Chớ Đắc Tội Ông Chủ
-
Chương 1-3
Hắc Diệu Luân lười biếng nhíu mày lại, không thể tin được ngườii phụ nữ này lại hoàn toàn không vì mình giải thích, cho dù một câu nói hảo, cũng không có mà lặng lẽ mà tiếp nhận phê bình của anh?
Xem ra lão già kia thật sự là nhặt được báu vật, đầu năm nay vậy mà còn có thể tìm được người sẵn lòng chịu đựng oán trách như thế này, người phụ nữ này rất phối hợp diễn xuất với lão già kia.
Chỉ tiếc, anh thực sự đã thấy nhiều thủ đoạn đùa giỡn của lão già, nên thật xin lỗi người, bởi vì anh tuyệt đối không chịu phục tùng.
" Đừng nói tôi không có tình người, lần này coi như tôi cho cô một cơ hội, tiếp theo đánh tài liệu, mời cô cần phải đúng giờ đưa cho tôi." Anh lạnh lùng hà khắc trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh xuống cấp dưới, giọng nói cao ngạo nghiêm khắc không hề che dấu chán ghét và bài xích.
"Vâng" Cô nuốt xuống oan ức dưới đáy lòng, hơi hơi hạ thấp người xuống, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục gắng sức hoàn thành tài liệu.
Khoảng thời gian đánh bàn phím trôi qua rất nhanh, giữa trưa thì cô theo chỉ thị giúp anh sắp xếp việc ký kết ở khách sạn, bản thân bề bộn đến mức không có thời gian ăn cơm, uống nước, đi toilet.
Thật vất vả mới hoàn thành nhóm tài liệu thứ hai, cô nhìn đồng hồ, phát hiện vẫn còn 10 phút mới đến thời gian anh quy định, thế là cô không chút do dự cầm tài liệu lên đi tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, khẽ gõ cửa hai cái sau đó trực tiếp tiến vào —
Ơ? Không thấy tổng giám đốc đâu nữa?
Vừa rồi cô làm việc đến quên trời đất, nên không phát hiện anh ra khỏi phòng lúc nào.
Đem tài liệu đặt trên bàn làm việc của anh sau đó sắp xếp lại cho ngăn nắp, trong lòng cô đột nhiên buông lỏng, áp lực hồi lâu cùng nhu cầu sinh lí lập tức xuất hiện.
Cái bụng bị trống rỗng đói bụng có cảm giác tiến quân mạnh mẽ. cô lâu chưa ăn cơm thân thể có chút hư không, cả một ngày hầu như rãnh nhỏ không có nước chảy vào, cô quyết định trước tiên phải uống nước để bổ sung nước. Còn có, cô cũng cần một ly cà phê để tỉnh táo, giúp bản thân thuận lợi hoàn thành công việc kế tiếp.
Đầu bị choáng váng hoa mắt, cô đứng chênh vênh trở về phòng làm việc, vừa mới mở cửa, vẫn không rõ tình hình, cô lập tức bị tiếng kêu giận dữ tàn nhẫn truyền đến, trên trán đột nhiên đau đớn.
"Muốn làm cái quái gì vậy!" Hắc Diệu Luân không nghĩ nhiều, trực giác liền động thủ đẩy ra "vật" không đầu không đuôi trong ngực anh, đợi anh nhìn kỹ, mới phát hiện "vật" kia lại là thư ký của mình.
"A. . . . . " Cổ Thần Lạc trong nửa khắc còn không hết đau đớn để lấy lại tinh thần, hai tay cô ôm trán, có chút hoảng hốt ngẩng mặt lên, đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt đẹp trai nam tính hé ra lửa giận.
Hắc Diệu Luân thờ ơ nhìn cô chênh vênh mà lung lay hai cái, cho đến khi lưng dựa vào cửa mới đứng vững, chẳng qua là bộ dạng đáng thương yếu đuối muốn bất tỉnh này của cô, cũng không gợi lên ý niệm thương hương tiếc ngọc trong đầu anh.
" Sao vậy? Vội vã vào phòng làm việc của tôi tìm cái gì à?" Khóe miệng anh giương lên, trong giọng nói sắc bén lộ vẻ châm biếm.
May là anh đã sớm rời đi cái nhà họ Hắc to lớn nhưng không có chút ấm áp nào kia, nếu không người phụ nữ nhìn như đơn thuần trước mắt này, hiện tại rất có khả năng xâm nhập vào phòng ngủ của anh.
Lão già kia phong cách làm việc là để có thể đạt được mục đích không từ thủ đoạn, anh từ nhỏ đến lớn đã được lĩnh giáo, không chỉ có can thiệp việc học ở trường và công việc của anh, bây giờ ngay cả lão bà cũng muốn giúp anh trực tiếp thu phục đi?
Dù thế nào hắn cũng muốn nắm trong tay cuộc sống của con trai, mới có thể thỏa mãn?
Mà bản thân là con trai của hắn, hay là quân cờ?
Nghĩ đến đây, Hắc Diệu Luân đột nhiên cảm thấy một hồi chán ghét mãnh liệt, nhìn về phía Cổ Thần Lạc ánh mắt liền trở nên lạnh hơn.
Cổ Thần Lạc không hiểu ra sao mà ngẩng đầu lên, nhìn khí lạnh bức người quanh thân anh, miệng liền tự động có trách nhiệm bắt đầu báo cáo về tiến độ công tác, "Tài liệu đã hoàn hành, bởi vì ngài không có ở đây, cho nên tôi đem tài liệu đặt lên bàn." Dù đầu cô chóng mặt, nhưng khai báo về công việc chi tiết không một chút nào dám qua loa.
"Khéo như thế, tôi vừa mới đi nhà vệ sinh, cô đã tới rồi. Thời điểm cô đem tư liệu đi vào, cố tình chọn lúc tôi không ở vị trí, đúng không? Khóe miệng Hắc Diệu Luân nâng lên, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Anh buông mắt xuống, vừa vô tình lại chán ghét liếc nhìn "thư ký nằm vùng" vẻ mặt vô tội mờ mịt trước mắt.
Lão già bây giờ bị làm sao vậy, lại có thể chọn một người chỉ biết giả bộ đơn thuần cũng không phải phụ nữ thông minh có thể cùng anh tranh đấu, có phải là không muốn thắng lợi? Trong lòng suy nghĩ anh cười lạnh.
" Tôi. . . . .tôi không có chú ý tới. . . ." Cô ấp úng mở miệng giải thích, nhưng trong lòng thực ra mắng không biết mấy trăm lần.
Vừa rồi công việc của cô vô cùng bề bộn, làm gì có cái loại thời gian đi lưu ý anh đi vào đi ra. Cô thậm chí ngay cả thời gian cầm lấy cái chén uống một ngụm nước đền không có!
"không chú ý tới?" Anh dở khóc dở cười, không thể tin được cô có thể nói lý do sứt sẹo như thế?
Cô có phải nghĩ sai cái gì hay không? Chẳng lẽ nghĩ anh là cái loại công tử nhà giàu không có đầu óc, cuối cùng phải ngoan ngoãn nhảy vào cạm bẫy của cha?
"Thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, nếu tổng giám đốc không thích có người tự tiện tiến vào phòng làm việc của ngài, lần sau tôi nhất định chú ý." Cổ Thần Lạc nhanh chóng cúi đầu cam đoan, trong lòng âm thầm cầu nguyện đãi ngộ công tác như thế đừng trốn khỏi tay cô, cô thật sự, thật sự cần phần tiền lương này.
" Một câu 'thực xin lỗi' mà nghĩ để tôi tha thứ cho cô?" Không cho là đúng nhìn diễn xuất vẻ mặt lo lắng sợ hãi, anh đáy lòng tức giận dần dần tăng thêm. Anh từ trước đến nay ghét nhất bị phụ nữ làm bộ làm tịch, không nghĩ tới trước mắt liền có một người đứng trước mắt.
Một người có thái độ hăng hái, lại ngớ ngẩn đến mức ngày đầu tiên liền lộ ra dấu vết của người phụ nữ ngốc ngếch.
" Thật xin lỗi, nhưng tôi thật không phải là cố ý." Đầu cô cúi thấp hơn, trừ bỏ những lời này, cô hoàn toàn không biết mình nên nói cái gì.
"Cô khẳng định không phải cố ý?" Anh khóe miệng kéo theo chế nhạo, ngón trỏ tay trái thô lỗ nâng cằm cô, con ngươi sắc bén như ưng giống như muốn thăm dò vào sâu trong linh hồn của cô, tầm mắt cùng con ngươi kinh ngạc trừng lớn của cô đối nhau.
"Thật —" Khuôn mặt tuấn mỹ tới gần làm cho cô sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại, sợ bản thân nếu nói ra miệng, cách môi sẽ không cẩn thận gặp phải môi mỏng làm cho người ta mặt đỏ tim đập của anh.
Người đàn ông này thật sự là thật sự là quá mức anh tuấn.
Vừa rồi cô vội vàng ứng phó với bài xích của anh, cho nên không chú ý tới bề ngoài xuất sắc của anh, nhưng ưu thế bề ngoài còn không phảo là nguyên nhân khiến người ta nín thở, mà là cả người anh phát ra khí thế vương giả, đây quả thật chính là loại khí phách trời sinh làm cho phụ nữ hoa mắt si mê.
"Thật cái gì? Sao không nói tiếp?" Cảm giác cô dưới chưởng của mình đang cố hết sức lui về phía sau, anh không chút hoang mang chụp nhanh cái cằm trắng noãn của cô, cố ý không cho cô né tránh.
Anh từ từ mỉm cười hài lòng lộ ra sự lãnh lùng vô tình, cho là mình sắp bức bộ mặt thật của cô ra ngoài.
"Tổng giám đốc, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm." Kỳ thực cô không hiểu tại sao anh lại làm vậy với cô, điều này cảm thấy như ...... như thể đang chờ để nhìn thấy cô bối rối?
Cô đột nhiên nhớ tới buổi sáng ở phòng làm việc của tổng giám đốc thì anh đối với cô ấn tượng có bao nhiêu kém, tuy rằng không có nói rõ, nhưng giọng nói tràn ngập chán ghét cùng không vui, cô cũng có thể nghe ra, cho nên bây giờ hành động chẳng hiểu ra sao này của anh. . . . .là muốn làm bàn đạp để sa thải chức vị này của cô?
Cổ Thần Lạc phút chốc trừng lớn hai mắt. Sao có thể như vậy!
" Thật sự là ngoan cố." Hắc Diệu Luân cười, con ngươi đen nheo lại, tầm mắt đóng băng làm cho cô ngay cả hô hấp đều trở nên thật cẩn thận, nhưng mà con ngươi trong vắt của cô sáng lên, vẫn mơ hồ lộ ra một cỗ kiên quyết cùng bình tĩnh.
Sao lại quanh co vậy? Anh nhíu mày chán ghét.
"Cái gì?" Cổ Thần Lạc nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không hiểu tại sao tổng giám đốc đột nhiên nói một câu nhận xét không liên quan như vậy.
"Cô đã nhận được lợi ích gì từ cha tôi? Hay là. . . . . " Phần thưởng của cô chính là anh?
Anh nghiêng thân tới gần, làm cho thân hình to lớn của mình gần sát với cô, muốn lợi dụng ưu thế dáng người bẩm sinh để bức cô nhận tội.
Cổ Thần Lạc nặng nề thở hổn hển, cả người cơ mồ dính trên cửa gỗ đắt tiền.
Cô không hiểu, bản thân cố gắng muốn làm tốt phần công việc này, tại sao tổng giám đốc nhất định phải tận lực bức bách? Chẳng lẽ năng lực làm việc của cô thật sự rất kém sao?
Thân hình gần sát quá mức nhiễm phải hơi thở lẫn nhau, lúc này, một đôi mắt tràn ngập điều tra nghi ngờ, đang gắt gao nhìn một đôi mắt ủy khuất tràn đầy nước mắt vô tội.
"Tổng giám đốc, nếu ngài đối với một phần tài liệu của tôi không hài lòng, xin ngài trực tiếp sử đúng, tôi có thể hướng ngài cam đoan, sai lầm giống nhau tuyệt không xuất hiện lần thứ hai, nếu không. . . . ." Cô hít sâu một hơi, bản thân do dự có nên nói hay không.
"Nếu không như thế nào?" Anh hừ hạnh một tiếng, yên tâm chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.
Cô khó khăn nuốt nước miếng, nhịn đau mà hứa hẹn, "Tôi sẽ tự động từ chức."
Cô biết, nếu không nói hết, vị tổng giám đốc trước mặt này nhìn cô hết sức khó chịu, nói không chừng bây giờ sẽ trực tiếp bảo cô chạy về phòng thư ký đi.
"Tốt." Vẻ mặt anh sâu a khó hiểu, khóe miệng hài lòng giương lên nụ cười lạnh, đứng thẳng lên lui ra sau, thu hồi lạo dáng vẻ bá đạo.
Anh sẽ làm cô biết khó mà lui, hơn nữa cả lão già bụng dạ khó lường cũng sẽ thu thập hết.
Cuối cùng anh thu tay lại, không những không làm thần kinh Cổ Thần Lạc giảm bớt áp lực, trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện ra nụ cười quỷ quyệt, ngược lại làm thần kinh cô không tự chủ được căng thẳng, bày thế trận chờ quân địch.
"Cho nên, bây giờ tổng giám đốc hẳn là muốn cùng tôi nói chuyện sửa chữa tài liệu đi?" Đối mặt với cấp trên trước mắt tính tình khó có thể nắm lấy, cô quyết định mọi chuyện vẫn là xin ý kiến mới an toàn.
"Tài liệu thứ hai không phải cô vừa để trên bàn tôi sao?"
Anh thờ ơ liếc nhìn hình dáng cô cố gắng tích cực làm việc, hai gò má bởi vì bận rộn mà ửng hồng, bị oan ức lại cố nén rưng rưng nước mắt. . . . Đối mặt với cô nghiêm khắc như thế, anh ung dung thản nhiên mà mày lại gợi lên một chút thâm thúy, đáy lòng phát ra một tia hoang mang.
Nhưng rất nhanh, anh lập tức thu hồi tâm trạng, nhớ tới cô là người phụ nữ mà cha phái tới, có lẽ đây là biện pháp hay đối với cô.
Nếu cô nghĩchỉ có như vậy mà có thể hấp dẫn được anh, thì thật sự quá ngây thơ rồi, trên đời còn có mưu ma chước quỷ gì anh chưa thấy qua?
"Vâng, đã đúng giờ đặt lên bàn của ngài, chờ ngài phê duyệt." Cô cố ý từng chữ đều dùng tới cách gọi kính trọng, tuân thủ nghiêm ngặt chức vị thư ký, không dám, cũng không muốn có chút vượt qua khuôn phép.
Đối với cô mà nói, trước mắt không có chuyện gì quan trọng hơn công việc có tiền lương cao này.
" Tốt lắm, chờ tôi xem hết tập tài liệu thứ hai này xong sẽ gọi cô vào." Anh đem việc cô lay chuyển tâm trạng của mình cùng vẻ mặt chăm chỉ kia ném ra khỏi óc, chân dài vắt ngang, trong nháy mắt đã đi vào phòng làm việc.
"Dạ" Cô hơi hơi hạ thấp người, cung kính vì anh đóng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc
Xem ra lão già kia thật sự là nhặt được báu vật, đầu năm nay vậy mà còn có thể tìm được người sẵn lòng chịu đựng oán trách như thế này, người phụ nữ này rất phối hợp diễn xuất với lão già kia.
Chỉ tiếc, anh thực sự đã thấy nhiều thủ đoạn đùa giỡn của lão già, nên thật xin lỗi người, bởi vì anh tuyệt đối không chịu phục tùng.
" Đừng nói tôi không có tình người, lần này coi như tôi cho cô một cơ hội, tiếp theo đánh tài liệu, mời cô cần phải đúng giờ đưa cho tôi." Anh lạnh lùng hà khắc trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh xuống cấp dưới, giọng nói cao ngạo nghiêm khắc không hề che dấu chán ghét và bài xích.
"Vâng" Cô nuốt xuống oan ức dưới đáy lòng, hơi hơi hạ thấp người xuống, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục gắng sức hoàn thành tài liệu.
Khoảng thời gian đánh bàn phím trôi qua rất nhanh, giữa trưa thì cô theo chỉ thị giúp anh sắp xếp việc ký kết ở khách sạn, bản thân bề bộn đến mức không có thời gian ăn cơm, uống nước, đi toilet.
Thật vất vả mới hoàn thành nhóm tài liệu thứ hai, cô nhìn đồng hồ, phát hiện vẫn còn 10 phút mới đến thời gian anh quy định, thế là cô không chút do dự cầm tài liệu lên đi tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, khẽ gõ cửa hai cái sau đó trực tiếp tiến vào —
Ơ? Không thấy tổng giám đốc đâu nữa?
Vừa rồi cô làm việc đến quên trời đất, nên không phát hiện anh ra khỏi phòng lúc nào.
Đem tài liệu đặt trên bàn làm việc của anh sau đó sắp xếp lại cho ngăn nắp, trong lòng cô đột nhiên buông lỏng, áp lực hồi lâu cùng nhu cầu sinh lí lập tức xuất hiện.
Cái bụng bị trống rỗng đói bụng có cảm giác tiến quân mạnh mẽ. cô lâu chưa ăn cơm thân thể có chút hư không, cả một ngày hầu như rãnh nhỏ không có nước chảy vào, cô quyết định trước tiên phải uống nước để bổ sung nước. Còn có, cô cũng cần một ly cà phê để tỉnh táo, giúp bản thân thuận lợi hoàn thành công việc kế tiếp.
Đầu bị choáng váng hoa mắt, cô đứng chênh vênh trở về phòng làm việc, vừa mới mở cửa, vẫn không rõ tình hình, cô lập tức bị tiếng kêu giận dữ tàn nhẫn truyền đến, trên trán đột nhiên đau đớn.
"Muốn làm cái quái gì vậy!" Hắc Diệu Luân không nghĩ nhiều, trực giác liền động thủ đẩy ra "vật" không đầu không đuôi trong ngực anh, đợi anh nhìn kỹ, mới phát hiện "vật" kia lại là thư ký của mình.
"A. . . . . " Cổ Thần Lạc trong nửa khắc còn không hết đau đớn để lấy lại tinh thần, hai tay cô ôm trán, có chút hoảng hốt ngẩng mặt lên, đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt đẹp trai nam tính hé ra lửa giận.
Hắc Diệu Luân thờ ơ nhìn cô chênh vênh mà lung lay hai cái, cho đến khi lưng dựa vào cửa mới đứng vững, chẳng qua là bộ dạng đáng thương yếu đuối muốn bất tỉnh này của cô, cũng không gợi lên ý niệm thương hương tiếc ngọc trong đầu anh.
" Sao vậy? Vội vã vào phòng làm việc của tôi tìm cái gì à?" Khóe miệng anh giương lên, trong giọng nói sắc bén lộ vẻ châm biếm.
May là anh đã sớm rời đi cái nhà họ Hắc to lớn nhưng không có chút ấm áp nào kia, nếu không người phụ nữ nhìn như đơn thuần trước mắt này, hiện tại rất có khả năng xâm nhập vào phòng ngủ của anh.
Lão già kia phong cách làm việc là để có thể đạt được mục đích không từ thủ đoạn, anh từ nhỏ đến lớn đã được lĩnh giáo, không chỉ có can thiệp việc học ở trường và công việc của anh, bây giờ ngay cả lão bà cũng muốn giúp anh trực tiếp thu phục đi?
Dù thế nào hắn cũng muốn nắm trong tay cuộc sống của con trai, mới có thể thỏa mãn?
Mà bản thân là con trai của hắn, hay là quân cờ?
Nghĩ đến đây, Hắc Diệu Luân đột nhiên cảm thấy một hồi chán ghét mãnh liệt, nhìn về phía Cổ Thần Lạc ánh mắt liền trở nên lạnh hơn.
Cổ Thần Lạc không hiểu ra sao mà ngẩng đầu lên, nhìn khí lạnh bức người quanh thân anh, miệng liền tự động có trách nhiệm bắt đầu báo cáo về tiến độ công tác, "Tài liệu đã hoàn hành, bởi vì ngài không có ở đây, cho nên tôi đem tài liệu đặt lên bàn." Dù đầu cô chóng mặt, nhưng khai báo về công việc chi tiết không một chút nào dám qua loa.
"Khéo như thế, tôi vừa mới đi nhà vệ sinh, cô đã tới rồi. Thời điểm cô đem tư liệu đi vào, cố tình chọn lúc tôi không ở vị trí, đúng không? Khóe miệng Hắc Diệu Luân nâng lên, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Anh buông mắt xuống, vừa vô tình lại chán ghét liếc nhìn "thư ký nằm vùng" vẻ mặt vô tội mờ mịt trước mắt.
Lão già bây giờ bị làm sao vậy, lại có thể chọn một người chỉ biết giả bộ đơn thuần cũng không phải phụ nữ thông minh có thể cùng anh tranh đấu, có phải là không muốn thắng lợi? Trong lòng suy nghĩ anh cười lạnh.
" Tôi. . . . .tôi không có chú ý tới. . . ." Cô ấp úng mở miệng giải thích, nhưng trong lòng thực ra mắng không biết mấy trăm lần.
Vừa rồi công việc của cô vô cùng bề bộn, làm gì có cái loại thời gian đi lưu ý anh đi vào đi ra. Cô thậm chí ngay cả thời gian cầm lấy cái chén uống một ngụm nước đền không có!
"không chú ý tới?" Anh dở khóc dở cười, không thể tin được cô có thể nói lý do sứt sẹo như thế?
Cô có phải nghĩ sai cái gì hay không? Chẳng lẽ nghĩ anh là cái loại công tử nhà giàu không có đầu óc, cuối cùng phải ngoan ngoãn nhảy vào cạm bẫy của cha?
"Thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, nếu tổng giám đốc không thích có người tự tiện tiến vào phòng làm việc của ngài, lần sau tôi nhất định chú ý." Cổ Thần Lạc nhanh chóng cúi đầu cam đoan, trong lòng âm thầm cầu nguyện đãi ngộ công tác như thế đừng trốn khỏi tay cô, cô thật sự, thật sự cần phần tiền lương này.
" Một câu 'thực xin lỗi' mà nghĩ để tôi tha thứ cho cô?" Không cho là đúng nhìn diễn xuất vẻ mặt lo lắng sợ hãi, anh đáy lòng tức giận dần dần tăng thêm. Anh từ trước đến nay ghét nhất bị phụ nữ làm bộ làm tịch, không nghĩ tới trước mắt liền có một người đứng trước mắt.
Một người có thái độ hăng hái, lại ngớ ngẩn đến mức ngày đầu tiên liền lộ ra dấu vết của người phụ nữ ngốc ngếch.
" Thật xin lỗi, nhưng tôi thật không phải là cố ý." Đầu cô cúi thấp hơn, trừ bỏ những lời này, cô hoàn toàn không biết mình nên nói cái gì.
"Cô khẳng định không phải cố ý?" Anh khóe miệng kéo theo chế nhạo, ngón trỏ tay trái thô lỗ nâng cằm cô, con ngươi sắc bén như ưng giống như muốn thăm dò vào sâu trong linh hồn của cô, tầm mắt cùng con ngươi kinh ngạc trừng lớn của cô đối nhau.
"Thật —" Khuôn mặt tuấn mỹ tới gần làm cho cô sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại, sợ bản thân nếu nói ra miệng, cách môi sẽ không cẩn thận gặp phải môi mỏng làm cho người ta mặt đỏ tim đập của anh.
Người đàn ông này thật sự là thật sự là quá mức anh tuấn.
Vừa rồi cô vội vàng ứng phó với bài xích của anh, cho nên không chú ý tới bề ngoài xuất sắc của anh, nhưng ưu thế bề ngoài còn không phảo là nguyên nhân khiến người ta nín thở, mà là cả người anh phát ra khí thế vương giả, đây quả thật chính là loại khí phách trời sinh làm cho phụ nữ hoa mắt si mê.
"Thật cái gì? Sao không nói tiếp?" Cảm giác cô dưới chưởng của mình đang cố hết sức lui về phía sau, anh không chút hoang mang chụp nhanh cái cằm trắng noãn của cô, cố ý không cho cô né tránh.
Anh từ từ mỉm cười hài lòng lộ ra sự lãnh lùng vô tình, cho là mình sắp bức bộ mặt thật của cô ra ngoài.
"Tổng giám đốc, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm." Kỳ thực cô không hiểu tại sao anh lại làm vậy với cô, điều này cảm thấy như ...... như thể đang chờ để nhìn thấy cô bối rối?
Cô đột nhiên nhớ tới buổi sáng ở phòng làm việc của tổng giám đốc thì anh đối với cô ấn tượng có bao nhiêu kém, tuy rằng không có nói rõ, nhưng giọng nói tràn ngập chán ghét cùng không vui, cô cũng có thể nghe ra, cho nên bây giờ hành động chẳng hiểu ra sao này của anh. . . . .là muốn làm bàn đạp để sa thải chức vị này của cô?
Cổ Thần Lạc phút chốc trừng lớn hai mắt. Sao có thể như vậy!
" Thật sự là ngoan cố." Hắc Diệu Luân cười, con ngươi đen nheo lại, tầm mắt đóng băng làm cho cô ngay cả hô hấp đều trở nên thật cẩn thận, nhưng mà con ngươi trong vắt của cô sáng lên, vẫn mơ hồ lộ ra một cỗ kiên quyết cùng bình tĩnh.
Sao lại quanh co vậy? Anh nhíu mày chán ghét.
"Cái gì?" Cổ Thần Lạc nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không hiểu tại sao tổng giám đốc đột nhiên nói một câu nhận xét không liên quan như vậy.
"Cô đã nhận được lợi ích gì từ cha tôi? Hay là. . . . . " Phần thưởng của cô chính là anh?
Anh nghiêng thân tới gần, làm cho thân hình to lớn của mình gần sát với cô, muốn lợi dụng ưu thế dáng người bẩm sinh để bức cô nhận tội.
Cổ Thần Lạc nặng nề thở hổn hển, cả người cơ mồ dính trên cửa gỗ đắt tiền.
Cô không hiểu, bản thân cố gắng muốn làm tốt phần công việc này, tại sao tổng giám đốc nhất định phải tận lực bức bách? Chẳng lẽ năng lực làm việc của cô thật sự rất kém sao?
Thân hình gần sát quá mức nhiễm phải hơi thở lẫn nhau, lúc này, một đôi mắt tràn ngập điều tra nghi ngờ, đang gắt gao nhìn một đôi mắt ủy khuất tràn đầy nước mắt vô tội.
"Tổng giám đốc, nếu ngài đối với một phần tài liệu của tôi không hài lòng, xin ngài trực tiếp sử đúng, tôi có thể hướng ngài cam đoan, sai lầm giống nhau tuyệt không xuất hiện lần thứ hai, nếu không. . . . ." Cô hít sâu một hơi, bản thân do dự có nên nói hay không.
"Nếu không như thế nào?" Anh hừ hạnh một tiếng, yên tâm chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.
Cô khó khăn nuốt nước miếng, nhịn đau mà hứa hẹn, "Tôi sẽ tự động từ chức."
Cô biết, nếu không nói hết, vị tổng giám đốc trước mặt này nhìn cô hết sức khó chịu, nói không chừng bây giờ sẽ trực tiếp bảo cô chạy về phòng thư ký đi.
"Tốt." Vẻ mặt anh sâu a khó hiểu, khóe miệng hài lòng giương lên nụ cười lạnh, đứng thẳng lên lui ra sau, thu hồi lạo dáng vẻ bá đạo.
Anh sẽ làm cô biết khó mà lui, hơn nữa cả lão già bụng dạ khó lường cũng sẽ thu thập hết.
Cuối cùng anh thu tay lại, không những không làm thần kinh Cổ Thần Lạc giảm bớt áp lực, trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện ra nụ cười quỷ quyệt, ngược lại làm thần kinh cô không tự chủ được căng thẳng, bày thế trận chờ quân địch.
"Cho nên, bây giờ tổng giám đốc hẳn là muốn cùng tôi nói chuyện sửa chữa tài liệu đi?" Đối mặt với cấp trên trước mắt tính tình khó có thể nắm lấy, cô quyết định mọi chuyện vẫn là xin ý kiến mới an toàn.
"Tài liệu thứ hai không phải cô vừa để trên bàn tôi sao?"
Anh thờ ơ liếc nhìn hình dáng cô cố gắng tích cực làm việc, hai gò má bởi vì bận rộn mà ửng hồng, bị oan ức lại cố nén rưng rưng nước mắt. . . . Đối mặt với cô nghiêm khắc như thế, anh ung dung thản nhiên mà mày lại gợi lên một chút thâm thúy, đáy lòng phát ra một tia hoang mang.
Nhưng rất nhanh, anh lập tức thu hồi tâm trạng, nhớ tới cô là người phụ nữ mà cha phái tới, có lẽ đây là biện pháp hay đối với cô.
Nếu cô nghĩchỉ có như vậy mà có thể hấp dẫn được anh, thì thật sự quá ngây thơ rồi, trên đời còn có mưu ma chước quỷ gì anh chưa thấy qua?
"Vâng, đã đúng giờ đặt lên bàn của ngài, chờ ngài phê duyệt." Cô cố ý từng chữ đều dùng tới cách gọi kính trọng, tuân thủ nghiêm ngặt chức vị thư ký, không dám, cũng không muốn có chút vượt qua khuôn phép.
Đối với cô mà nói, trước mắt không có chuyện gì quan trọng hơn công việc có tiền lương cao này.
" Tốt lắm, chờ tôi xem hết tập tài liệu thứ hai này xong sẽ gọi cô vào." Anh đem việc cô lay chuyển tâm trạng của mình cùng vẻ mặt chăm chỉ kia ném ra khỏi óc, chân dài vắt ngang, trong nháy mắt đã đi vào phòng làm việc.
"Dạ" Cô hơi hơi hạ thấp người, cung kính vì anh đóng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook