Cho Đến Cuối Thế Giới
-
Chương 6: Chúng tôi vừa mới bắt đầu yêu nhau đã phải đối mặt với chia ly
Ba mẹ không có trách cứ tôi, bọn họ chẳng qua là không nói chuyện với tôi.
Ngày đó mưa rơi lộp bộp, ba mẹ một phen mất công tới trường học. Khi đó tôi không có điện thoại di động, vì vậy lục sổ tay của tôi gọi điện thoại hỏi từng nhà, hỏi cô bạn học cầm ô đưa tôi, liền dễ dàng đoán được tung tích của tôi. Chỉ là tôi không ghi số điện thoại của anh, vì tôi thuộc lòng dãy số của anh trong đầu. Vì hai nhà cách nhau không xa cha mẹ quyết định tới thẳng.
Mẹ tôi vẫn bị cao huyết áp, điểm này tôi không hề biết.
Hiện tại cái trán của bà có máu bầm, mỗi ngày muốn ngủ thật lâu, bác sĩ cũng không thể kết luận có di chứng hay không.
Tôi một ngày 24h đều ở bệnh viện không rời một bước. Người chung phòng bệnh nói cô bé này quá hiếu thuận rồi, tôi chỉ nắm tay mẹ không ngừng khóc. Tôi khóc vì lo cho an nguy của mẹ, khóc vì thái độ lãnh đạm của ba, tôi khóc vì sợ rằng về sau không thể nhìn thấy anh nữa.
Đúng vậy, cha của anh trở về, bắt anh tới bệnh viện thăm mẹ tôi. Nhưng hoa tương cùng giỏ trái cây các ngươi mang đến bị ba tôi ném ra ngoài.
Tôi nghe anh ở ngoài cửa cầu khẩn ba tôi : "Chú, để cho cháu nhìn Mạc Mạc đi, cháu thật thích cô ấy, từ nhỏ cháu đã rất thích cô ấy, cháu sẽ chiếu cố cố ấy thật tốt..."
Tôi lôi kéo mẹ khóc không ra tiếng sụt sùi, tôi dùng tay mẹ che tai mình lại. Tôi không thể mềm lòng, tôi không thể làm khiến ba mẹ thương tâm nữa.
Không biết làm mấy lần kiểm tra, tôi đối với thời gian đã mất đi khái niệm. Hoặc giả cũng không có bao lâu, nhưng thế giới của tôi vào phút chốc sụp đổ kia đã dừng lại. Một ngày nào đó anh bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng bệnh, đúng vậy, tôi không có nhìn thấy anh, nhưng là cảm giác được hơi thở của anh. Tôi quá mệt mỏi, tôi nằm ở bên giường mẹ, cho là mình nằm mơ.
Anh quỳ gối sau lưng tôi, đem tôi thật chặt ôm vào trong ngực, tựa đầu của tôi vào trong ngực anh, hơi thở xuyên thấu qua tóc. Tôi không dám giãy giụa, không dám hô hấp, chỉ sợ hơi có vang động anh liền giống như ảo ảnh biến mất không thấy.
Tôi nghe đến anh nói ba chữ ngọt ngào nhất, đem một tấm hình của anh nhét trong túi áo tôi.
Sau đó, anh thật biến mất không thấy.
Sau lần đó tôi chính là như vậy, mỗi lần nhớ tới anh thì trước hết đều nghĩ tới những việc liên quan tới anh, ví dụ như lúc anh vừa chuyển trường đến được mấy ngày, ở trong phòng học cũ kỹ trong hành lang, ngồi xếp bằng trên mặt đất đánh bài cùng một đám nam sinh. Tựa hồ chỉ có cách này, tôi mới có thể chứng thực độ chuẩn xác trí nhớ của mình, chứng minh anh thật đã tồn tại.
Tại sao phải như vậy đây? Anh là giấc mộng tôi muốn chạm vào nhưng lại không dám.
Tôi có rất nhiều hình của anh, đại hội thể dục thể thao, giao du, đều là tôi chụp lén. Chỉ có tấm này là khác biệt, nó là tự tay anh giao cho tôi. Là chính tay anh đem thứ quan trọng nhất giao cho tôi bảo quản.
Chúng tôi vừa mới bắt đầu yêu nhau, lại phải đối mặt với chia ly.
Ngày đó mưa rơi lộp bộp, ba mẹ một phen mất công tới trường học. Khi đó tôi không có điện thoại di động, vì vậy lục sổ tay của tôi gọi điện thoại hỏi từng nhà, hỏi cô bạn học cầm ô đưa tôi, liền dễ dàng đoán được tung tích của tôi. Chỉ là tôi không ghi số điện thoại của anh, vì tôi thuộc lòng dãy số của anh trong đầu. Vì hai nhà cách nhau không xa cha mẹ quyết định tới thẳng.
Mẹ tôi vẫn bị cao huyết áp, điểm này tôi không hề biết.
Hiện tại cái trán của bà có máu bầm, mỗi ngày muốn ngủ thật lâu, bác sĩ cũng không thể kết luận có di chứng hay không.
Tôi một ngày 24h đều ở bệnh viện không rời một bước. Người chung phòng bệnh nói cô bé này quá hiếu thuận rồi, tôi chỉ nắm tay mẹ không ngừng khóc. Tôi khóc vì lo cho an nguy của mẹ, khóc vì thái độ lãnh đạm của ba, tôi khóc vì sợ rằng về sau không thể nhìn thấy anh nữa.
Đúng vậy, cha của anh trở về, bắt anh tới bệnh viện thăm mẹ tôi. Nhưng hoa tương cùng giỏ trái cây các ngươi mang đến bị ba tôi ném ra ngoài.
Tôi nghe anh ở ngoài cửa cầu khẩn ba tôi : "Chú, để cho cháu nhìn Mạc Mạc đi, cháu thật thích cô ấy, từ nhỏ cháu đã rất thích cô ấy, cháu sẽ chiếu cố cố ấy thật tốt..."
Tôi lôi kéo mẹ khóc không ra tiếng sụt sùi, tôi dùng tay mẹ che tai mình lại. Tôi không thể mềm lòng, tôi không thể làm khiến ba mẹ thương tâm nữa.
Không biết làm mấy lần kiểm tra, tôi đối với thời gian đã mất đi khái niệm. Hoặc giả cũng không có bao lâu, nhưng thế giới của tôi vào phút chốc sụp đổ kia đã dừng lại. Một ngày nào đó anh bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng bệnh, đúng vậy, tôi không có nhìn thấy anh, nhưng là cảm giác được hơi thở của anh. Tôi quá mệt mỏi, tôi nằm ở bên giường mẹ, cho là mình nằm mơ.
Anh quỳ gối sau lưng tôi, đem tôi thật chặt ôm vào trong ngực, tựa đầu của tôi vào trong ngực anh, hơi thở xuyên thấu qua tóc. Tôi không dám giãy giụa, không dám hô hấp, chỉ sợ hơi có vang động anh liền giống như ảo ảnh biến mất không thấy.
Tôi nghe đến anh nói ba chữ ngọt ngào nhất, đem một tấm hình của anh nhét trong túi áo tôi.
Sau đó, anh thật biến mất không thấy.
Sau lần đó tôi chính là như vậy, mỗi lần nhớ tới anh thì trước hết đều nghĩ tới những việc liên quan tới anh, ví dụ như lúc anh vừa chuyển trường đến được mấy ngày, ở trong phòng học cũ kỹ trong hành lang, ngồi xếp bằng trên mặt đất đánh bài cùng một đám nam sinh. Tựa hồ chỉ có cách này, tôi mới có thể chứng thực độ chuẩn xác trí nhớ của mình, chứng minh anh thật đã tồn tại.
Tại sao phải như vậy đây? Anh là giấc mộng tôi muốn chạm vào nhưng lại không dám.
Tôi có rất nhiều hình của anh, đại hội thể dục thể thao, giao du, đều là tôi chụp lén. Chỉ có tấm này là khác biệt, nó là tự tay anh giao cho tôi. Là chính tay anh đem thứ quan trọng nhất giao cho tôi bảo quản.
Chúng tôi vừa mới bắt đầu yêu nhau, lại phải đối mặt với chia ly.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook