Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng
Chương 16: Nướng BBQ tại nhà

Dương Mai thật sự nhấc không nổi tinh thần đi đến giao lộ, sau khi treo điện thoại vẫn ngồi rũ đầu ở ven đường như cũ.

Dương Mai mặc váy, ngồi như vậy thật sự là khó nhìn, ngẫu nhiên có người qua đường đều không khỏi liếc nhìn cô.

Cô không để bụng cái này mà chỉ mong lúc này trước mắt có thể xuất hiện một đôi tay mạnh mẽ kéo cô từ vũng bùn khó chịu lên.

Đôi tay này rất nhanh liền xuất hiện.

Dương Mai thấy đầu tiên là một đôi giày vải bình thường, theo cặp chân kia hướng lên trên xem, là gương mặt đang nhíu mi của Giang Thủy.

“Không phải bảo cô chờ ở giao lộ sao, tôi tìm cô nửa ngày rồi.” Giang Thủy vừa nói vừa xoay người, “Theo tôi đi, xe tôi ngừng ở giao lộ.”

Anh đi về phía trước vài bước nhưng lại không nghe được tiếng bước chân của Dương Mai ở phía sau liền quay đầu nhìn lại, Dương Mai vẫn còn ngồi bất động, mặt quay sang một bên, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Giang Thủy đi vòng lại, nói: “Cô mau đứng lên, nơi đó không tiện dừng xe.”

Dương Mai thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: “Anh đỡ tôi lên.”

Cô hướng anh vươn một bàn tay, ngón tay hơi hơi rủ xuống, đầu ngón tay khó có thể phát hiện đang run rẩy.

Giang Thủy không nhìn cái tay kia, ý đồ tìm kiếm mặt Dương Mai, đáng tiếc Dương Mai vẫn luôn cúi đầu, anh nhìn không thấy biểu tình lúc này của cô. Nhưng anh nghĩ, có khả năng cô đang cười.

Bởi vậy Giang Thủy cũng không dắt tay cô như cô mong muốn mà chỉ xa xa đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn cô: “Hôm nay ăn nướng BBQ ở nhà tôi, đi thì đứng dậy, không muốn đứng dậy thì đừng đi.”

Dương Mai vẫn không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.

Giang Thủy đợi trong chốc lát, không nói một tiếng xoay người liền đi. Bước chân của anh rất dài nhưng cơ hồ không có thanh âm. Anh đi dọc theo vành đai xanh, rất nhanh đã đến đầu đường, xe ngừng ở trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không tìm được chìa khóa xe.

Tay anh chui vào túi quần, dùng sức nắm chặt chìa khóa bằng kim loại sắc bén, góc chìa nhô lên chọc vào thịt lòng bàn tay, anh đứng ở bên cạnh xe, thấp giọng mắng một tiếng: “Chết tiệt.”

Sau đó nhanh chóng xoay người, bước chân vẫn an tĩnh mà dài rộng như vậy, chỉ hai ba bước đã một lần nữa đứng ở trước mặt Dương Mai.

“Đứng dậy.”

Mệnh lệnh của anh không có tác dụng, liền trực tiếp cúi xuống túm người. Bàn tay thô to của anh dễ như trở bàn tay bắt được cánh tay tinh tế của Dương Mai, nhấc cô từ trên mặt đất lên như xách con gà nhỏ.

Anh hơi dùng sức khiến thời điểm Dương Mai bị nhấc lên hơi khó chịu mà kêu lên một tiếng.

Lúc này Giang Thủy mới rốt cuộc thấy rõ mặt Dương Mai.

Anh không thể nói cảm giác khi thấy gương mặt này là gì, rõ ràng là giống như đúc khuôn mặt mọi khi của cô, trang điểm tinh xảo, thậm chí mặt mang mỉm cười, nhưng Giang Thủy vẫn cảm giác được một cái gì đó không giống bình thường.

Dòng máu của anh theo cảm giác không giống bình thường kia mà đình trệ một chút, thân thể không hiểu nổi mà từ từ mà cứng đờ, chờ đến khi mở miệng dò hỏi, anh cuối cùng mới nghĩ ra cảm giác không giống bình thường ấy đến từ đâu.

Đến từ chính ánh mắt Dương Mai, thiếu một phần cố chấp cùng linh khí.(Linh khí này có thể hiểu là sinh động, khí chất riêng, cái này chắc ai cũng hiểu nhưng khó diễn tả quá)

“Cô sao vậy.” Chính anh cũng chưa nhận thấy được giọng nói của mình rất nhẹ rất chậm.

Dương Mai ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có gì.”

Giang Thủy cùng chính mình phân cao thấp, dùng sức cắn chặt răng, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Không có gì thì đừng lộ ra loại ánh mắt này.”

Trước mắt như mở ra một bức hoạ cuộn tròn tinh diệu, trên giấy Tuyên Thành là đồ án nồng đậm rực rỡ. Có bối cảnh rối rắm phức tạp, ở giữa bối cảnh tĩnh là nam nữ nhân vật chính, hết thảy đều là trắng đen, lây dính trên mặt giấy không di động được. (Loại tranh cuộn thủy mặc của Trung Quốc)

Ở chính giữa chỉ có duy nhất một loại sắc thái, sặc sỡ tráng lệ, cũng là phong cảnh duy nhất.

Tuy rằng từ lúc bắt đầu đã tinh tường hiểu rõ, nhưng thẳng đến giờ khắc này mới cam nguyện thừa nhận —

Anh là trắng đen, mà cô là sắc màu rực rỡ.

Trắng đen nhất định phải quay chung quanh màu sắc rực rỡ, trở thành lá xanh của cô, trở thành điểm xuyết của cô, trở thành phụ thuộc cô.

Có một ngày như vậy, khoảng cách giữa trắng đen và màu sắc rực rỡ rất xa, trắng đen liền cho rằng mình là tự do, thế nhưng khi màu sắc rực rỡ lại lần nữa xuất hiện, trắng đen mới hiểu được, chỉ có màu sắc rực rỡ tiến đến chiếm giữ trái tim mình, mới là tự do.

Cho nên anh không cam lòng, anh không muốn, lại cảm nhận được sinh mệnh vĩ đại của chúa tể. Sinh mệnh của anh bỗng nhiên bị sắc thái ấy xâm nhập nắm mũi dắt đi — cô chỉ lộ ra ánh mắt như vậy, anh đã thấy rất khó chịu.

Giang Thủy càng thêm dùng sức nắm lấy cánh tay Dương Mai, giống như cái kìm chậm rãi gia tăng lực độ.

Dương Mai co bả vai lắc nhẹ đầu, ý thức dần dần khôi phục, tầng sương mờ mông lung trong đôi mắt đen đặc kia dần dần tan biến.

Cô nhẹ nhàng nhếch một bên khóe môi, nói: “Ánh mắt tôi làm sao vậy?”

Giang Thủy nhìn chằm chằm cô vài giây, bỗng nhiên buông tay ra, xoay người, cúi đầu, thanh âm giống như nước sôi trào bị chiếc nắp ấm cực lực ngăn chặn, bình bình lại buồn bã: “Không như thế nào, cô lên xe đi.”

Dương Mai là lần đầu tiên tới nhà Giang Thủy, nhìn bề ngoài thì đây là một tiểu khu rất cũ, cũ đến mức Dương Mai chỉ nhìn thoáng qua đã bắt đầu cảm thấy hoảng hốt — thành phố kinh tế phát đạt này sao còn có khu dân cư như vậy.

Con đường trước cửa tiểu khu khá hẹp, chỉ đủ để đỗ một chiếc ô tô. Vạn nhất có hai chiếc xe ở chỗ này đối đầu, nếu không nhường nhau thì không biết sẽ tắc đến khi nào nữa.

Cũng may tiểu khu này ô tô cũng không nhiều, tiểu khu đan xen trên đường nhỏ, nhiều cư dân sử dụng motor, xe đạp điện, xe buýt, hoặc là xe đạp, có vài người lớn tuổi dứt khoát đi bộ.

Tiểu khu chen chúc như vậy, Dương Mai có chút hoài nghi, Giang Thủy làm thế nào tìm ra chỗ nướng BBQ.

Nghi vấn thực mau được giải đáp.

Giang Thủy ngừng xe ở trước nhà mình, đưa Dương Mai vào phòng.

Khác với những căn hộ riêng xung quanh, nhà của Giang Thủy dựa bên sông đào bảo vệ thành phố, cách đó không xa là đường sắt, có khi có thể nghe thấy tiếng xe lửa chạy qua. Một mặt căn nhà có tường lùn vây quanh, một mặt là cánh cửa sắt dùng để ra vào hàng ngày, phía sau cửa có một khoảng sân nhỏ, xuyên qua sân mới là nhà trong.

Dương Mai đi qua cửa sắt, thấy trong sân đã đặt đầy đủ dụng cụ nướng BBQ, đồ vật linh tinh rất nhiều khiến khoảng sân vốn đã không quá lớn trông lại càng nhỏ.

Bất quá không gian này dùng để nướng BBQ cũng đủ rồi, hơn nữa nguyên nhân chính vì địa phương nhỏ mới có được cảm giác ấm áp.

Dương Mai “wow” một tiếng, nói: “Sân trước tự chế, không tồi đâu.”

Giang Thủy khó được cười một chút, Lâm Dương từ buồng trong dọn bàn tròn gấp ra, Giang Thủy tiến lên hỗ trợ, Dương Mai ở phía sau nhìn: “Còn có gì cần hỗ trợ?”

Lâm Dương lau mồ hôi trên trán, ngón tay cái chỉ về phía buồng trong, cười nói: “Trương Tây Tây ở bên trong xuyên thịt, cô đi xem đi.”

“Được.”

Dương Mai đi đến trước phiến cửa kia lại hơi do dự, Giang Thủy phía sau liền nói: “Không cần đổi giày, trực tiếp đi vào.”

Dương Mai gật gật đầu, dẫm giày cao gót trực tiếp vào nhà.

Nhà này không có huyền quan, vừa vào cửa là phòng khách, bên cạnh là phòng bếp cùng nhà ăn, giữa chúng cũng không dùng tường để phân cách, mà là dùng tấm mành giá rẻ ngăn cách.

Nếu không có những tấm mành này, toàn bộ không gian sẽ là một thể, mà dùng tấm mành làm đường phân cách, tác dụng của mỗi “gian phòng” này kỳ thật cũng không được rõ ràng, Dương Mai sở dĩ biết đây là phòng bếp còn đó là phòng khách, đơn thuần là bởi nơi này có nồi và bếp khí than mà nơi đó có bàn trà và sô pha.

Phòng ở như vậy trước nay Dương Mai chưa từng thấy qua, dù là mấy năm vất vả nhất kia, cũng chưa từng thấy qua. Nơi này quá đơn sơ, nhưng mà vì đây là phòng ở của Giang Thủy nên đơn sơ như vậy mới không khiến cho Dương Mai cảm thấy có bao nhiêu kỳ quái.

Trương Tây Tây nghe thấy ngoài cửa có thanh âm, quay đầu thấy liền vẫy tay với Dương Mai: “Dương Mai chị tới rồi, lại đây xiên thịt với tôi đi.”

Dương Mai đi vào nhà ăn, đồ ăn vụn vặt nằm tứ tung ngang dọc trên bàn, Trương Tây Tây dùng xiên tre xiên thịt heo, một bên trên thớt gỗ đặt nấm và cà tím đã cắt.

Cái bàn trong góc còn có một túi to, Dương Mai xốc lên liền thấy những loại rau dưa khác.

Động tác xiên thịt của hai người rất nhanh, không bao lâu đã xiên được mấy chục xiên, Trương Tây Tây đem những xâu xiên rồi nhét vào bao nilon, xách ra khỏi phòng.

Dương Mai ở bên trong xiên một lát, cũng xách ra một túi nữa.

Khi cô ra tới, Trương Tây Tây đã ngồi ở trước giá nướng thịt làm như thật. Cô ấy không biết nướng BBQ, nhưng thoạt nhìn vô cùng hưởng thụ quá trình lao động này, Lâm Dương ở một bên đảm đương nhân vật tạp vụ, vẫn luôn không ngừng đưa xiên thịt cho Trương Tây Tây.

Giang Thủy dựa vào tường lùn ven sông hút thuốc, Dương Mai là lần đầu tiên thấy anh hít mây nhả khói, ngón tay thon dài lỏng lẻo kẹp thuốc, chầm chậm mà dài lâu hút một ngụm, buông xuống rồi lại phun ra một đoàn khói trắng mê mang.

Trước kia Dương Mai đã nhìn qua rất nhiều người hút thuốc, đại bộ phận là đàn ông, cũng có vài phụ nữ, nhưng những người này hút thuốc đều không đẹp bằng Giang Thủy.

Thời điểm anh hút thuốc đôi mắt híp lại, thực gợi cảm. Khi phun ra vòng khói, vẻ mặt của anh trống rỗng, thoạt nhìn không hề phòng bị.

Dương Mai cũng dựa vào tường, ở giữa cách Trương Tây Tây và Lâm Dương, phía bên kia là Giang Thủy.

Bỗng nhiên, Trương Tây Tây hét to một tiếng đánh gãy suy nghĩ của Dương Mai.

Hôm nay có gió, hướng gió không rõ, khi thì hướng bên này thổi, khi thì hướng bên kia thổi. Trương Tây Tây ngồi ở phía nam của giá nướng thì gió thổi về hướng nam, Trương Tây Tây đi đến phía bắc, gió lại thổi theo hướng bắc.

Mới không bao lâu, Trương Tây Tây đã bị khói hơ đến mắt cũng không mở ra được, cô ấy cúi gù cả lưng, khó chịu xoa xoa mắt.

Dương Mai đi qua lấy đồ trên tay cô ấy: “Để tôi làm cho, cô nghỉ ngơi một lát đi.”

Trương Tây Tây gật đầu, lấy đi mấy xâu mình đã nướng xong, một bộ phận nướng bị quá lửa, cô ấy có chút ủy khuất bĩu môi, Lâm Dương liền ôm đồm những xiên thịt đó, trấn an mà nói: “Không có việc gì, cháy cũng ăn được.”

Sau đó lại chuyển về phía sau, đưa mấy xâu cho Giang Thủy nhờ anh hỗ trợ chia sẻ.

Đồ Dương Mai nướng ra so với Trương Tây Tây ăn ngon hơn rất nhiều, mọi người đều ngửi được mùi ngon, Giang Thủy đi vào phòng, nói: “Tôi đi lấy đồ uống.”

Lâm Dương ăn rất nhiều, dưới ánh trăng mông lung ợ no một cái, cậu ngượng ngùng đi tới, nói với Dương Mai: “Cô nghỉ một lát đi, đến lượt tôi tới.”

Dương Mai nhường lại vị trí, ăn mấy xâu đã ăn không vào nữa. Cô không quá yêu thích ăn đồ nướng, trên thực tế, cô đối với loại thực phẩm chiên nướng dầu đều không ôm nhiệt tình quá lớn.

Trong viện nổi gió, thổi khói bếp sặc người khắp nơi. Dương Mai lui về phía sau từng bước một, cuối cùng nhẹ nhàng trốn vào trong phòng.

Giang Thủy cong eo lấy đồ uống trên bàn lùn, Dương Mai đi qua liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc: “Sóng tạp?” (Đây là một loại đồ uống, tra theo bản Trung là 波卡 nhưng cũng chưa tìm thấy cái này a)

Giang Thủy đứng thẳng người, Dương Mai từ trong tay anh lấy đến một lon, nói: “Sao anh có đồ uống cổ xưa như vậy. Tôi nhớ sóng tạp là bao nhiêu năm trước …”

Không đợi cô tính ra niên đại sóng tạp, Giang Thủy liền nói: “Đây là mua từ trước, chưa uống.”

Dương Mai nhướng mày, lộn qua lộn lại xem lon sóng tạp: “Hạn sử dụng ở đâu… A, hết hạn.”

“…” Giang Thủy cúi đầu xem lon trong tay mình, quả nhiên đã qua hạn sử dụng.

Dương Mai cười một tiếng: “Anh còn có đồ uống nào khác không?” Cô quay đầu đi nhìn quầy lùn, phát hiện bên trong chỉ có Nông Phu Sơn Tuyền. (Nhãn hiệu nước khoáng của Trung Quốc)

“…” Cô lại khắc chế không được mà cười ra tiếng: “Anh thật đúng là đơn điệu. Bỏ đi, trực tiếp uống nước khoáng xứng với thịt nướng.”

Giang Thủy vẫn luôn không nói chuyện, chỉ rũ mắt nhìn mặt bàn như là nghiêm túc tự hỏi có nên lấy Nông Phu Sơn Tuyền ra ngoài cho đủ số không.

Trước khi anh tự hỏi ra kết quả, Dương Mai cúi thấp người, từ trên bàn cầm lấy hai bình nước, đi về phía trước một bước, cưỡng chế nhét vào trong lòng ngực Giang Thủy, anh đang chăm chú nhìn cô.

Cô còn đang cười, không chỉ có miệng giương lên, đôi mắt cũng cong cong.

Cô cố tình cắn cắn môi, hơi lộ ra hàm răng trắng tinh, sóng mắt lưu chuyển, trong bóng tối lóe lên ánh sáng không giống bình thường.

Cô nói: “Anh một người đàn ông, vẫn luôn ở một mình, có thấy thật đơn điệu tịch mịch không.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương