạnh em nói với em rằng: Lyly! Anh yêu em trước rồi không được giành với anh đâu đấy.
Bên dưới kháng đài mọi người vẫn chăm chú nghe anh nói, họ cảm động bởi chân tình của anh; của một người đàn ông có đầy đủ tất cả về tướng mạo, địa vị và tiền bạc nhưng lại vì tình yêu với một người con gái mà đứng giữa mọi người hạ thấp mình; tự cho mình là: người hàn nhát, ngu ngốc.
Lyly cũng vậy, cô là nhân vật chính mà; nước mắt cô đang lăn dài trên má, không phải vì buồn, không phải vì đau mà vì cô đang hạnh phúc.
Thành Lâm nói đúng đây là ngày quan trọng nhất đời cô.
Châp 3:
- Lyly! tin tưởng anh, anh có thể bảo vệ em, yêu thương em cho em hạnh phúc, cho em sự ấm áp của một gia đình.
Tinh Quân từ từ hạ thấp người qùi một gối xuống trong tiếng ồ vang của mọi người bên dưới, anh đưa tay lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đen hình trái tim; bật nắp ra bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim thiết kế đơn giãn nhưng nổi bật bởi viên kim cương chính giữa được bao bộc xung quanh các viên đá qúy nhỏ.
Từ lúc lên sân khấu đến giờ anh chỉ nhìn mỗi cô, thấy cô cười thấy cô khóc nhưng lần này cô khóc anh không đau lòng nữa vì anh biết nước mắt đó dành cho anh, những giọt nước mắt hạnh phúc và mãn nguyện.
- Lyly! em có đồng ý lời cầu hôn của anh không?
Dưới kháng đài tiếng ồ lại càng lớn hơn, có cả tiếng máy ảnh 'lách cách' tiếng xôn xao như đang tìm người con gái ấy; một người đàn ông đứng dậy đi về phía Lyly, anh chìa tay ra trước mặt cô nói giọng đều đều:
- Lyly, để anh đưa em đi một nửa đoạn đường.
Lyly đang bất thần nhìn anh nhưng rồi chợt hiểu ra anh muốn làm gì nên đặt tay cô vào trong lòng bàn tay anh rồi đứng dậy bước lên sân khấu nơi Tinh Quân vẫn đang chờ cô.
Tiếng máy ảnh làm việc không ngừng bởi sự kiện ngày hôm nay rất trọng đại khi có thêm sự tham gia của tổng giám đốc tập đoàn đá quý Plus - Dương Quang Long.
Đứng trước mặt Tinh Quân, Quang Long đặt tay Lyly vào lòng tay Tinh Quân rồi mỉm cười chúc cho hai người hạnh phúc anh mới rời đi.
Tinh Quân đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô như một minh chứng - chứng nhân cho tình yêu của họ, Tinh Quân cũng từ từ đứng lên đặt lên trán cô một nụ ôm rồi kéo cô vào lòng ôm chặt; cả anh và cô đang chìm trong hạnh phúc mỹ mãm.
Sau lễ trao giải cuộc thi 'tìm người thiết kế tài năng' mọi người cũng sắp xếp đồ đạt rồi tập trung tại nhà Anh Khoa để 3 giờ sáng mai sẽ xuất phát đi Phát Thiết.
Tại phòng khách:
- Mấy em có đói bụng không, có muốn ăn gì không? "Anh Khoa quay sang hỏi mấy đứa con gái".
- Có, có mình đang rất đói "Thành Lâm nhanh nhẩu đáp lời".
- Vậy thì mày tự đi mà ăn "Anh Khoa không thèm quan tâm bạn".
- Mày thật thiên vị, tao cũng là bạn mày nha "Thành Lâm oán thán".
- Lâm để Đạt dẫn Lâm đi ăn nha "Quốc Đạt giả giọng nữ".
- A... tao thấy hết đói rồi hihi "Thành Lâm sợ vì nhớ lại cái hôn hôm nào".
- Bây giờ em chỉ muốn đi ngủ, mai dậy sớm đi Phan Thiết thôi "Vỹ My mong đợi ngày mai".
- Dạ, em cũng không thấy đói "Lyly dịu dàng".
- Đơn nhiên không đói rồi, ai đó hạnh phúc qúa mà chỉ có tôi... "Thành Lâm ôm ngực định diễn thì Quang Thắng cắt ngang".
- Stop... làm ơn đi đêm nay để tao ngủ ngon một tí "Quang Thắng chấp tay lạy Thành Lâm".
- Làm người ta mất hứng "Thành Lâm giận dỗi".
- Vậy chúng ta tranh thủ đi ngủ sớm, mai còn có sức đi chơi "Duy Minh điềm đạm".
- Kim Lan hôm nay em chịu khó ngủ với anh đi, phòng số 2: Vỹ My và Thanh Trúc, phòng số 3: Tinh Quân và Lyly chắc đêm nay hai người có nhiều chuyện để nói lắm nhỉ, ba phòng còn lại cho bốn thằng mày muốn ngủ phòng nào thì cứ ngủ "Anh Khoa".
- Mày biết lợi dụng cơ hội qúa ha "Thành Lâm".
- Mày không thấy tao sắp xếp chu đáo sao? "Anh Khoa".
- Em nghĩ em sẽ ngủ cùng Vỹ My và Thanh Trúc "Kim Lan cứng rắn".
- Một phòng sao ngủ ba người được rất chật chội "Anh Khoa".
- Anh có ý kiến sao? "Kim Lan gằng giọng".
- Anh...
- Thôi khuya rồi, mọi người ngủ sớm một chút, Lyly chúng ta cũng đi thôi "Tinh Quân đến nắm tay Lyly".
- Tinh Quân! em nghĩ em ngủ chung với Thanh Trúc cũng được "LyLy tránh né".
- Việc tối hôm nay, em không có gì muốn hỏi anh sao? "Tinh Quân nghi hoặc"
- Em... em không có "Lyly ấp úng".
- Nhưng anh có đi thôi "Tinh Quân cứng rắn".
Tinh Quân nắm tay Lyly đi về phía cầu thang lên phòng nhưng phía sau vẫn còn nghe tiếng Thành Lâm vọng lại:
- Công nhận Tinh Quân giỏi thật, mấy thắng mày còn phải học hỏi nó nhiều đó "Thành Lâm tắc lưỡi khen ngợi".
- Vỹ My, chúng ta cũng... "Quang Thắng hứng thú".
- Cũng thế nào "Vỹ My gằng từ chữ".
- Ừm, ý anh là... là mọi người cũng đi ngủ sớm "Quang Thắng ấp úng".
"Haha..." những tiếng cười vang lên làm Quang Thắng ngượng đỏ mặt còn ba cô gái thì đắt ý dắt tay nhau về phòng.
- Xin chào tất cả các bạn, cảm ơn các bạn đã đến tham dự lễ trao giải cuộc thi 'tìm người thiết kế tài năng' của tập đoàn chúng tôi. Đây là lần đầu tiên tập đoàn chúng tôi tổ chức cuộc thi nhưng đã gây sự chú ý của rất nhiều thí sinh và nhận được rất nhiều tác phẩm gửi về, thật đáng tiếc khi chúng tôi chỉ có thể chọn ra hai mươi tác phẩm mà thôi. Việc khơi dậy tìm năng vốn có của các bạn và tạo ra nhiều nhân tài cho đất nước đó là một vinh dự to lớn của tập đoàn chúng tôi nên hôm nay tôi xin thay mặt tập đoàn Teren tuyên bố: vào tháng ba hàng năm tôi sẽ đứng ra tổ chức cuộc thi này vì vậy rất mong các bạn chưa đoạt giải ở lần này hãy cố gắng ở lần sau nhé! Giờ tôi xin nhường lại cho tiết mục biểu diễn thời trang của hai mươi tác phẩm được chọn, tôi cũng xin chúc cho buổi lễ thành công tốt đẹp.
Những tiếng vỗ tay, những tiếng máy ảnh 'lách cách' dồn dập hướng về phía anh còn anh thì đang bước xuống sân khấu nơi chiếc ghế trống bên cạnh Lyly đang ngồi. Thì ra tất cả đã được xếp đặt từ trước, bao nhiêu cảm xúc dân trào trong lòng cô: có bối rối, có hồi hộp, có lo lắng... 'liệu mình có xứng với anh không?' đó là câu hỏi cô luôn hỏi khi biết anh là tổng giám đốc chi nhanh tập đoàn thời trang Teren.
Nhận ra Thanh Trúc không còn nắm tay cô nữa mà thay vào đó là một bàn tay khác to lớn hơn, ấm áp hơn; cô ngước đầu nhìn sang bên thì thấy Tinh Quân đang mỉm cười với cô, giờ phút này đây trông anh thật dịu dàng, thật đẹp, nét đẹp cao quý của người đàn ông chững chạc đang che chở cho cô.
- Lyly! em chỉ cần nhớ người em yêu là anh, chỉ cần nhìn anh, tin anh, ở bên cạnh anh như vậy là được rồi em hiểu không?
Như có một ma lực cô gật đầu theo quán tính, nắm chặt tay anh cô mỉm cười đáp lại nhưng trong đầu luôn nghĩ: "chỉ cần có anh là đủ".
Tiếp theo là màn biểu diễn thời trang của hai mươi người mẫu, họ đang khoác trên người là trang phục của hai mươi tác phẩm đã được chọn.
Cuối cùng là lễ trao giải thưởng gồm: bằng chứng nhận, tiền thưởng và hoa cho hai mươi người thiết kế.
Tất cả ổn định chỗ ngồi, cô MC lại một lần nữa bước lên sân khấu dõng dạc:
- Kết thúc chương trình tổng giám đốc của chúng tôi - ông Teren Tinh Quân có một vài lời muốn nói, muốn gửi gấm đến các vị, xin mời ông.
Tinh Quân siết chặt tay Lyly một cái rồi mới buông tay tiến lên phía trước, cầm lấy micro từ cô MC; anh không đứng ở bục phát ngôn nữa mà đứng ở ngay giữa sân khấu, giọng to rõ:
- Xin chào tất cả các bạn! Tôi lại một lần nữa đứng ở đây, vị trí này nhưng lần này tôi không phải lấy địa vị của một tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn Teren nữa mà tôi lấy địa vị của một người đàn ông bình thường trong xã hội muốn bầy tỏ với người con gái tôi yêu; cô ấy cũng đang có mặt trong kháng phòng này, hi vọng cô ấy sẽ chấp nhận tôi.
Anh dừng lại nhìn cô mỉm cười, kháng phòng lúc này cũng trở nên im lặng lạ thường; anh nói tiếp:
- Lyly! anh yêu em... anh không rõ anh yêu em từ lúc nào, có phải hay không là khi anh nghe nói về em, anh đã hiếu kì muốn gặp em; có phải hay không lần đầu tiền va vào em - em lạnh lùng quay đi chỉ bỏ lại câu nói: 'không sao'. Nếu không phải hai lần đó thì chắc là lần thứ hai gặp em, anh đã cố tình để em va vào anh; em có biết lúc tức giận em rất đáng yêu không? Vậy mà em cũng trả thù anh bằng cách để lại bốn tờ giấy mắng anh thậm tệ nhưng anh lại cất giữ nâng niu nó như một báu vật luôn mang theo bên người. Anh nghĩ anh yêu em từ lần gặp đầu tiên nếu không tại sao chỉ là lướt qua nhau anh vẫn còn nhớ em trong khi hai năm qua anh chưa từng để cô gái nào trong tâm trí anh. Cảm giác mãnh liệt muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh em, được nhìn thấy em cười, được nắm tay em, được ôm em vào lòng che chở và bảo vệ; mặc dù trên thương trường anh là một người mạnh mẽ, uy quyền thế mà đứng trước mặt em; trước tình yêu của mình anh lại không dám thổ lộ để rồi một ngày chính anh lại làm tổn thương em, làm em vì anh mà khóc thương tâm chịu đựng một mình. Chỉ đến khi nghe mọi người nói: em yêu anh, anh cứ như một thằng ngốc muốn chạy nhanh đến bên cạnh em nói với em rằng: Lyly! Anh yêu em trước rồi không được giành với anh đâu đấy.
Bên dưới kháng đài mọi người vẫn chăm chú nghe anh nói, họ cảm động bởi chân tình của anh; của một người đàn ông có đầy đủ tất cả về tướng mạo, địa vị và tiền bạc nhưng lại vì tình yêu với một người con gái mà đứng giữa mọi người hạ thấp mình; tự cho mình là: người hàn nhát, ngu ngốc.
Lyly cũng vậy, cô là nhân vật chính mà; nước mắt cô đang lăn dài trên má, không phải vì buồn, không phải vì đau mà vì cô đang hạnh phúc.
Thành Lâm nói đúng đây là ngày quan trọng nhất đời cô.
Châp 3:
- Lyly! tin tưởng anh, anh có thể bảo vệ em, yêu thương em cho em hạnh phúc, cho em sự ấm áp của một gia đình.
Tinh Quân từ từ hạ thấp người qùi một gối xuống trong tiếng ồ vang của mọi người bên dưới, anh đưa tay lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đen hình trái tim; bật nắp ra bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim thiết kế đơn giãn nhưng nổi bật bởi viên kim cương chính giữa được bao bộc xung quanh các viên đá qúy nhỏ.
Từ lúc lên sân khấu đến giờ anh chỉ nhìn mỗi cô, thấy cô cười thấy cô khóc nhưng lần này cô khóc anh không đau lòng nữa vì anh biết nước mắt đó dành cho anh, những giọt nước mắt hạnh phúc và mãn nguyện.
- Lyly! em có đồng ý lời cầu hôn của anh không?
Dưới kháng đài tiếng ồ lại càng lớn hơn, có cả tiếng máy ảnh 'lách cách' tiếng xôn xao như đang tìm người con gái ấy; một người đàn ông đứng dậy đi về phía Lyly, anh chìa tay ra trước mặt cô nói giọng đều đều:
- Lyly, để anh đưa em đi một nửa đoạn đường.
Lyly đang bất thần nhìn anh nhưng rồi chợt hiểu ra anh muốn làm gì nên đặt tay cô vào trong lòng bàn tay anh rồi đứng dậy bước lên sân khấu nơi Tinh Quân vẫn đang chờ cô.
Tiếng máy ảnh làm việc không ngừng bởi sự kiện ngày hôm nay rất trọng đại khi có thêm sự tham gia của tổng giám đốc tập đoàn đá quý Plus - Dương Quang Long.
Đứng trước mặt Tinh Quân, Quang Long đặt tay Lyly vào lòng tay Tinh Quân rồi mỉm cười chúc cho hai người hạnh phúc anh mới rời đi.
Tinh Quân đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô như một minh chứng - chứng nhân cho tình yêu của họ, Tinh Quân cũng từ từ đứng lên đặt lên trán cô một nụ ôm rồi kéo cô vào lòng ôm chặt; cả anh và cô đang chìm trong hạnh phúc mỹ mãm.
Sau lễ trao giải cuộc thi 'tìm người thiết kế tài năng' mọi người cũng sắp xếp đồ đạt rồi tập trung tại nhà Anh Khoa để 3 giờ sáng mai sẽ xuất phát đi Phát Thiết.
Tại phòng khách:
- Mấy em có đói bụng không, có muốn ăn gì không? "Anh Khoa quay sang hỏi mấy đứa con gái".
- Có, có mình đang rất đói "Thành Lâm nhanh nhẩu đáp lời".
- Vậy thì mày tự đi mà ăn "Anh Khoa không thèm quan tâm bạn".
- Mày thật thiên vị, tao cũng là bạn mày nha "Thành Lâm oán thán".
- Lâm để Đạt dẫn Lâm đi ăn nha "Quốc Đạt giả giọng nữ".
- A... tao thấy hết đói rồi hihi "Thành Lâm sợ vì nhớ lại cái hôn hôm nào".
- Bây giờ em chỉ muốn đi ngủ, mai dậy sớm đi Phan Thiết thôi "Vỹ My mong đợi ngày mai".
- Dạ, em cũng không thấy đói "Lyly dịu dàng".
- Đơn nhiên không đói rồi, ai đó hạnh phúc qúa mà chỉ có tôi... "Thành Lâm ôm ngực định diễn thì Quang Thắng cắt ngang".
- Stop... làm ơn đi đêm nay để tao ngủ ngon một tí "Quang Thắng chấp tay lạy Thành Lâm".
- Làm người ta mất hứng "Thành Lâm giận dỗi".
- Vậy chúng ta tranh thủ đi ngủ sớm, mai còn có sức đi chơi "Duy Minh điềm đạm".
- Kim Lan hôm nay em chịu khó ngủ với anh đi, phòng số 2: Vỹ My và Thanh Trúc, phòng số 3: Tinh Quân và Lyly chắc đêm nay hai người có nhiều chuyện để nói lắm nhỉ, ba phòng còn lại cho bốn thằng mày muốn ngủ phòng nào thì cứ ngủ "Anh Khoa".
- Mày biết lợi dụng cơ hội qúa ha "Thành Lâm".
- Mày không thấy tao sắp xếp chu đáo sao? "Anh Khoa".
- Em nghĩ em sẽ ngủ cùng Vỹ My và Thanh Trúc "Kim Lan cứng rắn".
- Một phòng sao ngủ ba người được rất chật chội "Anh Khoa".
- Anh có ý kiến sao? "Kim Lan gằng giọng".
- Anh...
- Thôi khuya rồi, mọi người ngủ sớm một chút, Lyly chúng ta cũng đi thôi "Tinh Quân đến nắm tay Lyly".
- Tinh Quân! em nghĩ em ngủ chung với Thanh Trúc cũng được "LyLy tránh né".
- Việc tối hôm nay, em không có gì muốn hỏi anh sao? "Tinh Quân nghi hoặc"
- Em... em không có "Lyly ấp úng".
- Nhưng anh có đi thôi "Tinh Quân cứng rắn".
Tinh Quân nắm tay Lyly đi về phía cầu thang lên phòng nhưng phía sau vẫn còn nghe tiếng Thành Lâm vọng lại:
- Công nhận Tinh Quân giỏi thật, mấy thắng mày còn phải học hỏi nó nhiều đó "Thành Lâm tắc lưỡi khen ngợi".
- Vỹ My, chúng ta cũng... "Quang Thắng hứng thú".
- Cũng thế nào "Vỹ My gằng từ chữ".
- Ừm, ý anh là... là mọi người cũng đi ngủ sớm "Quang Thắng ấp úng".
"Haha..." những tiếng cười vang lên làm Quang Thắng ngượng đỏ mặt còn ba cô gái thì đắt ý dắt tay nhau về phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook