Cho Anh Quá Khứ Của Em
-
Chương 54: Ngại ngèo yêu giàu
Đi tới nơi đã nhiều năm chưa từng quay lại, Diệp Cẩn dừng bước, ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự nguy nga sang trọng của nhà họ Mục, căn nhà này rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn mấy lần nhà họ Diệp năm đó, cho nên mẹ mới có thể không tiếc bất kỳ điều gì mà muốn ở lại nơi này.
Cố Diễn mặc một bộ tây trang thẳng thớm, lịch sự cong cánh tay của mình lên: “Diệp Cẩn, bắt đầu từ bây giờ hãy để anh bảo vệ em, cho dù bên trong là động ma huyệt hổ thì đã có anh ở đây rồi.”
Diệp Cẩn nhìn Cố Diễn cười yếu ớt, sau đó khoát tay Cố Diễn: “Cám ơn anh, chẳng qua từ lâu em đã không còn là cô gái nhỏ nhu nhược năm đó nữa, em. . . . . . Đã không còn sợ ông ta.”
Cố Diễn cười, thở dài một tiếng: “Có người nào nói với em thỉnh thoảng con gái phải yếu đuối một chút thì mới đáng yêu chưa?”
Lời nói của Cố Diễn khiến Diệp Cẩn sững sờ, mặc dù chưa từng có người nào nói với cô điều này, nhưng có một người lại dùng hành động để chứng minh điều đó, chỉ cần có anh, cô chưa bao giờ phải vận dụng tất cả tế bào não để làm một người mạnh mẽ, bởi vì chỉ cần có anh thì cô còn có chỗ dựa dẫm, nhưng kể từ sau khi anh rời đi, cô không bao giờ yếu thế trước bất kỳ ai nữa, dũng cảm tiến tới đã trở thành thói quen.
“Yếu đuối là đặc quyền của công chúa, còn thế giới mà em sống ở trong đó không có chỗ cho hai chữ này.”
Cố Diễn động đậy cánh môi, cuối cùng quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, mặc dù chỉ mới quen biết Diệp Cẩn một thời gian không lâu nhưng anh hiểu rõ Diệp Cẩn là một người quật cường, không phải một sớm một chiều là có thể bị dao động được, thôi, có một số việc phải tiến hành từ từ mới tốt.
Bình thường trước cửa nhà họ Mục luôn vắng vẻ yên tĩnh thì giờ phút này lại bị thay thế bởi cảnh tưởng náo nhiệt, ngựa xe như nước, giờ phút này quanh bể bơi to như vậy đều đứng đầy người, thấy Diệp Cẩn xuất hiện, Chu Mẫn Quân vẫn luôn chờ cô lập tức đi tới.
“A Cẩn, con đã đến rồi.” Chu Mẫn Quân theo thói quen quan sát kỹ Cố Diễn bên cạnh Diệp Cẩn, sắc mặt chợt trầm xuống: “Vị này là?”
Cố Diễn lịch sự, mỉm cười nói tên tuổi với Chu Mẫn Quân: “Xin chào, cháu tên là Cố Diễn.”
“Cố Diễn? Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu làm cái gì.” Vẻ mặt Chu Mẫn Quân có chút miệt thị tiếp tục quan sát kỹ lưỡng.
Ánh mắt của bà như thế khiến Diệp Cẩn nhớ đến cách bà đối xử với Lệ Dĩ Thần ba năm trước đây, cô cực kỳ ghét ánh mắt xem thường người khác này của mẹ mình.
“Mẹ, Cố tổng là cấp trên của con.” Diệp Cẩn lạnh lùng nói.
Diệp Cẩn nói xong thì vẻ mặt Chu Mẫn Quân càng thêm xem thường nhìn Cố Diễn, thậm chí còn mang theo khinh bỉ: “Không phải cũng chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ mấy chục người thôi sao.”
“Mẹ, tại sao mẹ lại nói như vậy.”
Ngược lại Cố Diễn khẽ mỉm cười, không có vẻ gì là tức giận cả: “Bác gái nói không sai, công ty của cháu chỉ có mấy chục người, nhưng công ty chỉ vừa mới thành lập không lâu, còn đang trong giai đoạn khởi đầu, đối với kế hoạch tương lai, cháu. . . . . .”
Chu Mẫn Quân không kiên nhẫn cắt đứt Cố Diễn: “Được rồi được rồi, tôi không có hứng thú đối với kế hoạch tương lai gì đó của cậu, nhưng mà đã tới thì cứ chơi cho tận hứng, A Cẩn, con theo mẹ tới đây một chút.”
Chu Mẫn Quân kéo cổ tay Diệp Cẩn, lôi cô đi, Diệp Cẩn không vui cau mày: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Kéo Diệp Cẩn đến chỗ có thể nói chuyện, Chu Mẫn Quân mới thả tay Diệp Cẩn ra: “A Cẩn, đừng trách mẹ dài dòng, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, cái cậu Cố Diễn đó rõ ràng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đầu óc con nên tỉnh táo một chút.”
Diệp Cẩn không muốn để ý đến Chu Mẫn Quân: “Lời nói của mẹ hơi quá rồi, ông chủ cũng không có ý gì với con, mẹ cũng đừng nên chê bai người ta, trong mắt của con, Cố Diễn là một người tuổi trẻ tài cao, có đảm lược có tài hoa, mặc dù lúc bắt đầu công ty của anh ấy không được đánh giá cao, nhưng con tin tưởng trong tương lai nhất định nó sẽ phát triển một cách mạnh mẽ.”
Chu Mẫn Quân thở dài một tiếng: “Coi như có phát triển thì cũng không cùng đẳng cấp, vẫn chênh lệch khá xa so với nhà giàu chân chính, A Cẩn, con đừng có quên xuất thân của mình, con là thiên kim tiểu thư chân chính, phải hiểu rõ thân phận địa vị của mình, cho dù đã ly dị thì cũng đừng để cho người ta xoi mói.”
“Mẹ. . . . . .” Diệp Cẩn có chút tức giận.
Chu Mẫn Quân cũng cảm thấy không khí có chút không tốt, lo lắng nói: “Được rồi được rồi, không nói đến người này nữa, đúng rồi mẹ hỏi con Lệ Dĩ Thần đâu? Hôm nay cậu ta có đến không?”
Cố Diễn mặc một bộ tây trang thẳng thớm, lịch sự cong cánh tay của mình lên: “Diệp Cẩn, bắt đầu từ bây giờ hãy để anh bảo vệ em, cho dù bên trong là động ma huyệt hổ thì đã có anh ở đây rồi.”
Diệp Cẩn nhìn Cố Diễn cười yếu ớt, sau đó khoát tay Cố Diễn: “Cám ơn anh, chẳng qua từ lâu em đã không còn là cô gái nhỏ nhu nhược năm đó nữa, em. . . . . . Đã không còn sợ ông ta.”
Cố Diễn cười, thở dài một tiếng: “Có người nào nói với em thỉnh thoảng con gái phải yếu đuối một chút thì mới đáng yêu chưa?”
Lời nói của Cố Diễn khiến Diệp Cẩn sững sờ, mặc dù chưa từng có người nào nói với cô điều này, nhưng có một người lại dùng hành động để chứng minh điều đó, chỉ cần có anh, cô chưa bao giờ phải vận dụng tất cả tế bào não để làm một người mạnh mẽ, bởi vì chỉ cần có anh thì cô còn có chỗ dựa dẫm, nhưng kể từ sau khi anh rời đi, cô không bao giờ yếu thế trước bất kỳ ai nữa, dũng cảm tiến tới đã trở thành thói quen.
“Yếu đuối là đặc quyền của công chúa, còn thế giới mà em sống ở trong đó không có chỗ cho hai chữ này.”
Cố Diễn động đậy cánh môi, cuối cùng quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, mặc dù chỉ mới quen biết Diệp Cẩn một thời gian không lâu nhưng anh hiểu rõ Diệp Cẩn là một người quật cường, không phải một sớm một chiều là có thể bị dao động được, thôi, có một số việc phải tiến hành từ từ mới tốt.
Bình thường trước cửa nhà họ Mục luôn vắng vẻ yên tĩnh thì giờ phút này lại bị thay thế bởi cảnh tưởng náo nhiệt, ngựa xe như nước, giờ phút này quanh bể bơi to như vậy đều đứng đầy người, thấy Diệp Cẩn xuất hiện, Chu Mẫn Quân vẫn luôn chờ cô lập tức đi tới.
“A Cẩn, con đã đến rồi.” Chu Mẫn Quân theo thói quen quan sát kỹ Cố Diễn bên cạnh Diệp Cẩn, sắc mặt chợt trầm xuống: “Vị này là?”
Cố Diễn lịch sự, mỉm cười nói tên tuổi với Chu Mẫn Quân: “Xin chào, cháu tên là Cố Diễn.”
“Cố Diễn? Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu làm cái gì.” Vẻ mặt Chu Mẫn Quân có chút miệt thị tiếp tục quan sát kỹ lưỡng.
Ánh mắt của bà như thế khiến Diệp Cẩn nhớ đến cách bà đối xử với Lệ Dĩ Thần ba năm trước đây, cô cực kỳ ghét ánh mắt xem thường người khác này của mẹ mình.
“Mẹ, Cố tổng là cấp trên của con.” Diệp Cẩn lạnh lùng nói.
Diệp Cẩn nói xong thì vẻ mặt Chu Mẫn Quân càng thêm xem thường nhìn Cố Diễn, thậm chí còn mang theo khinh bỉ: “Không phải cũng chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ mấy chục người thôi sao.”
“Mẹ, tại sao mẹ lại nói như vậy.”
Ngược lại Cố Diễn khẽ mỉm cười, không có vẻ gì là tức giận cả: “Bác gái nói không sai, công ty của cháu chỉ có mấy chục người, nhưng công ty chỉ vừa mới thành lập không lâu, còn đang trong giai đoạn khởi đầu, đối với kế hoạch tương lai, cháu. . . . . .”
Chu Mẫn Quân không kiên nhẫn cắt đứt Cố Diễn: “Được rồi được rồi, tôi không có hứng thú đối với kế hoạch tương lai gì đó của cậu, nhưng mà đã tới thì cứ chơi cho tận hứng, A Cẩn, con theo mẹ tới đây một chút.”
Chu Mẫn Quân kéo cổ tay Diệp Cẩn, lôi cô đi, Diệp Cẩn không vui cau mày: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Kéo Diệp Cẩn đến chỗ có thể nói chuyện, Chu Mẫn Quân mới thả tay Diệp Cẩn ra: “A Cẩn, đừng trách mẹ dài dòng, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, cái cậu Cố Diễn đó rõ ràng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đầu óc con nên tỉnh táo một chút.”
Diệp Cẩn không muốn để ý đến Chu Mẫn Quân: “Lời nói của mẹ hơi quá rồi, ông chủ cũng không có ý gì với con, mẹ cũng đừng nên chê bai người ta, trong mắt của con, Cố Diễn là một người tuổi trẻ tài cao, có đảm lược có tài hoa, mặc dù lúc bắt đầu công ty của anh ấy không được đánh giá cao, nhưng con tin tưởng trong tương lai nhất định nó sẽ phát triển một cách mạnh mẽ.”
Chu Mẫn Quân thở dài một tiếng: “Coi như có phát triển thì cũng không cùng đẳng cấp, vẫn chênh lệch khá xa so với nhà giàu chân chính, A Cẩn, con đừng có quên xuất thân của mình, con là thiên kim tiểu thư chân chính, phải hiểu rõ thân phận địa vị của mình, cho dù đã ly dị thì cũng đừng để cho người ta xoi mói.”
“Mẹ. . . . . .” Diệp Cẩn có chút tức giận.
Chu Mẫn Quân cũng cảm thấy không khí có chút không tốt, lo lắng nói: “Được rồi được rồi, không nói đến người này nữa, đúng rồi mẹ hỏi con Lệ Dĩ Thần đâu? Hôm nay cậu ta có đến không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook