Cho Anh Quá Khứ Của Em
-
Chương 49: Người ngu ngốc
Editor: Mèo coki
Nhìn giấy chuyển nhượng đất đai trong tay, Lệ Dĩ Thần lại không có cảm giác vui sướng sau khi đánh một trận đánh ác liệt mà so ra Tần Mục còn vui vẻ hơn cả ông chủ của mình.
“Ông Nhan này thật đúng là ngang ngược, chẳng qua chỉ là một mảnh đất mà cứ tử thủ không chịu bán nhưng Lệ tổng thật đúng là có bản lĩnh, cuối cùng vẫn là bán cho anh, đúng rồi Lệ tổng, anh dùng phương pháp gì vậy?”
Lòng Lệ Dĩ Thần không yên, lúc Tần Mục hỏi lần nữa thì Lệ Dĩ Thần mới dừng bước: “Mảnh đất này là đồ cưới của người vợ đã qua đời của ông Nhan, tôi đã cam kết với ông ấy sẽ xây một trung tâm thương mại cao cấp và lấy tên vợ ông ấy để đặt cho nó, cho nên ông ấy mới đồng ý bán cho tôi.”
“Thật đúng là không nhìn ra ông Nhan này lại chung tình như vậy, em có nghe nói kể từ lúc trung niên sau khi ông Nhan mất vợ thì về sau không lấy thêm người nào nữa, mãi cho đến bây giờ cũng không có bất kỳ xì căng đan với phái nữ nào, bây giờ đàn ông như vậy không còn nhiều lắm.”
Lệ Dĩ Thần thâm ý nhìn về phương xa: “Có lẽ là vì ông ta rất yêu vợ của mình......”
Tần Mục mở cửa xe cho Lệ Dĩ Thần: “Lệ tổng, nhanh lên xe đi, nhiệt độ lại hạ xuống nữa rồi.”
Một trận gió lạnh ẩm ướt thổi tới, Lệ Dĩ Thần bỗng dưng không yên, người đi trên đường đã ít đến mức có thể đếm được, bây giờ cô đã đi chưa, trời lạnh như thế này, ai lại có thể đứng chờ mãi một người, mà người này lại là người tổn thương mình sâu sắc nhất.
“Lệ tổng, tối nay anh đến nhà cô anh hay là trở về nhà của anh?”
Gió ngoài cửa xe càng lúc càng lớn, gào thét giống như muốn thổi cả thế giới thành một đống hỗn độn, Tần Mục không dám chọc cười anh, chỉ lo tập trung lái xe.
Lệ Dĩ Thần im lặng một hồi rồi chợt nói: “Đi tới công ty.”
“Cái gì? Bây giờ đi tới công ty sao? Không phải là đã xong việc rồi hả?”
“Ít nói nhảm lại, lái xe của cậu đi.”
“Vâng.”
Khi Lệ Dĩ Thần thấy một bóng dáng màu đỏ đang run rẩy kia thì nhất thời lửa giận trong lòng tăng vọt lên: “Người phụ nữ ngu ngốc này, tại sao nhiều năm rồi mà vẫn dại dột muốn chết.” Tần Mục mới vừa dừng xe thì Lệ Dĩ Thần đã nhanh chóng xuống xe.
Mùa đông năm nhất, bởi vì kỳ thi học kỳ sắp tới nên thư viện còn chưa mở cửa mà người đã xếp hàng đến nước chảy cũng không lọt, nhìn cảnh xếp hàng dài dằng dặc này, Lệ Dĩ Thần cầm quyển sách muốn trở về kí túc xá thì lại nghe một tiếng nói nhỏ nhẹ cách đó không xa truyền đến.
“Lệ Dĩ Thần, em đang ở đây này.”
Nhìn theo bóng dáng màu đỏ thì đó là một cô gái hết sức xinh đẹp nhưng lỗ mũi lại đỏ bừng, đang dùng sức vẫy tay với anh.
Lệ Dĩ Thần cau mày, mấy tháng trước anh đã phải chạy cự li dài để cõng cô đang té xỉu, bây giờ lại vậy nữa sao.
Lệ Dĩ Thần lơ đễnh muốn xoay người rời đi thì cô gái đó cũng không thèm để ý đến mặt mũi nữa mà gào to: “Lệ Dĩ Thần, em đã xếp hàng giúp anh rất lâu rồi, anh qua đây nhanh lên.”
Bởi vì tiếng gào kia mà tất cả mọi người xung quanh đều cười lên, lúc này Diệp Cẩn cũng ý thức mình vừa mới làm một chuyện rất xấu hổ nên có chút ngượng ngùng rụt đầu lại, muốn chạy đi nhưng lại bị Lệ Dĩ Thần kéo tay lại.
“Thư viện đã mở cửa rồi, bây giờ mà đi chẳng phải là mất công xếp hàng sao, nhìn chóp mũi em sắp đông cứng thành thằng hề rồi.”
Đây là lần thứ hai Diệp Cẩn thấy Lệ Dĩ Thần nở nụ cười đẹp mắt như vậy, cô rất muốn nói cho Lệ Dĩ Thần biết cô cực kỳ thích nụ cười của anh, nhưng cô không dám, cô sợ nói ra lời trong lòng thì Lệ Dĩ Thần sẽ bị dọa sợ mà chạy mất, vì vậy cô dùng hành động thực tế nói cho Lệ Dĩ Thần biết Diệp Cẩn cô có thể vì anh mà ngày nào cũng xếp hành dành chỗ trước thư viện trong giá lạnh cho đến khi cuộc thi kết thúc.
Nhìn cô gái chấp nhất trước sau như một, lại còn cực kì ngu ngốc, lòng của Lệ Dĩ Thần quặn đau, khi đó lúc anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai xếp hàng giúp anh thì anh không chút do dự tiến lên ôm cô, giờ phút này, anh cũng rất muốn tiến lên hung hăng ôm cô vào lòng nhưng cuối cùng lại không thể giống như khi còn trẻ, bất chấp tất cả để ôm chặt lấy cô.
Nhìn giấy chuyển nhượng đất đai trong tay, Lệ Dĩ Thần lại không có cảm giác vui sướng sau khi đánh một trận đánh ác liệt mà so ra Tần Mục còn vui vẻ hơn cả ông chủ của mình.
“Ông Nhan này thật đúng là ngang ngược, chẳng qua chỉ là một mảnh đất mà cứ tử thủ không chịu bán nhưng Lệ tổng thật đúng là có bản lĩnh, cuối cùng vẫn là bán cho anh, đúng rồi Lệ tổng, anh dùng phương pháp gì vậy?”
Lòng Lệ Dĩ Thần không yên, lúc Tần Mục hỏi lần nữa thì Lệ Dĩ Thần mới dừng bước: “Mảnh đất này là đồ cưới của người vợ đã qua đời của ông Nhan, tôi đã cam kết với ông ấy sẽ xây một trung tâm thương mại cao cấp và lấy tên vợ ông ấy để đặt cho nó, cho nên ông ấy mới đồng ý bán cho tôi.”
“Thật đúng là không nhìn ra ông Nhan này lại chung tình như vậy, em có nghe nói kể từ lúc trung niên sau khi ông Nhan mất vợ thì về sau không lấy thêm người nào nữa, mãi cho đến bây giờ cũng không có bất kỳ xì căng đan với phái nữ nào, bây giờ đàn ông như vậy không còn nhiều lắm.”
Lệ Dĩ Thần thâm ý nhìn về phương xa: “Có lẽ là vì ông ta rất yêu vợ của mình......”
Tần Mục mở cửa xe cho Lệ Dĩ Thần: “Lệ tổng, nhanh lên xe đi, nhiệt độ lại hạ xuống nữa rồi.”
Một trận gió lạnh ẩm ướt thổi tới, Lệ Dĩ Thần bỗng dưng không yên, người đi trên đường đã ít đến mức có thể đếm được, bây giờ cô đã đi chưa, trời lạnh như thế này, ai lại có thể đứng chờ mãi một người, mà người này lại là người tổn thương mình sâu sắc nhất.
“Lệ tổng, tối nay anh đến nhà cô anh hay là trở về nhà của anh?”
Gió ngoài cửa xe càng lúc càng lớn, gào thét giống như muốn thổi cả thế giới thành một đống hỗn độn, Tần Mục không dám chọc cười anh, chỉ lo tập trung lái xe.
Lệ Dĩ Thần im lặng một hồi rồi chợt nói: “Đi tới công ty.”
“Cái gì? Bây giờ đi tới công ty sao? Không phải là đã xong việc rồi hả?”
“Ít nói nhảm lại, lái xe của cậu đi.”
“Vâng.”
Khi Lệ Dĩ Thần thấy một bóng dáng màu đỏ đang run rẩy kia thì nhất thời lửa giận trong lòng tăng vọt lên: “Người phụ nữ ngu ngốc này, tại sao nhiều năm rồi mà vẫn dại dột muốn chết.” Tần Mục mới vừa dừng xe thì Lệ Dĩ Thần đã nhanh chóng xuống xe.
Mùa đông năm nhất, bởi vì kỳ thi học kỳ sắp tới nên thư viện còn chưa mở cửa mà người đã xếp hàng đến nước chảy cũng không lọt, nhìn cảnh xếp hàng dài dằng dặc này, Lệ Dĩ Thần cầm quyển sách muốn trở về kí túc xá thì lại nghe một tiếng nói nhỏ nhẹ cách đó không xa truyền đến.
“Lệ Dĩ Thần, em đang ở đây này.”
Nhìn theo bóng dáng màu đỏ thì đó là một cô gái hết sức xinh đẹp nhưng lỗ mũi lại đỏ bừng, đang dùng sức vẫy tay với anh.
Lệ Dĩ Thần cau mày, mấy tháng trước anh đã phải chạy cự li dài để cõng cô đang té xỉu, bây giờ lại vậy nữa sao.
Lệ Dĩ Thần lơ đễnh muốn xoay người rời đi thì cô gái đó cũng không thèm để ý đến mặt mũi nữa mà gào to: “Lệ Dĩ Thần, em đã xếp hàng giúp anh rất lâu rồi, anh qua đây nhanh lên.”
Bởi vì tiếng gào kia mà tất cả mọi người xung quanh đều cười lên, lúc này Diệp Cẩn cũng ý thức mình vừa mới làm một chuyện rất xấu hổ nên có chút ngượng ngùng rụt đầu lại, muốn chạy đi nhưng lại bị Lệ Dĩ Thần kéo tay lại.
“Thư viện đã mở cửa rồi, bây giờ mà đi chẳng phải là mất công xếp hàng sao, nhìn chóp mũi em sắp đông cứng thành thằng hề rồi.”
Đây là lần thứ hai Diệp Cẩn thấy Lệ Dĩ Thần nở nụ cười đẹp mắt như vậy, cô rất muốn nói cho Lệ Dĩ Thần biết cô cực kỳ thích nụ cười của anh, nhưng cô không dám, cô sợ nói ra lời trong lòng thì Lệ Dĩ Thần sẽ bị dọa sợ mà chạy mất, vì vậy cô dùng hành động thực tế nói cho Lệ Dĩ Thần biết Diệp Cẩn cô có thể vì anh mà ngày nào cũng xếp hành dành chỗ trước thư viện trong giá lạnh cho đến khi cuộc thi kết thúc.
Nhìn cô gái chấp nhất trước sau như một, lại còn cực kì ngu ngốc, lòng của Lệ Dĩ Thần quặn đau, khi đó lúc anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai xếp hàng giúp anh thì anh không chút do dự tiến lên ôm cô, giờ phút này, anh cũng rất muốn tiến lên hung hăng ôm cô vào lòng nhưng cuối cùng lại không thể giống như khi còn trẻ, bất chấp tất cả để ôm chặt lấy cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook