Chớ Cười Ta Hồ Vi
Quyển 2 - Chương 13

Một khi tin tức Tô Tô theo Trụ vương hồi Triều Ca truyền ra, quả nhiên khiến cho sóng to gió lớn.

Tô Hộ quả thực là vô cũng đau đớn, "Nghiệt nữ! Không phải đã nói với ngươi đừng để cho bệ hạ tái kiến ngươi! Ta chiến bại hòa đàm, ngươi liền đi theo bệ hạ hồi Triều Ca, ngoại nhân còn không cho rằng lão phu bán nữ nhi để cầu an!"

Tô Tô cũng không đáp lời, thần sắc sầu khổ yên lặng rơi lệ.

Tô phu nhân vừa nhìn thấy nàng như thế tâm đau ôm lấy Tô Tô quay đầu quát Tô Hộ, "Chuyện này con ta cũng đâu mong muốn, phải nói lại, nếu nàng tiến Triều Ca, chẳng phải ngươi cũng được ưu đãi rất nhiều."

Tô Hộ thanh âm nhỏ xíu, ngượng ngùng nói. "Phu nhân, ta không phải đang cùng nữ nhi đàm luận sao."

"Nơi nào là thảo luận!" Tô phu nhân nhỏ xinh vươn ngọc thủ dùng lực đánh vào ngực Tô Hộ cao lớn uy vũ, "Chính ngươi đã nói, nếu con ta vào cung, thứ nhất, con ta thụ cung đình sủng, hưởng thụ tiêu phòng quý, quan cư quốc thích, thực lộc ngàn chung. Thứ hai. Ký châu ta bình yên, bá tánh an cư. Thứ ba. dân chúng ta vượt qua nỗi khổ bùn lầy đen tối, không còn phải đầu quân giết chóc thê thảm. Ngươi còn có gì bất mãn!"

Tô Hộ xin khoan dung, "Phu nhân, không có, ta không có bất mãn."

Tô phu nhân đang phẫn nộ cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, mới miễn cưỡng buông tha.

Tô Tô ở phía sau Tô phu nhân nhẹ nhàng kéo kéo góc áo nàng, "Nương…"

Tô phu nhân nhanh chóng biến sắc, quay đầu tâm đau sủng ái ôm Tô Tô, "Con ta, có chuyện gì hãy nói với nương, nương sẽ vì ngươi nghĩ biện pháp."

Tô Tô nói, "Lần này đường xá xa xôi, ta... ta không muốn chia lìa nương."

Tô phu nhân nói, "Con đừng buồn phiền, nương sẽ phái thị nhân tâm đắc, một đường hộ ngươi. Nếu ngươi ở trong cung có chuyện gì quan trọng, cứ nhờ thị nhân bẩm báo, nương chắc chắn khuynh lực giúp ngươi."

Câu này nghĩa là nói sau khi nàng nhập Triều Ca, phía sau có một đám ám vệ bảo hộ nàng chu đáo, khi vào cung, còn có thể vì nàng truyền lại tin tức? Tô Tô trong lòng mừng thầm, quả nhiên hướng Tô phu nhân xin giúp đỡ rất đúng, nếu không sau này Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà không có ở đó, nàng cũng không phải chân chính yêu quái, nhược gây ra rủi ro, cái mạng nhỏ này của nàng quả thật phải chôn ở nơi này.

Nói lui, Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà khẳng định là sẽ không trợ cho nàng trốn đi, hiện tại nàng đã có ám vệ của riêng mình, đã có bảo đảm hơn rất nhiều.

Cách ngày, Tô Tô rưng rưng từ biệt, Tô phu nhân khó mà dứt bỏ, ôm Tô Tô thật lâu, khóc lóc không ngừng, thị nữ tả hữu phải chịu khổ khuyên bảo nàng nhập phủ.

Tô gia một đường thúc ngựa hộ tống, thẳng tống xuất năm dặm, mới đánh ngựa trở về.

Tô Tô nhìn phương hướng Tô phủ, thật lâu sau yên lặng không nói gì.

"Nhớ nhà?" Nương theo sau tiếng ho khan một âm thanh áp lực vang tới, Đế Tân vén rèm lên, hắn đang nửa nằm nửa ngồi.

Vừa ra khỏi địa giới Ký châu, Đế Tân sắc mặt liền chuyển sang trắng như tờ giấy, lập tức tiến vào trong xe ngựa.

Trong xe ngựa cực kỳ rộng rãi, còn có đặt giường, bàn, cái đáy đều được cố định chặt chẽ tại toa xe, một bức rèm thật dày trên nóc xe ngựa rũ xuống.

Nàng đã nghĩ Đế Tân an bày cho nàng một cái xe ngựa xa hoa như vậy, Tô Tô nhục chí ngồi xổm một góc vẽ nấm, nguyên lai xe ngựa này căn bản chính là chuẩn bị cho Trụ vương, nàng chẳng qua chỉ là một con đỉa ăn theo.

Lại quay đầu nhìn sắc mặt không có chút máu của Đế Tân, thấy hắn quả thật bệnh cũng không nhẹ, trước đó là do hắn cố cường chống để ra vẻ trước đối thủ, hiện tại đã ra khỏi địa giới Ký châu, hắn mới yên tâm tiến vào nghi ngơi.

"Ngươi là lần đầu tiên rời nhà đi." Hoàng Phi Hổ dang chân trên ghế nhìn thiếu nữ vẫn luôn cúi đầu, trầm mặc không nói.

Thiếu nữ do dự một chút, chậm chạp gật gật đầu.

Tưởng thiếu nữ sợ gặp người lạ, hắn nói tiếp, "Ngươi không cần lo lắng, sau khi vào cung muội muội Hoàng phi của ta sẽ chiếu cố ngươi. Nàng cá tính ngay thẳng hào sảng. rất hảo chung sống."

Tô Tô chỉ "Ồ" một tiếng, tận chức tiếp tục làm bình hoa mỹ nhân, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ không nói.

Đế Tân hướng nàng vẫy tay, "Qua đây, rót nước cho ta."

Thiếu nữ ngẩng nhanh đầu nhìn hắn một cái, chậm như rùa bò đi đến bên cạnh hắn, châm một chén nước rồi duỗi thẳng tay cách xa xa đưa cho hắn.

Lần đầu nhìn thấy một nữ tử cố sức lẩn tránh hắn như vậy, Đế Tân cũng không khỏi muốn tự vỗ mặt mình, dạo này bộ mặt hắn trở nên dữ tợn lắm sao?

Hoàng Phi Hổ cười nói, "Đát Kỷ, ngươi cần phải luyện lá gan lớn hơn một chút." Như vậy khiếp đảm, sau khi tiến cung làm thế nào thống ngự cung nhân dưới trướng.

Thiếu nữ không có trả lời câu nói của hắn, chỉ ngập ngừng nói, "Các ngươi gọi ta Tô Tô là được rồi."

Hoàng Phi Hổ chỉ cho rằng nàng tuổi nhỏ không biết thế sự, nàng đã sắp sửa vào cung, thân là đế vương tần phi, ngoại nhân tự nhiên không thể như vậy thân mật gọi nàng. Hắn cũng theo ý nàng gật gật đầu, đè xuống không nhắc tới.

Đế Tân thản nhiên nói, "Tô Tô, sau khi hồi Triều Ca ta sẽ gọi một cung nhân đến giáo dục cung quy cho ngươi."

Tô Tô khổ mặt, còn muốn học?! Nàng cảm thấy muốn hỏng thật rồi, kỳ thật nàng xuyên qua tới nơi này mục đích chân chính là chỉ để học thôi sao?

Không nên không nên, phải nhanh nhanh nhượng Trụ vương chán ghét nàng.

Quân đội lên đường một ngày, chạng vạng tối, dừng lại trước rừng cây biên giới cách n châu không xa, các nô lệ bắt đầu hạ trại đốt lửa nấu ăn, Tô Tô đi theo đoàn người Đế Tân xuống xe, không hề báo động trước, trong đầu đột nhiên truyền tới giọng nói của Mị Hỉ—

"Ra."

Thanh âm của hắn rất mơ hồ, phảng phất mỏng manh yếu ớt mông lung tạp âm, Tô Tô thở sâu, chậm rì rì dạo đến trước mặt Đế Tân, kiều kiều khiếp khiếp nói, "Ta... Ta có sự muốn đi một chút..."

Đế Tân cúi đầu nhìn xuống vẻ mặt khẩn trương như sắp phát khóc của thiếu nữ, "Đi làm cái gì?"

Nàng lắp ba lắp bắp thẹn quẫn nói, "Ta... hôm nay ăn đồ ăn hơi nhiều, nghĩ, nghĩ đi..." Thanh âm phía sau nhỏ xuống hết cỡ cái gì cũng không nghe thấy.

Hoàng Phi Hổ tự nhiên biết rõ nàng muốn nói chính là cái gì, không khỏi buồn cười, xem ra nàng đã nhẫn rất lâu, nếu như quân đội không phải dừng lại hạ trại, còn thực không biết rõ nàng phải hay không tiếp tục nhẫn nại đi xuống.

Đế Tân chỉ phất phất tay, nhận lời nàng.

Tô Tô xoay người đi tới một góc sâu trong rừng rậm, lúc đi ngang qua Vân Trọng, con mắt thứ ba trên trán hắn đột nhiên mở ra, chăm chú nhìn nàng, làm nàng có cảm giác sởn tóc gáy.

Muốn bĩnh tĩnh tiếp thu dị tượng này, quả nhiên vẫn là trong lòng có chướng ngại a. Tô Tô đưa lưng về phía hắn đầu cũng không hồi tránh ra...

Thời gian khẩn cấp, vừa ly khai phạm vi tầm mắt mọi người nàng liền bước nhanh, chạy như điên đến một chỗ yên lặng, thân ảnh Mị Hỉ tùy theo mịt mờ mờ mịt hiện ra tới.

"Mị Hỉ, Ngọc tỳ bà đâu?"

"Nàng đi trước dẫn dắt sự chú ý của Văn Trọng, hắn tựa hồ đã dán mắt vào ngươi. Hắn là đồ tôn của Thông Thiên giáo chủ hạ phàm, chính là địa tiên, không dễ đối phó. Tránh cọp không hổ mặt nào, khoảng thời gian này chúng ta không thể thường xuyên gặp mặt. Nếu có tin tức gì mới, chúng ta sẽ tới thông tri cho ngươi."

Tô Tô nghe vậy lo lắng nói, "Nếu đạo hạnh hắn có chút thâm hậu, có phải liếc mắt một cái liền có thể xem ra nguyên hình của ta?" Xong rồi, với hình dạng hiện tại nói nàng không phải yêu căn bản không có ai tin tưởng.

Mị Hỉ dưới con mắt chờ đợi của Tô Tô dĩ nhiên gật gật đầu, "Hắn đương nhiên có mơ hồ phát giác, nhưng ngươi không cần lo lắng, thân thể ngươi trừ bỏ yêu khí của ta và Ngọc tỳ bà, ngươi còn chưa có tu luyện được yêu khí của chính mình, pháp bảo trừ yêu của hắn tự nhiên không phải sử dụng đến, cũng không thể nào chứng thật ngươi là yêu. Nhưng thật ra ngươi nên thừa dịp yêu lực chính mình khôi phục trước hết đem hắn giết chết

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 17 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-17.html#ixzz2YbvzMtVx

hoặc là giam cầm, đoạn thời gian này, tài ba dị sĩ trên Côn Luân tiên sơn cũng bắt đầu xuống núi vào đời, nếu lỡ thân phận hồ yêu của ngươi bị xé toạc, đến lúc đó tất nhiên khó thoát khỏi cái chết."

Tô Tô uất ức nói, "Ta biết rõ nên làm như thế nào."

"Vậy thì tốt. Hôm nay cứ như vậy đi, thời gian cấp bách trước dừng lại ở đây." Mị Hỉ từ trong tay áo đưa cho nàng mấy mảnh linh vũ, "Ngày sau ngươi có vấn đề gì liền nói với linh vũ của ta, thì ta sẽ giúp ngươi."

Tô Tô tiếp nhận linh vũ của hắn, kinh ngạc nói. "Ngươi thế nào rút nhiều như vậy? Về sau lông có thể hay không trọc mất?"

Mị Hỉ: "…"

"Khụ, đừng trừng ta hung ác như vậy, ta chỉ là quan tâm tới ngươi."

"Ngươi trước tự lo cho chính mình đi!" Mị Hỉ xấu hổ giận dữ hét, tuyệt đối không thừa nhận mới vừa rồi trong nháy mắt hắn có ý nghĩ muốn biến hồi nguyên hình kiểm soát một chút = =!

Tô Tô gật đầu, sau khi cất kỹ linh vũ liền nghĩ ly khai...

"Đợi một chút." Thiếu niên từ phía sau giữ chặt tay nàng, do dự một chút, thấp giọng nói, "Chính ngươi... hãy hết sức cẩn thận."

"Ta biết." Tô Tô nở nụ cười nhìn hắn. "Ngươi và Ngọc tỳ bà cũng phải hết sức cẩn thận."

"Ừ…"

Sau khi đi ra khỏi khu rừng rậm, Tô Tô âm thầm thở dài, hiện tại chỉ có một mình nàng đơn độc chiến đấu, nên hăng hái nỗ lực cố lên...

"Yêu nghiệt!"

Một cây trường tiên như giao long lặng yên không một tiếng động quất lấy eo nàng, "Còn không hiện hình nhận lấy cái chết!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương