Chớ Cười Ta Hồ Vi
-
Quyển 1 - Chương 5
Hiệu ứng danh nhân đúng là phi thường cường đại, sau này khi Đát Kỷ nổi danh thiên hạ, ngay cả nước hoa của nàng cũng được vinh danh là hương trung
thánh phẩm. Nhất thời tranh mua không còn, cung không đủ cầu.
Hậu nhân có thi ca ngợi: "Ngô địa xuân hàn hoa liệm vãn, bắc quy nhất lộ trích hương lai."
Quyển «Tập tục thiên hồ» có bài thi «Đồ my lộ» viết rằng: "Quỳnh Dao trong suốt, thơm Tập Nhân, nhược cam lộ yên, di nữ lấy trạch thể ngấy phát, hương vị kinh nguyệt bất diệt." *đừng ai hói mềnh câu này nghĩa là gì, mềnh ngậm hột thị rồi, =*
Có người hiểu chuyện hỏi Tô Tô: "Năm đó trong ngàn vạn chủng loại hương hoa, trong đông đảo biển hoa, vì sao ngươi lại chọn mùi hương này?"
Tô Tô dịu dàng mỉm cười, "Có lẽ là có một loại cảm ứng kỳ lạ , chỉ dẫn ta lựa chọn nó."
Kỳ thật chân tướng là lúc đó nàng chỉ nhìn thôi đã hoa cả mắt, còn sức lực đâu mà phân biệt được cái nào với cái
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 7 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-7.html#ixzz2YbtEAldO
nào, chỉ vì lúc đó Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ liên tục thúc giục nàng, nàng mới tùy tay cầm lấy một cái bình sứ gần nhất mà thôi. = =!
Nếu như muốn hỏi Tô Tô, trong khi tu luyện, ấn tượng sâu đậm nhất của nàng là gì?
Tô Tô nhất định hồi đáp, "Phép tu lột da!"
Cách một ngày sau khi Tô Tô chọn nước hoa, một cỗ đau đớn như bị vô số kim đâm làm nàng bừng tỉnh, mở mắt ra, nàng phát ra một tiếng thét chói tai cao vút!
Tình huống này, một nữ nhân bình thường làm sao chịu nổi.
Rõ ràng đêm qua là nàng nằm trên giường an ổn nhập mộng, ai ngờ ngày hôm sau tỉnh lại, nàng tại phát hiện nàng đang ngâm thân trong một cái ao, trên người có vô số tiểu ngư to bằng ngón cái màu chàm…..
Tiểu ngư đầu hình tam giác, thân thể linh hoạt như thoi đưa du động, vây đuôi màu tím uyển chuyển, rất là khả ái. Đương nhiên, nếu là ở trong trường hợp khác Tô Tô nhất định dành thời gian ngồi ngắm nó, nhưng giờ phút này toàn thân bị bầy cá vây quanh gặm gặm, Tô Tô thật sự rất khó bảo trì lý trí.
Mị Hỉ lười nhát ngáp một cái, "Trước khi xong, hãy ngoan ngoãn nằm ở đó cho tiểu ngư bào một hồi."
Tô Tô đau đến thở không nổi, nỗ lực nghĩ muốn đi lên bờ, "Cái này không phải bào, này quả thực chính là nhượng ta cho cá ăn!"
"Không sai a, chính là nhượng ngươi cho cá ăn." Mị Hỉ thản nhiên nói, "Hiện tại tụi nó còn chưa có ăn no."
"Ăn?!" Tô Tô nỗ lực dằn nén, nhỏ giọng nói, "Ngươi nói khiến chúng nó... ăn ta? Nhưng lại không được phản kháng ngoan ngoãn để cho chúng nó ăn?"
"Chờ da chết da khô da biến chất trên người đã được ăn sạch sẽ, lúc đó ngươi liền có thể đi lên." Mị Hỉ nói, "Hiện tại ngươi không nên cử động, ta chẳng hề nghĩ dựa vào bạo lực bắt ngươi thuận theo ngâm thân một ngày trong hồ. Đừng xem thường bầy cá này, nếu không có ta trấn thủ, chỉ sợ ngươi không đến một phút đồng hồ cũng đã bị ăn thành một khối xương trắng."
Tô Tô đang bò lên được một nửa nghe vậy ngượng ngùng bò trở về ao, "Đại khái còn muốn bào ta bao lâu nữa?" Thanh âm nàng càng ngày càng nhuyễn, "Thân thể thực... rất đau."
Ngọc tỳ bà tiếp lời, "Đại khái là một cái buổi sáng. Đừng lo lắng, sau đó sẽ dùng rong xanh chữa trị da cho ngươi. Khoảng thời gian nửa năm này, ngươi mỗi mười ngày bào một lần, cho đến khi cả người ngươi không còn một chỗ nào thô ráp, làn da non mềm mịn màng, trong suốt nhẵn mịn mới thôi." *mềnh khoái phương pháp này a*
Trong nháy mắt, mặt Tô Tô xanh lè.
Thế là, trong suốt nửa năm cứ mỗi mười ngày Tô Tô bị bào da một lần, da mới mọc ra chưa bao lâu đã bị bào tiếp, cứ như vậy, da thịt nàng càng ngày càng mẫn cảm, cơn đau đớn như kim châm đối với nàng mà nói là một cực hình đau khổ khó nhẫn.
Tô Tô không thể thở nổi, hồ ly tinh thật không phải để người làm a.
Thể thuật trong khi tu luyện, trừ bỏ loại trừ tì vết ở ngoài thân thể, còn phải rõ ràng nhận thức được ưu thế của chính mình, phải biết đem điểm nổi bật phô trương ra.
Ngọc tỳ bà bảo Tô Tô ngồi xuống bàn trang điểm, đem kính lúp ra soi trên mặt nàng, Tô Tô cũng phối hợp, hai mắt cụp xuống, thuận theo lời Ngọc tỳ bà.
Mị Hỉ ở một bên nhìn thấy nàng ngoan ngoãn cụp mắt, hình dạng hiền thục khiếp đảm, đột nhiên cảm giác hình dạng này của nàng giống như đang ẩn nhẫn chờ thời cơ mà động thủ, một khi thời cơ chín muồi không chừng lại quay đầu táp một họ một cái.
Ngọc tỳ bà lên tiếng, "Nhìn mặt mày ngươi, tuy rằng nhu hòa thuận mắt, lại cũng không phải thập phần kinh diễm a."
Tô Tô "Ồ" một tiếng, thực là thực xin lỗi a, ta chính là không có vẻ xinh đẹp yêu nghiệt như các ngươi a.
"Đôi mắt ngươi nếu dài thêm một chút nữa thì đẹp, chứ hiện tại thì hồn nhiên có thừa nhưng dễ thương lại không đủ, hồ ly Thanh Khâu không phải lấy mị thuật nổi tiếng, nếu không nhờ hình dạng và lỗ tai của ngươi, ta thực nghĩ phải kiểm tra lại lai lịch của ngươi."
Tô Tô lờ lời nói của Ngọc tỳ bà, chỉ hỏi, "Ngươi có đại phấn không?"
Ngọc tỳ bà nói, "Đại phấn thì có, ngươi muốn họa mi sao? Hình mi của ngươi cũng ổn mà."
"Không phải họa mi." Tô Tô nhận đại phấn từ tay Ngọc tỳ bà, từ trước nàng ngoạn Cosplay kỹ thuật hóa trang phải nói là bậc thầy, giờ phút này nàng cầm đại phấn, cẩn thận vẽ một đường dài ở mắt, cuối đuôi mắt lại dùng lực vẽ hếch lên. Trong nháy mắt cả khuôn mặt liền có thêm nhiều phần cảm giác yêu dã.
Ngọc tỳ bà tán thưởng nhìn nàng, "Nguyên lai đại phấn còn có cách dùng như vậy, nhìn cũng được lắm." Nàng tô đậm thêm một chút, "Như vậy rất bắt mắt so với ban đầu."
Tô Tô gật đầu.
"Đừng có gật như bửa củi thế kia, ngươi mới chỉ được về tạo hình chứ về thần thái thì chưa được. Cặp mắt và làn môi, ngươi phải nhấn mạnh hai điểm này." Ngọc tỳ bà ngừng một chút, rồi nói tiếp." Dung mạo của ngươi cũng không gọi là tuyệt sắc, nếu tạo hình quá mức sẽ phản tác dụng, ngược lại chú tâm làm nổi bật điểm chính, mới có thể nhấn mạnh lợi thế trời ban. Nhớ rõ, làn môi và hai gò má chỉ cần dùng màu hồng nhạt, ngược lại một đôi mắt đẹp có thế làm rạng rỡ khuôn mặt lên rất nhiều."
Tô Tô lẩm bẩm ghi nhớ, nhưng có một cái nghi vấn, đã giữ trong lòng rất lâu, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Ngọc tỳ bà thấy nàng như muốn nói lại thôi, tò mò hỏi, "Có vấn đề gì thì nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng với ta."
"Vậy... ta liền nói a." Tô Tô đang suy nghĩ nên sắp xếp lời nói như thế nào, Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ cũng không có nhiều kiên nhẫn, cứ luôn miệng thúc giục nàng. Vì thế Tô Tô liền nói thẳng. "Thành thật mà nói, Ngọc tỳ bà ngươi bất luận về hình thức hoặc về những thứ khác đều xuất sắc hơn ta, vì sao người lại muốn phí thời gian nửa năm khổ cực dạy dỗ ta, mà không phải ngươi tự mình đi?"
Mị Hỉ vừa nghe xong lời nàng nói, lập tức liền khống chế không nổi bật cười, "Ngọc tỳ bà, ha ha ha, quả nhiên nàng hỏi ngươi."
Tô Tô vẻ mặt không hiểu, "Đây là thế nào?"
Mị Hỉ nói, "Tô Tô, ngươi nghe danh tự Ngọc tỳ bà, phải biết rõ nàng là một yêu tinh ngọc thạch."
Tô Tô gật đầu.
"Ngọc thạch, ngọc thạch, ngươi còn chưa nghĩ minh bạch sao?" Mị Hỉ đột nhiên ái muội kề sát vào bên tai nàng, "Ngọc tỳ bà, tức là thạch nữ a."
Tô Tô: "…" Hóa đá ...
Ngọc tỳ bà liếc Mị Hỉ một cái, ném một cái gì đó cho nàng.
Nguyên Tô Tô tưởng rằng Ngọc tỳ bà đang giận lẫy, kết quả vừa nhìn thấy cái bình sứ trong tay, nhất thời có chút ngây người, "Ta đã có một bình nước hoa, ngươi không cần đưa thêm."
"Đây là lọ đặc biệt, để dành cho ngươi trước khi làm chuyện đó lấy ra sử dụng."
Tô Tô cúi đầu nhìn bình nước hoa trong tay, "Cái bình này là sử dụng ở..."
"Không sai." Ngọc tỳ bà hài hước nói, "Bảo trì hoa mai di động, về sau Trụ vương nếm mùi sẽ không thả ngươi ra được." *bó tay ,hoa mai di động? há há*
Tô Tô: "…"
Ngọc tỳ bà, tuy rằng ngươi là một tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng hào quang mỹ nhân vẫn là ngăn không được ngươi thốt lời thô tục a.
"Thẹn thùng?" Ngọc tỳ bà thấy Tô Tô cúi đầu không nói, cho rằng da mặt nàng mỏng, bèn trấn an, "Kỳ thật Trụ vương sẽ không bôi nhọ ngươi, bồi hắn vài năm kỳ thật cũng không tính khó chịu... Đúng rồi, ngươi muốn xem hình dạng hắn hay không?"
Tô Tô lập tức ngẩng đầu, dùng sức gật mạnh!
Mị Hỉ lập tức không tha buông ra lời giễu cợt, hắn đưa ngón tay khuấy nhẹ chậu nước trên không một chút,"Tô Tô, ngươi phải nắm kỹ cơ hội hiếm có này."
Tô Tô không thèm để ý hắn, chậm rì rì từng bước từng bước đi đến bên chậu nước...
Thật sự là hồi hộp a, nếu trước mắt xuất hiện một ông già trán hói, nàng không thể khẳng định chính mình sẽ không tan nát vỡ vụn a.
Ngọc tỳ bà một tay nhéo Mị Hỉ, xách hắn ra ngoài.
Tô Tô cố gắng tịnh tâm, hít một hơi sâu, trong chậu nước dần dần hiện ra một bóng người—
Hậu nhân có thi ca ngợi: "Ngô địa xuân hàn hoa liệm vãn, bắc quy nhất lộ trích hương lai."
Quyển «Tập tục thiên hồ» có bài thi «Đồ my lộ» viết rằng: "Quỳnh Dao trong suốt, thơm Tập Nhân, nhược cam lộ yên, di nữ lấy trạch thể ngấy phát, hương vị kinh nguyệt bất diệt." *đừng ai hói mềnh câu này nghĩa là gì, mềnh ngậm hột thị rồi, =*
Có người hiểu chuyện hỏi Tô Tô: "Năm đó trong ngàn vạn chủng loại hương hoa, trong đông đảo biển hoa, vì sao ngươi lại chọn mùi hương này?"
Tô Tô dịu dàng mỉm cười, "Có lẽ là có một loại cảm ứng kỳ lạ , chỉ dẫn ta lựa chọn nó."
Kỳ thật chân tướng là lúc đó nàng chỉ nhìn thôi đã hoa cả mắt, còn sức lực đâu mà phân biệt được cái nào với cái
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 7 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-7.html#ixzz2YbtEAldO
nào, chỉ vì lúc đó Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ liên tục thúc giục nàng, nàng mới tùy tay cầm lấy một cái bình sứ gần nhất mà thôi. = =!
Nếu như muốn hỏi Tô Tô, trong khi tu luyện, ấn tượng sâu đậm nhất của nàng là gì?
Tô Tô nhất định hồi đáp, "Phép tu lột da!"
Cách một ngày sau khi Tô Tô chọn nước hoa, một cỗ đau đớn như bị vô số kim đâm làm nàng bừng tỉnh, mở mắt ra, nàng phát ra một tiếng thét chói tai cao vút!
Tình huống này, một nữ nhân bình thường làm sao chịu nổi.
Rõ ràng đêm qua là nàng nằm trên giường an ổn nhập mộng, ai ngờ ngày hôm sau tỉnh lại, nàng tại phát hiện nàng đang ngâm thân trong một cái ao, trên người có vô số tiểu ngư to bằng ngón cái màu chàm…..
Tiểu ngư đầu hình tam giác, thân thể linh hoạt như thoi đưa du động, vây đuôi màu tím uyển chuyển, rất là khả ái. Đương nhiên, nếu là ở trong trường hợp khác Tô Tô nhất định dành thời gian ngồi ngắm nó, nhưng giờ phút này toàn thân bị bầy cá vây quanh gặm gặm, Tô Tô thật sự rất khó bảo trì lý trí.
Mị Hỉ lười nhát ngáp một cái, "Trước khi xong, hãy ngoan ngoãn nằm ở đó cho tiểu ngư bào một hồi."
Tô Tô đau đến thở không nổi, nỗ lực nghĩ muốn đi lên bờ, "Cái này không phải bào, này quả thực chính là nhượng ta cho cá ăn!"
"Không sai a, chính là nhượng ngươi cho cá ăn." Mị Hỉ thản nhiên nói, "Hiện tại tụi nó còn chưa có ăn no."
"Ăn?!" Tô Tô nỗ lực dằn nén, nhỏ giọng nói, "Ngươi nói khiến chúng nó... ăn ta? Nhưng lại không được phản kháng ngoan ngoãn để cho chúng nó ăn?"
"Chờ da chết da khô da biến chất trên người đã được ăn sạch sẽ, lúc đó ngươi liền có thể đi lên." Mị Hỉ nói, "Hiện tại ngươi không nên cử động, ta chẳng hề nghĩ dựa vào bạo lực bắt ngươi thuận theo ngâm thân một ngày trong hồ. Đừng xem thường bầy cá này, nếu không có ta trấn thủ, chỉ sợ ngươi không đến một phút đồng hồ cũng đã bị ăn thành một khối xương trắng."
Tô Tô đang bò lên được một nửa nghe vậy ngượng ngùng bò trở về ao, "Đại khái còn muốn bào ta bao lâu nữa?" Thanh âm nàng càng ngày càng nhuyễn, "Thân thể thực... rất đau."
Ngọc tỳ bà tiếp lời, "Đại khái là một cái buổi sáng. Đừng lo lắng, sau đó sẽ dùng rong xanh chữa trị da cho ngươi. Khoảng thời gian nửa năm này, ngươi mỗi mười ngày bào một lần, cho đến khi cả người ngươi không còn một chỗ nào thô ráp, làn da non mềm mịn màng, trong suốt nhẵn mịn mới thôi." *mềnh khoái phương pháp này a*
Trong nháy mắt, mặt Tô Tô xanh lè.
Thế là, trong suốt nửa năm cứ mỗi mười ngày Tô Tô bị bào da một lần, da mới mọc ra chưa bao lâu đã bị bào tiếp, cứ như vậy, da thịt nàng càng ngày càng mẫn cảm, cơn đau đớn như kim châm đối với nàng mà nói là một cực hình đau khổ khó nhẫn.
Tô Tô không thể thở nổi, hồ ly tinh thật không phải để người làm a.
Thể thuật trong khi tu luyện, trừ bỏ loại trừ tì vết ở ngoài thân thể, còn phải rõ ràng nhận thức được ưu thế của chính mình, phải biết đem điểm nổi bật phô trương ra.
Ngọc tỳ bà bảo Tô Tô ngồi xuống bàn trang điểm, đem kính lúp ra soi trên mặt nàng, Tô Tô cũng phối hợp, hai mắt cụp xuống, thuận theo lời Ngọc tỳ bà.
Mị Hỉ ở một bên nhìn thấy nàng ngoan ngoãn cụp mắt, hình dạng hiền thục khiếp đảm, đột nhiên cảm giác hình dạng này của nàng giống như đang ẩn nhẫn chờ thời cơ mà động thủ, một khi thời cơ chín muồi không chừng lại quay đầu táp một họ một cái.
Ngọc tỳ bà lên tiếng, "Nhìn mặt mày ngươi, tuy rằng nhu hòa thuận mắt, lại cũng không phải thập phần kinh diễm a."
Tô Tô "Ồ" một tiếng, thực là thực xin lỗi a, ta chính là không có vẻ xinh đẹp yêu nghiệt như các ngươi a.
"Đôi mắt ngươi nếu dài thêm một chút nữa thì đẹp, chứ hiện tại thì hồn nhiên có thừa nhưng dễ thương lại không đủ, hồ ly Thanh Khâu không phải lấy mị thuật nổi tiếng, nếu không nhờ hình dạng và lỗ tai của ngươi, ta thực nghĩ phải kiểm tra lại lai lịch của ngươi."
Tô Tô lờ lời nói của Ngọc tỳ bà, chỉ hỏi, "Ngươi có đại phấn không?"
Ngọc tỳ bà nói, "Đại phấn thì có, ngươi muốn họa mi sao? Hình mi của ngươi cũng ổn mà."
"Không phải họa mi." Tô Tô nhận đại phấn từ tay Ngọc tỳ bà, từ trước nàng ngoạn Cosplay kỹ thuật hóa trang phải nói là bậc thầy, giờ phút này nàng cầm đại phấn, cẩn thận vẽ một đường dài ở mắt, cuối đuôi mắt lại dùng lực vẽ hếch lên. Trong nháy mắt cả khuôn mặt liền có thêm nhiều phần cảm giác yêu dã.
Ngọc tỳ bà tán thưởng nhìn nàng, "Nguyên lai đại phấn còn có cách dùng như vậy, nhìn cũng được lắm." Nàng tô đậm thêm một chút, "Như vậy rất bắt mắt so với ban đầu."
Tô Tô gật đầu.
"Đừng có gật như bửa củi thế kia, ngươi mới chỉ được về tạo hình chứ về thần thái thì chưa được. Cặp mắt và làn môi, ngươi phải nhấn mạnh hai điểm này." Ngọc tỳ bà ngừng một chút, rồi nói tiếp." Dung mạo của ngươi cũng không gọi là tuyệt sắc, nếu tạo hình quá mức sẽ phản tác dụng, ngược lại chú tâm làm nổi bật điểm chính, mới có thể nhấn mạnh lợi thế trời ban. Nhớ rõ, làn môi và hai gò má chỉ cần dùng màu hồng nhạt, ngược lại một đôi mắt đẹp có thế làm rạng rỡ khuôn mặt lên rất nhiều."
Tô Tô lẩm bẩm ghi nhớ, nhưng có một cái nghi vấn, đã giữ trong lòng rất lâu, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Ngọc tỳ bà thấy nàng như muốn nói lại thôi, tò mò hỏi, "Có vấn đề gì thì nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng với ta."
"Vậy... ta liền nói a." Tô Tô đang suy nghĩ nên sắp xếp lời nói như thế nào, Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ cũng không có nhiều kiên nhẫn, cứ luôn miệng thúc giục nàng. Vì thế Tô Tô liền nói thẳng. "Thành thật mà nói, Ngọc tỳ bà ngươi bất luận về hình thức hoặc về những thứ khác đều xuất sắc hơn ta, vì sao người lại muốn phí thời gian nửa năm khổ cực dạy dỗ ta, mà không phải ngươi tự mình đi?"
Mị Hỉ vừa nghe xong lời nàng nói, lập tức liền khống chế không nổi bật cười, "Ngọc tỳ bà, ha ha ha, quả nhiên nàng hỏi ngươi."
Tô Tô vẻ mặt không hiểu, "Đây là thế nào?"
Mị Hỉ nói, "Tô Tô, ngươi nghe danh tự Ngọc tỳ bà, phải biết rõ nàng là một yêu tinh ngọc thạch."
Tô Tô gật đầu.
"Ngọc thạch, ngọc thạch, ngươi còn chưa nghĩ minh bạch sao?" Mị Hỉ đột nhiên ái muội kề sát vào bên tai nàng, "Ngọc tỳ bà, tức là thạch nữ a."
Tô Tô: "…" Hóa đá ...
Ngọc tỳ bà liếc Mị Hỉ một cái, ném một cái gì đó cho nàng.
Nguyên Tô Tô tưởng rằng Ngọc tỳ bà đang giận lẫy, kết quả vừa nhìn thấy cái bình sứ trong tay, nhất thời có chút ngây người, "Ta đã có một bình nước hoa, ngươi không cần đưa thêm."
"Đây là lọ đặc biệt, để dành cho ngươi trước khi làm chuyện đó lấy ra sử dụng."
Tô Tô cúi đầu nhìn bình nước hoa trong tay, "Cái bình này là sử dụng ở..."
"Không sai." Ngọc tỳ bà hài hước nói, "Bảo trì hoa mai di động, về sau Trụ vương nếm mùi sẽ không thả ngươi ra được." *bó tay ,hoa mai di động? há há*
Tô Tô: "…"
Ngọc tỳ bà, tuy rằng ngươi là một tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng hào quang mỹ nhân vẫn là ngăn không được ngươi thốt lời thô tục a.
"Thẹn thùng?" Ngọc tỳ bà thấy Tô Tô cúi đầu không nói, cho rằng da mặt nàng mỏng, bèn trấn an, "Kỳ thật Trụ vương sẽ không bôi nhọ ngươi, bồi hắn vài năm kỳ thật cũng không tính khó chịu... Đúng rồi, ngươi muốn xem hình dạng hắn hay không?"
Tô Tô lập tức ngẩng đầu, dùng sức gật mạnh!
Mị Hỉ lập tức không tha buông ra lời giễu cợt, hắn đưa ngón tay khuấy nhẹ chậu nước trên không một chút,"Tô Tô, ngươi phải nắm kỹ cơ hội hiếm có này."
Tô Tô không thèm để ý hắn, chậm rì rì từng bước từng bước đi đến bên chậu nước...
Thật sự là hồi hộp a, nếu trước mắt xuất hiện một ông già trán hói, nàng không thể khẳng định chính mình sẽ không tan nát vỡ vụn a.
Ngọc tỳ bà một tay nhéo Mị Hỉ, xách hắn ra ngoài.
Tô Tô cố gắng tịnh tâm, hít một hơi sâu, trong chậu nước dần dần hiện ra một bóng người—
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook