Cho Anh Quá Khứ Của Em
Chương 91: Đến hô hấp cũng đau đớn

Diệp Cẩn vừa tới hiện trường tai nạn thì lập tức bị giới truyền thông vây quanh, Diệp Cẩn cố gắng thoát ra khỏi đám người, nhưng mấy người phóng viên nam kia dùng sức rất lớn níu cô lai, không cho cô cơ hội rời đi.

"Xin hỏi Diệp thị xảy ra chuyện như vậy. Làm tổng giám đốc, cô định xử lý như thế nào?"

"Nghe nói Diệp thị vẫn không có khởi sắc, xảy ra chuyện như vậy, tại sao Mục thị không phái người tới? Có phải Mục thị đã bỏ rơi Diệp thị hay không?"

"Nghe nói cô đã đắc tội với Mục tổng của Mục thị cho nên Diệp thị mới có thể rơi vào nông nỗi như hiện tại, tiến lùi đều khó, có phải như vậy hay không, cô hãy nói một chút đi."

"Về vấn đề của mọi người. Sau khi Diệp thị mở họp báo thì sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng, trước hết xin mọi người tránh ra một chút, tôi muốn đi xem xét tình huống bên trong."

Nhưng đám kí giả vẫn không chịu buông tha, đi theo cô, một nữ phóng viên am hiểu tin tức lá cái chạy đến trước mặt Diệp Cẩn, cao giọng nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao bạn trai trong tin đồn của cô, tổng giám đốc của Hải Lan không xuất hiện? Chẳng lẽ là đang ở cùng với Lâm Mạn Thanh, một bạn gái tin đồn khác của anh ta sao?"

Câu hỏi của phóng viên nữ đó hoàn toàn chọc giận Diệp Cẩn: “Công trường xảy ra tai nạn liên quan đến mạng người, là một người phóng viên, cô chỉ quan tâm đến những tin tức nhảm nhí kia sao? Nếu giới truyền thông vẫn cho đó là đúng thì thật sự khiến người dân cảm thấy thất vọng." 

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Cẩn vang lên, nhất thời đám phóng viên đang chờ xem náo nhiệt kia đều cảm thấy xấu hổ, rối rít lùi về phía sau.

Thấy đám phóng viên không hề quấn lấy cô nữa. Diệp Cẩn vội vàng chạy tới nơi xảy ra tai nạn, người phụ trách công trình nhìn thấy Diệp Cẩn thì lập tức chạy tới.

"Diệp tổng, cô tới rồi, mới vừa rồi người nhà của người bị nạn làm ầm ĩ đến lật trời đấy."

Diệp Cẩn nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?"

Người phụ trách thở dài nặng nề một tiếng, đầu đầy mồ hôi nói: "Vốn là rất thuận lợi nhưng ngay khi giàn giáo mới dựng được không bao lâu thì nghe có công nhân nói hình như giàn giáo mới nhỏ hơn giàn giáo quy định một chút, kiên quyết không chịu dùng, nhưng Cung tổng lại trấn an công nhân, nói rằng đây là giàn giáo đời mới của công ty vật liệu xây dựng Hoằng Thiêm, nhẹ hơn và dễ dàng thay đổi một cách linh hoạt. Ông ấy còn nói chất lượng của giàn giáo đã được các cơ quan có liên quan kiểm tra, tuyệt đối an toàn, nghĩ tới Cung tổng đã nói như vậy nên công nhân không do dự nữa, ai có thể ngờ chỉ trong mấy tiếng mà đã xảy ra thảm kịch như vậy."

"Cung Đức Bồi đang ở đâu?"

"Không biết, chúng tôi cũng không biết ông ấy đi vào lúc nào, Diệp tổng, mới vừa rồi đã có người tới kiểm tra, nói giàn giáo hoàn toàn không phù hợp với quy định, trọng lượng có thể chịu được cũng thấp hơn chuẩn ba lần."

Diệp Cẩn đã rõ ràng mọi chuyện, xem ra tai nạn này là do một tay Cung Đức Bồi thúc đẩy, chẳng qua tại sao ông ấy phải làm như vậy, ông ấy là người duy nhất cô tin cậy ở Diệp thị, tại sao lại đối xử với cô như vậy?.

Trong lúc Diệp Cẩn đau lòng, không lời nào có thể diễn tả được thì có mấy người mặc đồ công nhân, người đầy sát vọt tới.

Người phụ trách thấy vậy, lập tức gọi mấy người tới, kéo Diệp Cẩn ra phía sau, nhưng kia mấy dân công đó quá thô lỗ, kéo mấy người đang ngăn ở phía trước Diệp Cẩn ra.

"Cô chính là người phụ trách Diệp thị đúng không, đồ thương nhân gian ác vô lương tâm, cô trả lại em trai cho tôi."

Nói xong, một người phụ nữ trung niên lập tức kéo tóc Diệp Cẩn, dùng tay đánh vào người cô.

Diệp Cẩn bị đau, vừa phản kháng vừa quát: "Có nhân viên tử vong, tôi cũng rất đau khổ nhưng mà bà không thể làm như vậy được, mau buông tay ra."

Người phụ nữ kia xem lời nói của Diệp Cẩn như gió thoảng bên tai: “Nói cho cô biết, em trai tôi không thể chết vô ích được, hôm nay tôi muốn cô phải đền mạng, mấy người còn đứng đó làm gì, đánh cô ta cho tôi."

Mấy đàn ông tức giận đùng đùng vây quanh, người phụ trách lo lắng tiến lên cản lại thì bị mấy đàn ông kia đấm mấy cái.

Người phụ trách thấy chuyện không tốt nên nhanh chóng đi báo cảnh sát, trong lúc đó Diệp Cẩn không có ai giúp đỡ, bị mấy người đàn ông kia kéo tóc, không có cách nào tránh thoát được.

"Việc người thân của các vị mất mạng, xác thực Diệp thị có trách nhiệm, về phần bồi thường cho người thân như thế nào thì nhất định Diệp thị sẽ làm theo luật pháp, nhưng người thân của các vị không phải là do tôi giết chết, các vị đánh người là phạm pháp."

Người phụ nữ kia hừ lạnh: “Cho dù cô không đẩy em trai tôi xuống nhưng cũng bị mấy tên thương nhân gian ác như cô gián tiếp hại chết, hôm nay không đánh cô thì không thể xua đi được nổi oán hận trong lòng tôi."

Nhìn thấy có hỗn loạn xảy ra, đám phóng viên vội vàng chạy tới rồi dừng lại ở chỗ Diệp Cẩn đang nhếc nhác, mấy dân công thấy phóng viên xông tới thì nhất thời thả Diệp Cẩn ra.

"Hừ, hôm nay bỏ qua cho cô, nhưng chuyện này còn chưa xong đâu, tiền chúng tôi nhất định phải lấy, nhưng cho dù cô có làm tiếp thì nhất định sẽ không được chết tử tế, chúng ta đi, đừng để cho phóng viên viết linh tinh, cuối cùng làm mất sự đồng cảm."

Mặc dù không bị thương tích gì, nhưng Diệp Cẩn nhưng vẫn ngã trên mặt đất, không có một phóng viên nào tiến lên đỡ cô dậy, càng không có người nào tới hỏi thăm cô có sao hay không, Diệp Cẩn vô lực nằm trên mặt đất, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Lệ Dĩ Thần vừa mới xuống máy bay, liền nhận được điện thoại của Cố Diễn: “Alo, A Diễn, tìm mình có chuyện gì vậy?"

Bên đầu kia điện thoại, Cố Diễn hận không thể đấm một cú vào mặt Lệ Dĩ Thần: “Tên khốn kiếp, cậu đã chạy đi đâu vậy, rốt cuộc cũng biết nhận điện thoại rồi hả."

Lệ Dĩ Thần không hiểu tại sao Cố Diễn lại nổi giận: “Hải Lan ở nước Mĩ có chút chuyện khó giải quyết, cần xử lý ngay lập tức cho nên mấy ngày nay mình mới khóa di động, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Mình thật sự bị cậu làm cho tức chết rồi, Lệ Dĩ Thần, tại sao cậu có thể yên bỏ lại một mình Diệp Cẩn ở nơi này, câu có biết mấy ngày nay cô ấy đã trải qua cái gì không?"

Lời nói của Cố Diễn làm cho Lệ Dĩ Thần khẩn trương: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Kênh tài chính, tự cậu xem đi, Lệ Dĩ Thần, đừng trách mình không nhắc nhở ngươi, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, hừ." Nói xong, Cố Diễn liền thở hổn hển, cúp điện thoại.

Lệ Dĩ Thần ngồi ở phía sau xe Bentley, vội vàng lấy máy tính bảng từ trong túi ra, sau đó mở mạng bật kênh tài chính.

Anh không ngờ trong mười phút mà cả kênh tài chính đều là nhưng tin tức liên quan đến Diệp thị, nhưng điều làm cho anh không ngờ nhất chính là Diệp thị lại xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, đầu tiên là bởi vì tài chính của Diệp thị có nguy cơ nên bị bên cung ứng vật liệu hủy hợp đồng, rồi sau đó bởi vì công ty cung cấp vật liệu xây dựng mới dựng giàn giáo không đúng quy định dẫn tới hai công nhân chết, một bị thương, mới có mấy ngày ngắn ngủi, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Hiện tại Diệp Cẩn như thế nào? Đối mặt với vấn đề nghiêm trọng đột ngột xảy ra như vậy, cô sẽ xử lý chuyện này như thế nào?

Trong lúc Lệ Dĩ Thần càng lúc càng đứng ngồi không yên thì đột nhiên trên màn hình xuất hiện một đoạn video khiến hô hấp của anh đau đến mức ngừng lại, Diệp Cẩn bị người ta kéo tóc bắt nạt, bên cạnh hoàn toàn không có một người nào tiến lên giúp đỡ, vừa nghĩ tới những việc mà Diệp Cẩn đã phải trải qua, hô hấp cuar Lệ Dĩ Thần liền đau đớn, trong nháy mắt hối hận tự trách ập tới làm anh thương tích đầy mình.

Anh gọi điện thoại lần nữa nhưng vẫn không được, cho dù có gọi bao nhiêu lần thì Diệp Cẩn vẫn không nhận điện thoại của anh.

Lệ Dĩ Thần gấp đến độ đứng ngồi không yên, nói với tài xế: “Đến Diệp thị, nhanh lên."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương