Cho Cô Bút Đấy Cô Viết Đi
-
Chương 1
Ánh trăng lờ mờ, gió lạnh rít gào.
Trên sa mạc mênh mông, một chiếc xe tải đang lao đi vun vút.
Thùng xe chở bảy tám người, ai nấy đều mệt mỏi, cơ thể lắc lư theo bánh xe xóc nảy.
Chuyến đi tìm kiếm nhu yếu phẩm lần này của bọn họ không may mắn, bất ngờ gặp phải sự tấn công của quái vật dị biến.
Sau một hồi chém giết, khó khăn lắm mới thoát thân.
Giờ đây, trên người họ đầy máu, ngay cả không khí xung quanh cũng nhuốm một mùi tanh ngọt thoảng qua.
Gió lạnh thấu xương khiến má Văn Vũ ngồi bên thành xe đau nhói.
Cô giật mình tỉnh táo, nhanh chóng dời mắt khỏi màu đỏ chói lọi, hung hăng véo mạnh vào đùi mình một cái——
Đau!
Hóa ra tất cả những điều trước mắt đều là thật.
Ngay vừa rồi, cô đã xuyên sách!
Nguyên nhân là do cô theo dõi một bộ truyện mạt thế vô hạn với bối cảnh tinh tế, tên là "Ta mang theo không gian tùy thân xưng bá mạt thế".
Nữ chính trong truyện là đóa sen trắng trọng sinh trở về, không lâu sau sẽ được tặng không gian tùy thân, sau đó từng bước từng bước leo lên đỉnh cao mạt thế, đồng thời cũng giành được sự ưu ái của nam chính bá đạo.
Bởi vì đóa sen trắng nắm trong tay vật tư, trên đường đi toàn hack map đánh boss, Văn Vũ đọc đến là sảng khoái vô cùng.
Trong khoảng thời gian đó, bất kỳ ai thắc mắc về logic của truyện, cô đều không chút do dự mà phản bác thay tác giả, sợ đối phương yếu đuối mà drop truyện.
Trùng hợp là cô có cùng tên với một nữ phụ ác độc, để lại lời bình tự giễu, những độc giả khác đều cười ha ha, khuyên cô nên đọc thuộc lòng toàn văn, cẩn thận xuyên sách.
Mọi người đều xem đó là trò đùa.
Theo như thiết lập trong truyện, ba tháng sẽ có một trận thiên tai, trận thiên tai thứ hai nhanh chóng ập đến.
Quái vật dị biến âm thầm tiến hóa, tấn công một căn cứ cứu viện gần đó.
Vô số anh hùng vì bảo vệ người dân sơ tán mà lần lượt hy sinh.
Văn Vũ cảm động đến mức suýt khóc, mong chờ đóa sen trắng lấy thuốc men và linh tuyền trong không gian tùy thân ra cứu người.
Chỉ là cô không ngờ, tác giả lại viết là đóa sen trắng lo lắng để lộ sự tồn tại của không gian tùy thân, nhất thời do dự đã bỏ lỡ thời cơ cứu người tốt nhất, dẫn đến việc căn cứ cứu viện không một ai sống sót.
Cô tức giận đến tột độ.
Hắc hóa tại chỗ .jpg
Văn Vũ lập tức chạy đến khu vực bình luận để phản đối——
Tên: Không Văn nhưng có thể Vũ.
Đánh giá: -2.
Bình luận: Đây là lần đầu tiên trong mười năm đọc truyện tôi cho điểm âm, tác giả à, sao cô lại thế này? Trước đó viết cũng hay, nữ chính cũng rất được yêu thích, tại sao chương này lại không cho cô ấy cứu người? Nhiều anh hùng như vậy nói chết là chết, họ còn trẻ như vậy, tim cô làm bằng đá sao? Nữ chính không yếu đuối không có nghĩa là lạnh lùng vô tình a!
Trả lời của tác giả: Có ẩn ý quan trọng, không tiện tiết lộ.
Lầu 1: Không phải, muốn chôn điềm báo thì cũng được, xin hãy nghĩ ra cách khác đi, viết như vậy quá tàn nhẫn, đó là căn cứ của đất nước, chuyên cứu những người dân bình thường, tại sao không giữ lại để cứu thêm người? Hơn nữa, tôi đề nghị cô để nữ chính sau khi cứu người, thì ở lại đó luôn, trong không gian của cô ấy có nhiều thứ tốt như vậy, vừa vặn có thể tận dụng hết, nếu không rau củ đều hỏng hết trên đất, còn có một điểm kỳ thực tôi nhịn mãi không nói, bộ này cái gì cũng tốt, chỉ là cái tên, tại sao nữ chính lại phải xưng bá một phương? Hợp tác với đất nước thì tốt biết bao, cô ấy cứ an tâm trồng trọt, các anh hùng yên tâm ra ngoài cứu người, quân dân đồng lòng vượt qua mạt thế, cô hiểu ý tôi chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook