Cho Anh Quá Khứ Của Em
-
Chương 59: Không thể nào không có quan hệ
Editor: Mèo coki
“Diệp Cẩn, em làm sao vậy? Sắc mặt của em có vẻ không được tốt lắm.” Diệp Cẩn cúi thấp đầu, suýt nữa đứng không vững ngã trên đất, thật may là Cố Diễn kịp đỡ cô.
Diệp Cẩn vùi mặt trong ngực Cố Diễn, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy cánh tay Cố Diễn: “Để yên một lúc, để cho em ôm một lúc thôi.”
Cố Diễn nhìn cô gái nức nở nghẹn ngào trong ngực, lại nhìn Lệ Dĩ Thần đang bảo vệ Lâm Mạn Thanh cách đó không xa, đột nhiên một ý tưởng xông vào đầu, lời đã đến khóe miệng nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Trở lại ngôi nhà đá đỏ cũ nát ở thành Bắc, Diệp Cẩn ngồi ở trong xe, cảm xúc đã dần dần bình tĩnh lại: “Cố tổng, cám ơn anh, em lên trước đây.”
“Diệp Cẩn......” Cố Diễn gọi Diệp Cẩn lại.
Diệp Cẩn cau mày: “Cố tổng, anh muốn nói gì thì để ngày mai được không? Hôm nay em thật sự rất mệt mỏi.”
Cố Diễn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cái: “Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nhìn Cố Diễn rời đi, Diệp Cẩn hứng một cơn gió lạnh, đứng im tại chỗ như tượng gỗ không có linh hồn, cho đến khi một người mà cô không muốn nhìn thấy xuất hiện.
“Anh tới đây làm gì?”
“A Cẩn, chúng ta cần phải nói chuyện một chút.”
“Chúng ta không có gì để nói cả, anh đi đi, từ giờ về sau chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
Lệ Dĩ Thần kéo Diệp Cẩn đang muốn rời đi trở lại: “Giữa chúng ta...... Không thể nào không có quan hệ được.”
Diệp Cẩn đột nhiên xoay người, dùng sức đẩy Lệ Dĩ Thần ra: “Lệ Dĩ Thần, rốt cuộc là anh muốn thế nào? Có phải tôi tự sát nhưng không chết làm cho anh rất thất vọng hay không? Chẳng lẽ anh muốn tôi chết thì mới chịu bỏ qua cho tôi sao? Rốt cuộc là tôi đã làm sai điều gì mà phải chịu đựng sự hành hạ của anh như vậy?”
Cảm xúc của Diệp Cẩn hoàn toàn bùng nổ sau khi nhìn thấy cảnh Lệ Dĩ Thần bảo vệ Lâm Mạn Thanh và nhớ lại đứa bé đã mất của mình, Diệp Cẩn cảm thấy thú dữ đang cắn xé người mình, đau đến mức cô không có cách nào hô hấp, nước mắt tuôn ra giống như đê vỡ, không thể khống chế nổi nữa.
Lệ Dĩ Thần nhíu chặt mày, dùng sức ôm chặt Diệp Cẩn: “Thật xin lỗi......”
“Anh tránh ra, tôi không cần lời xin lỗi của anh, tôi chỉ hi vọng anh cách xa tôi một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Lệ Dĩ Thần thở dài nặng nề: “A Cẩn, những lời nói lạnh lùng trước đó đều không phải là thật, là lỗi của anh, anh không nên đắn đo muốn chu toàn mọi việc mà làm ra một quyết định ngu ngốc, thật sự xin lỗi.”
Lệ Dĩ Thần dùng sức rất lớn, cho dù Diệp Cẩn có giãy giụa thế nào thì cũng chỉ phí công, Diệp Cẩn hết sức ngã xuống: “Lệ Dĩ Thần, anh không cần phải nói xin lỗi với tôi, bởi vì người sai không chỉ có anh, tôi cũng sai lầm rồi, sai lầm của tôi là yêu anh, càng sai lầm hơn là đã qua ba năm mà vẫn còn thích anh, hôm nay tôi thật sự biết sai rồi, tôi không muốn yêu anh nữa, tôi quá mệt mỏi rồi, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi.”
Lệ Dĩ Thần ôm thật chặt Diệp Cẩn đã mềm nhũn vào trong ngực: “Anh sẽ nói thật, anh sẽ nói thật tất cả với em, A Cẩn, anh cũng van xin em, đừng tuyên bố tử hình với anh như vậy, ít nhất hãy nghe anh nói hết lời có được không?”
Quả nhiên lời nói của Lệ Dĩ Thần khiến Diệp Cẩn bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn đẩy Lệ Dĩ Thần ra, lạnh lùng nhìn anh: “Được, tôi cho anh một phút, nói xong rồi thì mời anh đi khỏi đây.”
“Anh...... Giữa anh và Lâm Mạn Thanh không phải như em nghĩ, anh chỉ xem cô ấy như em gái......”
“Đó cũng không phải là điều mà tôi muốn nghe, Lệ Dĩ Thần, anh còn ba mươi giây.”
“Anh và cô ấy thật sự không có......”
“Mười, chín, tám......”
Lệ Dĩ Thần thở dài nặng nề: “Mục Văn Khởi từng đến tìm anh.”
Diệp Cẩn dừng đếm ngược, nhìn chằm chằm Lệ Dĩ Thần: “Lúc nào? Ông ta đã nói cái gì với anh?”
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Lệ Dĩ Thần nhìn Diệp Cẩn, giải thích đã chuẩn bị trước thốt ra một cách trôi chảy.
“Đêm đó ở thành phố J, ông ta từng gọi điện thoại cho anh, là vì hạng mục quảng trường thị chính đó, mà lúc này em lại đang ở bên cạnh anh, anh không thể không suy nghĩ nhiều được, Hải Lan không phải chỉ của một mình anh, nó là thứ mà ông ngoại để lại cho mẹ anh, bất cứ những gì có liên quan Hải Lan, anh đều không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ nó.”
“Diệp Cẩn, em làm sao vậy? Sắc mặt của em có vẻ không được tốt lắm.” Diệp Cẩn cúi thấp đầu, suýt nữa đứng không vững ngã trên đất, thật may là Cố Diễn kịp đỡ cô.
Diệp Cẩn vùi mặt trong ngực Cố Diễn, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy cánh tay Cố Diễn: “Để yên một lúc, để cho em ôm một lúc thôi.”
Cố Diễn nhìn cô gái nức nở nghẹn ngào trong ngực, lại nhìn Lệ Dĩ Thần đang bảo vệ Lâm Mạn Thanh cách đó không xa, đột nhiên một ý tưởng xông vào đầu, lời đã đến khóe miệng nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Trở lại ngôi nhà đá đỏ cũ nát ở thành Bắc, Diệp Cẩn ngồi ở trong xe, cảm xúc đã dần dần bình tĩnh lại: “Cố tổng, cám ơn anh, em lên trước đây.”
“Diệp Cẩn......” Cố Diễn gọi Diệp Cẩn lại.
Diệp Cẩn cau mày: “Cố tổng, anh muốn nói gì thì để ngày mai được không? Hôm nay em thật sự rất mệt mỏi.”
Cố Diễn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cái: “Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nhìn Cố Diễn rời đi, Diệp Cẩn hứng một cơn gió lạnh, đứng im tại chỗ như tượng gỗ không có linh hồn, cho đến khi một người mà cô không muốn nhìn thấy xuất hiện.
“Anh tới đây làm gì?”
“A Cẩn, chúng ta cần phải nói chuyện một chút.”
“Chúng ta không có gì để nói cả, anh đi đi, từ giờ về sau chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
Lệ Dĩ Thần kéo Diệp Cẩn đang muốn rời đi trở lại: “Giữa chúng ta...... Không thể nào không có quan hệ được.”
Diệp Cẩn đột nhiên xoay người, dùng sức đẩy Lệ Dĩ Thần ra: “Lệ Dĩ Thần, rốt cuộc là anh muốn thế nào? Có phải tôi tự sát nhưng không chết làm cho anh rất thất vọng hay không? Chẳng lẽ anh muốn tôi chết thì mới chịu bỏ qua cho tôi sao? Rốt cuộc là tôi đã làm sai điều gì mà phải chịu đựng sự hành hạ của anh như vậy?”
Cảm xúc của Diệp Cẩn hoàn toàn bùng nổ sau khi nhìn thấy cảnh Lệ Dĩ Thần bảo vệ Lâm Mạn Thanh và nhớ lại đứa bé đã mất của mình, Diệp Cẩn cảm thấy thú dữ đang cắn xé người mình, đau đến mức cô không có cách nào hô hấp, nước mắt tuôn ra giống như đê vỡ, không thể khống chế nổi nữa.
Lệ Dĩ Thần nhíu chặt mày, dùng sức ôm chặt Diệp Cẩn: “Thật xin lỗi......”
“Anh tránh ra, tôi không cần lời xin lỗi của anh, tôi chỉ hi vọng anh cách xa tôi một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Lệ Dĩ Thần thở dài nặng nề: “A Cẩn, những lời nói lạnh lùng trước đó đều không phải là thật, là lỗi của anh, anh không nên đắn đo muốn chu toàn mọi việc mà làm ra một quyết định ngu ngốc, thật sự xin lỗi.”
Lệ Dĩ Thần dùng sức rất lớn, cho dù Diệp Cẩn có giãy giụa thế nào thì cũng chỉ phí công, Diệp Cẩn hết sức ngã xuống: “Lệ Dĩ Thần, anh không cần phải nói xin lỗi với tôi, bởi vì người sai không chỉ có anh, tôi cũng sai lầm rồi, sai lầm của tôi là yêu anh, càng sai lầm hơn là đã qua ba năm mà vẫn còn thích anh, hôm nay tôi thật sự biết sai rồi, tôi không muốn yêu anh nữa, tôi quá mệt mỏi rồi, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi.”
Lệ Dĩ Thần ôm thật chặt Diệp Cẩn đã mềm nhũn vào trong ngực: “Anh sẽ nói thật, anh sẽ nói thật tất cả với em, A Cẩn, anh cũng van xin em, đừng tuyên bố tử hình với anh như vậy, ít nhất hãy nghe anh nói hết lời có được không?”
Quả nhiên lời nói của Lệ Dĩ Thần khiến Diệp Cẩn bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn đẩy Lệ Dĩ Thần ra, lạnh lùng nhìn anh: “Được, tôi cho anh một phút, nói xong rồi thì mời anh đi khỏi đây.”
“Anh...... Giữa anh và Lâm Mạn Thanh không phải như em nghĩ, anh chỉ xem cô ấy như em gái......”
“Đó cũng không phải là điều mà tôi muốn nghe, Lệ Dĩ Thần, anh còn ba mươi giây.”
“Anh và cô ấy thật sự không có......”
“Mười, chín, tám......”
Lệ Dĩ Thần thở dài nặng nề: “Mục Văn Khởi từng đến tìm anh.”
Diệp Cẩn dừng đếm ngược, nhìn chằm chằm Lệ Dĩ Thần: “Lúc nào? Ông ta đã nói cái gì với anh?”
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Lệ Dĩ Thần nhìn Diệp Cẩn, giải thích đã chuẩn bị trước thốt ra một cách trôi chảy.
“Đêm đó ở thành phố J, ông ta từng gọi điện thoại cho anh, là vì hạng mục quảng trường thị chính đó, mà lúc này em lại đang ở bên cạnh anh, anh không thể không suy nghĩ nhiều được, Hải Lan không phải chỉ của một mình anh, nó là thứ mà ông ngoại để lại cho mẹ anh, bất cứ những gì có liên quan Hải Lan, anh đều không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ nó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook