Thẩm Nguyệt chuẩn bị xuống xe, chân đã duỗi ra nửa chân lại bị cô thu lại.

“Chú Trương, còn chưa tới trường mà.


Chú Trương bất đắc dĩ, "Tiên sinh không cho đưa đến cổng trường.


Vì thế Thẩm Nguyệt trực tiếp nằm ở ghế sau, rất có ý tứ chú không đưa cháu đến cửa cháu sẽ không đi học.

Chú Trương khuyên một hồi không khuyên được, chỉ có thể xin chỉ thị của cha Thẩm lần nữa, đáp án nhận được là bác sĩ kiểm tra đã nói thân thể của Thẩm Nguyệt đã không có vấn đề gì rồi, nếu như cô giận dỗi, thì trực tiếp ôm cô đến trường học giao cho giáo viên.


Chú Trương lại thở dài một hơi, ông ấy cảm thấy phương thức xử lý này không tốt lắm, nhưng lời của ông chủ ông ấy cũng không dám từ chối, chỉ có thể nhận mệnh đi tới ghế sau ném Thẩm Nguyệt còn đang nằm như thi thể lên lưng mình.

Áo cơm cha mẹ lớn hơn trời.

Tiểu Nguyệt Nguyệt, xin lỗi.

Thẩm Nguyệt hậu tri hậu giác ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cô không có bất kỳ khó chịu nào, thậm chí cảm thấy rất thoải mái.

Nói tóm lại, chỉ cần không cần cô động, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Đây không phải là cô lười, đây là cô đang tích góp lực lượng vì lao động cải tạo.

Thẩm Nguyệt tìm được "Lý do chính đáng" cho mình, tiếp tục nằm thẳng ở trên người chú Trương, thậm chí bởi vì ngáp một cái mà không cẩn thận nhìn thấy quán trà sáng đối diện rồi ồn ào muốn ăn, "Cháu muốn ăn món kia!"
Chú Trương có vẻ mặt bất đắc dĩ, con cháu Thẩm gia luôn không được phép ăn đồ bên ngoài, sao ông ấy dám tùy tiện mua, chỉ có thể tiếp tục từ chối, "Không thể.


Thẩm Nguyệt không buông tha: "Vì sao!”
Bởi vì cha mẹ cháu không cho cháu ăn, làm gì khó xử một người làm công như chú chứ!
Nhưng chú Trương không dám nói thật, ông ấy sợ không cho đứa trẻ sẽ chê ông ấy, làm cho công việc của ông ấy không còn, chỉ có thể bắt đầu nghiêm trang nói hươu nói vượn, "Không phải không mua cho cháu, là chú vô dụng, thật sự không có tiền.


Thẩm Nguyệt có được trí nhớ trong nháy mắt cảm động lây, cô hiểu, thống khổ không có tiền.


Ngay cả mua một viên kẹo dẻo gấu nhỏ cũng phải tính toán tỉ mỉ.

Thiên kim giả tội gì làm khó người làm công, cô thật sự quá đáng, thế mà muốn ăn tiền mồ hôi nước mắt của người làm công, cảm giác này giống như là đói bụng ăn quàng ở trong ngục cho nên cướp cơm chặt đầu của người khác ăn.

Đau thương lắm.

Giờ khắc này, chú Trương ở trong mắt Thẩm Nguyệt đã không còn là một người làm công bình thường, mà là chiến hữu cách mạng của cô!
Chiến hữu thấy chiến hữu, hai mắt lưng tròng.

Thân thể chú Trương lại chấn động, cảm thấy không ổn, hỏng bét, tổ tông nhỏ này sẽ không muốn khóc chứ, khóc ở trên đường cũng không phải là việc nhỏ, phải nhanh chóng ném người đến trong trường học.

Chú Trương bày xong tư thế chạy nước rút 500 mét, đang chuẩn bị thừa dịp Thẩm Nguyệt không chú ý ném người đến cổng trường, chỉ thấy Thẩm Nguyệt lệ nóng doanh tròng nói: "Chú Trương, xin lỗi, cháu không nên tùy hứng, chú đừng khổ sở.


Chú Trương trong nháy mắt dừng lại.


A! Thế này, thật ra ông ấy cũng không quá khổ sở, ông ấy chỉ là sợ mình bị ông chủ Thẩm răn dạy cộng thêm trừ tiền.

Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành xin lỗi của Thẩm Nguyệt, chú Trương đột nhiên cảm thấy mình không chỉ không mua trà sáng cho đứa nhỏ, còn lừa gạt bạn nhỏ thế cho nên chọc người ta khóc, thật đúng là súc sinh.

Thẩm Nguyệt còn không biết, một câu xin lỗi này của cô, khiến chú Trương mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc đều cảm thấy áy náy vạn phần.

Chú Trương trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt ở trong lòng, mở miệng nói, "Lần sau, chú nhất định mua cho cháu.


Lời đang nói là chờ lần sau cắt đuôi vệ sĩ rồi ăn đi.

Nhưng Thẩm Nguyệt lại hiểu lầm ý chú Trương, chỉ nghĩ rằng ông ấy như thường ngày qua loa lấy lệ, vì vậy cô cũng lễ phép đáp lại qua loa, "Được!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương