Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng
-
Chương 47: Vui sướng
Giang Thủy lái xe tới hộp đêm Mix ở cổng phía Bắc của phòng tập công nhân, Lý Vân đã đặt một phòng bao, trừ Lý Vân ra còn có mấy người Giang Thủy không biết.
Đây không phải lần đầu tiên anh tới loại địa phương này, nhưng quả thật đã quá lâu không tới, sau khi tiến vào loại cảm giác náo động ồn ào hàng đêm cuồng hoan ập vào trước mặt, trong đầu anh xuất hiện những hình ảnh trước đây như đèn kéo quân.
“Chị Vân, tới rồi.” Có một người đàn ông tóc đỏ hướng Giang Thủy bĩu môi, Lý Vân liền nhìn qua.
Giang Thủy đi qua, Lý Vân cũng không tiếp đón anh ngồi xuống, ngược lại lười biếng dựa lưng về sau, nâng mí mắt nhìn anh, cuối cùng cười ra tiếng nói: “Cậu cũng thật trâu bò.”
Tóc đỏ phụ họa nói: “Chị Vân trước nay không nhìn lầm người.”
Lý Vân lúc này mới tiếp đón Giang Thủy tìm vị trí ngồi xuống, đưa qua một ly Whiskey: “Tiền tới rồi chứ.”
Giang Thủy nói: “Tới rồi.”
Lý Vân há miệng, đỉnh đạc hớp một ngụm rượu màu vàng cam, nói: “Tính xài như thế nào?”
Thời điểm hỏi đến vấn đề này, những người khác trong phòng bao cũng nhìn qua.
Giang Thủy giống như không phát hiện những ánh mắt đó, chỉ nặng nề nhìn chằm chằm Lý Vân, nói: “Đổi phòng ở, cải thiện thức ăn.”
Có người như không thể tưởng tượng nổi mà nở nụ cười.
Lý Vân cũng cười, nhìn Giang Thủy giống như là đang nhìn một món đồ cổ quái hiếm lạ. Nhưng nghĩ lại không cảm thấy kỳ quái chút nào. Lại hớp một ngụm rượu, nói: “Cậu thật ra rất thực tế.”
Phòng nhiều người như vậy bao gồm Lý Vân ở bên trong, nếu đã tới thì nói như thế nào cũng nên lấy ít “máu” ra mới phải.
Cũng không biết Giang Thủy có phải thật sự ngốc không hay là cố tình “moi”.
Hoặc là cả hai đều không phải.
“Làm sao vậy?” Giang Thủy hỏi, “Cô cười cái gì?”
Lý Vân lắc lắc đầu, nói: “Tôi cho rằng cậu sẽ tiêu tiền vào rượu và phụ nữ. Nhắc nhở hữu nghị nhé, ở đây có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp.”
Tóc đỏ xen mồm vào: “Chị Vân cũng là một trong số đó.”
Lý Vân trừng hắn một cái: “Cút.”
Bên cạnh đưa tới rượu và trái cây mới, Lý Vân duỗi tay qua lấy, tóc đỏ cố ý đùa cô ta, cầm hết trái cây đi, Lý Vân vợt hụt liền liếc xéo hắn một cái nhưng tóc đỏ lại tỏ ra hết sức vui mừng.
Giang Thủy ở một bên nhìn, ánh sáng loá mắt cùng âm thanh đinh tai nhức óc không thể lay động anh nửa phần. Bây giờ anh chỉ muốn trở về.
“Lý Vân,” Giang Thủy kêu một tiếng, nói, “Tôi đi trước.”
Lý Vân không thay đổi sắc mặt nhưng người bên cạnh lại giật mình, giống như nghe thấy cái gì chấn động lắm.
Giang Thủy gọi “Lý Vân”.
Tóc đỏ nghĩ, thằng nhóc này gan cũng to thật. Tất cả mọi người đều gọi “chị Vân”, chỉ mình anh gọi “Lý Vân”.
Thấy Lý Vân không lên tiếng, tóc đỏ sờ không được tâm tư cô ta, đành cười thử Giang Thủy một câu: “Sao lại gọi như thế!”
Vẻ mặt Giang Thủy nghiêm túc nhìn tóc đỏ: “Như thế nào?”
Tóc đỏ liếc mắt nhìn Lý Vân, hít một hơi nói: “Gọi chị Vân! Chị Vân!”
Giang Thủy cau mày, nghiêm trang nhìn Lý Vân: “Cô ấy không già đến thế chứ.”
Tóc đỏ: “…”
Lý Vân bỗng nhiên cười ha ha, không khỏi nhìn chằm chằm Giang Thủy.
Tóc đỏ cắn răng, khó chịu, còn tưởng rằng gặp phải một kẻ lỗ mãng, không nghĩ tới khả năng vuốt mông ngựa còn cao tay hơn cả hắn.
Giang Thủy nghĩ, bất kể là nhìn vào diện mạo hay cách ăn mặc thì Lý Vân đều không thể là “chị” được. Nhưng mà rất nhanh anh đã hiểu, tiếng “chị” này gọi là vì địa vị chứ không phải vì tuổi tác.
“Muốn đi?” Lý Vân nhướng mày, “Sớm như vậy, về làm gì?”
Giang Thủy móc di động ra nhìn, nói: “Không còn sớm.”
“Lúc này mới mấy giờ mà không còn sớm. Sao cậu sinh hoạt như ông già vậy?”
Ánh mắt Giang Thủy chợt trống rỗng, anh đột nhiên nhớ tới Dương Mai. Dương Mai luôn nói anh nhàm chán giống như ông già. Cũng không biết bây giờ cô đang làm gì. Thật muốn nghe giọng nói của cô, nhìn dáng vẻ của cô.
Lý Vân vắt chéo chân, dùng mũi chân đá Giang Thủy: “Thật muốn đi?”
Giang Thủy không nói chuyện, anh còn đang mải nghĩ về Dương Mai.
Tóc đỏ ở một bên gõ cái ly vang lên lách cách: “Này này này, chị Vân đang hỏi cậu đấy. Có phải cậu muốn đi thật không?”
Giang Thủy lấy lại tinh thần, chậm nửa nhịp mới gật gật đầu.
Lý Vân không nói gì, chỉ nâng chén rượu nên nhấp một hớp nhỏ.
Tóc đỏ ở một bên quan sát, nghiền ngẫm ý tứ của Lý Vân, rốt cuộc là thả hắn đi, hay là không cho hắn đi đây?.
Giang Thủy không để ý tới nội tâm tóc đỏ đang điên cuồng tính toán, thong thả đứng lên. Tóc đỏ lập tức nóng nảy, vẫy tay một cái hô: “Quay lại quay lại! Muốn đi cũng được, nhưng uống cái này đã.”
Nói rồi hắn rót đầy ly rượu ban đầu đưa cho Giang Thủy kia.
Rượu mạnh Whiskey.
Giang Thủy không nhúc nhích, Lý Vân cũng bất động. Tóc đỏ vừa nhìn càng thêm hăng hái: “Một ngụm hết ly này, bằng không không cho cậu đi!”
Người trong phòng ngoại trừ Lý Vân đều đang nhìn chằm chằm anh.
Giang Thủy đứng yên ở đó, quay đầu đi thẳng thì không tốt, một ngụm hết ly này anh cũng thấy không vui. Cách xử sự của anh giống như cái đầu gỗ.
Tóc đỏ chờ không nổi, lại thúc giục: “Mau tới đây uống đi, uống rồi tùy tùy cậu đi đâu thì đi.”
Giang Thủy nói: “Tôi không uống.”
“Vì sao lại không uống? Không phải cậu muốn đi sao!”
“Vì sao tôi phải uống? Ai quy định muốn đi thì phải uống?”
“…” Tóc đỏ nghẹn họng, thằng nhóc này xem ra là ngốc thật, khẳng định là thằng ngốc. Lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này mà logic còn rõ ràng như vậy, khẳng định là cân não đặt sai rồi.
Người trong phòng thích nghe ngóng đều cười.
Lý Vân cũng cười, tay nhẹ nhàng đẩy ly rượu kia ra xa một centimet: “Không uống thì không uống. Tôi đưa cậu ra ngoài.”
Ra đến bên ngoài hộp đêm, Giang Thủy dừng lại: “Cô trở về đi.”
Lý Vân không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước. Đi được hai bước thì quay người lại, mỉm cười nhìn Giang Thủy: “Vừa rồi cậu nói nghiêm túc sao?”
Giang Thủy mặt gỗ suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Tôi mới vừa nói gì?”
Lý Vân: “Nói tôi không già như vậy.”
“À, đúng vậy.” Giang Thủy thấy Lý Vân cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám mà thôi.
“Vui thật đấy.”
“Không phải đùa cho cô vui.”
Lý Vân lắc đầu, nói: “Tôi ba mươi lăm.”
“…”
“Xem đi, còn nói không đùa cho tôi vui.”
“…”
Giang Thủy mặt không biểu tình đứng lặng trong gió, dáng vẻ này không hiểu sao khiến Lý Vân động tâm. Đàn ông ngốc thế này, đã rất lâu chưa thấy rồi. Anh không ngốc, chỉ là không giống những người khéo đưa đẩy.
Tâm tình Lý Vân rất tốt, đôi mắt dừng ở chiếc xe phía sau Giang Thủy: “Không phải đi về sao? Đừng đứng ngốc ở đây nữa.”
“À.” Nhớ tới chuyện chính, anh quay đầu đi thẳng.
Lý Vân nhìn bóng dáng anh, bỗng nhiên gọi lại: “Từ từ.”
“?” Giang Thủy quay đầu lại.
“Chờ khi nào phát tài, đừng quên tôi.” Lý Vân nói, “Tôi chính là Bá Nhạc của cậu.”
Sau khi trở lại phòng thuê, chuyện thứ nhất Giang Thủy làm chính là gọi điện thoại cho Dương Mai.
Ba tiếng tút tút tút vang lên nhưng không có ai tiếp, gấp đến độ khiến anh xoay vài vòng trong phòng.
Tắt đi, lại gọi lại. Vẫn không có ai tiếp.
“A —” Giang Thủy nóng nảy, ngã vào trên giường, híp mắt nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần nhà.
Bóng đèn này đã cũ, chụp đèn rất bẩn, chỗ thấp nhất còn tích bụi bẩn.
Giang Thủy nhìn chằm chằm chỗ tích bụi kia, nhìn nhìn lại phát hiện vết bụi kia vừa vặn xếp thành chữ gì đó, là chữ “Mười”? “Mười” trong mười vạn tệ?
Anh kiếm lời mười vạn. Không đến nửa giờ, mười vạn.
Đột ngột bật dậy lại tiếp tục gọi điện thoại cho Dương Mai.
Như cũ vẫn không người nghe máy.
Giang Thủy đờ đẫn nhìn màn hình di động, nghĩ, cái di động nát này nên đổi rồi.
Những ngày kế tiếp, Giang Thủy lại khôi phục dáng vẻ lười nhác, hư không như lúc ban đầu tới Bắc Kinh. Ban ngày Giang Thủy xuống lầu hỗ trợ cửa hàng xe, buổi tối lại cùng Lý Vân đi ra ngoài.
Mỗi lần như vậy luôn có một đám người, nhưng mỗi lần đều không giống nhau. Nhưng lần nào cũng có tóc đỏ. Qua lại lâu như vậy, Giang Thủy cũng đã nhớ kỹ khuôn mặt của tóc đỏ.
Thời điểm ra ngoài thông khí, tóc đỏ cũng đi theo ra.
“Mượn bật lửa.”
Tóc đỏ thò đầu đang ngậm thuốc lá lại gần, dừng lại trước tàn thuốc của Giang Thủy, chờ bắt được lửa lại từ từ dịch ra.
“Ai, tôi hỏi này, cậu có lai lịch gì?” Tóc đỏ hút một hơi thật mạnh, híp mắt thả lỏng nhẹ nhàng nhả khói.
“Không có lai lịch gì.”
Tóc đỏ phun một vòng khói: “Làm sao biết chị Vân?”
Giang Thủy đáp: “Quen ở một đám cưới.”
Tóc đỏ cười ha ha: “Ồ, lãng mạn vậy à.” Lại thò qua, không có ý tốt mà thọc thọc bả vai Giang Thủy: “Chị Vân của chúng tôi rất xinh đẹp đúng không?”
“…” Giang Thủy cảm thấy kỳ thật cũng khá được. Nếu không phải có người hỏi, đến nghĩ anh cũng sẽ không nghĩ về vấn đề này. Lại nhìn ánh mắt lấp lánh của tóc đỏ một cái, anh hỏi lại: “Cậu cảm thấy sao?”
“…” Tóc đỏ ngắm nhìn phong cảnh khắp nơi, nhịn xuống không đem lời nói thật nói ra.
Xem biểu tình hắn nghẹn họng, Giang Thủy kéo khóe miệng cười cười.
Hút xong một điếu, Giang Thủy nói: “Đi về thôi.”
Tóc đỏ: “Lại đi trước? Chậc chậc, cũng chỉ có cậu dám đi trước chị Vân. Cũng không sợ làm người ta mất vui.”
Nói chua lòm, nhưng có biện pháp nào. Giang Thủy tới muộn nhất, Lý Vân lại “chiều” anh nhất.
Tóc đỏ an ủi chính mình, đó là bởi vì Giang Thủy cao to lại “soái”. Phụ nữ ấy à, khoan dung với “soái ca” hơn một chút cũng có thể lý giải.
Nhưng mà …
Tóc đỏ đột nhiên nhớ tới một sự kiện, trong lòng vẫn cảm thấy căm giận bất bình.
Nhân lúc Giang Thủy còn chưa đi xa, hắn ở phía sau kêu: “Biết Nhị Hoàn Thập Tam Lang không!” (Nhị Hoàn là đường vòng thứ hai ở Bắc Kinh, Thập Tam Lang là cách gọi cổ chỉ người đàn ông đứng thứ 13 trong nhà, “lang” là cách gọi đàn ông thời cổ)
Giang Thủy cau mày: “Cái gì Lang?”
Nói về cái này, cảm giác căm giận bất bình càng phóng đại thêm: “Cái gì cũng đều không hiểu, hừ.” Dựa vào cái gì lại dẫn theo người như vậy?
Nhị Hoàn Thập Tam Lang là nhân vật trong truyền thuyết. Sau 9, 10 giờ, dưới tình huống dòng xe cộ bình thường, chạy xong hai vòng đường bao quanh thành phố dài đến 32.7 km chỉ cần 13 phút. Dùng số liệu càng trực quan tới nói thì tốc độ này có nghĩa là mỗi phút sẽ vượt qua hơn 200 chiếc xe.
Càng thần bí hơn là, rất ít người từng gặp qua nhân vật truyền kỳ này. Lý Vân không biết tìm được chỗ nào móc nối, lại có cơ hội gặp mặt. Lý Vân sẽ mang theo một người đi gặp nhân vật cấp thần thoại của giới đua xe Bắc Kinh này, người đó chính là Giang Thủy.
Giang Thủy đã đi xa.
Tóc đỏ đối với bóng dáng kéo dài trên mặt đất của hắn tự phỉ nhổ: “Phi, ở trước mặt thần thoại, cũng chỉ là công phu mèo quào. Không liều mạng chạy, đến mông người ta cũng đừng hòng thấy.”
Trên đường trở về, Giang Thủy lại gọi điện thoại cho Dương Mai.
Lần này rất nhanh có người bắt máy.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Giang Thủy không tự chủ được mà cười: “Đang làm gì?”
Dương Mai đáp: “Đang nói chuyện điện thoại với anh.”
Giang Thủy nghe xong cười không ngừng, nhưng mà anh không lại cùng cô chơi trò “Đang nói chuyện điện thoại”, như vậy quá lãng phí thời gian. Anh ngừng lại một chút, nhớ tới chuyện chính: “Bao giờ thì em tới đây?”
Dương Mai nói: “Từ bao giờ anh lại chủ động như vậy?”
Giang Thủy không nói lời nào, nếu lúc này anh soi gương nhất định sẽ phát hiện miệng mình sắp kéo đến Thái Bình Dương rồi.
Dương Mai nói: “Cuối tháng, hoặc là đầu tháng sẽ tới.”
“Ừm.”
Giang Thủy thuận miệng hỏi: “Lần trước sao không nghe điện thoại?”
“… Lần trước có việc.”
“Ừm.”
Giang Thủy về tới nhà, Dương Mai nghe thấy tiếng đóng cửa liền hỏi: “Về nhà, hay là ra ngoài?”
“Theo em thì sao?”
“…” trong lòng Dương Mai nghĩ, hôm nay tâm tình anh khẳng định vô cùng tốt. Nghĩ nghĩ, cô cố ý khoa trương nói: “Anh sẽ không ra ngoài chơi với “cô bé” chứ!” (Ở đây dùng từ “gà” cũng có nghĩa là “gái” nhưng mình vẫn để “cô bé”, mọi người hiểu là “cô bé” ấy ấy đấy nhé)
“Chỗ nào có “cô bé”?” Giang Thủy nhíu mày.
“Cô bé Bắc Kinh, quả nhiên phong lưu.”
“Hát cái gì vậy?”
Dương Mai cười chất vấn: “Anh nói trước đi, có phải đi tìm “cô bé” Bắc Kinh hay không?”
“Không có.” Giang Thủy nghiêm trang đáp, “Anh không thích “cô bé” Bắc Kinh.”
Dương Mai nghe xong lại là cười một trận. Vốn đã biết anh sẽ không tìm “cô bé” gì đó, lại nghe anh nghiêm túc giải thích như vậy, cô vui vẻ vô cùng.
Nghe cô cười như vậy, Giang Thủy mới biết anh đang bị cô trêu. Mệt anh còn nghiêm túc.
Mặt Giang Thủy nóng lên, vội vã nói: “Có điện thoại tới, anh tắt máy trước. Em đi ngủ sớm một chút đi.”
“Đừng chạy a… Này!…”
Giang Thủy không chạy, là thật sự có cuộc gọi khác.
Đây không phải lần đầu tiên anh tới loại địa phương này, nhưng quả thật đã quá lâu không tới, sau khi tiến vào loại cảm giác náo động ồn ào hàng đêm cuồng hoan ập vào trước mặt, trong đầu anh xuất hiện những hình ảnh trước đây như đèn kéo quân.
“Chị Vân, tới rồi.” Có một người đàn ông tóc đỏ hướng Giang Thủy bĩu môi, Lý Vân liền nhìn qua.
Giang Thủy đi qua, Lý Vân cũng không tiếp đón anh ngồi xuống, ngược lại lười biếng dựa lưng về sau, nâng mí mắt nhìn anh, cuối cùng cười ra tiếng nói: “Cậu cũng thật trâu bò.”
Tóc đỏ phụ họa nói: “Chị Vân trước nay không nhìn lầm người.”
Lý Vân lúc này mới tiếp đón Giang Thủy tìm vị trí ngồi xuống, đưa qua một ly Whiskey: “Tiền tới rồi chứ.”
Giang Thủy nói: “Tới rồi.”
Lý Vân há miệng, đỉnh đạc hớp một ngụm rượu màu vàng cam, nói: “Tính xài như thế nào?”
Thời điểm hỏi đến vấn đề này, những người khác trong phòng bao cũng nhìn qua.
Giang Thủy giống như không phát hiện những ánh mắt đó, chỉ nặng nề nhìn chằm chằm Lý Vân, nói: “Đổi phòng ở, cải thiện thức ăn.”
Có người như không thể tưởng tượng nổi mà nở nụ cười.
Lý Vân cũng cười, nhìn Giang Thủy giống như là đang nhìn một món đồ cổ quái hiếm lạ. Nhưng nghĩ lại không cảm thấy kỳ quái chút nào. Lại hớp một ngụm rượu, nói: “Cậu thật ra rất thực tế.”
Phòng nhiều người như vậy bao gồm Lý Vân ở bên trong, nếu đã tới thì nói như thế nào cũng nên lấy ít “máu” ra mới phải.
Cũng không biết Giang Thủy có phải thật sự ngốc không hay là cố tình “moi”.
Hoặc là cả hai đều không phải.
“Làm sao vậy?” Giang Thủy hỏi, “Cô cười cái gì?”
Lý Vân lắc lắc đầu, nói: “Tôi cho rằng cậu sẽ tiêu tiền vào rượu và phụ nữ. Nhắc nhở hữu nghị nhé, ở đây có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp.”
Tóc đỏ xen mồm vào: “Chị Vân cũng là một trong số đó.”
Lý Vân trừng hắn một cái: “Cút.”
Bên cạnh đưa tới rượu và trái cây mới, Lý Vân duỗi tay qua lấy, tóc đỏ cố ý đùa cô ta, cầm hết trái cây đi, Lý Vân vợt hụt liền liếc xéo hắn một cái nhưng tóc đỏ lại tỏ ra hết sức vui mừng.
Giang Thủy ở một bên nhìn, ánh sáng loá mắt cùng âm thanh đinh tai nhức óc không thể lay động anh nửa phần. Bây giờ anh chỉ muốn trở về.
“Lý Vân,” Giang Thủy kêu một tiếng, nói, “Tôi đi trước.”
Lý Vân không thay đổi sắc mặt nhưng người bên cạnh lại giật mình, giống như nghe thấy cái gì chấn động lắm.
Giang Thủy gọi “Lý Vân”.
Tóc đỏ nghĩ, thằng nhóc này gan cũng to thật. Tất cả mọi người đều gọi “chị Vân”, chỉ mình anh gọi “Lý Vân”.
Thấy Lý Vân không lên tiếng, tóc đỏ sờ không được tâm tư cô ta, đành cười thử Giang Thủy một câu: “Sao lại gọi như thế!”
Vẻ mặt Giang Thủy nghiêm túc nhìn tóc đỏ: “Như thế nào?”
Tóc đỏ liếc mắt nhìn Lý Vân, hít một hơi nói: “Gọi chị Vân! Chị Vân!”
Giang Thủy cau mày, nghiêm trang nhìn Lý Vân: “Cô ấy không già đến thế chứ.”
Tóc đỏ: “…”
Lý Vân bỗng nhiên cười ha ha, không khỏi nhìn chằm chằm Giang Thủy.
Tóc đỏ cắn răng, khó chịu, còn tưởng rằng gặp phải một kẻ lỗ mãng, không nghĩ tới khả năng vuốt mông ngựa còn cao tay hơn cả hắn.
Giang Thủy nghĩ, bất kể là nhìn vào diện mạo hay cách ăn mặc thì Lý Vân đều không thể là “chị” được. Nhưng mà rất nhanh anh đã hiểu, tiếng “chị” này gọi là vì địa vị chứ không phải vì tuổi tác.
“Muốn đi?” Lý Vân nhướng mày, “Sớm như vậy, về làm gì?”
Giang Thủy móc di động ra nhìn, nói: “Không còn sớm.”
“Lúc này mới mấy giờ mà không còn sớm. Sao cậu sinh hoạt như ông già vậy?”
Ánh mắt Giang Thủy chợt trống rỗng, anh đột nhiên nhớ tới Dương Mai. Dương Mai luôn nói anh nhàm chán giống như ông già. Cũng không biết bây giờ cô đang làm gì. Thật muốn nghe giọng nói của cô, nhìn dáng vẻ của cô.
Lý Vân vắt chéo chân, dùng mũi chân đá Giang Thủy: “Thật muốn đi?”
Giang Thủy không nói chuyện, anh còn đang mải nghĩ về Dương Mai.
Tóc đỏ ở một bên gõ cái ly vang lên lách cách: “Này này này, chị Vân đang hỏi cậu đấy. Có phải cậu muốn đi thật không?”
Giang Thủy lấy lại tinh thần, chậm nửa nhịp mới gật gật đầu.
Lý Vân không nói gì, chỉ nâng chén rượu nên nhấp một hớp nhỏ.
Tóc đỏ ở một bên quan sát, nghiền ngẫm ý tứ của Lý Vân, rốt cuộc là thả hắn đi, hay là không cho hắn đi đây?.
Giang Thủy không để ý tới nội tâm tóc đỏ đang điên cuồng tính toán, thong thả đứng lên. Tóc đỏ lập tức nóng nảy, vẫy tay một cái hô: “Quay lại quay lại! Muốn đi cũng được, nhưng uống cái này đã.”
Nói rồi hắn rót đầy ly rượu ban đầu đưa cho Giang Thủy kia.
Rượu mạnh Whiskey.
Giang Thủy không nhúc nhích, Lý Vân cũng bất động. Tóc đỏ vừa nhìn càng thêm hăng hái: “Một ngụm hết ly này, bằng không không cho cậu đi!”
Người trong phòng ngoại trừ Lý Vân đều đang nhìn chằm chằm anh.
Giang Thủy đứng yên ở đó, quay đầu đi thẳng thì không tốt, một ngụm hết ly này anh cũng thấy không vui. Cách xử sự của anh giống như cái đầu gỗ.
Tóc đỏ chờ không nổi, lại thúc giục: “Mau tới đây uống đi, uống rồi tùy tùy cậu đi đâu thì đi.”
Giang Thủy nói: “Tôi không uống.”
“Vì sao lại không uống? Không phải cậu muốn đi sao!”
“Vì sao tôi phải uống? Ai quy định muốn đi thì phải uống?”
“…” Tóc đỏ nghẹn họng, thằng nhóc này xem ra là ngốc thật, khẳng định là thằng ngốc. Lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này mà logic còn rõ ràng như vậy, khẳng định là cân não đặt sai rồi.
Người trong phòng thích nghe ngóng đều cười.
Lý Vân cũng cười, tay nhẹ nhàng đẩy ly rượu kia ra xa một centimet: “Không uống thì không uống. Tôi đưa cậu ra ngoài.”
Ra đến bên ngoài hộp đêm, Giang Thủy dừng lại: “Cô trở về đi.”
Lý Vân không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước. Đi được hai bước thì quay người lại, mỉm cười nhìn Giang Thủy: “Vừa rồi cậu nói nghiêm túc sao?”
Giang Thủy mặt gỗ suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Tôi mới vừa nói gì?”
Lý Vân: “Nói tôi không già như vậy.”
“À, đúng vậy.” Giang Thủy thấy Lý Vân cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám mà thôi.
“Vui thật đấy.”
“Không phải đùa cho cô vui.”
Lý Vân lắc đầu, nói: “Tôi ba mươi lăm.”
“…”
“Xem đi, còn nói không đùa cho tôi vui.”
“…”
Giang Thủy mặt không biểu tình đứng lặng trong gió, dáng vẻ này không hiểu sao khiến Lý Vân động tâm. Đàn ông ngốc thế này, đã rất lâu chưa thấy rồi. Anh không ngốc, chỉ là không giống những người khéo đưa đẩy.
Tâm tình Lý Vân rất tốt, đôi mắt dừng ở chiếc xe phía sau Giang Thủy: “Không phải đi về sao? Đừng đứng ngốc ở đây nữa.”
“À.” Nhớ tới chuyện chính, anh quay đầu đi thẳng.
Lý Vân nhìn bóng dáng anh, bỗng nhiên gọi lại: “Từ từ.”
“?” Giang Thủy quay đầu lại.
“Chờ khi nào phát tài, đừng quên tôi.” Lý Vân nói, “Tôi chính là Bá Nhạc của cậu.”
Sau khi trở lại phòng thuê, chuyện thứ nhất Giang Thủy làm chính là gọi điện thoại cho Dương Mai.
Ba tiếng tút tút tút vang lên nhưng không có ai tiếp, gấp đến độ khiến anh xoay vài vòng trong phòng.
Tắt đi, lại gọi lại. Vẫn không có ai tiếp.
“A —” Giang Thủy nóng nảy, ngã vào trên giường, híp mắt nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần nhà.
Bóng đèn này đã cũ, chụp đèn rất bẩn, chỗ thấp nhất còn tích bụi bẩn.
Giang Thủy nhìn chằm chằm chỗ tích bụi kia, nhìn nhìn lại phát hiện vết bụi kia vừa vặn xếp thành chữ gì đó, là chữ “Mười”? “Mười” trong mười vạn tệ?
Anh kiếm lời mười vạn. Không đến nửa giờ, mười vạn.
Đột ngột bật dậy lại tiếp tục gọi điện thoại cho Dương Mai.
Như cũ vẫn không người nghe máy.
Giang Thủy đờ đẫn nhìn màn hình di động, nghĩ, cái di động nát này nên đổi rồi.
Những ngày kế tiếp, Giang Thủy lại khôi phục dáng vẻ lười nhác, hư không như lúc ban đầu tới Bắc Kinh. Ban ngày Giang Thủy xuống lầu hỗ trợ cửa hàng xe, buổi tối lại cùng Lý Vân đi ra ngoài.
Mỗi lần như vậy luôn có một đám người, nhưng mỗi lần đều không giống nhau. Nhưng lần nào cũng có tóc đỏ. Qua lại lâu như vậy, Giang Thủy cũng đã nhớ kỹ khuôn mặt của tóc đỏ.
Thời điểm ra ngoài thông khí, tóc đỏ cũng đi theo ra.
“Mượn bật lửa.”
Tóc đỏ thò đầu đang ngậm thuốc lá lại gần, dừng lại trước tàn thuốc của Giang Thủy, chờ bắt được lửa lại từ từ dịch ra.
“Ai, tôi hỏi này, cậu có lai lịch gì?” Tóc đỏ hút một hơi thật mạnh, híp mắt thả lỏng nhẹ nhàng nhả khói.
“Không có lai lịch gì.”
Tóc đỏ phun một vòng khói: “Làm sao biết chị Vân?”
Giang Thủy đáp: “Quen ở một đám cưới.”
Tóc đỏ cười ha ha: “Ồ, lãng mạn vậy à.” Lại thò qua, không có ý tốt mà thọc thọc bả vai Giang Thủy: “Chị Vân của chúng tôi rất xinh đẹp đúng không?”
“…” Giang Thủy cảm thấy kỳ thật cũng khá được. Nếu không phải có người hỏi, đến nghĩ anh cũng sẽ không nghĩ về vấn đề này. Lại nhìn ánh mắt lấp lánh của tóc đỏ một cái, anh hỏi lại: “Cậu cảm thấy sao?”
“…” Tóc đỏ ngắm nhìn phong cảnh khắp nơi, nhịn xuống không đem lời nói thật nói ra.
Xem biểu tình hắn nghẹn họng, Giang Thủy kéo khóe miệng cười cười.
Hút xong một điếu, Giang Thủy nói: “Đi về thôi.”
Tóc đỏ: “Lại đi trước? Chậc chậc, cũng chỉ có cậu dám đi trước chị Vân. Cũng không sợ làm người ta mất vui.”
Nói chua lòm, nhưng có biện pháp nào. Giang Thủy tới muộn nhất, Lý Vân lại “chiều” anh nhất.
Tóc đỏ an ủi chính mình, đó là bởi vì Giang Thủy cao to lại “soái”. Phụ nữ ấy à, khoan dung với “soái ca” hơn một chút cũng có thể lý giải.
Nhưng mà …
Tóc đỏ đột nhiên nhớ tới một sự kiện, trong lòng vẫn cảm thấy căm giận bất bình.
Nhân lúc Giang Thủy còn chưa đi xa, hắn ở phía sau kêu: “Biết Nhị Hoàn Thập Tam Lang không!” (Nhị Hoàn là đường vòng thứ hai ở Bắc Kinh, Thập Tam Lang là cách gọi cổ chỉ người đàn ông đứng thứ 13 trong nhà, “lang” là cách gọi đàn ông thời cổ)
Giang Thủy cau mày: “Cái gì Lang?”
Nói về cái này, cảm giác căm giận bất bình càng phóng đại thêm: “Cái gì cũng đều không hiểu, hừ.” Dựa vào cái gì lại dẫn theo người như vậy?
Nhị Hoàn Thập Tam Lang là nhân vật trong truyền thuyết. Sau 9, 10 giờ, dưới tình huống dòng xe cộ bình thường, chạy xong hai vòng đường bao quanh thành phố dài đến 32.7 km chỉ cần 13 phút. Dùng số liệu càng trực quan tới nói thì tốc độ này có nghĩa là mỗi phút sẽ vượt qua hơn 200 chiếc xe.
Càng thần bí hơn là, rất ít người từng gặp qua nhân vật truyền kỳ này. Lý Vân không biết tìm được chỗ nào móc nối, lại có cơ hội gặp mặt. Lý Vân sẽ mang theo một người đi gặp nhân vật cấp thần thoại của giới đua xe Bắc Kinh này, người đó chính là Giang Thủy.
Giang Thủy đã đi xa.
Tóc đỏ đối với bóng dáng kéo dài trên mặt đất của hắn tự phỉ nhổ: “Phi, ở trước mặt thần thoại, cũng chỉ là công phu mèo quào. Không liều mạng chạy, đến mông người ta cũng đừng hòng thấy.”
Trên đường trở về, Giang Thủy lại gọi điện thoại cho Dương Mai.
Lần này rất nhanh có người bắt máy.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Giang Thủy không tự chủ được mà cười: “Đang làm gì?”
Dương Mai đáp: “Đang nói chuyện điện thoại với anh.”
Giang Thủy nghe xong cười không ngừng, nhưng mà anh không lại cùng cô chơi trò “Đang nói chuyện điện thoại”, như vậy quá lãng phí thời gian. Anh ngừng lại một chút, nhớ tới chuyện chính: “Bao giờ thì em tới đây?”
Dương Mai nói: “Từ bao giờ anh lại chủ động như vậy?”
Giang Thủy không nói lời nào, nếu lúc này anh soi gương nhất định sẽ phát hiện miệng mình sắp kéo đến Thái Bình Dương rồi.
Dương Mai nói: “Cuối tháng, hoặc là đầu tháng sẽ tới.”
“Ừm.”
Giang Thủy thuận miệng hỏi: “Lần trước sao không nghe điện thoại?”
“… Lần trước có việc.”
“Ừm.”
Giang Thủy về tới nhà, Dương Mai nghe thấy tiếng đóng cửa liền hỏi: “Về nhà, hay là ra ngoài?”
“Theo em thì sao?”
“…” trong lòng Dương Mai nghĩ, hôm nay tâm tình anh khẳng định vô cùng tốt. Nghĩ nghĩ, cô cố ý khoa trương nói: “Anh sẽ không ra ngoài chơi với “cô bé” chứ!” (Ở đây dùng từ “gà” cũng có nghĩa là “gái” nhưng mình vẫn để “cô bé”, mọi người hiểu là “cô bé” ấy ấy đấy nhé)
“Chỗ nào có “cô bé”?” Giang Thủy nhíu mày.
“Cô bé Bắc Kinh, quả nhiên phong lưu.”
“Hát cái gì vậy?”
Dương Mai cười chất vấn: “Anh nói trước đi, có phải đi tìm “cô bé” Bắc Kinh hay không?”
“Không có.” Giang Thủy nghiêm trang đáp, “Anh không thích “cô bé” Bắc Kinh.”
Dương Mai nghe xong lại là cười một trận. Vốn đã biết anh sẽ không tìm “cô bé” gì đó, lại nghe anh nghiêm túc giải thích như vậy, cô vui vẻ vô cùng.
Nghe cô cười như vậy, Giang Thủy mới biết anh đang bị cô trêu. Mệt anh còn nghiêm túc.
Mặt Giang Thủy nóng lên, vội vã nói: “Có điện thoại tới, anh tắt máy trước. Em đi ngủ sớm một chút đi.”
“Đừng chạy a… Này!…”
Giang Thủy không chạy, là thật sự có cuộc gọi khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook