Cho Đến Cuối Thế Giới
-
Chương 8: Cả đời có mấy lần mười năm
Sau khi tốt nghiệp tôi đi đi về về giữa hai thành phố, đã đổi bạn trai mới.
Lần thứ nhất công ty tổ chức đi công tác nước ngoài, đến Brazil, bởi vì trên lý lịch sơ lược tôi viết "Tiếng tây ban nha giao tiếp lưu loát", liền chọn tôi theo đoàn làm liên lạc viên. Song khi nói là đã bản thổ hóa tiếng bồ đào nha, tôi thật ra thì chỉ có thể nghe hiểu 50%, cũng may địa phương tiếp đãi có cử người phiên dịch. Cô ấy đã tới nơi này bảy năm, đi học kết hôn sinh con, nói một tiếng chính là tiếng Brazil gốc.
Người Hoa cũng không nhiều, chủ yếu tập trung ở St. Paul cùng Rio de Janeiro, cô ấy nói thật ra thì ở St. Paul cơ hội nhiều hơn, nhưng là cô ấy cùng chồng thích hoàn cảnh Rio, vì nơi này gần biển. Ngày nghỉ một nhà ba người thích nhất đến bờ biển, chồng cùng con trai sẽ tranh tài người nào đào cát đào sâu và nhanh hơn.
Cô ấy cười: "Chồng tôi luôn như đứa trẻ, nói vẫn tìm cơ hội có thể trở về Trung Quốc, nhưng đến khi có thể trở về nước hắn lại ra sức khước từ, nói bên kia đã không có thân nhân." Cô ấy cho ta xem dây chuyền có hình con trai, trong giây phút đó tôi bỗng giật mình cho là thấy được anh lúc trăm ngày.
Nữ hướng dẫn viên du lịch dẫn chúng tôi đến bờ biển Kopa Kaba, nói rằng nơi này hằng năm đều được dung để tổ chức lễ hội. Tôi từ xa xa đã nhìn thấy anh cùng con trai bên bờ biển đào lấy cát, anh đem cậu bé cõng trên vai, làm bộ muốn nhét vào trong nước, cậu nhóc cười khanh khách không ngừng. Cảnh tượng này tôi thường nhìn thấy ở trong mơ, anh cùng Bảo Bảo đều là khuôn mặt tươi cười như vậy, hai phần ba mộng cảnh trở thành sự thật rồi.
Tôi không thấy anh đã mười năm rồi, trong cuộc đời có mấy lần mười năm như vậy. Hôm nay tôi ở một chỗ khác trên Trái Đất cùng anh gặp lại. Nơi này và đất nước chúng ta trái ngược nhau, đông đi hạ về, hết thảy đều khác biệt. Chúng ta đứng ở hai cực của hai nủa bán cầu, từ nam cực đến Bắc Cực vô cùng xa xôi.
Cuối cùng là ngày Lễ Chúc Mừng, mọi người đi mua đồ, ăn thị nướng Brazil. Lấy cớ cảm mạo tôi xuất hiện ở phòng của anh. Tôi hiểu biết rõ đây là sai lầm, không nên phát sinh, tôi thấy được treo trên tường hình vợ anh đang trêu chọc Bảo Bảo, vợ anh hạnh phúc mỉm cười, Bảo Bảo xoay đầu lại nhìn chúng tôi. Nhìn tôi cùng anh đang ôm nhau. Tôi đã từng nói anh cùng cô bạn học nhỏ ở Nga bộ dáng oa nhi không thẹn hôn nhau, chân chính quên thị phi, vượt qua mấu chốt của đạo đức làm người, chính là không vượt qua được bản thân mình. Tôi dù trộm lấy được thời khắc ôn tồn lúc này đây, thì liệu tất cả có quay trở lại thời điểm của mười năm trước?
Trên tường đồng hồ treo kim chỉ giây không ngừng nghỉ đi về phía trước, tôi giống như 《 Thiện Nữ U Hồn 》 một khi mặt trời mọc liền như quỷ nữ Hồn Phi Phách Tán, mỗi một thời khắc trôi qua đều nhắc nhở thúc giục sự ly biệt của tôi và anh. Mười năm trước chúng tôi không có tạm biệt, hoặc giả đó đã là dấu chấm hết tốt nhất, giờ phút này có thể mong đợi là cái gì? Trừ cả đời chia lìa cùng không hẹn gặp lại.
Tôi thật bội phục dũng khí của mình, lúc đẩy cửa đi không quay đầu lại; chạy xuống cầu thang không do dự; lúc đi ra nhà trọ lúc cũng không quay lại nhìn anh qua cửa sổ. Sau đó tôi nghe tiếng huýt sáo thanh túy của anh, trong trời đêm một tiếng gọi: "Mạc Mạc."
Tôi đứng ở dưới đèn đường quay đầu lại, tối đen như mực. Anh thật là quá ích kỷ, ở trong bóng tối nhìn tôi chỗ sáng. Anh nhìn rõ hình dáng tôi, nhưng lại không để cho tôi nhìn anh một lần cuối cùng.
Vậy mà những thứ kia đều là tưởng tượng của tôi mà thôi, tôi nhìn thấy anh bên bờ biển cùng con trai chơi đùa, vậy mà anh cũng không có nhìn đến tôi, tôi lấy cớ thân thể không thoải mái xoay người trở lại trên xe bus. Tôi không biết như thế nào đối mặt với anh, như thế nào đối mặt với ly biệt lần nữa. Ngày cuối cùng tôi thật ngã bệnh, sốt cao mang đến ảo ảnh tôi mới thả hồn ôm anh hôn anh.
Thật ra thì cũng không còn gì để nói. Tôi vẫn không có nói cho anh biết, ngày gặp lại năm mười sáu tuổi, thời khắc xoay người lại tôi đây kinh ngạc đến không thốt nên lời. Tôi tự nhủ, thật là một đôi mắt xinh đẹp.
Lần thứ nhất công ty tổ chức đi công tác nước ngoài, đến Brazil, bởi vì trên lý lịch sơ lược tôi viết "Tiếng tây ban nha giao tiếp lưu loát", liền chọn tôi theo đoàn làm liên lạc viên. Song khi nói là đã bản thổ hóa tiếng bồ đào nha, tôi thật ra thì chỉ có thể nghe hiểu 50%, cũng may địa phương tiếp đãi có cử người phiên dịch. Cô ấy đã tới nơi này bảy năm, đi học kết hôn sinh con, nói một tiếng chính là tiếng Brazil gốc.
Người Hoa cũng không nhiều, chủ yếu tập trung ở St. Paul cùng Rio de Janeiro, cô ấy nói thật ra thì ở St. Paul cơ hội nhiều hơn, nhưng là cô ấy cùng chồng thích hoàn cảnh Rio, vì nơi này gần biển. Ngày nghỉ một nhà ba người thích nhất đến bờ biển, chồng cùng con trai sẽ tranh tài người nào đào cát đào sâu và nhanh hơn.
Cô ấy cười: "Chồng tôi luôn như đứa trẻ, nói vẫn tìm cơ hội có thể trở về Trung Quốc, nhưng đến khi có thể trở về nước hắn lại ra sức khước từ, nói bên kia đã không có thân nhân." Cô ấy cho ta xem dây chuyền có hình con trai, trong giây phút đó tôi bỗng giật mình cho là thấy được anh lúc trăm ngày.
Nữ hướng dẫn viên du lịch dẫn chúng tôi đến bờ biển Kopa Kaba, nói rằng nơi này hằng năm đều được dung để tổ chức lễ hội. Tôi từ xa xa đã nhìn thấy anh cùng con trai bên bờ biển đào lấy cát, anh đem cậu bé cõng trên vai, làm bộ muốn nhét vào trong nước, cậu nhóc cười khanh khách không ngừng. Cảnh tượng này tôi thường nhìn thấy ở trong mơ, anh cùng Bảo Bảo đều là khuôn mặt tươi cười như vậy, hai phần ba mộng cảnh trở thành sự thật rồi.
Tôi không thấy anh đã mười năm rồi, trong cuộc đời có mấy lần mười năm như vậy. Hôm nay tôi ở một chỗ khác trên Trái Đất cùng anh gặp lại. Nơi này và đất nước chúng ta trái ngược nhau, đông đi hạ về, hết thảy đều khác biệt. Chúng ta đứng ở hai cực của hai nủa bán cầu, từ nam cực đến Bắc Cực vô cùng xa xôi.
Cuối cùng là ngày Lễ Chúc Mừng, mọi người đi mua đồ, ăn thị nướng Brazil. Lấy cớ cảm mạo tôi xuất hiện ở phòng của anh. Tôi hiểu biết rõ đây là sai lầm, không nên phát sinh, tôi thấy được treo trên tường hình vợ anh đang trêu chọc Bảo Bảo, vợ anh hạnh phúc mỉm cười, Bảo Bảo xoay đầu lại nhìn chúng tôi. Nhìn tôi cùng anh đang ôm nhau. Tôi đã từng nói anh cùng cô bạn học nhỏ ở Nga bộ dáng oa nhi không thẹn hôn nhau, chân chính quên thị phi, vượt qua mấu chốt của đạo đức làm người, chính là không vượt qua được bản thân mình. Tôi dù trộm lấy được thời khắc ôn tồn lúc này đây, thì liệu tất cả có quay trở lại thời điểm của mười năm trước?
Trên tường đồng hồ treo kim chỉ giây không ngừng nghỉ đi về phía trước, tôi giống như 《 Thiện Nữ U Hồn 》 một khi mặt trời mọc liền như quỷ nữ Hồn Phi Phách Tán, mỗi một thời khắc trôi qua đều nhắc nhở thúc giục sự ly biệt của tôi và anh. Mười năm trước chúng tôi không có tạm biệt, hoặc giả đó đã là dấu chấm hết tốt nhất, giờ phút này có thể mong đợi là cái gì? Trừ cả đời chia lìa cùng không hẹn gặp lại.
Tôi thật bội phục dũng khí của mình, lúc đẩy cửa đi không quay đầu lại; chạy xuống cầu thang không do dự; lúc đi ra nhà trọ lúc cũng không quay lại nhìn anh qua cửa sổ. Sau đó tôi nghe tiếng huýt sáo thanh túy của anh, trong trời đêm một tiếng gọi: "Mạc Mạc."
Tôi đứng ở dưới đèn đường quay đầu lại, tối đen như mực. Anh thật là quá ích kỷ, ở trong bóng tối nhìn tôi chỗ sáng. Anh nhìn rõ hình dáng tôi, nhưng lại không để cho tôi nhìn anh một lần cuối cùng.
Vậy mà những thứ kia đều là tưởng tượng của tôi mà thôi, tôi nhìn thấy anh bên bờ biển cùng con trai chơi đùa, vậy mà anh cũng không có nhìn đến tôi, tôi lấy cớ thân thể không thoải mái xoay người trở lại trên xe bus. Tôi không biết như thế nào đối mặt với anh, như thế nào đối mặt với ly biệt lần nữa. Ngày cuối cùng tôi thật ngã bệnh, sốt cao mang đến ảo ảnh tôi mới thả hồn ôm anh hôn anh.
Thật ra thì cũng không còn gì để nói. Tôi vẫn không có nói cho anh biết, ngày gặp lại năm mười sáu tuổi, thời khắc xoay người lại tôi đây kinh ngạc đến không thốt nên lời. Tôi tự nhủ, thật là một đôi mắt xinh đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook