Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng
Chương 5: Cô đang tìm anh

Trước giờ ăn tối, cuối cùng Lý Diễm cũng khoan thai đi tới.

Dương Mai vừa ngồi vào vị trí ghế phụ thì Lý Diễm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Đó là ai vậy?”

Dương Mai đáp có lệ: “Không ai cả.”

Lý Diễm khởi động xe, ngoài miệng còn không quên bồi một câu: “Trông như cái đầu gỗ.”

Dương Mai nhấp miệng cười, đầu gỗ, đầu gỗ. Hình dung thực chuẩn xác.

Thời điểm lái xe đến giao lộ, Lý Diễm hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn tối?”

Dương Mai liếc nhìn cô ấy một cái, nói: “Cậu không về nhà ăn à? Tôn Uy không ở nhà?”

Lý Diễm không sao cả cười cười: “Mặc kệ anh ta.”

Dương Mai suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: “Anh ấy lại đi công tác?”

Lý Diễm hừ một tiếng, nói: “Đi công tác thì đi công tác, anh ta đi rồi tớ càng tự do.”

Dương Mai ngậm miệng lại không nói, cô biết Lý Diễm nói như vậy hoàn toàn là nói dỗi.

Tôn Uy là chồng của Lý Diễm, làm buôn bán, rất có tiền, ba ngày hai bữa nào là phải đi tiếp khách bên ngoài rồi đi công tác, rất bận rộn, thời điểm mới kết hôn còn ở bên Lý Diễm nhiều, một năm sau thì thường xuyên không về nhà.

Ban đầu Lý Diễm còn tìm đến Dương Mai kể khổ, sau này số lần như vậy ngày càng nhiều, Lý Diễm cũng luyện được một bộ kim cương bất hoại (cứng rắn như kim cương, không bị ảnh hưởng bởi xung quanh), cô ấy nói mình đã tập thành thói quen.

Dương Mai biết mình chỉ là người ngoài không tiện nhúng tay vào việc nhà người khác, nhưng cô đau lòng Lý Diễm, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn khuyên giải an ủi một câu: “Lý Diễm, cậu vẫn nên tìm thời gian nói chuyện với Tôn Uy đi. Không thể cứ tiếp tục như vậy, không tốt cho cả cậu lẫn anh ấy.”

Thanh âm Lý Diễm đột nhiên nâng lên: “Tớ lại không phải chưa từng nói với anh ta! Có tác dụng sao? Vô dụng! Anh ta căn bản là không nghe tớ.”

Cô ấy cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nói với  Dương Mai: “Nếu không cậu nói giúp tớ?”

Dương Mai làm bộ dịch người ra xa, nói: “Tớ nói kiểu gì được chứ.”

Lý Diễm nói: “Anh ta cũng chỉ ở trước mặt tớ là có dáng vẻ loạn thất bát tao, tớ cảm thấy anh ấy vẫn có thể nghe vào lời cậu nói.”

Dương Mai cẩn thận suy nghĩ, gật gật đầu nói: “Được rồi, nếu cậu thật sự cần tớ hỗ trợ, tớ sẽ giúp cậu.”

Nghe Dương Mai nói như vậy, Lý Diễm ngược lại không dám quyết định, cô ấy thở dài một tiếng, nói: “Ai, đừng nói cái này nữa, vẫn là nghĩ xem ăn cái gì đi.”

Lý Diễm cùng Dương Mai tới quán cà phê đối diện bờ biển, nói mấy chuyện nhà vụn vặt, ăn ăn uống uống mất hơn hai giờ.

Sau khi từ quán cà phê đi ra, Lý Diễm nói với Dương Mai: “Tớ đưa cậu về nhà.”

Dương Mai gật gật đầu ngồi vào trong xe, xe Lý Diễm mới vừa ra khỏi bãi đỗ xe, Dương Mai lại nói: “Lý Diễm, cậu đưa tớ về cửa hàng đi.”

Lý Diễm quay đầu hỏi: “Sao bỗng nhiên lại muốn đến cửa hàng? Cửa hàng của cậu không phải có Tiểu Hà trông sao.”

Dương Mai lấy di động ra, mở lịch ngày, trượt màn hình vài cái, nói: “Mới có đợt hàng từ Hàn Quốc về, tớ đi xem sao.”

Lý Diễm cười: “Ồ, hàng mới của Hàn à, tớ đây cũng đi xem, vừa lúc xin cậu vài món.”

Lý Diễm nói là xin, nhưng cô ấy sẽ không lấy không thật, đồ trang điểm giá trị cũng không nhỏ, không phải là đồ có thể nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã, ý là không phải đồ chỉ cần dùng 1 lần là xong) mà thường xuyên phải thay đổi bổ sung. Lý Diễm dùng đồ trang điểm sẽ nhờ Dương Mai mua, Dương Mai sẽ cho cô ấy giá xuất xưởng.

Hai người ở trong đống đồ trang điểm chọn chọn lựa lựa, cuối cùng chọn ra được ít đồ vừa lòng. Cuối cùng Lý Diễm cảm thấy mỹ mãn mà về nhà, Dương Mai cũng gói lại vài món đồ mới, đến lúc về nhà đã không còn sớm, lúc ngồi trong xe cô đã mệt rã rời, sau khi tắm rửa ngược lại tỉnh táo không ít.

Dương Mai đắp mặt nạ xong tính toán đi ngủ nhưng khi tắt đèn nằm ở trên giường lại làm thế nào cũng không ngủ được. Học lái xe rất mệt, thân thể thật mệt mỏi, nhưng đại não cô lại luôn hoạt động, cảm giác có tinh thần gấp trăm lần.

Cô không biết cái tinh thần dư thừa này của mình đến từ nơi nào, cũng không có cách nào tỉ mỉ nghiên cứu nơi nó phát ra, bởi vì mặc kệ nhắm mắt lại hay là mở mắt ra, mà đen trước mắt sẽ dần dần hiện lên một khuôn mặt.

Khuôn mặt này cũng một màu đen như đêm tối, hoàn mỹ đến mức có thể dung hợp vào mỗi một góc của bóng đêm.

Mới đầu chỉ là một bóng dáng mơ hồ, về sau bóng dáng kia dần dần rõ ràng, như là có một cây bút vẽ lên gương mặt kia, họa ra lông mi tuấn tú đen đặc, đôi mắt đen kịt, sóng mũi cao thẳng, còn có đôi môi mím chặt.

Dương Mai nhíu nhíu mày, bởi vì tình huống như vậy là lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời cô.

Đồng thời cô cũng rất rõ ràng, gương mặt hiện lên trước mắt này đại biểu cho cái gì. Tuy nhiên khiến cô cảm thấy kinh ngạc chính là, cô cư nhiên sinh ra tưởng niệm với một người đàn ông vừa mới gặp hôm nay.

Một đêm kia, Dương Mai mất ngủ. Ngày hôm sau dậy sớm, sắc mặt cô không tốt lắm.

Thời điểm Lý Diễm đến cửa nhà cô, Dương Mai đang ngồi đối diện gương trang điểm, cô một bên vẽ mi một bên mở cửa cho Lý Diễm tiến vào.

“Cậu muốn uống cái gì thì tự lấy, tớ không tiếp cậu được.” Dương Mai nói xong lại chạy về phòng ngủ.

Lý Diễm đi theo phía sau cô, thuận tay cầm lên cốc nước xoài, dựa người vào cạnh cửa phòng ngủ Dương Mai, vừa uống vừa nói: “Cậu hôm nay dậy sớm như vậy là vì trang điểm?”

Dương Mai từ trong gương liếc nhìn Lý Diễm một cái, cô ấy tùy tiện ngửa cổ uống nước, lập tức nước xoài vàng cam từ khóe miệng chảy xuống.

Dương Mai thu hồi ánh mắt, nói: “Ở chỗ tớ cậu tùy ý cũng không có việc gì, nhưng ra cửa thì chú ý một chút. Cậu uống nước cũng chạy khỏi miệng.”

Lý Diễm không để bụng mà lau cằm một cái, nói: “Ồ, phải không. Chỗ nào? … Có thật.”

Dương Mai chuyên tâm trang điểm, không nói chuyện. Lý Diễm chờ chờ, cảm thấy nhàm chán, liền cười hỏi: “Dương Mai, tớ nhớ cậu học lái xe sẽ không trang điểm, sao hôm nay bỗng nhiên lại muốn trang điểm.”

Dương Mai đang tô son môi, không có biện pháp trả lời Lý Diễm, Lý Diễm liền lầm bầm lầu bầu: “Tờ lấy đồ trang điểm từ chỗ cậu, đều còn chưa sử dụng đâu.”

Dương Mai nói: “Cứ đặt trên bàn trang điểm chờ đến lúc quá hạn đi. Lý Diễm, về sau cậu ra cửa tốt xấu cũng trang điểm qua một chút.”

Lý Diễm cười cười: “Mỗi ngày đều trang điểm rất phiền toái, cũng chỉ có cậu không chê phiền. Kỳ thật cậu để mặt mộc vốn dĩ khá xinh đẹp, không cần cố ý trang điểm.”

Dương Mai nhìn trái nhìn phải mặt mình trong gương, nói: “Không có việc gì, tớ đây là trang điểm tự nhiên, nhìn không ra đâu.”

Rất nhanh, Dương Mai đã trang điểm xong, mang theo túi xách cùng Lý Diễm ra cửa, thời điểm tới trường dạy lái xe giáo viên đã tới rồi, Dương Mai chạy tới tập trung.

Thầy Hồ đang đứng bên cạnh xe gặm bánh nướng, trong xe có Bành Bằng, Vương Dã và Quý Tinh đang ngồi, bọn họ đang thay phiên nhau luyện tập lùi chuồng (hay lùi xe vào gara).

Dương Mai chạy chậm vài bước đi qua, vừa muốn ngồi vào đã bị thầy Hồ kéo đến một bên: “Cô cẩn thận một chút, đuôi xe đụng phải bây giờ.”

Dương Mai nói: “À, không có việc gì. Tôi lên ngồi tập cùng bọn họ đi.”

Thầy Hồ ngăn đón: “Ba người bọn họ mỗi người luyện năm lần, hiện tại mới là người đầu tiên, còn lâu mới đến lượt cô”

Dương Mai nhìn chằm chằm môi dưới bóng nhẫy của thầy Hồ trong chốc lát, không nói chuyện.

Thầy Hồ nuốt xuống miếng bánh nướng, tròng mắt nhìn quét từ trên xuống dưới người Dương Mai, nói: “Cô hôm nay mặc váy à.”

Dương Mai nhàn nhạt “ừ” một tiếng, một lát sau mới nói: “Có phải không hợp để tập xe không?”

Thầy Hồ gật gật đầu: “Váy thì không thuận tiện lắm.”

Tiện đà hắn cười hắc hắc, cười đến lộ cả hàm răng ra: “Nhưng mà mỹ nữ các cô đều thích mặc váy, kỳ thật mặc cũng không có việc gì, có tôi ở đây, cô luyện không tốt, tôi sẽ dạy cô.”

Dương Mai lãnh đạm cong cong khóe môi, hỏi lại: “Mặc váy thì thầy dạy thế nào?”

Thầy Hồ nói: “Cô để tôi thấy chân cô là được, tôi phải biết chân cô lúc phanh xe và nhấn ga.”

Hắn nhìn nhìn váy dài đến mắt cá chân của Dương Mai, nói: “Váy này quá dài, che hết rồi, kéo lên một chút đi.”

Dương Mai ôm ngực đứng, thầy Hồ ăn xong bánh nướng cũng không gọi Dương Mai lên xe, mà là hùng hổ nói một tràng.

Hắn đang nói cái gì, Dương Mai căn bản không nghe, ánh mắt cô lướt qua tầng tầng che đậy, tìm kiếm điểm nào đó ở nơi xa nhất.

Đó là chiếc xe tập lái màu đỏ, đang ngừng trên đường dốc (Bài đề pa lên dốc trong học lái xe). Lái xe là Trương Tây Tây, bị lấn vạch.

Giang Thủy từ trên ghế phụ đi xuống, vòng sang bên Trương Tây Tây, ngón tay anh vừa chỉ vào vạch trắng trên mặt đất vừa nói gì đó.

Dương Mai nhìn chằm chằm thân ảnh kia, anh vẫn mặc áo đen ngắn tay cùng quần jean, giống ngày hôm qua như đúc. Anh đứng trên đỉnh của đường dốc, bên cạnh là một cây cột sọc vàng đen thẳng tắp, anh cao hơn rất nhiều so với cây cột.

Giang Thủy chỉ đạo xong, liền đứng chống nạnh, Trương Tây Tây lái xe lui ra phía sau điểm đó, Giang Thủy giơ tay ra hiệu, tỏ vẻ xác định vị trí đã vừa vặn. Trương Tây Tây cười một cái, chuẩn bị lại lần nữa khởi động xe qua dốc.

Giang Thủy nhích lại gần phía trong góc, dựa đến trên cây cột kia, nhường ra vị trí cho Trương Tây Tây.

Trương Tây Tây thuận lợi đi qua, tầm mắt Giang Thủy luôn theo sát lúc này mới thả lỏng xuống, vô ý thức đảo qua nơi sân, rõ ràng dừng lại ở vị trí nào đó một chút.

Dương Mai cười, thời điểm đối diện với cặp mặt vừa đen vừa tĩnh lặng kia, cô liền cầm lòng không đậu mà cười.

Nhưng rất nhanh, cặp mắt như nho đen kia lại nhìn về phía khác, phảng phất vừa rồi cũng không có 0.1 giây tạm dừng kia, phảng phất vừa rồi cũng không có thoáng nhìn nảy lửa kia.

Dương Mai cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh, bên tai duy chỉ còn lại thanh âm gió thổi qua lá xanh, còn có tiếng bước chân đàn ông nặng nề, trong tiếng nước xôn xao phá lệ rõ ràng như cũ.

“Đến phiên cô, chúng ta lên xe đi.” Thanh âm thầy Hồ bỗng nhiên chui vào.

Dương Mai hoàn hồn, thấy Quý Tinh từ ghế điều khiển đi ra, cửa xe còn mở chờ cô đi vào.

“Vâng.” Dương Mai gật gật đầu, đi theo thầy Hồ về hướng xe.

Khi cô vừa bừng tỉnh ngẩng đầu, trên đường dốc đã không còn một bóng người, cô nhìn trái nhìn phải tìm kiếm, làm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng anh.

Thời điểm luyện xe, thầy Hồ yêu cầu cô vén váy lên đầu gối, Dương Mai không đồng ý, thầy Hồ có chút không cao hứng, trưng ra khuôn mặt như có người thiếu tiền hắn.

Đến phiên Vương Dã luyện xe, qua đường cong bị lấn vạch, thầy Hồ liền hung dữ rống lên, rống đến mức mặt Vương Dã môt trận đỏ một trận trắng.

Vương Dã ra khỏi ghế điều khiển, lúc đi ngang qua ghế sau, thanh âm không cao không thấp truyền tới: “Phát hỏa với ai chứ, lão sắc quỷ (quỷ háo sắc), không phải muốn nhìn đùi phụ nữ không thành sao.”

Dương Mai vừa vặn nghe thấy được, giương mắt nhìn Vương Dã.

Vương Dã liếc mắt, sắc mặt có điểm khó coi, còn keo kiệt mà lẩm bẩm một câu: “Học lái xe còn mặc váy cái gì, lắm chuyện.”

Vương Dã còn muốn nhỏ giọng nói thầm, khóe mắt liếc thấy đôi mắt Dương Mai sáng kinh người, rõ ràng là mặt mày nhu thuận, lúc này lại sắc bén như băng đá, không quan tâm bất kỳ thứ gì mà đâm tới.

Ngày hè nóng bức, Vương Dã lại thình lình run lên một cái.

Thời gian cơm trưa, Dương Mai đã học được bài học ngày hôm qua, sớm đến nhà ăn, lần này lúc đến lượt cô vẫn còn dư lại rất nhiều cơm hộp.

Cô dùng mười đồng mua một hộp cơm, mang tới phòng nhỏ mọi người dùng để ăn cơm.

Trong căn phòng nhỏ ngồi đầy người, ồn ào náo động.

Dương mai ở bên trong vòng một vòng cũng không tìm được người, cô nghĩ nghĩ, liền đi đến bên cạnh lùm cây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương