Chờ Đợi Thời Gian Được Bên Nhau
-
Chương 4
Vốn tưởng là Hàn Nhị thiếu gia đi ăn cơm với niềm vui mới mà anh đã
tốn biết bao nhiêu công sức theo đuổi, buổi trưa sẽ không quay lại công
ty. Vì thế, Việt Vi Lan tăng ca đến tận 9 giờ mới kết thúc, ngay lúc sắp tắt đèn tầng lầu như mọi khi, lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong
phòng hội nghị nào đó vẫn còn có người, nên cô hơi bất ngờ.
Chính xác mà nói, là hai người—Hàn Tân, còn có tiểu trợ lý tóc đuôi ngựa.
Đèn trong phòng hội nghị nửa tắt nửa mở, mờ mờ tỏ tỏ phản chiếu khuôn mặt Hàn Tân—điều ngạc nhiên ngoài ý muốn là, không có nét cười.
Anh khẽ cuối xuống, nhìn tiểu trợ lý thấp hơn anh gần hai cái đầu, ánh mắt nhàn nhạt, vẻ mặt nhàn nhạt. Da anh trắng mịn trơn láng như sứ, cười lên mặt hoa da phấn, một khi không cười, liền giống như là hoàn toàn biến thành người khác, rõ ràng cao ngạo và xa cách.
Khung cảnh trước mắt cùng với một hình ảnh nào đó tận sâu trong ký ức như nhập lại thành một, Việt Vi Lan bỗng dưng chợt nhớ lại—đúng rồi, cô đã nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Tân—là ngày mà lần đầu tiên họ gặp nhau.
Chạy đến cứu cô, mang theo nụ cười ân cần và ấm áp, là Hạ Nhàn;
Mà ở sau lưng anh, vẻ mặt hờ hững lơ đễnh, là Hàn Tân.
Không sai, đúng là Hàn Tân trước kia, thật là lạnh lùng, rất lạnh lùng rất lạnh lùng…
Chân mày của Hàn Tân hơi nhíu lại, hàng mi dài như cánh bướm khẽ cong lên, ánh mắt chiếu thẳng về phía Việt Vi Lan, Việt Vi Lan trong lòng giật mình, nghĩ lùi lại, nhưng đã không kịp rồi.
Hàn Tân nhìn thấy cô, khóe môi từ từ nhếch lên, trên mặt lại xuất hiện nét cười bất cần đời, sau đó giơ lên một ngón tay, im lặng ra dấu “suỵt”.
Mà cô gái đang cuối thấp đầu, một lòng tỏ tình, lại không nhìn thấy cảnh này, tiếp tục nói: “Thật ra em đã biết anh lâu rồi, thật đó, cũng khoảng sáu năm rồi. Em nhớ mùa hè năm em 12 tuổi, đi đến trường học của anh trai em chơi, ngay lúc các anh đang thi đấu bóng đá. Anh mặc áo số 2, lúc đó thủ môn đội bạn đã té xuống đất, nhưng trọng tài lại không thổi còi, anh có thể đá vào khung thành rồi, nhưng anh lại không làm vậy, mà nhặt banh lên, đi đến giúp thủ môn đội bạn…Tại ngay khắc đó, em, em đã bị anh thu phục rồi…Tuy người nổi bật nhất trong trận đấu đó là cầu thủ số 14 Hạ Nhàn, nhưng mà, em cảm thấy anh mới là người tuyệt nhất.”
Trận đấu đó Việt Vi Lan không xa lạ gì, lúc đó cô cũng ở sân đấu, cũng bị hành động hào hiệp của Hàn Tân làm cảm động, sau đó cô đã nói với Hạ Nhàn: “Thật không nghĩ đến, thì ra Hàn Tân là người như vậy…”
Vẻ mặt của Hạ Nhàn cả đời cô cũng không thể quên, đó là vẻ mặt kiên định, tự hào, cùng với vinh quang: “Không sai, vì vậy, cậu ấy mới là người bạn thân nhất của anh. Không một ai khác.”
Thì ra trong số khán giả đến xem trận đấu ngày hôm đó, còn có một cô bé, vì thế mà đã gặp được số mệnh của đời mình.
“Vì vậy, từ đó về sau, em luôn chú ý đến anh, muốn được ở gần anh, tốt nghiệp rồi thì cố hết sức để vào làm việc ở Hàn Thị…” Tiểu thư ký khẩn trương đến nỗi cả hai tay đều run rẩy, đầu càng cuối thấp, “Nhưng mà, xin anh đừng vì thế mà xem em như là người có mưu đồ, em chỉ là muốn được nhìn thấy anh, sau đó có thể chính miệng nói cho anh biết, anh đã từng làm em cảm động đến thế nào…chỉ là như vậy…như vậy cũng được rồi…”
Hàn Tân đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Tiểu thư ký bỗng chợt kinh ngạc, liền ngẩng đầu lên.
Hàn Tân cười híp mắt với cô, sau đó dùng giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên nói: “Ai dza, hình như có chút đói bụng rồi. Có muốn cùng đi ăn khuya không?”
Miệng của tiểu thư ký hả lớn thành hình chữ O.
Hàn Tân nháy mắt tinh nghịch: “Lúc ăn cần tiếp tục khích lệ anh, tán dương anh, ca ngợi anh nhé.”
“Được, được, được mà!” Tiểu thư ký cuối cùng cũng hiểu được điều này đại diện là đối phương đã chấp nhận cô, lập tức càng thêm phấn khích, “Em, em…em nhất định tiếp tục khích lệ anh, tán dương anh, ca ngợi anh, à không, em nói đều là lời thật lòng, không phải là khích lệ hay tán dương!”
“Ha ha!” Hàn Tân vuốt vuốt đuôi ngựa của cô với vẻ sủng nịch.
Việt Vi Lan đứng bên ngoài nhìn thấy như vậy, chỉ có thể giơ tay phải, ngón cái hướng về anh lắc lắc, ra dấu ‘lợi hại’.
Xin chúc mừng, danh sách săn bắn đầy màu sắc của vị hoa hoa công tử này lại có thêm một hàng mới nữa rồi.
Đoán chừng ngày mai khi đám nữ nhân nhiều chuyện trong công ty biết được, khẳng định sẽ điên đảo.
Chính xác mà nói, là hai người—Hàn Tân, còn có tiểu trợ lý tóc đuôi ngựa.
Đèn trong phòng hội nghị nửa tắt nửa mở, mờ mờ tỏ tỏ phản chiếu khuôn mặt Hàn Tân—điều ngạc nhiên ngoài ý muốn là, không có nét cười.
Anh khẽ cuối xuống, nhìn tiểu trợ lý thấp hơn anh gần hai cái đầu, ánh mắt nhàn nhạt, vẻ mặt nhàn nhạt. Da anh trắng mịn trơn láng như sứ, cười lên mặt hoa da phấn, một khi không cười, liền giống như là hoàn toàn biến thành người khác, rõ ràng cao ngạo và xa cách.
Khung cảnh trước mắt cùng với một hình ảnh nào đó tận sâu trong ký ức như nhập lại thành một, Việt Vi Lan bỗng dưng chợt nhớ lại—đúng rồi, cô đã nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Tân—là ngày mà lần đầu tiên họ gặp nhau.
Chạy đến cứu cô, mang theo nụ cười ân cần và ấm áp, là Hạ Nhàn;
Mà ở sau lưng anh, vẻ mặt hờ hững lơ đễnh, là Hàn Tân.
Không sai, đúng là Hàn Tân trước kia, thật là lạnh lùng, rất lạnh lùng rất lạnh lùng…
Chân mày của Hàn Tân hơi nhíu lại, hàng mi dài như cánh bướm khẽ cong lên, ánh mắt chiếu thẳng về phía Việt Vi Lan, Việt Vi Lan trong lòng giật mình, nghĩ lùi lại, nhưng đã không kịp rồi.
Hàn Tân nhìn thấy cô, khóe môi từ từ nhếch lên, trên mặt lại xuất hiện nét cười bất cần đời, sau đó giơ lên một ngón tay, im lặng ra dấu “suỵt”.
Mà cô gái đang cuối thấp đầu, một lòng tỏ tình, lại không nhìn thấy cảnh này, tiếp tục nói: “Thật ra em đã biết anh lâu rồi, thật đó, cũng khoảng sáu năm rồi. Em nhớ mùa hè năm em 12 tuổi, đi đến trường học của anh trai em chơi, ngay lúc các anh đang thi đấu bóng đá. Anh mặc áo số 2, lúc đó thủ môn đội bạn đã té xuống đất, nhưng trọng tài lại không thổi còi, anh có thể đá vào khung thành rồi, nhưng anh lại không làm vậy, mà nhặt banh lên, đi đến giúp thủ môn đội bạn…Tại ngay khắc đó, em, em đã bị anh thu phục rồi…Tuy người nổi bật nhất trong trận đấu đó là cầu thủ số 14 Hạ Nhàn, nhưng mà, em cảm thấy anh mới là người tuyệt nhất.”
Trận đấu đó Việt Vi Lan không xa lạ gì, lúc đó cô cũng ở sân đấu, cũng bị hành động hào hiệp của Hàn Tân làm cảm động, sau đó cô đã nói với Hạ Nhàn: “Thật không nghĩ đến, thì ra Hàn Tân là người như vậy…”
Vẻ mặt của Hạ Nhàn cả đời cô cũng không thể quên, đó là vẻ mặt kiên định, tự hào, cùng với vinh quang: “Không sai, vì vậy, cậu ấy mới là người bạn thân nhất của anh. Không một ai khác.”
Thì ra trong số khán giả đến xem trận đấu ngày hôm đó, còn có một cô bé, vì thế mà đã gặp được số mệnh của đời mình.
“Vì vậy, từ đó về sau, em luôn chú ý đến anh, muốn được ở gần anh, tốt nghiệp rồi thì cố hết sức để vào làm việc ở Hàn Thị…” Tiểu thư ký khẩn trương đến nỗi cả hai tay đều run rẩy, đầu càng cuối thấp, “Nhưng mà, xin anh đừng vì thế mà xem em như là người có mưu đồ, em chỉ là muốn được nhìn thấy anh, sau đó có thể chính miệng nói cho anh biết, anh đã từng làm em cảm động đến thế nào…chỉ là như vậy…như vậy cũng được rồi…”
Hàn Tân đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Tiểu thư ký bỗng chợt kinh ngạc, liền ngẩng đầu lên.
Hàn Tân cười híp mắt với cô, sau đó dùng giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên nói: “Ai dza, hình như có chút đói bụng rồi. Có muốn cùng đi ăn khuya không?”
Miệng của tiểu thư ký hả lớn thành hình chữ O.
Hàn Tân nháy mắt tinh nghịch: “Lúc ăn cần tiếp tục khích lệ anh, tán dương anh, ca ngợi anh nhé.”
“Được, được, được mà!” Tiểu thư ký cuối cùng cũng hiểu được điều này đại diện là đối phương đã chấp nhận cô, lập tức càng thêm phấn khích, “Em, em…em nhất định tiếp tục khích lệ anh, tán dương anh, ca ngợi anh, à không, em nói đều là lời thật lòng, không phải là khích lệ hay tán dương!”
“Ha ha!” Hàn Tân vuốt vuốt đuôi ngựa của cô với vẻ sủng nịch.
Việt Vi Lan đứng bên ngoài nhìn thấy như vậy, chỉ có thể giơ tay phải, ngón cái hướng về anh lắc lắc, ra dấu ‘lợi hại’.
Xin chúc mừng, danh sách săn bắn đầy màu sắc của vị hoa hoa công tử này lại có thêm một hàng mới nữa rồi.
Đoán chừng ngày mai khi đám nữ nhân nhiều chuyện trong công ty biết được, khẳng định sẽ điên đảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook