Cho Anh Quá Khứ Của Em
-
Chương 76: Trả giá vô điều kiện
Editor: coki
Thời điểm Lâm Mạn Thanh xuất hiện tại phòng làm việc của Lệ Dĩ Thần, Lệ Dĩ Thần đang bận đến tối mày tối mặt: “Sao em lại tới đây?”
Lâm Mạn Thanh cười dịu dàng, sau đó lấy một cái máy ghi âm ra đưa cho Lệ Dĩ Thần: “Biết ngày hôm qua ngôi sao lớn Trình Khả Nhi qua đêm với ai trong khách sạn Hoàng Triều không?”
“Anh không có hứng thú.”
Lệ Dĩ Thần lạnh lùng nhưng Lâm Mạn Thanh vẫn rất bình tĩnh: “Vậy thì anh nghe đi, nghe thử một chút những lời nói ấy là của ai, còn nữa, nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ nhất định sẽ làm cho anh cảm thấy hứng thú.”
Rốt cuộc Lệ Dĩ Thần cũng ngẩng đầu lên, ấn nút mở, một giọng nam thô bỉ truyền ra khiến Lệ Dĩ Thần hơi cau mày lại: “Là cục trưởng Trương phụ trách đấu thầu hạng mục quảng trường thị chính.”
Lâm Mạn Thanh cười nói: “Nghe tiếp đi.”
Cục trưởng Trương nói với Trình Khả Nhi: “Bảo bối, anh đã đặt hàng chiếc xe lần trước mà em thích rồi đấy.”
“Ai nha, thân ái, anh thật là tốt, chẳng qua sao lại đột nhiên mua cho em, lúc trước anh còn nói dạo này không dư dả mà.”
“Ha ha, anh hả, gần đây anh nhận được một số tiền lớn, vốn định giao hạng mục quảng trường thị chính cho Lệ Dĩ Thần của Hải Lan, nhưng mà tên kia vẫn không chịu gặp mặt anh nói chuyện, không ngờ Mục Văn Khởi lại là một người ra tay rất hào phóng, một lần mà đã vung ra con số này, ha ha......”
Lệ Dĩ Thần không nghe tiếp đoạn nói chuyện phía sau nữa, tắt máy ghi âm nói: “Tuy nói cho Mục Văn Khởi tiến vào hạng mục là trong kế hoạch, nhưng không ngờ ông ta lại nóng lòng muốn đá anh ra ngoài như vậy, anh tuyệt đối không cho ông ta cơ hội này, tuy nói Hải Lan có bối cảnh ở nước ngoài nhưng xét về độ nổi tiếng so với các công ty kiến trúc uy tín lâu năm trong nước thì lại rất có hạn, nếu muốn nhanh chóng nổi tiếng thì chỉ có thể mượn danh tiếng chính phủ.”
“Cho nên đoạn ghi âm này của em rất có ích đúng không?”
Lệ Dĩ Thần cười với Lâm Mạn Thanh: “Không sai, rất có ích.”
“Vậy thì anh báo đáp em như thế nào đây?” Nói xong, Lâm Mạn Thanh đã bước đến trước mặt Lệ Dĩ Thần.
“Em muốn cái gì?”
“Về vật chất thì em không thiếu gì cả, em chỉ muốn anh mời em một bữa cơm thôi.”
Thấy Lệ Dĩ Thần đang do dự, Lâm Mạn Thanh dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lệ Dĩ Thần, nói tiếp: “Ngày mai là sinh nhật em.”
Lệ Dĩ Thần cũng cảm thấy mình vì Diệp Cẩn mà cố ý xa lánh em gái cùng nhau lớn lên thì có chút lạnh lùng: “Được rồi, tối mai đi, sau khi em xong việc thì anh sẽ đến đón em, nhưng mà......”
“Em hiểu, không thể để đám phóng viên bám đuôi.”
“Ừ, em biết là tốt rồi.”
Thấy mục đích đã đạt được, Lâm Mạn Thanh không tiếp tục dây dưa nữa, sau khi dặn dò Lệ Dĩ Thần phải nhớ về thăm cô thì liền rời đi.
Lâm Mạn Thanh rời khỏi chưa được bao lâu thì Diệp Cẩn gọi điện thoại tới, tâm tình Lệ Dĩ Thần không tệ, bắt máy: “Ăn cơm chưa?”
“Rồi, anh ăn chưa? Tần Mục nói anh luôn bận rộn nên hay bỏ bữa trưa, vậy là không được đâu.”
“Đã ăn rồi, không tin thì em hỏi Tần Mục đi.”
“Hừ, anh và Tần Mục là một ruột, em có thể hỏi được cái gì, chẳng qua đây chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ cần anh ta không giúp đỡ anh giấu em mấy chuyện xấu khác là được.”
“Chuyện xấu khác?”
Diệp Cẩn cười như không cười nói: “Ví dụ như hẹn hò cùng với người đẹp nào đó mà không nói cho em biết, Lệ Dĩ Thần, anh có không?”
Lệ Dĩ Thần sững sờ một chút, nhưng ngay sau đó lại cười lên: “Em cho rằng thế nào?”
“Em nghĩ cho anh mượn ba lá gan anh cũng không dám.”
“Ha ha, hóa ra em là bình dấm chua nhỏ, được rồi, còn có việc gì khác không, anh chuẩn bị ra ngoài làm việc.”
“Ừ, em đang muốn nói quả nhiên Mục Văn Khởi gọi điện thoại cho em, ông ta muốn em mời Cố Diễn đến nhà họ Mục ăn cơm, hơn nữa nghe giọng điệu thì hình như có vẻ rất gấp gáp.”
Nhất thời Lệ Dĩ Thần nở nụ cười có chút đắc ý: “Vậy thì nhờ em đấy, A Cẩn.”
“Đừng khách sáo như thế, chỉ cần có thể giúp anh thì em nhất định sẽ giúp.”
Thời điểm Lâm Mạn Thanh xuất hiện tại phòng làm việc của Lệ Dĩ Thần, Lệ Dĩ Thần đang bận đến tối mày tối mặt: “Sao em lại tới đây?”
Lâm Mạn Thanh cười dịu dàng, sau đó lấy một cái máy ghi âm ra đưa cho Lệ Dĩ Thần: “Biết ngày hôm qua ngôi sao lớn Trình Khả Nhi qua đêm với ai trong khách sạn Hoàng Triều không?”
“Anh không có hứng thú.”
Lệ Dĩ Thần lạnh lùng nhưng Lâm Mạn Thanh vẫn rất bình tĩnh: “Vậy thì anh nghe đi, nghe thử một chút những lời nói ấy là của ai, còn nữa, nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ nhất định sẽ làm cho anh cảm thấy hứng thú.”
Rốt cuộc Lệ Dĩ Thần cũng ngẩng đầu lên, ấn nút mở, một giọng nam thô bỉ truyền ra khiến Lệ Dĩ Thần hơi cau mày lại: “Là cục trưởng Trương phụ trách đấu thầu hạng mục quảng trường thị chính.”
Lâm Mạn Thanh cười nói: “Nghe tiếp đi.”
Cục trưởng Trương nói với Trình Khả Nhi: “Bảo bối, anh đã đặt hàng chiếc xe lần trước mà em thích rồi đấy.”
“Ai nha, thân ái, anh thật là tốt, chẳng qua sao lại đột nhiên mua cho em, lúc trước anh còn nói dạo này không dư dả mà.”
“Ha ha, anh hả, gần đây anh nhận được một số tiền lớn, vốn định giao hạng mục quảng trường thị chính cho Lệ Dĩ Thần của Hải Lan, nhưng mà tên kia vẫn không chịu gặp mặt anh nói chuyện, không ngờ Mục Văn Khởi lại là một người ra tay rất hào phóng, một lần mà đã vung ra con số này, ha ha......”
Lệ Dĩ Thần không nghe tiếp đoạn nói chuyện phía sau nữa, tắt máy ghi âm nói: “Tuy nói cho Mục Văn Khởi tiến vào hạng mục là trong kế hoạch, nhưng không ngờ ông ta lại nóng lòng muốn đá anh ra ngoài như vậy, anh tuyệt đối không cho ông ta cơ hội này, tuy nói Hải Lan có bối cảnh ở nước ngoài nhưng xét về độ nổi tiếng so với các công ty kiến trúc uy tín lâu năm trong nước thì lại rất có hạn, nếu muốn nhanh chóng nổi tiếng thì chỉ có thể mượn danh tiếng chính phủ.”
“Cho nên đoạn ghi âm này của em rất có ích đúng không?”
Lệ Dĩ Thần cười với Lâm Mạn Thanh: “Không sai, rất có ích.”
“Vậy thì anh báo đáp em như thế nào đây?” Nói xong, Lâm Mạn Thanh đã bước đến trước mặt Lệ Dĩ Thần.
“Em muốn cái gì?”
“Về vật chất thì em không thiếu gì cả, em chỉ muốn anh mời em một bữa cơm thôi.”
Thấy Lệ Dĩ Thần đang do dự, Lâm Mạn Thanh dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lệ Dĩ Thần, nói tiếp: “Ngày mai là sinh nhật em.”
Lệ Dĩ Thần cũng cảm thấy mình vì Diệp Cẩn mà cố ý xa lánh em gái cùng nhau lớn lên thì có chút lạnh lùng: “Được rồi, tối mai đi, sau khi em xong việc thì anh sẽ đến đón em, nhưng mà......”
“Em hiểu, không thể để đám phóng viên bám đuôi.”
“Ừ, em biết là tốt rồi.”
Thấy mục đích đã đạt được, Lâm Mạn Thanh không tiếp tục dây dưa nữa, sau khi dặn dò Lệ Dĩ Thần phải nhớ về thăm cô thì liền rời đi.
Lâm Mạn Thanh rời khỏi chưa được bao lâu thì Diệp Cẩn gọi điện thoại tới, tâm tình Lệ Dĩ Thần không tệ, bắt máy: “Ăn cơm chưa?”
“Rồi, anh ăn chưa? Tần Mục nói anh luôn bận rộn nên hay bỏ bữa trưa, vậy là không được đâu.”
“Đã ăn rồi, không tin thì em hỏi Tần Mục đi.”
“Hừ, anh và Tần Mục là một ruột, em có thể hỏi được cái gì, chẳng qua đây chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ cần anh ta không giúp đỡ anh giấu em mấy chuyện xấu khác là được.”
“Chuyện xấu khác?”
Diệp Cẩn cười như không cười nói: “Ví dụ như hẹn hò cùng với người đẹp nào đó mà không nói cho em biết, Lệ Dĩ Thần, anh có không?”
Lệ Dĩ Thần sững sờ một chút, nhưng ngay sau đó lại cười lên: “Em cho rằng thế nào?”
“Em nghĩ cho anh mượn ba lá gan anh cũng không dám.”
“Ha ha, hóa ra em là bình dấm chua nhỏ, được rồi, còn có việc gì khác không, anh chuẩn bị ra ngoài làm việc.”
“Ừ, em đang muốn nói quả nhiên Mục Văn Khởi gọi điện thoại cho em, ông ta muốn em mời Cố Diễn đến nhà họ Mục ăn cơm, hơn nữa nghe giọng điệu thì hình như có vẻ rất gấp gáp.”
Nhất thời Lệ Dĩ Thần nở nụ cười có chút đắc ý: “Vậy thì nhờ em đấy, A Cẩn.”
“Đừng khách sáo như thế, chỉ cần có thể giúp anh thì em nhất định sẽ giúp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook