Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng
-
Chương 54: Nổi giận
Lý Vân nhìn Dương Mai từng bước một đi đến gần mình, bên tai là âm thanh giày cao gót “lộp bộp lộp bộp”. Theo bản năng, Lý Vân nhìn xuống, là đôi giày cao gót màu đỏ kia.
Giày nhỏ, chân cũng nhỏ.
Người phụ nữ này, đến chân cũng xinh đẹp như vậy.
“Đã đỡ chưa?” Dương Mai kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Cô không hề làm giá, dáng vẻ hết sức thoải mái, nhưng Lý Vân vẫn thấy cô đang rất ra vẻ.
Người phụ nữ này bao nhiêu tuổi? Mới hai mươi? Cô thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tựa như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi. Lý Vân nghĩ, có lẽ cô đã hai mươi bảy hai mươi tám bởi vì cô gái mười bảy mười tám tuổi không có khả năng mang đến cảm giác áp bách vô hình cho người ta như thế này.
“Khá hơn nhiều rồi.” Giang Thủy đi tới nói, “Sao em lại đến đây?”
Dương Mai ngẩng đầu nhìn anh cười: “Dù sao em cũng phải tới xem một chút chứ, nếu không quá không lễ phép rồi.”
Lý Vân nghe xong không khỏi híp híp mắt, đúng là người nói chuyện tích thủy bất lậu (một giọt nước cũng không để lọt, ý chỉ sự kín kẽ trong cách ăn nói), nhưng lại vô cùng bình tĩnh tự giữ. Cô ta không thích giao tiếp với người như vậy, nhưng cũng không chán ghét người như vậy, bởi vì bản thân cô ta cũng là loại người này. Cô ta không có cách nào chán ghét chính mình.
Phòng bệnh trở lại trạng thái yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện. Dương Mai cũng không cảm thấy xấu hổ bởi vì bầu không khí tẻ ngắt mà ngược lại càng thản nhiên thoải mái, nhạt nhẽo cười, đôi mắt cô rất sáng, đối diện cùng Lý Vân.
Vương Chấn đi tới, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Dương Mai lắc đầu, Vương Chấn lại nói: “Vậy cô đi ăn với Giang Thủy. Ở đây đẻ chúng tôi trông là được.” Nói rồi chỉ chỉ Tóc đỏ phía sau.
“Được.” Cô đứng lên, Giang Thủy cũng chủ động đi mở cửa, chờ cô đi ra ngoài, anh cũng đi theo rồi giữ cửa nhẹ nhàng kéo vào.
“Muốn ăn cái gì?” Giang Thủy hỏi.
Hiện tại vừa lúc là giờ cơm trưa, trên đường rộn ràng nhốn nháo, trước cửa tiệm cơm đỗ đầy xe.
Dương Mai nhìn đám người đi lại, nói: “Còn chưa đói.”
“…” Giang Thủy nhìn cô nhưng cô không biết, hãy còn nhìn phương hướng nào đó.
“Em chỉ không muốn ngồi ở đó.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Vậy em tới làm gì?”
Xe cộ trên đường đông đúc đi vè một hướng, xe Giang Thủy đi về hướng ngược lại về phòng thuê.
Kẹt xe ở trên đường, bên ngoài là tiếng còi ô tô, bên trong xe lại vô cùng yên tĩnh.
Dương Mai nói: “Có phải anh chê em phiền hay không?”
“Không có.”
“Là không muốn thấy em?”
“… Cũng không.”
“Vậy đã mấy ngày anh không trở về?”
Giang Thủy cảm giác được áp lực, sờ sờ cổ nhưng nơi đó trống trơn, không có cà vạt, cổ áo cũng rất lỏng lẻo.
“Anh đã nói rồi, anh muốn trông ở bệnh viện.” Tiếng anh nói rất thấp, nhưng Dương Mai vẫn nghe ra một tia không kiên nhẫn.
“Hôm nay thì sao? Vẫn ở bệnh viện?”
Giang Thủy không trả lời, trầm mặc lái xe trở về.
Dương Mai không truy vấn, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình ảnh cô cắt ngược trên cửa kính dường như gầy hơn trước một chút.
Qua một lúc lâu, Giang Thủy mới nặng nề nói: “Hôm nay không đi bệnh viện.”
Trở lại phòng thuê cách biệt đã lâu, Giang Thủy đứng ở cửa chưa tiến vào. Dương Mai nhìn lại xem, gọi anh: “Tiến vào đi. Có phải thấy xa lạ không?”
Nhà ở được quét tước thật sự sạch sẽ, chăn bông được gấp giống một khối đậu hủ, chỉnh tề lưu loát.
Giang Thủy nhìn chăn bông, Dương Mai nhìn anh, nói: “Quá nhàm chán, liền xếp thành hình dạng này.” Ngừng lại, lại nói: “Muốn ngủ một giấc hay không?”
Lời còn chưa dứt, liền muốn gỡ chăn bông ra.
Giang Thủy ngăn cô lại: “Đang giữa trưa, ngủ cái gì.”
Dương Mai ngửa mặt nói: “Anh có quầng thâm mắt.”
Anh không nói gì, đi về hướng phòng tắm, là đi soi gương. Dương Mai chậm vài bước đuổi kịp, dựa nghiêng bên cửa phòng tắm xem anh. Gương trong phòng tắm không lớn cũng không nhỏ, treo ở trên bồn rửa tay, Dương Mai đứng ở phía trước là vừa vặn nhưng Giang Thủy muốn soi toàn mặt phải cong lưng.
Vừa cong eo xuống như vậy, chỉnh thể mặt gương đều bị anh chặn hết, không lưu lại một khe hở nào.
Dương Mai cười hừ một tiếng: “Đừng soi nữa, em sẽ không ghét bỏ anh.”
Giang Thủy đứng thẳng, chuyển người qua: “Em cũng gầy.”
Cô sờ sờ mặt, ánh mắt có ngắn ngủi mơ hồ. Trước mắt đột nhiên có một bóng đen chớp động, Giang Thủy như Thái Sơn nghiêng người tới, nắm lấy cổ tay Dương Mai: “Đi, đưa em đi ăn cái gì.”
Cơm trưa ăn vịt nướng mỡ, bữa tối liền chọn một cửa hàng mì thanh đạm.
Ăn được một nửa, di động Giang Thủy vang lên, anh nghe trong chốc lát, treo di động, nhanh chóng giải quyết hết mì và nước dùng.
“Có việc gấp?” Trên đũa Dương Mai còn treo mì, cứ nâng như vậy nhìn Giang Thủy.
Anh mím môi, lắc lắc đầu.
Đó chính là có việc gấp.
Dương Mai rũ mi ăn mì, một miếng mì to ăn quá gấp nên bị sặc. Sau khi uống nước xong bình phục, một bên dùng khăn giấy che miệng, một bên rầu rĩ nói: “Anh có việc thì đi trước đi, em có thể tự về.”
Giang Thủy nhìn ra bên ngoài, trời đã tối hoàn toàn, đèn đường cũng đã sáng.
“Quá xa.”
Dương Mai không để bụng: “Vậy anh cho em mượn xe đi.”
Giang Thủy bỗng dưng quay đầu lại, hoài nghi nói: “Tự em lái xe trở về?”
Cô gật gật đầu: “Em mang bằng lái.”
Giang Thủy đưa chìa khóa xe cho Dương Mai, đứng dậy rời đi.
Chờ bóng dáng anh hoàn toàn biến mất ở mặt tiền cửa hàng, Dương Mai cũng buông đũa, đi ra ngoài.
Tới ban đêm, cảm giác nhập thu đã hết sức rõ ràng. Gió đêm từng trận thổi qua lạnh cả người.
Sau khi Giang Thủy đến địa điểm đã hẹn thì thay một chiếc xe khác, xe này tính năng tốt hơn, càng thích hợp để đua xe ban đêm.
Cửa sổ xe mở rộng, những làn gió nhẹ nhàng theo tốc độ cao của xe, lập tức chuyển thành gió quét dữ dội, tới tấp vỗ lên mặt kính pha lê, lại thổi từ cửa sổ vào. Giang Thủy theo bản năng híp mắt, cuồng phong thổi vào mắt khiến anh muốn rơi lệ nhưng vẫn không muốn đóng cửa sổ.
Dường như gió này có ma lực, có thể dễ như trở bàn tay thổi đi tất cả nặng nề cùng áp lực. Ngồi ở ghế điều khiển, tâm tình Giang Thủy nhanh chóng trở nên yên ổn, sau đó lại sôi trào lên. Bây giờ anh đã bắt đầu cảm thấy phấn khích, giống như máu chảy xuôi trong huyết mạch có chứa dã tính của loài sói.
Lúc ăn mì, Giang Thủy nhận được điện thoại của Lý Vân, báo cho anh biết đêm nay có người đánh cuộc lớn hơn. Thời gian cùng địa điểm đã gửi đến di động của anh qua tin nhắn, sau khi xem xong anh lập tức xóa đi.
Đúng giờ Giang Thủy tới nơi, từ điểm xuất phát phi như bay trên đường.
Loại cảm giác này thật vui sướng, làm anh nghiện. Ở thời khắc nào đó, anh mơ hồ cảm thấy chính mình như đã ngấm “thuốc”, bằng không sao thần kinh sẽ hưng phấn như vậy.
Thật sự là như đang bay, bay với tốc độ. Anh rốt cuộc cũng nghĩ ra ngọn nguồn tên câu lạc bộ của Lý Vân.
Một vòng này anh không có chút áp lực nào, bởi vì không có đối thủ. Sau khi kết thúc, có thể tới tay bao nhiêu tiền? Khẳng định không dừng lại ở mười vạn, bằng không Lý Vân sẽ không ở bệnh viện còn giúp anh liên hệ. Hai mươi vạn? Hình như cũng quá ít.
Quá trình lao đi, Giang Thủy thậm chí còn có thời gian thoải mái nghĩ đông nghĩ tây, khoái cảm cực nhanh lâng lâng, trong hoảng hốt anh lại nghĩ, kiếm tiền như vậy cũng quá nhanh rồi.
Tiếng gió ở bên tai rung động, lại vút qua, bỗng truyền đến tiếng người ồn ào.
Không qua được, anh đột nhiên dẫm phanh lại. Kẽo kẹt — một tiếng vang dội thật dài, nhưng vẫn bị những âm thanh ồn ào khác che dấu đi.
Giao lộ vừa xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, xe hơi màu đen đâm phải xe buýt. Bốn năm cảnh sát giao thông thổi còi đứng canh gác chủ trì trật tự, nhưng mà cơ bản không được việc bởi vì nhân số quần chúng vây xem phải gấp bảy tám lần cảnh sát.
Còn có những chiếc xe đi ngang qua cũng dừng lại, tất cả đều tới xem náo nhiệt.
Giang Thủy tận lực ngừng xe ở phía ngoài, xuống xe từ xa xa quan sát. Anh mặc một cái áo phông chữ T ngắn tay, từ trong xe đi ra, đứng trong gió phất phơ, không thể nói là lạnh, nhưng trong gió mơ hồ mang theo mùi máu tươi khiến anh nhịn không được sởn tóc gáy.
Phía sau có người khác chạy chậm vọt tới phía trước, một người nói: “Thấy không? Chỉ trong nháy mắt thôi, tốc độ xe hơi kia nhanh như vậy, phải hơn 200 đi…”
“Đúng vậy, quá nhanh, nháy mắt đã đụng phải rồi. Lái nhanh thế, có phải say rượu lái xe không?”
“Hừ, loại người này đều là không muốn sống, lái xe bay, hắn muốn chết, chúng ta còn chưa muốn chết đâu. Nên bắt hết loại người này lại, đừng thả ra gây nguy hiểm cho xã hội!”
…
Gió đã ngừng, khi gió nổi lên lần nữa lại đưa tới tiếng khóc từ nơi xảy ra tai nạn xe cộ.
Không lâu sau, anh đã không còn hứng thú. Duỗi tay đi mở cửa xe, muốn lợi dụng sơ hở chạy về. Thình lình, cửa xe bị khép lại thật mạnh, tay anh còn sờ trên đỉnh cửa xe, bị hung hăng gập vào.
Đau đến mức anh phải kêu lên một tiếng.
Trên eo căng chặt, bị người dùng cánh tay chặt chẽ khoanh lại.
Anh quay lại thấy rõ mặt người, lưng không tự chủ được mà run lên.
Dương Mai buông lỏng tay, lui về sau một chút, chỉ vào hiện trường tai nạn xe cộ cách đó không xa, cơ hồ là rống lên: “Em cho rằng người chết là anh đấy!”
Giang Thủy đang bị kinh sợ, một lát sau, da mặt mới động đậy một chút: “Sao có thể… Anh sao sẽ chết…”
“Sao anh sẽ không chết?” Cô hung ác ngắt lời, “Anh cho rằng chính mình thực trâu bò sao!”
Cô dùng sức đẩy Giang Thủy một cái, rồi lại một cái: “Anh làm bằng da thịt, là bằng thịt lớn lên đấy!”
Thanh âm líu lo biến mất.
Ngược ánh sáng của đèn đường, Giang Thủy phát hiện hốc mắt Dương Mai đỏ bừng, mông cô chổng về sau, lưng cùng chân đều cứng đờ, từ mặt bên nhìn vào, tựa như góc tù của chiếc thước tam giác cứng rắn.
Thước tam giác bằng nhựa, nhìn qua dường như rất cứng rắn, nhưng trên thực tế chỉ cần dùng sức bẻ một cái sẽ đứt.
Sau một hồi nhìn chăm chú ngắn ngủi, Dương Mai liền xoay đầu đi thẳng.
Đi ngược chiều xe đang chạy, rất nguy hiểm. Giang Thủy vội vàng đuổi theo, mang cô trở về, nhét vào trong xe, vút một cái phóng đi.
Dọc theo đường đi cô không nói chuyện, Giang Thủy cực kỳ căng thẳng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn. Dương Mai dựa vào lưng ghế, gắt gao ôm chính mình mà run rẩy.
Cô nhất định đã đi theo anh cả đường, anh cảm thấy hối hận vạn phần, vì sao lại không phát hiện ra? Không muốn cô biết đến nhất, cô lại biết.
Trở lại phòng thuê, tâm tình của cô vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Giang Thủy chưa từng gặp qua dáng vẻ nôn nóng như vậy của người phụ nữ này, dường như lập tức muốn tai vạ đến nơi. Trái tim anh nhảy “bang bang” như sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài, thân thể cũng lạnh lẽo nhưng mồ hôi trên tay lại chảy ròng ròng.
“Anh biết như vậy là trái pháp luật không?”
Cô trừng mắt, giống như muốn phun lửa. Chỉ nhìn một cái, Giang Thủy liền dời ánh mắt đi.
“Biết không!”
Anh nhìn chằm chằm mặt đất, dáng vẻ cực nản lòng: “Biết.”
“Vì tiền?”
“Đúng vậy.”
Dương Mai xoa xoa mặt, nặng nề hút khí: “Vì tiền, anh điên mất rồi.”
Ở trong phòng xoay hai vòng, cô lại đi trở về trước mặt Giang Thủy: “Cùng em rời khỏi Bắc Kinh đi.”
“Cái gì?”
“Về nhà đi.”
“Không.”
“Anh muốn chết ở Bắc Kinh sao!”
“Anh sẽ không chết.”
“Anh sẽ chết!”
Giang Thủy trầm mặc, trơ mắt nhìn Dương Mai tức giận đến xoay người, rảo bước đến cạnh cửa. Anh lập tức theo sau, “bang” một tiếng giữ cửa ấn trở về, cực lực đè nặng tức giận: “Em muốn đi đâu?”
Cô lại dùng sức kêu: “Không biết! Em không biết!”
Cơ hồ là sắp hỏng mất rồi.
Giang Thủy bối rối, chân tay lại luống cuống. Cô muốn chạy ra bên ngoài, nhưng sức lực không bằng đàn ông, bị anh ngăn lại.
“Bây giờ em đừng chạy loạn.” Anh nói.
Dương Mai mặc kệ anh, dùng sức đấm cửa. Rầm rầm rầm — chấn động đến mức lỗ tai Giang Thủy muốn điếc.
Tay cô nhất định rất đau, anh mạnh mẽ hạ quyết tâm, bóp cánh tay Dương Mai xách lên, kéo cô trở về, ném lên trên giường. Lại dùng lực ap xuống, không cho cô đứng dậy.
Cô dùng sức đến mức đỏ cả cổ nhưng người đàn ông bên trên vẫn lù lù bất động như cũ.
Thật lâu sau, cô dần dần bình tĩnh trở lại. Giang Thủy thoáng nâng thân thể lên, nhìn cô từ trên xuống, tay vuốt trên trán cô như là trấn an.
Những nụ hôn nhẹ nhàng, tràn đầy thương tiếc và lấy lòng rơi xuống.
Dương Mai nghiêng mặt sang một bên: “Anh đừng đụng vào em, Giang Thủy, bây giờ anh đừng đụng vào em.”
Giày nhỏ, chân cũng nhỏ.
Người phụ nữ này, đến chân cũng xinh đẹp như vậy.
“Đã đỡ chưa?” Dương Mai kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Cô không hề làm giá, dáng vẻ hết sức thoải mái, nhưng Lý Vân vẫn thấy cô đang rất ra vẻ.
Người phụ nữ này bao nhiêu tuổi? Mới hai mươi? Cô thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tựa như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi. Lý Vân nghĩ, có lẽ cô đã hai mươi bảy hai mươi tám bởi vì cô gái mười bảy mười tám tuổi không có khả năng mang đến cảm giác áp bách vô hình cho người ta như thế này.
“Khá hơn nhiều rồi.” Giang Thủy đi tới nói, “Sao em lại đến đây?”
Dương Mai ngẩng đầu nhìn anh cười: “Dù sao em cũng phải tới xem một chút chứ, nếu không quá không lễ phép rồi.”
Lý Vân nghe xong không khỏi híp híp mắt, đúng là người nói chuyện tích thủy bất lậu (một giọt nước cũng không để lọt, ý chỉ sự kín kẽ trong cách ăn nói), nhưng lại vô cùng bình tĩnh tự giữ. Cô ta không thích giao tiếp với người như vậy, nhưng cũng không chán ghét người như vậy, bởi vì bản thân cô ta cũng là loại người này. Cô ta không có cách nào chán ghét chính mình.
Phòng bệnh trở lại trạng thái yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện. Dương Mai cũng không cảm thấy xấu hổ bởi vì bầu không khí tẻ ngắt mà ngược lại càng thản nhiên thoải mái, nhạt nhẽo cười, đôi mắt cô rất sáng, đối diện cùng Lý Vân.
Vương Chấn đi tới, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Dương Mai lắc đầu, Vương Chấn lại nói: “Vậy cô đi ăn với Giang Thủy. Ở đây đẻ chúng tôi trông là được.” Nói rồi chỉ chỉ Tóc đỏ phía sau.
“Được.” Cô đứng lên, Giang Thủy cũng chủ động đi mở cửa, chờ cô đi ra ngoài, anh cũng đi theo rồi giữ cửa nhẹ nhàng kéo vào.
“Muốn ăn cái gì?” Giang Thủy hỏi.
Hiện tại vừa lúc là giờ cơm trưa, trên đường rộn ràng nhốn nháo, trước cửa tiệm cơm đỗ đầy xe.
Dương Mai nhìn đám người đi lại, nói: “Còn chưa đói.”
“…” Giang Thủy nhìn cô nhưng cô không biết, hãy còn nhìn phương hướng nào đó.
“Em chỉ không muốn ngồi ở đó.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Vậy em tới làm gì?”
Xe cộ trên đường đông đúc đi vè một hướng, xe Giang Thủy đi về hướng ngược lại về phòng thuê.
Kẹt xe ở trên đường, bên ngoài là tiếng còi ô tô, bên trong xe lại vô cùng yên tĩnh.
Dương Mai nói: “Có phải anh chê em phiền hay không?”
“Không có.”
“Là không muốn thấy em?”
“… Cũng không.”
“Vậy đã mấy ngày anh không trở về?”
Giang Thủy cảm giác được áp lực, sờ sờ cổ nhưng nơi đó trống trơn, không có cà vạt, cổ áo cũng rất lỏng lẻo.
“Anh đã nói rồi, anh muốn trông ở bệnh viện.” Tiếng anh nói rất thấp, nhưng Dương Mai vẫn nghe ra một tia không kiên nhẫn.
“Hôm nay thì sao? Vẫn ở bệnh viện?”
Giang Thủy không trả lời, trầm mặc lái xe trở về.
Dương Mai không truy vấn, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình ảnh cô cắt ngược trên cửa kính dường như gầy hơn trước một chút.
Qua một lúc lâu, Giang Thủy mới nặng nề nói: “Hôm nay không đi bệnh viện.”
Trở lại phòng thuê cách biệt đã lâu, Giang Thủy đứng ở cửa chưa tiến vào. Dương Mai nhìn lại xem, gọi anh: “Tiến vào đi. Có phải thấy xa lạ không?”
Nhà ở được quét tước thật sự sạch sẽ, chăn bông được gấp giống một khối đậu hủ, chỉnh tề lưu loát.
Giang Thủy nhìn chăn bông, Dương Mai nhìn anh, nói: “Quá nhàm chán, liền xếp thành hình dạng này.” Ngừng lại, lại nói: “Muốn ngủ một giấc hay không?”
Lời còn chưa dứt, liền muốn gỡ chăn bông ra.
Giang Thủy ngăn cô lại: “Đang giữa trưa, ngủ cái gì.”
Dương Mai ngửa mặt nói: “Anh có quầng thâm mắt.”
Anh không nói gì, đi về hướng phòng tắm, là đi soi gương. Dương Mai chậm vài bước đuổi kịp, dựa nghiêng bên cửa phòng tắm xem anh. Gương trong phòng tắm không lớn cũng không nhỏ, treo ở trên bồn rửa tay, Dương Mai đứng ở phía trước là vừa vặn nhưng Giang Thủy muốn soi toàn mặt phải cong lưng.
Vừa cong eo xuống như vậy, chỉnh thể mặt gương đều bị anh chặn hết, không lưu lại một khe hở nào.
Dương Mai cười hừ một tiếng: “Đừng soi nữa, em sẽ không ghét bỏ anh.”
Giang Thủy đứng thẳng, chuyển người qua: “Em cũng gầy.”
Cô sờ sờ mặt, ánh mắt có ngắn ngủi mơ hồ. Trước mắt đột nhiên có một bóng đen chớp động, Giang Thủy như Thái Sơn nghiêng người tới, nắm lấy cổ tay Dương Mai: “Đi, đưa em đi ăn cái gì.”
Cơm trưa ăn vịt nướng mỡ, bữa tối liền chọn một cửa hàng mì thanh đạm.
Ăn được một nửa, di động Giang Thủy vang lên, anh nghe trong chốc lát, treo di động, nhanh chóng giải quyết hết mì và nước dùng.
“Có việc gấp?” Trên đũa Dương Mai còn treo mì, cứ nâng như vậy nhìn Giang Thủy.
Anh mím môi, lắc lắc đầu.
Đó chính là có việc gấp.
Dương Mai rũ mi ăn mì, một miếng mì to ăn quá gấp nên bị sặc. Sau khi uống nước xong bình phục, một bên dùng khăn giấy che miệng, một bên rầu rĩ nói: “Anh có việc thì đi trước đi, em có thể tự về.”
Giang Thủy nhìn ra bên ngoài, trời đã tối hoàn toàn, đèn đường cũng đã sáng.
“Quá xa.”
Dương Mai không để bụng: “Vậy anh cho em mượn xe đi.”
Giang Thủy bỗng dưng quay đầu lại, hoài nghi nói: “Tự em lái xe trở về?”
Cô gật gật đầu: “Em mang bằng lái.”
Giang Thủy đưa chìa khóa xe cho Dương Mai, đứng dậy rời đi.
Chờ bóng dáng anh hoàn toàn biến mất ở mặt tiền cửa hàng, Dương Mai cũng buông đũa, đi ra ngoài.
Tới ban đêm, cảm giác nhập thu đã hết sức rõ ràng. Gió đêm từng trận thổi qua lạnh cả người.
Sau khi Giang Thủy đến địa điểm đã hẹn thì thay một chiếc xe khác, xe này tính năng tốt hơn, càng thích hợp để đua xe ban đêm.
Cửa sổ xe mở rộng, những làn gió nhẹ nhàng theo tốc độ cao của xe, lập tức chuyển thành gió quét dữ dội, tới tấp vỗ lên mặt kính pha lê, lại thổi từ cửa sổ vào. Giang Thủy theo bản năng híp mắt, cuồng phong thổi vào mắt khiến anh muốn rơi lệ nhưng vẫn không muốn đóng cửa sổ.
Dường như gió này có ma lực, có thể dễ như trở bàn tay thổi đi tất cả nặng nề cùng áp lực. Ngồi ở ghế điều khiển, tâm tình Giang Thủy nhanh chóng trở nên yên ổn, sau đó lại sôi trào lên. Bây giờ anh đã bắt đầu cảm thấy phấn khích, giống như máu chảy xuôi trong huyết mạch có chứa dã tính của loài sói.
Lúc ăn mì, Giang Thủy nhận được điện thoại của Lý Vân, báo cho anh biết đêm nay có người đánh cuộc lớn hơn. Thời gian cùng địa điểm đã gửi đến di động của anh qua tin nhắn, sau khi xem xong anh lập tức xóa đi.
Đúng giờ Giang Thủy tới nơi, từ điểm xuất phát phi như bay trên đường.
Loại cảm giác này thật vui sướng, làm anh nghiện. Ở thời khắc nào đó, anh mơ hồ cảm thấy chính mình như đã ngấm “thuốc”, bằng không sao thần kinh sẽ hưng phấn như vậy.
Thật sự là như đang bay, bay với tốc độ. Anh rốt cuộc cũng nghĩ ra ngọn nguồn tên câu lạc bộ của Lý Vân.
Một vòng này anh không có chút áp lực nào, bởi vì không có đối thủ. Sau khi kết thúc, có thể tới tay bao nhiêu tiền? Khẳng định không dừng lại ở mười vạn, bằng không Lý Vân sẽ không ở bệnh viện còn giúp anh liên hệ. Hai mươi vạn? Hình như cũng quá ít.
Quá trình lao đi, Giang Thủy thậm chí còn có thời gian thoải mái nghĩ đông nghĩ tây, khoái cảm cực nhanh lâng lâng, trong hoảng hốt anh lại nghĩ, kiếm tiền như vậy cũng quá nhanh rồi.
Tiếng gió ở bên tai rung động, lại vút qua, bỗng truyền đến tiếng người ồn ào.
Không qua được, anh đột nhiên dẫm phanh lại. Kẽo kẹt — một tiếng vang dội thật dài, nhưng vẫn bị những âm thanh ồn ào khác che dấu đi.
Giao lộ vừa xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, xe hơi màu đen đâm phải xe buýt. Bốn năm cảnh sát giao thông thổi còi đứng canh gác chủ trì trật tự, nhưng mà cơ bản không được việc bởi vì nhân số quần chúng vây xem phải gấp bảy tám lần cảnh sát.
Còn có những chiếc xe đi ngang qua cũng dừng lại, tất cả đều tới xem náo nhiệt.
Giang Thủy tận lực ngừng xe ở phía ngoài, xuống xe từ xa xa quan sát. Anh mặc một cái áo phông chữ T ngắn tay, từ trong xe đi ra, đứng trong gió phất phơ, không thể nói là lạnh, nhưng trong gió mơ hồ mang theo mùi máu tươi khiến anh nhịn không được sởn tóc gáy.
Phía sau có người khác chạy chậm vọt tới phía trước, một người nói: “Thấy không? Chỉ trong nháy mắt thôi, tốc độ xe hơi kia nhanh như vậy, phải hơn 200 đi…”
“Đúng vậy, quá nhanh, nháy mắt đã đụng phải rồi. Lái nhanh thế, có phải say rượu lái xe không?”
“Hừ, loại người này đều là không muốn sống, lái xe bay, hắn muốn chết, chúng ta còn chưa muốn chết đâu. Nên bắt hết loại người này lại, đừng thả ra gây nguy hiểm cho xã hội!”
…
Gió đã ngừng, khi gió nổi lên lần nữa lại đưa tới tiếng khóc từ nơi xảy ra tai nạn xe cộ.
Không lâu sau, anh đã không còn hứng thú. Duỗi tay đi mở cửa xe, muốn lợi dụng sơ hở chạy về. Thình lình, cửa xe bị khép lại thật mạnh, tay anh còn sờ trên đỉnh cửa xe, bị hung hăng gập vào.
Đau đến mức anh phải kêu lên một tiếng.
Trên eo căng chặt, bị người dùng cánh tay chặt chẽ khoanh lại.
Anh quay lại thấy rõ mặt người, lưng không tự chủ được mà run lên.
Dương Mai buông lỏng tay, lui về sau một chút, chỉ vào hiện trường tai nạn xe cộ cách đó không xa, cơ hồ là rống lên: “Em cho rằng người chết là anh đấy!”
Giang Thủy đang bị kinh sợ, một lát sau, da mặt mới động đậy một chút: “Sao có thể… Anh sao sẽ chết…”
“Sao anh sẽ không chết?” Cô hung ác ngắt lời, “Anh cho rằng chính mình thực trâu bò sao!”
Cô dùng sức đẩy Giang Thủy một cái, rồi lại một cái: “Anh làm bằng da thịt, là bằng thịt lớn lên đấy!”
Thanh âm líu lo biến mất.
Ngược ánh sáng của đèn đường, Giang Thủy phát hiện hốc mắt Dương Mai đỏ bừng, mông cô chổng về sau, lưng cùng chân đều cứng đờ, từ mặt bên nhìn vào, tựa như góc tù của chiếc thước tam giác cứng rắn.
Thước tam giác bằng nhựa, nhìn qua dường như rất cứng rắn, nhưng trên thực tế chỉ cần dùng sức bẻ một cái sẽ đứt.
Sau một hồi nhìn chăm chú ngắn ngủi, Dương Mai liền xoay đầu đi thẳng.
Đi ngược chiều xe đang chạy, rất nguy hiểm. Giang Thủy vội vàng đuổi theo, mang cô trở về, nhét vào trong xe, vút một cái phóng đi.
Dọc theo đường đi cô không nói chuyện, Giang Thủy cực kỳ căng thẳng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn. Dương Mai dựa vào lưng ghế, gắt gao ôm chính mình mà run rẩy.
Cô nhất định đã đi theo anh cả đường, anh cảm thấy hối hận vạn phần, vì sao lại không phát hiện ra? Không muốn cô biết đến nhất, cô lại biết.
Trở lại phòng thuê, tâm tình của cô vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Giang Thủy chưa từng gặp qua dáng vẻ nôn nóng như vậy của người phụ nữ này, dường như lập tức muốn tai vạ đến nơi. Trái tim anh nhảy “bang bang” như sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài, thân thể cũng lạnh lẽo nhưng mồ hôi trên tay lại chảy ròng ròng.
“Anh biết như vậy là trái pháp luật không?”
Cô trừng mắt, giống như muốn phun lửa. Chỉ nhìn một cái, Giang Thủy liền dời ánh mắt đi.
“Biết không!”
Anh nhìn chằm chằm mặt đất, dáng vẻ cực nản lòng: “Biết.”
“Vì tiền?”
“Đúng vậy.”
Dương Mai xoa xoa mặt, nặng nề hút khí: “Vì tiền, anh điên mất rồi.”
Ở trong phòng xoay hai vòng, cô lại đi trở về trước mặt Giang Thủy: “Cùng em rời khỏi Bắc Kinh đi.”
“Cái gì?”
“Về nhà đi.”
“Không.”
“Anh muốn chết ở Bắc Kinh sao!”
“Anh sẽ không chết.”
“Anh sẽ chết!”
Giang Thủy trầm mặc, trơ mắt nhìn Dương Mai tức giận đến xoay người, rảo bước đến cạnh cửa. Anh lập tức theo sau, “bang” một tiếng giữ cửa ấn trở về, cực lực đè nặng tức giận: “Em muốn đi đâu?”
Cô lại dùng sức kêu: “Không biết! Em không biết!”
Cơ hồ là sắp hỏng mất rồi.
Giang Thủy bối rối, chân tay lại luống cuống. Cô muốn chạy ra bên ngoài, nhưng sức lực không bằng đàn ông, bị anh ngăn lại.
“Bây giờ em đừng chạy loạn.” Anh nói.
Dương Mai mặc kệ anh, dùng sức đấm cửa. Rầm rầm rầm — chấn động đến mức lỗ tai Giang Thủy muốn điếc.
Tay cô nhất định rất đau, anh mạnh mẽ hạ quyết tâm, bóp cánh tay Dương Mai xách lên, kéo cô trở về, ném lên trên giường. Lại dùng lực ap xuống, không cho cô đứng dậy.
Cô dùng sức đến mức đỏ cả cổ nhưng người đàn ông bên trên vẫn lù lù bất động như cũ.
Thật lâu sau, cô dần dần bình tĩnh trở lại. Giang Thủy thoáng nâng thân thể lên, nhìn cô từ trên xuống, tay vuốt trên trán cô như là trấn an.
Những nụ hôn nhẹ nhàng, tràn đầy thương tiếc và lấy lòng rơi xuống.
Dương Mai nghiêng mặt sang một bên: “Anh đừng đụng vào em, Giang Thủy, bây giờ anh đừng đụng vào em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook