Chinh Phục Vợ Yêu
-
Chương 144: Ký ức mơ hồ
Editor: Nana Trang
Bóng đêm bao phủ, sương mù lượn lờ.
Một cậu bé đang ngồi trên chiếc ghế đu trong sân, cậu mượn ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn đêm nhấp nháy trên đầu để vẽ lên giấy thứ gì đó bằng cây bút vẽ trong tay mình.
"Dạ, buổi tối cậu không ngủ để vẽ cái này sao?" Một cậu bé khác có vóc dáng cao hơn một chút bước tới gần, nhìn cậu trai kia đang nghiêm túc vẽ gì đó liền nhíu mày, "Đây là cái gì?"
"Tình Thiên!" Vẻ mặt của Dạ nghiêm túc, đầu vẫn không ngẩng lên, tay cầm cây bút không ngừng phác họa những đường nét đơn thuần.
"Tình Thiên?" Người bạn cao hơn nghi hoặc nhìn hình vẽ dưới ngòi bút của cậu với kia giống với hình cái dây chuyền.
Cây bút trong tay Dạ hơi ngừng lại, cậu bé ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ ngây thơ, trong đôi mắt tĩnh lặng là sự thâm thúy, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười: "Ưng, cậu đã từng nghe qua "Nếu hạnh phúc thì sẽ là Tình Thiên" chưa?"
Ưng hơi nhíu mày gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút lại lắc đầu.
Nụ cười nơi khóe môi của Dạ càng lớn hơn, đôi mắt đen láy sáng ngời hơi cúi xuống: "Thật đẹp biết bao..." Dạ ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, cơ thể bé nhỏ hơi tựa lên ghế dựa dây đu, ánh mắt nhìn về phía trước, "Cô ấy là thứ mà cả đời tớ luôn chờ đợi, tớ muốn cô ấy mỗi ngày đều tươi cười mà sống. Tớ không muốn cô ấy đau lòng, bởi vì... tớ nguyện mỗi ngày làm Tình Thiên để cô ấy có thể khỏe mạnh và bình an!"
(Tình Thiên có nghĩa là trời trong đó)
Ưng lẳng lặng nhìn Dạ, vào thời khắc đó, trong lòng của cậu ta đã rung động. Cậu ta cũng biết "cô ấy" trong lời cậu nói là ai, chính là cô bé được gọi là "hoa hướng dương" kia...
"Ưng, tớ không nói với người kia rằng tớ phải đi..." Dạ nhìn có chút đau thương. Từ nhỏ cậu đã rất trầm tĩnh, ít khi biểu lộ ra thứ cảm xúc như vậy, "Tớ không muốn rời khỏi đây, cũng không muốn rời xa cậu, càng không muốn rời xa cô ấy. Nhưng tớ biết rõ... chỉ khi bản thân đủ mạnh mẽ, đến khi lại xuất hiện trước mặt cô ấy một lần nữa, tớ mới có thể cho cô ấy một cuộc sống mà tớ muốn dành tặng cho cô ấy... Hoa hướng dương khi mất đi ánh mặt trời sao có thể vui vẻ được? Cô ấy không vui... tớ sao có thể là Tình Thiên được?"
Những lời cuối cùng còn ẩn chứa sự phiền muộn, nếu không phải chính tai Ưng nghe được những lời này, thì cậu ta cũng sẽ không tin được những lời này được nói ra bởi một thiếu niên chưa được mười mấy tuổi: "Anh em chúng ta sẽ không bao giờ tách ra."
Cậu ta chỉ có thể nói ra những lời hứa hẹn này, bản thân cậu ta cũng có những suy nghĩ của riêng mình, nhưng nếu để so sánh thì cậu ta vẫn quan tâm đến tình cảm anh em này hơn.
Dạ chuyển ánh nhìn về phía Ưng, khóe môi hơi nhếch, trên khuôn mặt đẹp vẫn còn chút ngây thơ để lộ sức quyến rũ khiến người đối diện không thể nào kháng cự lại được. Cậu hơi rũ mắt xuống nhìn tờ giấy vẽ trong tay, chậm rãi nói: "Sẽ không bao giờ tách ra... Tớ sẽ không bao giờ để những người tớ quan tâm rời khỏi tớ... Một người cũng không!"
….
"Tích tích tích tích ---- "
"Linh Linh linh ----"
"Viện trưởng, viện trưởng, tổng giám đốc bị đưa vào phòng phẫu thuật!"
"Tôi lập tức tới ngay..."
Ban đêm, tình huống của Lãnh Tĩnh Hàn đột ngột chuyển biến xấu, những giọng nói mang theo sự hốt hoảng cùng với những tiếng bước chân đan xen tạo thành những nhịp điệu kì lạ vang lên bên trong tầng VIP của bệnh viện Thư Khang.
Một tiếng "loảng xoảng" vang lên, đèn trong phòng phẫu thuật được bật sáng, đèn phẫu thuật trên cửa phòng cũng sáng lên. Sau khi nghe được tin báo, Tiêu Thần lập tức chạy tới, thuận tiện kéo một ý tá tới, vẻ mặt âm trầm hỏi han tình huống. Khi biết tình hình của Lãnh Tĩnh Hàn không được lạc quan, cảm giác của Tiêu Thần trong lúc đó như cả thể giới đều ngừng lại...
Anh vô thức buông tay vị y tá kia, đi đứng lão đảo lui về sau mấy bước, ngã dựa lên tường. Ánh mắt của anh bất lực nhìn lên đèn cửa phòng phẫu thuật, cả người trì độn.
…..
Một tiếng "loảng xoảng" vang lên, âm thanh đồ sứ bị rơi tan nát xuống mặt đất truyền tới. Mộ Thiên Thanh hơi nhíu mày nhìn cái cốc bị rơi vỡ trên mặt đất. Cà phê mới được cô rót vào cốc bắn tung tóe xung quanh, có một chút còn bắn lên ống quần của cô...
"Thiên Thanh?" Lý Dược đúng lúc cầm cốc đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng mặt đất dơ bẩn, còn phát hiện Mộ Thiên Thanh đang đứng ở đây, anh ta đặt chiếc cốc trong tay xuống, đi đến bên cạnh chuẩn bị dọn dẹp.
Mộ Thiên Thanh liền lấy lại tinh thần, sững sờ liếc nhìn thấy Lý Dược mới kịp phản ứng. Cô vội vàng ngồi xổm xuống định nhặt những mảnh nhỏ lên, ngay khi Lý Dược chưa kịp hô lên "Cẩn thận tay" thì Mộ Thiên Thanh lập tức cảm thấy đầu ngón tay nhói đau, cô theo phản xạ rụt tay về.
Lý Dược bước nhanh tới, ngồi xổm xuống kéo tay Mộ Thiên Thanh lại xem xét. Lòng ngón tay của cô bị mảnh sứ cứa rách thành một lỗ sâu, máu tươi liên tục chảy ra ngoài.
"Tôi không sao!"
Mộ Thiên Thanh lạnh lùng nói, đồng thời cũng rút tay về, định tiếp tục nhặt mảnh vỡ. Tay của cô chưa kịp đụng vào đã bị Lý Dược kéo lại...
"Để tôi quét là được rồi, cô đi băng bó một chút đi!" Lý Dược lôi kéo Mộ Thiên Thanh đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, "Cô mệt mỏi quá rồi, chi bằng về nhà nghỉ ngơi đi! Việc kiểm tra tối nay có mấy người chúng tôi lo là đủ rồi!"
Mộ Thiên Thanh lắc đầu, nở nụ cười gượng ép, yếu ớt nói: "Tôi không sao! Tôi đi băng bó lại, ở đây phiền anh giúp."
Lý Dược nhìn Mộ Thiên Thanh bước ra khỏi phòng uống trà, hơi nhíu mày lại. Từ sau cái chết của Hình Thiên, tình trạng của Thiên Thanh ngày càng sa sút, cô dường như dùng tất cả thời gian của mình cho công việc. Trong thời gian này, thời gian nghỉ của cô rất ngắn, vậy mà cô vẫn đang không ngừng gia tăng thêm lượng công việc cho mình.
"Aiz!" Lý Dược thở dài, xoay người dọn dẹp những mảnh vỡ trong phòng.
Tình cảm có thể rất ngọt ngào như kẹo, nhưng cũng có thể đắng chát như cốc cà phê nguyên chất. Những lời đồn đãi bên ngoài có thể biết được tầm quan trọng của Hình Thiên đối với Lãnh Tĩnh Hàn như thế nào, mà mặc dù Mộ Thiên Thanh không chính tay giết chết Hình Thiên, nhưng Hình Thiên lại vì cô mà chết, chỉ e... nếu hai con người Lãnh Tĩnh Hàn và Thẩm Duyệt Nhiên này cả đời không rộng lượng tha thứ cho Mộ Thiên Thanh, thì cả quãng đời này Thiên Thanh cũng sẽ chỉ sống như một cái xác không hồn mà thôi.
Mộ Thiên Thanh bước ra khỏi phòng trà, đi vào phòng làm việc liền ngồi lên ghế tựa, hai tay day trán nhắm mắt lại. Lúc này tâm trí của cô không hề yên ổn một chút nào, tinh lực hoàn toàn suy yếu, cảm giác giống như có chuyện gì đó đã xảy ra...
"Cốc cốc!"
Đầu của Mộ Thiên Thanh đau như muốn nổ tung. Cô nhíu thật chặt lông mày rồi mới nói: "Vào đi."
Cửa phòng đồng thời được mở ra ngay khi tiếng nói của cô vang lên. Mộ Thiên Thanh che dấu sự mệt mỏi nơi đáy mắt, vội vàng đè nén sự bất an trong lòng. Thấy người tới là Thượng Quan Mộc, cô vội đứng dậy: "Sếp Mộc!"
"Không thoải mái sao?!" Thượng Quan Mộc thấy sắc mặt của Mộ Thiên Thanh không được tốt, trái tim khẽ siết chặt lại.
Mộ Thiên Thanh lắc đầu: "Không sao."
Thượng Quân Mộc chỉ hơi gật đầu, sau đó ngồi xuống đối diện với cô: "Hành động tối nay sẽ có khu Đông phối hợp cùng, về phương diện nhân thủ về cơ bản sẽ do em điều khiển."
"Được!" Mộ Thiên Thanh lên tiếng nói.
Thượng Quan Mộc nhìn đáy mắt của Mộ Thiên Thanh ngày càng ngập tràn bi thương thì hơi nhíu mày: "Em xác định cô không có việc gì chứ?"
Một Thiên Thanh lắc đầu, mỉm cười chua xót: "Nếu như không để bản thân bận rộn chút, thì em sẽ thật sự có chuyện đấy."
"Thiên Thanh..."
"Em thật sự không sao!" Mộ Thiên Thanh cắt ngang lời Thượng Quan Mộc định nói.
Thượng Quan Mộc thấy bộ dạng của Mộ Thiên Thanh như vậy, trong lòng cũng không thấy thoải mái chút nào. Nhưng anh ta biết bản thân anh cũng không thể nói được lời nào trước tình huống như vậy cả, ngược lại nói nhiều lại thành quá thừa, sẽ chỉ khiến Mộ Thiên Thanh càng xa rời anh ta hơn thôi: "Không sao là tốt rồi."
Khi anh ta đứng dậy, Mộ Thiên Thanh cũng đứng dậy theo, sau đó tiễn Thượng Quan Mộc ra ngoài. Cô đứng ở ngưỡng cửa nhìn bóng lưng cao ngạo của Thượng Quan Mộc, trong lòng có chút áy náy. Khoảng thời gian này, ngoại trừ Tiêu Thần cứ cách hai ngày lại tặng một bó hoa ra thì Thượng Quan Mộc cũng quan tâm đến cô, những thứ này cô điều biết, nhưng... cô lại không thể đáp lại bất cứ điều gì đối với hai người họ. Lòng của cô đám sớm trao cho Lãnh Tĩnh Hàn, ngay từ khi quen biết anh với thân phận Mặt trời nhỏ rồi...
Có lẽ cả đời này cô và Lãnh Tĩnh Hàn sẽ mãi mãi ngăn cách nhau bởi một bức tường không bao giờ có thể phá giải được, dù rằng sẽ mãi mãi phải đau khổ, nhưng có lẽ cơn đau này có thể giúp cô kiên trì sống tiếp.
Mộ Thiên Thanh nhìn đồng hồ, còn cách giờ hành động nửa tiếng nữa. Cô đi đến trước cửa sổ, nhìn những người đang chờ lệnh đang chuẩn bị cho hành động lần này, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười chua xót. Công việc bận rộn sẽ nhắc nhở cô phải quên đi cái chết của Hình Thiên, cũng giúp cô quên đi Lãnh Tĩnh Hàn...
Màn đêm càng thêm nặng nề, ngay khi người cục cảnh sát khu Nam chuẩn bị xuất phát, thì bên bệnh viện Thư Khang lại đang trong thời điểm lo lắng vô hạn. Trong tòa biệt thự ngoại thành thành phố A, tiên sinh R đang cầm một bông hoa cúc trắng trong tay đứng trong sân. Ông đứng đó nhìn chằm chằm bông hoa trong tay, một cơn gió lạnh thổi qua làm cánh hoa rung động theo.
"Tiểu Hân, bọn họ thiếu nợ chúng ta, ta đều sẽ đòi lại vì chúng ta..." Lời của tiên sinh R biểu lộ ra những ưu thương nhàn nhạt, ánh mắt của ông âm trầm đáng sợ, giống như màu của bầu trời đêm đang bao phủ xuống thành phố này.
Ông híp mắt lại, trên khuôn mặt vốn đã bị tổn thương giờ phút này càng thêm âm trầm dữ tợn, bộ dạng giống như cô hồn dã quỷ mới bò ra từ địa ngục.
"Ông chủ," bước chân của Lý Hải dồn dập chạy tới, "Mục Sâm mới vừa trở về báo nói Tiêu Thần đang ở bệnh viện Thư Khang."
Tiên sinh R không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng nhìn bông cúc trắng bị gió thổi trong tay. Qua một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của ông truyền tới: "Cậu ta cũng biết trốn rồi..."
Lý Hải không nói gì, anh ta rũ mắt xuống khẽ thở dài. Anh ta không biết rốt cuộc ông chủ muốn làm gì, mấy ngày nay lại hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh nào, coi như muốn buông tay thì buông tay đi, đằng này... Anh ta rất hiểu ông chủ, khi ông chủ càng bình tĩnh thì ngược lại đang âm mưu gì đó vô cùng to lớn, có lẽ... đây là sự bình tĩnh duy nhất trước bão táp. Thời điểm khi Tiểu Hân ra đi cũng hoàn toàn xóa mờ đi tâm lí muốn chơi trò mèo vờn chuột của ông chủ. Lần này chỉ e sẽ là một kích cuối cùng.
Tiên sinh R chậm rãi nâng bông hoa cúc lên ngang tầm mắt của mình. Đôi mắt sắc bén xuyên thấu trong màn đêm hắc ám kia, lạnh lùng nói: "Có lẽ... Lãnh Tĩnh Hàn cũng đang ở bệnh viện. Phái người đi điều tra."
Khóe miệng tiên sinh R hơi nhếch lên, lạnh lẽo nói: "Mặc dù xe đã bị nổ tung, đốt cháy đến không còn một mảnh nguyên vẹn nào, cảnh sát cũng đã phong tỏa tin tức, nhưng... đây không phải xe của Tiêu Thần. Vốn dĩ ta cũng không đoán ra, nhưng hiện giờ xem ra... hơn phân nửa là nó rồi... Ôi!" Ông khẽ thở dài, "Quả nhiên là anh em tình thâm."
Lý Hải hoảng sợ trước câu nói cuối cùng và điệu cười lạnh lùng của tiên sinh R. Đối với Tiêu Thần mà nói, dù sao cậu ta cũng đã có nhiều năm tình cảm thân thiết với Lãnh Tĩnh Hàn, làm sao có thể nói buông là buông một cách dễ dàng được?
Lý Hải âm thầm thở dài, sau đó xoay người rời đi, chỉ để lại một mình tiên sinh R đứng lẳng lặng cô độc trong sân...
Nơi này vô cùng yên tĩnh, bệnh viện Thư Khang lại ồn ào trái ngược hoàn toàn, dường như muốn đè ép đến mức nghẹt thở những người trong bệnh viện này. Thời gian phẫu thuật càng kéo dài, khuôn mặt của mỗi con người nơi đây càng trở nên bất an hơn...
Bóng đêm bao phủ, sương mù lượn lờ.
Một cậu bé đang ngồi trên chiếc ghế đu trong sân, cậu mượn ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn đêm nhấp nháy trên đầu để vẽ lên giấy thứ gì đó bằng cây bút vẽ trong tay mình.
"Dạ, buổi tối cậu không ngủ để vẽ cái này sao?" Một cậu bé khác có vóc dáng cao hơn một chút bước tới gần, nhìn cậu trai kia đang nghiêm túc vẽ gì đó liền nhíu mày, "Đây là cái gì?"
"Tình Thiên!" Vẻ mặt của Dạ nghiêm túc, đầu vẫn không ngẩng lên, tay cầm cây bút không ngừng phác họa những đường nét đơn thuần.
"Tình Thiên?" Người bạn cao hơn nghi hoặc nhìn hình vẽ dưới ngòi bút của cậu với kia giống với hình cái dây chuyền.
Cây bút trong tay Dạ hơi ngừng lại, cậu bé ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ ngây thơ, trong đôi mắt tĩnh lặng là sự thâm thúy, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười: "Ưng, cậu đã từng nghe qua "Nếu hạnh phúc thì sẽ là Tình Thiên" chưa?"
Ưng hơi nhíu mày gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút lại lắc đầu.
Nụ cười nơi khóe môi của Dạ càng lớn hơn, đôi mắt đen láy sáng ngời hơi cúi xuống: "Thật đẹp biết bao..." Dạ ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, cơ thể bé nhỏ hơi tựa lên ghế dựa dây đu, ánh mắt nhìn về phía trước, "Cô ấy là thứ mà cả đời tớ luôn chờ đợi, tớ muốn cô ấy mỗi ngày đều tươi cười mà sống. Tớ không muốn cô ấy đau lòng, bởi vì... tớ nguyện mỗi ngày làm Tình Thiên để cô ấy có thể khỏe mạnh và bình an!"
(Tình Thiên có nghĩa là trời trong đó)
Ưng lẳng lặng nhìn Dạ, vào thời khắc đó, trong lòng của cậu ta đã rung động. Cậu ta cũng biết "cô ấy" trong lời cậu nói là ai, chính là cô bé được gọi là "hoa hướng dương" kia...
"Ưng, tớ không nói với người kia rằng tớ phải đi..." Dạ nhìn có chút đau thương. Từ nhỏ cậu đã rất trầm tĩnh, ít khi biểu lộ ra thứ cảm xúc như vậy, "Tớ không muốn rời khỏi đây, cũng không muốn rời xa cậu, càng không muốn rời xa cô ấy. Nhưng tớ biết rõ... chỉ khi bản thân đủ mạnh mẽ, đến khi lại xuất hiện trước mặt cô ấy một lần nữa, tớ mới có thể cho cô ấy một cuộc sống mà tớ muốn dành tặng cho cô ấy... Hoa hướng dương khi mất đi ánh mặt trời sao có thể vui vẻ được? Cô ấy không vui... tớ sao có thể là Tình Thiên được?"
Những lời cuối cùng còn ẩn chứa sự phiền muộn, nếu không phải chính tai Ưng nghe được những lời này, thì cậu ta cũng sẽ không tin được những lời này được nói ra bởi một thiếu niên chưa được mười mấy tuổi: "Anh em chúng ta sẽ không bao giờ tách ra."
Cậu ta chỉ có thể nói ra những lời hứa hẹn này, bản thân cậu ta cũng có những suy nghĩ của riêng mình, nhưng nếu để so sánh thì cậu ta vẫn quan tâm đến tình cảm anh em này hơn.
Dạ chuyển ánh nhìn về phía Ưng, khóe môi hơi nhếch, trên khuôn mặt đẹp vẫn còn chút ngây thơ để lộ sức quyến rũ khiến người đối diện không thể nào kháng cự lại được. Cậu hơi rũ mắt xuống nhìn tờ giấy vẽ trong tay, chậm rãi nói: "Sẽ không bao giờ tách ra... Tớ sẽ không bao giờ để những người tớ quan tâm rời khỏi tớ... Một người cũng không!"
….
"Tích tích tích tích ---- "
"Linh Linh linh ----"
"Viện trưởng, viện trưởng, tổng giám đốc bị đưa vào phòng phẫu thuật!"
"Tôi lập tức tới ngay..."
Ban đêm, tình huống của Lãnh Tĩnh Hàn đột ngột chuyển biến xấu, những giọng nói mang theo sự hốt hoảng cùng với những tiếng bước chân đan xen tạo thành những nhịp điệu kì lạ vang lên bên trong tầng VIP của bệnh viện Thư Khang.
Một tiếng "loảng xoảng" vang lên, đèn trong phòng phẫu thuật được bật sáng, đèn phẫu thuật trên cửa phòng cũng sáng lên. Sau khi nghe được tin báo, Tiêu Thần lập tức chạy tới, thuận tiện kéo một ý tá tới, vẻ mặt âm trầm hỏi han tình huống. Khi biết tình hình của Lãnh Tĩnh Hàn không được lạc quan, cảm giác của Tiêu Thần trong lúc đó như cả thể giới đều ngừng lại...
Anh vô thức buông tay vị y tá kia, đi đứng lão đảo lui về sau mấy bước, ngã dựa lên tường. Ánh mắt của anh bất lực nhìn lên đèn cửa phòng phẫu thuật, cả người trì độn.
…..
Một tiếng "loảng xoảng" vang lên, âm thanh đồ sứ bị rơi tan nát xuống mặt đất truyền tới. Mộ Thiên Thanh hơi nhíu mày nhìn cái cốc bị rơi vỡ trên mặt đất. Cà phê mới được cô rót vào cốc bắn tung tóe xung quanh, có một chút còn bắn lên ống quần của cô...
"Thiên Thanh?" Lý Dược đúng lúc cầm cốc đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng mặt đất dơ bẩn, còn phát hiện Mộ Thiên Thanh đang đứng ở đây, anh ta đặt chiếc cốc trong tay xuống, đi đến bên cạnh chuẩn bị dọn dẹp.
Mộ Thiên Thanh liền lấy lại tinh thần, sững sờ liếc nhìn thấy Lý Dược mới kịp phản ứng. Cô vội vàng ngồi xổm xuống định nhặt những mảnh nhỏ lên, ngay khi Lý Dược chưa kịp hô lên "Cẩn thận tay" thì Mộ Thiên Thanh lập tức cảm thấy đầu ngón tay nhói đau, cô theo phản xạ rụt tay về.
Lý Dược bước nhanh tới, ngồi xổm xuống kéo tay Mộ Thiên Thanh lại xem xét. Lòng ngón tay của cô bị mảnh sứ cứa rách thành một lỗ sâu, máu tươi liên tục chảy ra ngoài.
"Tôi không sao!"
Mộ Thiên Thanh lạnh lùng nói, đồng thời cũng rút tay về, định tiếp tục nhặt mảnh vỡ. Tay của cô chưa kịp đụng vào đã bị Lý Dược kéo lại...
"Để tôi quét là được rồi, cô đi băng bó một chút đi!" Lý Dược lôi kéo Mộ Thiên Thanh đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, "Cô mệt mỏi quá rồi, chi bằng về nhà nghỉ ngơi đi! Việc kiểm tra tối nay có mấy người chúng tôi lo là đủ rồi!"
Mộ Thiên Thanh lắc đầu, nở nụ cười gượng ép, yếu ớt nói: "Tôi không sao! Tôi đi băng bó lại, ở đây phiền anh giúp."
Lý Dược nhìn Mộ Thiên Thanh bước ra khỏi phòng uống trà, hơi nhíu mày lại. Từ sau cái chết của Hình Thiên, tình trạng của Thiên Thanh ngày càng sa sút, cô dường như dùng tất cả thời gian của mình cho công việc. Trong thời gian này, thời gian nghỉ của cô rất ngắn, vậy mà cô vẫn đang không ngừng gia tăng thêm lượng công việc cho mình.
"Aiz!" Lý Dược thở dài, xoay người dọn dẹp những mảnh vỡ trong phòng.
Tình cảm có thể rất ngọt ngào như kẹo, nhưng cũng có thể đắng chát như cốc cà phê nguyên chất. Những lời đồn đãi bên ngoài có thể biết được tầm quan trọng của Hình Thiên đối với Lãnh Tĩnh Hàn như thế nào, mà mặc dù Mộ Thiên Thanh không chính tay giết chết Hình Thiên, nhưng Hình Thiên lại vì cô mà chết, chỉ e... nếu hai con người Lãnh Tĩnh Hàn và Thẩm Duyệt Nhiên này cả đời không rộng lượng tha thứ cho Mộ Thiên Thanh, thì cả quãng đời này Thiên Thanh cũng sẽ chỉ sống như một cái xác không hồn mà thôi.
Mộ Thiên Thanh bước ra khỏi phòng trà, đi vào phòng làm việc liền ngồi lên ghế tựa, hai tay day trán nhắm mắt lại. Lúc này tâm trí của cô không hề yên ổn một chút nào, tinh lực hoàn toàn suy yếu, cảm giác giống như có chuyện gì đó đã xảy ra...
"Cốc cốc!"
Đầu của Mộ Thiên Thanh đau như muốn nổ tung. Cô nhíu thật chặt lông mày rồi mới nói: "Vào đi."
Cửa phòng đồng thời được mở ra ngay khi tiếng nói của cô vang lên. Mộ Thiên Thanh che dấu sự mệt mỏi nơi đáy mắt, vội vàng đè nén sự bất an trong lòng. Thấy người tới là Thượng Quan Mộc, cô vội đứng dậy: "Sếp Mộc!"
"Không thoải mái sao?!" Thượng Quan Mộc thấy sắc mặt của Mộ Thiên Thanh không được tốt, trái tim khẽ siết chặt lại.
Mộ Thiên Thanh lắc đầu: "Không sao."
Thượng Quân Mộc chỉ hơi gật đầu, sau đó ngồi xuống đối diện với cô: "Hành động tối nay sẽ có khu Đông phối hợp cùng, về phương diện nhân thủ về cơ bản sẽ do em điều khiển."
"Được!" Mộ Thiên Thanh lên tiếng nói.
Thượng Quan Mộc nhìn đáy mắt của Mộ Thiên Thanh ngày càng ngập tràn bi thương thì hơi nhíu mày: "Em xác định cô không có việc gì chứ?"
Một Thiên Thanh lắc đầu, mỉm cười chua xót: "Nếu như không để bản thân bận rộn chút, thì em sẽ thật sự có chuyện đấy."
"Thiên Thanh..."
"Em thật sự không sao!" Mộ Thiên Thanh cắt ngang lời Thượng Quan Mộc định nói.
Thượng Quan Mộc thấy bộ dạng của Mộ Thiên Thanh như vậy, trong lòng cũng không thấy thoải mái chút nào. Nhưng anh ta biết bản thân anh cũng không thể nói được lời nào trước tình huống như vậy cả, ngược lại nói nhiều lại thành quá thừa, sẽ chỉ khiến Mộ Thiên Thanh càng xa rời anh ta hơn thôi: "Không sao là tốt rồi."
Khi anh ta đứng dậy, Mộ Thiên Thanh cũng đứng dậy theo, sau đó tiễn Thượng Quan Mộc ra ngoài. Cô đứng ở ngưỡng cửa nhìn bóng lưng cao ngạo của Thượng Quan Mộc, trong lòng có chút áy náy. Khoảng thời gian này, ngoại trừ Tiêu Thần cứ cách hai ngày lại tặng một bó hoa ra thì Thượng Quan Mộc cũng quan tâm đến cô, những thứ này cô điều biết, nhưng... cô lại không thể đáp lại bất cứ điều gì đối với hai người họ. Lòng của cô đám sớm trao cho Lãnh Tĩnh Hàn, ngay từ khi quen biết anh với thân phận Mặt trời nhỏ rồi...
Có lẽ cả đời này cô và Lãnh Tĩnh Hàn sẽ mãi mãi ngăn cách nhau bởi một bức tường không bao giờ có thể phá giải được, dù rằng sẽ mãi mãi phải đau khổ, nhưng có lẽ cơn đau này có thể giúp cô kiên trì sống tiếp.
Mộ Thiên Thanh nhìn đồng hồ, còn cách giờ hành động nửa tiếng nữa. Cô đi đến trước cửa sổ, nhìn những người đang chờ lệnh đang chuẩn bị cho hành động lần này, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười chua xót. Công việc bận rộn sẽ nhắc nhở cô phải quên đi cái chết của Hình Thiên, cũng giúp cô quên đi Lãnh Tĩnh Hàn...
Màn đêm càng thêm nặng nề, ngay khi người cục cảnh sát khu Nam chuẩn bị xuất phát, thì bên bệnh viện Thư Khang lại đang trong thời điểm lo lắng vô hạn. Trong tòa biệt thự ngoại thành thành phố A, tiên sinh R đang cầm một bông hoa cúc trắng trong tay đứng trong sân. Ông đứng đó nhìn chằm chằm bông hoa trong tay, một cơn gió lạnh thổi qua làm cánh hoa rung động theo.
"Tiểu Hân, bọn họ thiếu nợ chúng ta, ta đều sẽ đòi lại vì chúng ta..." Lời của tiên sinh R biểu lộ ra những ưu thương nhàn nhạt, ánh mắt của ông âm trầm đáng sợ, giống như màu của bầu trời đêm đang bao phủ xuống thành phố này.
Ông híp mắt lại, trên khuôn mặt vốn đã bị tổn thương giờ phút này càng thêm âm trầm dữ tợn, bộ dạng giống như cô hồn dã quỷ mới bò ra từ địa ngục.
"Ông chủ," bước chân của Lý Hải dồn dập chạy tới, "Mục Sâm mới vừa trở về báo nói Tiêu Thần đang ở bệnh viện Thư Khang."
Tiên sinh R không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng nhìn bông cúc trắng bị gió thổi trong tay. Qua một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của ông truyền tới: "Cậu ta cũng biết trốn rồi..."
Lý Hải không nói gì, anh ta rũ mắt xuống khẽ thở dài. Anh ta không biết rốt cuộc ông chủ muốn làm gì, mấy ngày nay lại hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh nào, coi như muốn buông tay thì buông tay đi, đằng này... Anh ta rất hiểu ông chủ, khi ông chủ càng bình tĩnh thì ngược lại đang âm mưu gì đó vô cùng to lớn, có lẽ... đây là sự bình tĩnh duy nhất trước bão táp. Thời điểm khi Tiểu Hân ra đi cũng hoàn toàn xóa mờ đi tâm lí muốn chơi trò mèo vờn chuột của ông chủ. Lần này chỉ e sẽ là một kích cuối cùng.
Tiên sinh R chậm rãi nâng bông hoa cúc lên ngang tầm mắt của mình. Đôi mắt sắc bén xuyên thấu trong màn đêm hắc ám kia, lạnh lùng nói: "Có lẽ... Lãnh Tĩnh Hàn cũng đang ở bệnh viện. Phái người đi điều tra."
Khóe miệng tiên sinh R hơi nhếch lên, lạnh lẽo nói: "Mặc dù xe đã bị nổ tung, đốt cháy đến không còn một mảnh nguyên vẹn nào, cảnh sát cũng đã phong tỏa tin tức, nhưng... đây không phải xe của Tiêu Thần. Vốn dĩ ta cũng không đoán ra, nhưng hiện giờ xem ra... hơn phân nửa là nó rồi... Ôi!" Ông khẽ thở dài, "Quả nhiên là anh em tình thâm."
Lý Hải hoảng sợ trước câu nói cuối cùng và điệu cười lạnh lùng của tiên sinh R. Đối với Tiêu Thần mà nói, dù sao cậu ta cũng đã có nhiều năm tình cảm thân thiết với Lãnh Tĩnh Hàn, làm sao có thể nói buông là buông một cách dễ dàng được?
Lý Hải âm thầm thở dài, sau đó xoay người rời đi, chỉ để lại một mình tiên sinh R đứng lẳng lặng cô độc trong sân...
Nơi này vô cùng yên tĩnh, bệnh viện Thư Khang lại ồn ào trái ngược hoàn toàn, dường như muốn đè ép đến mức nghẹt thở những người trong bệnh viện này. Thời gian phẫu thuật càng kéo dài, khuôn mặt của mỗi con người nơi đây càng trở nên bất an hơn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook